Chương 17 - Kỳ thi cuối kỳ của Tiểu Ma Vương
Mai Côi nói quả nhiên chính xác, sau khi đọc đề, tổ của Nghiêm Cẩn quả nhiên có hai thử thách, một là phải vào khu nước, lửa, xuyên qua rừng cây, sau đó ở khu chướng ngại vật giành cờ với tổ còn lại
Cừu Tranh vừa thấy lửa thì nhíu mày:
- Thật không hay ho, là lửa!
Huyết tộc bọn họ kị lửa, mỗi tổ là hai lớp trộn lẫn, có hai người của huyết tộc, 3 người là trong gia tộc hàng ma, hai người siêu năng lực, 2 người từ thần tộc và một ưng tộc. Đề này giết chết 20% sức chiến đấu của bọn họ rồi còn đâu.
Nghiêm Cẩn đang nghĩ chiến lực để vượt qua thì Mai Côi nói:
- Tổ bên kia là khu đầm lầy, khu đá nhọn và cả lửa.
Nghiêm Cẩn nhíu mày, bên kia cũng có lửa, nói như vậy bọn họ sẽ không cần đến khu chướng ngại gặp mà đụng mặt ở ngay khu lửa. Nghiêm Cẩn ngẩng đầu, thấy mấy bạn học đang thương lượng, cậu quyết định nhanh, trước tách con người ra:
- Đừng thảo luận như vậy, Mẫn Lệ, A Hạo, Tề Phi, Lam Băng, Mang Tuấn, các cậu tới đằng kia trước, bên kia có tâm ngữ giả sẽ biết mọi người nghĩ gì. Chúng ta chia làm hai tổ thương lượng, không thể để bọn họ biết hết mọi thứ được.
Mẫn Lệ (tình đầu này), A Hạo nghe thấy có lý thì dẫn mấy người còn lại qua một bên, tự đứng thành một tổ, chờ chỉ thị của Nghiêm Cẩn. Mai Côi còn nói: "Tâm ngữ giả kia đang nghe các anh đấy, có người xưng là A Huy rất hung dữ, bắt tâm ngữ giả kia làm vậy. Bọn họ biết ở khu lửa sẽ gặp tổ anh nên đang thương lượng phải làm thế nào. Tâm ngữ giả kia nói cho bọn họ anh gạt con người ra, cậu ta không nghe được ai khác. A Huy kia đang tức giận."
"Rùa con, em phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện em". Nghiêm Cẩn dặn dò Mai Côi trong đầu, sau đó nói với bọn Cừu Tranh:
- Khu nước hẳn là không vấn đề, chúng ta cần phải thật nhanh, khu rừng sẽ có cạm bẫy nhưng may chúng ta cũng không sao, để Mẫn Lệ đưa bọn họ qua là được rồi. Chỉ phiền khu lửa, chú Đậu Đậu và Thư Cầm sẽ không dùng được, hơn nữa, trong đề, có đôi khi ở cửa cuối cùng vẫn còn cạm bẫy, chúng ta phải đề phòng.
Chu Thư Cầm ngao ngán:
- Không xui xẻo thế chứ!
Ưng tộc Ngụy Anh Vân gật đầu:
- Cuộc thi trước quả thực có hai tổ đụng nhau ở cửa cuối cùng, Nghiêm Cẩn nói đúng, chúng ta phải đề phòng!
Nghiêm Cẩn nhanh chóng bố trí, Ngụy Anh Vân có thể bay thì cho làm tiên phong đi thăm dò tình hình bên kia. Mình và thần tộc Tào Anh Tĩnh che chở toàn tổ đi, Cừu Tranh và Chu Thư Cầm là hai người ở huyết tộc đi phía sau. Cậu xác định mục tiêu, không phải chỉ thắng mà cả đội cùng thắng, không để bất kì ai rớt lại.
Chiến lược của Nghiêm Cẩn là:
- Một khi chạm mặt thì diệt tâm ngữ giả trước, không thể để bọn họ lại nghe trộm chúng ta
Cậu thoáng dừng, nói với Mai Côi: "Rùa con, không nói em nhé, đừng có mà tức giận"
Mai Côi đang ngồi trong văn phòng ăn bánh ngọt, cô nhóc vừa ăn bánh vừa gật đầu đồng ý. Happy ngẩng đầu vừa vặn thấy Mai Côi rung đùi đắc ý ăn bánh thì không khỏi mỉm cười. Trẻ con đúng là trẻ con, có đồ ăn ngon là vui vẻ được.
Bên kia, Nghiêm Cẩn tiếp tục nói:
- Đồng Trạch Huy chắc chắn sẽ biến thành một người trong số chúng ta, làm loạn đội ngũ của chúng ta, chủ ý của anh ta nhiều nhất nhưng cũng không có bản lĩnh gì đáng kể, A Anh, cậu đi thăm dò tin tức, một khi phát hiện thì nhớ là có thể diệt thì diệt, không được thì để dấu hiệu để bọn mình phòng bị
Ngụy Vân Anh gật đầu tỏ ý hiểu, Nghiêm Cẩn còn nói:
- Tổ bên kia có Đường Thanh Mai là đại lực sĩ, chú Đậu Đậu đối phó với anh ta, Cừu Hoa thì để A Tĩnh ứng phó. Bọn họ có thần tộc Dung Hiên có vẻ phiền thì để mình phụ trách. Những cái khác thì để huyết tộc đấu huyết tộc, hàng ma sư với hàng ma sư, mọi người đến lúc đó tùy cơ ứng biến. Chỉ cần qua khu lửa thì Tề Phi có thể phát huy năng lực, mọi người tất cả bảo vệ cậu ấy đi cướp cờ. Những cái này trước đừng nói cho mấy bạn là người, đừng quên đối phương có tâm ngữ giả. Đến địa điểm gặp nhau, chúng ta đột ngột khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nghiêm Cẩn vừa dứt lời thì có tiếng thông báo từ loa:
- Xin chuẩn bị, sau khi có tín hiệu thì có thể vào trường thi.
Nghiêm Cẩn sắp xếp mọi người đứng theo đội hình chờ ở cửa:
- Đừng lo lắng, chúng ta chú ý giữ gìn thể lực.
"Đinh!!!". Tín hiệu vang lên, cửa mở, Nghiêm Cẩn dẫn mọi người chạy về khu hồ nước, cậu vừa chạy vừa vẫy tay:
- A Anh, đi đi, cẩn thận chút, không biết chừng bọn họ cũng phái trinh sát
Ngụy Anh Vân giương tay, bay lên trời, trước khi đi còn chắp tay hành lễ:
- Yên tâm, mình sẽ chờ mọi người ở bên dưới.
Ngụy Anh Vân bay đi, Nghiêm Cẩn lập tức nghe Mai Côi báo cáo: "Bên kia, tâm ngữ giả báo cáo với bọn họ rằng các anh có người bay đi, bọn họ cũng phái người đi trước, ừm, là A Triết".
Mai Côi sợ mình nói không đủ rõ, còn truyền hình ảnh đến Nghiêm Cẩn, kẻ nhanh chân chạy như điên đó đúng là Hồ tộc, Hồ Văn Triết.
Nghiêm Cẩn âm thầm ghi nhớ. Cả tổ nhanh chóng đến khu nước, trước mắt là một hồ nước phẳng lặng, không cầu, không thuyền, hai bên có bờ bảo vệ, trước đó có một tấm bảng viết quy tắc: Không được đi qua bờ bảo vệ
Mai Côi nói với Nghiêm Cẩn: "Thủy Linh đang trốn ở dưới hồ, sẽ chờ mọi người lội xuống nước thì vây mọi người."
Mọi người dừng bước trước hồ, trước đó, trong phòng theo dõi có thể nhìn thấy tình huống ở khu chướng ngại cuối cùng, còn trước đó thì chỉ thầy giáo xem được nên trong lòng bọn họ cũng không để ý rốt cuộc đi qua như thế nào
Mẫn Lệ hỏi:
- Chẳng lẽ bơi qua? Sẽ rất lạnh
Lam Băng khẽ cắn môi:
- Nếu mình lớn thêm một chút nhất định có thể biến hồ này thành băng cho mọi người qua
Âm Phàm Hạo nhìn cậu:
- Bọn mình ngồi đây chờ cậu lớn?
Nghiêm Cẩn ở bên đang thì thầm với Thần tộc Tào An Tĩnh rồi nháy mắt đã di động đến bên kia bờ. Tào An Tĩnh dặn mọi người:
- Cứ tạm chờ một chút, cẩn thận để ý mai phục.
Mọi người đợi một hồi, Nghiêm Cẩn chưa về đã thấy một người làm từ nước xông ra khỏi hồ. Thủy Linh mất hứng:
- Ai dà, mình bảo các bạn nhỏ các cậu nhé, các cậu phải xông qua hồ đi chứ, sao mãi không động, mình chờ rõ lâu, các cậu không nhảy xuống làm mình chờ ở dưới thật mệt.
Tào An Tĩnh hét lớn:
- Là Thủy Linh, mọi người cẩn thận!
Chín người lập thành đội hình, Thủy Linh cười lớn:
- Chơi vui rồi, chơi vui rồi, các bạn trẻ thật thích hình thức màu mè, đây là cuộc thi, không phải đánh nhau đến chết. Nhiệm vụ của mình là kéo các cậu xuống nước để loại các cậu, sẽ không làm ai bị thương hết, đừng lo lắng chứ.
Mẫn Lệ và mấy hàng ma sư nhìn nhau, cùng nhau đánh ra Ngự Hỏa phù công về phía Thủy Linh, Thủy Linh há miệng nuốt lấy ngọn lửa:
- Đối phó với mình dùng chút lửa con này không được, phải học Phục Linh chú cơ
Phục linh chú? Bọn họ còn chưa học được, phép thuật chưa đủ, căn bản không dùng được. Thủy Linh mất kiên nhẫn:
- Được rồi, các cậu không động thủ thì mình đến, ai bị kéo đến đáy hồ thì bị loại, không được chơi bẩn, thầy giáo còn đang theo dõi đó
Nói xong, nó làm thành một vòi rồng, bắn về phía mọi người. Mẫn Lệ và Tào An Tĩnh nhanh chóng ra tay, bày ra kết giới phòng hộ, Thủy Linh cười:
- Ha ha, giỏi lắm, biết làm kết giới phòng thủ nhưng không chống được lâu đâu
Nó lại làm thành vòi rồng lớn hơn đánh úp lại, lần này ngoài Lam Băng và Mang Tuấn, tất cả đều làm kết giới để phòng thủ, hàng ma sư và thần tộc làm kết giới bảo vệ còn Huyết tộc dùng cảnh ảo công kích Thủy Linh.
Thủy Linh xoay tròn nói:
- Đám trẻ con ngốc này, nếu xuống nước liều mạng mình cũng chỉ loại mấy người, các cậu qua bên kia có thể tiếp tục hành quân, giờ ở đây chẳng phải làm toàn quân bị diệt?
Vừa dứt lời, một gốc cây đại thụ đổ rạp như từ trời rơi xuống, lộn mấy vòng rồi chắn ngang mặt hồ, khiến hồ nước xao động. Tiểu ma vương đánh một đòn về phía Thủy Linh rồi hô lớn:
- Mọi người mau lên cây, A Tĩnh dẫn mọi người đi, Thủy Linh để mình ứng phó.
Cậu vừa kêu vừa đánh ra Phục Linh chú, Thủy Linh vừa né vừa cao hứng kêu:
- Tiểu ma vương đã trở lại, đánh thế này mới thú vị.
Những người khác mặc kệ chuyện này, nhanh chóng chạy lên cây. Tào An Tĩnh tung chưởng, mấy đứa trẻ là người bay thẳng sang bên bờ kia. Một đám trẻ con lóc cóc qua hồ, vừa đặt chân xuống đất thì chạy vội.
Bên này hồ, Nghiêm Cẩn đá một cước qua, Thủy Linh hóa thành bọt nước né tránh. Nghiêm Cẩn cũng không dám đánh nhau, nháy mắt đã di động về phía bờ bên kia, giờ tay chào Thủy Linh rồi cũng chạy. Thủy Linh đứng trên mặt hồ lầm bầm:
- Mình nên nói với Diêm Vương, mình đã ra sức với tổ của con lão ấy hơn hẳn nhưng tiểu gia hỏa này tiến bộ quá nhanh
Nghiêm Cẩn cũng chẳng hay biết cái đó. Cậu vượt qua mọi người nhanh chóng đến rừng cây. Mai Côi đã nói hết cạm bẫy bố cục cho Nghiêm Cẩn, chỗ nào có bẫy, chỗ nào có hố... Nghiêm Cẩn đều đã biết. Điều cậu phải làm là lặng lẽ, không để cho mọi người hoài nghi rồi phá hủy những bẫy này.
Ngụy Anh Vân đứng trên rừng cây, cậu đã đi thăm dò qua về, ở khu lửa có chút kí hiểu, còn phát hiện Hồ Văn Triết cũng chạy đến. Ngụy Anh Vân né tránh, lui về rừng cây, đứng ở chỗ cao nhất giám thị. Những gì cậu ta có thể nhìn được Mai Côi đều truyền tin cho Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn cân nhắc rồi gọi Cừu Tranh và Chu Thư Cầm đến:
- Hai người trèo lên cây được, ở trên đó rất an toàn, hai người đi trước, tâm ngữ giả kia không nghe được hai người, hai người đến chỗ khu lửa phục kích rồi loại tâm ngữ giả. A Anh ở trên đỉnh cây, bảo cậu ấy yểm trợ hai người. Hai người diệt được tâm ngữ giả thì lui ngay, đừng làm cho bọn họ có cơ hội dùng lửa đánh hai người.
Cừu Tranh gật đầu đồng ý, nhanh chóng bay lên cây với Chu Thư Cầm.
Nghiêm Cẩn vung tay với mọi người:
- Mình đi mở đường, các cậu giữ khoảng cách, đi theo chỗ an toàn mà mình vạch ra. A Tĩnh để ý chút
Dứt lời cậu xông về phía trước, đi về phía rừng cây.
Phá rừng cây đơn giản hơn, mọi cạm bẫy đều là vật chết, cậu theo lời Mai Côi chỉ điểm, đi từng bước về phía trước, đến lúc chạm vào bẫy đều giả vờ rất mạo hiểm nhưng luôn trốn được, an toàn lui ra. Cậu nhận biết được Mai Côi lo lắng, vội an ủi cô bé rằng không sao, cậu chỉ vì đánh lừa thầy giáo mà làm như vậy thôi, bảo bé đừng sợ. Cậu nói xong, phát hiện không nhận được cảm xúc của Mai Côi nữa. Lòng Nghiêm Cẩn ngọt ngào, rùa con nhà cậu thật vừa ngoan vừa cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến cuộc thi mà còn chắn cảm xúc của mình không để cho cậu biết.
Xông qua rừng cây, loa phát thanh vang lên:
- Hạ Bồi out! Hạ Bồi out (Cho có không khí Running Man nhá ^^)
Nghiêm Cẩn mừng rỡ, chú Đậu Đậu đã thành công. Trên cây, Ngụy Anh Vân tung cánh bay về phía khu lửa:
- Bọn họ công kích Cừu Tranh, mình đi cứu.
Nghiêm Cẩn lớn tiếng kêu:
- Đừng tham chiến, dẫn bọn họ rút về
Lúc này, sáu người phía sau theo lời Nghiêm Cẩn cũng đã xông qua rừng cây, Nghiêm Cẩn dẫn bọn họ đi về khu lửa, vừa đi vừa nói:
- Huyết tộc đến khu lửa là không được, mọi người lấy tinh thần, chúng ta cần cố gắng cả tổ phải xuất sắc, không được để ai rời khỏi cuộc thi. A Tĩnh, cậu đối phó với Cừu Hoa trước, tia chớp của nó có thể khắc chế Ưng tộc, diệt nó thì A Anh mới không bị loại. Mẫn Lệ, Tề Phi, hai người đối phó Văn Triết, chặt đứt tổ tiên phong. Dung Hiên để cho mình. Lam Băng, cậu không sợ lửa, phải bảo vệ Mang Tuấn. Mang Tuấn, cậu chỉ có một nhiệm vụ là vượt qua lửa đến cướp cờ. Những người khác để bọn Cừu Tranh ngăn ngoài. Mọi người hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Bọn trẻ nói đầy khí thế, ý chí chiến đấu sôi sục. Phía sau cũng không hề trì hoãn, qua mấy khảo nghiệm, tổ kia cũng có chút mệt mỏi. Nhưng chiến lược của Nghiêm Cẩn hợp lý, chỉ chốc lát đã áp chế được tổ kia. Đổng Trạch Huy biến thành Dung Hiên mạnh nhất tổ mình, ý đồ cho Dung Hiên có thêm chút thời gian nhưng Mai Côi sớm biết, Nghiêm Cẩn nhanh chóng đánh bại cậu ta.
Mang Tuấn được bọn nhỏ che giấu, chạy về phía cuối. Ngụy Anh Vân cũng hộ tống cậu, cuối cùng lấy được cờ.
Đám Mẫn Lệ hoan hô nhảy nhót, Chu Thư Cầm nhào về phía Nghiêm Cẩn, hung hăng thơm cậu cái. Hồ Văn Triết dậm chân kêu:
- Mình sớm biết, nếu có thể vào tổ Tiểu ma vương là được rồi.
Trong phòng theo dõi, các thầy giáo đều nói quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, sau đó thông báo cho đám học sinh quay về lớp. Nhưng Nghiêm Cẩn mặc kệ, cậu nhanh như chớp chạy về văn phòng Happy, rùa con nhà cậu còn đang ở đó chờ cậu.
Cậu vừa vào cửa đã thấy Nghiêm Lạc ngồi xổm trước sô pha đang nói chuyện với Mai Côi. Mai Côi mở to mắt sợ hãi, không biết bọn họ nói gì, Mai Côi chỉ lắc đầu liên tục.
Nghiêm Cẩn nóng nảy, vội tiến lên, che trước mặt Tiểu Mai Côi:
- Cha đừng mắng rùa con, em ấy chỉ muốn tìm con thôi.
Nghiêm Lạc nhìn thoáng qua con lại nhìn Mai Côi nói:
- Cha biết em tới tìm con, cha không trách em. Cha chỉ muốn biết sao một mình em đi được tới đây?
- Chương 1 - Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính
- Chương 2 - Vấn đề về chim nhở của Tiểu Ma Vương
- Chương 3 - Giấc mơ có 3000 vợ của Tiểu Ma Vương
- Chương 4 - Rùa con xâm nhập địa bàn của ma vương
- Chương 5 - Tiểu Ma Vương trước sau đều thất thủ
- Chương 6 - Vì lập uy Tiểu Ma Vương làm chuyện xấu
- Chương 7 - Cầu hòa chưa được ma vương đã xấu mặt
- Chương 8 - Bảo vệ Mai Côi, Tiểu Ma Vương gặp rắc rối
- Chương 9 - Chịu trừng phạt Tiểu Ma Vương bị nghỉ học
- Chương 10 - Năng lực thần kỳ của rùa con
- Chương 11 - Bí mật của những người biết thuật tâm ngữ
- Chương 12 - Mối tình đầu của Tiểu Ma Vương
- Chương 13 - Trường học của những đứa trẻ siêu năng lực
- Chương 14 - Tiệc ra mắt, Tiểu Ma Vương kiêu ngạo
- Chương 15 - Tìm hiểu bí mật, Tiểu Ma Vương muốn trở nên mạnh mẽ
- Chương 16 - Tiểu Mai Côi bỏ nhà ra đi
- Chương 17 - Kỳ thi cuối kỳ của Tiểu Ma Vương
- Chương 18 - Tránh bị lộ bí mật Tiểu Ma Vương chịu tội thay
- Chương 19 - Tiểu Ma Vương bất lực
- Chương 20 - Thân thế phức tạp của Mai Côi
- Chương 21 - Cuộc gặp mặt gia đình của tiểu ma vương
- Chương 22 - Cả nhà về trấn cũ điều tra
- Chương 23 - Bà lão thần bí tiết lộ bí mật
- Chương 24 - Đại nạn tới, siêu năng lực bị phát hiện
- Chương 25 - Vì nghĩ cách cứu viện mà chân tướng bị vạch trần
- Chương 26 - Tình báo siêu đẳng
- Chương 27 - Xông vào trường học, Tiểu ma Vương làm sứ giả hộ hoa
- Chương 28 - Sương mù dày đặc cực nguy hiểm
- Chương 29 - Giải cứu trường học nguy hiểm tạm qua
- Chương 30 - Sắp được học cùng mà vui mừng
- Chương 31 - Thí nghiệm hôn môi của Tiểu Ma Vương
- Chương 32 - Bệnh bất trị của Tiểu Ma Vương
- Chương 33 - Tiểu Ma Vương giật mình lĩnh ngộ
- Chương 34 - Mai Côi đến trường Tiểu Ma Vương ghen
- Chương 35 - Buổi tối tuyệt vời gặp quỷ lãng mạn
- Chương 36 - Khảo Nghiệm nhập trường của Mai Côi
- Chương 37 - Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện
- Chương 38 - Năng lực mạnh mẽ tiềm ẩn của rùa con
- Chương 39 - Được tỏ tình chính là chuyện xấu hổ
- Chương 40 - Cá cược thắng thua, Mai Côi nghênh chiến
- Chương 41 - Mai Côi phát uy toàn trường kinh động
- Chương 42 - Thổ lộ và bị hiểu nhầm
- Chương 43 - Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc cành nhiều
- Chương 44 - Chân tướng rõ ràng Ma Vương tan nát cõi lòng
- Chương 45 - Rùa con bỏ nhà ra đi
- Chương 46 - Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ
- Chương 47 - Trừng trị kẻ ác Tiểu Ma Vương hiển uy
- Chương 48 - Tìm được manh mối và những bí mật khó hiểu
- Chương 49 - Gỡ dần manh mối
- Chương 50 - Là địch hay là bạn, thật giả khó phân định
- Chương 51 - Biển tình mênh mông sóng ngầm mãnh liệt
- Chương 52 - Vụ án mạng li kì và nhiều uẩn khúc
- Chương 53 - Tình địch xuất hiện, Ma Vương lo lắng
- Chương 54 - Mối tình đầu của Mai Côi bì phát hiện
- Chương 55 - tình cảm lãng mạn, vụ án có đột phá
- Chương 56 - Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt
- Chương 57 - Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó
- Chương 58 - Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm
- Chương 59 - Phòng tối đầy sát khí
- Chương 60 - Ma Vương hiện thân làm rõ tình hình
- Chương 61 - Những bí mật liên hoàn được tháo gỡ
- Chương 62 - Vừa ấm áp đã có gió mưa kéo đến
- Chương 63 - Trái tim gắn kết
- Chương 64 - Vụ án có đột phá, Mai Côi đột nhiên mất tích
- Chương 65 - Toàn thành phố tập trung tìm kiếm Mai Côi
- Chương 66 - Trần Bình hiện thân chân tướng rõ ràng
- Chương 67 - Bên sáng bên tối, vừa thủ vừa công
- Chương 68 - Đối chọi gay gắt, dành sức chờ phát động
- Chương 69 - Thiếu niên thần binh thi thố tài năng
- Chương 70 - Ma Vương hiện thân, anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 71 - Đại đoàn viên
- Chương 72 - Mọi người vui mừng hạnh phúc viên mãn
- Phiên ngoại 1 - Tiểu Ma Vương trọc đầu
- Phiên ngoại 2 - Quỷ kế của Tiểu Ma Vương
- Phiên ngoại 3 - Tuổi 20 cũng là ngày của độc thân
- Phiên ngoại 4 - Cuộc sống ướp dấm của Tiểu Ma Vương