Chương 41 - Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
Mai Côi nghe Tiểu Mị nói vậy thì buồn bực đáp:
- Có gì mà lâu? Rõ ràng thầy gọi lên thì em lên ngay rồi đấy thôi.
Tiểu Mị nghẹn lời, cũng chẳng thể phản bác gì hơn, chẳng lẽ nói từ thí sinh thứ nhất bước lên sàn là đã chờ mày lên để đánh mày sao? Vì thế Tiểu Mị thẹn quá hóa giận:
- Đừng có múa mép khua môi nữa, chờ đi dọn toilet với Mẫn Lệ đi.
Mai Côi nhíu mày, người này sao đáng ghét như vậy, cô bé quyết định sẽ ghét Tiểu Mị đến cùng
Tiếng còi vang lên, đồng hồ cát bắt đầu chạy. Tiểu Mị khoát tay, tạo tư thế xinh đẹp mời chào. Một bên, mấy cô gái trong hồ tộc ra sức vỗ tay, lớn tiếng gào:
- Hàng ma sư chuẩn bị đi dọn toilet!
Bên kia, các học sinh hàng ma đương nhiên là đứng dậy chửi bới lại. Dưới sân khấu, đám fan của công chúa lại bắt đầu hò reo cổ vũ
Mai Côi ngẩn người đứng đó, quay đầu nhìn về phía Mẫn Lệ, Mẫn Lệ đang nắm chặt tay, lo lắng nhìn mình. Đến ngay cả anh Nghiêm Cẩn vốn luôn thoải mái giờ cũng rất nghiêm túc. Mai Côi hiểu, thật ra mọi người cũng giống mình, cũng không quá tin tưởng
Vốn dĩ chỉ là một cuộc thi chẳng có gì đặc biệt giờ lại bị lợi dụng để ức hiệp bộ tộc hàng ma sư, Tiểu Mị đắc ý vô cùng càng khiến Mai Côi thấy khó chịu.
Ngay lúc Mai Côi quay đầu nhìn lại khán phòng một cái thì Tiểu Mị ra tay. Tiểu Mị nhún người bay lên không, đánh một quyền thẳng về phía Mai Côi, chân đá vào ngực Mai Côi.
Mai Côi không quay đầu, như thể mắt mọc sau đầu mà rụt người lại, hai chân xoạc ra, đánh một chưởng lên, mượn lực đẩy lực, nhanh chóng né đi.
Những động tác này thoải mái tự nhiên, vô cùng xinh đẹp, nếu từ Tiểu Mị mà ra thì mọi người sẽ không ngạc nhiên nhưng cái này lại do Mai Côi vốn luôn dịu dàng xuất chiêu khiến mọi người kinh ngạc, ai nấy vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiếng vỗ tay chói tai này khiến Tiểu Mị càng thêm khó chịu. Tiểu Mị biết thời gian này Mai Côi chăm chỉ luyện tập, cũng nghe nói Mai Côi tiến bộ rất nhiều, tuy rằng tấn công không được nhưng né tránh thì rất cao minh. Nhưng Tiểu Mị lại nghĩ, cho dù có bay được thì Mai Côi cũng chỉ là người mới, nhất định sẽ không thể là đối thủ của mình. Nhưng tình hình hôm nay, còn chưa mở màn Mai Côi đã chiếm hết sự chú ý. Tiểu Mị hít một hơi thật sâu, Tiểu Mị không đơn giản là muốn thắng, ngoài việc muốn đánh Mai Côi còn muốn Mai Côi thua thật thảm bại, bằng không sao có thể xả giận?
Tiểu Mị nhìn Mai Côi đang triển khait ư thế, bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào để đánh ngã Mai Côi. Dựa vào tính Mai Côi thì chết cũng muốn thi đấu, đánh ngã thì nhất định sẽ lại tiếp tục đứng lên để mình đánh ngã, chắc nghĩ chỉ cần qua 5' là được. Nào có chuyện dễ dàng thế? Tiểu Mị quyết định chờ sau khi đánh Mai Côi thỏa thích rồi, hơn 4' sẽ đá Mai Côi ra khỏi sân. Nhìn tư thế trốn tránh vừa rồi của Mai Côi thì đúng là không tệ, Tiểu Mị đang nghĩ cách tìm chiêu thức để tập kích
Nghiêm Cẩn đứng đó vô cùng lo lắng, cái này còn khiến cậu hoảng hốt hơn lúc làm nhiệm vụ. Vừa rồi lúc né tránh, cậu rất lo lắng vì nơi này đông đúc, sợ rùa con không nhận được suy nghĩ của cậu. May quá, may quá, Mai Côi vẫn hành động được theo ý thức của cậu. Nhưng giờ Tiểu Mị lại bình tĩnh không tấn công, đang cân nhắc suy nghĩ càng khiến Nghiêm Cẩn lo lắng thay cho Mai Côi.
Phải biết rằng lúc trước tập luyện mọi người tuy rằng nghiêm túc nhưng cũng chẳng ai hạ độc thủ nhưng Tiểu Mị vừa mở màn đã liều mạng mà ra tay. Nếu Mai Côi thực sự bị đánh trúng thì sẽ rất đau đớn. Nghiêm Cẩn cố gắng tập trung tinh thần, cậu nhất định phải làm cho Mai Côi né tránh được, phải để cho Mai Côi có thể chịu được qua 5' không bị đánh
Lúc này, Tiểu Mị lại di chuyển nhanh như chớp về phía trước, Nghiêm Cẩn híp mắt, tập trung sự chú ý lên người Tiểu Mị, cả sân rộng lớn như vậy mà tiếng người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại từng động tác nhỏ của Tiểu Mị hiện lên trong đầu Nghiêm Cẩn.
Tiến lên, đá ngang, ra quyền, chiêu này của Tiểu Mị vừa nhanh vừa độc, Tiểu Mị đá ngang một cước, nếu Mai Côi cúi người trốn tránh thì Tiểu Mị lại đá chặn hoàn toàn có thể đá trúng Mai Côi. Nếu Mai Côi nhảy về phía trước để tránh thì Tiểu Mị nghiêng tay đấm, chắc chắn có thể đánh trúng Mai Côi. Lùi về phía sau và chuyển ngang thì không đủ nhanh. Tiểu Mị tính tới tính lui, đương nhiên biết Mai Côi muốn tránh chiêu này là không dễ dàng gì.
Tiểu Mị vừa cử động, ý thức của Nghiêm Cẩn cũng bắt đầu, theo bản năng cậu sẽ tránh về phía trước, cậu nhảy được cao nên quyền kia của Tiểu Mị căn bản không thể đánh được vào người nhưng thể năng của Mai Côi lại không bằng Nghiêm Cẩn. Tuy rằng Mai Côi có thể để cơ thể hành động theo ý thức của Nghiêm Cẩn nhưng động tác nhảy lên này Mai Côi không làm được, lúc chạm đất cũng sẽ bị đau chân. Nếu Tiểu Mị ác độc tung mấy chiêu này liên tiếp thì Mai Côi thật sự khó mà né tránh
Động tác của Tiểu Mị rất nhanh, phản ứng của Nghiêm Cẩn cũng rất nhanh, cậu thậm chí còn không cảm giác được mình có suy nghĩ gì. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, Mai Côi quả nhiên là nhảy lên cao nhưng cô bé nhảy không đủ cao, tim Nghiêm Cẩn như ngừng đập, vì sao không đủ cao, độ cao bây giờ nằm trong phạm vi Tiểu Mị vung quyền, mắt thấy Mai Côi sẽ bị đánh trúng, tim Nghiêm Cẩn thắt lại.
Tiểu Mị thấy Mai Côi nhảy lên thì tung quyền ra, quyền này Tiểu Mị dùng toàn sức mà đánh vào ngực Mai Côi chắc chắn khiến Mai Côi chịu đủ. Nghiêm Cẩn cảm thấy tức đến không thở được, bản năng của cậu là dùng hai tay chắn trước ngực, chặn được quyền này công kích rồi đá Tiểu Mị, nhân tiện né sáng trái rồi đứng qua canh chừng chiêu công kích tiếp theo của Tiểu Mị.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Mai Côi lại không hành động theo ý thức của cậu, cô bé nhảy lên trong không trung mà vươn tay trái lên, tay phải chắn ngực, độ cao không đạt được đến yêu cầu của Nghiêm Cẩn, thật sự là rất mạo hiểm. Nhưng quyền kia của Tiểu Mị đánh tới, Mai Côi lại nghiêng sang trái, tay phải kéo lấy bàn tay ra quyền của Tiểu Mị, trong nháy mắt rơi xuống đấy thì dùng lực đẩy lực mà đẩy Tiểu Mị lên, đùi phải cong lên, chân đạp về phía bụng Tiểu Mị...
Toàn trường lặng ngắt như tờ, cảnh này hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Mẫn Lệ há hốc mồm, ngây người nhìn. Nghiêm Cẩn trợn mắt há miệng, đầu óc trống rỗng. Mặc Ngôn đang chống cằm nhìn thì trượt tay suýt cắn phải lưỡi. Đám cổ động viên mặc áo đồng phục kia đang la hét được một nửa thì im bặt
Tất cả mọi người không thể tin được cảnh trước mắt lại là sự thực. Tiểu công chúa hoa hồng yếu ớt chỉ dùng một chiêu, thực sự là chỉ dùng 1 chiêu đã đá văng nữ võ sĩ Tiểu Mị của Hồ tộc ra ngoài.
Tiếng còi vang lên, cuộc thi chấm dứt.
Mai Côi ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác đầy vô tội. Lúc này tiếng hò hét lại vang lên khiến sân vận động như nổ tung. Các học sinh như bị điểm huyệt rồi lại được giải huyệt, mọi người la hét, cười lớn. Quá điên cuồng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng kết cục bất ngờ này khiến mọi người rất đã
Ngụy Anh Vân dẫn các bạn học trong Ưng tộc bay lên cao, cầm hoa hồng mà rải xuống. Mẫn Lệ và mấy bạn học nữ thì cười vang kiêu ngạo, lớn tiếng nói:
- Con chim kia, cậu hay quá đấy!
Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần, vội vã bay lên sàn đấu, đạp qua đỉnh đầu mấy cổ động viên nhiệt tình kia, tiện chân đá bọn họ ngã lăn rồi đến trước mặt Mai Côi, vội vã ôm lấy cô bé.
- Em sao rồi? Có bị thương không?
Mai Côi lắc đầu, lúc này cô bé đã lấy lại tinh thần mà hỏi:
- Anh ơi, em thắng đúng không?
- Đúng đúng, rùa con giỏi quá!
- Vậy là em đã thi đỗ rồi đúng không?
- Đúng, đúng, em thật lợi hại
Mai Côi quay đầu nhìn ra bên ngoài, mấy nữ sinh Hồ tộc vây lấy Tiểu Mị, giận dữ nói gì đó, mắt Tiểu Mị đỏ hoe, sau đó bọn họ quay lại lườm Mai Côi. Lúc này, Mai Côi mới có cảm giác chân thật, cô bé cũng hưng phấn kêu lớn:
- Em thắng rồi! Em thắng rồi! Anh ơi, em thắng rồi....
Cô bé vui vẻ ra mặt, tay dang rộng. Nghiêm Cẩn dùng sức gật đầu cũng cười chờ Mai Côi nhào qua ôm lấy mình. Nhìn đi, rùa con nhà cậu thân thiết với cậu nhất, cái gì mà đội cổ vũ của công chúa Mai Côi chứ, chết hết đi nhé!
Mai Côi vươn hai tay, chạy về qua Nghiêm Cẩn mà ôm lấy Mẫn Lệ. Hai cô bé ôm nhau nhảy nhót:
- Mẫn Lệ, Mẫn Lệ, chúng ta không phải dọn toilet, em thắng rồi! Em thắng rồi!
- Đúng thế, hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng, Hàng ma sư tất thắng...
Bên đó hưng phấn kêu to, nên này Nghiêm Cẩn nhìn hai tay trống rỗng của mình thì không thể nào vui cho nổi. Rùa con này dám lừa gạt tình cảm của cậu
- Chút thắng lợi nhỏ, không được kiêu ngạo tự mãn.
Tiểu ma vương phát uy, đi vào đám người mà kéo rùa con ra:
- Đi, mở đại hội tổng kết, phân tích xem cuộc thi này biểu hiện có được không, có sai phải sửa, sau này tránh phiền toái
Cậu kéo Mai Côi đi xuống, xoay người nhìn đám người đi theo sau mà nói:
- Tổ huấn luyện bí mật của chúng tôi họp riêng, không ai được đi cùng
- Gì cơ, cậu có phải là người không thế, chuyện vô lương tâm này mà cũng nói được
Mẫn Lệ rất bất mãn, thắng lợi này thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà Nghiêm Cẩn độc chiếm
Nghiêm Cẩn nhếch miệng cười tưng tửng:
- Ngại quá, vừa khéo, mình không phải là người!
Đi thôi, rùa con là của cậu, chúc mừng chỉ cần hai người là được, dàn bóng đèn này thôi hãy biến đi!
Mai Côi đắm chìm trong niềm vui thắng lợi mà cười lớn. Cô bé bị Nghiêm Cẩn kéo chạy đi một đoạn, ra đến cổng trường thì không chạy nổi nữa, thở dồn dập nhưng vẫn cười toe toét.
Nghiêm Cẩn dừng lại, nắm tay Mai Côi mà đi, sau đó lại giúp Mai Côi vỗ lưng:
- Xem em vui vẻ kia, anh dẫn em đi chúc mừng, em thích ăn gì cũng được
- Ơ, không phải mở hội nghị tổng kết sao?
- Vừa chúng mừng vừa tổng kết
Dù là cái gì cũng được, chỉ cần không có bóng đèn là Ok. Mai Côi cười đến đỏ bừng mặt, mắt lấp lánh khiến lòng Nghiêm Cẩn ngọt ngào, rất muốn chiều chuộng Mai Côi, đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho Mai Côi.
Đáng tiếc rùa con nhà cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn gì cả, chỉ chọn một đống đồ ăn Mc Donalds không tốt cho sức khỏe. Cậu ngại trong quán không có không khí nên mua rất nhiều đồ ăn rồi đem lên sân thượng công ty, chẳng hề ngại việc cả ngày hẹn hò trong công ty của cha mình.
Hai đứa trẻ ngồi dưới ánh trăng mà ăn cánh gà, miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ vô cùng
- Hôm nay em là làm sao vậy? Trong ý thức của anh không dùng đến chiêu đó.
Cậu chỉ nghĩ việc tránh đi thế công của Tiểu Mị chứ không ngờ rùa con lại dùng một chiêu hiểm đó mà chiến thắng được.
- Thật ra em cũng không nghĩ được sẽ như thế, là tự Tiểu Mị suy nghĩ quá nhiều!
Hai tay Mai Côi cầm cánh gà không lau được miệng, Nghiêm Cẩn vội lau miệng cho cô bé rồi lại lấy cốc coca để cho Mai Côi hút
Cô bé thỏa mãn hút một ngụm dài rồi mới nói:
- Chị ta nghĩ quá nhiều, luôn nghĩ nên làm gì đánh được em, chiêu thứ nhất anh giúp em tránh thoát thì chị ta lại liều mạng mà nghĩ chiêu sau, tính toán mọi thứ hết một lượt
Cô bé cắn một miếng cánh gà, sau đó "a" một tiếng, há miệng chờ coca. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc coca qua, Mai Côi cười mắt cong cong rất đáng yêu, lại chu miệng hút một ngụm dài:
- Chị ấy nghĩ nhiều như vậy, thực tế chính là dạy em lại một lần. Như lúc mọi người giúp em luyện tập thì cũng chẳng nghĩ, cứ thế mà đánh nên em phản ứng không nhanh mà chỉ phản ứng theo suy nghĩ của anh. Ngược lại chị ấy nghĩ rất rõ ràng khiến em biết được phải ứng đối ra làm sao.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm:
- Cho nên chúng ta luyện tập việc cơ thể phụ thuộc vào ý thức lâu như vậy nhưng cuối cùng lại vẫn dùng cách ban đầu, em biết đối phương muốn làm gì rồi dùng bản năng của mình đối phó
- Vâng ạ. Thế cho nên con người không nên suy nghĩ xấu xa, nghĩ nhiều ngược lại sẽ hỏng việc
Mai Côi nhăn mặt nói
Lòng Nghiêm Cẩn ngứa ngáy, ai dà, gần đây đúng là cậu nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ làm thế nào để biết "rùa con của cậu" thực sự trở thành "rùa con của cậu". Cái này không tính là xấu xa chứ
Mai Côi ngồi bên cạnh vô tư cười với Nghiêm Cẩn thật ngọt ngào, nhét cánh gà vào miệng Nghiêm Cẩn:
- Anh ơi, anh cũng ăn đi
Nghiêm Cẩn cắn cánh gà, lòng chắc chắn, cái này không tính là ý xấu, cái này gọi là có lí tưởng, là mục tiêu trước mắt, thay thế cho mục tiêu ba ngàn mĩ nữ năm nào...
- Chương 1 - Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính
- Chương 2 - Vấn đề về chim nhở của Tiểu Ma Vương
- Chương 3 - Giấc mơ có 3000 vợ của Tiểu Ma Vương
- Chương 4 - Rùa con xâm nhập địa bàn của ma vương
- Chương 5 - Tiểu Ma Vương trước sau đều thất thủ
- Chương 6 - Vì lập uy Tiểu Ma Vương làm chuyện xấu
- Chương 7 - Cầu hòa chưa được ma vương đã xấu mặt
- Chương 8 - Bảo vệ Mai Côi, Tiểu Ma Vương gặp rắc rối
- Chương 9 - Chịu trừng phạt Tiểu Ma Vương bị nghỉ học
- Chương 10 - Năng lực thần kỳ của rùa con
- Chương 11 - Bí mật của những người biết thuật tâm ngữ
- Chương 12 - Mối tình đầu của Tiểu Ma Vương
- Chương 13 - Trường học của những đứa trẻ siêu năng lực
- Chương 14 - Tiệc ra mắt, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo
- Chương 15 - Tìm hiểu bí mật, Tiểu Ma Vương muốn trở nên mạnh mẽ
- Chương 16 - Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
- Chương 17 - Kỳ thi cuối kỳ của Tiểu Ma Vương
- Chương 18 - Tránh bị lộ bí mật Tiểu Ma Vương chịu tội thay
- Chương 19 - Tiểu Ma Vương bất lực
- Chương 20 - Thân thế phức tạp của Mai Côi
- Chương 21 - Cuộc gặp mặt gia đình của tiểu ma vương
- Chương 22 - Cả nhà về trấn cũ điều tra
- Chương 23 - Bà lão thần bí tiết lộ bí mật
- Chương 24 - Đại nạn tới, siêu năng lực bị phát hiện
- Chương 25 - Vì nghĩ cách cứu viện mà chân tướng bị vạch trần
- Chương 26 - Tình báo siêu đẳng
- Chương 27 - Xông vào trường học, Tiểu ma Vương làm sứ giả hộ hoa
- Chương 28 - Sương mù dày đặc cực nguy hiểm
- Chương 29 - Giải cứu trường học nguy hiểm tạm qua
- Chương 30 - Sắp được học cùng mà vui mừng
- Chương 31 - Thí nghiệm hôn môi của Tiểu Ma Vương
- Chương 32 - Bệnh bất trị của Tiểu Ma Vương
- Chương 33 - Tiểu Ma Vương giật mình lĩnh ngộ
- Chương 34 - Mai Côi đến trường Tiểu Ma Vương ghen
- Chương 35 - Buổi tối tuyệt vời gặp quỷ lãng mạn
- Chương 36 - Khảo Nghiệm nhập trường của Mai Côi
- Chương 37 - Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện
- Chương 38 - Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con
- Chương 39 - Được tỏ tình chính là chuyện xấu hổ
- Chương 40 - Cá cược thắng thua, Mai Côi nghênh chiến
- Chương 41 - Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
- Chương 42 - Thổ lộ và bị hiểu nhầm
- Chương 43 - Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc cành nhiều
- Chương 44 - Chân tướng rõ ràng Ma Vương tan nát cõi lòng
- Chương 45 - Rùa con bỏ nhà ra đi
- Chương 46 - Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
- Chương 47 - Trừng trị kẻ ác Tiểu Ma Vương hiển uy
- Chương 48 - Tìm được manh mối và những bí mật khó hiểu
- Chương 49 - Gỡ dần manh mối
- Chương 50 - Là địch hay là bạn, thật giả khó phân định
- Chương 51 - Biển tình mênh mông sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 52 - Vụ án mạng li kì và nhiều uẩn khúc
- Chương 53 - Tình địch xuất hiện, Ma Vương lo lắng
- Chương 54 - Mối tình đầu của Mai Côi bì phát hiện
- Chương 55 - tình cảm lãng mạn, vụ án có đột phá
- Chương 56 - Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt
- Chương 57 - Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó
- Chương 58 - Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm
- Chương 59 - Phòng tối đầy sát khí
- Chương 60 - Ma Vương hiện thân làm rõ tình hình
- Chương 61 - Những bí mật liên hoàn được tháo gỡ
- Chương 62 - Vừa ấm áp đã có gió mưa kéo đến
- Chương 63 - Trái tim gắn kết
- Chương 64 - Vụ án có đột phá, Mai Côi đột nhiên mất tích
- Chương 65 - Toàn thành phố tập trung tìm kiếm Mai Côi
- Chương 66 - Trần Bình hiện thân chân tướng rõ ràng
- Chương 67 - Bên sáng bên tối, vừa thủ vừa công
- Chương 68 - Đối chọi gay gắt, dành sức chờ phát động
- Chương 69 - Thiếu niên thần binh thi thố tài năng
- Chương 70 - Ma Vương hiện thân, anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 71 - Đại đoàn viên
- Chương 72 - Mọi người vui mừng hạnh phúc viên mãn
- Phiên ngoại 1 - Tiểu Ma Vương trọc đầu
- Phiên ngoại 2 - Quỷ kế của Tiểu Ma Vương
- Phiên ngoại 3 - Tuổi 20 cũng là ngày của độc thân
- Phiên ngoại 4 - Cuộc sống ướp dấm của Tiểu Ma Vương