Gửi bài:

Phần 7 - Chương 7 - Đoạn kết

Tiểu Thiển tỉnh lại, giống như lời Bách Quỷ nói, nàng quên hết mọi chuyện trước kia. Nàng mở to mắt nhìn hắn: "Thương Hạo, người là cha ta ư? Sao lại đối xử tốt với ta như vậy."

Hắn thản nhiên như không lau vết mứt quả dính bên khóe miệng nàng, nói: "Ta là tướng công của nàng."

"Nhưng vì sao ta không nhớ người?"

"Hiện giờ nàng có biết ta không?"

"Biết."

"Thế là được rồi." Thương Hạo cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn cũng cảm nhận được vị ngọt của mứt quả. "Những chuyện trước kia đều không quan trọng, nàng chỉ cần nhớ, ta thích nàng, nàng yêu ta là được rồi."

Tiểu Thiển trợn tròn mắt, thắc mắc: "Nhưng ta có cảm giác người không thích ta."

"Ta thích nàng." Hắn luôn lặp lại bên tai nàng như vậy, một lần, một lần nữa lại một lần nữa, giống như bù lại ngày xưa chưa kịp giải thích cho nàng, lại giống như muốn Tiểu Thiển khắc sâu lời này trong lòng, vĩnh viễn không thể quên.

Tiểu Thiên rất háo hức với cuộc sống dưới trần. Thương Hạo dẫn nàng đi khắp nơi, mỗi nơi lại dừng chân một chút, Tiểu Thiển ngày xưa trong tháp Xá Lợi thường hỏi hắn rất nhiều. Mà bây giờ hắn nắm tay nàng, dẫn nàng trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, kể cho nàng nghe những chuyện kỳ lạ mà nàng chưa từng được biết. Nhưng dù là trong tháp Xá Lợi hiu quạnh vắng vẻ hay là giữa chốn hồng trần hỗn loạn, Thương Hạo đều thành công biến mình trở thành điểm tựa duy nhất của Tiểu Thiển.

Duy nhất mà thôi.

Giữa tiết trời mùa hè, mưa to như trút nước, Tiểu Thiển ngồi trên lầu hai của quán trọ đang vô cùng bất an, nàng cứ đi ra đi vào, đến bên cửa sổ, đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Thương Hạo.

Nàng cuống để mức vành mắt ửng đỏ, cuối cùng không chờ được nữa, cầm dù chạy ra màn mưa lạnh giá, nàng đứng bên cạnh tảng đá xanh giữa ngã tư đường gọi tên Thương Hạo, mưa to ướt giầy, gió thổi toán loạn mái tóc của nàng, Tiểu Thiển nhấc váy lại không giữ được tóc, giữ tóc lại không nhấc được váy, nàng sốt ruột, ném luôn cả ô, vừa đi tìm Thương Hạo vừa khóc. Đi qua nửa già trấn nhỏ, cả người đều ướt đẫm.

Lúc nàng đi xuống bậc thang, trượt chân một cái ngã nhào. Nàng nhìn bốn phía xung quanh đều không thấy bóng dáng Thương Hạo, Tiểu Thiển giống như một đứa trẻ, gào khóc giữa trời mưa to gió lớn.

Một tiếng thở dài vang lên phía sau lưng nàng, rồi một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

Tiểu Thiển kịp phản ứng, trông thấy mặt Thương Hạo, liền vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, vừa dụi dụi đầu vừa bôi hết nước mắt nước mũi lên áo hắn. Thương Hạo vỗ nhẹ đầu nàng, giọng nói run rẩy lại bao hàm ý tứ sâu xa: "Như thế, thì đừng quên, vĩnh viễn đừng quên ta."

Có lẽ, bị ai đó quên đi, dù có che giấu thế nào cũng không thể tránh khỏi sự e ngại trong lòng.

Sau trận mưa to ấy, Tiểu Thiển bị ốm, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, vừa nhìn Thương Hạo vừa mê sảng, lúc thì gọi hắn là "mẹ", lúc lại bảo hắn "thơm một cái". Thương Hạo đang suy nghĩ xem có nên đưa nàng về Thiên giới, để Ti Dược Thần Quân khám bệnh cho nàng. Nhưng sau đó ba ngày, Tiểu Thiển đột nhiên khỏe lại.

Thương Hạo sờ trán nàng nói: "Lần sau không thấy ta, nàng có đi tìm như vậy nữa không?"

Tiểu Thiển nhìn hắn một lúc lâu, im lặng không đáp. Thương Hạo hơi cau mày, còn chưa nói gì, Tiểu Thiểu thật thà gật đầu: "Phải tìm chứ." Nàng thành thật nói nwh thế, trong mắt có điều gì đó là lạ, thâm trầm khác thường, khiến Thương Hạo ngẩn người.

Trong nháy mắt, Thương Hạo mơ hồ nghĩ, có phải Tiểu Thiển đã nhớ ra điều gì hay không? Nhưng nàng lại tiếp tục nở nụ cười, nụ cười trong trẻo vô tư như thường ngày hỏi hắn: "Thương Hạo, bây giờ chúng ta đi đâu chơi?"

"Nàng muốn đi đâu?"

"Sa mạc, mấy ngày trước nghe người ta nhắc tới cái gì mà Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên*. Ta muốn tới xem thử."

(*) hai câu thơ trong bài Sử chí tái thượng của Vương Duy.

Thương Hạo mỉm cười: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ đưa nàng đi."

Tiểu Thiển chớp chớp mắt, sau đó kéo chăn ra: "Thương Hạo, người ta nói giữa vợ chồng còn có chuyện thân mật hơn. Ta nằm là được rồi." Nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chờ mong khiến đại ma đầu hơi nheo mắt lại.

Hắn thở dài, kéo chăn đắp lên người nàng: "Nàng mới ốm dậy, chúng ta cứ bình tĩnh. Ta đi thu dọn đồ đạc trước."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, trong mắt Tiểu Thiển thoáng ý cười.

Đúng là nàng đã nhớ lại một số chuyện, nhưng cũng như Thương Hạo từng nói, chuyện trước kia không còn quan trọng nữa. Hiện giờ nàng chỉ cần biết hắn yêu nàng, nàng yêu hắn là được rồi.

---HẾT---

Mục lục
Ngày đăng: 27/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục