Phần III - Chương 132 - Bệnh tim
Cửa sổ gỗ đào phịch một tiếng bị đóng lại, sau đó chỉ nghe gió bắc gào thét, lá khô bay toán loạn.
Tiêu Mẫn trợn to hai mắt, gắt gao nắm chặt chăn bông, ngây ngốc nhìn cánh cửa tự như chưa từng bị người đẩy ra, cả người hóa đá. Hồi lâu sau nàng mới run run nhớ lại những lời Minh Nguyệt nói, vừa hoảng vừa loạn ôm đầu, thét chói tai.
Cuồng phong gào thét, thiên địa xơ xác tiêu điều, trong Ngự hoa viên, một bóng dáng yêu kiều không ngừng né tránh một bóng dáng màu đen truy đuổi, phi vào rừng mai, trong những cánh mai bay múa, một cành cây bị bẻ gãy, sát khí dâng lên.
Tiêu Đồng không còn nhiều sức tránh sau một gốc mai, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền đặt lên ngực thở gấp. Hai mắt nhìn bóng dáng gần trong gang tấc kia. Trong bóng đêm đen, trường bào lay động, nhắm mắt, rút trâm cài nắm chặt trong tay.
Lãnh Cô Vân một đường đuổi giết nhưng lại không đả thương được nàng. Dù nàng có chỗ có thể trốn nhưng hắn lại bức bách nàng, ngay cả khi nàng muốn tạm trốn trong U Tâm tiểu trúc cũng bị hắn nhìn thấu, bức nàng không còn đường đi, không thể không quay lại rừng mai, như trò chơi đuổi bắt vờn mồi.
Trong gió điên cuồng gào thét, Tiêu Đồng lựa đúng thời cơ phi trâm cài ra, dưới ánh trăng, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, sắc bén xuyên thấu gió lạnh bay thẳng về bóng dáng màu đen kia. Sau đó, chỉ thấy hắn vung tay áo dài, cây trâm lại rơi vào tay hắn.
Tiêu Đồng trợn to hai mắt, muốn mượn thời cơ đào tẩu, lại không ngờ thanh âm lạnh lùng cùng một trận chưởng phong phất tới:
- Ngươi không phải là nàng.
Tim đập nhanh, Tiêu Đồng xoay người rời đi nhưng nam tử phía sau như tức giận vô cùng, phi cành trâm kia thẳng tới ngực Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng không kịp trốn chỉ có thể nhắm mắt lại. Lúc này, đột nhiên một đoạn lụa trắng dài xuất hiện như con linh xà cuốn lấy cây trâm rồi ba một tiếng, trâm cắm lên gốc mai lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị vô cùng.
Tiêu Đồng ngẩn ra rồi nhìn bóng dáng màu đen kia cắn răng nói:
- Ti bỉ, lại định dùng độc
Nói xong nàng liếc nhìn Lãnh Cô Vân vì sự xuất hiện của Minh Nguyệt mà đáng trố mắt. Nàng vội cầm mấy cánh hoa mai tháo từ cửa sổ phi về phía Lãnh Cô Vân, sau đó, Tiêu Đồng đề khí bay về bóng dáng phiêu dật trên ngọn cây của Minh Nguyệt nói:
- Tiểu thư, đi mau.
Khuôn mặt Minh Nguyệt dấu dưới sa mỏng, khi thấy Lãnh Cô Vân lạnh lùng chắn được những cánh mai Tiêu Đồng phi tới thì hơi giật mình. Nàng vội nắm tay Tiêu Đồng, xoay tròn chân, sử dụng Lưu tinh thập bát bộ mà kéo Tiêu Đồng bay như gió, nháy mắt đã rời khỏi Ngự hoa viên.
- Lưu tinh phi bộ?
Hai mắt tối đen của Lãnh Cô Vân nhìn bóng dáng như thiên tiên trong bầu trời nháy mắt đã biến mất, ban đầu hơi sửng sốt nhưng lại lạnh lùng cười lên:
- Quả nhiên là giai nhân tựa thiên tiên, khó trách Ngự Hạo Hiên coi như chí bảo.
Sau hoa viên, Tiêu Đồng ôm ngực thở dồn dập, trán toát mồ hôi ngồi trên phiến đá trong Tử Vân đình, hơi thở dốc rồi sắc mặt trăng bệch nói:
- Không ngờ Lãnh Cô Vân lại dùng độc.
Khi nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải tiểu thư vừa vặn xuất hiện, lúc này nàng đã sớm quy tiên.
Minh Nguyệt nhìn Tiêu Đồng thở gấp không khỏi có chút áy náy tiến lên vỗ nhẹ lưng nàng, nhu hòa nói:
- Làm khổ ngươi rồi.
Thật ra, khi nàng ở Tẩm Tâm cung đã đoán được Lãnh Cô Vân sẽ phát hiện đi theo, nhưng không ngờ khi hắn phát hiện Tiêu Đồng không phải là nàng thì lại ra sát thủ.
Tiêu Đồng lắc lắc đầu nhưng hết sức lo lắng cầm bàn tay lạnh lẽo của Minh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn nàng, thở gấp nói:
- Tiểu thư, Lãnh Cô Vân âm hiểm ngoan độc, nội công cực thâm hậu, không thể khinh thường, tiểu thư phải thật cẩn thận,
Nói xong thở dốc một hơi, rồi sau đó mới thoáng bình tĩnh nói:
- Nô tỳ vốn định dẫn hắn vào rừng hoa mai rồi trốn tới U Tâm tiểu trúc để kéo dài thời gian, không ngờ hắn lại nhìn thấu tâm tư của nô tỳ, ở U Tâm tiểu trúc và cầu 弯 nguyệt lại bức nô tỳ trở về rừng mai.
Minh Nguyệt cười khẽ, trấn an Tiêu Đồng, nói:
- Đó là vì U Tâm tiểu trúc hắn không quen thuộc nên nếu để ngươi trốn vào đó sợ sẽ khó tìm, nhưng trong rừng mai ngoài những gốc mai lớn để né tránh thì ngươi cũng không trốn được. Nhưng dù thế, hắn vẫn nghĩ ngươi là ta, nên khi ngươi lộ ra dấu vết thì mới giận dữ mà bộc phát sát khí.
Lãnh Cô Vân là một nam tử quá mức tự phụ, vua của một nước, lại là nước mạnh nhất trong mười sáu nước, tuy rằng khuất phục dưới chân đế vương Thiên triều nhưng tâm cao khí ngạo. Khi phát hiện bị lừa thì lửa giận công tâm cũng là chuyện thường tình.
Tiêu Đồng dần bình ổn, tay ôm ngực dần buông ra, nàng nghe Minh Nguyệt phân tích thấy cũng có lý. Lúc sau, thở dài, nhẹ giọng nói:
- Đúng rôi, đêm nay tiểu thư tới Liên Duyệt cung làm gì.
Minh Nguyệt cười, xoay người đi đến trước đình, liếc nhìn hoa viên u tĩnh, nhẹ nói:
- Ta chỉ muốn lợi dụng trí tuệ và thủ đoạn của nàng, giúp ta đối phó với Đức phi và Thục phi thôi. Nay ta có thai, vì hoàng tự và danh dự Hoàng quý phi, không nên quá mức hà khắc với hai nàng. Nhưng tính cách của Khuynh Thành mà không gây chuyện thì sẽ không bỏ qua.
Tiêu Đồng nghe xong, trong lòng bất giác phiếm lạnh, nàng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Minh Nguyệt, khẩn trương nói:
- Ý tiểu thư là... sau lần này bị cấm chừng, Đức phi còn không biết hối cải?
Đức phi tuy có tâm tính của quận chúa nhưng lần này bị Thái hậu trách phạt, tất nhiên nên quy củ lại, khó mà tưởng tượng nàng sẽ lại gây sóng gió như trước.
- Tiêu Đồng nghĩ Lãnh Cô Vân gả muội muội ngàn dặm là muốn hai nước thuận hòa sao?
Minh Nguyệt thưởng thức vòng tay bạch ngọc trên cổ tay, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng đần bị mây che lấp nói:
- Huống hồ, cho dù Khuynh Thành muốn an ổn qua ngày chỉ sợ cũng khó.
Việc tối nay, Lãnh Cô Vân đương nhiên đã tính toán.
Ánh mắt Tiêu Đồng trấn định, trong lòng thoáng buông lỏng nhưng lại vẫn hơi bất an nhỏ giọng nói:
- Tuy rằng như thế nhưng nếu việc của Hiền phi bại lội, rơi vào đường cùng khai ra tiểu thư, thế chẳng phải là ...
Nói tới đây, Tiêu Đồng đột nhiên ngừng lại, quay đầu phỉ phỉ hai tiếng nói:
- Xem ta nói này, thật đáng đánh đòn.
Minh Nguyệt chớp mắt, nhìn thần sắc Tiêu Đồng, cười nhẹ rồi bước xuống bậc đám từ từ nói:
- Tiêu Mẫn tâm tư kín đáo, vì tính mạng mình cùng quốc gia tồn vong, tất nhiên sẽ thận trọng. Nhưng lúc này ta không tiện, ngươi phải luôn theo sát nàng đề phòng vạn nhất.
Tiêu Đồng gật đầu không cần nghĩ ngợi đáp:
- Nô tỳ biết
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng thanh la điểm canh, Tiêu Đồng nhìn hướng phát ra tiếng rồi nhẹ nói:
- Đã canh bốn rồi.
Minh Nguyệt nhắm mắt, mềm nhẹ cười, rồi sau đó nhìn sắc trời, thở dài nói:
- Canh bốn rồi, Tiêu Đồng đừng về Lục cục điện, về Dưỡng sinh điện nghỉ đi.
Nói rồi, nhìn về phía Trường sinh điện, trong lòng có cảm xúc khó nói, cúi đầu đi về tẩm điện.
Minh Nguyệt bước về Trường sinh điện, ngẩng đầu thấy ánh nến lay động sau bình phong thì giật mình vội đóng cửa, vòng qua bình phong, đã thấy giường vẫn như cũ, trướng phất phơ, gió nhẹ thổi.
Lòng buông xuống, Minh Nguyệt bước lên trước, xốc trướng vàng lên, nhìn tuấn nhan ngủ say của đế vương, nhẹ cười, gỡ thắt lưng ngồi bên mép giường.
- Hiên.
Minh Nguyệt nhẹ gọi một tiếng, ánh mắt nhìn sắc mặt đế vương, khi thấy hắn không có động tĩnh gì thì mới cầm lấy túi trầm hương dưới gối, đứng dậy, cất túi thơm vào hộp trang điểm trước gương.
Trong đại điện, yên tĩnh không một tiếng động, trước cửa sổ gió nhè nhẹ thổi, ánh nến mơ hồ. Minh Nguyệt nhìn bóng dáng mình, khi nhìn tới ánh nến dần tắt thì ngẩn ra nhưng lại cười, mông lung nhớ tới đêm động phòng hoa chúc khi mới tiến cung.
Năm đó, mình đứng ở trước nến đỏ, trong lòng cầu nguyện, khắc tên mình và tên Ngự Hạo Hiên lên nến. Muốn dùng phương thức một tiền bố trộm mộ lưu lại này để nghiệm chứng xem bọn họ ai thắng. Không ngờ, cây nên đó của nàng lại chảy thành sáp trước.
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng hỗn loạn, Minh Nguyệt nhắm mắt lại. Ngày ấy sao nàng biết được mình lại có vận mệnh như vậy có thể kết thành phu thê cùng đế vương, càng không ngờ lại nhận được thiên sủng vạn ái?
Hít sâu một hơi. Minh Nguyệt hơi mở mắt rồi xoay người đi tới trước giường, khi thấy đế vương như hơi tỉnh lại mà nhíu mày kiếm thì vội cởi áo nằm xuống, không ngờ vừa nằm xuống, chỉ thấy đế vương mở mắt nhập nhèm, môi mỏng hơi cười, ôm nàng vào lòng, cằm đặt lên trán nàng khàn khàn nói nhỏ:
- Minh Nguyệt sao lại tỉnh?
Dần dần ấm áp. Nàng chớp hạ mi, cười yếu ớt ôm lấy đế vương, vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì nô tì muốn nhìn Hoàng Thượng
Nói xong, hơi cười khẽ nói:
- Lúc Hoàng thượng ngủ sau trông ôn nhu hơn so với ngày thường.
Ngự Hạo Hiên vốn đang nhắm mắt khi nghe những lời này của Minh Nguyệt thì lại mở mắt. Hắn nhìn tiểu nữ tử trong lòng mình, không khỏi nhẹ cười rộ lên, sau đó vỗ vỗ tóc nàng, hôn hôn cười nói:
- Minh Nguyệt, nàng như thế này thật khiến trẫm muốn sinh vài nhi nữ.
Nói xong, cúi đầu hôn lên trán nàng, ngửi mùi lãnh hương của nàng, nói nhỏ:
- Mỗi đứa sẽ trí tuệ như nàng, như vậy, trong thiên hạ sẽ không chỉ có một mình trẫm phải chịu đau khổ.
Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút không hiểu nhưng dần lại hiểu ra, tức giận đánh ngực hắn, bĩu môi nói:
- Nô tỳ khiến cho Hoàng thượng rất đau khổ sao?
Cái gì gọi là sinh thêm vài nữ nhi để thiên hạ không chỉ một mình hắn chịu đau khổ?
Ngự Hạo Hiên cầm tay Minh Nguyệt vuốt ve rồi kéo lên hôn. Ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Minh Nguyệt khiến cho trẫm trong một đêm mất đi nữ tử mình yêu, cô độc ba năm, khi quay về lại bài xích trẫm, làm cho trẫm cả đêm không ngủ, nhớ nàng nhưng nàng không ở bên.
- Đừng nói nữa
Trong lòng Minh Nguyệt chua xót nàng đặt tay lên môi Ngự Hạo Hiên rồi cười yếu ớt nói:
- Nô tỳ biết Hoàng thượng có thể, nô tì chịu thua
Nói xong, giả bộ thoải mái rúc vào lòng đế vương, nhắm mắt lại.
Ngự Hạo Hiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh Nguyệt, đôi mắt thâm trầm đầy sủng nịnh ảm đạm đi mấy phần nhưng hắn vẫn cười như là chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Vỗ nhẹ người nàng rồi nhẹ thì thầm vào tai nàng:
- Minh Nguyệt, nàng là tất cả những gì trẫm có.
Canh năm, sắc trời vẫn mông lung không có gì ngoài tiếng quét tước sàn sạt ngời điện, toàn bộ hoàng cung vẫn yên tĩnh nhưng sự yên tĩnh này không có trong hậu cung.
Liên duyệt cung đề phòng sâm nghiêm, vài cung nữ quét sân nhìn xung quanh. Ai nấy sắc mặt sợ hãi. Lúc say, chỉ thấy Tinh Nhi kéo váy vội chạy vào, kéo thái y cũng đang thở hổn hển lo lắng nói:
- Nhanh lên, nhanh lên. Bệnh tim của công chúa tái phát.
Thái y già xách theo hòm thuốc, không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhưng cũng kinh hoảng vạn phần nói:
- Thần biết, Tinh Nhi cô nương đừng nóng vội, lão thần, lão thần đi không ...
Nhưng còn chưa dứt lời đã bị Tinh Nhi kéo lấy triều phục đi vào điện, cấp tốc chạy vào phòng ngủ.
Trên giường, sắc mặt Tiêu Mẫn tái nhợt thở hổn hển, trán đầy mồ hôi khiến người nhìn sợ hãi.
Thái y vào phòng ngủ, khi thấy thần sắc Tiêu Mẫn như thế sợ tới nỗi quên cả thỉnh anh, vội lấy túi gấm trong hòm thuốc đưa cho Tinh Nhi, lo lắng nói:
- Tinh Nhi cô nương, đây là bạc hà thảo dược trong núi sau, đối với việc trị chứng thở gấp rất có hiệu quả, ngươi mau đưa cho Hiền phi nương nương.
Tinh Nhi không kịp suy nghĩ, đón lấy túi gầm màu lam kia đưa tới trước mặt Tiêu Mẫn, sắp khóc nói:
- Công chúa, người mau ngửi cái này, sẽ nhanh đỡ thôi.
Nói xong, mắt đỏ bừng lên, nước mắt rơi xuồng.
Tiêu Mẫn hít sâu mùi bạc hạ, mở to mắt nhìn Tinh Nhi đang khóc, lúc sau dần thở ổn định lại rồi run run nhận lấy túi bạc hà kia, giọng suy yếu thở dốc nói:
- Ta ta không sao
- Công chúa, ngươi đừng nói chuyện
Tinh Nhi càng khóc hơn, nàng cuống quýt lau nước mắt, hít hít mũi đỏ, tự trách nói:
- Đều tại Tinh Nhi lười biếng, nếu đêm qua Tinh Nhi ở lại gác đêm thì công chúa sẽ không xảy ra chuyện
Sáng nay, nàng canh năm thức dậy tới phòng bếp thu xếp điểm tâm cho công chúa. Không ngờ vừa bước ra khỏi phòng đã thấy năm thị vệ lảo đảo đứng dậy như vừa bị đánh, lòng nghi hoặc bước lên hỏi. Lúc ấy mới biết bọn họ bị người dùng đá cuội điểm trúng huyệt mà té xỉu.
Nàng t rất sợ hoảng, vội vọt vào phòng ngủ công chúa, cũng không ngờ lại thấy công chúa thở dốc, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Mẫn dần ổn định, nàng nắm chặt túi gấm, hơi cúi đầu, nhắm mắt lại rồi sau đó mới suy yếu mở mắt, nhìn Tinh Nhi đang khóc, nhẹ giọng nói:
- Đừng khóc, ta không sao.
Thái y nhìn Tiêu Mẫn đã dần dần khôi phục lại thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn ôm quyền tiến lên, cúi đầu nói:
- Hiền phi nương nương vạn phúc, chứng thở gấp gáp đã chuyển biến tốt.
Dứt lời cầm dây tơ hồng bước lên, nhưng nghĩ ngợi lại nói:
- Hiền phi nương nương, để phòng có gì sơ hở, thứ cho thần cả gan xin bắt mạch trực tiếp cho nương nương.
Tinh Nhi ngẩn ra, nổi giận nói:
- Lớn mật, công chúa là thân thể thiên kim, sao có thể để người khác đụng chạm.
- Tinh Nhi.
Tiêu Mẫn nhẹ răn Tinh Nhi rồi nhìn Thái y đã già, suy yếu nói:
- Khi bản cung ở Tử Ngọc quốc, thái y chữa trị thường dùng tơ hồng bắt mạch mà có những phán đoán không đúng khiến bệnh tình khó trị. Khó được thái y có tâm lo lắng cho bản cung, cứ bắt mạch đi.
Nói xong, vươn tay, kéo tay áo để lộ ra cổ tay trắng nõn.
Tinh Nhi nhíu mày định ngăn cản nhưng lại không dám làm trái ý công chúa, chỉ có thể cúi đầu bĩu môi.
Thái y gật đầu, bước lên bắt mạch cho Tiêu Mẫn nói:
- Thần đắc tội
Sau đó nắm cổ tay Tiêu Mẫn, lúc sau, nhíu mày, buông lỏng tay.
- Sao rồi?
Tiêu mẫn nhìn thần sắc Thái y, không khỏi có chút khẩn trương hỏi, một lúc, chỉ thấy Thái y ôm quyền, nói:
- Hiền phi nương nương chớ lo, thật ra bệnh tình của nương nương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần uống thuốc một tháng là khỏi. Nhưng sở dĩ bệnh của nương nương kéo dài tới nay là vì thuốc trước khi chỉ trị được ngọn mà không trị tận gốc.
Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Mẫn buông lỏng, mà Tinh Nhi đứng bên cũng vui sướng vạn phần, muốn nói cảm kích Thái y, lại nghe Thái y nói:
- Thần xuống kê đơn cho nương nương.
Tinh Nhi gật đầu, vạn phần cảm kích nói:
- Đại ân của thái y nô tỳ ghi nhớ trong lòng.
Nói xong lấy ra một tờ ngân phiếu trong tay nhưng thái y lại ngăn lại nói:
- Tinh Nhi cô nương khách khí , thần chính là phụng mệnh của hoàng quý phi, hết sức chữa khỏi bệnh tim cho Hiền phi nương nương, không dám nhận thưởng.
Nói xong xách hòm thuốc đi ra ngoài.
- Phần I - Mộ Tuyết lạc không trì - Chương 1 - Tâm hồn chịu nhục
- Phần I - Chương 2 - Dậy sớm dâng trà
- Phần I - Chương 3 - Thái Hậu yêu thương
- Phần I - Chương 4 - Ánh mắt màu lam
- Phần I - Chương 5 - Tân sủng ân trạch
- Phần I - Chương 6 - Nến Long phượng
- Phần I - Chương 7 - Rừng mai như biển
- Phần I - Chương 8 - Âu Dương chiêu dung
- Phần I - Chương 9 - Thánh Tổ gia huấn
- Phần I - Chương 10 - Xem thường nói yêu
- Phần I - Chương 11 - Vu cổ chiêu hồn
- Phần I - Chương 12 - Dịu dàng thoáng qua
- Phần I - Chương 13 - Thâm tình, bạc tình
- Phần I - Chương 14 - Bẫy rập trong đêm trăng
- Phần I - Chương 15 - Mai lâm phó ước
- Phần I - Chương 16 - Một hòn đá ném hai con chim
- Phần I - Chương 17 - Hoàng hôn tuyết rơi
- Phần I - Chương 18 - Châm ngòi ly gián
- Phần I - Chương 19 - Lưu tinh phi bộ
- Phần I - Chương 20 - Xây tường, bọc tim
- Phần I - Chương 21 - Dò thử, hỗn loạn
- Phần I - Chương 22 - Ai thờ chủ nấy
- Phần I - Chương 23 - Vạch trần, mệt mỏi
- Phần I - Chương 24 - Ngờ vực lẫn nhau
- Phần I - Chương 25 - Giá họa 1
- Phần I - Chương 26 - Giá họa 2
- Phần I - Chương 27 - Hiền Phi tư quá
- Phần I - Chương 28 - Nước cờ hiểm 1
- Phần I - Chương 29 - Nước cờ hiểm 2
- Phần I - Chương 30 - Hư tình
- Phần I - Chương 31 - Giả ý
- Phần I - Chương 32 - Ác mộng kỳ lạ
- Phần I - Chương 33 - Thoáng động tình
- Phần I - Chương 34 - Khúc hát chôn hoa
- Phần I - Chương 35 - Lãnh tiêu quốc chủ
- Phần I - Chương 36 - Quần phương đố
- Phần I - Chương 37 - Hồng nhan tri kỉ
- Phần I - Chương 38 - Chân tình đối đãi
- Phần I - Chương 39 - Thoáng động lòng
- Phần I - Chương 40 - Thủy chung như nhất
- Phần I - Chương 41 - Thái Hậu chỉ đường
- Phần I - Chương 42 - Vạch trần
- Phần I - Chương 43 - Trai cò đánh nhau
- Phần I - Chương 44 - Đấu đã ngầm
- Phần I - Chương 45 - Tình thương
- Phần I - Chương 46 - Long Phượng kết đôi
- Phần I - Chương 47 - Mềm nhẹ thì thầm
- Phần I - Chương 48 - Tự mình xuống bếp
- Phần I - Chương 49 - Đồng tẩm, thuốc bổ
- Phần I - Chương 50 - Mệt mỏi
- Phần I - Chương 51 - Tác tâm
- Phần I - Chương 52 - Hộp gấm
- Phần I - Chương 53 - Hủy thư
- Phần II - Hiếu vu bách hoa tri - Chương 54 - Ân tình phu thê
- Phần II - Chương 55 - Bảo toàn
- Phần II - Chương 56 - Long nhan giận dữ
- Phần II - Chương 57 - Nghi hoặc thật sâu
- Phần II - Chương 58 - Vấn tình
- Phần II - Chương 59 - Lưỡng toàn
- Phần II - Chương 60 - Đau lòng
- Phần II - Chương 61 - Hết hy vọng
- Phần II - Chương 62 - Thất hẹn
- Phần II - Chương 63 - Hoài nghi
- Phần II - Chương 64 - Yêu thích
- Phần II - Chương 65 - Ôn nhu
- Phần II - Chương 66 - Đốt tình
- Phần II - Chương 67 - Lưu luyến si mê
- Phần II - Chương 68 - Tình thâm
- Phần II - Chương 69 - Mộng hồi
- Phần II - Chương 70 - Có thai
- Phần II - Chương 71 - Kỳ thai
- Phần II - Chương 72 - Bày ra
- Phần II - Chương 73 - Lạnh lùng
- Phần II - Chương 74 - Bức họa
- Phần II - Chương 75 - Ghen tuông
- Phần II - Chương 76 - Phù chú
- Phần II - Chương 77 - Mưa gió thoáng qua
- Phần II - Chương 78 - Phệ tâm chi thống
- Phần II - Chương 79 - Chân tướng
- Phần II - Chương 80 - Phượng hình ấn ký
- Phần II - Chương 81 - Hoa mỹ nhân
- Phần II - Chương 82 - Vị Ương Thiên
- Phần II - Chương 83 - Thượng quan trung tử
- Phần II - Chương 84 - Hiền Phi vào tù
- Phần II - Chương 85 - Yêu ngươi
- Phần II - Chương 86 - Chẩm biên cẩm nang (Túi gấm bên gối)
- Phần II - Chương 87 - Tai họa trùng trùng
- Phần II - Chương 88 - Hận
- Phần II - Chương 89 - Nhịn đau
- Phần II - Chương 90 - Đào ly
- Phần II - Chương 91 - Khiêu nhai ai thương (Đau đớn nhảy vực)
- Phần III - Phiêu nhiên đông giá lý - Chương 92 - Uyên duyên
- Phần III - Chương 93 - Gặp gỡ
- Phần III - Chương 94 - Tiền trần (Quá khứ đâu thương )
- Phần III - Chương 95 - Tương tư
- Phần III - Chương 96 - Phòng triển lãm
- Phần III - Chương 97 - Lồng giam bằng vàng
- Phần III - Chương 98 - Phong phi
- Phần III - Chương 99 - Phiền muộn
- Phần III - Chương 100 - Tự ái
- Phần III - Chương 101 - Chiếm đoạt
- Phần III - Chương 102 - Cẩn thận
- Phần III - Chương 103 - Trở về
- Phần III - Chương 104 - Quá khứ
- Phần III - Chương 105 - Đau thương tiếc nuối
- Phần III - Chương 106 - Cơ hội
- Phần III - Chương 107 - Lục sính đại lễ
- Phần III - Chương 108 - Chiêu đố
- Phần III - Chương 109 - Hợp mưu
- Phần III - Chương 110 - Ủy khuất
- Phần III - Chương 111 - Ma tính
- Phần III - Chương 112 - Làm sao bỏ đươc?
- Phần III - Chương 113 - Làm ni
- Phần III - Chương 114 - Lễ rửa tội, ám sát
- Phần III - Chương 115 - Thất hồn tán
- Phần III - Chương 116 - Tình đau đớn
- Phần III - Chương 117 - Tim đập
- Phần III - Chương 118 - Mới sinh ghen tỵ
- Phần III - Chương 119 - Hận khí
- Phần III - Chương 120 - Hơi tỉnh lại, như đã quen
- Phần III - Chương 121 - Mang thai
- Phần III - Chương 122 - Ái muội
- Phần III - Chương 123 - Vui mừng thuận theo
- Phần III - Chương 124 - Yến hội 1
- Phần III - Chương 125 - Yến hội 2
- Phần III - Chương 126 - Trí nhớ
- Phần III - Chương 127 - Trừng phạt
- Phần III - Chương 128 - Thua thiệt
- Phần III - Chương 129 - Thăng cấp
- Phần III - Chương 130 - Ngủ yên
- Phần III - Chương 131 - Đe dọa
- Phần III - Chương 132 - Bệnh tim
- Phần III - Chương 133 - Chân tướng
- Phần III - Chương 134 - Nhẫn ngọc
- Phần III - Chương 135 - Nạp phi
- Phần III - Chương 136 - Ban đêm trống vắng
- Phần III - Chương 137 - Lên chùa
- Phần III - Chương 138 - Điên
- Phần III - Chương 139 - Sát khí 1
- Phần III - Chương 140 - Sát khí 2
- Phần III - Chương 141 - Sát khí 3
- Phần III - Chương 142 - Dư quân trường quyết
- Phần III - Chương 143 - Chiến bại
- Phần III - Chương 144 - Thái tử trăm ngày
- Phần III - Chương 145 - Tình sâu nặng
- Phần III - Chương 146 - Bệnh nặng
- Phần III - Chương 147 - Tương tư khổ
- Phần III - Chương 148 - Si hận
- Phần III - Chương 149 - Đại hôn
- Phần III - Chương 150 - Động phòng
- Phần IV - Phân loạn Mai khai thì - Chương 1 - Mới gặp
- Phần IV - Chương 2 - Thú vị
- Phần IV - Chương 3 - Sủng hạnh
- Phần IV - Chương 4 - Như Nguyệt
- Phần IV - Chương 5 - Ôn nhu
- Phần IV - Chương 6 - Võ công
- Phần IV - Chương 7 - Yêu nàng
- Phần IV - Chương 8 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 9 - Trúng độc
- Phần IV - Chương 10 - Chu sa
- Phần IV - Chương 11 - Quyết định
- Phần IV - Chương 12 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 13 - Nhớ nhung
- Phần IV - Chương 14 - Lặp lại
- Phần IV - Chương 16 - Tình yêu
- Phần IV - Chương 17 - Lo lắng
- Phần IV - Chương 18 - Phiền muộn
- Phần IV - Chương 19 - Đau lòng
- Phần IV - Chương 20 - Đa tình
- Phần IV - Chương 21 - Trâm ngọc
- Phần IV - Chương 22 - Trong mưa
- Phần IV - Chương 23 - Phong ba
- Phần IV - Chương 24 - Cảnh trong mơ
- Phần IV - Chương 25 - Có thai
- Phần IV - Chương 26 - Giết chóc
- Phần IV - Chương 27 - Ai thương hại ai
- Phần IV - Chương 28 - Yêu thành hận
- Phần IV - Chương 30 - Bỏ đi
- Phần IV - Chương 31 - Nhảy vực
- Phần IV - Chương 32 - Thái tổ
- Phần IV - Chương 33 - Bệnh nặng
- Phần IV - Chương 34 - Giá y
- Phần IV - Chương 36 - Trở về
- Phần IV - Chương 37 - Bất an
- Phần IV - Chương 38 - Khúc mắc
- Phần IV - Chương 39 - Hạnh phúc
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 1
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 2