Gửi bài:

Chương 7 - Cầu hòa chưa được ma vương đã xấu mặt

Tiểu Tiểu ôm Mai Côi dỗ một lúc, chờ con bé ngừng khóc thì lấy khăn tay lau mặt cho con bé:

- Mai Côi ngoan lắm, đừng buồn, chúng ta về nhà trước đã, dì làm đồ ăn ngon cho con được không?

Tiểu Mai Côi chớp chớp đôi mắt to ướt át, hít hít mũi, cái đầu nhỏ chôn ở gáy Tiểu Tiểu khẽ gật đầu. Tiểu Tiểu cười, khẽ hôn má Mai Côi, bế con bé về nhà. Nghiêm Cẩn chán nản đi đằng sau, cảm thấy tâm tình rất tệ.

Vừa đến cổng khu nhà, một chiếc xe vừa vặn dừng lại, Mai Khánh Hải từ trên xe bước xuống, liếc mắt đã nhìn thấy ba người lớn bé, Mai Khánh Hải gọi:

- Mai Côi.

Tiểu Mai Côi vui mừng ngẩng đầu:

- Cha ơi

Cô nhóc giãy khỏi tay Tiểu Tiểu, chạy tới chỗ Mai Khánh Hải. Mai Khánh Hải gắt gao ôm con gái vào lòng, sự căng thẳng mấy ngày đi công tác cuối cùng mới lơi lỏng

- Baby ngoan, con thế nào, cha về rồi, cha không tốt, không chăm sóc tốt cho con

Mai Khánh Hải ôm đứa con bảo bối, hôn cô nhóc. Tiểu Mai Côi thấy người thân thì lại khóc:

- Cha ơi con nhớ cha lắm!

Tiểu Tiểu lôi Nghiêm Cẩn đi tới, Mai Khánh Hải bế cô nhóc một câu cảm ơn, hai câu cảm ơn. Tiểu Tiểu thấy anh ta còn kéo hành lý thì bảo anh về nhà thu dọn, nghỉ ngơi trước, tối đến nhà mình ăn cơm, tiện bàn việc xử lý chuyện bảo mẫu Tiểu Phương. Mai Khánh Hải liên tục gật đầu, bế Mai Côi đi về. Tiểu Mai Côi nhu thuận chào tạm biệt Tiểu Tiểu nhưng không chào Nghiêm Cẩn khiến cho Nghiêm Cẩn có chút không thoải mái.

Về tới nhà, Nghiêm Cẩn đứng ngồi không yên, cậu đã chuẩn bị tâm lý, nếu chuyện bại lộ cùng lắm thì ăn đánh, đến lúc đó nhận sai với cha là được. Tình huống như thế này, cậu nghĩ tâm tình sẽ phải khá hơn nhưng hôm nay lại cảm thấy không thoải mái nổi.

Tiểu Tiểu lại càng buồn bực. Sao hôm nay Tiểu ma vương này lại ngoan ngoãn như thế. Nhưng cô cũng mặc kệ cậu nhóc, cô phải chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi cha con nhà họ Mai. Nhưng vừa đem đồ ăn ra định chế biến thì Mai Khánh Hải bế Mai Côi tới. Đầu tiên, anh nói xin lỗi vì không thể đến ăn cơm, Mai Côi làm loạn nói muốn ăn Mc Donals, anh đã lâu không gặp con bé nên muốn chiều con bé. Chờ bọn họ đi ăn về thì anh sẽ đến nhà cảm ơn

Tiểu Tiểu đương nhiên khó mà nói gì, cũng đồng ý. Cô hôn Tiểu Mai Côi, tiễn cha con bọn họ ra ngoài. Nghiêm Cẩn nhìn theo, vừa rồi Tiểu Mai Côi vào nhà có lén liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu đang nhìn mình thì vội quay đầu, còn rụt về phía cha mình. Cô bé đang rất sợ Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn hẳn nên vui mừng vì chuyện này nhưng không biết vì sao, thật sự cảm thấy mình làm sai. Trước kia cùng đám bạn nhỏ chơi đùa, mọi người đều nghịch ngợm, nếu không thì sẽ là đi mách cô giáo, mách bố mẹ. Nhưng con rùa con ngu ngốc này chỉ biết lặng lẽ khóc một mình, làm cho cậu chẳng thấy có tí thành tích trêu chọc nào. Đều do con bé kia, là đứa trẻ kì quái, vừa ngu lại vừa đáng ghét. Nó quả nhiên là con rùa. Nhưng nghĩ như vậy cũng chẳng dễ chịu hơn tí nào.

Hơn 8h tối, Mai Khánh Hải rất khách khí mang lễ vật đến cửa, Nghiêm Cẩn nghe được tiếng chuông cửa thì rất tích cực chạy ra mở cửa. Nhìn thấy ngoài chỉ có Mai Khánh Hải thì có chút thất vọng, chẳng lẽ con rùa kia là đồ hẹp hòi? Cứ thế không để ý đến cậu nữa?

Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn hiếm thấy ngồi trên sô pha, định thám thính tin tức thì lại bị Nghiêm Lạc đuổi về phòng. Nghiêm Cẩn có chút không vui nhưng cũng chẳng có cách nào, mặt xám ngoét đi vào phòng, quẹo trái quẹo phải chẳng có chuyện gì làm. Bởi vì lần trước bị phạt, phòng cậu bị cắt mạng, TV đáng yêu của cậu cũng bị tịch thu, cậu ngồi ngốc cũng không được. Vì thế, Nghiêm Cẩn lén mở cửa phòng nghe trộm. Giọng vốn rất bé nhưng Nghiêm Cẩn không phải là bạn nhỏ bình thường, cậu vận khí, ngưng thần là có thể nghe rõ phân nửa đoạn đối thoại

Giờ mấy người lớn đang nói chuyện bảo mẫu Tiểu Phương. Mai Khánh Hải nói anh về nhà kiểm tra đồ đạc cũng không thấy mất thứ gì quý giá. Tiểu Phương này là sau khi vợ anh bỏ đi mời về, trước mặt anh vẫn tỏ ra tận tâm, anh cũng xuề xòa, không phát hiện có gì khác lạ. Lúc chuyển nhà thì cũng đưa cô đến đây. Mai Côi là đứa trẻ rất ngoan, cũng biết thương cha, nên bình thường không kể khổ gì với anh. Anh cũng bận nên sơ sót. Lần này nếu không nhờ Tiểu Tiểu phát hiện thì nói không chừng Mai Côi sẽ xảy ra chuyện. Mai Khánh Hải nói xong mà vẫn thấy sợ run

Tiểu Tiểu lại hỏi về Mai Côi, Mai Khánh Hải nói vốn là do vợ chăm con bé, tình cảm gia đình họ rất tốt nhưng không biết vì sao, nửa năm trước, vợ anh đột nhiên nói không thể chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ này, cô muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, để lại một lá đơn li hôn rồi bỏ đi mất tăm.

Mai Khánh Hải nói đến giờ anh cũng nghĩ không ra huống chi là Mai Côi mới ba tuổi, chuyện này là sự đả kích rất lớn với Mai Côi, con bé trở nên ít nói, cũng rất cẩn thận, dường như sợ khiến cha không vui thì cha sẽ bỏ mặc bé. Điều này khiến anh rất đau lòng nhưng anh còn phải kiếm tiền, anh không có nhiều thời gian chăm sóc con bé nên chỉ có thể tìm bảo mẫu.

Nhân lúc này, Tiểu Tiểu nói mình muốn giúp anh chăm sóc Mai Côi:

- Dù sao nhà tôi cũng có con trai tuổi tầm đó, Mai Côi cùng thằng bé lại học cùng một trường, tôi có thể đón hai đứa, không có gì khác cả. Hai đứa trẻ ở chung có thể làm bạn

Mai Khánh Hải mừng rỡ, thời buổi này bảo mẫu tốt chẳng dễ tìm, anh lại thường xuyên phải đi công tác, không thể lúc nào cũng ở nhà cùng con gái. Nhà Tiểu Tiểu này toàn người nhiệt tình, nếu có thể giúp đỡ chăm sóc Mai Côi thì không gì tốt bằng. Nói cách khác, anh cũng đang nghĩ đến chuyện đổi việc nhưng việc làm cũng không dễ tìm. Anh cần tiền nuôi con gái khôn lớn. Giờ có những lời này của Tiểu Tiểu thì anh cũng đỡ nặng lòng, anh tỏ ý đưa tiền cho Tiểu Tiểu chăm sóc Mai Côi, Tiểu Tiểu biết nếu không nhận thì người làm cha như anh cũng không thể an tâm nên đồng ý

Nghiêm Cẩn ở trong phòng nghe được, không biết trong lòng có cảm giác gì. Nói như vậy, con rùa con sẽ thường xuyên đến nhà cậu. Vậy cậu có nên để ý đến nó không? Hoặc ngược lại, con bé đó có để ý đến cậu không? Lần này dường như con bé thật sự thương tâm. Nhưng ba mẹ con bé không cần con bé có phải là cậu nói đâu, nó không thể đem chuyện này tính sổ lên đầu cậu được

Ai dà, thật là phiền não. Nếu về sau cả đời không qua lại với nhau thì không tính nhưng nếu thường xuyên gặp nhau thì cậu nên làm thế nào?

Nhưng lần này gặp mặt cũng không quá nhanh. Tối hôm đó, Mai Khánh Hải và Tiểu Tiểu tán gẫu rồi, hôm sau xử lý xong chuyện Tiểu Phương rồi mang Mai Côi đi du lịch. Mai Khánh Hải nói lần này anh có mấy ngày nghỉ, muốn chơi cùng con gái nên đưa cô nhóc ra ngoài vui vẻ.

Cho nên ba ngày tới, Nghiêm Cẩn vẫn không nhìn thấy Tiểu Mai Côi, trái tim bé nhỏ của cậu vẫn không lơi lỏng, việc này không giải quyết thì cậu rất khổ sở

Bốn ngày sau, Thứ Hai, Nghiêm Cẩn dậy từ sớm, vội vã vệ sinh cá nhân, còn chọn bộ quần áo cậu thích nhất, ăn sáng xong rồi điên cuồng kéo mẹ đi học. Đến nhà trẻ, cậu lén nhìn cửa nhà mẫu giáo bé, không có bóng dáng rùa con, sau đó cậu chạy ra cổng trường chờ, kết quả bạn bè đều đến, cô giáo đóng cổng trường nhưng vẫn không thấy rùa con. Nghiêm Cẩn vô cùng thất vọng

Buổi chiều tan học, Nghiêm Cẩn mệt mỏi đi cùng mẹ về nhà, Tiểu Tiểu rất kì lạ, con mình hôm nay bị làm sao? Sáng còn vui vẻ phấn chấn, chiều đã ủ rũ là thế nào?

- Mẹ không biết, đàn ông có sự phiền não của đàn ông

Với sự truy vấn của Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn có phần mất kiên nhẫn đáp

Tiểu Tiểu phì cười, xoa đầu Tiểu ma vương, thằng nhóc này còn nói có phiền não của đàn ông. Con của cô đúng là lớn quá nhanh nhưng lại chưa hiểu sự đời

- Vậy con nói xem, sự phiền não của đàn ông của con là cái gì?

Nghiêm Cẩn đang nghĩ tâm sự của mình, lời kịch trên TV bất cẩn thốt ra:

- Phiền não của đàn ông ngoài sự nghiệp thì là đàn bà

Tiểu Tiểu ngừng bước:

- Con à, mẹ nghĩ con bây giờ mới là bạn nhỏ 4 tuổi chưa phát triển, nhưng chuyện đàn bà con cũng đừng phiền não, lần trước gây họa cha con vẫn còn nhớ đó

Nghiêm Cẩn không cho là đúng vẫy vẫy tay, trước mặt mẹ cậu nhất định cậu phải nói lại:

- Mẹ, tư tưởng của người lớn rất phức tạp, vấn đề các bạn học nữ của con không giống vấn đề của phụ nữ bọn mẹ. Mẹ, mẹ phải nhìn từ góc độ của bạn nhỏ bốn tuổi mới có thể hiểu được lòng con

- Tiểu ma vương à

Người làm mẹ thở dài:

- Mẹ thực sự rất muốn nhìn từ góc độ của bạn nhỏ 4 tuổi cho con nhưng "niềm vui bất ngờ" con cho mẹ quá nhiều, lại toàn là những chuyện chẳng có bạn nhỏ 4 tuổi nào có thể làm ra, mẹ không dám coi thường con tí nào

Tiểu ma vương bị mẹ trêu phì cười, cậu nhào lên cổ Tiểu Tiểu hôn cô một cái:

- Mẹ ơi, mẹ thật đáng yêu, khó trách sinh ra con ai thấy cũng yêu

Tiểu Tiểu ôm lấy con, cũng cười, xoa xoa má cậu:

- Da mặt con trai mẹ làm bằng gì mà dày thế này

Hai mẹ con nói nói cười cười đi đến cổng khu nhà, mắt Nghiêm Cẩn sáng lên, người đang nắm tay cha ra ngoài chẳng phải là Tiểu Mai Côi. Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy, bước lên chào Mai Khánh Hải. Mai Côi ngoan ngoãn chào một tiếng "Dì" nhưng vẫn không nhìn Nghiêm Cẩn một lần. Lòng dạ hẹp hòi thù dai của Tiểu ma vương lại vạch một bút với rùa nhỏ

Mai Khánh Hải nói Mai Côi muốn ăn Mc Donalds nên đưa con bé đi. Nghiêm Cẩn vừa nghe xong, vội bước lên, thân thiết nắm tay Mai Khánh Hải:

- Chú Mai, cháu cũng muốn ăn Mc Donalds, chú cho cháu đi cùng với

Tiểu Mai Côi vừa nghe trợn tròn mắt, giật mình nhìn cậu nhóc. Mai Khánh Hải vui vẻ cười lớn, đương nhiên đồng ý. Nghiêm Cẩn đắc ý cười với Mai Côi, bước tới nắm bàn tay nhỏ bé của cô nhóc, nói với Mai Khánh Hải:

- Chú à, cháu giúp chú dắt Mai Côi, bạn nhỏ phải đi cùng nhau

Tiểu Tiểu ở một bên nhìn vậy mà đau đầu, cô cảnh cáo gọi:

- Nghiêm Cẩn!

Mai Khánh Hải vội nói:

- Không sao! Không sao! Để tôi dẫn hai đứa đi

Tiểu ma vương nhân cơ hội nói:

- Đúng thế, chú Mai không phải người lạ, mẹ mau về nấu cơm, con thích ăn gà chiên, tối sẽ về ăn cơm mẹ nấu

Nhất định phải tách mẹ ra, bằng không cậu sẽ không có cơ hội trò chuyện riêng với Tiểu Mai Côi.

Mai Khánh Hải cũng nói không thành vấn đề, Tiểu Tiểu chẳng có cách nào, chỉ đành cảnh cáo Nghiêm Cẩn cùng người đi ra ngoài không được nghịch ngợm. Nghiêm Cẩn đương nhiên luôn miệng đồng ý. Cậu cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nắm tay Tiểu Mai Côi đi trước

Mai Côi bị cậu nhóc dắt tay cũng không dám tránh, chỉ cúi thấp đầu không nhìn cậu, Nghiêm Cẩn phát hiện, lá gan của rùa con rất bé, hơn nữa trước mặt người lớn, cô nhóc cũng không dám để lộ ra mâu thuẫn giữa hai đứa, vì thế Nghiêm Cẩn thoải mái hơn, nhân cơ hội này giải quyết chuyện tình. Cậu đi qua, thấp giọng nói:

- Rùa con, những lời đó không phải anh nói, em còn để bụng anh

Mai Côi không nói lời nào, miệng hơi mấp máy. Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Sau này, tên rùa con chỉ mình anh được gọi, người khác không được gọi là được. Trong trường ai dám gọi em như thế thì em bảo anh, anh đánh nó

Mai Côi vẫn không để ý đến cậu, mắt hơi mở to, lông mi dài như cánh quạt. Nghiêm Cẩn ở rất gần, bỗng nhiên cảm thấy thật ra rùa con trông cũng rất đáng yêu, tóc nhìn cũng rất thuận mắt. Hừ, chỉ là quá nhỏ nhặt

Nghiêm Cẩn nghĩ mình nên nói tiếp thế nào, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Mai Khánh Hải đi sau, lại nói với Mai Côi:

- Nếu em không để ý đến anh, ba em chắc chắn sẽ lo lắng...

Cậu còn chưa nói xong, lại nghe một tiếng "đông" thật lớn, đầu đau choáng váng, thì ra là cậu không để ý đường đi nên đập đầu vào cột điện =))))))))

Mai Côi mở to mắt, giật mình nhìn cảnh tượng này. Mai Khánh Hải cũng vội chạy đến, vội vàng hỏi:

- Thế nào rồi? Đau không cháu?

Nghiêm Cẩn động tâm, ôm đầu giả đáng thương, vừa nói:

- Mai Côi, anh đau quá!

Nói rồi ngồi bệt xuống đất

Nhưng cậu nhóc diễn quá nhập tâm, ngồi xuống quá nhanh, đã xảy ra chuyện. Chỉ nghe xoạc một tiếng, Tiểu ma vương nhất thời cảm thấy mông man mát. Cậu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào

Đũng quần cậu nhóc... nứt toác!

Mục lục
Ngày đăng: 26/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục