Gửi bài:

Phần 4 - Chương 8 - Đoạn kết

Dường như Triều Triệt thật sự biến mất khỏi thế giới của hắn, dù đang nằm mơ hay lúc tỉnh táo, hắn đều không thể thấy giọng nói và dáng điệu của nàng.

Sở Diệp ngày càng hay ngẩn người hơn trước, tình cảm trong mắt ngày càng ít đi, nỗi lòng lắng đọng ngày một sâu, trống trải đờ đẫn ngày càng khó không chế.

Lại một mùa xuân nữa tới, Sở Diệp đi qua trường đạo Thanh Vân lên điện Thừa Thiên, lúc sáng sớm, mặt trời tỏa ánh sáng bình minh sáng lạn, Sở Diệp ngẩng đầu lên nhìn tám mươi mốt bậc thang đi lên điện Thừa Thiên, trong ánh sáng chói mắt ấy thoảng như có bóng hình mặt y phục hoàng tộc màu đỏ đứng trên bậc thang, ánh mắt ngạo mạn đánh giá hắn.

Sở Diệp ngẩn ra.

Hình như bên tai có người hét lớn: "Có thích khách! Mau hộ giá!" Rất nhiều người đồng loạt xông lên kéo hắn đi, Sở Diệp ra sức đẩy người xung quanh, bình tĩnh nhìn nàng kia, từng bước một đi lên những bậc thang bằng đá đi về phía nàng.

Những tiếng nói xung quanh dường như đã trôi dạt tận nơi nào, hắng càng ngày càng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cô gái trước mặt. Giống như ánh mặt trời sáng sớm, vẫn kiêu ngạo như trước, nàng cong môi cười cười: "Ngươi có phải là Sở Diệp mới trở về kinh kế tục vương vị Tấn vương gia không?"

Hắn mím môi mỉm cười, giống như ba năm về trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nếu lúc đó trong đáy lòng hắn tràn đầy sự căm thù, thì giờ đây trong ánh mắt không giấu nổi tia nhìn ấm áp.

Đau đớn đến mức cả giọng nói cũng run rẩy: "Công chúa Triêu Dương, nghe danh đã lâu."

Một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực hắn, giọng Tái Bắc đại tướng quân vang lên ngay sau lưng hắn: "Hoàng thượng, đứng trách vi thần nhẫn tâm, từ xưa tới nay thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ngài không chịu lập Vân Nhi làm hoàng hậu, khiến vi thần không thể không suy đoán lung tung..."

Sở Diệp dường như không có cảm giác đau, hắn cười nói: "Như vậy cũng tốt, như vậy... cũng tốt."

Ánh nắng từ trên trời cao rải đầy xuống, nhuộm dần mọi thứ trước mắt hắn, chỉ có bóng dáng cô gái kia lại rõ ràng khác thường.

Hắn lại bước lên phía trước hai bước, khí lực cùng với máu đổ xuống, chân hắn mềm nhũn, ngã xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, gắng gượng muốn tìm kiếm thân ảnh Triều Triệt, mà nàng chỉ đứng xa xa nhìn hắn, sau đó phất tay áo, xoay người rời đi.

Ngón tay nhuốm máu của Sở Diệp chạm tới bậc thang cuối cùng, lạnh cứng nằm đó, dùng tư thế cầu mà không được kết thúc sinh mạng của bản thân.

Nếu có ai để ý, sẽ thấy vị trí thi thể của Sở Diệp vừa vặn nằm ngay bên cạnh thi thể Triều Triệt trước kia, mà vị trí ngón tay hắn cũng hoàn toàn trùng khớp với nơi Triều Triệt chạm tay lần cuối cùng.

Mặt trời đã ngả về phía tây, đôi chim yến bay lượn, không biết nhiều năm về trước, ở nơi này từng có một đôi trai gái lập lời thềkhông ai hay biết.

"Cả đời ta chỉ gả cho một người."

"Cả đời ta sẽ ở bên nàng."

---HẾT---

Mục lục
Ngày đăng: 29/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục