Phần I - Chương 16 - Một hòn đá ném hai con chim
Dùng xong bữa trưa, Minh Nguyệt lại tiếp tục đem mình nhốt trong phòng ngủ. Khi trước nói là muốn nghỉ một chút nhưng thực ra là nằm trên giường đọc sách, lần này lại thực sự nghỉ ngơi.
Tiêu Đồng sửa sang lại giường, đỡ Minh Nguyệt lên nằm, đắp chăn bông cho nàng, buông trướng phù dung, dọn dẹp tất cả xong xuôi lại đem mấy quyển sách đến bên gối đầu cho nàng. Sau đó, đến trước cửa sổ, thấy lành lạnh thì định đóng cửa sổ lại.
- Để đó đi.
Giọng Minh Nguyệt thản nhiên mơ màng truyền đến, mắt vẫn nhắm nghiền như cực kì mệt mỏi.
Tiêu Đồng quay đầu nhìn trướng phù dung một chút rồi thấp giọng đáp lời nhưng vẫn khép bớt cửa sổ rồi ngồi trước giường khẽ thổi thổi bát thuốc. Đây là thuốc do Lã Thái y kê nhưng cũng chỉ là thuốc bổ thông thường.
Minh Nguyệt dựa vào mép giường, nhìn hoa mai phiêu tán ngoài cửa sổ, trong lòng ủ rũ, đột nhiên nhớ tới bài thơ "Mộ Tuyết từ" kia, thấp giọng thì thầm:
"Mộ tuyết lạc nhất trì
Hiểu dữ bách hoa tri
Phiêu nhiên trời đông giá
Phân loạn mai khai thì".
Sau đó nhìn Tiêu Đồng cười nói:
- Tiêu Đồng có biết hàm nghĩa trong đó?
Tiêu Đồng buông bát thuốc nóng bỏng xuống cười nói:
- Đây là tiểu thư làm, ý tứ rõ ràng, vừa đọc đã hiểu: Một trận tuyết cuối cùng chậm rơi xuống cũng là lúc hoa mai tươi đẹp nhất phiêu tán khắp nơi nhưng khi tuyết ngừng rơi, mùa xuân cũng dần đến mà trăm hoa đua nở.
Minh Nguyệt gật đầu, lạnh nhạt mỉm cười nhưng khẽ thở dài trong lòng. Chỉ là, bài thơ này còn có tầng ý nghĩa khác không mấy ai hiểu hết.
Thật ra bài thơ này Mộ Tuyết đem chính mình so sánh với một trận tuyết cuối cùng khi hoa mai nở rộ thật tươi đẹp, nhưng đông qua xuân đến trăm hoa đua nở, cảnh đẹp khi xưa đã bị thay thế, còn ai nhớ đến cảnh tuyết trắng kia?
Giống như hậu cung tranh đấu, trong lòng đế vương hôm nay có thể yêu thích một gốc cây tiên thảo mà mai lại có thể lưu luyến bụi mẫu đơn kiều diễm.
- Tiểu thư sao lại thở dài?
Tiêu Đồng dùng thìa khuấy bát thuốc, muốn làm nó nhanh nguội hơn. Minh Nguyệt trầm tư một lát rồi mới nói:
- Kì thật chữ "mộ" có ý chỉ hoàng hôn, chữ "hiểu" lại là sáng sớm. Bài này có thể giải thích thành: hoàng hôn tuyết rơi, sáng mai hoa nở, trời đông giá rét, hoa mai nở rộ phiêu tán.
Lần đầu tiên nàng nghe bài thơ này đã nghĩ như vậy nhưng vì sao lại là "hoàng hôn tuyết rơi, sáng mai hoa nở"? Ngôn từ kì quái như đang ám chỉ điều gì đó, Mà hai câu sau "trời đông giá rét, hoa mai nở rộ phiêu tán" kết hợp lại, lại càng quái dị. Có mùa đông nào lại có nhiều chuyện lạ kì như vậy đâu.
Tiêu Đồng ngừng khuấy thuốc, trố mắt nhìn Minh Nguyệt rồi lại cúi đầu, lúc sau mới nói:
- Thật không? Thì ra còn có tầng ý nghĩa này. Hoàng hôn tuyết rơi? Chắc là màu đỏ đi. Nói rồi nàng nhợt nhạt cười to.
Màu đỏ, Minh Nguyệt ngẩn ra, chần chừ hỏi:
- Vì sao?
Lại thấy Tiêu Đồng cười rộ lên, vui tươi hớn hở nói:
- Bởi vì khi hoàng hôn, tịch dương nhuộm đỏ bầu trời, tuyết trắng dưới ánh chiều tà lại càng tăng sắc đỏ, haha, tiểu thư người đừng mắng Tiêu Đồng nha.
Tiêu Đồng còn chưa nói xong đã thấy Minh Nguyệt cứng đờ, nhất thời thất thần, bỗng nhiên Minh Nguyệt cầm lấy cổ tay nàng, ánh mắt lưu chuyển như đang suy tư gì đó, cuối cùng thấy Minh Nguyệt nói ra một chữ: Máu?
Tuyết dưới tịch dương tất nhiên là màu đỏ đậm, nhưng khắp nơi tuyết đều đỏ đậm không phải vì bị vấy máu sao?
Máu? Tiêu Đồng hoảng sợ bối rối nói:
- Máu? Sao vậy? Tiểu thư người không thoải mái sao?
Lần này, Tiêu Đồng vẫn chưa nói xong lại bị Minh Nguyệt cắt lời, chỉ thấy nàng vội vã hỏi:
- Vậy còn "sáng sớm hoa nở" là có ý gì?
Tiêu Đồng thật sự bị dọa đến há hốc mồm, nàng nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, nhất thời không biết nên làm gì, mà Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới bài thơ kia chính là Mộ Tuyết viết, mà Mộ Tuyết là mình, chính mình viết sao còn hỏi người khác?
Vì thế nàng thu tay, cười yếu ớt, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng bị ta dọa sao?
- Không, không có. Tiêu Đồng miễn cưỡng cười cười, rồi đột nhiên khóc, quỳ gối trước mặt Minh Nguyệt : – tiểu thư, người thật sự mất trí nhớ sao? Hay người vốn không phải là tiểu thư nhà ta?
Lần này Minh Nguyệt hơi hoảng hốt, nàng vội xuống giường muốn đỡ Tiêu Đồng. Nhưng Tiêu Đồng đã ôm chân Minh Nguyệt nói:
- Tiểu thư, bất luận hôm đại hôn cuối cùng xảy ra chuyện gì, tiểu thư vẫn vĩnh viễn là tiểu thư của nô tỳ, mãi không thay đổi.
Trong lòng Minh Nguyệt vừa cảm động lại kinh ngạc phát hiện ra Tiêu Đồng thực ra là muốn thử chính mình. Nàng rùng mình, có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng đang quỳ trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hít sâu một hơi, Minh Nguyệt nâng Tiêu Đồng dậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng nói:
- Tiêu Đồng, có một số chuyện ta không thể giải thích rõ ràng với ngươi, nhưng thân thể này chính là của tiểu thư nhà ngươi.
Giờ phút này, Minh Nguyệt lại có chút sợ hãi Tiêu Đồng sẽ bỏ mình mà đi, dù sao nàng không thể bị cô lập được.
Tiêu Đồng cũng không truy vấn nữa, giống như mọi việc đều rất bình thường, hít hít cái mũi nói:
- Thật ra, ý tứ của câu thơ kia thật sự là "sáng sớm hoa nở", sáng sớm hoa nở tất nhiên là thập phần kiều diễm, cho nên cho thể so sánh với mỹ nhân, mà trải qua một đêm nhất định sẽ nhiễm sương sớm, ý tứ của lời này chính là mỹ nhân rơi lệ.
Đế đô nhuốm máu, mỹ nhân rơi lệ? Minh Nguyệt đang ngạc nhiên đã thấy Tiêu Đồng nói tiếp:
- Năm đó, khi tiểu thư viết những câu thơ này có ba tầng ý nghĩa. Cả hai tầng người đều đoán được, còn tầng thứ ba là nói đến thảm án Mộc gia diệt môn cách đây ba năm.
Thì ra, ba năm trước, một ngày trời đông giá rét, ba thế lực lớn tại Hoài Nguyệt quốc nảy sinh xung đột, do Âu Dương thị cầm đầu khơi mào một trận chiến hỏa, Mộ thị theo Âu Dương thị, trình báo Hoàng thượng chứng cớ Mộc thị mưu phản khiến Mộc gia bị diệt môn.
Mộc thị bị tru diệt, Như Nguyệt Quý phi cũng bị vạ lây, Âu Dương thị đem Thánh Tổ gia huấn bức Hoàng thượng phế Như Nguyệt Quý phi, nhốt vào lãnh cung, cũng bắt Như Nguyệt uống tàng hoa hồng, hủy đi cơ hội mang hoàng tự của nàng ta.
Minh Nguyệt nghe Tiêu Đồng nói xong, suy nghĩ lại một chút. Năm đó cung đình đột nhiên quyết định gả Khuynh Thành công chúa khiến Mộ Tuyết thành trò cười đúng là lúc Như Nguyệt bị phế vào lãnh cung cùng Mộc gia bị diệt môn. Hai sự kiện trong cùng một ngày, bởi vậy, Mộ Tuyết mới viết nên bài thơ hàm chứa nhiều ý nghĩa kia.
Trùng hợp đến kì quái, chuyện này quả nhiên không bình thường. Hơn nữa, xem hôm nay khi gặp Ngự Hạo Thiên, hắn nói hắn đã ở hậu cung suốt ba năm, hơn nữa còn mất đi một phần trí nhớ.
Hơn nữa nếu như Tiêu Đồng nói thật, khi Ngự Hạo Thiên cùng Mộ Tuyết gặp nhau lần đầu có cả người thứ ba, đó là ai??
- Phần I - Mộ Tuyết lạc không trì - Chương 1 - Tâm hồn chịu nhục
- Phần I - Chương 2 - Dậy sớm dâng trà
- Phần I - Chương 3 - Thái Hậu yêu thương
- Phần I - Chương 4 - Ánh mắt màu lam
- Phần I - Chương 5 - Tân sủng ân trạch
- Phần I - Chương 6 - Nến Long phượng
- Phần I - Chương 7 - Rừng mai như biển
- Phần I - Chương 8 - Âu Dương chiêu dung
- Phần I - Chương 9 - Thánh Tổ gia huấn
- Phần I - Chương 10 - Xem thường nói yêu
- Phần I - Chương 11 - Vu cổ chiêu hồn
- Phần I - Chương 12 - Dịu dàng thoáng qua
- Phần I - Chương 13 - Thâm tình, bạc tình
- Phần I - Chương 14 - Bẫy rập trong đêm trăng
- Phần I - Chương 15 - Mai lâm phó ước
- Phần I - Chương 16 - Một hòn đá ném hai con chim
- Phần I - Chương 17 - Hoàng hôn tuyết rơi
- Phần I - Chương 18 - Châm ngòi ly gián
- Phần I - Chương 19 - Lưu tinh phi bộ
- Phần I - Chương 20 - Xây tường, bọc tim
- Phần I - Chương 21 - Dò thử, hỗn loạn
- Phần I - Chương 22 - Ai thờ chủ nấy
- Phần I - Chương 23 - Vạch trần, mệt mỏi
- Phần I - Chương 24 - Ngờ vực lẫn nhau
- Phần I - Chương 25 - Giá họa 1
- Phần I - Chương 26 - Giá họa 2
- Phần I - Chương 27 - Hiền Phi tư quá
- Phần I - Chương 28 - Nước cờ hiểm 1
- Phần I - Chương 29 - Nước cờ hiểm 2
- Phần I - Chương 30 - Hư tình
- Phần I - Chương 31 - Giả ý
- Phần I - Chương 32 - Ác mộng kỳ lạ
- Phần I - Chương 33 - Thoáng động tình
- Phần I - Chương 34 - Khúc hát chôn hoa
- Phần I - Chương 35 - Lãnh tiêu quốc chủ
- Phần I - Chương 36 - Quần phương đố
- Phần I - Chương 37 - Hồng nhan tri kỉ
- Phần I - Chương 38 - Chân tình đối đãi
- Phần I - Chương 39 - Thoáng động lòng
- Phần I - Chương 40 - Thủy chung như nhất
- Phần I - Chương 41 - Thái Hậu chỉ đường
- Phần I - Chương 42 - Vạch trần
- Phần I - Chương 43 - Trai cò đánh nhau
- Phần I - Chương 44 - Đấu đã ngầm
- Phần I - Chương 45 - Tình thương
- Phần I - Chương 46 - Long Phượng kết đôi
- Phần I - Chương 47 - Mềm nhẹ thì thầm
- Phần I - Chương 48 - Tự mình xuống bếp
- Phần I - Chương 49 - Đồng tẩm, thuốc bổ
- Phần I - Chương 50 - Mệt mỏi
- Phần I - Chương 51 - Tác tâm
- Phần I - Chương 52 - Hộp gấm
- Phần I - Chương 53 - Hủy thư
- Phần II - Hiếu vu bách hoa tri - Chương 54 - Ân tình phu thê
- Phần II - Chương 55 - Bảo toàn
- Phần II - Chương 56 - Long nhan giận dữ
- Phần II - Chương 57 - Nghi hoặc thật sâu
- Phần II - Chương 58 - Vấn tình
- Phần II - Chương 59 - Lưỡng toàn
- Phần II - Chương 60 - Đau lòng
- Phần II - Chương 61 - Hết hy vọng
- Phần II - Chương 62 - Thất hẹn
- Phần II - Chương 63 - Hoài nghi
- Phần II - Chương 64 - Yêu thích
- Phần II - Chương 65 - Ôn nhu
- Phần II - Chương 66 - Đốt tình
- Phần II - Chương 67 - Lưu luyến si mê
- Phần II - Chương 68 - Tình thâm
- Phần II - Chương 69 - Mộng hồi
- Phần II - Chương 70 - Có thai
- Phần II - Chương 71 - Kỳ thai
- Phần II - Chương 72 - Bày ra
- Phần II - Chương 73 - Lạnh lùng
- Phần II - Chương 74 - Bức họa
- Phần II - Chương 75 - Ghen tuông
- Phần II - Chương 76 - Phù chú
- Phần II - Chương 77 - Mưa gió thoáng qua
- Phần II - Chương 78 - Phệ tâm chi thống
- Phần II - Chương 79 - Chân tướng
- Phần II - Chương 80 - Phượng hình ấn ký
- Phần II - Chương 81 - Hoa mỹ nhân
- Phần II - Chương 82 - Vị Ương Thiên
- Phần II - Chương 83 - Thượng quan trung tử
- Phần II - Chương 84 - Hiền Phi vào tù
- Phần II - Chương 85 - Yêu ngươi
- Phần II - Chương 86 - Chẩm biên cẩm nang (Túi gấm bên gối)
- Phần II - Chương 87 - Tai họa trùng trùng
- Phần II - Chương 88 - Hận
- Phần II - Chương 89 - Nhịn đau
- Phần II - Chương 90 - Đào ly
- Phần II - Chương 91 - Khiêu nhai ai thương (Đau đớn nhảy vực)
- Phần III - Phiêu nhiên đông giá lý - Chương 92 - Uyên duyên
- Phần III - Chương 93 - Gặp gỡ
- Phần III - Chương 94 - Tiền trần (Quá khứ đâu thương )
- Phần III - Chương 95 - Tương tư
- Phần III - Chương 96 - Phòng triển lãm
- Phần III - Chương 97 - Lồng giam bằng vàng
- Phần III - Chương 98 - Phong phi
- Phần III - Chương 99 - Phiền muộn
- Phần III - Chương 100 - Tự ái
- Phần III - Chương 101 - Chiếm đoạt
- Phần III - Chương 102 - Cẩn thận
- Phần III - Chương 103 - Trở về
- Phần III - Chương 104 - Quá khứ
- Phần III - Chương 105 - Đau thương tiếc nuối
- Phần III - Chương 106 - Cơ hội
- Phần III - Chương 107 - Lục sính đại lễ
- Phần III - Chương 108 - Chiêu đố
- Phần III - Chương 109 - Hợp mưu
- Phần III - Chương 110 - Ủy khuất
- Phần III - Chương 111 - Ma tính
- Phần III - Chương 112 - Làm sao bỏ đươc?
- Phần III - Chương 113 - Làm ni
- Phần III - Chương 114 - Lễ rửa tội, ám sát
- Phần III - Chương 115 - Thất hồn tán
- Phần III - Chương 116 - Tình đau đớn
- Phần III - Chương 117 - Tim đập
- Phần III - Chương 118 - Mới sinh ghen tỵ
- Phần III - Chương 119 - Hận khí
- Phần III - Chương 120 - Hơi tỉnh lại, như đã quen
- Phần III - Chương 121 - Mang thai
- Phần III - Chương 122 - Ái muội
- Phần III - Chương 123 - Vui mừng thuận theo
- Phần III - Chương 124 - Yến hội 1
- Phần III - Chương 125 - Yến hội 2
- Phần III - Chương 126 - Trí nhớ
- Phần III - Chương 127 - Trừng phạt
- Phần III - Chương 128 - Thua thiệt
- Phần III - Chương 129 - Thăng cấp
- Phần III - Chương 130 - Ngủ yên
- Phần III - Chương 131 - Đe dọa
- Phần III - Chương 132 - Bệnh tim
- Phần III - Chương 133 - Chân tướng
- Phần III - Chương 134 - Nhẫn ngọc
- Phần III - Chương 135 - Nạp phi
- Phần III - Chương 136 - Ban đêm trống vắng
- Phần III - Chương 137 - Lên chùa
- Phần III - Chương 138 - Điên
- Phần III - Chương 139 - Sát khí 1
- Phần III - Chương 140 - Sát khí 2
- Phần III - Chương 141 - Sát khí 3
- Phần III - Chương 142 - Dư quân trường quyết
- Phần III - Chương 143 - Chiến bại
- Phần III - Chương 144 - Thái tử trăm ngày
- Phần III - Chương 145 - Tình sâu nặng
- Phần III - Chương 146 - Bệnh nặng
- Phần III - Chương 147 - Tương tư khổ
- Phần III - Chương 148 - Si hận
- Phần III - Chương 149 - Đại hôn
- Phần III - Chương 150 - Động phòng
- Phần IV - Phân loạn Mai khai thì - Chương 1 - Mới gặp
- Phần IV - Chương 2 - Thú vị
- Phần IV - Chương 3 - Sủng hạnh
- Phần IV - Chương 4 - Như Nguyệt
- Phần IV - Chương 5 - Ôn nhu
- Phần IV - Chương 6 - Võ công
- Phần IV - Chương 7 - Yêu nàng
- Phần IV - Chương 8 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 9 - Trúng độc
- Phần IV - Chương 10 - Chu sa
- Phần IV - Chương 11 - Quyết định
- Phần IV - Chương 12 - Ghen tỵ
- Phần IV - Chương 13 - Nhớ nhung
- Phần IV - Chương 14 - Lặp lại
- Phần IV - Chương 16 - Tình yêu
- Phần IV - Chương 17 - Lo lắng
- Phần IV - Chương 18 - Phiền muộn
- Phần IV - Chương 19 - Đau lòng
- Phần IV - Chương 20 - Đa tình
- Phần IV - Chương 21 - Trâm ngọc
- Phần IV - Chương 22 - Trong mưa
- Phần IV - Chương 23 - Phong ba
- Phần IV - Chương 24 - Cảnh trong mơ
- Phần IV - Chương 25 - Có thai
- Phần IV - Chương 26 - Giết chóc
- Phần IV - Chương 27 - Ai thương hại ai
- Phần IV - Chương 28 - Yêu thành hận
- Phần IV - Chương 30 - Bỏ đi
- Phần IV - Chương 31 - Nhảy vực
- Phần IV - Chương 32 - Thái tổ
- Phần IV - Chương 33 - Bệnh nặng
- Phần IV - Chương 34 - Giá y
- Phần IV - Chương 36 - Trở về
- Phần IV - Chương 37 - Bất an
- Phần IV - Chương 38 - Khúc mắc
- Phần IV - Chương 39 - Hạnh phúc
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 1
- Phần IV - Minh Nguyệt Quý Phi 2