Chương 110 - Hái hoa tặc mập mà không ngán
Tân phòng, nam nhân giả dạng nữ nhân đó chia ra đánh ngất xỉu bốn bà nương giúp Hướng Tiểu Vãn trang điểm. Sau đó khiêng Hướng Tiểu Vãn mặt kinh hãi lên rời đi tân phòng.
Dọc theo đường đi, người này rất quen thuộc với phủ tướng quân giống y như là nhà mình, khiêng Hướng Tiểu Vãn quẫy đạp lung tung, vẫn không có người phát hiện bọn họ.
"Đại, đại hiệp, ngươi mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút nhé?" Người to con này không biết là lai lịch gì, quang minh chánh đại ép buộc nàng như vậy, hơn nữa còn làm cho giống như thằng gay, trời ạ, hắn không phải là hái hoa tặc trong truyền thuyết chứ?
Nghĩ đến đây, Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn bị hù sợ. Độc Cô Diễm, ngươi đang ở đâu, tân nương của ngươi lập tức sẽ bị hiếp trước giết sau, sao ngươi còn chưa xuất hiện, ngươi không đến, đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ta .
To con cũng không dừng lại, quay đầu hướng về phía Hướng Tiểu Vãn cười lạnh hắc hắc. "Muốn sử dụng kế trì hoãn đối với ta, ngươi còn ngốc lắm, đại gia ta có danh hiệu Hái Hoa đại hiệp, ngươi không đi hỏi thăm một chút, chút đạo hành này, cũng dám mất mặt ở trước mặt ta. H
Tay tráng kiện đầy lông rối rắm giơ lên, phách lối hừ hừ đối với Hướng Tiểu Vãn
Hướng Tiểu Vãn nhìn cái tay giơ lên, cùng với cái đầu tóc rồi bôi dầu sáng bóng kia, dạ dày nàng, bắt đầu sôi trào
Nàng đè xuống xúc động muốn nôn mửa, làm vẻ khiếp sợ thét chói tai với tên to con. "Cái gì, tiền bối ngài chính là Hái Hoa đại hiệp đại danh lừng lẫy, sáng suốt bất phàm, tác phong nhanh nhẹn, cao lớn uy mãnh, anh tuấn tiêu sái, nữ nhân thấy điên cuồng, nam nhân thấy ghen tỵ, heo mẹ thấy sinh con, gà trống thấy đẻ trứng? (#Ami: Chẹp... Ta kết trò vỗ mông ngựa của bạn này =]])
Trên mặt tuyệt mỹ của cô gái, đều là vẻ mặt chân thành kinh hoảng, lời nói đều là phấn chấn
To con sửng sốt một chút, ngay sau đó run mặt dữ tợn, một bộ dáng rất phẫn nộ nói: "Ngươi biết ta?"
Hướng Tiểu Vãn ừ một tiếng, sau đó làm vẻ khi dễ thét to. "Tiền bối ngài uy danh lừng danh trong ngoài, nổi thiên hạ, ngài chẳng lẽ không biết tên của ngài đã cùng tồn tại trong trời đấy sao, phàm là địa phương có gi¬ang hồ, liền không thiếu được Hái Hoa đại hiệp, đây là người người đều biết nha." Gi¬ang hồ, có thể nào ít đi hái hoa tặc được.
To con bị khích lệ tràn đầy chân thành tha thiết của Hướng Tiểu Vãn khiến cho có chút ngượng ngùng, vén tóc xốc xếch kia lên, thẳng lưng hổ, không xác định hỏi: "Ta thật sự nổi danh như vậy?" Sao hắn không biết a, chẳng lẽ là mình vẫn quá vô danh rồi? Cho tới mặc dù người gi¬ang hồ biết kỳ danh, nhưng tự mình lại không biết kỳ danh.
Nếu quả thật là như vậy, về sau hắn cần phải hảo hảo cao giọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Hái Hoa đại hiệp kia càng
Hướng Tiểu Vãn nhìn khối thịt lớn lay động trước mắt kia, còn có cả đầu tóc trơn bóng, khóe miệng của nàng co rút gay gắt, dạ dày càng thêm sông cuộn biển gầm.
Bất quá vì mạng nhỏ, nàng nhịn.
Nặng nề gật đầu, Hướng Tiểu Vãn cắn răng nói: "Đại hiệp ngươi có lưng cao lớn như núi, đã sâu đè trong lòng mỗi thiếu nữ, các nàng vừa mong đợi, vừa sợ, rồi lại xấu hổ, đại hiệp, ngài chẳng lẽ không biết, ngươi ở trong lòng vô số thiếu nữ, là bắt đầu cơn ác mộng của bọn họ. Ách, không đúng, là bắt đầu sự sùng bái của bọn họ." Thần a, xin tha thứ nàng làm trái với lương tâm, nói ra lời trời tru đất diệt như thế, nàng chỉ là vì bảo vệ tánh mạng a.
To con nghe, nội tâm thầm thoải mái, hắn để Hướng Tiểu Vãn xuống, vỗ bả vai của nàng kề sát vào nàng thổi hơi nói: "Cô bé, ta ở trong lòng các ngươi thật sự có phân lượng như thế?"
Mặt tuyệt mỹ của Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, hai tay siết chặt, ta khinh, trời đánh hái hoa tặc, ngươi có miệng thối thế lại cũng học người ta hái hoa? Ngươi không phải là đang độc hại hoa trong xã hội này sao.
Không được, đóa hoa như nàng không phải hoa đẹp sắp bị hun hôn mê sao, Độc Cô Diễm, ngươi đang ở đâu? ? ? ?
Nàng cực lực cắn răng, chặt chẽ ngừng thở, cố gắng để cho biểu tình của mình thoạt nhìn tràn đầy sùng bái. "Đúng vậy, đại hiệp, ngài ở trong lòng chúng ta, quả thật còn có phân lượng hơn phân (2 chữ phân ở đây là cứt, nhưng phát âm giống với phân trong phân lượng)."
To con đột nhiên ha ha ha cười lớn, một hàm răng vàng khè sâm sâm lộ ra, miệng thối kia, thiếu chút nữa khiến cho Hướng Tiểu Vãn ngất đi.
"Cô bé, ngươi thật biết điều." Nói xong, cố làm vẻ thẹn thùng miệng cười.
Sấm ——
Thiên Lôi a, mau bổ người này đi.
Hướng Tiểu Vãn nhìn một miếng thịt lớn giả bộ vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ trước mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy, cuộc sống xuyên qua có thể lật nghiêng tất cả, ở chỗ này, tất cả đều có có thể.
Cứng đầu lại, Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng, cười kia so với khóc còn khó coi hơn. "Đa tạ đại hiệp khích lệ, đại hiệp ngài mới có ý tứ đó, nhìn đầu tóc dài có thể xem là kinh điển hàng năm của ngươi, đây chỉ có phù thuỷ tà ác trong truyện cổ tích mới tạo ra được, nhìn lại thân thể 'khôi ngô' của ngươi, bóng loáng chứng giám, mập mà không ngán, quả thật là đối tượng vô số thiếu nữ theo đuổi."
Trời đất chứng giám, nàng thật không phải cố ý muốn nói dối như cuội, thật sự là hết biện pháp, tất cả thần minh xin thương cảm tiểu nữ tử chỉ là hành động bất đắc dĩ a.
Sau khi to con nghe Hướng Tiểu Vãn nói xong, cảm giác mình đều sắp bay lên, cả người nói chuyện, cũng bắt đầu vụng về, không còn giống vừa rồi.
Níu tay nhỏ bé, học thiếu nữ tuổi trẻ dùng ánh mắt vô tội nói: "Đừng khen ngợi người ta như vậy, người ta thật ngại ."
Hướng Tiểu Vãn trong một tích tắc này, thật sự là nhịn không nổi nữa.
"Nôn ——"
Nàng xoay người đỡ cây cột bên cạnh, ào ào ói ra.
Chu Đại Ngưu to lớn vừa thấyto lớn cau lại. "Mẹ nó, xú nữ nhân này lại dám gạt ta, hừ, cũng có chút bản lãnh, có thể khiến cho trái tim sắt đá như ta trì hoãn chốc lát, không hổ là nữ nhân của Độc Cô Diễm, bất quá, điều này cũng vô dụng, nói cho ngươi biết, bay qua bức tường này, coi như Độc Cô Diễm đích thân đến cũng đừng mơ tưởng cứu ngươi ra từ trong tay lão tử."
"Vậy sao. . . . "Thanh âm lạnh như băng, không mang theo bất kỳ tình cảm, lại vô cùng chấn nhiếp đoạt hồn.
