Gửi bài:

Chương 1 - Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính

Cái tên Nghiêm Cẩn là do người cha Diêm La vương của cậu đặt cho, ý là mong cậu làm việc nghiêm túc, cẩn thận, làm người cũng vậy. Nhưng nghe nói, lúc cậu một tuổi, cha cậu đã hoàn toàn buông tha ý định rèn dũa cậu trở thành người như thế.

Năm nay Nghiêm Cẩn đã 4 tuổi, học trong một nhà trẻ xinh đẹp. Cậu sinh ra trong gia đình đặc thù, cha cậu là Diêm La vương, đúng, chính là Diêm La cai quản âm phủ chứ không phải là danh hiệu ám chỉ người trong thế giới ngầm, chính là nghĩa đen của từ Diêm La vương. Mẹ đáng yêu của cậu là một người phụ nữ có năng lực hàng ma phục quỷ, nghe nói vài kiếp trước là một con lợn nhỏ vô cùng dũng mãnh trong chốn thần tiên.

Chuyện xưa của cha mẹ câu, tục truyền là bà mẹ ngốc của cậu nhìn trúng cha cậu, gục trước ba cậu nhưng cha cậu không theo, cầm tù. Kết quả Chiến thần chốn thần giới Cửu thiên huyền nữ coi trọng năng lực của bà mẹ ngốc của câu, vì thế đem đi huấn luyện. Nhưng thực ra cha cậu cũng đã có ý với mẹ cậu. Lúc đại chiến thần giới, ma giới, cha cậu không chấp nhận chuyện mẹ cậu sắp chết nên đã đưa bà mẹ ngốc nghếch của cậu vào kiếp luân hổi. 600 năm sau, hai người gặp lại, vì thế bất hạnh mà sinh ra cậu.

Nghe qua dường như có điểm khúc chiết, như cá nhân bạn nhỏ Nghiêm Cẩn cảm thấy câu chuyện xưa này chỉ có hai điểm mấu chốt. Một là cha của cậu rất phiền phức, cứng nhắc, cái gì mà phải luân hồi chuyển kiếp, còn chờ nhiều năm như thế, thật phiền toái, chẳng có hiệu suất, vạn nhất không tìm được mẹ thì khóc cũng không ra nước mắt. Nếu đổi là cậu, chắc chắn rằng ai dám cướp đi người phụ nữ của mình thì cậu đánh chết hắn ta. Về phần "người phụ nữ của mình" có ý nghĩa gì thì Tiểu Nghiêm Cẩn thật ra cũng không hiểu rõ. Nhưng trên TV, trên mạng thường xuyên nhắc đến từ này, cậu cũng học hỏi theo, thỉnh thoảng lấy ra sử dụng

Đương nhiên, một ngày nào đó, cậu trẻ người non dạ dõng dạc phát biểu cao kiến đó với cha, bị đánh là cái mông nhỏ của cậu. Khụ khụ, đây là để nói với các bạn đọc không biết chuyện.

Lại nói tiếp, điểm cốt yếu thứ hai mà bạn nhỏ Nghiêm Cẩn thấy đó là bà mẹ đáng yêu của mình rất ngốc. Nghĩ mà xem, trên đời, trên trời, thần giới ma giới, thanh niên tốt hằng hà sa số đúng không? Tiện tay quơ cũng được người mặt đẹp hơn người cha đáng sợ của cậu? Sao mẹ lại không có chút ánh mắt nào mà chọn người cha mặt đen như than của cậu làm gì, hại cậu còn nhỏ đã phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, làm chuyện gì cũng không có tí tự do nào. Dưới sự thống trị của cha mình, cuộc sống của cậu có thể hình dung bằng hai từ hậm hực, thất bại.

Nhưng nói lại, nơi mẹ cậu mang thai cậu rất đáng sợ, là đáy địa ngục, chính là dưới mười tám tầng địa ngục. Muốn nói chuyện gì cậu bội phục cha mình nhất thì chỉ có chuyện này thôi. Để làm được chuyện này cần phải có lòng háo sắc vô cùng và sự dũng cảm thì mới có thể chọn nơi đó làm nơi xuống tay, rất hoàng tráng mà!

Đáng tiếc, những điểm ít ỏi đáng khoe về thân thế của cậu lại không thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ. Trên thực tế, không chỉ những thứ liên quan đến gia đình cậu, cuộc sống của cậu nữa, cả năng lực siêu phàm thoát tục của cậu, phàm những điểm không giống người thường thì một chữ cậu cũng không được tiết lộ. Không phải sợ người khác nghĩ cậu bị điên mà sợ nắm đấm của người cha Diêm vương kia, đánh người thực sự rất đau.

Từ nhỏ cậu đã thấy không ít người bị cha đánh, đừng nhìn vào việc cậu giờ mới 4 tuổi nhưng từ khi còn nhỏ, bộ óc thông minh của cậu đã nhớ rõ tất cả mọi thứ. Cậu chính là cục cưng thiên tài, có chú Vô Thường, có bác Phán Quan, còn cả các anh chị chốn thần giới, cả các dì các cậu có năng lực hàng ma phục quỷ trong nhân loại, thậm chí là cả bà Chiến thần thần giới Cửu Thiên Huyền Nữ đều rất thích cậu. Bọn họ đều nói, Tiểu Nghiêm Cẩn cậu vừa mở mắt đã biết nhìn nhận người, hai tháng đã có thể nói chuyện, năm tháng là đã biết đi, mười tháng biết đọc chữ. Càng miễn bàn cậu có trí nhớ phi phàm, đã gặp là sẽ không quên, từ TV và internet học hỏi được không ít kiến thức hữu dụng. Dựa vào tài trí thông minh này của cậu, cha cậu là cha mà không cảm thấy kiêu ngạo, còn luôn hung dữ với cậu như thế chưa biết chừng là vì ghen tỵ với cậu cùng nên. Hừ!

Giờ phút này, Tiểu Nghiêm Cẩn đã phá một lỗ hổng lớn trên tường, khoanh tay trước ngực, cau mày nhăn nhó, chân nhỏ di di trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn giống cha cậu đến ba phần kia hiện rõ vẻ phiền não. Bởi vì trong đầu cậu nhớ lại một lần bàn luận về ghen tỵ với cha Diêm Vương của cậu xong nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra cách giải thích với cha mẹ về nguyên nhân vách tường bị hư hại. Phải biết rằng, giờ cậu đang bị phạt nhốt trong phòng, nguyên nhân là vì cậu đã hôn tất cả các bạn học nữ trong nhà trẻ, các bạn học không ai bất bình gì nhưng cô giáo lại nói lại với cha, vì thế, cuối tuần này cậu đành chịu bị phạt nhốt trong phòng.

Người cha không lương tâm kia của cậu đã dẫn mẹ đáng yêu đi dạo phố sau khi ăn cơm tối, còn cậu thì bị cha nhốt trong phòng ngủ đã hai ngày, ngay cả ăn cơm cũng như phạm nhân mà đưa vào phòng. Cậu cũng sắp nổi điên với vách tường. Vì thế, trong lúc nhà không có cha, cậu không nhịn được mà nổi điên động chân động tay với vách tường, sau đó, bức tường lởm này bị phá. Cái này không trách cậu được, chỉ có thể đổ tại công trình bã đậu thôi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa. Nghiêm Cẩn vội lui người trốn trong góc tường

Nghiêm Lạc vừa vào cửa, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì thì biết con trai nhất định đã gây chuyện xấu, anh đi thẳng về phía phòng ngủ của quý tử, liếc mắt một cái đã thấy bức tường đáng thương kia.

- Nghiêm Cẩn, đi ra

- Không được, con còn đang bị phạt.

Nghiêm Cẩn tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn khe khẽ nói đầy lý lẽ hùng hồn

Đáng tiếc cha Diêm La vương hoàn toàn không chấp nhận lời đùa của cậu:

- Cha đếm đến ba, nếu không ra thì sau này con không cần ra nữa.

Cha còn chưa đếm đến một thì Tiểu Nghiêm Cẩn đã vội chạy ra. Cậu nhóc cười nịnh nọt:

- Cha, cha với mẹ đi dạo có vui không?

Nghiêm Lạc nhíu mày:

- Nếu lúc về cha không thấy tường bị thủng thì sẽ rất vui

- Sao thế?

Cất những đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh, Chúc Tiểu Tiểu đi đến nhìn cảnh cha con giằng co, hỏi một câu. Sau đó, cô thấy bức tường bị thủng kia, không nhịn được mà oán thán:

- Nghiêm Cẩn, nhà mình một tháng trước vì con mà đã phải sửa rồi đấy

Chồng nói con chính là tiểu ma vương hỗn thế, thật sự chẳng sai tí nào.

Lần trước tiểu gia hỏa này nhìn thấy một số hình ảnh trang hoàng nhà cửa gì đó trên mạng, cậu nhóc ta tò mò tìm hiểu xem trần nhà có gì. Vì thế, một ngày nọ, Nghiêm Lạc không ở nhà, Tiểu Tiểu đi xuống tầng vứt rác, trở về thấy nhà như vừa có cơn lốc quét qua, mọi thứ trên trần nhà đều vỡ vụn, đèn thủy tinh cũng vỡ nát, mà đứa con bảo bối của cô mặt nhem nhuốc, ngây thơ nói: "con không cố ý."

Không phải cố ý mà đã như vậy, nếu cố ý thì thế nào?

Lần đó, Nghiêm Lạc đánh cậu nhóc đến kêu cha gọi mẹ nhưng chuyện chưa qua bao lâu, giờ lại đạp thủng tường

- Lần này là vì sao?

Giọng Nghiêm Lạc lạnh lùng, tuy nói không lớn nhưng những người quen thuộc với anh đều biết anh đang rất tức giận.

Đầu tiên, Nghiêm Cẩn nhìn mẹ xin cứu nhưng phát hiện hoàn toàn không có khả năng vì thế cậu biết thời thế cúi đầu, dùng ngữ điệu đáng thương nói:

- Con bị nhốt trong nhà hai ngày liến, rất buồn bực, khó chịu. Sau đó nghĩ đến cha mẹ đang tản bộ, người ta thì chẳng được vận động tí nào, trẻ con phải thường xuyên vận động cho nên, con chỉ hoạt động một chút thôi. Kết quả, không ngờ là...

Những tiếng cuối cậu kéo dài đạt được hiệu quả giọng nói của trẻ con vừa đáng yêu lại vừa đáng thương

- Nhốt con lại là làm con rất tủi thân? Làm oan con?

Giọng của người làm cha lại rất lạnh lùng

Cậu nhóc không nói lời nào, bĩu môi, nhìn chằm chằm sàn nhà, mũi chân bắt đầu di di .

- Ngẩng đầu, nhìn cha nói chuyện.

Tiểu Nghiêm Cẩn không thể không ngẩng đầu nhìn cha cậu, cái miệng nhỏ nhắn thật đáng thương. Nghiêm Lạc không để ý đến bộ dạng đáng thương của cậu mà còn hỏi:

- Vì sao phạt nhốt con?

- Vì cô giáo mách

Cô giáo kia lần đầu gặp cha mắt đã nổi đầy trái tim, nhất định là đang tìm cách để được gặp gỡ cha nên mới lén lút mách lẻo như thế. Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng không phục.

Nghiêm Lạc chỉ nhíu mày, Nghiêm Cẩn nhìn sự tức giận trong mắt cha mình trấn áp đành phải đổi cách nói:

- Bởi vì con hôn tất cả các bạn gái trong vườn trẻ

Cậu vội nhìn sang mẹ rồi nói thêm:

- Nhưng cha cũng hôn mẹ mà. Cả trên TV cũng có cảnh hôn nhau, sao con không hôn được. Con là bị người lớn với xã hội dạy nhầm nên mới làm ra chuyện sai lầm này

Nghiêm Lạc tái mặt, đứa con đáng chết này, hại anh thật mất mặt. Trẻ con hiếu kì, thích bắt chước, nếu vui đùa hôn một bạn học thì cũng chẳng có gì to tát. Dù sao cũng là trẻ con mấy tuổi, người lớn cũng cười cho qua. Nhưng đứa nhỏ đáng chết này chạy quanh vườn trẻ, hôn tất cả bạn học nữ làm náo loạn cả vườn trẻ, ngay cả các cô trông trẻ cũng hoảng hốt.

Tám trăm năm anh không đi đón con lần nào nhưng thứ sáu đó, Tiểu Tiểu không khỏe, anh không định để vợ ra ngoài nên tự mình đi đón, kết quả vừa mới đến cửa đã nghe người bên cạnh nói chuyện phiếm, vừa cười vừa nói:

- Thật á? Nghiêm Cẩn đó là ai vậy, tôi phải nhanh chân đến xem cậu nhỏ ta thế nào mới được.

Vừa nghe người ta nói như vậy, Nghiêm Lạc đã biết lại có chuyện. Kết quả cô giáo vừa kể lại chuyện cho anh nghe, anh ngay lập tức muốn đem đứa nhóc này tặng cho người khác rồi về nhà đẻ đứa con khác thay thế. Anh sống hơn 2000 năm tuổi, thật sự chưa bao giờ mất mặt như bây giờ

Trời ạ, hôn tất cả bạn học nữ trong trường, đúng là giỏi. Nghiêm Lạc tức sôi máu, bắt con về nhà rồi nhốt lại, cuối tuần khóa phòng ngủ, không cho phép ra khỏi nhà. Kết quả, mắt trước mắt sau tiểu gia hỏa này còn có gan phá phòng như thế.

Nghiêm Cẩn thấy sắc mặt của cha thật sự không tốt nên cũng không nói gì. Tiểu Tiểu cuối cùng đành mở miệng nói đỡ con:

- Nghiêm Cẩn, hôn loạn các bạn gái là sai, mẹ đã nói với con rồi, con cũng biết là sai đúng không? Còn cả con có năng lực đặc biệt, không giống trẻ con bình thường, con cũng đã đồng ý với mẹ là sẽ không dùng loạn, còn có nhớ hay không?

Nghiêm Cẩn gật gật đầu, Tiểu Tiểu nói tiếp:

- Vậy con làm sai thì phải bị phạt. Từ mai, không được lên mạng trong một tuần, ngoài phim hoạt hình không cho xem bất kì chương trình TV nào

Đứa trẻ này còn nhỏ nhưng chỉ số thông minh đã bằng với người trưởng thành, lại đang trong giai đoạn phát triển của trẻ nhỏ nên rất khó mà dạy bảo

Nghiêm Cẩn biết mẹ đang giúp mình bằng không thì đã để cho cha ra hình phạt, cha mà phạt thì sẽ không đơn giản như vậy nhưng cậu luôn không tự quản được miệng mình, cứ phải nói chen vào một câu:

- Trong phim hoạt hình cũng có hôn nhau...

Còn cả đá bay người, đạp đổ tường cũng không thiếu, may mà đoạn này cậu đúng lúc nuốt lại.

Nghiêm Lạc trừng mắt, trách mắng:

- Vậy chỉ cho phép xem tin tức.

Nghiêm Cẩn bĩu môi, cúi đầu, cậu ghét nhất xem tin tức, người thì chẳng xinh, nói toàn chuyện vô vị

- Tốt lắm, đi tắm đi đã, giờ muộn rồi, mai tìm người đến sửa tường

Tiểu Tiểu đẩy con trai vào phòng:

- Không cho con nghịch ngợm nữa, mai đi học phải xin lỗi cô giáo và các bạn nhớ chưa?

- Nhưng các bạn ấy không tức giận mà còn cười với con nữa, các bạn ấy rất vui, con đi xin lỗi thì kì lắm

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, cũng đúng, chỉ là trẻ con mấy tuổi, sao biết chuyện gì? Đại khái còn nghĩ là chuyện thú vị rồi. Nhưng một lần hôn tất cả bé gái trong trường, đứa con của cô cũng thật khoa trương. Cô có chút lo lắng, nếu lần sau con mình đánh tất cả các bạn trong trường thì làm thế nào? Cho nên cô phải nói chuyện với cậu nhóc, hi vọng nó hiểu được.

Nghiêm Cẩn nằm ngốc trong bụng cô một năm mới sinh ra, từ khi sinh ra đã có biểu hiện vô cùng có năng lực. Cô là người mà Nghiêm Lạc là thần nhưng khi sinh ra Tiểu Nghiêm Cẩn thì hình như cậu nhóc chẳng phải thần cũng chẳng phải người. Lúc cậu hai tuổi, bởi vì tức giận mà đá bay một chiếc xe máy, sau phát hiện cậu còn có khả năng điều khiển nước, lửa, đi lại nhanh như chớp. Những cái đó, người vốn không thể làm được. Nhưng trên người cậu không có ánh sáng trắng của thần, nếu nói cậu là thần tộc thì cũng không xuôi.

Theo tình huống này, vốn dĩ Nghiêm Lạc nói muốn để đứa nhỏ này ở bên tự mình dạy dỗ, chờ con lớn hơn thì anh bắt đầu cho nó luyện công tu hành nhưng Tiểu Tiểu lại không muốn con lớn lên như một vị thần, sống cuộc sống khô khan, lạnh lẽo. Vì thế, cô đã thông đồng với cậu nhóc, cậu phải tự khắc chế hành động, tự biết khóa miệng, không thể để người khác phát hiện những khả năng khác thường của mình, một khi phát hiện ra cậu không làm được điều đó thì theo lời cha cậu nói, không đi học, cha cậu sẽ dạy cậu.

Đối với Nghiêm Cẩn mà nói, giao cậu cho cha chính là khổ hình tàn nhẫn nhất cuộc đời, cho nên chỉ cần có thể làm cho cậu không cần bị cha quản thì bảo gì cậu cũng nghe. Vì thế, từ khi ba tuổi, cậu như nguyện được đi nhà trẻ, ở bên trong dựa vào khuôn mặt đáng yêu của tiểu mỹ nam mà được vô số các bạn nữ yêu thích, hơn nữa lại rất thông minh, mạnh khỏe nên cũng xưng vương xưng bá trong đám nam sinh. Đương nhiên, cậu rất náo loạn, trong mắt người lớn thì cậu chính là cục cưng nghịch ngợm, thích gây sự.

Nhưng cậu không ngờ, khuôn mặt mỹ nam của cha cậu cũng rất có tác dụng, chỉ đi đón cậu một lần mà cô giáo đã gục ngã, phàm là chuyện của cậu, từ lớn đến bé cô giáo đều tìm cha báo cáo. Thậm chí cậu còn nghe mấy cô giáo nói chuyện phiếm với nhau có nhắc đến: "Nghiêm Cẩn à, biết chứ, chính là đứa có người cha cực kì đẹp trai chứ gì?"

Thì ra mỹ nam kế bất luận tuổi nào cũng có thể dùng. Nghiêm Cẩn thấy đây là đạo lý quan trọng nhất từ khi đi học nhà trẻ mà cậu học được.

Lúc này, đại mỹ nam đang nhìn bức tường thủng kia thì tiểu mỹ nam lại ngứa miệng:

- Cha ơi, cha lợi hại như thế, có phải là chỉ cần vung tay lên thì đã làm lỗ thủng này biến mất không thấy không, như thế bớt việc bao nhiêu!

Nghiêm tiên sinh nhìn thoáng qua cậu con, nói:

- Cha mà vung tay lên thì đem con biến mất không thấy nữa, như vậy càng bớt việc.

Tiểu Nghiêm Cẩn vừa nghe đã co rụt cổ, vội vàng ôm quần áo chạy vào nhà tắm.

Mục lục
      Chương sau
Ngày đăng: 26/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục