Chương 66 - Trần Bình hiện thân chân tướng rõ ràng
Lỗ An Hoa, Liêu Trảo Âm, Trần Bình! Đó là mẹ của rùa con.
Nghiêm Cẩn lập tức phấn chấn lại, cậu vội chạy tới bên điện thoại:
- Alo, cháu là Nghiêm Cẩn là người nhà của Mai Côi. Cô ở đâu?
Giọng của đối phương có chút khàn khàn, ngữ khí lãnh đạm:
- Tôi đến thành phố A, giờ đang đến chỗ các cậu. 20' sau gặp!
Điện thoại tút tút, Nghiêm Cẩn ngây người. Cậu vốn nghĩ rằng nếu mẹ rùa con xuất hiện thì sẽ vô cùng lo lắng, không ngờ được lại là thái độ này.
Mặc Ngôn lo lắng hỏi:
- Cô ta là ai?
- Mẹ đẻ của rùa con
Mặc Ngôn kinh ngạc a lên một tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi:
- Liệu có gì dối trá trong đó không?
- Ba cái tên đều biết thì hẳn là không phải giả
Lòng Nghiêm Cẩn có chút rối loạn. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng tìm tới, Nghiêm Lạc vỗ vỗ vai con trai:
- Bất luận là thật hay giả thì cô ấy dám tới cửa cũng chính là chúng ta có bước đột phá
20' sau, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đứng dưới đại sảnh tự mình đón Trần Bình. Đợi hồi lâu, dưới ánh nắng buổi sớm mới thấy một người phụ nữ ước chừng 40 tuổi bước xuống từ taxi. Nghiêm Cẩn liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là người phụ nữ đã uy hiếp Tiểu Phương mà Mai Côi nhìn thấy.
Người phụ nữ đó quả thật là Trần Bình, cô bước xuống xe, không vội vã đi về phía tòa nhà mà cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó, cô thấy được cha con Nghiêm Lạc đi về phía mình
- Cháu là Nghiêm Cẩn, vừa rồi là cháu đã nói chuyện với cô
Trần Bình gật gật đầu, lại hỏi:
- Cô gái đầu tiên nhận điện thoại của tôi tên là gì?
Nghiêm Cẩn nhíu mày nhưng vẫn đáp:
- Lâm Linh
- Trên bàn cô ấy có hai chậu cây tên là gì?
Nghiêm Cẩn càng nhíu mày, sao cậu biết cây cối gì của Lâm Linh, đã bao giờ cậu để ý đâu. Trần Bình nhìn cậu rồi hỏi:
- Lúc tôi gọi điện có một con chuột trắng nhỏ nhảy lên bàn của cô ấy, con chuột đó tên là gì?
- Bát Bát.
Lần này Nghiêm Cẩn đáp không chút do dự.
Trần Bình gật gật đầu:
- Tốt rồi, là hai người. Tôi không biết mọi người nên phải đề phòng
Nghiêm Lạc hiểu được ý của cô, đến hẹn cô chủ động đến đã thấy hai người không thể tra rõ tâm tư đứng đó chờ mình thì đúng là cần phải có chút đề phòng. Anh giải thích:
- Giờ cô tìm theo suy nghĩ của Lâm Linh thì có thể nhìn được về chúng tôi. Xuống đón cô là vì tòa nhà này nếu không có người dẫn vào thì cô không thể đi lên
Trần Bình không nói gì, chỉ theo bọn họ đi vào thang máy. Ở trong thang máy, cô đột nhiên hỏi lại:
- Hai người chắc chắn là tôi sao?
Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn đều nhìn cô, cô nói:
- Các người giao ba cái tên này cho người nhận điện thoại bảo bọn họ chú ý cẩn thận thì những tâm ngữ giả khác cũng sẽ tìm được
Nói cách khác, bị tâm ngữ giả khác tìm được rồi giả mạo cũng không phải là không thể.
- Rùa con từng nhìn thấy cô qua suy nghĩ của Tiểu Phương, em ấy nói với cháu, cảm thấy cô là mẹ của em ấy nên cháu nhận ra cô
Nghiêm Cẩn nhắc tới rùa con, lòng lại chua xót.
Rùa con? Trần Bình nghe rồi mới phản ứng lại đó là biệt danh của Mai Côi:
- Hai người biết năng lực của nó?
- Trước khi chuyện xảy ra thì chỉ có hai cha con chúng tôi biết
Nghiêm Lạc vững vàng đáp lại:
- Đến bây giờ cũng chỉ có ba người biết.
Anh đã nói cho A Mặc biết
Khi nói chuyện thì cũng lên đến nơi, Trần Bình đi theo cha con họ Nghiêm vào công ty Nhã Mã. Tuy rằng là sáng sớm nhưng trong công ty không ít người, mọi người dường như đều nghe được phong thanh, nghe nói Mai Côi bị mấy nhân vật trọng yếu mà công ty đang tìm kiếm bắt được. Rất nhiều người đến xem
Trần Bình vừa đi vừa tìm tòi hình ảnh trong đầu bọn họ, cô bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh Mai Côi chơi đùa ở đây từ nhỏ đến lớn, những người ở đây đều có ấn tượng về Mai Côi. Đó là những gì mà cô đánh mất, cả đời này không lấy lại được.
Mắt Trần Bình cay cay, cô hít hít mũi rồi ngồi xuống trong phòng họp, tay run run lấy ra bao thuốc lá nhăn nheo, khó nhọc thở ra vài vòng khói rồi cảm xúc mới ổn định lại.
Cả nhà Tất Mặc Kỳ, Happy, Smile, Bát Bát, Thủy Linh, Ray đều theo vào. Tiểu Tiểu đứng trước mặt Trần Bình, hai người làm mẹ bốn mắt nhìn nhau. Nếu nói Trần Bình nhìn thấy hình ảnh của Mai Côi trong đầu những người ở công ty mà rung động thì sự rung động đó cũng không bằng được hình ảnh Mai Côi trưởng thành trong đầu Tiểu Tiểu. Đó đúng là sau khi cô rời đi, Mai Côi hơn ba tuổi lớn lên thành một thiếu nữ. Toàn bộ quá trình, lúc Mai Côi mỉm cười ngọt ngào, lúc Mai Côi ốm, Mai Côi không vui, Mai Côi giúp đỡ mẹ làm việc nhà, Mai Côi cầm giấy báo điểm, Mai Côi học đạp xe đạp, Mai Côi mua quần áo mới... Trần Bình không hút thuốc nổi nữa, nước mắt lăn dài.
Tiểu Tiểu đưa khăn giấy cho cô, Trần Bình khóc hồi lâu rồi cuối cùng lau nước mắt, câu đầu tiên là:
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã cho Mai Côi sống hạnh phúc như vậy.
- Chúng ta nhất định phải phải cứu em ấy ra, bất chấp mọi giá.
Lời này của Nghiêm Cẩn khiến Trần Bình quay đầu nhìn cậu một cái. Cô cười khổ:
- Tôi xem tin tức trên TV và trên mạng nên lén quay về, tin tức trong đầu người nhận điện thoại làm cho tôi cảm thấy mọi người có thể tin được
Cô lại lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi dài:
- Nhưng mà bây giờ, có tin hay không cũng thế. Mai Côi nhất định đã bị hắn bắt đi, thật đáng sợ!
- Hắn là ai? Hắn muốn làm gì? Chúng ta làm sao để tìm được hắn? Nói tất cả những gì cô biết cho chúng tôi, mọi chuyện cứ để chúng tôi xử lý
Trần Bình nhìn xung quanh một lượt, tìm tòi suy nghĩ rồi mới gật đầu:
- Được, thực lực của mọi người không tệ, tôi nên sớm biết mọi người mới đúng, có lẽ như thế đã không xảy ra việc này. Nhưng tôi không dám tiếp cận Mai Côi, một chút cũng không dám, tôi sợ bọn họ tìm được ý thức của tôi, chỉ chút dấu vết cũng mang đến nguy hiểm cho con bé. Cho nên tôi trốn thật xa, chỉ coi như trên đời này không có đứa con gái nào là Mai Côi.
- Vì sao?
Tiểu Tiểu rốt cuộc không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã đè nặng trong lòng bao năm qua. Trần Bình nhìn cô rồi lại nhìn Nghiêm Lạc nói:
- Không cần giấu diếm cô ấy nữa, Mai Côi đã bị bắt, bí mật này không còn giá trị
Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn ông xã nhà mình, Nghiêm Lạc kéo cô vào lòng rồi nói:
- Xin lỗi, vẫn không nói cho em, Mai Côi là một tâm ngữ giả.
Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng, Trần Bình hỏi ra câu hỏi mà Tiểu Tiểu cũng đang muốn hỏi:
- Sao hai người có thể phát hiện?
Nghiêm Cẩn đáp:
- Trước đây có lần cháu vì rùa con mà đánh nhau rồi bị cha phạt, rùa con lo lắng nên dùng tâm ngữ để trò chuyện với cháu
Trần Bình nhìn cậu nói:
- Cha con hai người không phải là con người, tôi không thăm dò được suy nghĩ của hai người mà Mai Côi lại có thể. Hắn ta thành công, hắn ta thực sự thành công rồi.
- Tốt nhất là bây giờ cô nên nói những gì cô biết cho mọi người, Mai Côi bị bắt, thời gian rất gấp rồi
Nghiêm Cẩn mặc kệ cô có phải là mẹ của rùa con hay không, vô cùng không khách khí thúc giục.
Trần Bình hít hít mũi rồi nói:
- Được, chuyện cũ rất kích thích, mọi người nên chuẩn bị tâm lý cho tốt. Hơn nữa giờ mỗi câu nói của chúng ta có lẽ đều bị hắn nghe được. Nói cách khác, mọi người không biết gì về hành động của hắn nhưng hắn lại biết rõ từng suy nghĩ của mọi người.
Nghiêm Lạc gật gật đầu, mọi người đều ngồi xuống chờ Trần Bình nói
- Tôi biết hắn tên là Đinh Thịnh, mọi người gọi hắn là gì?
- Bác sĩ X.
- Được, tôi cũng gọi hắn là bác sĩ X đi. Bởi vì tôi cũng không biết tên bây giờ của hắn là gì. Hắn ta là một thiên tài, cũng là người siêu năng lực. Năng lực của hắn ta rất đặc thù, dù sao đến giờ tôi chưa từng gặp ai giống như hắn.
- Là cái gì?
- Hắn ta chỉ cần tới gần anh là sẽ biết năng lực của anh là gì, nhược điểm của anh là gì (Giống năng lực của Ji ngố trong RM thế). Còn nữa, hắn ta có thể khiến năng lực của anh được phóng đại lên. Ví dụ như, ở trong phạm vi nhất định, hắn ta sẽ biết tôi là tâm ngữ giả. Nếu phạm vi năng lực của tôi chỉ trong một thành phố, nếu hắn ta muốn thì sẽ khiến tôi có thể cảm ứng được trong ba thành phố, thậm chí là hơn.
Mọi người nhìn nhau, năng lực này quả thực chưa từng nghe nói
- Hắn chính là một kẻ biến thái, một thiên tài biến thái. Hắn tự xưng là Bá Nhạc với những người có siêu năng lực. Mười tuổi đã học xong chương trình đại học, còn có hai tấm bằng. Sau đó tự mình nghiên cứu, bởi vì năng lực của bản thân nên hắn rất có hứng thú với siêu năng lực, kể cả những người không cùng là nhân loại.
Ray vừa nghe vừa tìm manh mối, cái tên Đinh Thịnh và việc 10 tuổi lấy được hai tấm bằng đại học chính là sự đặc thù rõ ràng
Trần Bình tiếp tục kể. Thì ra bác sĩ X tuổi còn nhỏ mà đã có được thành tựu lớn trong giới học thuật nhưng vẫn luôn ẩn dấu bản thân. Hắn ta nghiên cứu về dị năng đến một trình độ say mê. Đến năm 15 tuổi hắn phát hiện ra tâm ngữ giả đầu tiên chính là Lỗ Cầm.
Lỗ Cầm lúc ấy đã hơn 30 tuổi, vì năng lực tâm ngữ vẫn bị kì thị, cha mẹ cảm thấy bà là quái vật nên Lỗ Cầm phải sống cuộc sống tha hương. Phát hiện tâm ngữ giả khiến bác sĩ X mừng rỡ phát cuồng. Cùng là siêu năng lực nên Lỗ Cầm rất tin tưởng hắn nhưng bà không thể ngờ, chính mình lại trở thành đối tượng thí nghiệm của bác sĩ X.
Lúc ấy bác sĩ X bỏ rất nhiều tinh lực để nghiên cứu về tâm ngữ giả. Hắn ngầm tìm kiếm các tâm ngữ giả khác nhưng lại phát hiện chỉ có Lỗ Cầm mới có thể đạt được sự ổn định cần thiết. Có lẽ từ thời điểm đó, bác sĩ X đã bắt đầu có ý nghĩ điên cuồng là dùng năng lực tâm ngữ để khống chế thế giới.
Vì thế hắn ta làm chuyện vô cùng đáng sợ với Lỗ Cầm. Hắn lấy tinh trùng của mình cấy vào người Lỗ Cầm. Hắn muốn thí nghiệm xem gen của mình và gen của Lỗ Cầm có thể tạo ra tâm ngữ giả khác càng vĩ đại hơn. Lỗ Cầm bị hắn ta nhốt cho đến khi sinh, là một người con trai
- Con trai?
Nghiêm Cẩn kinh ngạc kêu lên, Lỗ Cầm là bà ngoại rùa con, cậu nghe thế còn đang lo Trần Bình là con của bác sĩ X thì chẳng phải hắn là ông ngoại của rùa con? Nhưng không ngờ, gió đổi chiều, lại là con trai?
Trần Bình quăng mẩu thuốc lá đi, cười lạnh nói:
- Tôi tìm kiếm tin tức về người con đó trong tòa nhà này, hiển nhiên mọi người đều biết hắn ta.
- Hùng Đông Bình?
Vẫn là Nghiêm Cẩn nói ra, cậu nghĩ cậu thực sự sẽ bị những tin tức này kích thích đến trọng thương mất
- Đúng thế, là hắn nhưng tôi biết đó không phải là cái tên này
Cô nhún nhún vai:
- Với bác sĩ X mà nói, tên và diện mạo chẳng qua chỉ là cái mác bề ngoài, muốn đổi thì đổi thôi. Tôi cũng là học được chiêu này mới trốn tránh được suốt bao năm qua.
Mọi người không nói gì, chờ cô nói tiếp. Trần Bình lại lấy một điếu thuốc, rít một hơi rồi mới nói tiếp:
- Người con trai đó quả nhiên giống như bác sĩ X chờ mong, năng lực tâm ngữ mạnh hơn Lỗ Cầm rất nhiều. Bác sĩ X rất vui nhưng lại thấy chưa đủ, hắn cảm thấy một tâm ngữ giả là không đủ vì thế muốn Lỗ Cầm lại sinh tiếp. Lúc này, hắn ta muốn có con gái bởi vì Lỗ Cầm đã lớn tuổi, theo lý thuyết sinh học thì sẽ sinh ra con không được hoàn hảo, ông ta muốn có con gái, về sau nghiên cứu có tiến triển là có thể có thêm siêu năng lực càng vĩ đại hơn.
Mọi người nghe mà thấy ghê tởm, đây đâu phải người, là súc sinh thì có. Trần Bình như cảm nhận được phản ứng của mọi người, cô cười lạnh:
- Mọi người nghĩ đều đúng, hắn ta chính là kẻ biến thái ghê tởm, còn tôi thì chảy dòng máu biến thái đó trong người.
Cô uống một ngụm nước rồi lại nói:
- Tôi và người tôi gọi là anh trai kia, từ nhỏ sống trong những thí nghiệm mà lớn lên. Hắn ta luôn muốn chúng tôi mạnh hơn. Mà người mẹ đáng thương của tôi vì khi sinh tôi bị khó sinh, không thể tiếp tục sinh nở nữa nên bị hắn hoàn toàn vứt bỏ qua một bên. Nhưng bà không dám nói chuyện này ra bên ngoài bởi vì hai chúng tôi đều nằm trong tay tên biến thái kia. Hắn có rất nhiều tiền, có thể lực, hắn chẳng tin ai cũng chẳng nói cho ai. Đúng rồi, trong quá trình chúng tôi lớn lên, hắn học được cách che chắn ý thức cho nên tránh được bị tâm ngữ giả phát hiện với hắn mà nói cũng không phải là việc khó. Người anh kia của tôi cũng không thể nói rõ là loại người gì. Anh ta rất kì lạ, có đôi khi tôi cảm thấy anh ta đang giúp tôi, có đôi khi lại cảm thấy là đang hại tôi. Dù sao hai chúng tôi không thân thiết, anh ta cũng chẳng thân thiết với mẹ. Mẹ tốt với tôi lắm, trên đời này chỉ có hai chúng tôi nương tựa vào nhau mà sống. Nguy hiểm cũng từng bước đến gần, năm đó mẹ kể cho tôi chuyện đã xảy với mẹ, mẹ nói chuyện này cũng sẽ xảy ra với tôi, vì thế mẹ giúp tôi chạy trốn, bảo tôi trốn càng xa càng tốt. Tôi trốn thoát thành công, gặp được Mai Khánh Hải, anh ấy tính cách tuy yếu đuối nhưng là người đàn ông tốt, là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp. Tôi yêu anh ấy nhưng nói thật còn chưa kịp để anh ấy biết thì bác sĩ X đã đuổi tới. Người đuổi bắt là anh trai tôi. Vì thế tôi bị bắt trở về, lúc này mới biết mẹ tôi đã bị đuổi đi nhưng vẫn may là hắn ta chưa giết bà. Vận mệnh của tôi cũng giống mẹ tôi, trở thành cơ thể gây giống cho thí nghiệm siêu năng lực nhưng tôi không biết người cung cấp tinh trùng là ai. Từ đầu đến cuối tôi không gặp, chỉ tìm được trong đầu bọn họ mà biết đó là một thần tộc.
- Thần tộc?
Lần này có mấy người cùng kêu. Trong thần tộc sao có người chịu nghe sắp xếp của bác sĩ X? Hơn nữa thần tộc qua lại, cũng chẳng nghe ai nhắc tới đã xảy ra chuyện như vậy.
- Có một lần tôi nghe tên biến thái đó khoe khoang, hắn nói hắn may mắn, nhặt được một đại thần rất lợi hại nhưng bị ngốc, đại thần đó không hiểu sự đời cũng không có hình thể. Vì thế hắn tìm cho đại thần đó thể xác để có chỗ dung thân. Tôi vừa mới nói đến năng lực của bác sĩ X, năng lực của hắn cho biết thể xác nào là thích hợp cho đại thần kia dung thân, vì thế đại thần đó ngốc nghếch nghe hắn sai bảo.
Nghiêm Lạc nhíu mày:
- Không hiểu thế sự chứng tỏ là vừa nhập thế, không có hình thể nhất định là vì đã bị phong trấn lâu năm, linh thể bị tổn hao nghiêm trọng. Mai Côi nhỏ hơn Nghiêm Cẩn một tuổi, lúc đó, phù hợp với hai điều kiện này cũng chỉ có một vị thần.
Tiểu Tiểu như hít phải ngụm khí lạnh:
- Ý anh là...
A Mặc cũng phản ứng lại, anh day trán thở dài:
- Trời đất quỷ thần ơi!
Trần Bình rít một hơi thuốc lá:
- Dù sao tôi cũng không biết cha đẻ của Mai Côi là ai, tôi và mẹ giống nhau, như vật thí nghiệm mà bị làm giải phẫu. Giải phẫu xong, vốn hẳn nên để ý tôi có thụ thai thành công không nhưng bác sĩ X lại không để ý đến tôi, hình như là đại thần kia đang gây sự, hắn ta vội vã thu xếp tình hình bên đó. Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó chỉ muốn chết. Sau đó anh tôi, chính là Hùng Đông Bình theo lời mọi người, anh ta đồng ý giúp tôi bỏ trốn. Ngày đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ căn cứ thí nghiệm như bị sụp đổ, vô cùng hỗn loạn. Hùng Đông Bình giúp tôi trốn chạy. Tôi vĩnh viên nhớ rõ cảm giác sau khi trốn chạy từ chiếc xe đó ra, ngày đó trời tờ mờ sáng, tôi cảm thấy như trời đang chúc mừng tôi được tái sinh.
- Chương 1 - Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính
- Chương 2 - Vấn đề về chim nhở của Tiểu Ma Vương
- Chương 3 - Giấc mơ có 3000 vợ của Tiểu Ma Vương
- Chương 4 - Rùa con xâm nhập địa bàn của ma vương
- Chương 5 - Tiểu Ma Vương trước sau đều thất thủ
- Chương 6 - Vì lập uy Tiểu Ma Vương làm chuyện xấu
- Chương 7 - Cầu hòa chưa được ma vương đã xấu mặt
- Chương 8 - Bảo vệ Mai Côi, Tiểu Ma Vương gặp rắc rối
- Chương 9 - Chịu trừng phạt Tiểu Ma Vương bị nghỉ học
- Chương 10 - Năng lực thần kỳ của rùa con
- Chương 11 - Bí mật của những người biết thuật tâm ngữ
- Chương 12 - Mối tình đầu của Tiểu Ma Vương
- Chương 13 - Trường học của những đứa trẻ siêu năng lực
- Chương 14 - Tiệc ra mắt, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo
- Chương 15 - Tìm hiểu bí mật, Tiểu Ma Vương muốn trở nên mạnh mẽ
- Chương 16 - Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
- Chương 17 - Kỳ thi cuối kỳ của Tiểu Ma Vương
- Chương 18 - Tránh bị lộ bí mật Tiểu Ma Vương chịu tội thay
- Chương 19 - Tiểu Ma Vương bất lực
- Chương 20 - Thân thế phức tạp của Mai Côi
- Chương 21 - Cuộc gặp mặt gia đình của tiểu ma vương
- Chương 22 - Cả nhà về trấn cũ điều tra
- Chương 23 - Bà lão thần bí tiết lộ bí mật
- Chương 24 - Đại nạn tới, siêu năng lực bị phát hiện
- Chương 25 - Vì nghĩ cách cứu viện mà chân tướng bị vạch trần
- Chương 26 - Tình báo siêu đẳng
- Chương 27 - Xông vào trường học, Tiểu ma Vương làm sứ giả hộ hoa
- Chương 28 - Sương mù dày đặc cực nguy hiểm
- Chương 29 - Giải cứu trường học nguy hiểm tạm qua
- Chương 30 - Sắp được học cùng mà vui mừng
- Chương 31 - Thí nghiệm hôn môi của Tiểu Ma Vương
- Chương 32 - Bệnh bất trị của Tiểu Ma Vương
- Chương 33 - Tiểu Ma Vương giật mình lĩnh ngộ
- Chương 34 - Mai Côi đến trường Tiểu Ma Vương ghen
- Chương 35 - Buổi tối tuyệt vời gặp quỷ lãng mạn
- Chương 36 - Khảo Nghiệm nhập trường của Mai Côi
- Chương 37 - Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện
- Chương 38 - Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con
- Chương 39 - Được tỏ tình chính là chuyện xấu hổ
- Chương 40 - Cá cược thắng thua, Mai Côi nghênh chiến
- Chương 41 - Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
- Chương 42 - Thổ lộ và bị hiểu nhầm
- Chương 43 - Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc cành nhiều
- Chương 44 - Chân tướng rõ ràng Ma Vương tan nát cõi lòng
- Chương 45 - Rùa con bỏ nhà ra đi
- Chương 46 - Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
- Chương 47 - Trừng trị kẻ ác Tiểu Ma Vương hiển uy
- Chương 48 - Tìm được manh mối và những bí mật khó hiểu
- Chương 49 - Gỡ dần manh mối
- Chương 50 - Là địch hay là bạn, thật giả khó phân định
- Chương 51 - Biển tình mênh mông sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 52 - Vụ án mạng li kì và nhiều uẩn khúc
- Chương 53 - Tình địch xuất hiện, Ma Vương lo lắng
- Chương 54 - Mối tình đầu của Mai Côi bì phát hiện
- Chương 55 - tình cảm lãng mạn, vụ án có đột phá
- Chương 56 - Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt
- Chương 57 - Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó
- Chương 58 - Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm
- Chương 59 - Phòng tối đầy sát khí
- Chương 60 - Ma Vương hiện thân làm rõ tình hình
- Chương 61 - Những bí mật liên hoàn được tháo gỡ
- Chương 62 - Vừa ấm áp đã có gió mưa kéo đến
- Chương 63 - Trái tim gắn kết
- Chương 64 - Vụ án có đột phá, Mai Côi đột nhiên mất tích
- Chương 65 - Toàn thành phố tập trung tìm kiếm Mai Côi
- Chương 66 - Trần Bình hiện thân chân tướng rõ ràng
- Chương 67 - Bên sáng bên tối, vừa thủ vừa công
- Chương 68 - Đối chọi gay gắt, dành sức chờ phát động
- Chương 69 - Thiếu niên thần binh thi thố tài năng
- Chương 70 - Ma Vương hiện thân, anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 71 - Đại đoàn viên
- Chương 72 - Mọi người vui mừng hạnh phúc viên mãn
- Phiên ngoại 1 - Tiểu Ma Vương trọc đầu
- Phiên ngoại 2 - Quỷ kế của Tiểu Ma Vương
- Phiên ngoại 3 - Tuổi 20 cũng là ngày của độc thân
- Phiên ngoại 4 - Cuộc sống ướp dấm của Tiểu Ma Vương