Chương 38 - Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con
Đối với vấn đề khiến người ta xấu hổ, giả như không nghe thấy chắc không quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giầy ra, nhảy dựng lên bắt đầu đánh quyền. Cậu tập trung đánh quyền, cố gắng đánh thật nhanh để cho tiềm thức chạy trước bản năng, tứ chi vung lên, đánh bộ quyền từ nhỏ đã thuộc làu.
Cậu cảm thấy hoàn toàn tập trung, xung quanh yên lặng như mình đang trong chân không, xung quanh đến cả tro bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước khiến không khí lưu động, sự yên lặng và năng lượng tràn ngập trong từng tế bào cơ thể.
Nhưng Mai Côi thình lình nói một câu mà như giáng đá tảng vào đầu Nghiêm Cẩn:
- Anh ơi, anh đẹp trai quá!
Thành lũy cậu tạo ra lập tức sụp đổ hoàn toàn. Tay chân Nghiêm Cẩn trở nên thừa thãi, cậu giả như không nghe, không thấy, lại tiếp tục đánh quyền nhưng Mai Côi còn nói thêm:
- Anh xấu hổ á?
Cô bé cao giọng, trong giọng nói là sự kinh ngạc, sự hiếu kì rất rõ ràng
Nghiêm Cẩn đang đá một cước lên không, nghe vậy lảo đảo suýt thì ngã, đầu càng rối loạn, cậu chắc chắn sẽ lòi đuôi mất:
- Dừng dừng, đừng nhìn nữa, dừng ngay!
Dưới tình thế cấp bách cậu vội hét lớn, quay đầu nhìn rùa con đang tròn mắt nhìn mình với vẻ vô tội. Cậu chỉ vào Mai Côi quát:
- Dừng lại chưa?
Cô nhóc ra sức gật đầu, sau đó vội thanh minh:
- Em không nhìn gì cả, chỉ đang nhìn anh đánh quyền thôi
Dưới ánh nhìn hồn nhiên của Mai Côi mà mặt Nghiêm Cẩn nóng bừng lên, sau đó cô bé khe khẽ nói:
- Là tự anh xấu hổ
- Còn nói nữa? Giờ không được nhìn
- Vâng ạ!
Mai Côi càng tỏ vẻ vô tội hơn
Nghiêm Cẩn sải bước đi về phía cô, ngồi xổm trước mặt cô bé rồi véo đôi má phính mà nói:
- Không tập trung đúng không?
- Không phải mà, em đang rất nghiêm túc theo đuổi suy nghĩ của anh nhưng không đuổi theo được, trong đầu anh chẳng nghĩ gì đến động tác cả, em rất cố gắng rồi nhưng đứt quãng lắm.
Mai Côi hơi bĩu môi, đôi mi dài như cánh quạt khẽ chớp, cậu không nghĩ đến động tác đương nhiên cô bé không nhìn thấy rồi
Nghiêm Cẩn nhìn vẻ mặt đáng yêu của Mai Côi, lòng lại cảm thấy hạnh phúc, muốn giữ bí mật thật khó. Mai Côi còn chân thành khích lệ:
- Nhưng mà em thấy anh đánh quyền thực sự rất uy phong đó
Cô bé cười, má lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện mà mặt cậu lại bắt đầu đỏ, đỏ đến độ chính cậu cũng thấy nóng
Lúc này hai người mặt đối mặt, Mai Côi thấy rõ vẻ mặt của Nghiêm Cẩn. Cô bé người khanh khách mà vỗ má Nghiêm Cẩn:
- Mặt anh đỏ như đít khỉ rồi
Đít khỉ? Kiểu so sánh gì thế? Một giây trước còn nói cậu đẹp trai, giây sau đã biến thành đít khỉ? Đầu Nghiêm Cẩn bốc hơi nước, vừa xấu hổ vừa giận, vươn tay bịt mặt Mai Côi:
- Không được nhìn, nhắm mắt lại. Anh vất vả giúp em mà em còn nghịch ngợm gây sự.
- Em không mà!
Cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng không chịu thừa nhận mình nghịch ngợm
Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn cô bé, biết rõ Mai Côi không thấy nhưng vẫn lườm, nha đầu chết tiệt này, làm tim cậu đập thình thịch nãy giờ
- Phải nhắm mắt bao lâu ạ?
- Cứ nhắm mắt đi. Bảo mặt anh là đít khỉ, phải phạt em mới được
Cậu nhóc hung tợn nói dỗi.
- Vâng ạ
Cô nhóc nghiêm túc nhắm mắt lại nhưng đột nhiên lại nói:
- Khỉ đít đỏ đâu phải là mắng người, là so sánh mà, nhưng mà cũng rất đẹp trai.
Dù sao nói đến nói đi, mặt cậu vẫn là vừa đẹp trai lại vừa giống mông khỉ. Nghiêm Cẩn đứng dậy, không thể ngồi đây thêm được nữa:
- Anh đi toilet đây
- Vâng ạ
Mai Côi không chút nghi ngờ, cứ lẳng lặng nhắm mắt chờ. Nghiêm Cẩn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài ban công cho gió thổi, cố gắng bình ổn lòng mình, đang chuẩn bị quay về cùng Mai Côi luyện tập thì lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc gọi cậu đến văn phòng ngay lập tức
Nghiêm Cẩn chạy qua, nghe được một tin rất không ổn, cảnh sát phát hiện hai thi thể: chính là hai người biết thuật tâm ngữ đã mất tích từ mấy năm trước.
Nghiêm Cẩn lật tư liệu, nhìn bức ảnh chụp thi thể đã thối rữa thì cảm thấy lạnh cả người. Hai thi thể đầu bóng lưỡng, trên đầu không biết bị cái gì tròn áp vào, trên người nhiều chỗ bị thương, thậm chí còn có vết do roi điện đánh. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, từng mục rõ ràng dài đến hai trang giấy. Thậm chí trong cơ thể còn có rất nhiều loại thuốc đọng lại
- Rất rõ ràng, bọn họ bị dùng để làm thí nghiệm rất nhiều lần rồi mới chết
Vẻ mặt Nghiêm Lạc rất nghiêm túc
- Bác sĩ X
- Hẳn chính là hắn ta
- Cha!
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cậu hiểu việc phát hiện thi thể có ý nghĩa gì, thí nghiệm của gã kia lại thất bại cho nên hắn ta nhất định cần đến vật thí nghiệm mới.
Nghiêm Lạc cũng không biết nên nói cái gì, anh không thể an ủi con được. Mục đích bác sĩ X tìm những người siêu năng lực bọn họ có thể đoán nhưng nhìn kết quả như vậy thực sự là khó mà chấp nhận. Quan trọng nhất là, người chết là người biết thuật tâm ngữ, có năng lực giống Mai Côi. Nghiêm Cẩn cảm thấy tim mình như bị vò nát, nếu bọn họ bị tra tấn như vậy, nếu chuyện cũng xảy ra với rùa con... chỉ nghĩ thôi đã khiến Nghiêm Cẩn không thể thở nổi
- Chúng ta vẫn không tra được tung tích của bác sĩ X, chúng ta thậm chí còn không biết hắn ta là ai. Mục đích thì quá rõ ràng mà quá trình lại quá kín kẽ
Ngay cả Nghiêm Lạc cũng không thể không thừa nhận, đối thủ này thật đáng sợ!
Nghiêm Cẩn ngây ngốc ở văn phòng hồi lâu rồi trở về phòng huấn luyện. Mai Côi vẫn còn đang ôm áo khoác của cậu mà nhắm mắt ngồi đó, tư thế cũng không thay đổi. Cậu vừa vào, Mai Côi đã nghiêng đầu hỏi:
- Anh phải không?
- Là anh
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, ngồi bên cạnh Mai Côi, kéo cô bé vào lòng mà ôm thật chặt. Nếu rùa con của cậu bị tổn thương thì cậu sao có thể nhẫn nhịn được?
- Đau quá!
Mai Côi khẽ kêu, mặt nhăn lại nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Cậu khẽ vuốt mắt Mai Côi:
- Sao còn không mở mắt, chơi trốn tìm à
- Là anh phạt em nhắm mắt mà, anh chưa nói có thể mở thì em không dám mở
Cô bé khẽ cười, nhẹ nhàng nói mà khiến tim Nghiêm Cẩn đau nhói. Mai Côi ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, cậu phải làm gì để bảo vệ Mai Côi đây?
Mai Côi ôm mắt mình, nghịch ngợm hỏi:
- Có thể mở mắt chưa ạ?
Nghe Nghiêm Cẩn đáp ừ, cô bé lén mở ngón tay mà nhìn Nghiêm Cẩn qua khe hở, vừa nhìn đã hoảng sợ hỏi:
- Anh, anh không vui?
- Không phải, vừa rồi cùng cha nói chuyện công việc, chuyện đó có chút khó khăn nên anh đang suy nghĩ thôi.
Cậu vuốt tóc Mai Côi:
- Chúng ta nghỉ đi, về nhà trước, mai lại tính
Giờ cậu căn bản không thể khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện này nhưng cậu không thể để rùa con biết. Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu theo Nghiêm Cẩn về nhà
Nghiêm Cẩn không ăn cơm, tự nhốt mình trong phòng, cậu nghe thấy ở bên ngoài Mai Côi nói với Tiểu Tiểu:
- Mẹ Tiểu Tiểu, anh không vui, con cũng rất lo lắng
- Nó làm sao thế?
- Anh ấy bảo là chuyện công tác, nhưng con cũng rất ngốc, vẫn chẳng luyện tốt được để thi đấu
Nghiêm Cẩn bưng mặt, cậu cảm thấy mắt cay cay khó chịu, rùa con rất mẫn cảm, cậu cảm thấy gì cô bé chắc chắn biết, nhưng bây giờ cậu chẳng có cách nào bình thường lại cả
Cả tối, Mai Côi mang cho cậu nào là hoa quả, nào là đồ ăn khuya nhưng cậu cũng chỉ miễn cướng ăn. Sau đó, Nghiêm Lạc không nhìn nổi quăng cậu ra cửa nói:
- Con đến ngay cả bản thân cũng không chiến thắng được, còn chưa mở màn thì con đã là người thua rồi
Anh ném cậu nhóc vào địa ngục để cậu nhóc đi giết ma quỷ
- Chờ con tháo bỏ cái bộ mặt đưa đám này đi thì hãy về nhà
Nghiêm Cẩn mất ba ngày mới khiến Nghiêm Lạc cảm thấy vẻ mặt cậu là thoải mái nên được cho về nhà. Trước đó, mỗi lần cậu đi ra đều bị đá vào. Lần này cha lại nói với cậu đầy lí lẽ:
- So với việc con mặt ủ dột, đóng cửa nhốt mình trong phòng khiến người khác lo lắng thì chẳng bằng tìm việc mà làm. Đàn ông con trai đừng có cái gì cũng hiện ra trên mặt, chẳng hay ho gì.
Nghiêm Cẩn bị dạy dỗ, về nhà để ý bản thân, nhìn gương mà luyện tập cười, sau đó xác định bản thân trống rỗng, không nghĩ đến chuyện kia thì mới chạy về trường. Mai Côi đã về trường được hai ngày, nhìn thấy cậu bé thì vô cùng cao hứng. Cô bé có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với cậu:
- Bọn Mẫn Lệ lại giúp em tập hai ngày, em có tiến bộ nhiều lắm đấy
- Hôm nay lớp luyện thể lực em chạy hết được một vòng, vượt qua hết được các chướng ngại, tuy rằng vẫn là xếp bét nhưng em chưa từng thực hiện đủ được quá trình như vậy bao giờ
- Mẫn Lệ và Tiểu Mị đánh nhau, lúc ăn cơm Tiểu Mị va vào Mẫn Lệ, em chính mắt nhìn thấy, thế mà chị ấy còn nói những lời khó nghe, mắng em nữa chứ, em chẳng thích chị ấy. Anh ơi, anh có nhiều bạn gái nhưng chị này là kém nhất
- Anh làm gì mà có nhiều bạn gái? Sau này không có nữa
- Vậy anh định làm hòa thượng
- ...
- Hòa thượng có phải là không thể ăn thịt không?
Mai Côi thực lòng lo lắng cho cậu bé, anh trai rất thích ăn thịt mà...
- ...
Không nghe thấy gì, không nghe thấy gì. Nghiêm Cẩn thực sự cảm thấy mình đã sai rồi, cậu nên nói với cha, luyện thong dong bình tĩnh thì không cần đá cậu vào địa ngục, nhốt cậu với rùa con một chỗ là được. Rùa con còn lợi hại hơn lũ yêu ma kia nhiều.
Đáng tiếc rùa con chỉ lợi hại với cậu chứ không đủ lợi hại với Tiểu Mị, cho nên vẫn phải luyện tập, Nghiêm Cẩn lại dẫn Mai Côi về công ty.
Lần này Nghiêm Cẩn rất thuận lợi mà đánh xong bài quyền, ngày đó Mai Côi đã xem qua một lần, đã không còn cảm giác mới lạ, bất ngờ nên cũng chẳng cảm thán gì thêm. Nhưng cô nhóc vẫn không theo kịp được tốc độ của Nghiêm Cẩn, cô bé cảm thấy việc tìm suy nghĩ trong đầu còn chẳng nhanh bằng việc xem trực tiếp bằng mắt
Nghiêm Cẩn lườm Mai Côi, Mai Côi để mặc cậu bé lườm nhưng vẫn vô tội mà chẳng nghĩ ra được cách nào. Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn vào mắt Mai Côi, bỗng nhiên lại xấu hổ mà đỏ mặt. Mai Côi không nhịn được mà cười, lại nghĩ tới mông khỉ nhưng nhìn Nghiêm Cẩn còn bực mình thì vội nhắm mắt:
- Em không phát hiện gì cả, em tự nhận phạt nhắm mắt nhé
Nghiêm Cẩn đột nhiên có một suy nghĩ:
- Đúng, em nhắm mắt vào
Cậu tìm được một chiếc khăn mỏng bịt mắt Mai Côi lại, kéo cô bé ra giữa sàn nói:
- Đừng có nhìn nữa, chỉ dùng suy nghĩ mà cảm ứng động tác của anh thử xem
Lần này, cậu đổi sang bộ quyền khác, đánh xong hỏi:
- Sao rồi?
Mai Côi suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Hình như có nắm bắt được một chút
- Hình như? Chỉ là hình như mà em phải nghĩ lâu thế sao? Nghiêm Cẩn lại cao giọng
- Chỉ là em đang tự nghĩ lại thôi
Mai Côi xua tay, sau đó tiếp tục yên lặng suy nghĩ. Lúc Nghiêm Cẩn đang nghĩ thầm "đồ ngốc này mà cũng biết tự nghĩ" thì Mai Côi lại nói:
- Chơi rất hay, anh ơi, anh đánh lại lần nữa, đổi sang bộ quyền khác đi
Nghiêm Cẩn chán nản, đang biểu diễn xiếc sao?
- Không phải đâu, chỉ em là có chút cảm giác có thể tìm được suy nghĩ của anh, em muốn thử xem
- Thử cái gì?
Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua việc cô nhóc lại đọc suy nghĩ của mình mà hỏi vào vấn đề chính
- Anh chỉ cần đánh quyền thôi, chậm lại một chút
Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, sau đó rốt cuộc đã hiểu cô bé muốn thử cái gì? Cô nhóc làm theo động tác của cậu, cậu đánh bên phải Mai Côi cũng đáng bên phải, đá chân thì Mai Côi cũng đá chân. Lúc đầu Mai Côi còn không theo kịp, cứ từng động tác rồi lại dừng, sau đó cách một hồi lại làm một động tác...
Vài lần sau, Mai Côi bất động. Nghiêm Cẩn tay không ngừng, lần này cậu biết cô nhóc đang suy nghĩ, cậu vẫn tiếp tục đánh quyền, hết bài này qua bài khác. Sau đó Mai Côi bắt đầu cử động, lần này đánh theo liên tục hai động tác liền, nghỉ một chút lại đuổi kịp mà đánh theo ba động tác rồi lại ngừng rồi dần dần bắt đầu bắt kịp với cậu. Cô bé bịt mắt nhưng quả nhiên đánh theo Nghiêm Cẩn không sai chút nào.
Nghiêm Cẩn giật mình không nói được gì, cậu vốn chỉ nghĩ Mai Côi có thể tìm hiểu được ý đồ theo bản năng của người khác rồi dựa vào bản năng của mình mà né tránh nhưng không ngờ cô bé còn có thể liên hệ ý thức của người khác với mình. Mấy bộ quyền này của cậu cũng không đơn giản, muốn đánh hết ra thì cũng phải luyện mấy tháng, mà Mai Côi đừng nói là luyện tập mà nhìn còn chưa nhìn. Cậu đánh lại nhanh nhưng cô bé vẫn có thể dựa vào ý nghĩ mà đánh trọn bộ quyền
- Em đánh lại lần nữa anh xem nào!
Cậu tháo khăn che mặt của Mai Côi, muốn nghiên cứu hết tiềm năng của cô bé
- Em không làm được đâu, em có biết anh đánh quyền gì đâu
Mai Côi thành thật nói.
Như vậy mà cũng được? Nghiêm Cẩn suy nghĩ cẩn thận, Mai Côi nói thêm:
- Anh ơi, tay chân em mỏi quá
Cô bé nhăn mặt, những động tác vừa rồi căn bản khó mà làm, giờ tứ chi đều đang biểu tình. Nghiêm Cẩn ở bên vừa xoa chân cho Mai Côi vừa vui vẻ
Nhưng đi thi cũng không thể để Mai Côi đánh những động tác giống Tiểu Mị được, vẫn phải nghĩ chiêu
- Anh ơi, anh nhất định phải giúp em thắng nhé, em ghét Tiểu Mị lắm, chị ấy chỉ biết coi thường người khác thôi!
- Chương 1 - Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính
- Chương 2 - Vấn đề về chim nhở của Tiểu Ma Vương
- Chương 3 - Giấc mơ có 3000 vợ của Tiểu Ma Vương
- Chương 4 - Rùa con xâm nhập địa bàn của ma vương
- Chương 5 - Tiểu Ma Vương trước sau đều thất thủ
- Chương 6 - Vì lập uy Tiểu Ma Vương làm chuyện xấu
- Chương 7 - Cầu hòa chưa được ma vương đã xấu mặt
- Chương 8 - Bảo vệ Mai Côi, Tiểu Ma Vương gặp rắc rối
- Chương 9 - Chịu trừng phạt Tiểu Ma Vương bị nghỉ học
- Chương 10 - Năng lực thần kỳ của rùa con
- Chương 11 - Bí mật của những người biết thuật tâm ngữ
- Chương 12 - Mối tình đầu của Tiểu Ma Vương
- Chương 13 - Trường học của những đứa trẻ siêu năng lực
- Chương 14 - Tiệc ra mắt, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo
- Chương 15 - Tìm hiểu bí mật, Tiểu Ma Vương muốn trở nên mạnh mẽ
- Chương 16 - Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
- Chương 17 - Kỳ thi cuối kỳ của Tiểu Ma Vương
- Chương 18 - Tránh bị lộ bí mật Tiểu Ma Vương chịu tội thay
- Chương 19 - Tiểu Ma Vương bất lực
- Chương 20 - Thân thế phức tạp của Mai Côi
- Chương 21 - Cuộc gặp mặt gia đình của tiểu ma vương
- Chương 22 - Cả nhà về trấn cũ điều tra
- Chương 23 - Bà lão thần bí tiết lộ bí mật
- Chương 24 - Đại nạn tới, siêu năng lực bị phát hiện
- Chương 25 - Vì nghĩ cách cứu viện mà chân tướng bị vạch trần
- Chương 26 - Tình báo siêu đẳng
- Chương 27 - Xông vào trường học, Tiểu ma Vương làm sứ giả hộ hoa
- Chương 28 - Sương mù dày đặc cực nguy hiểm
- Chương 29 - Giải cứu trường học nguy hiểm tạm qua
- Chương 30 - Sắp được học cùng mà vui mừng
- Chương 31 - Thí nghiệm hôn môi của Tiểu Ma Vương
- Chương 32 - Bệnh bất trị của Tiểu Ma Vương
- Chương 33 - Tiểu Ma Vương giật mình lĩnh ngộ
- Chương 34 - Mai Côi đến trường Tiểu Ma Vương ghen
- Chương 35 - Buổi tối tuyệt vời gặp quỷ lãng mạn
- Chương 36 - Khảo Nghiệm nhập trường của Mai Côi
- Chương 37 - Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện
- Chương 38 - Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con
- Chương 39 - Được tỏ tình chính là chuyện xấu hổ
- Chương 40 - Cá cược thắng thua, Mai Côi nghênh chiến
- Chương 41 - Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
- Chương 42 - Thổ lộ và bị hiểu nhầm
- Chương 43 - Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc cành nhiều
- Chương 44 - Chân tướng rõ ràng Ma Vương tan nát cõi lòng
- Chương 45 - Rùa con bỏ nhà ra đi
- Chương 46 - Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
- Chương 47 - Trừng trị kẻ ác Tiểu Ma Vương hiển uy
- Chương 48 - Tìm được manh mối và những bí mật khó hiểu
- Chương 49 - Gỡ dần manh mối
- Chương 50 - Là địch hay là bạn, thật giả khó phân định
- Chương 51 - Biển tình mênh mông sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 52 - Vụ án mạng li kì và nhiều uẩn khúc
- Chương 53 - Tình địch xuất hiện, Ma Vương lo lắng
- Chương 54 - Mối tình đầu của Mai Côi bì phát hiện
- Chương 55 - tình cảm lãng mạn, vụ án có đột phá
- Chương 56 - Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt
- Chương 57 - Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó
- Chương 58 - Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm
- Chương 59 - Phòng tối đầy sát khí
- Chương 60 - Ma Vương hiện thân làm rõ tình hình
- Chương 61 - Những bí mật liên hoàn được tháo gỡ
- Chương 62 - Vừa ấm áp đã có gió mưa kéo đến
- Chương 63 - Trái tim gắn kết
- Chương 64 - Vụ án có đột phá, Mai Côi đột nhiên mất tích
- Chương 65 - Toàn thành phố tập trung tìm kiếm Mai Côi
- Chương 66 - Trần Bình hiện thân chân tướng rõ ràng
- Chương 67 - Bên sáng bên tối, vừa thủ vừa công
- Chương 68 - Đối chọi gay gắt, dành sức chờ phát động
- Chương 69 - Thiếu niên thần binh thi thố tài năng
- Chương 70 - Ma Vương hiện thân, anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 71 - Đại đoàn viên
- Chương 72 - Mọi người vui mừng hạnh phúc viên mãn
- Phiên ngoại 1 - Tiểu Ma Vương trọc đầu
- Phiên ngoại 2 - Quỷ kế của Tiểu Ma Vương
- Phiên ngoại 3 - Tuổi 20 cũng là ngày của độc thân
- Phiên ngoại 4 - Cuộc sống ướp dấm của Tiểu Ma Vương