Chương 10 - Hoàn
Giữa đêm dài lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua ngọn cây, vang đến tiếng sàn sạt, xa xa truyền đến tiếng người gõ canh, đã là canh hai.
Bùi Lưu Ly ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng non treo lên cao tận chân trời ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy không buồn ngủ. Đệm giường dưới thân tuy rằng không giống tơ lụa thoải mái trong Mạnh phủ cùng nhà mình, nhưng khi nàng đến đây hàng năm có ngủ vài lần, không có lì nào nàng không nhắm mắt được, đành phải ngồi dậy, nhìn trăng rằm than thở.
Ngay khi nàng đang thẫn thờ đợi trời sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cúng với thấp giọng gọi:
"Lưu Ly, đã ngủ chưa ?"
" Ngoại bà !" Bùi Lưu Ly cuống quít mang giày thêu vào, tiến lên đi mở cửa, quả thực nhìn thấy ý cười trên mặt ngoại bà, trên tay bưng một cái chén nhỏ không biết là canh gì, đứng ngoài cửa.
" Ta thấy trong phòng ngươi còn sáng, cho nên đoán rằng ngươi còn chưa ngủ, đi ra táo phòng làm bát canh gà mang lại đây." Lí lão phu nhân bưng canh gà đi vào trong phòng, canh gà trên tay khi nàng bước một bước vào phòng đã bị cháu gái bưng đi, đặt ở trên bàn tròn, nét mặt già nua cười thật sâu sắc.
" Ngoại bà cần gì phải phiền toái như vậy. Đã trế lắm rồi." Bùi Lưu Ly đem canh gà đặt ở trên bàn, liền đỡ ngoại bà ngồi xuống, thế mới đóng cửa phòng, không cho gió lạnh bên ngoài thổi vào trong.
" Ngoại công vừa nhìn thấy ngươi trở về dùng bữa với chúng ta, dường như rất vui vẻ, căn bàn nhìn không ra ngươi có tâm sự. Mắt hắn mờ, ta lại không." Đem canh gà đưa đến trước mặt cháu gái, mở cái nắp ra ý bảo nàng uống nhanh.
Bùi Lưu Ly một mặt uống canh gà, một mặt nghe ngoại bà nói chuyện, khóe môi thủy chung cười như không có chuyện gì.
" Nha đầu này, đừng có không nói lời nào, ngươi cùng Hổ gia có chuyện gì sao ? Nếu không sao có thể đột nhiên đến nơi này, còn đem hộ vệ tùy thân của Hổ gia dẫn theo." Lí lão phu nhân từ ái nhìn cháu gái uống canh gà, quan tâm hỏi.
"Chuyện gì đều không có, là ta tưởng niệm ngoại công cùng ngoại bà, dù sao nơi này cách Mạnh phủ cũng không xa, nên tới đây nhìn xem các ngươi." Bùi Lưu Ly uống xong canh gà, tùy ý ngoại bà dùng khăn lau đi dầu mỡ dính trên môi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười có chút thỏa mãn, nhịn không được ôm lấy thân mình ngoại bà hấp thu chút ấm áp.
" Đúng vậy. Tưởng niệm hai người già chúng ta, cho nên dùng xong thức ăn lại đi xuống, ngược lại kết quả chính mình phiền lòng ngủ không được." Lí lão phu nhân giễu cợt cháu gái, sờ nhẹ đầu nàng.
Nàng thương ba cháu gái như nhau, nhưng đối với đại cháu gái kế tục một thân tài nghệ của nàng vẫn là đặc biệt thiên vị chút, tâm tư cháu gái làm thế nào có thể giấu giếm một đôi mắt lão của nàng đâu.
"Ngoại bà." Bùi Lưu Ly ở trong lòng nàng làm nũng .
" Hổ gia tính tình không tốt lắm. Mạnh phủ gia đại nghiệp đại, theo lý thuyết nên có nhiều khuê nữ tranh nhau gả cho Hổ gia mới đúng, nhưng tất cả các nàng đều sợ cái tính không tùy tiện nói đùa, hễ chút là sẵng giọng của Hổ gia. Thừa dịp hiện tại đổi ý còn kịp, nếu ngươi không muốn gả cho Hổ gia, thành thật nói với ngoại bà, ngoại bà sẽ giúp ngươi. Lúc trước không phải ngươi từng đề cập đến Tiêu công tử sao ? Ngươi cũng thích Tiêu công tử ?" Lí lão phu nhân cố ý vòng vo lẩn quẩn, muốn bức cháu gái mở miệng.
Bùi Lưu Ly nghe ngoại bà lôi đi một vòng lại buồn cười, chính là chưa từ bỏ ý định muốn nàng tự miệng nói ra. Bất đắc dĩ khẽ thở dài, nói ra nguyên nhân làm nàng tức giận chạy đến đây.
Lí lão phu nhân nghe xong, bật cười ha ha. " Hổ gia hẳn là cực kì giận, ngươi cứ như vậy quay đầu bước đi, không nói một tiếng chạy đến nơi này."
" Ta chỉ là tạm thời không muốn nhìn hắn. Chính hắn cùng Mẫu Đơn phong lưu so với ta còn hơn, có tư cách gì can thiệp chuyện ta cùng Tiêu đại ca ! Huống chi ta từng động tâm với Tiêu đại ca, tuy rằng vô duyện, cũng không muốn nghe hắn nói những lời vô tình này, mới tức giận chạy đến nơi này." Nàng ủy khuất oán giận hướng về phía ngoại bà nói.
" Nam nhân chính là như vậy, việc chính mình làm không tính, chỉ quản thúc cô nương mình thích. Xem ra Hổ gia là thật lòng thích cháu gái bảo bối của ta, ta có thể yên tâm." Lí lão phu nhân vui mừng nói
"Ngoại bà!" Bùi Lưu Ly bất mãn. Nàng hiện tại đang lên án Mạnh Ứng Hổ đắc tội, dường như ngoại bà ngược lại thực vui vẻ.
Âm thanh hai bà cháu cười đùa nói chuyện ở ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ, thân ảnh cao lớn đứng ở ngoài cửa sổ phòng khẽ nhếch môi, quyết định cho phép nàng ở trong này một đêm, nếu à ngày mai còn không về, hắn sẽ lại đây tiếp người.
Giang Uy đứng bên cạnh chủ tử, tất nhiên là không có bỏ sót chuyện hai bà cháu nói trong phòng, nghe người bên trong không chút khách khí quở trách chủ tử luôn luôn sẵng giọng, mà chủ tử chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, một chút giận cũng không thể, hại hắn nhìn thiếu chút nữa phì cười.
Rồi đột nhiên một cái ánh sáng lạnh phóng tới, Giang Uy vội vàng thu ý cười trên mặt. Chủ tử có thể dễ dàng tha thứ Bùi cô nương bất mãn với hắn, nhưng không có nghĩa đối với người khác cũng thế.
Ước chừng qua nửa canh giờ, sau khi Lí lão phu nhân rời đi, ánh nến trong phòng cũng tắt, xác định thiên hạ bên trong đã ngủ, lấy ánh mắt ý bảo Giang Uy vẫn canh giữ ngoài cửa, thân ảnh cao lớn mới yên tâm rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Lưu Ly ngủ no tinh thần đầy đủ sau khi dùng bữa sáng, đi đến đằng trước thước phô ngồi, hai tay không thú vị chống cằm, nhìn A tuyền tiếp đón khách, ngay cả Giang Uy đều giúp khách chuyển hàng, nghĩ hôm nay nàng phải làm chút việc hay không.
Bông nhiên một tiểu nam hài chạy đến thước phô, cầm một tờ giấy đưa nàng, kh nàng còn không kịp phản ứng, tiểu nam hài đã nhanh như chớp chạy đi rồi.
Bùi Lưu Ly theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Uy, phát giác hắn cũng không chú ý đến nàng, do dự một chút, đem tờ giấy bỏ vào trong tay áo, đứng dậy đi vào trong phòng. Sau khi tiến vào phòng, đóng lại cửa, mới mở tờ giấy ra xem.
Vừa nhìn thấy, mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, đúng là Tiêu đại ca viết cho nàng, muốn nàng trưa hôm nay ở một cái đình cách trăm dặm ngoại thành gặp lại, nói là muốn nói lời từ biệt cuối cùng với nàng.
Bùi Lưu Ly trầm ngâm hồi lâu, liếc mắt ngoài phòng, không biết Giang Uy từ khi nào đã canh giữ ngoài cửa. Nếu là giao hẹn, tuyệt không thể để Giang Uy biết, nàng cùng Mạnh Ứng Hổ mới vì chuyện Tiêu đại ca mà khắc khẩu, xem ra chỉ có thể ly khai Giang Uy.
Tâm ý đã quyết, có A Tuyền hỗ trợ, nàng thành công ly khai Giang Uy, buổi trưa tới cái đình cách trăm dặm ngoại thành. Mà khi nàng đi vào trong đình, vẫn chưa thấy thân ảnh rộng lớn của Tiêu đại ca, chỉ thấy một cô nương áo xanh bộ dáng thanh tú ngồi ở chỗ kia, ngay khi nàng nghi hoặc có phải Tiêu đại ca đến muộn hay không, vị cô nương kia đã mở miệng.
" Bùi cô nương, người ngươi chờ sẽ không đến."
" Ngươi là ai ? Sao lại biết ta đang đợi ai ?" Bùi Lưu Ly nhìn cô nương áo xanh ngồi trên ghế đá, con mắt sáng có chút đề phòng.
" Bởi vì người giao hẹn với ngươi không phải là Tiêu trí viễn, mà là ta." Cô nương áo xanh hai mắt đánh giá Bùi Lưu Ly. Quả thật là tuyệt sắc giai nhân, cũng khó trách làm hắn động tâm.
" Ngươi rốt cuộc là ai ? Ngươi muốn gì ?" Bùi Lưu Ly xác định không có gặp qua nàng, vì sao ánh mắt của nàng tràn ngập oán hận ?
" Ngươi không biết ta, nhưng ta đối với ngươi thập phần hiểu biết." cô nương áo xanh phút chốc đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, ý hận trong mắt càng thêm rõ.
"Ngươi rốt cuộc là ai ?" Bùi Lưu Ly trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, không có hứng thú nghe nàng cố bỡn cợt
" Ta là Vương Tiểu Uyển, là vị hôn thê của Tiêu trí Viễn." Vương Tiểu Uyển ngữ khí bình tĩnh nói.
" Cái gì ? Ngươi nói là sự thật ? Nhưng ta chưa bao giờ nghe Tiêu đại ca đề cập qua." Bùi Lưu Ly vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Vương Tiểu Uyển cười lạnh."Hắn đương nhiên sẽ không nói cho ngươi, bởi vì hắn không muốn thừa nhận hôn ước này, hơn nữa cha mẹ hai bên đều đã qua đời, dung mạo của ta lại không đủ xuất sắc, một năm trước hắn lại nhận biết ngươi, đối với ngươi vừa gặp đã yêu, không thể tự kiềm chế, trong mắt lại không tồn tại vị hôn thê này. Thậm chí bốn tháng trước đã nói cấp cho ta chút bạc, cùng ta giải trừ hôn ước, hy vọng ta gả cho người khác." Ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm nàng. Nếu nàng không xuất hiện, có lẽ Tiêu trí Viễn có khả năng sẽ cùng nàng lâu ngày sinh tình, đến lúc đó còn có khả năng thực hiện hôn ước, nhưng Bùi Lưu Ly xuất hiện lại hủy đi mong ước của nàng.
" Chuyện đó ta cũng không cảm kích. Tiêu đại ca thật sự muốn ngươi gả cho người khác ?"
Nghe vậy, Bùi Lưu Ly thập phần khiếp sợ. Nàng không nghĩ tới Tiêu đại ca phải làm như vậy, càng không nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa tham gia vào đoạn nhân duyên giữa hai người.
" Uổng phí ta vì trở thành vợ hiền của hắn không sợ vất vả ở Xuân Mãn Lâu học một tay tài nghệ tốt, chỉ vì có thể giúp hắn, nhưng hắn lại không hề bước đến Xuân Mãn Lâu. Đến một năm trước, hắn vì biết ngươi mới bước vào Xuân Mãn Lâu." Nghĩ đến thật sự là châm chọc, trả giá của nàng hắn hoàn toàn không nhìn tới, từ nhỏ có hôn ước, hắn hoàn toàn không để ý, căn bản trong mắt hoàn toàn không coi vị hôn thê này tồn tại.
" Ngươi ở Xuân Mãn Lâu hỗ trợ ?" Bùi Lưu Ly sinh một cỗ hoài nghi, nhìn khuôn mặt tràn ngập ý hận trước mắt.
"Ngươi nghĩ đến cái gì phải không? Thành thật nói cho ngươi, ba tháng trước, điểm tâm Tiêu Trí Viễn chuẩn bị cho ngươi là ta tự tay làm, bên trong bỏ thêm mê dược. Còn có, ta sớm phái người động tay vào trục xe ngựa khi ngươi ngồi bên trong. Không nghĩ tới ngươi mệnh lớn không chết, hôn mê ba tháng còn có thể tỉnh lại." Vương Tiểu Uyển đơn giản đem sự tình nói ra, không sợ nàng biết tất cả là một tay nàng làm.
" Ngươi vì Tiêu đại ca đẩy ta vào chỗ chết ?" Bùi Lưu Ly sớm đoán được, lại nghe nàng một ngụm thừa nhận, bất giác giận dữ ! Người này tâm địa cũng quá ác độc đi !
" Ngươi không chết thủy chung là uy hiếp đối với ta, Tiêu trí Viễn sẽ không chết tâm. Chính là không dự đoán được mạng ngươi thật lớn, Tiêu trí Viễn vì ngươi đuổi đến Bạch Hổ thành, không nghĩ tới tâm ngươi đã thay đổi, hắn chỉ có thể ảm đạm thảm thương rời đi." Nhìn bộ dáng Tiêu trí viễn thất hồn lạc phách, nàng chỉ cảm thấy một trận khoái hoạt.
" Cho nên ở khách điếm thừa dịp ta say rượu, hắc y nhân che mặt muốn giết ta là ngươi an bài ?" Bùi Lưu Ly hỏi lại.
"Đúng vậy. Ngươi tìm được đường sống trong chỗ chết hai lần, ngươi đoán lúc này ngươi còn có thể tránh được sao ?" Nói vừa xong, lập tức lui lại.
Vào lúc này, trong bụi cỏ ngoài đình đột nhiên bay vút qua một hắc y nhân che mặt, cầm kiếm trong tay, tới gần nàng.
" Vì sao ? Chuyện ta cùng Tiêu đại ca đã không có khả năng, ngươi vì sao còn muốn giết ta ?" Nàng ta đúng là hận nàng ?
"Bởi vì ta ghen tị với ngươi." Khuôn mặt thanh tú của Vương Tiểu Uyển lúc này có vẻ dữ tợn, " Ngươi không chỉ có gia thế tốt, bộ dạng cũng tuyệt mỹ xuất sắc. Đoạt vị hôn phu của ta xong lại vứt bỏ hắn, lại vẫn có thể được Hổ gia sủng ái. Mọi chuyện tốt trong thiên hạ đều bị ngươi chiếm hết. Người muốn ngươi chờ đỏ mắt, cho nên dù lúc này chết đi, cũng không uổng." nàng ghen tị Bùi Lưu Ly có hết thảy mọi thứ, nàng lại hai bàn tay trắng, ngay cả vị hôn phu duy nhất có thể dựa vào lại si tình với nàng, nên nàng ghét sự tồn tại của nàng ta !
Hắc y nhân huy động trường kiếm trong tay hướng Bùi Lưu Ly, Bùi Lưu Ly thân mình tránh đi, y đồ cùng hắc y nhân so chiêu, một mặt cẩn thận tránh trường kiếm trong tay hắn. Vươn tiểu Uyển nguyên bản ở một bên xem kịch vui không dụ đoán được nàng biết võ, trừ âm thầm buồn bực, cũng chỉ có thể khẩn trương chờ.
Ngay tại khi hai người đấu được mấy chiêu, Bùi Lưu Ly tay không tấc sắc cầm cố hết sức, hắc y nhân chiêu chiêu ngoan độc muốn đoạt tánh mạng nàng. Thân mình Bùi Lưu Ly né tránh có vẻ chật vật, nghiêng người mạo hiểm tránh đi, đồng thời một lọn tóc đen bị trường kiếm tước hạ
Bùi Lưu Ly bị hắc y nhân bức ra ngoài đình, không để ý dưới chân bất cẩn ngã xuống cầu thang, chân trái truyền đến đau nhức, trong khoảng thời gian ngắn đau đến không đứng dậy được. Mắt thấy trường kiếm hắc y nhân bí mật mang theo sát khí bức tới trước mặt, ngay khi nghĩ đến mình sắp chết không nghi ngờ gì, nhận mệnh nhắm hai mắt lại..
Nghe được một trận tiếng đánh nghênh diện mà đến, trường kiếm giống như bị một cỗ lực bức ly khai, đồng thời, thân thể nàng bị người ôm lấy. Khi hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, một đôi con ngươi đen nóng nảy trừng nàng.
" Ngươi không thể làm cho ta không quan tâm sao ?" Mạnh ứng Hổ khí thế nổi trận lôi đình, nghĩ đến mới vừa rồi nhìn thấy một màn mạo hiểm, nếu không có hắn đúng lúc đuổi tới, giờ phút này chỉ có thể giúp nàng nhặt xác.
"Thực xin lỗi." Bùi Lưu Ly tự biết đuối lý, khó được ngoan ngoãn nhận sai, ai kêu nàng biết rõ có người muốn giết nàng, còn cố thoát khỏi Giang Uy.
Mà ở một đầu khác, Giang Uy cùng hắc y nhân giao đấu mấy chiêu, thắng bại đã định. Trường kiếm của Giang Uy đâm trúng đầu vai hắc y nhân, đồng thời đánh một chưởng về ngực hắn, hắc y nhân hộc máu ngã xuống đất.
Mạnh Ứng Hổ liếc mắt nhìn vương tiểu uyển thấy tình thế không đúng đang muốn đào tẩu, từ trong lòng lấy ra một quả tiền đồng, bắn về phía đầu gối trái của nàng, làm cho nàng chật vật ngã trên đất, liên tục kêu thảm thiết.
"Giang Uy, đem hai người này lập tức đưa quan, nói hai người này muốn sát hại thê tử Hổ gia, cháu ngoại đương kim hoàng hậu, tin tưởng Huyện lệnh đại nhân sẽ nghiêm khắc điều tra." Mạnh Ứng Hổ nhìn thấy một lọn tóc đen trong phòng, lửa giận trong phòng lại nổi lên ! Hắn tuyệt không buông tha hai người này, "Về phần ngươi, ngoan ngoãn theo ta trở về." Đem Bùi Lưu Ly ngồi ở dưới ôm lấy, nhanh rời đi.
Mà Bùi Lưu Ly bị ôm trong ngực, thấy hắn giận, tự mình hiểu lấy, một câu cũng không dám toát ra cổ họng.
Mạnh Ứng Hổ ôm Bùi Lưu Ly trở lại trong Mạnh phủ, mới một bước vào bên trong phủ, hạ nhân liền đến thông báo có khách quý đến, đại phu nhân thỉnh hắn cấp tốc đến phòng khách một chuyến.
Mạnh Ứng Hổ mặc dù cảm thấy nghi hoặc khách quý là người nào, vẫn ôm thiên hạ trong lòng đi đến đại sảnh một chuyến, sau khi nhìn thấy người bên trong, lập tức nhíu mày. Mà Bùi Lưu Ly trong lòng lại vui vẻ kêu to:
"Cha, nương, đại ca ! Sao các ngươi lại đến đây ?"
Bùi Lưu Ly giãy dụa muốn rời đi Mạnh Ứng Hổ ôm ấp, Mạnh Ứng Hổ đành phải buông nàng ra, hai tay vẫn giúp đỡ thân thể nàng , chỉ sợ chân bị thương sẽ làm nàng té ngã.
" Lưu ly, chân của ngươi bị sao vậy ?" Bùi phu nhân quan tâm hỏi nữ nhi, cũng chú ý tới Mạnh Ứng Hổ một tay đỡ đầu vai nữ nhi, một tay nâng sau thắt lưng nàng, sự quan tâm ưu ái với nữ nhi vừa thấy biết liền.
" Không có gì, chỉ là không cẩn thận." Bùi Lưu Ly không dám cho người nhà biết được mình từ trong chỗ chết tìm được sự sống. Vừa mới bị người phía sau mắng, nàng cũng không muốn lại bị người nhà mắng một lần nữa.
Mạnh Ứng Hổ thấy nàng bị thương, hơn nửa sức nặng thân mình đều dựa vào hắn, hắn không ngại, nhưng để tránh những người trong nhà cảm thấy khốn quẫn, lập tức lệnh hạ nhân chuyển một cái ghế đến, giúp nàng ngồi xuống.
Nhất cử nhất động của Mạnh Ứng Hổ, hoàn toàn ở trong mắt người Bùi gia,nguyên bản bất mãn đối với việc hắn cường bắt Lưu ly lúc này biến mất chút.
"Bùi lão gia, Bùi phu nhân, các ngươi tới vừa vặn, ta đang muốn phái người đi mời các ngươi lại đây một chuyến thảo luận hôn sự Ứng Hổ cùng Lưu Ly hai người."
Đại phu nhân muốn nhân cơ hội này bàn chuyện hôn sự, người Bùi gia lần này thực rõ ràng là muốn đem nữ nhi mang về, nếu không thừa dịp hiện tại, chỉ sợ sẽ có thay đổi.
" hôn sự ? Hôn sự nào ? Ta chỉ biết nửa tháng trước nữ nhi của ta ban đêm bị người ta mang đi, nguyên muốn điều động thiết y vệ hỗ trợ tìm người, lại nhận được một phong thơ của nữ nhi, nói nàng hiên tại ở trong Mạnh phủ làm khách. Ngượng thật, quấy rầy các ngươi hơn nửa tháng, cho nên tự mình tới đón về." Bùi phu nhân ra vẻ kinh ngạc, không hiểu đại phu nhân đang nói cái gì, mắt trừng hướng nữ nhi đang cúi đầu.
" Cái này............" Đại phu nhân xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn thật không biết nên nói cái gì mới tốt.
" Bùi phu nhân, Bùi lão gia, Mạnh mỗ lúc này lại hướng hai vị cầu hôn, khẩn cầu hai vị đem Lưu Ly gả cho ta làm vợ." Mạnh Ứng Hổ hai tay ôm quyền, trịnh trọng tiến lên hướng hai người đưa ra hôn sự.
"Hổ gia, ngươi thật sự là dễ quên. Không phải chúng ta không đem nữ nhi gả cho ngươi, mà là Lưu Ly chính mồm cự tuyệt ngươi cầu hôn, không phải sao ? " Bùi phu nhân lạnh lạnh nói, tức giận trừng hướng nữ nhi không dám nhìn nàng
"
Chỉ cần Lưu ly đồng ý, Bùi phu nhân sẽ đồng ý hôn sự này ?" Mạnh Ứng Hổ sớm nhìn ra nàng cố ý khó xử.
" Đúng vậy. Nhưng Lưu ly, ngươi nên hiểu rõ mới được, dù sao lúc trước là ngươi từ chối hôn sự này." Bùi phu nhân bưng chén trà lên, uống một ngụm trà nóng, rõ ràng có ý cảnh cáo.
Nhất thời, ánh mắt mọi người trong đại sảnh hoàn toàn nhìn phía Bùi Lưu Ly, Bùi Lưu Ly ánh mắt cầu cứu hướng cha cùng đại ca, hai người đồng thời cúi đầu uống trà, cho nên không thấy được.
Bùi Lưu Ly nhìn ra được, nương là cố ý khó dễ. Biết mẫu chi bằng nữ*, nương nhất định là giận Mạnh Ứng Hổ làm nàng hôn mê rồi bắt đi. Nghĩ cũng biết cả nhà sau khi nàng mất tích có bao nhiêu lo lắng, khi nhận được thư biết nàng ở trong Mạnh phủ lại càng tức giận. Trong thư nàng thỉnh người nhà trước không cần ra mặt, để nàng tự giải quyết, đợi nửa tháng, đối với nương tính tình luôn nôn nóng mà nói, đã mừng không được.
" Nương, chuyện ta cùng Mạnh Ứng Hổ, không phải đã ở trong thư nói rõ ràng với người rồi sao ?"
" Có sao ? Ta chỉ biết nữ nhi của ta trong một đêm đột nhiên mất tích, hảo hảo một cái khuê nữ, không hiểu bị thỉnh đi nhà người khác làm khách, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại bùi gia chúng ta, cũng không đem Bùi gia chúng ta đặt ở đáy mắt, hôn sự này làm sao có thể đồng ý ?" Bùi phu nhân nặng nề buông chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, thoáng chốc người Mạnh gia đáy lòng thầm kêu không ổn.
Mạnh Ứng Hổ nhìn ánh mắt căm tức trước mặt mình, biết Bùi phu nhân nhằm vào chính mình, xem ra muốn thuận lợi thành thân, trước hết phải được bùi phu nhân đồng ý.
"Chuyện này là Mạnh mỗ không đúng, không nên nhất thời tức giận Lưu Ly cố ý cự hôn bắt đi nàng. Mạnh mỗ lúc này lấy chén trà hướng bùi lão gia cùng Bùi phu nhân chịu tội." Mạnh Ứng Hổ mang trà đến, cúi đầu hướng hai người trịnh trọng xin lỗi.
Thấy thế, lửa giận bùi phu nhân tích lũy đã lâu mới biến mất, hỏi nữ nhi ngồi ở một bên, " Lưu ly, ngươi muốn thế nào ?"
" Thỉnh cha mẹ thành toàn hôn sự của hai chúng ta." Bùi Lưu Ly hiểu được lúc này không nên lại dỗi, nếu không hôn sự của hai người sẽ thất bại.
Bùi phu nhân liếc ngang nữ nhi một cái, trong đầu đột nhiên hiện lên những lời thầy tướng sô tiên từng nói khi Lưu ly vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Lệnh ái kiếp này cùng Bạch Hổ hữu duyên, Bạch Hổ cũng chọn trúng nàng là quý nhân, mới có thể trợ nàng vượt qua một kiếp, hai người nhất định có nhân duyên."
" Thôi. Các ngươi tùy ý mang sính lễ đến. Lưu ly trước hết theo chúng ta trở về." Bùi phu nhân cho dù không muốn, dù sao đây cũng là hạnh phúc cả đời nữ nhi, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
" Bùi phu nhân, chân Lưu ly bị thương chưa để đại phu xem qua, có thể để ngày mai hãy đi hay không ?" Mạnh Ứng Hổ không muốn giận Bùi Lưu Ly lâu như vậy, nhất thời có thể bỏ qua
" Đúng vậy, ba vị phong trần mệt mỏi đến đây, chúng ta chưa chiêu đãi tận tình, sao lại để ba vị trở về." Đại phu nhân nhanh mở miệng an ủi
' Vậy làm phiền." Lên tiếng lúc này là người từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng Bùi lão gia, ánh mắt nhìn phía Bùi phu nhân bên cạnh, ôm nhu mỉm cười.
Bùi phu nhân thở dài, cũng chỉ gật đầu đồng ý
Đại phu nhân chạy nhanh kêu hạ nhân chuẩn bị hai gian phòng, chỉ sợ ba người lại đổi ý, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra.
" Bùi lão gia, Bùi phu nhân, ta mang Lưu ly đi để đại phu xem, trước xin cáo lui." Mạnh Ứng Hổ khom người ôm lấy Bùi Lưu Ly, muốn nhanh rời đi.
" Đợi chút ! Hổ gia, phiền toái ngươi đợi lát nữa được không, ta cũng có chút chuyện muốn cùng ngươi tâm sự." Bùi Hổ phách vẻ mặt hiền lành tươi cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Mạnh Ứng Hổ vuốt cằm, ôm Bùi Lưu Ly, đáy lòng thầm nghĩ là chính mình xem nhẹ người Bùi gia.
Nghênh Phong Các
Bùi Lưu Ly ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn chân trái được bao lại, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, con mắt sáng nhìn lão giả đang thu thập hòm thuốc.
" Chương lão, ta không nghĩ tới ngươi trước đây là ngự y nhưng giờ lại chạy tới Mạnh phủ này, trở thành sư phụ lão ngũ Mạnh gia."
Bùi Lưu Ly nhìn thấy hắn không thể nào không kinh ngạc. Lần trước nàng bị hôn mê mang đến Mạnh phủ không để ý, cho tới bây giờ mới biết sư phụ trong miệng Mạnh Kế Duẩn ( em trai thứ năm của M.Ứng Hổ) đúng là hắn.
Chương lão vồ về bộ râu trắng ha ha cười, ánh mắt mỉm cười nhìn nàng.
" Ta cũng không nghĩ tới có thể làm Hổ gia luôn luôn lạnh lùng nghiêm khắc kê đơn để người hôn mê, cũng không phải là cô nương nào, lại là Lưu ly ngươi a."
Bùi gia cùng hoàng thất quan hệ quá mức chặt chẽ, vài ngự y trong cung cơ hồ đều vì người Bùi gia xem qua, tất nhiên là thập phần hiểu biết.
Bùi Lưu Ly hai gò má đỏ lên, hờn dỗi thấp giọng, " chương lão, ngươi đừng giễu cợt ta nữa."
Chương lão cười ha ha, trong ánh mắt có chút từ ái, ngữ khí chân thành mở miệng
" Hổ gia làm người không giống lời những người khác nói lãnh khốc vô tình, tin tưởng ngươi đều biết. Thời điểm ta nghèo túng, là Hổ gia thu ta, cùng Kế Duẫn trở thành thầy trò cũng là duyên phận.Cũng phải nói lại, ta chưa bao giờ thấy qua Hổ gia để ý cô nương nào như vậy, tâm ý Hổ gia đối với ngươi mọi người đều biết, thật cao hứng có thể uống rượu mừng của hai vị. Ngươi nghỉ ngơi đi."
Chương lão nói vừa xong, liền rời đi, vừa vặn cùng Mạnh Ứng Hổ vừa bước vào đối mặt, thuận tiện hướng hắn báo cáo tình hình cái chân bị thương của Bùi Lưu Ly.
" Chân còn đau không ?" Mạnh Ứng Hổ đi đến bên giường ngồi xuống, cánh tay dài duỗi ra, đem nàng ôm vào tỏng ngực từ phía sau.
" Không.Đúng rồi, ngươi cùng đại ca nói những chuyện gì ?" Bùi Lưu Ly thuận thế âu yếm tựa vào trong lòng hắn, tò mò hỏi
" Đại ca ngươi tính ở Bạch Hổ thành mở một chi nhánh Châu Ngọc Các, để ngươi phụ trách quản lí." Mạnh Ứng Hổ nhẹ nhàng bâng quơ nói.
" Chỉ đơn giản như vậy ?" Bùi Lưu Ly ngửa đầu hồ nghi nhìn hắn, nếu đơn giản như vậy, đại ca làm gì tìm hắn lén nói chuyện ?
" Bùi Hổ phách muốn ta chiếu cố ngươi, không thể phụ ngươi, cũng trăm ngàn lần đừng xem nhẹ thế lực sau lưng Bùi gia." Mạnh Ứng Hổ khóe môi cong lên, hừ lạnh
Khi Bùi hổ phách nói những lời này, từ đầu tới cuối đều cười, vẻ mặt như vô hại, từng câu chữ lại lộ ra cảnh cáo. Hắn thừa nhận là hắn xem nhẹ người Bùi gia, nhưng cũng không có nghĩa là Hổ gia hắn sợ hãi.
" Phải không ?" gương mặt tuyệt mỹ cười đến không có chút hảo ý, nghĩ cũng biết hai người nói chuyện tuyệt không khoái trá. Xứng đáng, chuyện này cũng là do hắn tự tìm lấy, đáy lòng không một chút đồng tình.
" Ngươi tựa hồ thấy ta bị làm khó thực vui vẻ ?"
Lãnh mâu nguy hiểm quỷ dị, lực đạo hai tay ôm lại tăng thêm, đến khi nghe được tiếng nàng kêu đau, thế mới thả lỏng, lại vẫn ôm nàng trong ngực. Nếu đổi thành người khác, Hổ gia hắn làm sao có thể dung hạ người đứng trước mặt hắn làm càn, tất cả những người này đều là người hắn không thể đắc tội.
" Ai kêu ngươi trước đây làm sai." Bùi Lưu Ly bất mãn hắn vừa rồi cố ý tăng thêm lực đạo, tức giận nói.
Mạnh Ứng Hổ thông minh không cùng nàng tranh cãi đề tài này, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, cùng chạm vào vành tai và tóc mai của nàng . Nghĩ đến ngày mai nàng trở về Bùi phủ, cho đến khi thành thân, hai người có một thời gian không gặp mặt, tâm tình trở nên buồn bực.
"Có chuyện, ta đã quên hỏi ngươi." Bùi Lưu Ly đẩy ra bàn tay đang chế trụ eo nhỏ của nàng
" Chuyện gì ?" nhịn không được ở bả vai non mềm trộm hương, tiếng nói trầm thấp hỏi
" Ngươi kỳ thật cũng không đến Châu Ngọc Các yêu cầu bồi thường số bạc ngoại công ta thay người bảo đảm, đúng không ?" nàng vừa tỉnh lại cũng hỏi qua đại ca, cũng hỏi ngoại bà chuyện này, hai người đều tỏ vẻ không biết.
" hắn là ngoại công của ngươi, ta làm sao có thể làm hắn khó xử ?" lại càng không cần đi Châu Ngọc Các đòi số bạc kia.
"Cám ơn ngươi." Bùi Lưu Ly nghĩ đến hai người sắp tách ra, trong lòng bỗng sinh một cỗ không buông tha, khó có khi chủ động hôn môi hắn, lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.
Mạnh Ứng Hổ con ngươi trở nên thâm trầm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tay nhẹ nâng khuôn mặt nàng lên, tiếng nói khàn khàn không rõ
" Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động hôn ta. Còn có, hôn không phải như thế." Theo lời nói, bạc môi nhanh chóng quặc trụ môi nàng, câu dẫn cái lưỡi của nàng, thân ảnh cao lớn đem thiên hạ trong lòng đè lên giường, mắt thấy một hồi kích tình sắp châm.
Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, đồng thời vang lên thanh âm của Bùi phu nhân
" Lưu ly, nương có chuyện muốn nói với ngươi, mở cửa nhanh."
Mạnh Ứng Hổ thấp giọng rủa một tiếng, vội vàng kéo Bùi Lưu Ly dậy, thay nàng đem sợi tóc rối chải chuốt tốt, cũng kéo áo lại. Con ngươi đen vừa nhấc, nhìn thấy nàng hai gò má đỏ hồng, còn có một đôi mắt sáng, bộ dáng kiều mỵ kia,làm hắn lại thấp giọng rủa, nhưng cũng chỉ có thể cực lực nhịn dục vọng xuống, nhanh rời giường, tiến ra mở cửa.
Ngoài cửa phòng, Bùi phu nhân vẻ mặt ra vẻ kinh ngạc, kinh hô ra tiếng: "Nguyên lai Hổ gia đã ở nơi này a !"
Mạnh Ứng Hổ mặt âm trầm, đồng thời hiểu được nàng là cố ý, cũng biết một chút tức giận cũng không được. Hướng nàng nhẹ vuốt cằm, bước ra cửa phòng.
Giang Uy canh giữ ngoài cửa phòng khó thấy bộ dáng kinh ngạc của chủ tử, phì cười ra tiếng, đến khi vạt áo bị hung hăng nhéo, chống lại một đôi mắt sẵng giọng, thế mới cảm thấy không ổn.
" Giang Uy, chúng ta đã lâu không có bàn luận một chút, giờ đi thôi." Tiểu tử này đại khái là chán sống, da ngứa ngáy.
" Đại thiếu gia, ngươi có muốn tìm nhị thiếu gia hay tam thiếu gia hay không a !" Giang Uy bị kéo chạy, vẫn càng không ngừng kêu rên.
Ngay khi Bùi Lưu Ly bị mang về chưa đến ba ngày, Mạnh Ứng Hổ lập tức mang sính lễ tiến đến Bùi phủ
Bùi phu nhân tuy rằng tiếp nhận sính lễ, nhưng lại có ý làm khó dễ, thủy chung không chịu gật đầu đồng ý hôn kỳ. Qua năm sau, Mạnh Ứng Hổ mắt thấy hôn kỳ xa xa không hẹn, mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị trở lên Bùi phủ một chuyến, lại truyền đến Bùi phủ thông tri tin hai người mau chóng làm lễ cưới.
Cho nên đội ngũ đón dâu lớn oanh động Bạch Hổ thành một hồi, chậm rãi tiến đến Thanh long thành đón tân nương, mà Bùi Lưu Ly cũng được ngự ban cho không ít đồ cưới quý giá.
Đêm động phòng hoa chúc, Mạnh Ứng Hổ tay cầm hỉ xứng vạch khăn voan hồng của tân nương, con ngươi đen cực nóng nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, thay nàng cầm mũ phượng.
" Lưu ly, muốn thuận lợi cưới nàng trở về, thật không phải chuyện dễ dàng." Mạnh Ứng Hổ nhịn không được ca thán nhạc mẫu quả thực khó chơi, thiếu chút nữa hắn muốn suốt đêm cướp cô câu.
Nghe vậy, Bùi Lưu Ly phốc xích cười ra tiếng, tiếp nhận chén rượu hắn đưa, hai người ân ái uống rượu giao bôi xong, thế mới thành thật nói:
" Kỳ thật, nương tính đem hôn kỳ để qua một năm sau, ý muốn chỉnh chàng."
Mạnh Ứng Hổ sắc mặt xanh mét, thấp giọng rủa, hắn sớm đoán được là như vậy.
" Bất quá, cơ thể ta gặp một chút chuyện, nương rơi vào đường cùng đành phải thỏa hiệp, vội vàng đem ta gả cho ngươi, ngược lại sợ ngươi đổi ý." Bùi Lưu Ly hai gò má đỏ bừng, cúi đầu xuống.
" Thân thể nàng xảy ra chuyện gì ? Có thỉnh ngự y xem qua ?" Mạnh Ứng Hổ khẩn trương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sốt ruột hỏi.
"Là nơi này đã xảy ra chuyện." Bùi Lưu Ly lôi kéo tay hắn, đặt lên bụng vẫn bằng phẳng, thẹn thùng cười nói.
Mạnh Ứng Hổ thân hình chấn động ! Con ngươi đen kích động nhìn nàng, không dám tin vội hỏi : "Nàng...... Có thai sao?"
" đã hai tháng. Bởi vì đứa nhỏ, cho nên nương mắng ta một chút, đành phải đồng ý nhanh đem ta gả đi." Bùi Lưu Ly không nghĩ tới đêm đó say rượu, nhưng lại làm chính mình có đứa nhỏ.Bất quá, điều ngoài ý muốn này, nàng thích !
"Không nghĩ tới ta hôm nay song hỷ lâm môn." Mạnh Ứng Hổ ôm trụ kiều thê, thỏa mãn thở dài.
Bùi Lưu Ly ở trong lòng hắn nhịn không được ngáp một cái, từ sau khi có bầu, nàng thường xuyên cảm thấy mệt.
" Mệt mỏi ?" Mạnh Ứng Hổ nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, lại nghĩ tới tình trạng cơ thể nàng, vội vàng thay nàng cởi giá y trên người, giúp nàng cùng nằm lên hỉ giường.
Bùi Lưu Ly sau khi ở trong lòng hắn điểu chỉnh vị trí thoải mái, lập tức ngủ.
Mạnh Ứng Hổ trìu mến vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy bạch ngọc hình hổ ở ngoài vạt áo của nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Nàng rốt cục là của hắn.
Đem thiên hạ trong lòng ôm vào ngực, hai người giao gáy tựa như uyên ương cùng ngủ.
Hôn kì: ngày cưới
[ hoàn]