Gửi bài:

Chương 31 - Điều phải sống sót

Trong địa lao hàn khí lạnh thấu xương, cây đuốc được gắn ở bức tường lạnh băng phát ra ánh sáng le lói kỳ lạ.

Một người đàn ông bị xích trên tường, cả người toàn máu, đầu buông thõng xuống không có sinh khí.

" Nam Cung Vân?" Giọng nói tôi run rẩy, hy vọng không phải là anh, không muốn đó chính là anh.

Nghe thấy giọng nói của tôi, cả người Nam Cung Vân chấn động, ngẩng đầu lên, trên mặt tiều tụy ánh lên niềm kinh ngạc và vui mừng.

'Tĩnh Chi!" Nam Cung Vân giãy dụa, muốn thoát khỏi dây xích, dây xích kêu loảng xoảng giữ chặt Nam Cung Vân ở trên tường.

Tôi lao tới Nam Cung Vân, nhưng lại bị Mai Tốn Tuyết ở đằng sau giữ chặt lại.

"Buông tay ra, tên khốn kiếp, các người tra tấn anh ấy như vậy! Khốn kiếp!" Tôi vừa khóc vừa mắng chủi, liều mạng đánh lại Mai Tốn Tuyết, muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng không ngờ Mai Tốn Tuyết gầy yếu lại rất khỏe, dù tôi có giãy dụa kiểu gì cũng thoát khỏi tay anh ta.

"Ta chỉ đáp ứng cho muội đến nhìn hắn thôi." Mai Tốn Tuyết thản nhiên nói, mặt không thay đổi.

"Đừng cố sức nữa, Tĩnh Chi." Nam Cung Vân đã tỉnh táo lại, không hề giãy dụa nữa, lạnh lùng nhìn Mai Tốn Tuyết, ánh mắt sắc bén như muốn xé nát Mai Tốn Tuyết.

Nhìn thấy trên người Nam Cung Vân toàn vết máu, tim tôi run rẩy, "Bọn họ cứ tra tấn anh như vậy sao?"

Nam Cung Vân cười chua sót, "Không có gì, cái này đáng là gì chứ, muội có sao không? Tĩnh Chi."

'Em...em, "Tôi nghẹn ngào, có lẽ nên nói với Nam Cung Vân là tôi rất ổn, như vậy trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu một chút, muốn nói từ "tốt" ra nhưng lại không thốt nên lời.

Thấy bộ dạng của tôi, vẻ mặt Nam Cung Vân đau khổ cũng không nói ra lời.

"Anh rốt cuộc định làm gì Nam Cung Vân?" Tôi nắm lấy cổ áo của Mai Tốn Tuyết, nếu có thể, tôi thật muốn giết Mai Tốn Tuyết.

Mai Tốn Tuyết nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, thản nhiên nói: "Ta chỉ là cho người cắt đứt mấy kinh mạch của hắn thôi."

Cắt đứt mấy kinh mạch, anh ta nói thật là thoải mái, ai cũng biết rõ đối với người luyện võ kinh mạch có ý nghĩa như thế nào, đồ điên, đúng là anh ta điên rồi, làm như vậy so với việc trực tiếp giết Nam Cung Vân còn hiệu quả hơn.

"Nếu như Điện hạ biết chuyện của hai người, chỉ sợ hắn đã không thể sống đến ngày hôm nay.'

"Nói như vậy, tôi chắc là phải cảm ơn anh rồi, đúng không? Cám ơn anh đã bảo toàn tính mạng cho Nam Cung Vân?" Tôi cười nhạt.

"Được rồi, muội đã nhìn thấy hắn còn sống, chúng ta nên trở về đi, không thể để cho điện hạ biết muội đã đến đây." Mai Tốn Tuyết lạnh lùng nói, kéo tôi ra ngoài.

"Buông ra, không được chạm vào nàng!" Nam Cung Vân hét lên.

Mai Tốn Tuyết không trả lời, tiếp tục kéo tôi đi.

"Bỏ tay ra!" Tôi không giãy dụa nữa, bởi có làm gì cũng vô ích, "Tôi sẽ tự đi." Mai Tốn Tuyết hơi sững người nhìn tôi, rồi buông tay ra.

