Chương 9 - Hoàn
Phương bắc, khí hậu bốn mùa rõ ràng, khi Mục Tâm Liên nhìn thấy lá trên cây chuyển một màu vàng ối, gió lạnh thổi tới, mới phát hiện, trời đã vào thu, ngày lại ngày trôi qua, tiểu bảo bảo của nàng cũng đã tròn ba tháng tuổi.
Sau giờ ngọ, thật vất vả mới ru bé con ngoan ngoãn ngủ trưa, nàng thở ra một hơi, lững thững đi ra khỏi tẩm phòng, lưu luyến nhìn khắp sân bày trí giản dị nhưng không kém phần tsắc xảo, hưởng thụ gió thu lành lạnh quất vào mặt, cuối cùng, nàng nghỉ chân bên cạnh một cái hồ nhỏ trong suốt, nhìn xuyên cả đáy, nhìn đàn cá dưới nước bơi lội tung tăn. Gương mặt gầy yếu thanh lệ, sau khi sinh bảo bối còn có thêm một loại khí chất điềm đạm, chỉ có đôi mắt vẫn như cũ, mang theo nỗi đau nhàn nhạt, u sầu, làm người thấy đau lòng.
Khoảng thời gian này, nàng ở trong Định Bắc Vương phủ, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được mọi người cẩn thận chiếu cố, nàng vô cùng biết ơn, nhưng trong lòng cũng là sợ hãi , đối với loại cuộc sống nhờ cậy người khác thế này, nàng cảm thấy rất áy náy, sau này, chẳng lẽ, nàng sẽ vẫn phải ỷ lại vào người khác như thế sao?
Ban ngày bận rộn với việc chăm sóc bé con nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mỗi đêm, khi chỉ còn một mình quạnh quẽ, đủ loại suy nghĩ liền dũng mãnh vào trong đầu, hỗn loạn bất an làm cho nàng ngủ không an giấc.
Mà làm cho nàng suy nghĩ nhiều nhất, chính là hình ảnh của người đó, bóng dáng cao lớn cường tráng của người đó......
Vì cái gì? Hắn đã đối xử tệ bạc, tàn nhẫn với nàng như thế, nàng vì cái gì một chút cũng vô pháp hận hắn, ngược lại còn nhớ rõ nhửng thời khắc ngắn ngủi ngẫu nhiên khi hắn đối với nàng ôn nhu, chăm sóc......
" Nghĩ cái gì mà lại nhập thần như vậy? Gọi muội mấy lần mà muội cũng không trả lời một tiếng!"
Vỗ nhẹ đầu vai, thanh âm nhuyễn lạc cùng lực đạo nhẹ nhàng, kéo hồi suy nghĩ bâng quơ của Mục Tâm Liên, nàng quay đầu, nhìn thấy người đến, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
" Tử Dung tỉ, sao lại rảnh rỗi đến đây? Không phải tỷ nói mấy ngày tới sẽ rất bận rộn sao?"
" Ai! Mặc kệ đi!" Cốc Tử Dung buốn chán khoát tay,
" Đúng rồi, vừa rồi muội đang làm cái gì vậy?! Gọi muội mấy lần cũng không có phản ứng, không phải lại nghĩ đến cái tên phụ bạc đó nữa chứ?"
" không...... Không có......" Mục Tâm Liên chột dạ trả lời, trên mặt nhịn không được một trận nóng lên.
Cốc Tử Dung không tin, tà nghễ lóe ra ánh mắt.
" Nếu nhớ hắn, vì sao muội lại muốn ngăn cản lão công của ta phái người thông tri cho hắn biết nơi muội rơi xuống?"
" Sao tỷ lại biết?" nàng kinh ngạc giương mắt.
" Ta và lão công luôn luôn không có bí mật, cho nên ta mới biết được hắn đã lén hỏi qua muội, ta chỉ là không rõ, vì sao muội lại không đáp ứng? Tốt xấu gì muội cũng sinh cho hắn một đứa con, ta không tin hắn không quan tâm!"
Mục Tâm Liên thùy hạ mí mắt.
" Tử Dung tỉ, tỷ hiểu rõ, trước đây, hắn đã đối xử với muội như thế nào, nếu hắn biết muội sinh ra bảo bảo, muội sợ......" nàng giương mắt nhìn Cốc Tử Dung, khó nén ưu thương.
" đời này, muội chỉ cần có bảo bảo là đủ rồi, muội không dám hi vọng xa vời, hắn đối với muội có tình......"
Cốc Tử Dung nhìn nàng đau xót không khỏi chạnh lòng.
" Tỷ biết muội sợ hắn chỉ cần đứa nhỏ, sợ hắn biết sẽ cướp đi bảo bảo của muội, nhưng mà......" nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được nhắc lại,
" theo tỷ biết, sau khi muội kể cho tỷ nghe mọi chuyện, rồi thái độ của hắn đối với muội, tỷ cảm thấy hắn không phải là người vô tình vô nghĩa mới đúng, mà tỷ cũng nói cho muội thiệt nhiều lần rồi!" thấy Mục Tâm Liên yên lặng không nói gì, nàng nhịn không được nói thêm:
" chuyện này theo tỷ thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, cũng không hợp lẽ thường, trong đó tựa hồ có cái gì kỳ quái hoặc là có âm mưu......" nàng lại ngắm Tâm Liên liếc mắt một cái," nếu là tỷ, tỷ nhất định phải hỏi cho rõ ràng."
Mục Tâm Liên nghe vậy vẫn im lặng không nói, sau mới nhìn Cốc Tử Dung, nói sang chuyện khác:
" Tử Dung tỉ, tỷ sang đây tìm muội, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?" nàng không muốn nghe Tử Dung tỉ nói tiếp, bởi vì nàng không dám hi vọng lần nữa, nàng đã tuyệt vọng, hãy để nàng chết tâm đi, nàng không muốn trải qua cảm giác đau khổ tuyệt vọng đó một lần nữa.
Cốc Tử Dung nhìn thần sắc nàng lo lắng sợ hãi tổn thương, như chim sợ cành cong, biết nàng cũng có cố chấp của riêng mình, vì thế không tiếp tục nói nữa, đành nói vào nguyên nhân mình đến đây.
" đêm nay lão công của tỷ muốn thiết yến, thay tổng quản Lăng Vũ Dương, một trong tứ đại tổng quản của Minh kí, người phụ trách khu vực Tây Nam, tẩy trần, muội cũng đến nha!"
Mục Tâm Liên sửng sốt một chút, chần chờ mở miệng,
" Tử Dung tỉ, đây là việc nhà của tỷ cùng tỷ phu, muội......"
" Nói bậy!" Cốc Tử Dung đánh gãy lời của nàng,
" Muội là muội muội của ta, chúng ta chính là người một nhà, có cái gì phải kiêng dè, hơn nữa, muội cứ quanh quẩn trong sân mãi cũng không tốt, coi như là theo giúp tỷ đi! Huống chi, ta biết bọn họ nhất định sẽ lại đàm công đàm cái không ngừng, muội không đến giúp tỷ, chẳng phải muốn tỷ nhàm chán mà chết sao!"
" Được rồi!" nói không lại cái miệng lanh lợi của Cốc Tử Dung, Mục Tâm Liên rốt cục gật đầu đáp ứng.
Buổi tối, Mục Tâm Liên tâm tình bất an đi vào phòng khách.
" Tiểu Liên, rốt cục muội cũng xuất hiện , mau tới đây ngồi." Cốc Tử Dung vừa nhìn thấy nàng, lập tức ra tiếng kêu gọi.
Mục Tâm Liên nghe tiếng giương mắt, mới nhìn rõ, trên bàn tròn ngoại trừ vợ chồng Cận Minh Lôi, chỉ có một nam tử xa lạ chưa từng gặp mặt, vì thế nàng an tâm một chút, mở miệng, khí ngữ mang theo xin lỗi,
" thực xin lỗi, tỉ phu, tỷ tỷ, Tâm Liên đến muộn."
Cốc Tử Dung không đợi nàng tiếp tục nói chuyện, lập tức kéo nàng qua ngồi ở bên cạnh.
" tốt lắm, đến đây ngồi, chúng ta không cần mấy tiểu tiết sến như vậy!"
" Đúng vậy! Tiểu Liên, muội cũng đừng câu nệ như vậy." Cận Mính Lôi cũng nói, sau lại nói:
" đúng rồi, Tiểu Liên, vị này là một trong tứ đại tổng quản của Mính Kí Thương Hành, Lăng Vũ Dương, phụ trách thương vụ khu vực tây nam." hắn chỉ vào nam tử xa lạ bên cạnh giới thiệu.
" Vũ Dương, vị này Mục Tâm Liên, là nghĩa muội của Dung nhi, cũng là cô em vợ của ta, trước mắt ở tại trong phủ."
" Lăng gia, Tâm Liên có lễ ." Mục Tâm Liên mỉm cười gật đầu, ngồi đối diện với nam tử xa lạ, nhưng nam tử kia từ khi nàng vừa vào cửa thì cứ nhìn nàng chằm chằm làm nàng cảm giác không được tự nhiên.
Lăng Vũ Dương trong mắt tinh quang chớp động, sau hắn triển lộ sang sảng tươi cười, chắp tay vì lễ.
" Tâm Liên cô nương không cần khách sáo, thuộc hạ đảm đương không nổi."
" tốt lắm, các ngươi đừng ngươi tới ta đi, dùng cơm đi!" Cốc Tử Dung không kiên nhẫn nói. Nàng thực chịu không nổi mấy lễ tiết phiền phức của cổ nhân.
Bốn người cứ thế hòa thuận vui vẻ dùng xong bữa cơm, mà Mục Tâm Liên đã sớm quen với việc thân thiết, không phân biệt chủ bộc ở nơi này .
Hạo Thiên bảo
Nam Cung Dục đứng ở hành lang gấp khúc trước thư phòng Lăng Tiêu viện, ánh mắt tối tăm nhìn những khóm hoa rực rỡ khoe sắc trong sân, cả người hắn tản mác ra một loại u thương, tịch liêu không nói thành lời.
Ngày trước, Lăng Tiêu trong viện vốn chưa bao giờ trồng hoa, bởi vì hắn cảm thấy đóa hoa quá mức ủy mị, quá mỏng manh yếu đuối, không hợp với cá tính của hắn, cho nên từ trước đến nay, trong sân của Lăng Tiêu viện chỉ có cây xanh: lục tùng, thảo mộc, nhưng không có một đóa hoa.
Nhưng từ mất đi Mục Tâm Liên, hắn đã bảo hạ nhân trồng thật nhiều hoa ở hoa viên Lăng Tiêu viện, khiến chúng bốn mùa đều rực rỡ khoe sắc, bởi vì, hắn nhớ rõ, nàng từng nói qua, nàng thực thích hoa......
" bảo chủ, nên dùng cơm trưa ." một tỳ nữ đến gần, là người trước đây cùng Mục Tâm Liên nhập bảo, Tiểu Lạc.
" Cứ để đó trước, lát ta sẽ ăn sau." Nam Cung Dục không hề quay đầu, chỉ bỏ lại một câu.
" Dạ, bảo chủ." Tiểu Lạc xoay người cáo lui, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót.
Từ sau khi Tiểu Liên trụy nhai bỏ mình, bảo chủ đã bảo nàng đến hầu hạ, mỗi ngày đều kêu nàng kể cho hắn nghe tất cả những chuyện Tiểu Liên đã từng trải qua, sau, bảo chủ cũng rất ít khi chủ động cùng nàng nói chuyện, cả ngày không phải vùi đầu ở thư phòng thì chính là giống như hiện tại, thơ thẩn nhìn những khóm hoa trong vườn.
Nay nàng đã tin rằng: Bảo chủ tuyệt không hận Tiểu Liên. Tiểu Liên rơi xuống tuyệt nhai, bảo chủ đích thân tìm kiếm ròng rã suốt một thời gian dài, đến khi chết tâm, lại trở nên trầm ặmc ít lời, nàng tin, bảo chủ đã yêu thương Tiểu Liên thật lòng.
Nay Hạo Thiên bảo giống như một tòa thành chết, người trong bảo đi đứng, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng. Ai!
Nam Cung Dục lơ đãng nhìn bóng dáng Tiểu lạc dần dần biến mất, lại nhìn những những đóa hoa cô đơn trơ trọi.
Không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, nháy mắt, tùy tùng Ba Ngạn đã đi vào bên cạnh Nam Cung Dục, cung thanh nói:
" bảo chủ, Lăng gia có cấp tín, dặn bảo chủ phải lập tức triển duyệt."
" Vũ Dương?" Nam Cung Dục kinh ngạc quay đầu.
Từ hơn một năm trước, sau khi hắn giúp mình diệt trừ Nam Cung Nghị, đến nay hai người chỉ gặp qua một lần, hắn có việc gấp gì tìm mình?
Nam Cung Dục suy nghĩ, tiếp nhận tín hàm, mở ra đọ. Khi ánh mắt hắn xẹt qua những mẫu tự, tay run lên thật mạnh, tông mâu tối tăm đột nhiên lấp lánh ánh cười, kinh ngạc hào quang, trái tim cũng đập thật mạnh.
Đợi hắn đọc xong thư tín, vẻ tịch liêu trên mặt đã trở thành hư không, ánh mắt đau xót cũng biến mất vô tung.
Khuôn mặt tuấn tú triển lộ tươi cười đã lâu không thấy, nụ cười tràn ngập vui sướng thoải mái.
" Ba Ngạn, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hành lý, theo ta đi kinh thành một chuyến!" hắn rất nhanh công đạo .
Ba Ngạn không hiểu ra sao, hỏi:
" bảo chủ, Lăng gia có tin tức gì tốt sao?" bởi vì hắn đã lâu lắm chưa thấy chủ tử tươi cười .
" Đúng vậy, tin tức tốt, Liên nhi chưa chết, hiện nay đang ở kinh thành, ta muốn đi đón nàng trở về, hơn nữa......" hắn tái triển lộ một chút thỏa mãn tươi cười," Liên nhi còn giúp ta sinh hạ một đứa con."
" A!" Ba Ngạn kinh hô, lập tức cũng liệt khai tươi cười," thật tốt quá! Chúc mừng bảo chủ."
Nam Cung Dục cười mà không nói.
Lúc trước, khi tìm khắp thâm cốc mà không tìm thấy thi thể của Liên nhi, hắn từng suy đoán, Liên nhi có khả năng chưa chết, nhưng ngày lại ngày trôi qua, chưa từng nghe được bất kì tin tức nào của nàng, cũng không thấy nàng trở về Hạo Thiên bảo, thời gian lâu dần, hắn cơ hồ đã tuyệt vọng, nhưng hôm nay......
Hắn nhất định phải đón thê nhi trở về, đúng vậy, ái thê của hắn......
Kinh thành Định Bắc Vương phủ
Đại sảnh, hai nam tử tôn quý, khí thế bất phàm giằng co, Nam Cung Dục chỉ nhích hơn Cận Mính Lôi một chút, nhưng trên người cả hai đều tản mát ra hơi thở khiếp người, làm người ta ngạt thở.
Nam Cung Dục đã dùng thời gian ngắn nhất tìm đến kinh thành, thẳng tiến Định Bắc Vương gia phủ, tuy rằng hắn không bị thị vệ ngoài cửa cản trở, gặp được Cận Mính Lôi, nhưng cũng không đại biểu Cận Mính Lôi sẽ cho hắn gặp Mục Tâm Liên.
" vì cái gì không cho ta gặp nàng?" Nam Cung Dục trầm lãnh tiếng nói ẩn hàm nôn nóng cùng tức giận.
" một người đem nữ nhân của mình ban cho cấp cấp, ta vì cái gì phải đáp ứng cho ngươi thấy nàng?" Cận Mính Lôi cuồng ngạo trên mặt hiển lộ một chút thần sắc khinh thường, một chút cũng không sợ khí thế của Nam Cung Dục.
" ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Nam Cung Dục giận tái mặt sắc," Liên nhi là thê tử của ta, ngươi không thể ngăn cản ta tgặp nàng!"
" Phải không?" Cận Mính Lôi nhất xuy, phủi áo xoay người ngồi vào vị trí chủ thượng.
" Tiểu Liên là cô em vợ của ta, ta có nghĩa vụ bảo hộ nàng khỏi bị thương tổn." hắn một bộ không muốn nói nhiều.
Nam Cung Dục giận run, thét lớn một tiếng, đang muốn mở miệng, một tiếng nói kiều lạc truyền đến.
" lão công, nghe nói tên Nam Cung Dục vô tình phụ bạc kia đã đến đây?"
Thanh chưa tan, một giai nhân tuyệt sắc đã khoản bãi vòng eo đi vào đại sảnh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cận Mính Lôi, thế này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đáng đứng dưới đại sảnh, Nam Cung Dục.
" ngươi chính là bảo chủ Hạo Thiên bảo, Nam Cung Dục?" Cốc Tử Dung biết rõ còn cố hỏi.
Cốc Tử Dung thiên hương quốc sắc cũng không khiến cho Nam Cung Dục liếc mắt một cái, hắn xẹt vấn đề của nàng, nhìn thẳng Cận Mính Lôi.
" ngươi rốt cuộc không muốn cho ta gặpnàng?" hắn ngữ khí đã tràn ngập không kiên nhẫn.
Cận Mính Lôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhìn ái thê bên cạnh.
Cốc Tử Dung hiểu ý mở miệng,
" ngươi vì cái gì muốn gặp nàng? Ngươi không phải đã không cần nàng sao?"
" ta không hề nói không cần nàng! Ta tới chính là để đón nàng trở về." Nam Cung Dục kiên quyết nói.
" Vậy ngươi có biết, khi nàng ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành tìm ta, không chỉ đang có thai, còn nhiễm thượng phong hàn, trên người toàn là vết thương......" Cốc Tử Dung đem tình huống bi thảm của Mục Tâm Liên khi mới tới kinh thành kể lại vô cùng tỉ mỉ cho hắn biết, cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Nam Cung Dục. Kết quả, tình hình làm nàng có chút vừa lòng, cũng càng thêm xác định phỏng đoán phía trước của nàng.
