Chương 133 - Tiểu Ngũ bị thương
Liên tiếp ba ngày, Hướng Tiểu Vãn đều bị giam lỏng ở trong Vô Trần điện, trừ hai người hầu bên cạnh, chưa từng thấy một bóng người trong Vô Trần điện, mà hai cung nữ, mỗi ngày đều là mấy câu nói như vậy.
"Tiểu thư, ăn cơm."
"Tiểu thư, rửa mặt."
"Tiểu thư, nghỉ ngơi."
Nhiều một chữ cũng chưa có, mỗi lần Hướng Tiểu Vãn cũng đều dùng lý để giải thích với các nàng: "Ta đã lập gia đình, là mẹ năm hài tử, không nên gọi ta tiểu thư, gọi ta phu nhân."
Nhưng hai cung nữ kia không chút phật lòng, luôn kêu nàng là tiểu thư tiểu thư, ba ngày qua, Hướng Tiểu Vãn cũng chết lặng
Ba ngày nay để cho nàng vui mừng chính là, hoàng đế Chung Ly Tuyệt không có bước vào nơi này lần nữa, Hướng Tiểu Vãn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm lo lắng tất cả ở phủ tướng quân.
Giờ phút này, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về hướng phủ tướng quân xa xa, lẩm bẩm nói: "Độc Cô Diễm, không biết thương thế của ngươi như thế nào? Còn có Tiểu Ngũ, trở về chưa? Bốn tiểu quỷ gây sự kia, không biết hiện tại đang làm gì."
Hướng Tiểu Vãn chui ở giữa hai chân, rất muốn trở lại phủ tướng quân, rất muốn cãi vã với Độc Cô Diễm, rất muốn cười cợt đùa giỡn với năm tiểu quỷ.
Trái với Hướng Tiểu Vãn yên tĩnh ở chỗ hoàng đế, phủ tướng quân lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất
Bốn tiểu tử bị Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ mang đi, đi nơi nào, không có ai biết được.
Mà bên trong phủ tướng quân, Độc Cô Diễm bởi vì hồng nhan lệ trong cơ thể càng ngày càng độc phát nghiêm trọng, ý chí của hắn dần dần bị lực lượng nào đó thao túng, tính khí trở nên nóng nảy, cực kỳ âm lệ.
Hơi một tí, chỉ cần có người làm chuyện bậy, Độc Cô Diễm sẽ không có chút nào lưu tình nghiêm trị, đánh dữ dội một bữa rồi, những người đó đều sẽ bị ném ra
Dần dần, người làm ở phủ tướng quân trở nên càng ngày càng ít, phần lớn người làm mới tới, lúc này cũng đi hết bảy tám phần, chỉ có một vài lão nhân theo Độc Cô Diễm mấy năm, lúc này không nỡ rời đi, coi như là sau khi bị đánh, cũng cắn răng nhịn xuống, dù là chết cũng không rời đi phủ tướng quân.
Nhưng Độc Cô Diễm lại giống như là tâm địa sắt đá, thật giống như đối với tất cả cũng không nhúc nhích. Những lão nhân này dù mọi cách không muốn, cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.
Trong đó có một lão người giúp việc, ở phủ tướng quân có hai mươi năm, bị Độc Cô Diễm đuổi ra như vậy, lão giả lão lệ tung hoành, ngửa mặt lên trời đau khóc, dưới ánh mắt chua xót của mọi người, lão giả đụng đầu chết trên cửa chính phủ tướng quân.
Trước khi chết, hắn hướng về phía cửa lớn phủ tướng quân nhẹ nhàng mỉm cười. "Tướng quân, lão nô dù chết, cũng muốn chết ở phủ tướng quân. . . ."
Người giúp việc già tung hoành một đời, trong tiếng sụt sịt không dứt của mọi người, rời đi nhân thế.
Tất cả mọi người bắt đầu oán niệm Độc Cô Diễm từ đáy lòng, những hạ nhân phục tùng tướng quân lúc trước, cũng thay đổi.
Phủ tướng quân, không còn có cái gì để lưu luyến nữa, năm vị thiếu gia tiểu thư trong ngày thường thoạt nhìn rất phách lối bá đạo, nhưng kì thực thật đáng yêu cũng mất tích, phu nhân cũng bị người thần bí cướp đi, sống chết không rõ, tướng quân lại trở nên hung ác đáng sợ như thế, phủ tướng quân, xong rồi, lưu lại, không còn có ý nghĩa.
