Phần IV - Chương 36 - Trở về
Tối sẽ bonus thêm na;) Đi học đây:)) bb các nàng
Nhất hoa nhất thế nhất xuân thu ....
Hôm nay khi lâm triều, Lí tướng quân trấn thủ biên cương gửi về hai phong thư từ Lãnh Tiêu quốc và Tử Ngọc quốc. Thật ra hắn không xem cũng biết đó là gì. Sau khi Minh Nguyệt rời đi, hắn đặt quốc tang cho thái tử chưa ra đời và Đức phi ba năm. Nay đã được hai năm rưỡi, Lãnh Cô Vân tất chờ không nổi nữa. Tử Ngọc quốc thì muốn tìm một ngọn núi để dựa vào.
Hắn liếc qua hai phong thư trong tay Tần An, cầm phong thư của Tử Ngọc quốc lên xem. Nhìn thấy hai chữ Tiêu Mẫn thì không khỏi lạnh giọng cười, hắn nhớ rõ mấy năm trước khi quốc chủ Tử Ngọc quốc băng hà, Tiêu Đoạn từng mang tiểu cô nương này tới Thiên triều, lúc đó đã yêu cầu hòa thân khi công chúa còn chưa đầy 14 tuổi. Lúc ấy hắn khéo léo từ chối vì công chúa còn nhỏ tuổi nhưng không ngờ công chúa này giờ đã 18 tuổi mà vẫn chưa lập gia đình. Điều này khiến hắn có chút buồn cười. Công chúa và quận chúa từ xưa đến nay cũng chỉ có một tác dụng như thế mà thôi.
Ném thư lên khay Tần An đang bưng, hắn nhìn quần thần trong đại điện, nhắm mắt, hít sâu một hơi. Thật ra hậu cung của hắn như thế nào những vương tôn đại thần này đều rõ cả nhưng bọn họ cố tình đẩy những hòn ngọc quý của mình đến tay hắn. Đây là định luật từ thiên cổ không thể thay đổi: Cường giả vi vương
- Tử Ngọc quốc đã có lòng với thiên triều ta, trẫm rất vui mừng. Tần An lĩnh chỉ, sắc phong công chúa Tiêu Mẫn Tử Ngọc Quốc thành chiêu nghi, về sau ở lại cung điện nào do Thục phi và Âu Dương chiêu nghi quyết định...
Nhắc đến Âu Dương Hồng Ngọc hắn mới sực nhớ, nhiều năm như vậy nàng vẫn chỉ là chiêu nghi Nhị phẩm. Nhíu mày, day day trán, hắn nói:
- Âu Dương chiêu nghi hiền đức thiên hạ đều biết, nay hậu cung có tân phi tiến nạp, ngươi lĩnh chỉ, thăng Chiêu nghi Âu Dương Hồng Ngọc thành Hiền phi Nhất phẩm, ban thưởng bổng lộc.
Tần An lĩnh chỉ, triều thân tung hô vạn tuế anh minh. Hắn nhẹ vỗ vỗ trán cúi đầu nhìn đám quần thần cúi lạy dưới chân mình không khỏi cười lạnh. Hắn ở vị trí cao cao tại thượng này, mỗi lời hắn nói người khác đều coi là ý trời vì hắn là vua. Nhưng có phải vua thì chính là "quả nhân" (chơi chữ, người cô độc)? Nếu không dù nhiều người tung hô như vậy mà hắn luôn cảm thấy lạnh lùng, cô tịch.
Tần An nhìn ra sự bất thường của hắn, vội bước lên gọi:
- Hoàng thượng, người...
Hắn xua tay cười lạnh, lại cầm phong thư thứ hai đọc, sau đó nhìn Âu Dương Trì đang quỳ trên mặt đất:
- Chuyện Lãnh quốc chủ cách hai năm vẫn muốn gả muội muội vào thiên triều ta, không biết ý tướng phụ thế nào?
Âu Dương Trì hơi run lên, khuôn mặt già nua hiện rõ sự vô tình của năm tháng, hắn ngẩng đầu, hai tay ôm quyền, cúi đầu cung kính nói:
- Bẩm Hoàng thượng, Lãnh Tiêu quốc và nước ta có mối quan hệ hòa hảo, Khuynh Thành quận chúa lại có hôn ước cùng Hoàng thượng hai năm trước, việc này thiên hạ đều biết. Nay cũng sắp qua kỳ để tang của thái tử, Lãnh quốc chủ đến hỏi chuyện hôn sự cũng là hợp tình hợp lý...
Hắn nắm bức thư trong tay, nhìn thần sắc trấn định của Âu Dương Trì, không khỏi có chút kính nể đạo hạnh tu luyện của lão hồ ly này. Dường như trong hai năm qua, chỉ có hắn dần suy sụp còn những người này đã dần lớn mạnh. Hắn mím môi cười lạnh, hít sâu một hơi, lười nhác tựa lên long ỷ, trầm giọng nói:
- Lời này của tướng phụ có lý. Tần An, hồi âm cho lãnh quốc chủ, trẫm sắc phong Khuynh Thành quận chúa làm Đức phi, cung điện do Thục phi an bài, bổng lộc dựa theo tổ chế, các lễ nghi khác đều giản lược đi...
Dứt lời, không để cho Âu Dương Trì có cơ hội nói thêm gì, hắn lạnh nhạt hô:
- Bãi triều.
Sau khi bãi triều, hắn lại tới Ngự thư phòng xử lý chính phụ, nhìn tấu sớ từ các nơi chất cao, nhắm mắt lại, có chút phiền chán day day trán, tự ép bản thân phải tĩnh tâm để xử lý việc này. Trước kia hắn cảm thấy bận rộn là cách tốt nhất để trốn tránh sự thật bởi vì như vậy ít nhất hắn thấy, một khắc đó sẽ không đau đớn nhiều nữa. Nhưng bây giờ, hắn biết nàng sắp quay về, tuy rằng không biết chính xác là bao giờ nhưng lòng hắn lại vô cùng kinh hoàng, đến nỗi hắn không có cách nào an tâm để làm bất kì việc gì.
Cầm bút đỏ, nhìn Tần An mở tấu chương cho mình, hắn quay đầu nhìn những cánh mai bên ngoài cửa sổ, trong lòng co rút lại, nàng sẽ trở về... Trước mắt hắn nhất thời có chút hoảng hốt, đã bao lâu rồi hắn không dám nhớ tới tên nàng, bộ dáng của nàng thậm chí là giọng nói của nàng bởi vì sợ chạm phải nỗi đau đớn ấy. Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn nhớ lại mọi thứ về nàng, thậm chí cả những chuyện tàn nhẫn nàng làm với hắn.
- Hoàng thượng, hôm nay trụ trì Hộ quốc tự về chùa, nhưng hắn dặn nô tài nói với Hoàng thượng, chờ cơ duyên đến, hắn sẽ đến giúp Hoàng thượng...
Tần An nói xong thì nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ muốn biết điều gì. Mà hắn, khi nghe câu này thì trong lòng rung động.
Cơ duyên? Một từ thật không rõ ràng, là cơ hội hay là duyên phận? Tim hắn lại run lên, buông bút trong tay, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, để mặc gió lạnh thổi tới. Hắn khoanh tay nói với Tần An:
- Ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn một mình yên tĩnh một chút
Tuy rằng, hắn vẫn là một mình, vẫn rất yên tĩnh.
Tần An không dám nói thêm gì, cúi đầu cáo lui. Khi nghe tiếng đóng cửa, hắn nhắm mắt lại. Minh Nguyệt, sắp ba năm rồi, ba năm đã mài mòi đi sự nhớ nhung của hắn, cũng mài mòn ý chí của hắn. nhưng nỗi đau mất nàng vẫn còn đó, cảm giác này khiến hắn như ngạt thở.
Rất nhiều chuyện chỉ có thể dùng việc trúng mục tiêu nhất định để hình dung nhưng rất nhiều chuyện chỉ có thể nói là oan nghiệt. Tựa như khi nàng đến, những người nơi đây cũng có những người thủ đoạn. Nay nàng về, hậu cung của hắn lại không yên ổn. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi đã chết, Như Nguyệt lại thành Quý phi, Âu Dương Hồng Ngọc theo Thái hậu đến biệt viện, Thục phi tuy xinh đẹp nhưng chỉ như một vật trang trí cho hoàng quyền. Cho nên nơi này không ai là đối thủ của Minh Nguyệt nữa. Mà lần này nàng trở về cũng không mang mục đích như trước nữa... cho nên, bọn họ có thể sống tốt hơn không? Ít nhất không còn tranh đấu như trước?
Lãnh Cô Vân ba lần dâng muội muội quả không bình thường. Theo đạo lý, hôn sự của Khuynh Thành quận chúa kéo dài thêm ba năm với một nữ nhân mà nói là không tốt chút nào. Nhưng hắn có thể kéo dài như vậy, có thể thấy được dụng tâm của hắn. Lúc này hắn cố ý dẹp bỏ những nghi lễ phiền phức, đại hôn sơ sài để thử lòng Lãnh Cô Vân.
Ba năm nay, Lãnh Cô Vân và Âu Dương Trì đã nuôi ngàn vạn tinh binh trong núi, tuy rằng không thể so sánh với binh mã thiên triều nhưng cũng là một cái họa không nhỏ. Nhưng Âu Dương Trì cũng không hổ là một lão hồ ly, chiêu binh mãi mã cũng có bản lĩnh. Đây cũng là một nguyên nhân mà hắn vẫn án binh bất động. Có một số thứ giữ lại là tai họa nhưng hủy đi cũng rất đáng tiếc, nếu có thể thu nạp đương nhiên là tốt hơn. Nếu cách này không thành thì cũng chỉ đành hủy diệt đi.
Chạng vạng, hắn ngồi trong Tẩm tâm cung xem lại mấy bức họa của Thái tổ để lại. Khi nhìn thấy bức tranh Thái tổ vẽ "Minh Nguyệt" thì không khỏi có chút cảm khái. Hắn vẫn nhớ năm 16 tuổi, mới nhìn bức tranh này đã cảm giác như tình yêu nảy mầm. Dù sao đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình yêu. Nhưng giờ, cảm giác ngây ngô này sớm đã biến mất bởi vì Minh Nguyệt cho hắn chỉ là sự đau đớn...
Buông bức họa xuống, hắn ôm ngực, ấn ký trên ngực trái lại đau đớn như liệt hỏa thiêu đốt da thịt hắn. Minh Nguyệt, nàng có biết, có đôi khi nàng cũng như vết thương này, khiến hắn đau đớn nhưng không thể bỏ đi. Mà hắn, chỉ có thể bất lực nhìn tình cảm đó xâm nhập đến cốt tủy, từ từ thối rữa, cuối cùng dung hòa vào máu thịt...
Có đôi khi, hắn thường nghĩ, nếu không có vu thuật, không có luân hồi chuyển thế thì hắn sẽ không gặp nàng? Hắn sẽ không đau đớn như vậy? Nhưng cuộc sống của hắn vẫn sẽ chỉ đem người khác làm quân cờ, trêu đùa thiên hạ, nhìn thiên hạ rối loạn mà cười lạnh
Trước kia, hắn chính là như thế, thích bày bố thiên hạ thành ván cờ, từng bước từng bước sắp đặt ván cờ. Giống như Minh Nguyệt từng nói: Ngồi trong trướng xem phong vân, cả thiên hạ đều trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi vì nàng...
Mỗi ngày, hắn vẫn nhìn mặt trời mọc rồi lặn, lại một ngày không có Minh Nguyệt. Mãi cho đến khi Khuynh Thành quận chúa và Tiêu Mẫn tiến cung. Hai nàng tiến cung gây nên không ít sóng gió. Dù sao hắn còn nạp tân phi tức là các nàng vẫn còn hy vọng. Nhưng hắn vẫn không bước vào hậu cung. Hắn không biết mình sẽ làm những nữ nhân này bàn tán thế nào bởi vì hắn vốn cũng không để ý đến.
Hắn chưa từng xem qua sổ ghi chép về các cung phi, cũng chưa từng biết hắn có bao nhiêu nữ nhân. Nhưng sau khi hai nàng tiến cung, hắn đột nhiên muốn biết mình đã lãng phí tuổi xuân của bao nhiêu nữ nhân. Hậu cung là nơi kín kẽ, nhốt người không khác gì thiên lao nhưng đây là các nàng lựa chọn... hoặc có lẽ là cha mẹ các nàng lựa chọn.
Khi Tần An mang sổ sách tới đưa cho hắn, hắn tùy tiện lật xem hai trang, khi nhìn đến những cái tên và phong hào thì không khỏi lắc đầu cười lớn. Hắn vẫn nghĩ mình tốt hơn tiên hoàng, ít nhất hắn không cho đám nữ nhân này hy vọng nên bọn họ sẽ không quá tuyệt vọng. Nhưng giờ xem ra, hắn cô phụ nhiều nữ nhân lắm, bởi trong sách ghi lại hậu cung của hắn có 109 phi tần...
Khép sách lại, hắn cười lạnh. Hơn hai năm qua hắn không bước vào hậu cung nhưng hậu cung của hắn vẫn đầy đủ.. Mà hắn là trượng phu trên danh nghĩa của các nàng lại không hay biết mình có nhiều thê tử đến vậy. Tần An nhìn trang sách, hiểu được hắn cười cái gì, vội nói:
- Hoàng thượng bớt giận, đây là lần tuyển tú nữ ba năm trước, sau khi Đức phi nương nương quy tiên. Hơn nửa là tú nữ do Thái hậu tuyển cho Hoàng thượng...
- Mẫu hậu thật có lòng
Hắn ôn hòa nói một câu, sau đó xua tay bảo Tần An mang sách ra ngoài.
Mẫu hậu của hắn, người hắn yêu kính nhất. Nhưng bất luận bà nuôi nấng hắn bao lâu cũng vẫn không hiểu tâm tính hắn. Bà nghĩ Minh Nguyệt rời đi, hắn sẽ sa đọa như tiên hoàng, chìm đắm trong ôn nhu để giải bớt đau đớn...
Có lẽ hắn thật sự không có bản lĩnh như phụ hoàng. Hắn có thể giết một nữ nhân mình không yêu nhưng không thể nào đến gần các nàng. Đối với hắn mà nói, sau khi Minh Nguyệt rời đi, hắn không muốn nhìn thấy bất kì nữ nhân nào. Bởi vì nhìn thấy các nàng, hắn sẽ nhớ tới Minh Nguyệt của hắn. Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến điều đó, hắn thậm chí còn muốn giết hết mọi người...
Hoa mai hắn trồng đã chết mất hai cây. Hắn đứng ở hậu hoa viên nhìn hai cây mai đã khô héo, cảm giác trong lòng khó mà nói rõ. Tần An ở bên không ngừng an ủi hắn nhưng hắn lại thản nhiên:
- Nhân sinh là như thế, trả giá và nhận lại vĩnh viễn không thể ngang bằng. Nếu không thể gian này sao lại có nhiều bi kịch như thế...
Bi kịch. Hắn khẽ cười bất đắc dĩ, cũng giống như hắn và Minh Nguyệt vậy. Hắn vì nàng đã trả giá rất nhiều nhưng nhận lại chẳng được là bao. Mà hắn lại vì những thứ ít ỏi nhận được mà vui sướng vô cùng...
Tần An không dám nói nữa, hắn biết những năm gần đây, sự thay đổi của hắn làm Tần An rất bất an. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì với Tần An. Tần An đi theo hắn khi hắn còn nhỏ, nhìn hắn bình tĩnh suốt hai mấy năm nhưng cũng nhìn hắn điên cuồng vì một nữ nhân gần ba năm. Hắn chính là người chứng kiến tốt nhất cho sinh mệnh của mình. Nghĩ đến đây, hắn hỏi Tần An:
- Tần An, trong mắt ngươi, trẫm là quân vương thế nào?
Đây là lần đầu tiên hắn hỏi ý kiến một nô tài, lần đầu tiên hắn muốn nghe một kẻ hèn mọn đánh giá về cuộc đời hắn. Dù sao, Tần An cũng là người gần gũi với hắn nhất. Tần An lo lắng nhìn hắn, khi thấy hắn vẫn chỉ lẳng lặng nhìn hai cây mai khô khéo thì cúi đầu nói:
- Trong trí nhớ của nô tài, Hoàng thượng vẫn lạnh lùng, tự chế, ít nói giống như tiên hoàng. Hoàng thượng là một quân vương có thể khiến Thiên triều lớn mạnh, là một minh quân...
- Nhưng là một minh quân không thoát khỏi tình ái, đúng không?
Hắn thản nhiên nói tiếp. Tần An cúi đầu thấp. Hắn khẽ nhắm mắt. Hắn không biết bản thân có phải là minh quân hay không, dù sao hắn từng đem thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn từng rất lạnh lùng. Hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không có gì có thể tác động đến hắn. Nhưng vì sao khi hắn kiêu ngạo nhất thì lại tình cờ gặp nàng...
Nàng tựa như loại thuốc độc điều chế riêng cho hắn, là thạch tín dành riêng cho hắn, khiến cho hắn nghiện, khiến cho hắn trầm mê rồi khi hắn không chú ý chiếm cứ lấy tâm hồn hắn. Nhưng khi hắn biết hắn yêu nàng thì nàng không để ý cảm thụ của hắn mà rời đi, để hắn lại trong đau đớn.
Đây là phong thái của nàng. Hắn mở mắt, nhìn thế giới không có nàng. Thật ra không có gì thay đổi. Hắn đi quanh 20 gốc mai, từng bước đi vào hoa viên, đứng dưới Vọng Nguyệt đài nhìn sắc tường vi khô héo. Cảnh vật không có gì thay đổi nhưng trong mắt hắn mọi thứ đều đã chết.
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi đi. Hắn chờ đợi càng lúc càng nôn nóng nhưng ngực càng lúc càng đau đớn vô cùng.
Đêm đột nhiên trở nên dài vô cùng khiến cho hắn không thể chấp nhận cũng không thể ngủ say. Mãi cho đến ngày đó, ngực hắn chảy ra máu đen thì trụ trì Hộ Quốc tự lại xuất hiện. mang theo rất nhiều hòa thượng. Khi hoàng cung chưa rạng sáng, các hòa thượng tụng niệm kinh trong Tẩm tâm cung. Hắn nghe không hiểu nhưng chợt nhớ đến mẫu hậu từng niệm kinh. Mãi cho đến khi mặt trời mọc, hắn thấy một luồng sáng màu vàng rực bao quanh, một mùi hoa mai lành lạnh tỏa hương trong cung điện của hắn...
Hắn không biết một khắc kia khi vầng hào quang xuất hiện tâm tính hắn là thế nào. Hắn chỉ cảm giác tim như ngừng đập, đau đớn vô cùng. Hắn ngừng thở, gắt gao nhìn thân ảnh yểu điệu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia dần hiện rõ. Rồi sau đó, hắn không khống chế được mà xông lên ôm nàng vào lòng...
Những người trong đại điện đều bị hắn dọa. Tần An vội hô cứu giá, vài ám vệ còn định xông lên kéo hắn ra. Dù sao những thứ này chưa ai từng gặp qua mà hắn lại liều lĩnh xông lên...
Khi thân thể lành lạnh kia rơi vào lòng hắn, hắn nghe tim mình đập rộn ràng nhưng hắn kích động đến không dám thở, gắt gao ôm chặt nàng. Hắn sợ chỉ một cái nháy mắt, một cái buông tay thì nàng sẽ lại biến mất. Tay hắn dần run run, không dám nhớ lại cảnh tượng ba năm trước nữa, càng ôm chặt người trong lòng hơn...
Nàng thay đổi nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn đó là nàng. Bởi vì bộ dáng khi ngủ say của nàng vẫn vậy, mùi hương trên cơ thể nàng vẫn vậy, đôi mi dài run rẩy như cánh bướm sắp bay vẫn như trước, môi hồng hơi mím, tuy là vô tình nhưng lại cực kì mê hoặc...
Hắn ôm nàng, hai người đứng ở trong chiếc lồng màu vàng mà hắn tạo ra vì nàng, si mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, kìm lòng không đậu mà hôn lên môi nàng. Hắn tự nhủ không nên làm nàng sợ, hắn chỉ là muốn cảm nhận sự chân thật của nàng mà thôi. Nhưng khi chạm đến môi nàng, hắn như con ngựa hoang đứt cương, không thể khống chế, hắn mê đắm hôn nàng, nước mắt rơi xuống. Thì ra nàng đã trở về.
Bao nhiêu đêm qua... hắn mong ngóng bao đêm nhưng không ngờ thật sự sẽ có ngày này. Hắn lại có thể ôm nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nàng, cảm nhận hương thơm của nàng.
Nàng hơi giật mình, mi dài khẽ run, động tác nhỏ này của nàng khiến lòng hắn cứng lại, vôi buông nàng ra. Bời vì hắn còn chưa sẵn sàng đối mặt với nàng, cho nên hắn hoảng sợ. Hắn nhìn nàng chậm rãi mở mắt, vầng hào quang trên người nàng dần hóa thành sương trắng, chậm rãi tan đi. Sau đó, hắn nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nàng, nhìn nàng đang mơ hồ quan sát lồng giam mà trái tim như thắt lại.