Nam Cung Dục nghe vậy tâm như đao cắt, đầy bụng thương tiếc cùng đau lòng từ tông mâu lưu tiết mà ra, khuôn mặt tuấn tú cũng trắng bệt, không còn huyết sắc.
" Hãy cho ta gặp nàng! ] tiếng nói trầm thấp toát ra mãnh liệt không tha.
Cốc Tử Dung không trả lời, ngược lại là hỏi một câu,
" ta có thể tin tưởng, ngày sau ngươi sẽ không lại bạc đãi nàng sao?" nàng muốn một cái hứa hẹn.
Nam Cung Dục hiểu ý, dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói:
" Liên nhi chính là thê tử duy nhất kiếp này của ta!"
" hảo." Cốc Tử Dung trong mắt lóe ra thần sắc vừa lòng.
" từ đại sảnh đi ra ngoài, hướng hành lang bên phải đi đến, xuyên qua thạch cổng chính là tiểu lâu mà Tiểu Liên đang ở." nàng chỉ vào cửa đại sảnh, tiếp theo lại bổ sung,
" ta nhắc nhở ngươitrước, Tiểu Liên vẫn nghĩ rằng ngươi đem nàng thưởng cho thuộc hạ, mà hai người kia còn tính sau khi lăng nhục nàng thì đem nàng bán vào kỹ viện, mà 2 người đó nói, này hoàn toàn là do ngươi bày mưu đặt kế, cho nên Tiểu Liên lựa chọn cái chết để bảo toàn trong sạch."
Nam Cung Dục nghe vậy, thân hình hơi hơi nhoáng lên một cái, đáy mắt nảy lên cuồng nộ, trong lòng tràn ngập thống khổ. Hắn vẫn nghĩ rằng nàng là vô ý rơi xuống vách núi, vạn vạn lần không thể ngờ là nàng tự vẫn để tuẫn tiết! Ông trời! Là do hắn nhất thời sơ sẩy, nhưng lại làm cho nàng suýt mất mạng! Nàng nhất định rất hận hắn, nàng có thể tha thứ cho hắn, chấp nhận hắn một lần nữa sao?
" đa tạ ngươi, Cận phu nhân." dứt lời, thân hình của Nam Cung Dục đã rất nhanh lòe ra ngoài cửa.
" vì cái gì khinh địch như vậy? Sao lại buông tha cho hắn?" Cận Mính Lôi bất mãn hỏi.
Cốc Tử Dung cười khẽ,
" mấy ngày này chàng cũng nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Liên, nếu lang hữu tình, muội có ý, chúng ta sao phải làm khổ cả hai, khiến hắn khó xử? Làm cho Tiểu Liên khoái hoạt vượt qua nửa đời sau không phải so với hiện tại mỗi ngày một u buồn, tiều tụy không phải tốt hơn sao?"
" được rồi! Cứ theo ý nàng." Cận Mính Lôi điểm điểm cái mũi của ái thê, nhịn không được cũng cười, trong lòng thoải mái.
Cũng như thường lệ, sau khi cho bảo bảo ngủ trưa, Mục Tâm Liên lại bước chậm về phía hồ nhỏ, cảm thụ gió thu lành lạnh thổi trên thân, cái loại lạnh lẽo này trái lại mang lại cho nàng cảm giác thư thái.
Nhìn con cá trong hồ bơi qua bơi lại, tự do tự tại, nay thân nàng là tự do, nhưng tâm cũng đã thượng gông xiềng, đời này là không bao giờ tự do được nữa......
Nam Cung Dục xuyên qua bụi hoa, đi trên đường mònđã nhìn thấy Mục Tâm Liên đang ngẩn người bên hồ cá, ánh mắt hắn nóng cháy, nhìn chằm chằm thân ảnh bé xinh bấy lâu mong nhớ, cước bộ ổn trọng đến gần.
A! Là thiên hạ hắn ngày đêm mong nhớ!
Một cỗ mãnh liệt áp bách tồn tại cảm lạp hồi Mục Tâm Liên truyền xa suy nghĩ, nàng khó hiểu xoay người, mắt đẹp phút chốc đối diện cùng một đôi mắt màu nâu thâm tình khát vọng, mà chủ nhân của đôi mắt ấy không ai khác ngoài người nàng ngày đêm tâm tâm niệm niệm, nằm mơ cũng mong một lần tương ngộ, Nam Cung Dục.
Thân hình nàng run lên, trái ti bé nhỏ nhất thời kinh hoàng đứng lên, kinh hãi làm cho huyết sắc trên mặt nhanh chóng rút đi.
" Liên nhi." cho dù cực độ khát vọng ôm chằm lấy nàng cho thỏa nỗi tương tư, nhưng Nam Cung Dục vẫn cố kiềm chế xuống, bởi vì hắn không thể phân biệt rõ: sắc mặt nàng trắng bệt như thế là vì quá đỗi ngạc nhiên kinh hãi hay là hận ý.
Nhìn Nam Cung Dục yên lặng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm mình, Mục Tâm Liên phát run, mở miệng,
" ngươi...... Ngươi tới làm cái gì?" nàng không hiểu hắn làm thế nào biết nàng ở đây .
" ta đến nàng về nhà." Nam Cung Dục kiên định, trong lời nói ẩn chứa vô hạn thâm tình, đáng tiếc Mục Tâm Liên đang kinh hoàng, không chỉ bối rối không nghe được, ngược lại còn có cảm giác thật bi thương.
" Nhà?" nàng hàm chứa lệ, cười khổ mở miệng," Hạo Thiên bảo cho tới bây giờ chưa bao giờ là nhà của ta."
" Không, đó là nhà của nàng, là nơi mà nàng cùng Nam Cung Dục ta sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp." ngữ khí ôn nhu, ánh mắt thương tiếc nhìn nàng.
Mục Tâm Liên toàn thân run rẩy dữ dội, nước mắt rơi xuống như nước vỡ đê, trong lòng toàn ủy khuất cùng không cam lòng.
" ta không thuộc về ngươi, ngươi đã ta thưởng cho người khác, ngươi đã không cần ta, ngươi không có tư cách nói những lời này, ngươi hiểu không?!" nàng than thở khóc lóc, tiếng nói khàn khàn giận kêu.
" Liên nhi......" Nam Cung Dục rốt cuộc kiềm chế không được, đau lòng đem nàng ôm vào trong lòng, không để ý giãy dụa của nàng, trong miệng không được trấn an ,
" Liên nhi, bảo bối đừng khóc, ngươi khóc làm tâm ta hảo đau......"
Những kí ức đau thương không ngừng ùa về, nàng khóc khàn cả giọng, đôi tay nhỏ bé không ngừng đánh loạn tropng ngực hắn, thân hình gầy yếu vặn vẹo giãy dụa muốn tránh thoát kiềm chế của hắn.
" ngươi buông ra, ngươi đem ta trở thành chó con, chỉ xem ta là chó con...... Không cần liền cho người khác...... Ta không phải chó con...... Ta là người, ta cũng có tôn nghiêm ......" cuối cùng, nàng tựa vào ngực hắn, khóc rống thất thanh.
Nam Cung Dục khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, đau lòng cực hạn. Trời ạ! Hắn thật sự không có làm chuyện này a!
Hắn gắt gao ôm nàng, ở bên tai của nàng thì thào an ủi, mãi cho đến khi nàng rốt cục ngừng uất ức, lần nữa khóc thút thít khi mới ôn nhu mở miệng giải thích,
" ta không có đem nàng thưởng cho người khác, nàng bị bắt đi hoàn toàn là do Yến Đường Nhi một tay sách họa , ta căn bản không biết, cũng không hiểu được nàng bị mấy tên súc sinh đó nhục mạ bằng những lời vô nhân tính, thật sự, Liên nhi, nàng đã hiểu lầm ta ."
Tiếp theo hắn đem Mục Tâm Liên khóc đến mệt nhoài ôm đến đình lý lân cận ngồi xuống, mật mật đem nàng đặt trên đùi mình, đem ý đồ xâm chiếm, cướp lấy Hạo Thiên bảo của Nam Cung Nghị lúc đó nói ra.
Đợi hắn nói xong, Mục Tâm Liên bình ổn được cảm xúc, đồng thời cảm giác được động tác che chở cùng khẩu khí ôn nhu của hắn, vì thế nàng cố lấy dũng khí hỏi,
" cho nên khi đó không phải là chàng ghét ta, mà là bận việc.. bá phụ của chàng có ý đồ gây rối mới làm chàng bận rộn mà không trở về Lăng Tiêu viện?"
" Ân, ta sợ ta sẽ phân tâm." hắn hối hận lúc trước vì cái gì không hướng nàng nói rõ, bất quá nếu không có trải qua sinh ly tử biệt lần này, hắn cũng không biết mình đối với nàng dùng tình đã thâm.
" Phân tâm?" nàng khó hiểu hỏi.
Nam Cung Dục nhẹ nhàng mà nở nụ cười,
" chẳng lẽ nàng không biết mình thật hấp dẫn, tựa như tiểu yêu tinh, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều muốn đem nàng đặt dưới thân, hung hăng giữ lấy nàng. Nàng làm cho ta điên cuồng, ta muốn mỗi ngày hồi Lăng Tiêu viện cùng nàng triền miên, sợ là chính sự đều cấp quên." hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ lên của nàng, cười nói:
" hơn nữa ta cũng tính sau khi giải quyết xong mọi việc thì thú nàng nhập môn, không ngờ......" hắn vị thán một tiếng.
Mục Tâm Liên trong đầu ầm ầm nhất vang, không thể tin được lời nói mình vừa nghe được. Hắn muốn thành thân với nàng? Hắn không phải vẫn nói mình chỉ là món đồ chơi mà hắn nhất thời yêu thích, như thế nào......
" vì...... Vì cái gì muốn thành thân với ta?" nàng chấn động mở miệng hỏi, nội tâm có một cỗ chờ mong không hiểu, đó là hy vọng xa vời mà nàng cho tới bây giờ cũng không dám mơ đến.
"Liên nhi ngốc, nếu ta không yêu nàng, sao lại muốn thú nàng làm vợ?" hắn yêu thương nhìn nàng sưng đỏ mắt, vẫn là đau lòng không thôi.
" Chàng...... Chàng yêu ta?" sưng đỏ hai mắt lại nảy lên nước mắt, nàng cảm động lại khiếp sợ, giống như ảo mộng, khát vọng của nàng thành sự thật rồi sao?
" ta yêu nàng, lúc trước ta cho rằng, không ai có thể ở bên cạnh mình, đối xử tốt với mình mà không vì tiền tài và quyền vị, cho đến khi gặp nàng...Ở bên nàng, ta lại tự phủ định tình cảm của mình hết lần này đến lần khác, là do ta quá ích kỉ, quá tự cho là đúng.. đến khi ta nhận ra tâm của mình, muốn thú nàng làm vợ, thì biến cố bất ngờ lại xảy ra...nhìn nàng không rõ tung tích ở trụy nhai, tâm của ta như vỡ thành muôn ngàn mảnh, ta mới biết, thì ra, nàng đã bất tri bất giác chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng ta, quan trọng còn hơn cả sinh mệnh của ta nữa. Ta yêu nàng, hảo yêu nàng, Liên nhi của ta." hắn cúi đầu, hôn lên dòng lệ cuồn cuộn không dứt, thâm tình nói ra tình cảm từ tận sâu đáy lòng.
" Dục......" nàng rưng rưng mắt đẹp,vui sướng cảm động." ta cũng yêu ngươi......" nàng thấp nam, tiến sát vào trong lòng hắn.
" ta biết." hắn dùng cằm vuốt ve mái tóc nàng.
" ta đã sớm biết, chỉ tiếc ta tỉnh ngộ quá trễ, hại nàng nhận hết ủy khuất, chịu bao nhiêu khổ sở, tha thứ cho ta, Liên nhi." tiếng nói hắn tràn ngập hối hận.
" ta không trách chàng, chưa từng trách chàng, Dục, ta biết mình chỉ là một đứa mồ côi, dung mạo cũng không bằng ai, vốn không xứng với chàng, cho nên......"
" Liên nhi!" hắn gầm nhẹ, ngăn lại lời nói tự hạ mình của nàng, một đôi đại chưởng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực, nghiêm mặt nói:
" trăm ngàn lần đừng nói như vậy nữa, nàng muốn ta áy náy đến chết sao? Tha thứ ta trước kia toàn nói với nàng những lời tàn khốc, ta là tên hỗn đản! Nay, ta chỉ muốn nàng nhớ rõ, người ta yêu nhất là nàng, ta yêu bộ dáng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc của nàng, yêu nàng mỏng manh, yếu đuối,... trong mắt ta, nàng là xinh đẹp nhất, không ai có thể so sánh với nàng, có biết không? Từ nay về sau, ta sẽ mãi yêu thương, che chở, bảo vệ nàng, nàng là ái thê duy nhất trong đời này, kiếp này của Nam Cung Duc!]
Nam Cung Dục chân thành thâm tình, rốt cục giải trừ tự ti bấy lâu vẫn tồn tại trong lòng Mục Tâm Liên, không còn khúc mắc, ánh mắt ấp úc, ưu thương cũng tan theo mây khói.
Vuốt lên khuôn mặt thanh lệ nhất thời tản mát ra sáng rọi, quyến rũ động lòng người của nàng, làm Nam Cung Dục khát vọng bấy lâu không thể tự giữ.
" trời ạ! Nàng thật đẹp, nàng có biết lúc nào ta cũng khát vọng nàng hay không?" hắn hôn lên môi nàng, đem tưởng niệm, khát vọng suốt một năm qua truyển vào nụ hôn...
Thật lâu sau, hắn mới lưu luyến buông cánh môi mềm ngọt ngào của nàng ra, đôi mắt nhìn thẳng đôi mắt đẹp, mềm mại đáng yêu.
" bảo bối, nàng có phải còn có một chuyện đã quên nói cho ta biết hay không?" hắn thấp giọng ám chỉ .
" Hử?" nàng mê hoặc nhìn hắn," Chuyện gì?"
" chính là chuyện nàng ở Định Bắc Vương phủ nàng đã làm." hắn nhịn không được, vội vàng xao động nói.
" Chàng đang nói cái gì vậy? Ta nghe như thế nào cũng không hiểu?" nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt ẩn chứa hờn giận của hắn, bất quá hiện nay nàng đã hiểu được, hắn không phải là đang giận nàng, vì thế nàng nhuyễn hạ tiếng nói, nói:
" Dục, chàng nói rõ ràng một chút đi!"
" Chết tiệt! Chẳng lẽ nàng không muốn nói cho ta biết, nàng đã sanh cho ta một đứa con sao?"Nam Cung Dục khôi phục bản tính, đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nàng nhớ tới chuyện này, trực tiếp hô lên.
Mục Tâm Liên sửng sốt.
" dục, sao chàng biết ?" thấy hắn gật đầu, nàng nhịn không được đô khởi miệng đến." Chàng cái gì cũng biết, còn hỏi ta làm gì?"
Nhìn thấy giai nhân có chút buồn bực, Nam Cung Dục lập tức nhuyễn hạ thanh âm, nói:
" bảo bối, ta chỉ là nóng nảy thôi! Xem đi, đã sinh cho ta một tiểu bảo bối, còn không định nói cho biết, thật đang giận mà!"
" Ai nói như thế bao giờ?" nàng làm nũng, liếc mắt một cái,
" đúng rồi, sao chàng lại biết ta ở kinh thành? Là Tử Dung tỉ cho người đi thông tri với chàng sao?"
" nếu Tử Dung tỷ mà nàng nói chính là Cận phu nhân vừa nãy ở đại sảnh làm khó ta, vậy đáp án chính là, không phải nàng ấy."
" vậy làm sao chàng biết......"
" Nàng có nhớ: khi ở vương phủ, từng gặp qua một gã tên là Lăng Vũ Dương hay không?"
Mục Tâm Liên suy tư, đột nhiên nói:
" người chàng nói là một trong tứ đại tổng quản của Minh kí?"
" đùng, chính là hắn, hắn cũng là bạn tốt của ta. Hơn một năm trước, hắn giúp ta quét sạch vây cánh của bá phụ. Hắn từng chuồn êm đến Lăng Tiêu viện gặp qua nàng, sau lại ở vương phủ nhìn thấy nàng, mới đưa tin cho ta."
" Người đó... từng nhìn lén ta?" Mục Tâm Liên có chút kinh hách nói:" Sao ta tuyệt không hay biết?"
" khi đó hắn không lộ diện, nhưng lại tò mò, muốn nhìn xem nữ tử nào lại có thể tác động lòng ta, cho nên mới vụng trộm đi nhìn nàng, sau đó bị ta biết, ta còn thiếu chút nữa mắng hắn một trận!" Nam Cung Dục nhớ lại lúc ấy, không khỏi sung sướng nở nụ cười.
" nay, ta ngược lại cảm tạ hắn lúc đó từng "nhiều chuyện" mà đi xem nàng, nên bây giờ ở vương phủ mới nhận ra nàng, rồi nói cho ta biết." hắn ngưng một chút, cuối đầu nhìn nữ nhân âu yếm trong lòng.
" Cùng ta trở về Hạo Thiên bảo đi! Liên nhi, trở lại bên cạnh ta, để ta dùng thời gian cả đời bồi thường thua thiệt mà ta đã gây ra cho nàng, lđể ta dùng cả đời để thương nàng, yêu nàng, có được không?" hắn thâm tình khẩn cầu .
" Vâng, Dục, đừng quên còn có tiểu bảo bào của chúng ta." Mục Tâm Liên cũng thâm tình đáp ứng hắn.
" đúng vậy, còn có tiểu bảo bảo của chúng ta." hắn cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên cánh môi hồng xinh, nụ hôn dài và bất diệt...
[Toàn văn hoàn]