Tôi đứng lại nhưng không quay đầu lại, hỏi rõ ràng từng câu từng chữ một: "Nam Cung Vân, bất kể thế nào anh cũng phải sống sót, chúng ta phải sống, có được không?"

"Đúng vậy, sống sót, chúng ta sẽ kiên cường sống sót." Nam Cung Vân ở sau lưng tôi trả lời.

Tôi cười ảm đạm, sống sót, chúng tôi đều phải sống, chỉ có như vậy chúng tôi mới có hy vọng, Nam Cung Vân là người mạnh mẽ, anh sẽ hiểu đạo lý này, còn tôi từ nay về sau cũng sẽ là người mạnh mẽ.

"Được, em nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay, em sẽ sống, anh cũng vậy."

Bước nhanh ra ngoài, không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại, cánh cửa đá vừa đóng lại sau lưng, tôi tự nói với bản thân mình sẽ kiên cường mà sống, vì mình, vì Nam Cung Vân, lau nước mắt, để nước mắt chảy không công thật đáng tiếc, sau này nước mắt chỉ chảy vào lúc cần thiết mà thôi.

"Thả Nam Cung Vân ra, tôi sẽ nghe theo các người."

"Không được," Mai Tốn Tuyết nói, "Thả hắn ra sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn."

Tôi không nói nữa, trong lòng lạnh buốt.

***

Sau buổi trưa tuyết không còn rơi nữa, bên ngoài tuy vẫn còn giá rét nhưng trong phòng có hệ thống sưởi rất ấm, dưới sàn nhà chắc là lò sưởi, không biết trong địa lao như thế nào nữa, hôm đó Mai Tốn Tuyết tuy đồng ý với tôi sẽ đối xử tử tế hơn một chút với Nam Cung Vân, nhưng hiện giờ thực sự tôi không còn tin tưởng lời nói của bất cứ ai nữa.

Ôm chân ngồi trên sàn nhà như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, trước mặt có bày một chiếc đàn cổ, tôi không biết đánh đàn, nhưng thỉnh thoảng cũng đánh một hai tiếng nghe rất chói tai, tên Thái tử biến thái lại không hề tức giận, tôi vẫn im lặng ngồi nhìn đống thư của hắn, chắc là được mang từ kinh thành tới, tốt xấu gì hắn cũng là Thái tử, chắc là hắn không đến mức quá nhàn rỗi vì trả thù tôi ở Vọng Mai sơn trang này mà không làm gì cả.

Sự ấm áp làm tôi buồn ngủ, mắt nặng chĩu, mới gật gật vài cái, đột nhiên có một vật đánh vào sau đầu, tôi giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, nhặt lên một tờ giấy được viên tròn, quay lại nhìn, tên biến thái kia đang nhìn tôi, "Mang trà đến cho ta."

Tôi đứng dậy, hiện giờ thân phận mình là nữ nô, nên giữ đúng bổn phận của mình, tôi bưng chén trà đến cho hắn, chưa đưa đến nhưng hắn không nhận, chén trà lập tức rơi xuống đất, là hắn cố ý, tôi biết, nhất định là hắn cố tình, tôi vội quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, rồi cầm lấy một mảnh cứa nhẹ vào tay, máu lập tức chảy ra, không phải hắn muốn tra tấn tôi sao? Vậy thì tôi sẽ tự tra tấn mình cho hắn xem.

Thấy tay của tôi bị chảy máu, hắn hơi lặng người, chắc không ngờ tôi sẽ bị đứt tay, lạnh lùng nói: "Cút đi, đi băng tay lại rồi đến hầu hạ ta tiếp, đừng làm bẩn thư của ta."

Hừ, tôi cười thầm, ánh mắt nhu nhược, đưa tay lên miệng lặng lẽ lui ra, làm ra vẻ đáng thương cũng không tệ lắm, nhưng thật ra tôi muốn xem hắn đối xử với tôi đến mức độ nào.

Hắn có vẻ tức giận khi nhìn thấy tôi, nhíu mày, quát: "Tốn Tuyết, đi lấy thuốc cho nàng."

Mai Tốn Tuyết ở bên ngoài vội bước vào, trong tay cầm lọ thuốc bột, cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi. Thỉnh thoảng tên Thái tử biến thái lại đánh mắt hướng về tôi, có thể nghĩ muốn đến xem tay tôi bị thương như thế nào, nhưng rồi lại dằn lại không đến.

"Ổn rồi, vết thương cũng khá sâu, lần sau cẩn thận một chút." Mai Tốn Tuyết nhẹ nhàng nói, không biết là nói cho tôi nghe, hay là nói cho Điện hạ nghe.

Chưa kịp băng tay lại, ở bên ngoài có người bẩm báo.

"Điện hạ, Phạm tướng quân đến."

Biến thái Điện hạ vừa nghe thấy liền vội đứng lên, nói: "Mau mời vào."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một tiếng cười sang sảng, thị nữ vén rèm, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi oai phong tươi cười bước vào.

"Điện hạ." Người đàn ông đó hành lễ, biến thái Điện hạ liền vội bước tới nâng anh ta dậy, "Chúng ta là huynh đệ còn để ý nghi thức làm gì, mau tới, ngồi xuống đây, ta chờ ngươi đã lâu rồi."

Người đàn ông kia cũng không từ chối, ngồi vào ghế, rồi bưng luôn chén trà lên uống một hơi cạn sạch, có vẻ mối quan hệ giữa anh ta và biến thái Điện hạ không bình thường, không biết lai lịch anh ta như nào.

Mai Tốn Tuyết thầy người tên Phạm tướng quân này đến cũng tỏ ra rất vui mừng, bước tới, vui vẻ nói: " Tử Chư cuối cùng cũng tới, Điện hạ vẫn chờ tin tức của huynh, kinh thành thế nào rồi?"

Biến thái Điện hạ im lặng nhìn Phạm Tử Chư, chờ anh ta trả lời.

Phạm Tử Chư đang định nói, đột nhiên thấy tôi ngồi ở bên canh, ngẩn người ra, tôi liền đứng dậy định bước ra ngoài, biến thái Điện hạ quét ánh mắt vào tôi, thản nhiên nói: "Nàng chính là nữ nô của ta, ngươi cứ nói đi, đừng ngại."

Nữ nô? Ha Ha, chắc hắn cảm thấy ở tôi không có chút năng lực uy hiếp gì, nên thấy không cần phải kiêng dè tôi. Hắn đã tự nguyện để tôi nghe, vậy thì tôi ở lại để nghe xem như nào, tôi không đi nữa mà lại ngồi xuống.

"Điện hạ....."

"Chúng ta là huynh đệ, cứ gọi ta là Hàn Kinh là được rồi." Biến thái Điện hạ cười nói.

Hàn Kinh, thì ra tên biến thái này tên là Hàn Kinh!

Phạm Tử Chư lại mở miệng cười, hề hề nói: "Hàn Kinh có biết lần này ai được sai nắm binh quyền của cấm vệ quân không?"

Biến thái điện hạ cười, nói: "Tống Cương Liệt?"

"Hàn Kinh thật sự lợi hại, đã sớm biết."

Phạm Tử Chư vẻ mặt sùng bái, "Như Hàn Kinh đã nói, Hoàng Thượng không dùng Lý Triết, mà dùng Tống Cương Liệt, thật là ngoài dự kiến của mọi người, lần này huynh không ở Kinh thành ngược lại đối với chúng tôi càng có lợi, Hoàng thượng không hề nghi ngờ Tống Cương Liệt là người do chúng ta sắp xếp."

Vẻ mặt của Mai Tốn Tuyết càng phấn chấn, "Lão già Tả Văn Huân chắc tức đến chết đúng không?"

"Lần này đối với ông ta là một sự đả kích không nhỏ." Phạm Tử Chư nói.

Bọn họ nói một lúc về chuyện Kinh thành, phần lớn là chuyện đấu tranh tranh giành quyền lực, có rất nhiều điều tôi nghe không hiểu, tự thấy mình ngu ngốc, có vẻ như bất kể ở đâu cũng có chuyện chính trị rối rắm phức tạp, tôi chỉ là một cô gái, e rằng chẳng hiểu chẳng làm gì được.

Chờ bọn họ nói chuyện xong, trời đã tối, Hàn Kinh bảo tôi về phòng, còn hắn và Phạm Tử Chư cùng nhau ăn cơm, tôi bước về phòng, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục che giấu sự thay đổi của bản thân hiện nay.

Từ miệng của Mai Tốn Tuyết thì tôi cũng biết đại khái về chuyện giữa Trúc Thanh và tên biến thái Điện hạ, nhưng không rõ vì sao Trúc Thanh lại trở thành Vương phi của Vương gia Dịch Phàm, sao lại phản bội hắn, mấy lần thử dò xét Mai Tốn Tuyết nhưng Mai Tốn Tuyết nhất định không nói, có thể Mai Tốn Tuyết cũng không biết, dù sao thì Mai Tốn Tuyết cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, bảy năm trước anh ta chỉ là một cậu bé mà thôi.

Hàn Kinh nói là hận tôi, phải tổn thương tôi, nhưng ngoại trừ việc hắn cưỡng bức tôi ra thì hắn lại chẳng làm gì khác cả, tuy rằng hắn không thừa nhận nhưng hắn vẫn đối xử khá tốt với tôi, có lẽ hắn thật sự vẫn còn tình cảm với Trúc Thanh, nếu không yêu, thì sao lại có hận? Hơn nữa, việc Trúc Thanh uống Vong tình đan, vậy cô ta với Hàn Kinh không phải là phản bội, có lẽ tình cảm cũng rất sâu đậm nên hắn mới cho cô ta uống vong tình đan, để quên đi hết thảy mọi chuyện, nếu đã vô tình tại sao vong tình? Có thể điểm này Hàn Kinh không nhận ra hoặc không muốn tin, vậy tôi có thể lợi dụng được không?

Sau khi phân tích tỉ mỉ, tôi đã tìm được một cách cho mình.

Buổi tối vào lúc Hàn Kinh đến, tôi ngồi trên giường lặng lẽ khóc, thấy hắn, tôi cuống quýt lau nước mắt, rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết tôi làm như vậy càng kích thích sự mềm yếu ẩn sâu trong đáy lòng hắn.

Thấy hai mắt tôi sưng đỏ, Hàn Kinh sầm mặt, nâng cằm tôi lên, lạnh lùng cười: "Khóc? Vì ai?"

Nước mắt tôi lại chảy ra, nhưng không trả lời. Ánh mắt Hàn Kinh càng lạnh lùng, bóp cằm tôi mạnh hơn: "Nói." Hắn lạnh lùng quát.

"Tôi muốn nhớ lại chuyện trước đây nhưng không thể nhớ lại được. Tôi thật sự muốn biết tôi là ai, nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra gì cả."

Tôi đau khổ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn xuống má. Sau đó tôi mở mắt ra, bất lực nhìn Hàn Kinh

Hàn Kinh dùng ánh mắt dò xét nghi ngờ nhìn tôi, hắn nghi ngờ cái gì?

"Vong tình đan rốt cuộc là gì vậy? Vì sao tôi lại phải uống Vong tình đan? Rốt cuộc cái mà tôi phải quên đi là gì?" Giọng nói của tôi càng thêm nhu nhược yếu đuối, thể hiện sự đau đớn tận sâu trong đáy lòng, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của Hàn Kinh cứng đờ, tia đau khổ lóe lên trong mắt, tôi cười thầm, Hàn Kinh, anh muốn chơi thì tôi liền chơi với anh, để xem cuối cùng ai sẽ lừa được ai. Vẻ mặt tôi càng thể hiện sự thống khổ, tôi cắn nhẹ môi dưới làm nước mắt lại tuôn ra.

"Cái gì ngươi cũng không nhớ ra được phải không?" Hàn Kinh hỏi.

Tôi gật đầu, "Trong lòng giống như bị cái gì đó chèn ép, nhưng lại nghĩ không ra là gì, rõ ràng biết điều đó rất quan trọng, nhưng lại không nhớ ra, tôi sắp phát điên mất rồi." Tôi nức nở nói, hai tay ôm ngực.

Hàn Kinh gỡ tay tôi ra, kéo tôi vào lòng, áp đầu tôi vào ngực hắn, tôi khóc nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm áo hắn, ngấm cả vào da. Nhưng khóe miệng tôi mỉm cười, Hàn Kinh ơi Hàn Kinh, chỉ cần anh còn có chút tình cảm đối với Trúc Thanh giả này, tôi có thể để anh lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!

Cả đêm, Hàn Kinh vẫn im lặng, lẳng lặng ôm sau lưng tôi, tôi cũng để hắn ôm, hơi thở bình ổn, một lúc sau nặng nề đi vào giấc ngủ. Nửa đêm, tôi nói mê,"Hàn Kinh, không cần," Người sau lưng tôi giật giật, bừng tỉnh, gọi nhỏ: "Tĩnh Chi."

Tôi không phản ứng, một lúc lâu sau, lại tiếp tục nức nở: "Đừng trách muội...Muội...không có cách nào ...Muội thật sự không còn cách nào ..."

Sau lưng vang lên tiếng thở dài, Hàn Kinh càng ôm chặt tôi hơn....

Hai ngày sau, Hàn Kinh vẫn không đến gặp tôi, tôi biết hắn đang mâu thuẫn, đang do dự, hắn không biết nên đối xử với tôi thế nào, hừ, tôi cười khẽ, Hàn Kinh, hắn chắc không thể biết phụ nữ khi bắt đầu đùa giỡn thì sẽ có dáng vẻ như thế nào sao?

Bụng dưới đau âm ỉ, từ lúc bước vào thế giới này kinh nguyệt của tôi không đều lắm, hôm nay nó lại đến làm tôi thấy vui mừng, ít nhất đã chứng tỏ tôi không mang thai, tôi không thể tưởng tượng nếu tôi có thai với Hàn Kinh thì sẽ như nào.

Lên giường nằm trong tấm chăn dày nhưng vẫn thấy lạnh, tôi không dám há miệng thở mạnh, như là hít vào không khí lạnh thấu xương. Tôi có một tật xấu là hay đau bụng kinh, lần trước là đúng vào những quãng ngày rong ruổi trong tuyết cùng Nam Cung Vân, lần đau đớn này cảm giác như không thể chịu đựng nổi, tôi nhớ Nam Cung Vân, tim đau đớn khôn nguôi, giờ anh thế nào rồi? Không biết tương lai chúng ta sẽ ra sao? Nếu bây giờ anh ở bên tôi thì tốt biết bao, anh sẽ sưởi ấm giúp tôi ngủ, xua đi giá lạnh trong tôi, tôi biết cơ thể anh luôn luôn ấm áp.

Sự đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, tôi cuộn tròn mình lại, tay chân càng lúc càng lạnh, trán lại đầm đìa mồ hôi, mặt tôi tái nhợt, nhìn thấy sự lo lắng của thị nữ thì tôi biết mình chắc nhìn thê thảm lắm.

Bụng càng lúc càng đau làm tôi rên lên thành tiếng, ý thức mơ hồ, trong lúc mơ mơ màng màng phát hiện ra mình nằm trên một chiếc giường rộng lớn, một bàn tay ấm áp xoa lên bụng tôi, tay kia thì nắm hai chân tôi áp vào ngực hắn ấm áp, tôi sợ hãi mở mắt ra, đối diện với tôi là đôi mắt thâm trầm của Hàn Kinh, hắn nheo mắt, "Biết mình có tật xấu này rồi mà còn không tự chăm sóc, đáng đời lắm." Hắn cố ra vẻ thản nhiên nhưng tôi cảm nhận trong giọng nói của hắn có chút xao động.

Không để ý đến ánh mắt dịu dàng của Hàn Kinh, tôi quay mặt đi, cười nhạt, Hàn Kinh, anh dựa vào gì mà muốn đấu với tôi? Anh nhất định sẽ thua

Mục lục
Ngày đăng: 26/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục