Gửi bài:

Chương 182 - Cẩn thận miệng vết thương

Tùy ý để hắn ôm mình, hai người đột nhiên im lặng, nàng tham luyến hơi thở lành lạnh mà thoải mái trong lòng, trong tim đột nhiên trở nên bình thản, mặc kệ sự tình như thế nào, hiện tại, hai người bọn họ chỉ cần ở cùng một chỗ, cái gì cũng không quan trọng, vô luận là kiếp trước hay là kiếp sau.

"Nàng, không muốn biết chuyện tình ở kiếp trước sao?"

Bàn tay to của Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu vuốt vuốt lưng nàng, giống như đang vuốt ve con mèo nhỏ, đôi mắt màu tím thâm ý liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trấn định một cái.

"Ta không muốn biết."

Nàng chậm rãi lắc đầu, tựa hồ, từ vẻ mặt của hắn cùng Mẫn Hách yêu nam, kiếp trước hẳn là rất là phức tạp, nếu là như thế, chính mình căn bản không muốn biết.

"Cho dù nàng muốn biết, hiện tại cũng không thể nói cho nàng nghe."

Hôn nhẹ vành tai của nàng, hắn ôn nhu nói, ôm eo nhỏ, bàn tay lại bắt đầu không an phận, xoa xoa mềm mại.

Nói cách khác, từ đầu tới đuôi, hắn chỉ tính nói cho nàng bấy nhiêu mà thôi? Nàng chán nản, đã sớm biết nam nhân này thật phúc hắc, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng mà, nàng lại thích hắn như thế, có phải nàng thích cuồng ngược hay không?

"Không được, còn có chút đau."

Kinh ngạc nhìn bàn tay to đã tháo vạt áo trước ngực của mình, nàng thấp giọng ngăn cản, sắc mặt hồng tươi, tựa như một quả táo chín mọng.

Tuấn mi một điều, hắn tà ác nhu sát, rất thích xem bộ dáng thẹn thùng của nàng, bạc thần khinh dương, cổ họng toát ra cười nhẹ.

Hưởng thụ thân mình dần dần mềm mại, cả người choàng lên.

"Miệng vết thương, cẩn thận miệng vết thương của chàng."

Nàng kinh hô , muốn đứng dậy xem có đụng tới hay không, nhưng bị hắn ôm chặt, không dễ dàng buông ra.

"Không có đụng tới, chỉ cần nàng đừng nháo." Hắn đạm cười, không khỏi bị phản ứng đáng yêu của nàng làm ấm áp cả trái tim.

"Trước phải băng bó lại, bằng không thật sự sẽ chạm vào vết thương, thật vất vả mới khép lại. Chàng khẳng định sẽ trộm đi đi sát hổ, ta muốn cản cũng cản không được, nhanh lên, để ta giúp chàng băng bó." Nàng cũng mặc kệ nhiều như vậy, dùng sức ngăn tay hắn, cầm bạch bố sạch sẽ sớm chuẩn bị tốt bao bố bao vây đi lên.

Một tay chống khuôn mặt, hắn im lặng nhìn khuôn mặt ôn nhu, mày liễu cong cong. Mắt to tròn, trong veo, mũi tinh xảo, cánh môi đỏ hồng, căng mọng, chỉ cần nhẹ nhàng khẽ mở ra, tựa như một trái chín ngon ngọt, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn cắn một ngụm.

Lưu loát cột một cái nơ con bướm, nàng vỗ vỗ tay đứng lên, nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm mình, có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ là mặt mình dính cái gì sao?

"Trẫm sẽ không trộm đi săn hổ," Hắn đột nhiên nói,"Cho nên sẽ không bỏ lại nàng một mình."

Hắn, hiểu được tâm tư của nàng. Trong mắt Y Y lóe ra nhiều tia sáng mang theo ý cười ôn nhu, không biết vì sao, hiện tại, chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng lại có thể cảm nhận được thật sâu hạnh phúc.

"Ân, vậy lúc chàng đi săn bạch hổ phải mang theo ta." Nàng yêu cầu.

"Nàng không thể đi, nhiều nhất chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn."

Hắn nghĩ nghĩ, ra quyết định này, chỉ có ở rất xa nhìn, mới sẽ không tiến vào, cũng sẽ có nguy hiểm.

"Nhưng mà, trên người ta không hề có thương tổn, ngươi xem, trừ bỏ bị người nào đó lưu lại một đống xanh tím, trên người vết thương nào cũng không có."

Nàng leo lên giường, kéo tay áo lên, lộ ra dấu hôn ngân chi chit trên cánh tay, aiz, chỉ là cánh tay thôi, đừng nói trên người.

ánh mắt Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên nóng lên, lôi bàn tay trắng ngần của nàng lại, nhẹ nhàng hôn.

Ôn nhu vùng vẩy, nàng đã rơi trong lòng hắn, hắn không cần tốn nhiều sức, quả này dễ như trở bàn tay.

"Lần này, còn nói cẩn thận miệng vết thương nữa không?"

Hắn đắc ý nói, đã biết nàng sẽ không nhu thuận như thế, vì miễn cho nàng cằn nhằn nói liên miên không dứt, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nhưng, hắn vừa nói xong, nàng xấu hổ liếc liếc mắt một cái, thùy hạ mi mắt.

"Nhưng mà, ta còn có miệng vết thương."

"Chỗ nào?" Hắn giật mình, còn có vết thương sao?

"Sáng nay mới thượng dược, hiện tại đã quên sao?"

Nàng dùng tay nhéo nhẹ vào eo hắn, sắc mặt phiếm hồng.

Bừng tỉnh đại ngộ, hắn tà tứ mỉm cười, giương mi.

"Vậy trẫm sẽ giúp nàng xức thuốc một lần nữa?"

Ân? Ý là, muốn nàng rồi xức thuốc? Trong đầu Y Y trực tiếp phiên dịch, đầu "oành" một tiếng, mắt đỏ bừng lên...

"Chàng không thể nhịn xuống sao?" Nàng đè lại bàn tay to đang rục rịch, bất đắc dĩ nói.

Giống như là một tiểu hài tử thích ăn kẹo, ăn mãi cũng không chán, hắn nũng nịu"

"Vài ngày nữa, Mẫn Hách phỏng chừng sẽ tìm được bạch hổ, đến lúc đó, trẫm muốn thân cận nàng cũng không được, nàng nhẫn tâm đẩy trẫm ra sao?" Hắn mân thần, ở môi nàng lại đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

Thì ra hắn đã sớm nghĩ đến mấy thứ này, khó trách lại mang mình tới nơi này, nhưng mà, nếu lúc ấy mình lựa chọn cưỡi tiểu hồng mã rời đi, bây giờ cũng không xuất hiện loại tình huống này, cho nên nói, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình.

"Chàng sẽ giúp ta thượng dược lần nữa sao?"

Nàng nhỏ giọng nói, bất đắc dĩ, vừa nói xong lời này, địa chưởng cũng vừa cởi bỏ y phục của nàng, bao lấy mềm mại.

Hắn thật sự là rất thích mềm mại, tròn tròn của nàng, thấy nàng thùy hạ mi mắt, run rẩy, cúi đầu, tầm mắt dừng ở bàn tay to của mình, biểu hiện đáng yêu, sắc mặt đà hồng.

"Xem ra, nàng cũng rất hưởng thụ nha" Hắn cười nhạo , kéo tay nàng qua, đặt lên ngực mình,"Thử sờ sờ xem." Dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng.

Cái gì hưởng thụ chứ, nàng chỉ là tò mò, tò mò thôi! Vẻ mặt bối rối, nhìn đóa hồng mai trước ngực bị hắn ma sát, vuốt ve, luôn cảm thấy có điểm kỳ quái, bàn tay bị hắn kéo đến ngực, nàng muốn kháng nghị, nhưng đã bị hắn luồn vào quần áo đơn bạc, cảm nhận da thịt lạnh lạnh, cũng như cảm giác rõ ràng dục vọng giữa hai chân hắn đã thức tỉnh, cứng rắn hẳn lên.

Hắn mỗi lân đều có thể phi lễ nàng, vì cái gì nàng không thể phi lễ hắn ?

Y Y nuốt nước miếng một cái, mười ngón run rẩy tham nhập vào vạt áo của hắn, sờ sở lên cái bụng bằng phẳng, lòng bàn tay non mềm cọ cọ vào da thịt trơn nhẵn, cái loại cảm giác này, thật sự khó có thể dùng ngôn từ nào để hình dung, thoải mái khiến nàng nàng si mê.

"Thoải mái sao?" hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi.

Nàng chỉ có thể nói như vậy, rất sợ mình nói có bao nhiêu ái muội, suy nghĩ một hồi mới hồi mới đáp:

"Thực.... kỳ quái...cảm giác thực kỳ quái."

"Phải không? Nhưng mà trẫm cảm thấy thực thoải mái." đôi mắt màu tím đột nhiên phiếm thượng một tầng tơ máu mỏng manh, tràn ngập cả ánh mắt, "Này làm trẫm càng muốn yêu nàng."

"......" Nàng còn chưa mở miệng, đã bị đối phương hôn thật sâu.

Nàng hứng thú dạt dào học theo bộ dáng giở trò của ai đó, vuốt ve thân hình rắn chắc, không ngờ đối phương hít sâu một hơi, chế ngự không được nội tâm khát vọng, so với lần xâm nhập trước còn dũng mãnh hơn.

Cảm giác phong phú làm nàng gần như hóa thành hư không...

Mục lục
Ngày đăng: 15/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục