Chương 5
" ôm ngươi ngủ a!" Nam Cung Dục trả lời một cách rất là "đương nhiên", còn xoay người, điều chỉnh tư thế, tìm vị trí sao cho mình cảm thấy thoải mái nhất.
" này......" Mục Tâm Liên lại ngẩn ngơ. Đây là đang xảy ra chuyện gì a? Vì sao nàng vừa từ trong mê man tỉnh lại, bệnh đến thập tử nhất sinh thì thái độ của hắn đối với nàng lại hoàn toàn thay đổi.
" Chẳng lẽ ngươi không biết ta đã ôm ngươi ngủ ba ngày rồi sao?" Nam Cung Dục bất mãn, cảm giác được toàn thân nàng cứng ngắc, không hiểu vì sao nàng lại có phản ứng như vậy.
" thực...... Thật sao?......" Mục Tâm giật mình thất thần.
" Thật sự." Nam Cung Dục cảm thấy phiền chán, trực tiếp đánh gãy lời nói lơ ngơ của nàng, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ, nghi vấn trong lòng nàng là cái gì, chính là ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, vì cái gì khi nhìn thấy nàng bất tỉnh nhân sự dưới thân mình, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác xa lạ...vừa lo lắng, còn có...khẩn trương?!
Sau khi đại phu chẩn trị cho nàng, nói nàng vì thân thể vốn yếu ớt, lại phải lao động quá độ, dinh dưỡng không đủ, nếu như tĩnh dưỡng không tốt, chắc chắn một ngày sẽ sụp xuống, không có thuốc nào cứu được, lúc ấy, trong lòng hắn cũng bốc lên một cảm xúc xa lạ... rất đau lòng! Vì thế, hắn ôm nàng ngủ ba ngày, hắn hạ quyết định, cũng hoàn toàn đã biết nàng hằng ngày đều làm nào công tác.
" Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở nơi này, ta miễn trừ hết tất cả công việc mà ngươi phải làm, ngươi chỉ cần chuyên tâm hầu hạ ta là đủ." Nam Cung Dục tuyên bố quyết định của mình.
Mục Tâm Liên nghe vậy, ngạc nhiên giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt màu nâu mê người kia toát ra khí chất chắn chắn khẳng định.
Nàng nhất thời hiểu được, lới nói vừa rồi không phải là thử hoặc trêu đùa, mà là hật sự , chính là...... Vì cái gì hắn lại "biến đổi" nhiều như vậy?
" Ta đã biết chuyện quản sự phòng bếp Lí đại nương làm khó ngươi." Nam Cung Dục nhìn thấu tâm tư của nàng, lập tức trả lời nghi vấn trong mắt nàng." nếu ngươi đã là nữ nhân của ta, thật sự cũng không nên để ngươi phải vất vả với đủ thứ việc linh tinh nặng nhọc kia, còn làm bản thân sinh bệnh. Ta đã răn dạy Lí đại nương, bây giờ, ngươi chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt, ta sẽ phái một tỳ nữ tới chiếu cố ngươi, tạm thời trước hết cứ như vậy đi!" hắn nói rõ ràng, gọn gàng dứt khoát.
Mục Tâm Liên trầm mặc nghe, có chút giật mình, không quá hiểu được ý tứ của hắn, càng thêm không rõ hào quang lóe lên trong đôi mắt màu nâu mê người kia đại biểu cho cái gì.
Lời nói này có ý là bảo nàng ngoan ngoãn ở trong phòng hắn, tùy thời chờ đợi hắn triệu hồi? Là ý này sao?
" bảo chủ......" nàng mờ mịt mở miệng.
" không cần hỏi lại !" Nam Cung Dục thấy trên mặt nàng không hề biểu lộ vui sướng vì "hảo tâm chiếu cố" cùa hắn, lập tức giận dỗi, đánh gãy lời của nàng.
" dù sao lời nói của ta chính là mệnh lệnh, ngươi ngoan ngoãn nghe theo là được, không cần chọc ta tức giận, hiểu không?"
Vốn là nô nhân ở Hạo Thiên bảo chịu đủ dày vò, nay khó khăn lắm hắn mới dành cho nàng đãi ngộ đặc biệt, nàng còn dám có hai lời, thật sự là không biết tốt xấu!
Mới đây, trong lòng hắn còn mang theo chút nhu tình, muốn chiếu cố nàng một chút, nay nộ hỏa muốn bừng cháy, làm hắn cũng trở nên cố chút thô bạo, cách lớp tơ vải, cầm lấy một bên ngọc nhủ của nàng, gằn giọng:
" còn dám có ý kiến, ta sẽ không cố kỵ thân thể ngươi chưa phục nguyên, lập tức muốn ngươi!" hắn lãnh thanh nói, như để nhấn mạnh hơn lời nói của mình, bàn tay còn lại nhanh chóng trượt vào giữa hai chân, chà xát lên nơi tư mật của nàng.
Hắn lại đột nhiên biến đổi thái độ làm Mục Tâm Liên lo sợ, cả người cương cứng, muốn nói với hắn "không phải như hắn nghĩ" nhưng nhìn thấy ánh mắt băng lãnh kia thì bao lời đều nghẹn ngay cổ họng, mắt đẹp chỉ sợ hãi nhìn hắn.
Nam Cung Dục nhìn thấy ánh mắt ủy khuất, nhất thời bị cảm xúc phong phú trong đôi mắt trong ngần kia nhiếp trụ tâm thần, trong lồng ngực lại dâng lên một cỗ nhiệt lưu.
Đột nhiên, hắn cúi đầu xuống, hấp lấy cánh môi hồng, cuồng tứ duyện hôn.
Suy yếu, vô lực giãy dụa, Mục Tâm Liên, chỉ phải kinh ngạc mặc hắn làm cánh môi mềm sưng mộng, thật sự không thể thích ứng cảm xúc lúc nóng lúc lạnh của hắn.
Nam Cung Dục bừa bãi chà đạp cánh hoa ngọt ngào của nàng.
Không biết vì sao, cho dù là bất kì khi nào, mùi thơm thanh ngọt trong miệng nàng, cái lưỡi mềm mại, nhỏ nhắn của nàng luôn làm hắn mê đắm, không nỡ tách rời, như bây giờ đây, hắn lại tận tình hấp thu mật nước ngọt lành của nàng, không thể buông ra. BÀn tay ở nơi tư mật cũng không tự chủ được, cách một tầng vải dệt, nhu lộng đứng lên.
Vốn muốn cho nàng nghỉ ngơi tịnh dưỡng, lại bị dục hỏa hừng hực thiêu đốt, một chút cũng không còn.
" ngô......" trong cơ thể thúc khởi biến hóa làm cho Mục Tâm Liên ngượng ngùng hơi hơi kháng cự, nhưng từ hạ thể không ngừng truyền đến cảm giác sung sướng, lại làm cho nàng nhịn không được mở rộng hai chân, mâu thuẫn khát cầu kia làm cho nàng có cảm giác vừa thương vừa sợ.
" thích ta như vậy sao?" cảm giác được nàng không tự chủ được mà đón ý, hùa theo hắn, Nam Cung Dục cười khẽ, đại chưởng càng thêm phóng túng, tham nhập tiết khố của nàng, bừa bãi trêu chọc hoa hạch ẩn dấu trong cánh hoa e lệ, cuồng tứ vỗ về chơi đùa đứng lên.
Mục Tâm Liên vốn khí hư thể nhược, lại bị hắn cường thế đoạt lấy, càng thêm suy yếu không thể giữ nổi chính mình, chỉ phải mặc hắn châm ngòi dục hỏa trên thân thể, cả người bị nóng rực như thiêu đốt, mồ hôi từ da thịt non mềm bí ra.
" có muốn nếm thử không? càng thoải mái ......" tiếng nói ma mị vang lên, hắn mãnh lực xả hạ quần áo đơn bạc trên người nàng, hai tay hữu lực dạng rộng hai chân nàng ra, đầu cuối xuống, trong lúc nàng muốn la lên nhẹ nhàng hấp trụ nụ hoa, đầu lưỡi cuồng liếm hoa hạch đỏ bừng, tận tình nhấm nháp mật dịch dục vọng không ngừng trào ra từ khe mật.
Hắn nâng hai chân của nàng lên cao, làm cấm địa xinh đẹp của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt, nhìn cánh hoa thịt vì bị hắn hấp duẫn mà liên tiếp mấp máy run rẩy, khe mật duyên dáng ồ ồ bí ra yêu dịch trong suốt.
Hắn vươn một đầu ngón tay, chọc vào khe sâu, không ngừng khuáy lộng, dưới tác động, kích thích của ngón tay hắn, dũng đạo nhỏ hẹp kia không ngừng mút chặt lấy ngón tay hắn.
" a...... Bảo chủ......" nàng phấn khởi cung ứng reo hò .
" Gọi ta, Dục!" áp lực dục vọng làm tiếng nói hắn càng thêm trầm thấp, hắn tham nhập thêm ngón tay thứ hai, hai ngón tay khép lại, không ngừng ở trong cơ thể nàng trừu đưa cọ xát.
" Dục......" nàng tê hô, toàn thân run rẩy, co rút đạt tới cao trào.
Hắn rút ngón tay khỏi hang mật, đem nam căng trướng đau đặt ngay huyệt khẩu đang run rẩy, qua lại cọ xát, cố ý tra tấn nàng.
" Hãy gọi tên của ta một lần nữa!" hắn gầm nhẹ , cơ hồ đã là kiềm chế không được , thật muốn thật nhanh tiến vào hang động ấm ấp kia!
" Dục...... Cầu chàng......" lại bị dục hỏa dẫn dụ, Mục Tâm Liên, cả người run run, run rẩy, bất lực hô lên yêu cầu của hắn.
" thích ta như vậy sao?" hắn đem nam căn cương cứng nhấn nhẹ vào huyệt khẩu, chỉ vào một chút chứ không đi vào, cứ thế, trêu đùa nàng, bức nàng thừa nhận dục vọng của mình.
" đừng...... Thật là khó chịu......" nàng rên rỉ, bị hắn đùa như vậy nàng thật chịu không nổi, hỏa diễm đốt người, cảm giác này cơ hồ bức điên nàng.
" nói nàng muốn ta, ta liền thỏa mãn nàng......" hắn gầm nhẹ, lại khinh thứ huyệt khẩu run rẩy, cố nén dục vọng làm hắn mồ hôi hắn chảy ròng ròng.
" Muốn ── ách...... Ta muốn chàng...... Dục...... Cầu chàng đừng tra tấn ta nữa...... Cho ta......" nàng cuồng loạn phe phẩy đầu, thần trí mơ hồ ai ngâm, tê kêu, da thịt trắng nõn bị dục hỏa nhuộm hồng, mị thái liêu nhân.
Nam Cung Dục mặt cũng đỏ bừng, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ vừa lòng, nháy mắt đã vọt vào trong cơ thể nàng, vội vàng tiến lên.
" Dục......" cảm giác căng trướng, hoa khẩu được lấp đầy làm nàng mị thanh kêu lên, khoái cảm xâm nhập tri giác, nàng không ngừng rên rỉ , hai chân tự động ôm lấy thắt lưng như hổ của hắn, cung khởi hạ thân, thừa nhận lực đạo va chạm càng lúc càng tăng của hắn, cảm giác được "cái kia" dường như càng lúc càng lớn, căng trướng trong hạ thể, sau mỗi lượt ra vào, đều chạm đến cực hạn, căng ra hết cỡ, mang theo một tia đau đớn đồng thời là khoái cảm mất hồn, dục tiên dục tử.
Nam Cung Dục không hề áp chế dục vọng cuồng sí, tận tình ở trong cơ thể nàng trừu đưa ma sát, hưởng thụ hoa kính chật khích, ấm nóng, gây cho hắn thỏa mãn thích ý, mà tiếng ai ngâm nức nở kia lại như xuân dược thúc tình, làm cho hắn trầm mê.
Nghe nàng liên tiếp gọi tên hắn, một cảm giác rung động kì lạ ở trong lồng ngực hé mở, không ngừng dâng lên, khiến hắn không ngừng tăng mạnh luật động, tiến lên càng sâu, càng hữu lực.
Thô suyễn, Mục Tâm Liên rốt cục chịu không nổi, hét lên một tiếng, thừa nhận không nổi cực đại vui thích mà ngất đi.
Nam Cung Dục tiếp tục liều lĩnh cuồng dã trừu đưa, vội vàng, mãnh liệt tiếp tục giữ lấy nàng, thẳng đến hắn hét lớn một tiếng, hướng dục vọng đầu hàng, ở nhất kích cuối cùng, đem mầm móng nóng rực rót vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng......
Nam Cung Dục ra mệnh lệnh, Mục Tâm Liên ngoan ngoãn ở Lăng Tiêu viện dưỡng bệnh, mà Nam Cung Dục cũng thật sự phái một người tới chiếu cố nàng. Vì thế, trong tình cảnh ái muội không rõ này, Mục Tâm Liên ở tại trong phòng Nam Cung Dục.
Vài ngày sau, Mục Tâm Liên dần dần khỏi hẳn. Lại 10 ngày trôi qua, thân thể suy yếu cũng dần dần khôi phục, mặc dù không béo lên, nhưng sắc mặt đã hồng nhuận rất nhiều, dưới sự "dạy bảo" của Nam Cung Dục, hàng đêm hoan ái, cả người nàng tản mát ra một cỗ thành thục quyến rũ, chỉ khi cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện nàng rất ít cười, đuôi lông mày, đáy mắt cũng thường phiếm một cảm giác sợ hãi, thần sắc kinh sợ.
Ở tại Lăng Tiêu viện, ban ngày không hề lao động, mặc dù tránh được việc người khác đối với nàng phúng ngôn lãnh ngữ, nhưng nàng lại cảm thấy mình đang trải qua một cuộc sống không yên khác, cảm giác bất an luôn vây kín, thể lực không hao tổn tuy giúp thân thể suy yếu của nàng khang phục đôi chút, nhưng tinh thần cứ buộc chặt, hao tổn không thể khiến nàng an tâm thoải mái, bởi vì tính tình Nam Cung Dục lúc nóng lúc lạnh, luôn làm cho nàng cảm thấy nơm nớp lo sợ khi đối mặt với hắn.
Hôm nay, Mục Tâm Liên cả ngày trốn trong phòng, rốt cục nhàm chán, không muốn suy nghĩ lung tung nữa mà bước ra khỏi tẩm phòng, tùy ý ở Lăng Tiêu viện tản bộ quanh sân.
Từ trước đến nay, trong lòng của nàng luôn cảm thấy khủng hoảng, nội tâm bất an, lo lắng đủ điều. Nàng sợ, sợ Nam Cung Dục lúc nóng lúc lạnh, sợ chỉ cần nàng làm gì đó khiến hắn phật ý, hắn sẽ lại chà đạp nàng, dè biểu nàng, khinh rẻ nàng, coi nàng là nô là lệ.
Nhưng trong quá trình hoan ái, mặc kệ là hắn dùng phương thức thô bạo hay là ôn hòa, nàng luôn ẩn ẩn cảm giác được, mỗi một động tác của hắn đều bao hàm thương tiếc dành cho nàng. Nàng không biết đây có phải là ảo giác vì quá khát cầu mà sinh ra của nàng hay không, là nàng ảo tưởng những thứ quá mơ hồ? Chỉ biết là, ở sâu trong nội tâm, nàng là không muốn rời xa hắn, cho dù chỉ là biểu hiện giả dối nhất thời cũng không quan hệ, chỉ cần hắn ngẫu nhiên biểu hiện ra một tia ôn nhu, cũng là nàng khát cầu rất nhiều hy vọng, bởi vì từ trước đến nay, người duy nhất có thể làm cho nàng cảm nhận được ôn nhu , cũng chỉ có một người, người năm năm trước ở Tô Châu nay đã trở lại kinh thành, Tử Dung tỉ .
Mục Tâm Liên ngồi trong đình viện, thơ thẩn nhớ lại những ngày xa xưa, bàn tay thò vào trong áo, lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc, tinh xảo khéo léo... nhớ tới trước đây, Cốc Tử Dung trước khi đi, ngỏ ý muốn nàng đi cùng, cuối cùng vì không lay chuyển quyết tâm lưu lại báo ân của nàng mới để lại khối ngọc bội này, nói rằng: nếu một ngày nào đó, nàng thấy ân tình đã trả xong, khi nàng muôn đi, hãy cầm lấy ngọc bội này đến tìm nàng.
Gần đây, nàng bắt đầu cảm thấy, mình thay tiểu thư gả vào Hạo Thiên bảo để trả ân, thay Mã gia làm nô làm tỳ, trả món nợ mà Mã gia nợ bảo chủ có chút nghi hoặc.
Nàng, sai lầm rồi sao?
Nàng thật tâm báo ân lại bị xem là thủ đoạn, nàng thật muốn bỏ mặc tất cả, trốn tránh cảm giác bị người ta khinh rẻ này... Ngọc bội trong tay nàng, có phải là ngọn đèn dẫn dường hay không?
Nhưng mà, nàng có thể làm như vậy sao?
Mục Tâm Liên sầu khổ nhíu mi, nắm chặt tín vật trong tay, lâm vào trầ tư, nàng không phát giác được, xa xa, một đạo lệ mang đang bắn về phía nàng, lại càng không biết, có một đạo thân ảnh chậm rãi đến gần nàng......
Xinh đẹp diễm lệ, dáng người đầy đặn, Yến Đường Nhi nấp trong chỗ khuất, từ xa đứng nhìn thân ảnh kiều nhỏ, thần sắc ghen ghét, ác độc che kín khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc trước, khi Nam Cung Dục nói muốn cưới chính thất, mặc dù trong lòng nàng có trăm ngàn lần không muốn, nhưng nàng hiểu rất rõ cá tính của Nam Cung Dục, nhất định sẽ không tổ chức hôn sự sớm, cho nên trong lòng đã sớm tính toán đâu vào đó, nếu không thể hủy bỏ chuyện Mã gia tiểu thư gả vào Hạo Thiên bảo, vậy chỉ cần nghĩ biện pháp làm cho Nam Cung Dục chán ghét nàng, đến lúc đó, cho dù nàng không phải là chính thất, chỉ là một thị thiếp, nhưng vẫn là chủ mẫu đương gia.
Nam Cung Dục đón dâu được hai ngày, thân tín truyền đến cho nàng một tin làm nàng vui sướng muốn phát điên: Mã gia tiểu thư đào hôn, tìm tỳ nữ thay thế, cho nên hôn lễ không tính, ả tỳ nữ to gan kia còn bị bảo chủ định tội. Lúc ấy, trong lòng nàng mừng thầm, nếu hôn sự từ bỏ, vậy nàng chẳng phải lại có hy vọng .
Ai ngờ không được bao lâu, lại nghe thấy ả tỳ nữ kia được Nam Cung Dục an bài tiến vào Lăng Tiêu viện, càng làm nàng ghen ghét dữ dội là ả nha đầu ti tiện kia lại được ở trong tẩm phòng của Nam Cung Dục.
ánh mắt ác độc của Yến Đường Nhi nhìn chằm chằm vào thân ảnh bé nhỏ, không thể tin được, chỉ bằng khuôn mặt bình thường cùng dáng người cứng nhắc kia, ả đàn bà đê tiện đó lại có thể khiến Nam Cung Dục cho nó ở lại tẩm phòng. Nam Cung Dục thu nàng làm thiếp cho đến nay, còn chưa từng cho nàng ở trong tẩm phòng hắn một đêm!
Một nha đầu thấp hèn, ti tiện sao có thể làm được ?
Trong lòng còn đang bận bịu tính kế, Yến Đường Nhi hãy còn suy tư về, đột nhiên hai mắt nàng bừng sáng, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang tiến lại gần ả nô tỳ hèn mọn kia.
Nàng cắn chặt răng, lòng tràn đầy đố kị, cùng không cam lòng, trong mắt trào ra ghen ghét mãnh liệt.
Nam Cung Dục từ thư phòng Lăng Tiêu viện đi ra, đã nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ ngẩn ngơ trong lương đình, hăn còn tưởng nàng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi phòng nửa buớc chứ!
Đợi hắn chậm rãi tiếp cận, mới nhìn rõ, nàng không phải là đứng ngơ ngẩn thưởng thức cảnh trí, mà là đang ngây ngốc ngắm nhìn vật gì đó trong tay.
Hắn có chút tò mò, đến gần mới thấy, trõ ràng khối ngọc bội trong tay nàng không phải là vật bình thường, chất ngọc cho đến điêu khắc, đều là trân phẩm, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Thân phận của nàng như vậy, sao có thể có được ngọc bội cực phẩm như vậy, trừ phi là người khác tặng cho!
"khối ngọc bội này là ai tặng cho nàng?"
Đang trầm tư, Mục Tâm Liên thanh âm bất thình lình vang lên làm bừng tỉnh, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, đồng thời cũng đem ngọc bội thu vào trong lòng, bởi vì chưa từng có người nào nhìn thấy khối ngọc bội này của nàng, mà nàng cũng sợ sẽ khiến cho người khác ngờ vực vô căn cứ.
" bảo chủ......"
Nhìn động tác kích động của nàng, trong lòng Nam Cung Dục càng thêm nghi ngờ.
" Ngươi còn chưa trả lời ta!" hắn lạnh giọng hỏi, mâu quang âm trầm.
" Cái gì?" nàng sợ hãi, tránh đi cái nhìn chăm chú, khiếp người của hắn, khiếp đảm hỏi.
" Ta hỏi: khối ngọc bội đó từ đâu mà có?" ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.
Nàng cần gì phải khẩn trương như vậy? Xoay mình, hắn bắt lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống, cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình biến hóa trên gương mặt bé nhỏ.
" nói!"
" kia...... Đó là...... Bằng hữu tặng ta." nàng ấp úng trả lời, vô cùng kinh hãi. Nàng cảm giác được cả người hắn phát ra tức giận, nhưng lại không rõ hắn vì cái gì lại sinh khí." đau......"
"Bằng hữu? Là tình nhân cũ thì có!" hắn nắm chặt cái cằm nhỏ, bởi lửa giận bạo phát mà lực đạo càng thêm lớn.
" không...... Không phải...... Đó là......" nàng kinh ngạc, nước mắt dâng tràn khóe mi, lời nói vì quá nóng lòng phủ nhận, không muốn hắn hiểu lầm ngược lại làm cho thanh âm đứt đoạn, nhỏ tựa muỗi kêu.
" nếu không phải, nàng cần gì phải kích động như vậy? Bị ta nói trúng tim đen sao?" lợi mâu phát ra hào quang lãnh liệt, đáy lòng càng thêm nhận định, biểu hiện loại này của nàng chính là giấu đầu hở đuôi, trong lòng hắn, lần đầu tiên, biết cái gì gọi là "ghen tỵ".
Mục Tâm Liên kinh ngạc ngây dại, không nghĩ tới, hắn lại đem câu nói của nàng bẻ cong thành như vậy.
" Thừa nhận rồi sao?" hắn thoáng chốc giận tái mặt, bỏ cằm của nàng ra, nhéo cánh tay của nàng, xoay người bước đi, một đường đem nàng lôi vào tẩm phòng.
Khí giận che mờ lý trí, làm hắn không phát hiện ánh mắt ghen ghét, giận dữ cùng ghen tỵ nãy giờ vẫn dõi theo từng động tác của hai người.
Vừa tiến vào tẩm phòng, Nam Cung Dục nhấc chân đá văng cửa phòng, đem Mục Tâm Liên quăng lên giường, thân hình cao lớn cường tráng lập tức áp thượng nàng.
Mục Tâm Liên như bị rơi vào sương mù, như cánh hoa mỏng manh chìm vào cơn giông bão... Nàng nghi hoặc, mờ mịt, hơpn nữa là sợ hãi, tiếng sập cửa, cùng ánh mắt ngoan lệ kia của hắn cũng làm cõi lòng nàng tan nát.
" Chàng...... Bảo chủ......"
Xưng hô như vậy, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, càng làm cho hắn lửa giận bùng nổ. Đều ở trong phòng của hắn, còn lấy loại xưng hô này để cùng hắn phân rõ giới tuyến! Nàng như vậy, chẳng phải là quá khinh thường đặc biệt đãi ngộ của hắn dành cho nàng sao?
" chẳng lẽ, nàng lại quên ta bảo nàng gọi ta là gì?" khẩu khí của hắn từ hoãn âm trầm, nhưng đôi đại chưởng lại tương phản, lấy lực đạo mãnh liệt xé rách quần áo của nàng, thô lỗ lột sạch y phục của nàng, quăng xuống đất, đem thân mình mảnh mai, trần trụi kiềm chế dưới thân, đôi bàn tay to cầm chặt hai vú vuốt ve .
" không...... Không cần......" nàng hoảng sợ, hành động thô lỗ của hắn làm toàn thân nàng phát run, nước mắt lăn dài trên má, nhưng vẫn không dám manh động, sợ lại chọc giận hắn mà đưa tới đối đãi càng thêm thô bạo.
" Nàng là nữ nhân của ta, bây giờ cũng còn ở trong phòng ta, ta sẽ không chuẩn cho nàng có nhị tâm (hai lòng), nhớ đến tình nhân cũ, hiểu không?" hắn lãnh khốc, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt, tràn đầy nước mắt, thống khổ nhíu mày của nàng, tâm thoáng run lên, lời nói cùng lực đạo cũng vô thức giảm nhẹ một chút, ôn nhu vuốt ve, không muốn lộng đau thân thể của nàng, nhìn nàng đau đớn khổ sở, thương tâm nhòa lệ, lòng của hắn cũng như bị ai hung hăng đấm vào.
" ta không có......" nàng nức nở nói, ủy khuất đối diện cùng đôi mắt tràn ngập lửa giận của hắn.
Hắn trừng phạt nàng bằng cắch thô bạo ngậm lấy cánh môi mềm, mạnh bạo mại khai khốp hàm, tiến quân thần tốc, xâm nhập vào trong miệng, cường man đoạt lấy ngọt ngào, khí thế kinh người, cho dù nàng có dãy dụa cũng là hoài công vô ích.
Này nữ nhân đáng giận, uổng phí tâm tư của hắn, hắn đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng không chỉ không cảm kích, mỗi ngày còn hé ra khuôn mặt sầu khổ cho hắn xem, hiện tại, lại dám ở sau lưng hắn vụng trộm tưởng niệm tình nhân cũ, xem ra, hắn là đối với nàng quá dung túng rồi!
Một cỗ nhiệt lưu quen thuộc tự hạ phúc nảy lên, đáy mắt Nam Cung Dục dấy lên không chỉ là hỏa diễm mà còn chất chứa dục niệm. Vì cái gì, hắn đã muốn nàng nhiều lần như vậy, vẫn là không thể cởi bỏ khát cầu, ham muốn đối với nàng, chỉ cảm thấy không đủ, thầm nghĩ không ngừng vùi sâu trong nàng, khát vọng mãi mãi không dập tắc.