Trí nhớ đọng lại. Sự bài xích của nàng, sự cảnh giác của nàng, sự không tin tưởng của nàng, sự trốn tránh của nàng với hắn, những lời nói dối của nàng, nàng hại chết con hắn... Hắn thở dốc, vội ôm ngực, trấn định lại nhưng sự sợ hãi thì không hề giảm.
Hắn nhìn nàng dần tỉnh lại, từng bước lui về phía sau, vội đóng cửa lồng giam, bàn tay to run run nắm chặt chìa khóa trong tay. Lúc này, hắn không bao giờ để nàng bỏ đi, không bao giờ
Dường như nàng đã hoàn toàn tỉnh táo bởi vì sự bối rối trong mắt rất rõ. Hắn nhìn nàng vuốt tóc mình sau đó nhìn quần áo trên người, sau đó như tuyệt vọng mà nắm chặt lan can nhà giam, bất lực mà mơ hồ nhìn quanh.
Hắn lại lui về phía sau vài bước nhưng vẫn si mê nhìn nàng. Môi mỏng mang theo sự đau khổ suốt mấy năm qua:
- Đây là lồng giam vàng trẫm chế tạo riêng cho ái phi, ái phi thích không?
Thích không? Thích lồng giam vàng mà hắn chế tạo để giữ nàng lại không? Nàng sao có thể thích. Nhưng hắn không dám nói khác vì sợ bị từ chối, bởi vì nàng không biết rằng lời từ chối của nàng khiến hắn đau đớn thế nào.
Thần sắc nàng bối rối nhưng không biết ai đang nói, sau đó, quay lại nhìn thấy hắn thì hoảng sợ lui về sau. Chỉ như vậy đủ chứng minh nàng biết hắn. Hắn tiến lên, kéo tay nàng, không thương tiếc mà kéo nàng về phía mình. Khi nàng đau đớn hô lên thì hắn đau khố trầm giọng nói:
- Minh Nguyệt, nhiều năm qua, nàng sống tốt chứ?
Ba năm, mỗi đêm hắn đều đau đớn đến chết thì nàng ở đâu... Sống có tiêu dao tự tại không, dù sao nàng đã rời bỏ được hắn
Hắn nhẹ vuốt ve da dẻ nàng, hung hăng bóp cổ nàng, giữ khuôn mặt nàng, để bản thân thấy được sự hoảng sợ trong mắt nàng. Hắn đau đớn gầm lên:
- Nàng không muốn biết trẫm sống thế nào sao?
Nàng khiến cho hắn sống không bằng chết nhưng nàng lại không biết gì cả.
- Phần I - Mộ Tuyết lạc không trì - Chương 1 - Tâm hồn chịu nhục
- Phần I - Chương 2 - Dậy sớm dâng trà
- Phần I - Chương 3 - Thái Hậu yêu thương
- Phần I - Chương 4 - Ánh mắt màu lam
- Phần I - Chương 5 - Tân sủng ân trạch
- Phần I - Chương 6 - Nến Long phượng
- Phần I - Chương 7 - Rừng mai như biển
- Phần I - Chương 8 - Âu Dương chiêu dung
- Phần I - Chương 9 - Thánh Tổ gia huấn
- Phần I - Chương 10 - Xem thường nói yêu
- Phần I - Chương 11 - Vu cổ chiêu hồn
- Phần I - Chương 12 - Dịu dàng thoáng qua
- Phần I - Chương 13 - Thâm tình, bạc tình
- Phần I - Chương 14 - Bẫy rập trong đêm trăng
- Phần I - Chương 15 - Mai lâm phó ước
- Phần I - Chương 16 - Một hòn đá ném hai con chim
- Phần I - Chương 17 - Hoàng hôn tuyết rơi
- Phần I - Chương 18 - Châm ngòi ly gián
- Phần I - Chương 19 - Lưu tinh phi bộ
- Phần I - Chương 20 - Xây tường, bọc tim
- Phần I - Chương 21 - Dò thử, hỗn loạn
- Phần I - Chương 22 - Ai thờ chủ nấy
- Phần I - Chương 23 - Vạch trần, mệt mỏi
- Phần I - Chương 24 - Ngờ vực lẫn nhau
- Phần I - Chương 25 - Giá họa 1
- Phần I - Chương 26 - Giá họa 2
- Phần I - Chương 27 - Hiền Phi tư quá
- Phần I - Chương 28 - Nước cờ hiểm 1
- Phần I - Chương 29 - Nước cờ hiểm 2
- Phần I - Chương 30 - Hư tình
- Phần I - Chương 31 - Giả ý
- Phần I - Chương 32 - Ác mộng kỳ lạ
- Phần I - Chương 33 - Thoáng động tình
- Phần I - Chương 34 - Khúc hát chôn hoa
- Phần I - Chương 35 - Lãnh tiêu quốc chủ
- Phần I - Chương 36 - Quần phương đố
- Phần I - Chương 37 - Hồng nhan tri kỉ
- Phần I - Chương 38 - Chân tình đối đãi
- Phần I - Chương 39 - Thoáng động lòng
- Phần I - Chương 40 - Thủy chung như nhất
- Phần I - Chương 41 - Thái Hậu chỉ đường
- Phần I - Chương 42 - Vạch trần
- Phần I - Chương 43 - Trai cò đánh nhau
- Phần I - Chương 44 - Đấu đã ngầm
- Phần I - Chương 45 - Tình thương
- Phần I - Chương 46 - Long Phượng kết đôi
- Phần I - Chương 47 - Mềm nhẹ thì thầm
- Phần I - Chương 48 - Tự mình xuống bếp
- Phần I - Chương 49 - Đồng tẩm, thuốc bổ
- Phần I - Chương 50 - Mệt mỏi
- Phần I - Chương 51 - Tác tâm
- Phần I - Chương 52 - Hộp gấm
- Phần I - Chương 53 - Hủy thư
- Phần II - Hiếu vu bách hoa tri - Chương 54 - Ân tình phu thê
- Phần II - Chương 55 - Bảo toàn
- Phần II - Chương 56 - Long nhan giận dữ
- Phần II - Chương 57 - Nghi hoặc thật sâu
- Phần II - Chương 58 - Vấn tình
- Phần II - Chương 59 - Lưỡng toàn
- Phần II - Chương 60 - Đau lòng
- Phần II - Chương 61 - Hết hy vọng
- Phần II - Chương 62 - Thất hẹn
- Phần II - Chương 63 - Hoài nghi
- Phần II - Chương 64 - Yêu thích
- Phần II - Chương 65 - Ôn nhu
- Phần II - Chương 66 - Đốt tình
- Phần II - Chương 67 - Lưu luyến si mê
- Phần II - Chương 68 - Tình thâm
- Phần II - Chương 69 - Mộng hồi
- Phần II - Chương 70 - Có thai
- Phần II - Chương 71 - Kỳ thai
- Phần II - Chương 72 - Bày ra
- Phần II - Chương 73 - Lạnh lùng
- Phần II - Chương 74 - Bức họa
- Phần II - Chương 75 - Ghen tuông
- Phần II - Chương 76 - Phù chú
- Phần II - Chương 77 - Mưa gió thoáng qua
- Phần II - Chương 78 - Phệ tâm chi thống
- Phần II - Chương 79 - Chân tướng
- Phần II - Chương 80 - Phượng hình ấn ký
- Phần II - Chương 81 - Hoa mỹ nhân
- Phần II - Chương 82 - Vị Ương Thiên
- Phần II - Chương 83 - Thượng quan trung tử
- Phần II - Chương 84 - Hiền Phi vào tù
- Phần II - Chương 85 - Yêu ngươi
- Phần II - Chương 86 - Chẩm biên cẩm nang (Túi gấm bên gối)
- Phần II - Chương 87 - Tai họa trùng trùng
- Phần II - Chương 88 - Hận
- Phần II - Chương 89 - Nhịn đau
- Phần II - Chương 90 - Đào ly
- Phần II - Chương 91 - Khiêu nhai ai thương (Đau đớn nhảy vực)
- Phần III - Phiêu nhiên đông giá lý - Chương 92 - Uyên duyên
- Phần III - Chương 93 - Gặp gỡ
- Phần III - Chương 94 - Tiền trần (Quá khứ đâu thương )
- Phần III - Chương 95 - Tương tư
- Phần III - Chương 96 - Phòng triển lãm
- Phần III - Chương 97 - Lồng giam bằng vàng
- Phần III - Chương 98 - Phong phi
- Phần III - Chương 99 - Phiền muộn
- Phần III - Chương 100 - Tự ái
- Phần III - Chương 101 - Chiếm đoạt
- Phần III - Chương 102 - Cẩn thận
- Phần III - Chương 103 - Trở về
- Phần III - Chương 104 - Quá khứ
- Phần III - Chương 105 - Đau thương tiếc nuối
- Phần III - Chương 106 - Cơ hội
- Phần III - Chương 107 - Lục sính đại lễ
- Phần III - Chương 108 - Chiêu đố
- Phần III - Chương 109 - Hợp mưu
- Phần III - Chương 110 - Ủy khuất
- Phần III - Chương 111 - Ma tính
- Phần III - Chương 112 - Làm sao bỏ đươc?
- Phần III - Chương 113 - Làm ni
- Phần III - Chương 114 - Lễ rửa tội, ám sát
- Phần III - Chương 115 - Thất hồn tán
- Phần III - Chương 116 - Tình đau đớn
- Phần III - Chương 117 - Tim đập
- Phần III - Chương 118 - Mới sinh ghen tỵ
- Phần III - Chương 119 - Hận khí
- Phần III - Chương 120 - Hơi tỉnh lại, như đã quen
- Phần III - Chương 121 - Mang thai
- Phần III - Chương 122 - Ái muội
- Phần III - Chương 123 - Vui mừng thuận theo
- Phần III - Chương 124 - Yến hội 1
- Phần III - Chương 125 - Yến hội 2
- Phần III - Chương 126 - Trí nhớ
- Phần III - Chương 127 - Trừng phạt
- Phần III - Chương 128 - Thua thiệt
- Phần III - Chương 129 - Thăng cấp
- Phần III - Chương 130 - Ngủ yên
- Phần III - Chương 131 - Đe dọa
- Phần III - Chương 132 - Bệnh tim
- Phần III - Chương 133 - Chân tướng
- Phần III - Chương 134 - Nhẫn ngọc
- Phần III - Chương 135 - Nạp phi
- Phần III - Chương 136 - Ban đêm trống vắng
- Phần III - Chương 137 - Lên chùa
- Phần III - Chương 138 - Điên
- Phần III - Chương 139 - Sát khí 1
- Phần III - Chương 140 - Sát khí 2
- Phần III - Chương 141 - Sát khí 3
- Phần III - Chương 142 - Dư quân trường quyết
- Phần III - Chương 143 - Chiến bại
- Phần III - Chương 144 - Thái tử trăm ngày
- Phần III - Chương 145 - Tình sâu nặng
- Phần III - Chương 146 - Bệnh nặng
- Phần III - Chương 147 - Tương tư khổ
- Phần III - Chương 148 - Si hận
- Phần III - Chương 149 - Đại hôn
- Phần III - Chương 150 - Động phòng
- Phần IV - Phân loạn Mai khai thì - Chương 1 - Mới gặp
- Phần IV - Chương 2 - Thú vị
- Phần IV - Chương 3 - Sủng hạnh
- Phần IV - Chương 4 - Như Nguyệt
- Phần IV - Chương 5 - Ôn nhu
- Phần IV - Chương 6 - Võ công
- Phần IV - Chương 7 - Yêu nàng
- Phần IV - Chương 8 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 9 - Trúng độc
- Phần IV - Chương 10 - Chu sa
- Phần IV - Chương 11 - Quyết định
- Phần IV - Chương 12 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 13 - Nhớ nhung
- Phần IV - Chương 14 - Lặp lại
- Phần IV - Chương 16 - Tình yêu
- Phần IV - Chương 17 - Lo lắng
- Phần IV - Chương 18 - Phiền muộn
- Phần IV - Chương 19 - Đau lòng
- Phần IV - Chương 20 - Đa tình
- Phần IV - Chương 21 - Trâm ngọc
- Phần IV - Chương 22 - Trong mưa
- Phần IV - Chương 23 - Phong ba
- Phần IV - Chương 24 - Cảnh trong mơ
- Phần IV - Chương 25 - Có thai
- Phần IV - Chương 26 - Giết chóc
- Phần IV - Chương 27 - Ai thương hại ai
- Phần IV - Chương 28 - Yêu thành hận
- Phần IV - Chương 30 - Bỏ đi
- Phần IV - Chương 31 - Nhảy vực
- Phần IV - Chương 32 - Thái tổ
- Phần IV - Chương 33 - Bệnh nặng
- Phần IV - Chương 34 - Giá y
- Phần IV - Chương 36 - Trở về
- Phần IV - Chương 37 - Bất an
- Phần IV - Chương 38 - Khúc mắc
- Phần IV - Chương 39 - Hạnh phúc
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 1
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 2