To con kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về chỗ thanh âm, cái nhìn này, hắn bị dọa cho sợ đến tính toán xoay người bỏ chạy.
Độc Cô Diễm lạnh lùng đánh ánh mắt về phía Huyền Thanh, Huyền Mộc bên cạnh, hai người không cần phân phó, lập tức đuổi theo Chu Đại Ngưu kia.
Độc Cô Diễm sải bước tới, vội vàng chạy tới bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, ôn nhu vỗ lưng cho nàng, để cho nàng có thể chậm một chút.
Hướng Tiểu Vãn ói đến trời đất quay cuồng, thật vất vả ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, thấy mặt Độc Cô Diễm đau lòng, ánh mắt của nàng nóng lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
"Độc Cô Diễm, ngươi trời đánh sao lại không tới chậm chút nữa, ngươi trễ chút nữa, ta liền bị hái hoa tặc kia bắt đi ."
Độc Cô Diễm yêu thương ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực, giọng nói ôn nhu thương yêu: "Vãn nhi thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, khiến cho ngươi bị sợ, ngươi đánh ta đi."
Liền nắm tay Hướng Tiểu Vãn nặng nề đánh vào ngực, một bộ dáng mặc ngươi đánh chửi không đánh lại.
Tay Hướng Tiểu Vãn đặt trên ngực Độc Cô Diễm, cũng không có đánh xuống, mà là nhéo hắn một cái. "Ghét."
Tựa như giận không giận, cực kỳ câu hồn đoạt phách. Nhất thời , Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn vẫn còn mang lệ, không khỏi ngây dại.
"Vãn nhi. . . ." Một tiếng khẽ gọi nỉ non lơ đãng ra miệng, thâm tình cực kỳ.
"Ừ?" Hướng Tiểu Vãn ở Độc Cô Diễm nhìn kỹ mê say câu người như thế, nàng mơ hồ có chút mắc cỡ, ngượng ngùng cúi đầu, loạn xạ đáp một câu.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ ngượng ngùng, tim Độc Cô Diễm đập bịch bịch, loại cảm giác này làm hắn hận không thể ngay lập tức đè mỹ nhân trước mắt xuống, hung hăng thương yêu một phen.
Ánh mắt nóng rực của Độc Cô Diễm yên lặng nhìn Hướng Tiểu Vãn, bàn tay to ôm nàng dần dần chặt, thân mềm mại không xương của cô gái, dán hắn thật chặt, một cỗ hơi thở đặc biệt nóng bỏng của Độc Cô Diễm mang theo hương bạc hà nhàn nhạt phất ở hơi thở của Hướng Tiểu Vãn, mặt của nàng, càng đỏ lên, giống như sơn quả chín mọng, đối với Độc Cô Diễm mà nói, đây không thể nghi ngờ là dụ dỗ hấp dẫn người.
Vì vậy, hắn vươn tay đặt trên ót Hướng Tiểu Vãn, môi lửa nóng rơi xuống, hung hăng hôn lên cái miệng kiều diễm hơi thở mùi đàn hương kia.
"Um. . . " Hướng Tiểu Vãn níu hỉ bào (áo cưới đỏ) của Độc Cô Diễm, khẽ thở hổn hển.
Đang ở hai người hôn nóng bỏng đến như lửa như nước thủy triều hết sức, Huyền Thanh và Huyền Mộc áp Chu Đại Ngưu chạy vội tới.
"Tướng quân, người nọ đã. . . ." Huyền Thanh ngẩng đầu, nhìn một màn trước mắt, lời còn sót lại dần dần biến mất.
Hướng Tiểu Vãn nghe được thanh âm của Huyền Thanh hơi ngẩn ra, ngay sau đó ngượng ngùng đẩy Độc Cô Diễm ra.
Mặt tuấn mỹ của Độc Cô Diễm có một tia tức giận thoáng qua, hắn đang cao hứng, lại đáng chết bị cắt đứt, loại thống khổ bị cắt đứt dục vọng này, chỉ cần là nam nhân đều biết làm người ta căm tức cỡ nào.
Độc Cô Diễm đè xuống tức giận, ôm Hướng Tiểu Vãn quét về phía Huyền Thanh và Huyền Mộc, cuối cùng ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Chu Đại Ngưu.
"Lại Vô Cực Môn." Thanh âm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.
Huyền Thanh và Huyền Mộc nghe được thanh âm tức giận của Độc Cô Diễm, không khỏi ngẩn ra. Tướng quân của bọn họ bình thường mặc dù nói tính khí không được tốt, nhưng nổi giận cũng rất ít thấy, dĩ nhiên, trừ phu nhân ra, căn bản không có người nào có thể có bản lãnh khiến cho tướng quân nổi giận rõ như vậy, xem ra, Vô Cực Môn thật dẫm lên bãi mìn của tướng quân.
Chu Đại Ngưu bị đè ép quỳ xuống vốn tưởng rằng Độc Cô Diễm đoán không ra thân phận của mình, không nghĩ tới lần này Độc Cô Diễm lại cắn răng nghiến lợi nói ra.
Hắn kinh hãi ngẩng lên đầu nhìn Độc Cô Diễm, nhưng lại cố làm trấn định nói: "Độc, Độc Cô Diễm, ngươi tạm thời đắc ý, bổn đại gia rơi vào trong tay ngươi, bổn đại gia nhận, bất quá, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng cưới được nữ nhân sao chổi đó."
Sao chổi?
Nam nhân miệng thối này đang nói nàng?
Hướng Tiểu Vãn tức giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Ngưu một cái, mẹ nó, nàng trêu ai ghẹo ai, sao lại thành sao chổi rồi?Độc Cô Diễm lạnh lùng quăng về phía Chu Tiểu Ngưu một ánh mắt, cái nhìn kia giống như mũi tên nhọn lạnh như băng xuyên thân mà qua, dọa cho Chu Tiểu Ngưu sợ đến thân thể to lớn khẽ run lên.
Thanh âm lạnh như băng từ trong địa ngục tản mát ra, gằn từng chữ: "Nữ nhân của bản tướng, khi nào đến ngươi tới xoi mói, Huyền Thanh, mang xuống."
"Vâng"
"Không muốn a. . . ." Chu Tiểu Ngưu từ trong mắt lạnh như băng của Độc Cô Diễm thấy được sát ý dày đặc. "Độc Cô tướng quân, van ngài tha ta một mạng đi, chỉ cần ngài thả ta, ta đem tất cả ta biết nói cho ngài, tuyệt không lừa gạt ngài."
Vẻ mặt lạnh như băng của Độc Cô Diễm dừng lại, cười thật mị hoặc, môi mỏng giương nhẹ, lãnh đạm nói: "Bản tướng đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không cần, hiện tại bản tướng cũng cần rồi, dẫn đi."
"Không muốn a. . . . Ngươi không thể giết ta, ta trước có lão, dưới có trẻ, cả nhà bảy mươi hai người sống chờ ta nuôi, không thể giết ta."
Thanh âm kia, dần dần đi xa, cho đến một tiếng thét chói tai thống khổ vang lên, tất cả bình tĩnh lại.
Hướng Tiểu Vãn nhìn Độc Cô Diễm, lần đầu tiên mới phát hiện Độc Cô Diễm giống như lời người ngoài, máu lạnh vô tình, mà người đàn ông, lại phóng túng với nàng, vô hạn cưng chìu, nàng cảm thấy hạnh phúc, rồi lại thật giống như không thành thật.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, rũ mí mắt xuống, lãnh đạm nói: "Độc Cô Diễm, người kia thật ra thì cũng không có làm chuyện gì rất quá mức với ta, hắn, hắn thật ra thì cũng vẫn rất dễ đùa, ngươi, tại sao nhất định phải giết hắn?"
Nàng không phải là người thời đại này, đối với chuyện động chút là muốn mạng người này, nàngể đồng ý, nói nàng ngu muội cũng tốt, nói nàng thiện lương cũng tốt, nàng thật không thể trơ mắt nhìn một cái mạng biến mất ở trước mắt mình, còn có thể bình tĩnh không tiếng động.
Hơn nữa người nọ còn có người nhà phải dựa vào hắn, hắn đã chết, người nhà của hắn làm sao bây giờ?
Lời cầu xin tha thứ trước khi chết của Chu Tiểu Ngưu, khiến cho Hướng Tiểu Vãn nhớ lại bà nội mình ở hiện đại, mặc dù nàng không có chết, nhưng đối với bà nội mà nói, nàng và chết không có sự khác biệt, một mình bà nội, nhất định cơ khổ không chỗ nương tựa đi, không biết có thể chăm lo tốt cuộc sống hay không.
Độc Cô Diễm liếc thấy thần sắc cô đơn đau thương của Hướng Tiểu Vãn, than thở trong lòng. Vãn nhi, ngươi vẫn còn quá thiện lương, ở quốc gia mạnh hiếp yếu này, quá mức thiện lương, cũng không phải là một chuyện tốt.
Ôm sát cô gái trong ngực, để cho nàng hoàn toàn tựa vào ngực của chính mình, hắn nhẹ nói: "Vãn nhi, nếu Chu Tiểu Ngưu này là người Vô Cực Môn, vậy thì không có người thân, hắn mới vừa cầu xin tha thứ, bất quá là nói láo lung tung thôi, ngươi chớ suy nghĩ nhiều quá, Vô Cực Môn ở gi¬ang hồ coi như là môn phái cực hung ác, người ở bên trong mặc dù không nhiều lắm, nhưng từng người đều là từ trong tử vong bò ra, trong tay mỗi một người cũng không biết dính bao nhiêu máu tanh, người như vậy, nếu bản tướng nhân từ bỏ qua cho, ngày khác sẽ có nhiều người vô tội hơn mất mạng, cho nên Vãn nhi, ngươi không cần khổ sở."
Hướng Tiểu Vãn ngẩng đầu lên, hướng về phía Độc Cô Diễm che giấu mỉm cười. "Diễm, ta không có khó qua, chỉ là có chút nhớ nhà mà thôi." Nàng thực sự chỉ nghĩ đến bà nội mà thôi, hôm nay là ngày nàng kết hôn, nhưng bên cạnh không có một người thân, nghĩ đi nghĩ lại, nàng không khỏi bi thương.
Độc Cô Diễm lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi thâm tình làm như muốn khắc Hướng Tiểu Vãn vào linh hồn thật sâu, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt tuyệt mỹ của nàng, nhẹ giọng nói: "Vãn nhi, về sau phủ tướng quân chính là nhà của ngươi, mà ta và năm bọn nhỏ, đều là người nhà
Hốc mắt Hướng Tiểu Vãn nóng lên, mắt thấy sẽ bị cảm động đến rơi lệ. Nàng cắn răng nhịn xuống, nặng nề gật đầu với Độc Cô Diễm. "Ừ, chúng ta vẫn luôn là người một nhà, không xa không hờn."
Độc Cô Diễm khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khoé mắt Hướng Tiểu Vãn. "Vãn nhi, chớ khóc nữa, giờ lành sắp đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, bái đường rồi, ngươi liền hoàn toàn là người của Độc Cô Diễm ta."
Hướng Tiểu Vãn hít hít nước mắt, hờn dỗi đập Độc Cô Diễm một cái.
Độc Cô Diễm cười lấy khăn cưới ra, đắp lên trên đầu Hướng Tiểu Vãn, nắm tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đi tới sảnh trước.
- Chương 1 - Xuyên qua
- Chương 2 - Xuân quang tiết ra ngoài
- Chương 3 - Ai câu dẫn ngươi
- Chương 4 - Dựa vào cái gì đánh ta
- Chương 5 - Ngươi là ai?
- Chương 6 - Tình huống thế nào
- Chương 7 - Dĩ nhiên là biết võ công
- Chương 8 - Hoàng Thượng đến
- Chương 9 - Chẳng lẽ có gian tình
- Chương 10 - Bốn nữ nhân khiêu khích
- Chương 11 - Lại hôn ta
- Chương 12 - Lồng ngực thật ôn nhu
- Chương 13 - Kiêng ăn
- Chương 14 - Hù dọa các ngươi
- Chương 15 - Năm mươi đại bản
- Chương 16 - Cường bạo
- Chương 17 - Phải gọi nhị ca
- Chương 18 - Xem ngươi cường bạo bà vú
- Chương 19 - Phạt quỳ
- Chương 20 - Mất tích
- Chương 21 - Chẳng lẽ chết
- Chương 22 - Ngàn lỗi vạn lỗi, nịnh bợ không tệ
- Chương 23 - Người thần bí
- Chương 24 - Bị đè
- Chương 25 - Thất vọng
- Chương 26 - Bà vú ôn nhu
- Chương 27 - Lão Nhị gặp nguy hiểm
- Chương 28 - Vạn thụ vô cương
- Chương 29 - Nghiệp chướng nặng nề
- Chương 30 - Thức ăn ngon hấp dẫn
- Chương 31 - Hình ảnh ấm áp
- Chương 32 - Đừng đắc tội nữ nhân
- Chương 33 - Tiểu gia tới
- Chương 34 - Lõa nam tắm
- Chương 35 - Thần y hộ thế
- Chương 36 - Thật YD
- Chương 37 - Tướng quân, bình tĩnh
- Chương 38 - Phong ba tiềm ẩn
- Chương 39 - Nhân cách bị làm nhục
- Chương 40 - OOXX đại gia ngươi
- Chương 41 - Ngươi cũng là xuyên qua tới
- Chương 42 - Sớm gặp
- Chương 43 - Nếu người phạm ta, ta gian toàn thây nàng
- Chương 44 - Ngươi tới giờ uống thuốc rồi
- Chương 45 - Biến cố đột kích
- Chương 46 - Trúng độc
- Chương 47 - Trời u ám
- Chương 48 - Con cờ
- Chương 49 - Ba đào mãnh liệt
- Chương 50 - Cứu anh
- Chương 51 - Tiện nhân, câm miệng cho ta
- Chương 52 - Một cây gai trong lòng
- Chương 53 - Thả nàng
- Chương 54 - Vô tình tới mức này
- Chương 55 - Kẻ ngu rất tốt
- Chương 56 - Vì sao lại khóc?
- Chương 57 - Diện mạo của bổn tướng, ngươi hài lòng không?
- Chương 58 - Nam nữ khác nhau
- Chương 61 - Tia lửa giữa hai người
- Chương 59 - Hồng nhan nước mắt tình niệm
- Chương 60 - Trần trụi trêu đùa
- Chương 62 - Trời ơi, nụ hôn đầu không còn
- Chương 63 - Đây chính là yêu thương
- Chương 64 - Cứu mạng a!
- Chương 65 - Nữ nhân ghê tởm
- Chương 66 - Thật quá mức
- Chương 67 - Ta làm sai sao
- Chương 68 - Không bằng cầm thú
- Chương 69 - Làm khô bản tướng đi
- Chương 70 - Vặn vẹo thân thể
- Chương 71 - Màn biểu diễn kinh động
- Chương 72 - Ngươi có ý gì?
- Chương 73 - Tứ hôn
- Chương 74 - Len lén hôn
- Chương 75 - Văn chương trôi chảy
- Chương 76 - Đi dạo kỹ viện
- Chương 77 - Các ngươi hiểu, thời gian "này nọ í é í é"
- Chương 78 - Các ngươi hiểu, thời gian "này nọ í é í é" (2)
- Chương 79 - Tướng quân có đam mê bất lương
- Chương 80 - Bí mật
- Chương 81 - Tuyệt học của bà vú
- Chương 82 - Đại di mụ tới
- Chương 83 - Hàn huyên
- Chương 84 -Thiên hạ đệ nhất cao thủ
- Chương 85 -Bà vú siêu cấp vô địch bóng đèn điện
- Chương 86 - Nhìn tuyệt chiêu của ta
- Chương 87 - Thần tiên tỷ tỷ
- Chương 88 - Có quỷ a!
- Chương 89 - Muốn ăn đậu hũ trở lại
- Chương 90 - Nhất thời sung đột, con cháu nguy cơ, chịu đựng a!
- Chương 91 - Một khóc hai nháo ba treo cổ
- Chương 92 - Ngươi chẻ hay không chẻ
- Chương 93 - Thì ra là bệnh tâm thần
- Chương 94 - Dùng tính mạng của ta đi yêu ngươi
- Chương 95 - Sét a, bổ hắn đi
- Chương 96 - Bạch Bàn Bàn
- Chương 97 - Nướng thịt
- Chương 98 - Thú tính của tướng quân
- Chương 99 - Cấu kết với nhau làm việc xấu, sói và bái cưỡng gian lẫn nhau
- Chương 100 - Bà vú hút "dương tinh" của phụ thân
- Chương 101 - Quyến quyến xoa xoa chi Đạo Đức Kinh
- Chương 102 - Ngươi đã dùng, không thể trả hàng lại
- Chương 103 - Mười tám cấm
- Chương 104 - Tiểu hoàng qua chi ôn tình thiên
- Chương 105 - Hành động chấn động của năm tiểu quỷ
- Chương 106 - Đông Dương cái gì đó bất bại là ta
- Chương 107 - Liệt dương thiên chi phòng tắm đối chiến
- Chương 108 - Thật dâm, thật dâm, thật ướt, thật ướt
- Chương 109 - Phong hậu kiến huyết (thấy máu sau vinh) chi đại hôn
- Chương 110 - Hái hoa tặc mập mà không ngán
- Chương 111 - Xem ta hoàn toàn xinh đẹp
- Chương 112 - Ban ngày cũng động phòng
- Chương 113 - Bí mật của Tiểu Ngũ
- Chương 114 - Gian phu dâm phụ
- Chương 115 - Dục vọng không được thỏa mãn
- Chương 116 - Yêu nghiệt chuyển thế
- Chương 117 - Ta chỉ đi ngang qua
- Chương 118 - Cái giường thật lớn
- Chương 119 - Sát thủ áo đen
- Chương 120 - Thật tiện
- Chương 121 - Hồn hoa
- Chương 122 - Chất độc thật quỷ dị
- Chương 123 - Người áo đen và Độc Cô Hoa
- Chương 124 - Đệ nhất công tử
- Chương 125 - Mẹ hắn sinh yêu tinh
- Chương 126 - Bệnh tâm thần rất đẹp rất yêu nghiệt
- Chương 127 - Thân phận của Đệ nhất công tử
- Chương 128 - Trâu già gặm cỏ non
- Chương 129 - Không nên xem thường trẻ con
- Chương 130 - Giúp ngươi làm ra sữa
- Chương 131 - Nỗi đau của Độc Cô Diễm
- Chương 132 - Bỏ qua cho bốn đứa trẻ
- Chương 133 - Tiểu Ngũ bị thương
- Chương 134 - Tam công chúa muốn giở trò
- Chương 135 - Chỉnh đốn Tam công chúa
- Chương 136 - Ta muốn về nhà
- Chương 137 - Dám chiếm tiện nghi của Lão nương
- Chương 138 - Thân phận bí mật khác
- Chương 139 - Nữ hiệp, đầu hạ lưu tình
- Chương 140 - Người trong Tứ cung đi ra
- Chương 141 - Tại sao giành nam nhân của ta
- Chương 142 - An Đức Tâu điên
- Chương 143 - Muốn chết, chết xa một chút
- Chương 144 - Tâm ý tương thông
- Chương 145 - So với đàn ông còn đàn ông hơn
- Chương 146 - Người có cái gì bất mãn
- Chương 147 - Sát tinh trong đời
- Chương 148 - Thích luyến đồng
- Chương 149 - Làm chính sự quan trọng hơn
- Chương 150 - Tiểu Anh Đào
- Chương 151 - Chúng ta cùng đi luyện công
- Chương 152 - Đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 153 - Nguồn gốc của Vô Sinh cốc cùng Hắc Diệu
- Chương 154 - Kinh chấn mọi người
- Chương 155 - Cương thi trong truyền thuyết
- Chương 156 - Đồ chơi
- Chương 157 - Hồng nhan lệ phát tác
- Chương 158 - Độc Cô Diễm chết
- Chương 159 - Kế hoạch cứu người của bố
- Chương 160 - Mang thai đứa nhỏ
- Chương 161 - Bà vú, ta dẫn ngươi rời đi
- Chương 162 - Bát quái thật là lợi hại
- Chương 163 - Tuyệt chiêu mắng chửi người
- Chương 164 - Thiên nữ rải hoa
- Chương 165 - Ba nhóc con thật thông minh
- Chương 166 - Táng tận thiên hương
- Chương 167 - Lại ăn đậu hủ của ta
- Chương 168 - Không biết xấu hổ
- Chương 169 - Vẫn còn hơi non
- Chương 170 - Tìm
- Chương 171 - Sư phụ của sư phụ đi ra
- Chương 172 - Tiểu Xuân Tử
- Chương 173 - Lão Tam, cẩn thận
- Chương 174 - Lão già không biết
- Chương 175 - Cái mông to
- Chương 176 - Nhập đam mỹ sâu tựa như biển
- Chương 177 - Bà vú không còn thở
- Chương 178 - Người nào đang đánh rắm
- Chương179 - Bỏ gian tà theo chính nghĩa
- Chương 180 - Không có đầu óc
- Chương 181 - Mọi người cười ngất
- Chương 182
- Chương 183 - Cha con đoàn tụ
- Chương 184 - Đại kết cục