Phẫn nộ chen lẫn cùng cảm xúc khó hiểu, làm cho hắn thô bạo cúi đầu hàm trụ nụ hoa hồng nhạt trước ngực nàng, hắn cắn, dùng sức hút, vô tình tàn sát bừa bãi.
Mục Tâm Liên cắn chặt môi dưới, cố gắng thừa nhận mỗi một lần lỗ mãng đoạt lấy, mãnh liệt sâu sắc mang theo khoái cảm làm cho nàng cảm nhận được tra tấn mất hồn.
" ngô...... Không......" thân thể của nàng vì cố kềm nén mà túa đầy mồ hôi.
" không cho phản kháng ta!" kiên nhẫn của hắn hoàn toàn biến mất, ngón tay nhanh chóng đâm vào hoa kính ướt át, tà ác chuyển động trừu đưa, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại.
" a......" nàng sợ hãi kêu rên, hạ phúc bị căng ra khiến toàn thân buộc chặt, thở phì phò, rốt cuộc vô lực nhẫn nại, cầu xin ra tiếng," dục...... Cầu...... Cầu chàng......" nàng thật sự không chịu nỗi đối đãi thô bạo như vậy.
" cầu ta cái gì? Cầu ta muốn nàng sao?" hắn cuồng vọng, phun ra lời nói vô tình.
" không......" nàng ai kêu, thần trí mê loạn ai ngâm, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau lại ngứa, cả người nóng như lửa đốt.
" không? Nàng cũng thật biết khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta!" nhìn toàn thân nàng ửng hồng, vẻ mặt mê võng nhưng lại phun ra lời nói chống cự, mâu trung Nam Cung Dục dấy lên lửa cháy.
Hắn nhanh chóng rút trút bỏ quần áo trên người, tách hai bắp đùi mềm mại trắng noãn ra, nam tính cương cứng cường hãn dã man xuyên hoa kính chật hẹp non mềm, chưa cho nàng thời gian thích ứng đã lập tức cuồng dã luật động đứng lên!
" a ──" nàng rút một hơi, hắn thật lớn, cường hãn xâm nhập trong cơ thể tạo thành đau đớn cùng khoái cảm, vừa đau lại vừa mê luyến, làm nàng bất lực rên rỉ, nước mắt chan hòa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Hắn cuồng tứ đong đưa cái mông, ra roi quất ngựa phát tiết trong thân thể mềm mại, thỏa mãn chính mình. Hắn rất nhanh rút ra, dùng sức sáp nhập, một lần lại một lần, phân thân nóng cháy tàn sát bừa bãi,...trên người nàng, mỗi tất da thịt đều lưu lại ấn kí xanh đỏ của hắn, tâm thoáng co lại, nhưng nhìn thấy gương mặt tràn đầy nước mắt của nàng thì chút áy náy đó cũng hoàn toàn bay biến.
Người khác dùng hết biện pháp, trăm phương ngàn kế cũng chỉ để hắn một lần để mắt, yêu thương trìu mến, còn Mục Tâm Liên nàng thì sao? Ở cùng hắn, khiến nàng ủy khuất như vậy sao?
Lửa giận đầy bụng, hắn xoay người, nâng hai chân nàng lên, đồng thời xoay nàng lại, để nàng nằm úp xuống, quỳ gối trên giường, thật không muốn nhìn thấy khuôn mặt sầu khổ ai oán đó nữa, cự thú nóng rực, căng cứng nhanh chóng đâm vào từ phía sau, cuồng dã luật động, một lần so với một lần càng thêm kịch liệt, đoạt lấy, giữ lấy nàng.
Hắn nhoài người về phía trước, song chưởng vươn ra, bắt lấy cặp tuyết lê, bừa bãi xoa bóp hiệp lộng, hòa nhịp cùng động tác dưới thân, thắt lưng can tắc cuồng bãi, dần dần nhanh hơn. Nhìn không thấy thần sắc kháng cự của nàng, làm hắn càng thêm cuồng tứ, ở trên người nàng tìm kiếm thỏa mãn cuối cùng, mà không tồn nửa điểm thương tiếc chi tâm.
" không......" chịu không nổi hắn cường man công kích, nàng khóc nức nở, mãnh liệt sung sướng cùng đau đớn, làm cho nàng cảm giác một cỗ nhiệt lưu cường đại tập kích đại não, khiến nàng vựng huyễn không thôi......
Cuối cùng, thân hình rốt cuộc không thể chịu nỗi cuồng hoan mạnh liệt, tình dục đánh sâu vào làm vựng huyễn làm sâu sắc, xoay mình, trước mắt tối đen, trong miệng thét lớn một tiếng, ngất đi.
Nam Cung Dục thần trí mê đắm, hắn vẫn không ngừng luật động, tiến lên cướp lấy mềm mại, cuối cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, ở một cái nhấn sâu, phóng thích mầm móng nóng rực của mình, rùi cúi người áp lên thân thể mảnh mai, ướt đẫm mồ hôi cùng ái dịch......
Nam Cung Dục hít một hơi thật sâu, nhìn Mục Tâm Liên chịu đủ chà đạp, thân thể mềm mại xanh tím khắp nơi, xụi lơ nằm trên giường, lý trí ùa về làm hắn hiểu được, chính mình vừa rồi có bao nhiêu không khống chế được, bao nhiêu cuồng bạo, chỉ là, chỉ cần chạm vào nàng, thì hắn không thể khống chế chính mình kích cuồng, khát vọng dục vọng lấn át thần trí, nhất là nàng lại dễ dàng chọc giận hắn, càng làm cho hắn muốn hung hăng đoạt lấy, bẻ gãy nàng.
Hắn, thần sắc phức tạp, ngồi ở mép giường, nhìn nàng nằm trên giường đã mê man, thân thể mềm mại, nho nhỏ tuyết trắng yếu đuối bất lực, mỗi khi hầu hạ hắn, cùng hắn ân ái lại mang đủ loại cảm xúc phức tạp: từ kinh hoàng sợ hãi, lại không dễ dàng hiển lộ nhiệt tình, dễ dàng dấy lên đau lòng cùng thương tiếc trong lòng hắn...
Đúng vậy! Mỗi khi hắn thấy ánh mắt của nàng hoang mang lo lắng, lóng lánh lệ quang, trong lòng hắn lại dâng lên cảm xúc xa lạ, nên gọi là "thương tiếc" đi?
Nam Cung Dục trong lòng phút chốc chấn động.
Chết tiệt! Người luôn luôn coi nữ nhân là công cụ giải tỏa áp lực về thể xắn và tinh thần như hắn, sao lại bị một tiểu nữ nhân không có gì cuốn hút như nàng làm cho tâm tư phiền loạn? Nàng tác động vào hỉ nộ ái ố của hắn, thậm chí còn làm hắn sinh ra ý niệm bảo vệ che chở nàng trong đầu.
Thần sắc phút chốc chuyển thành trầm, rồi ảm đạm, hắn dứt khoát từ mép giường đứng dậy, đem quần áo rải rác khắp nơi mặc vào, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi, thân hình cao lớn phóng ra ngoài như có gì truy đuổi?!
Sau, liên tục vài ngày, hắn chưa từng bước vào Lăng Tiêu viện nửa bước.
" bảo chủ......" Ba Ngạn muốn nói lại thôi, nhìn thấy chủ tử dạo gần đây luôn có chút đăm chiêu, không rõ một người luôn luôn quyết đoán quyết tuyệt, làm việc dứt khoát như hắn, cũng sẽ có lúc bị chuyện gì đó làm cho phiền muộn.
" Chuyện gì?" Nam Cung Dục giương mắt nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ba Ngạn, liếc mắt một cái, trầm giọng hỏi.
Bị ánh mắt sắc bén của chủ tử trừng, Ba Ngạn mạnh nuốt nước miếng một cái mới mở miệng," bảo chủ, cái kia......"
" Chờ một chút!" Nam Cung Dục đột nhiên nhớ tới một chuyện, đánh gãy lời nói của hắn," lần trước, ta muốn ngươi phái người đến Giang Bắc điều tra chuyện tình đã có kết quả gì chưa?"
" Bẩm bảo chủ, mười lăm gia lệ ở Giang Bắc trực thuộc hệ thống cửa hàng lớn nhỏ của Hạo Thiên bảo, trước mắt đã dò xét được tám nhà, trong đó, 5 cửa hàng lớn nhất đều có tổng ngạch đồng điểm, chỉ là mỗi nhà ước chừng có khoảng 9 phần hàng hóa là do người giàu có nhất vùng Giang Bắc thu mua, nhưng khế ước mua bán lại lập mơ hồ không rõ, đây là chuyện trước nay chưa từng có, cho nên thuộc hạ lớn mật phỏng đoán, hẳn là có người động tay động chân, chính là trước mắt còn chưa thể xác định người đó là ai, mục đích là gì."
" Phải không?"trong mắt Nam Cung Dục xẹt qua một chút lệ mang." không ngờ, có người thế nhưng dám động vào Hạo Thiên bảo!"
" Bảo chủ?"
" Trước không cần đả thảo kinh xà, đem thương gia có liên quan toàn bộ thanh tra, ta muốn ngươi đem tất cả nhựng kẻ có liên quan một lưới bắt gọn!"
" Nhưng mà, bảo chủ, chúng ta phải tiến hành điều tra bí mật, nếu muốn thanh tra toàn bộ cửa hàng vùng Giang Bắc, chỉ sợ sẽ tốn một ít thời gian."
" không quan hệ, ngươi cứ đi làm, tốn thêm một ít thời gian cũng không thành vấn đề!"
" bảo chủ cho rằng việc này Nghị gia đều chẳng hay biết gì?"
" không, việc này liên lụy quá nhiều, ta không tin Nghị bá phụ hoàn toàn không biết gì hết, nhất là hắn biết ta tuyệt không thanh tra lại những cửa hàng mà hắn quản hạt." lần đầu tiên, Nam Cung Dục đối với người bá phụ bấy lâu tôn kính nổi lên hoài nghi.
" Vậy, bảo chủ tính......" Ba Ngạn chần chờ hỏi.
" Chờ hết thảy điều tra rõ, giả như Nghị bá phụ thật sự có liên quan trong chuyện này, ta muốn biết mục đích cùng nguyên nhân vì sao hắn lại làm như vậy, sau đó chờ thu thập đủ chứng cớ, ta còn có việc muốn hỏi hắn, trước mắt, hết thảy phải điều tra rõ ràng, không được manh động, để lộ sơ hở." Nam Cung Dục túc khởi mi, trong mắt có một chút nguy hiểm, gương mặt anh tuấn giống như Ma Mỵ tái sinh, làm cho Ba Ngạn đứng ở trước mặt hắn chấn động.
" Dạ, bảo chủ, thuộc hạ sẽ lưu ý ......"
Nam Cung Dục gật gật đầu," đúng rồi, vừa rồi, ngươi muốn nói cái gì?" hắn nhớ tới, trước đó Ba Ngạn dường như muốn mở miệng nói gì đó, liền hỏi.
" bẩm bảo chủ, Mã gia đại tiểu thư, Mã Thiến, đã đi vào Hạo Thiên bảo, hiện tại ở ngoài bảo, muốn gặp bảo chủ một lần."
tông mâu sắc bén của Nam Cung Dục tinh quang chợt lóe, vốn giống như Ma Mỵ, thần sắc phút chốc thả lỏng, lãnh khốc nhếch thần, đột nhiên tà cười đắc ý.
" nàng rốt cục hiểu được, đã đến cửa !"
" đúng vậy, bảo chủ, Mã Thiến đã biết được Mã gia trang bị hủy, cùng đường, nàng mới quyết định tiến đến Hạo Thiên bảo, có thể là muốn cầu bảo chủ thủ hạ lưu tình, buông tha Mã gia trang, đừng làm người nhà nàng khó xử nữa!"
" Mã gia trang đã hủy, còn muốn ta "đừng làm người nhà nàng khó xử" như thế nào, huống chi, như người điều tra được, lấy tính cách của Mã Thiến, ả sẽ vì người khác mà suy nghĩ sao?" Nam Cung Dục cười mỉa, ngữ khí trêu tức.
" như vậy bảo chủ không tính gặp nàng ?"
" không!" Nam Cung Dục đáy mắt toát ra một chút tò mò hứng thú." ta đổ muốn biết một chút mục đích mà nàng muốn gặp ta. Ba Ngạn, đem nàng đưa đến phòng khách đi, ta sẽ qua sau."
" DẠ, bảo chủ." Ba Ngạn lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Mã Thiến tìm tới Hạo Thiên bảo, lại làm cho Nam Cung Dục nhớ tới Mục Tâm Liên, người mà dạo gần đây hắn không gặp.
Ngày đó, hắn phát hiện địa vị của Mục Tâm Liên trong lòng, trong mắt hắn ngày càng trọng yếu, thì hắn cố ý không bước vào Lăng Tiêu viện nửa bước, vì muốn tẩy sạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, không ngờ, vài ngày trôi qua, một chút tác dụng cũng không có, tâm tư cuồng ngạo khiến hắn không muốn thừa nhận nàng đối chính mình ảnh hưởng như thế nào.
Nay Mã Thiến đã y theo kế hoạch, tới cửa cầu kiến, trong lòng hắn một chút cảm giác cao hứng cũng không có.
Lúc trước, nguyên nhân hắn lựa chọn thú Mã Thiến vào cửa, không chỉ là vì dung mạo xinh đẹp của nàng đủ có thể đảm nhiệm vị trí đương gia chủ mẫu của Hạo Thiên bảo, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì hướng song thân có một công đạo.
Cho đến hôm nay, hắn giật mình hiểu được, đối với việc Mã Thiến đào hôn, cùng với chuyện Mã Lương Nhân tìm người thay thế xuất giá, hoàn toàn là vì nam tính tự tôn bị đùa bởn mà thôi, Mục Tâm Liên thay Mã Thiến xuất giá, tự nhiên cũng trở thành đối tượng trả thù của hắn.
Lý trí cho hắn biết rõ, loại hành vi giận chó đánh mèo là sai , nhưng từ đáy lòng lại không muốn thừa nhận, bởi vì hắn căn bản không nghĩ đối Mục Tâm Liên buông tay, mà lại không nghĩ ra lý do để bỏ qua, kể từ đó, hắn coi nàng bảo bối độc chiếm trong lòng.
Hắn không rõ, loại ý muốn mãnh liệt giữ lấy của mình đối với nàng đại biểu cho cái gì, chỉ biết là hắn không muốn buông tha nàng, không muốn làm cho nàng rời xa hắn, cũng tuyệt không thả cho nàng tự do rời đi!
Về phần Mã Thiến...... Hắn âm lãnh cười.
Từ khi biết được tình hình trước kia của Mục Tâm Liên khi còn ở Mã gia trang, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác không thoải mái, như vậy, nay Mã Thiến tự dâng đến cửa, coi như hắn vì Mục Tâm Liên tác hồi một chút bồi thường đi!
Bất quá hắn không muốn nghĩ, nguyên nhân khiến mình muốn làm như vậy là cái gì.
" bảo chủ......" vẫn còn tùy thị ở bên cạnh, Tây Triết, nhìn chủ tử lại lâm vào trầm tư, nhịn không được lo lắng kêu.
Nam Cung Dục thu hồi suy nghĩ, mắt lộ quýnh lượng, khóe môi phiếm ra một nụ cười giả tạo.
" đi thôi! Đi gặp nữ nhân vốn là nữ chủ nhân của Hạo Thiên bảo!" nói xong, hắn đứng dậy, huy huy y phục, bước đi, nhưng khi vừa ra cửa lại xoay người, đối Tây Triết nói:" Tây Triết, đến Lăng Tiêu viện tìm Mục Tâm Liên, bảo nàng bưng trà đến tiếp khách ở đại sảnh."
Phân phó xong, hắn lập tức sải bước rời khỏi thư phòng, lưu lại vẻ mặt nghi hoặc của Tây Triết lĩnh mệnh mà đi.