Vốn là những thứ kia tính toán thề ở lại phủ tướng quân bọn hạ nhân, giờ phút này cũng rối rít nản lòng thoái chí, phủ tướng quân ngày xưa thuận lợi vui vẻ, đã không có, mà trí nhớ của bọn họ vẫn còn, bọn họ không muốn lưu lại nữa để nhìn phủ tướng quân rơi rách, nhìn tướng quân trở nên hung ác, vì vậy, những người này cũng rối rít rời đi.
Cả phủ tướng quân, ở ban đêm ba ngày sau, cực kỳ an tĩnh, lộ ra một cỗ ý buồn nồng đậm.
Không có ai biết, lúc Độc Cô Diễm nghe người giúp việc đó đụng chết ở cửa phủ tướng quân, tim của hắn khó chịu như thế nào, lão người giúp việc đó đến phủ tướng quân làm nô từ lúc hắn mười tuổi, hắn vẫn còn nhớ tình hình ngày đó lần đầu tiên mình nhìn thấy lão người giúp việc kia tới phủ tướng quân, thời gian đó hắn bốn mươi mấy tuổi, cũng là gương mặt cẩn thận và tỉ mỉ, gặp người đều cười, sau đó rất câu nệ vấn an với người khác.
Hắn thấy người này có ý tứ, liền bảo phụ thân phân đến trong phòng hắn hầu hạ, liên tiếp mười năm, lão người giúp việc này đều cực kỳ dụng tâm hầu hạ hắn, cho đến Độc Cô Diễm thành hôn rồi, liền chia lão người giúp việc này ra viện trước, để cho hắn quản lý chuyện ở viện trước.
Đối với lão nhân trung thành này, Độc Cô Diễm sớm đã có tình cảm thâm hậu, lần này hắn bức bách lão giả rời đi như thế, bất quá là vì cho hắn một con đường sống, không nghĩ tới cuối cùng cũng là hại hắn.
Độc Cô Diễm ngồi ở trước bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng, trong lòng tràn đầy khổ sở. Hắn ép đi mọi người, bất quá là vì có thể toàn tâm toàn ý đấu một phen với Hắc Diệu, hắn không muốn làm cho những người vô tội này bị liên lụy vào.
Hắn cũng hiểu, khôn khéo hung ác như Hắc Diệu, nếu như hắn nói rõ ràng, đuổi đi tất cả người làm, Hắc Diệu nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, nói vậy hắn sẽ phái người giết tất cả người từ phủ tướng quân đi ra.
Mà giờ khắc này hắn làm như vậy, hiệu quả đổi lấy cũng khác. Hắc Diệu muốn chính là Độc Cô Diễm hắn sống không bằng chết, mà giờ khắc này Độc Cô Diễm làm tất cả, chính là để cho hắn thống khổ không dứt, Hắc Diệu sẽ không giết những người từ phủ tướng quân đi ra, hắn sẽ để bọn họ còn sống tốt, đến nỗi để cho lời đồn nổi lênĐộc Cô Diễm thân bại danh liệt.
Độc Cô Diễm nắm chặt bình rượu trong tay, hung hăng ngửa đầu ực một hớp, rượu vàng vào bụng, cay khổ sở, giống nhau tâm tình lúc này của Độc Cô Diễm.
Hắc Diệu, Độc Cô Diễm ta làm sao có thể thành người vô năng mặc ngươi sắp xếp, chiến tranh giữa chúng ta, giờ mới bắt đầu, ngươi cứ xem, Độc Cô Diễm ta phản kích ngươi như thế nào.
Một bóng đen lặng yên không một tiếng động rơi vào sau lưng Độc Cô Diễm, cung kính nói: "Tướng quân, thuộc hạ đã tra ra hành tung của phu nhân, phu nhân bị người của hoàng đế cướp đi, lúc này đang nhốt ở Vô Trần điện trong hoàng cung."
Độc Cô Diễm hung hăng ném bầu rượu xuống, tiếng sứ bể đột ngột khiến cho ánh mắt người áo đen kia lóe lên, đầu rũ xuống thấp hơn.
"Truyền mệnh lệnh của bản tướng xuống, điều động tam quân, phong tỏa cả Hoàng Thành. Chung Ly Tuyệt, ngươi đè ép Độc Cô Diễm ta mọi cách, không phải là muốn đoạt quân quyền trong tay bản tướng sao, từ tối nay, bản tướng liền trả quân quyền lại cho ngươi, bản tướng muốn xem một chút, ngươi có bản lĩnh lấy lên được hay không."
". . . . Dạ, tướng quân." Người áo đen bị khí thế lạnh như băng của Độc Cô Diễm làm chấn kinh, chần chờ một chút mới trả lời.
Khoát tay áo, ra hiệu người áo đen rời đi.
Độc Cô Diễm ở không người nào, lại lâm vào trong trầm tư thống khổ.
Vô Cực Môn ở đỉnh núi, hai thân ảnh đang chạy đến tháp đen loáng thoáng có thể thấy được.
Trên mặt hai người này cũng tràn đầy phong trần, liên tiếp hơn mười ngày, hai người từ phủ tướng quân một mực tìm kiếm, chỉ vì có thể tìm về Độc Cô Hoa.
Ba ngày trước, bọn họ dò tin tức ở ngoài dãy núi này, Độc Cô Hoa dĩ nhiên ở trong tháp đen của Vô Cực Môn này.
"Huyền Mộc, tối nay có lẽ là đêm hợp tác cuối cùng của chúng ta." Huyền Thanh mặt mệt mỏi, khẽ mỉm cười, giống như sống chết với hắn mà nói, không một tia khiếp sợ chút nào.
Huyền Mộc lạnh lùng gật đầu. Nhìn Huyền Thanh mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn, hắn chậm rãi nói: "Huyền Thanh, nếu như trong hai người chúng ta ngươi có thể còn sống trở về, xin giúp ta nói cho phu nhân một tiếng, Huyền Mộc đối với việc ra tay ngày đó, rất hối hận."
Huyền Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo, Huyền Mộc, nếu như còn sống trở về là ngươi, ta cũng có lời gì muốn ngươi giúp ta mang về, ngươi giúp ta nói cho tướng quân, Huyền Thanh vẫn không quên ân cứu mạng của tướng quân năm đó, Huyền Thanh có thể dùng mệnh báo đáp, hài lòng." Dừng một chút, Huyền Thanh làm như có điều thẫn thờ nói nhỏ: "Huyền Mộc, nếu như nhìn thấy nha đầu Hải nhi, giúp ta trả thứ này lại cho nàng."
Huyền Thanh ném một túi gấm cho Huyền Mộc. Đó là bùa hộ thân Hải Nhi thêu cho hắn, hắn vẫn luôn mang bên người, hắn đều hiểu lòng của Hải Nhi, chẳng qua là hắn đã lớn tuổi, không dám sinh ra ý nghĩ như vậy với Hải Nhi, Hải NHi trẻ tuổi khả ái, ngày khác nhất định có thể tìm tới một nam nhân có thể cho nàng cuộc sống yên ổn, mà không phải hắn loại người bồi hồi bên bờ sống chết này.
Huyền Mộc nắm túi gấm kia liếc mắt nhìn, hiểu lòng của Huyền Thanh. Hắn cẩn thận cất xong, hai người liền không nói nữa, lao thẳng tới tháp đen kia.
Bên trong phòng trên đỉnh tháp cao nhất, Độc Cô Hoa lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng, hắn rất nhớ nhà, rất nhớ bốn lão ca lão tỷ kia, cũng rất nhớ bà vú v
"Không biết ta rời đi, phụ thân có thể thương tâm hay không, bà vú sẽ nhớ ta sao? Còn có bọn họ, nhất định sẽ mắng ta không có tình nghĩa." Độc Cô Hoa lầm bầm, ánh mắt bay hướng ngoài cửa sổ, có bi thống không tương xứng với số tuổi của hắn.
Sư phụ đối với hắn rất tốt, rất tốt, hắn không thể làm ra chuyện khiến sư phụ thống khổ, nhưng, hắn thật là muốn về nhà.
Độc Cô Hoa coi như thành thục hơn, dù sao cũng chỉ là một hài tử hơn ba tuổi mà thôi. Lúc này hắn nghĩ tới từng chút thường ngày, cảm giác mình vô cùng cô độc, nước mắt lớn chừng hạt đậu chứa ở hốc mắt, hắn cắn răng, không để cho mình khóc, nhưng lệ kia cũng không khống chế được, ào ào rơi xuống.
"Độc Cô Hoa, ngươi thật không có, có cái gì mà khóc, ngươi không phải nói muốn làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống như phụ thân sao, phụ thân đã nói, thân là nam nhi Độc Cô gia, không cho phép khóc." Chặt chẽ cắn răng, Độc Cô Hoa nhịn nước mắt xuống, nhưng đầu và lỗ mũi căng đau hơn mệnh.
Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
"Ta nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng." Nước mắt kia, rốt cục dần dần dừng lại. Độc Cô Hoa nhìn trăng sáng, lẩm bẩm nói: "Phụ thân, ngươi sẽ phái người tới tìm ta sao? Nếu như. . . ."
Độc Cô Hoa vây quanh đầu gối tựa đầu chôn ở giữa hai chân thật sâu, nước mặt kia ào ào rơi xuống, mặc dù hắn cắn răng thế nào cũng không nhịn được.
"Không, ta nhất định là hài tử của phụ thân, ta tên là Độc Cô Hoa, là hài tử của phụ thân, mà không phải hài tử của sư phụ. . . ."
Đang ở lúc Độc Cô Hoa khóc rống lẩm bẩm, ngoài tháp lại vang lên trận trận thanh âm
Độc Cô Hoa sửng sốt, ngay sau đó đứng lên liếc ra ngoài cửa..
Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân ảnh bị thương của Huyền Thanh và Huyền Mộ cắn chặt hàm răng giết chóc trong đám người áo đen rậm rạp chằng chịt, đó là một cách đánh liều mạng, căn bản không có chương pháp gì có thể nói, Huyền Thanh và Huyền Mộc đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng mà lại dựa vào sự tàn nhẫn, không muốn sống giết chóc với người áo đến, chỉ vì có thể mang Độc Cô Hoa đi.
"Huyền Thanh, Huyền Mộc, là bọn hắn. . . ." Khi Độc Cô Hoa nhìn rõ thân phận của hai người này rồi, kích động nhảy xuống.
Lúc ở cửa, lại bị hai người áo đen ngăn lại. "Thiếu chủ, chủ nhân có mệnh, ngài không thể ra cửa phòng."
Độc Cô Hoa hung hăng nhìn chằm chằm hai người, sau đó chỉ vào hướng nào đó hô to với hai người. "A, nơi đó có người."
Hai người áo đen vi ngạc, ngẩng đầu nhìn sang hướng Độc Cô Hoa chỉ. Nơi đó rỗng tuếch, làm gì có người nào a.
Nhưng một giây kế tiếp, hai người áo đen lại bị trúng độc khí trong tay Độc Cô Hoa ngất đi.
Độc Cô Hoa cất xong bình độc kia, cẩn thận bỏ vào trong ngực, chạy xuống đáy tháp. Độc này, là ngày đó sư phụ Hắc Diệu cho hắn dùng để phòng thân, vẫn chưa đến lúc dùng, hiện tại cuối cùng có đất dụng võ.
Ngoài tháp, vô số người áo đen giống như là đợt sóng cơ hồ có thể bao phủ Huyền Thanh và Huyền Mộc.
Hai người giết chóc đến giờ phút này, tay cầm kiếm đã chết lặng không có tri giác, động tác huy kiếm, bất quá là tất cả bản năng cho phép.
Xích ——
Lại một kiếm đâm vào trong cơ thể Huyền Mộc, hắn cắn răng, không có phát ra một tia thanh âm, mà là liều mạng vung kiếm, chém giết nhiều người hơn.
Cách đánh liều mạng này khiến những người áo đen cũng có chút giật mình, bất quá bọn hắn nhiều người, muốn giết Huyền Thanh và Huyền Mộc dễ như trở bàn tay.
Oanh ——
Lại một quyền đánh vào trên ngực Huyền Thanh, Huyền Thanh nặng nề phun ra một búng máu, cũng không có ngừng kiếm trong tay, chặt chẽ quơ múa, chém giết một người phía sau lại lần nữa đâm vào trong cơ thể một người.
"Huyền Thanh, ngươi đi mau, mang đi Ngũ thiếu gia." Huyền Mộc cắn răng, lạnh lùng lên tiếng.
"Huyền Mộc, đừng nói chuyện, giữ vững thể lực, chúng ta đánh đến cuối cùng."
"Con bà nó, giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, xem ngươi không chết. Đoàn người lên, hung hăng đâm chết bọn họ cho ta."
Người áo đen mãnh liệt tiến công lần nữa, mắt thấy mấy trăm kiếm dài sẽ phải đâm rách thân thể Huyền Thanh, Huyền Mộc cũng đang lúc này, không tiếng động ngăn ở trước mặt của Huyền Thanh, mấy trăm kiếm kia, hung hăng đâm rách thân thể của hắn, cột máu khuynh trời, phun rơi đầy đất.
"Huyền Mộc. . . ." Huyền Thanh thống khổ lớn tiếng hô to.
Một màn kia, vừa lúc bị Độc Cô Hoa đi ra thấy, khi mấy trăm kiếm đâm ở bên trong thân thể Huyền Mộc tay nhỏ bé của Độc Cô Hoa hung hăng siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Đều là lỗi của hắn, bọn họ, là vì cứu hắn.
Huyền Mộc còn có một khẩu khí hướng về phía Huyền Thanh nói một câu. "Cứu, Ngũ thiếu gia. . . ."
Lời nói rơi, Huyền Mộc ngậm cười ra đi.
Sống thống khổ, không bằng chết thống khoái. Linh Nhi, từ nay chúng ta liền không chia lìa nữa.
Người áo đen kia sửng sốt một chút, sau đó tên cầm đầu trước hết phản ứng kịp, hướng về phía đám người áo đen sau lưng quát: "Mọi người cùng nhau tiến lên, giết chết người cuối cùng."
Vô số kiếm, lần nữa vọt tới hướng Huyền Thanh.
Vậy mà, trong thời khắc khẩn trương vạn phần này, một giọng trẻ con non nớt lại mang theo vô cùng phẫn hận vang lên. "Dừng tay, tất cả các ngươi dừng tay cho ta."
Tất cả người áo đen cũng sửng sốt, rõ ràng nhận ra thân phận của Độc Cô Hoa.
Người cầm đầu mỉm cười nói: "Thiếu chủ tử, người này dám can đảm đánh vào Vô Cực Môn ta, quản thật tìm chết, Thiếu chủ tử xin ngài không cần nhúng tay, để cho chúng ta hảo hảo mà giải quyết hắn."
Độc Cô Hoa ở nháy mắt chạy nhanh tới trước mặt Huyền Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen cầm đầu kia. "Người nào cho ngươi lá gan dám nói chuyện với bản thiếu như vậy, lập tức cút cho bản thiếu."
Người áo đen cầm đầu không ngờ tới Độc Cô Hoa sẽ nói như vậy, sắc mặt cực kỳ khó nhìn. Cắn răng nói: "Tiểu chủ tử, ngài không thể ra phòng, xin ngài trở về." Hừ, nếu như không phải là bởi vì môn chủ, tiểu oa nhi này dám nói chuyện với ta như vậy, ta đã sớm một chưởng vỗ chết ngươi.
Độc Cô Hoa cũng không nhúc nhích, cười lạnh nói: "Là thân phận gì, dám trông nom bản thiếu, thấy rõ ràng, đây là cái gì?" Độc Cô Hoa lấy ra một cáo lệnh bài, để ngang trước mắt mọi người.
Mọi người kinh hãi. Có người thét to: "Đó là của môn chủ."
Thanh âm này vừa rơi xuống, tất cả người áo đen cũng quỳ xuống lễ bái, người áo đen cầm đầu mặc dù có không cam lòng, cũng không làm trái với môn quy, cắn răng cũng phải cúi đầu quỳ xuống.
Độc Cô Hoa trong nháy mắt bọn hắn quỳ xuống, xoay người hướng về phía Huyền Thanh vội vàng nói: "Huyền Thanh thúc thúc, mau đi với ta."
Huyền Thanh không ngờ tới Độc Cô Hoa ở Vô Cực Môn có địa vị này, lúc này thấy tất cả người áo đen đều quỳ xuống, hắn không khỏi kinh ngạc xuất thần. Chậm hồi lâu mới phản ứng được, đi theo thân thể nho nhỏ của Độc Cô Hoa lảo đảo đi về phía trước.
Người áo đen cầm đầu thấy Huyền Thanh vốn nên giết chết được cứu đi, trong lòng cực kỳ khó chịu, sáng không được, vậy hắn sẽ tới âm.
Vì vậy, hắn đưa tay vào bên trong áo, trong lúc mọi người không ngờ tới, một ám khí lạnh như băng, bắn về phía Huyền Thanh. "Ngươi đi chết đi."
Độc Cô Hoa vừa lúc quay đầu lại, đang liếc thấy chủy thủ bay nhanh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn bất chấp gì khác, thế nhưng chạy đến cản trở trước mặt Huyền Thanh, chủy thủ kia, hung hăng đâm vào trước ngực Độc Cô Hoa.
"Ngũ thiếu gia. . . ." Huyền Thanh điên cuồng hô to, ôm thân ảnh nho nhỏ trong ngực, trên mặt Huyền Thanh chảy xuống nước mắt. "Ngũ thiếu gia, sao ngươi có thể giúp ta ngăn cản chủy thủ này, ngươi cũng không có võ công a."
Huyền Thanh tay, vội vàng điểm huyệt vị quanh thân Độc Cô Hoa, phòng ngừa máu chảy hết quá nhiều mất mạng, nhưng đang ở lúc tay của hắn chạm đến Độc Cô Hoa, phát hiện máu lại là màu đen.
Có độc.
Độc Cô Hoa tái mặt, gương mặt đổ mồ hôi lạnh, thân thể nho nhỏ thống khổ co quắp, vậy mà hắn cũng không kêu một tiếng, hướng về phía Huyền Thanh suy yếu nói: "Ta, rất nhanh có thể về nhà. . . ."
Nói xong, hắn duy trì nụ cười nhàn nhạt, ngất đi.
"Ngũ thiếu gia. . . ." Trong lòng Huyền Thanh không ra cảm giác gì, hắn thống khổ ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ôm thân thể nho nhỏ của Độc Cô Hoa lảo đảo rời đi.
Người áo đen sau lưng tự biết mình gây đại họa, trước mắt nói gì cũng không thể để người nọ rời đi, nhất định phải giết chết người này diệt khẩu, nếu không môn chủ trở lại, hắn dám can đảm thương tổn tiểu chủ nhân, nhất định sẽ rơi vào kết quả thê thảm.
"Mọi người lên cho ta, đừng để cho tên kia mang theo tiểu chủ tử chạy."
"Vâng"
Người áo đen phóng về phía Huyền Thanh lần nữa, đang ở vô số kiếm muốn đâm về Huyền Thanh, một mạt bóng đỏ đánh tới, ống tay áo lạnh như băng vung lên, trận gió gào thét, mấy trăm kiếm toàn bộ bị cuốn rơi, leng keng rơi xuống đầy đất
Thân ảnh đỏ dần dần hiện ra, lại là Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ.
"Thật là to gan, lại dám thương tiểu chủ tử các ngươi, xem ra các ngươi đều không cần mạng sống." Nói xong, trong tay nâng lên một mạt khói trắng, khói trắng kia bay như đám mây trên trời, hướng mấy trăm tên người áo đen thổi đi.
Khi tất cả người áo đen nhìn rõ thân ảnh của Thượng Quan Dạ rồi, vội vàng hô lớn: "Phó môn chủ tha mạng a, tha mạng. . . ."
Thanh âm kia còn chưa nói xong, liền bị kia khói trắng ngâm đến, thời gian nháy mắt, tất cả người áo đen cũng trúng độc bỏ mình.
Dọn dẹp hết bọn người áo đen này, Thượng Quan Dạ ngó cũng không thèm ngó một cái, xoay người đi tới trước mặt Huyền Thanh, con ngươi yêu mỵ nhẹ nhàng liếc Huyền Thanh một cái, ở liếc thấy Huyền Thanh khắp người là vết thương, lại cắn răng nhịn xuống lúc, hắn không khỏi động dung nói: "Đưa hắn cho ta đi."
- Chương 1 - Xuyên qua
- Chương 2 - Xuân quang tiết ra ngoài
- Chương 3 - Ai câu dẫn ngươi
- Chương 4 - Dựa vào cái gì đánh ta
- Chương 5 - Ngươi là ai?
- Chương 6 - Tình huống thế nào
- Chương 7 - Dĩ nhiên là biết võ công
- Chương 8 - Hoàng Thượng đến
- Chương 9 - Chẳng lẽ có gian tình
- Chương 10 - Bốn nữ nhân khiêu khích
- Chương 11 - Lại hôn ta
- Chương 12 - Lồng ngực thật ôn nhu
- Chương 13 - Kiêng ăn
- Chương 14 - Hù dọa các ngươi
- Chương 15 - Năm mươi đại bản
- Chương 16 - Cường bạo
- Chương 17 - Phải gọi nhị ca
- Chương 18 - Xem ngươi cường bạo bà vú
- Chương 19 - Phạt quỳ
- Chương 20 - Mất tích
- Chương 21 - Chẳng lẽ chết
- Chương 22 - Ngàn lỗi vạn lỗi, nịnh bợ không tệ
- Chương 23 - Người thần bí
- Chương 24 - Bị đè
- Chương 25 - Thất vọng
- Chương 26 - Bà vú ôn nhu
- Chương 27 - Lão Nhị gặp nguy hiểm
- Chương 28 - Vạn thụ vô cương
- Chương 29 - Nghiệp chướng nặng nề
- Chương 30 - Thức ăn ngon hấp dẫn
- Chương 31 - Hình ảnh ấm áp
- Chương 32 - Đừng đắc tội nữ nhân
- Chương 33 - Tiểu gia tới
- Chương 34 - Lõa nam tắm
- Chương 35 - Thần y hộ thế
- Chương 36 - Thật YD
- Chương 37 - Tướng quân, bình tĩnh
- Chương 38 - Phong ba tiềm ẩn
- Chương 39 - Nhân cách bị làm nhục
- Chương 40 - OOXX đại gia ngươi
- Chương 41 - Ngươi cũng là xuyên qua tới
- Chương 42 - Sớm gặp
- Chương 43 - Nếu người phạm ta, ta gian toàn thây nàng
- Chương 44 - Ngươi tới giờ uống thuốc rồi
- Chương 45 - Biến cố đột kích
- Chương 46 - Trúng độc
- Chương 47 - Trời u ám
- Chương 48 - Con cờ
- Chương 49 - Ba đào mãnh liệt
- Chương 50 - Cứu anh
- Chương 51 - Tiện nhân, câm miệng cho ta
- Chương 52 - Một cây gai trong lòng
- Chương 53 - Thả nàng
- Chương 54 - Vô tình tới mức này
- Chương 55 - Kẻ ngu rất tốt
- Chương 56 - Vì sao lại khóc?
- Chương 57 - Diện mạo của bổn tướng, ngươi hài lòng không?
- Chương 58 - Nam nữ khác nhau
- Chương 61 - Tia lửa giữa hai người
- Chương 59 - Hồng nhan nước mắt tình niệm
- Chương 60 - Trần trụi trêu đùa
- Chương 62 - Trời ơi, nụ hôn đầu không còn
- Chương 63 - Đây chính là yêu thương
- Chương 64 - Cứu mạng a!
- Chương 65 - Nữ nhân ghê tởm
- Chương 66 - Thật quá mức
- Chương 67 - Ta làm sai sao
- Chương 68 - Không bằng cầm thú
- Chương 69 - Làm khô bản tướng đi
- Chương 70 - Vặn vẹo thân thể
- Chương 71 - Màn biểu diễn kinh động
- Chương 72 - Ngươi có ý gì?
- Chương 73 - Tứ hôn
- Chương 74 - Len lén hôn
- Chương 75 - Văn chương trôi chảy
- Chương 76 - Đi dạo kỹ viện
- Chương 77 - Các ngươi hiểu, thời gian "này nọ í é í é"
- Chương 78 - Các ngươi hiểu, thời gian "này nọ í é í é" (2)
- Chương 79 - Tướng quân có đam mê bất lương
- Chương 80 - Bí mật
- Chương 81 - Tuyệt học của bà vú
- Chương 82 - Đại di mụ tới
- Chương 83 - Hàn huyên
- Chương 84 -Thiên hạ đệ nhất cao thủ
- Chương 85 -Bà vú siêu cấp vô địch bóng đèn điện
- Chương 86 - Nhìn tuyệt chiêu của ta
- Chương 87 - Thần tiên tỷ tỷ
- Chương 88 - Có quỷ a!
- Chương 89 - Muốn ăn đậu hũ trở lại
- Chương 90 - Nhất thời sung đột, con cháu nguy cơ, chịu đựng a!
- Chương 91 - Một khóc hai nháo ba treo cổ
- Chương 92 - Ngươi chẻ hay không chẻ
- Chương 93 - Thì ra là bệnh tâm thần
- Chương 94 - Dùng tính mạng của ta đi yêu ngươi
- Chương 95 - Sét a, bổ hắn đi
- Chương 96 - Bạch Bàn Bàn
- Chương 97 - Nướng thịt
- Chương 98 - Thú tính của tướng quân
- Chương 99 - Cấu kết với nhau làm việc xấu, sói và bái cưỡng gian lẫn nhau
- Chương 100 - Bà vú hút "dương tinh" của phụ thân
- Chương 101 - Quyến quyến xoa xoa chi Đạo Đức Kinh
- Chương 102 - Ngươi đã dùng, không thể trả hàng lại
- Chương 103 - Mười tám cấm
- Chương 104 - Tiểu hoàng qua chi ôn tình thiên
- Chương 105 - Hành động chấn động của năm tiểu quỷ
- Chương 106 - Đông Dương cái gì đó bất bại là ta
- Chương 107 - Liệt dương thiên chi phòng tắm đối chiến
- Chương 108 - Thật dâm, thật dâm, thật ướt, thật ướt
- Chương 109 - Phong hậu kiến huyết (thấy máu sau vinh) chi đại hôn
- Chương 110 - Hái hoa tặc mập mà không ngán
- Chương 111 - Xem ta hoàn toàn xinh đẹp
- Chương 112 - Ban ngày cũng động phòng
- Chương 113 - Bí mật của Tiểu Ngũ
- Chương 114 - Gian phu dâm phụ
- Chương 115 - Dục vọng không được thỏa mãn
- Chương 116 - Yêu nghiệt chuyển thế
- Chương 117 - Ta chỉ đi ngang qua
- Chương 118 - Cái giường thật lớn
- Chương 119 - Sát thủ áo đen
- Chương 120 - Thật tiện
- Chương 121 - Hồn hoa
- Chương 122 - Chất độc thật quỷ dị
- Chương 123 - Người áo đen và Độc Cô Hoa
- Chương 124 - Đệ nhất công tử
- Chương 125 - Mẹ hắn sinh yêu tinh
- Chương 126 - Bệnh tâm thần rất đẹp rất yêu nghiệt
- Chương 127 - Thân phận của Đệ nhất công tử
- Chương 128 - Trâu già gặm cỏ non
- Chương 129 - Không nên xem thường trẻ con
- Chương 130 - Giúp ngươi làm ra sữa
- Chương 131 - Nỗi đau của Độc Cô Diễm
- Chương 132 - Bỏ qua cho bốn đứa trẻ
- Chương 133 - Tiểu Ngũ bị thương
- Chương 134 - Tam công chúa muốn giở trò
- Chương 135 - Chỉnh đốn Tam công chúa
- Chương 136 - Ta muốn về nhà
- Chương 137 - Dám chiếm tiện nghi của Lão nương
- Chương 138 - Thân phận bí mật khác
- Chương 139 - Nữ hiệp, đầu hạ lưu tình
- Chương 140 - Người trong Tứ cung đi ra
- Chương 141 - Tại sao giành nam nhân của ta
- Chương 142 - An Đức Tâu điên
- Chương 143 - Muốn chết, chết xa một chút
- Chương 144 - Tâm ý tương thông
- Chương 145 - So với đàn ông còn đàn ông hơn
- Chương 146 - Người có cái gì bất mãn
- Chương 147 - Sát tinh trong đời
- Chương 148 - Thích luyến đồng
- Chương 149 - Làm chính sự quan trọng hơn
- Chương 150 - Tiểu Anh Đào
- Chương 151 - Chúng ta cùng đi luyện công
- Chương 152 - Đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 153 - Nguồn gốc của Vô Sinh cốc cùng Hắc Diệu
- Chương 154 - Kinh chấn mọi người
- Chương 155 - Cương thi trong truyền thuyết
- Chương 156 - Đồ chơi
- Chương 157 - Hồng nhan lệ phát tác
- Chương 158 - Độc Cô Diễm chết
- Chương 159 - Kế hoạch cứu người của bố
- Chương 160 - Mang thai đứa nhỏ
- Chương 161 - Bà vú, ta dẫn ngươi rời đi
- Chương 162 - Bát quái thật là lợi hại
- Chương 163 - Tuyệt chiêu mắng chửi người
- Chương 164 - Thiên nữ rải hoa
- Chương 165 - Ba nhóc con thật thông minh
- Chương 166 - Táng tận thiên hương
- Chương 167 - Lại ăn đậu hủ của ta
- Chương 168 - Không biết xấu hổ
- Chương 169 - Vẫn còn hơi non
- Chương 170 - Tìm
- Chương 171 - Sư phụ của sư phụ đi ra
- Chương 172 - Tiểu Xuân Tử
- Chương 173 - Lão Tam, cẩn thận
- Chương 174 - Lão già không biết
- Chương 175 - Cái mông to
- Chương 176 - Nhập đam mỹ sâu tựa như biển
- Chương 177 - Bà vú không còn thở
- Chương 178 - Người nào đang đánh rắm
- Chương179 - Bỏ gian tà theo chính nghĩa
- Chương 180 - Không có đầu óc
- Chương 181 - Mọi người cười ngất
- Chương 182
- Chương 183 - Cha con đoàn tụ
- Chương 184 - Đại kết cục