Gửi bài:

Chương 110 - 113

Chương 110 : Âm thầm phân cao thấp

Độc Cô Thác trực tiếp bước vào Ngự thư phòng , đưa túm lông chim trong tay ném tới trước mặt hắn , nói : "Ta đã tìm ra hung thủ , Hình Ngạo Thiên , ngươi vẫn chậm một bước , ngay bây giờ triệu tấp hết cái đám tần phi trong hậu cung của ngươi đến đây , để cho các nàng tự mình thừa nhận bản thân đã làm gì ?"

Hình Ngạo Thiên nhìn túm lông chim , lập tức ra lệnh cho Long Trạch đi mời ba người Lam Cẩm Nhi , Tuyết Cơ , Bạch Linh Lan , Giai Lạc nhận được tin tức cũng lập tức chạy tới , chỉ trong một thoáng trong Ngự thư phòng tập hợp đông đủ mọi người.

Uông Vũ Hàm tựa vào bên người Độc Cô Thác , nhìn thấy phòng đầy người , khẩn trương nắm chặt tay hắn , Độc Cô Thác cũng cảm thấy được sự khác thường của nàng , để nàng an tâm khi ở dưới sự bảo vệ củ hắn .

"Ai nha .... Hôm nay làm sao vậy , tại sao lại có nhiều người ở trong Ngự thư phòng vậy ? Vương thượng không phải đã nói không cho thần thiếp vào sao ?" Lam Cẩm Nhi tựa hồ đã đoán được mục đích tới đây , nhưng nếu không phải nàng làm , nàng đương nhiên là cây ngay không sợ chết đứng.

"Câm miệng —-!" Hình Ngạo Thiên tàn ngẫn trợn mắt liếc nhìn nàng một cái , Lam Cẩm Nhi nhận được lời cảnh báo của hắn , cũng ngoan ngoãn ngồi một bên .

Độc Cô Thác thấy người đã đến đầy đủ , thoáng liếc Hình Ngạo Thiên , dù sao hắn cũng là chủ nhân nơi này , về tình về lý , hắn đều phải tôn trọng hắn ta một chút.

Hình Ngạo Thiên thu được ánh mắt giao thiệp của hắn , từ tốn mở miệng nói : 'Chắc hẳn mọi người đều biết chuyện Thiên Diệp Vương hậu ở Phong Thành trúng độc thiếu chút nữa mất mạng , hôm nay ta đã tìm ra hung thủ hạ độc , chứng cớ ở ngay trong tay ta , chính các ngươi cũng phải biết thức thời , là ai làm , tự mình đứng ra , đừng đợi ta tóm ngươi đi ra ."

Ánh mắt mọi người tất cả đều nhìn về phía ba người Lam Cẩm Nhi , Tuyết Cơ , Bạch Linh Lan ,hiềm nghi lớn nhất là thuộc về Lam Cẩm Nhi . Tuyết Cơ dáng vẻ tự nhiên tự đắc uống trà , Bạch Linh Lan tính tình trời sinh quái gở , chỉ yên lặng ngồi ...

Độc Cô Thác dung ánh mắt ra hiệu , Viên Dã hiểu ý tiến lên bên cạnh ình Ngạo Thiên nói những lời gì đó , ngay lạp tức hắn nhíu mày từng chút nhìn về phía ba người , làm cho Gia Lạc nghĩ người Vương huynh nhìn là Lam Cẩm Nhi , không khống chế nổi đánh đòn phủ đầu .

"Bổn công chúa nói , trong lòng mấy người các ngươi đều nắm chắc là ai làm , sao làm mà không dám nhận chứ ? Cẩm quý phi , ngươi nói có đúng không ?" Cố ý đi đến trước người của nàng , hứng thú hỏi nàng .

Lam Cẩm Nhi tức giận bất bình đứng lên , thái độ với Giai Lạc là khí thế được lý bất bình không bỏ qua : 'Lời này của Giai Lạc công chúa nói với bổn cung là có ý gì ? Chẳng lẽ công chúa nghĩ độc là do bổn cung hạ sao?"

"Thế nào , ngươi kích động như vậy để làm chi ? Bổn công chúa chỉ là hỏi ngươi một chút mà thôi , chẳng lẽ độc này thật sự là do ngươi hạ sao , cho nên ngươi chột dạ ?" Giai Lạc cũng không sợ nàng , lớn tiếng nói theo nàng .

"Hừ , chuyện cười , bổn cung chột dạ cái gì , Lam Cẩm Nhi ta thề với trời , nếu độc là do bổn cung hạ thì sẽ chết không tử tế!" Không ngờ công chúa này lại không có quy củ như vậy , lại không để nàng vào mắt một chút nào .

"Các ngươi ồn ào đủ chưa , nếu nháo đủ rồi thì im lặng ngồi xuống cho ta , bằng không hai người các ngươi đều cút ra khỏi Ngự thư phòng cho ta , nơi này là nơi nói chuyện chính sự , không phải chỗ cho nữ nhân các ngươi cãi nhau !" Hình Ngạo Thiên cuối cùng nhịn không nổi nữa , giận dữ mắng một tiếng khiến bọn họ đều im lặng ngồi trở lại vị trí .

Chương 111 : Ban rượu

Độc Cô Thác từ đầu đến cuối không nói gì , nắm tay Vũ Hàm ngồi ở một bên kiên nhẫn chờ , ánh mắt Hình Ngạo Thiên nhìn về phía Lam Cẩm Nhi , nhưng lần này không phải nhìn nàng , cầm lông chim trên bàn , ý vị sâu xa nhìn Tuyết Cơ nói : "Tuyết Cơ , ngươi nói xem là ai hạ độc đây ?"

Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn về phía hắn , chỉ vừa nhìn thấy lông chim trong tay Hình Ngạo Thiên thì trong lòng hoảng hốt không thôi , vẻ kinh hoàng trên mặt đều bị người ở nơi này thu vào trong mắt , ngay cả Lam Cẩm Nhi cũng nhìn ra sự khác thường của nàng , nói : "Tuyết Cơ muội muội sao vậy ,vì sao sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy , chẳng lẽ làm việc trái với lương tâm sao ?"

"Ngươi , tỷ tỷ sao lại nói lời ấy , Tuyết Cơ luôn luôn giữ yên bổn phận , làm sao lại làm việc trái với lương tâm chứ ? Sợ là tỷ tỷ ngươi làm được tương đối nhiều đi ?" Tuyết Cơ cố gắng bình ổn tâm tình , cố gẳng bộ trấn định , không biết , dáng vẻ này của nàng Hình Ngạo Thiên đã sớm nhìn thấu .

Lam Cẩm Nhi mắt nhìn Vương thượng , trong lòng đã có đáp án , liếc nàng một cái , thản nhiên nói: "Là ai làm vệc trái với lương tâm , chúng ta đợi sẽ bết , Vương thượng , người nói có đúng không ?"

Hình Ngạo Thiên trừng mắt liếc nàng một cái , lần thứ hai ý bảo nàng câm miệng , hai mắt vừa chuyển lại đem tầm mắt nhìn về phía Tuyết Cơ , đứng dậy đi bước một về hứơng nàng , trong tay còn cầm chặt lông chim kia .

Uông Vũ Hàm nhìn thấy lông chim Hình Ngạo Thiên cầm trong tay , không biết là vật gì , tò mò hỏi Độc Cô Thác : "Thác , đó là gì vậy ?"

Độc Cô Thác ghé sát vào mặt Vũ Hàm , ôn nhu nói bên tai nàng: "Vũ Hàm không vội , để Tuyết Cơ nương nương kia nói cho ta biết đấy là cái gì đi ?"

Hình Ngạo Thiên cũng hiểu được chủ ý này không sai , đem lông chim trong tay đưa tới trước mặt nàng , nhưng Tuyết Cơ giả bộ đẩy ra nói : "Vương thượng , thần thiếp là nữ tử nhu nhược , làm sao biết lông chim này dùng làm gì , lông chim là lông chim , còn có thể có ích lợi gì sao ?"

"Ngươi thật không biết lông chim này có ích lợi gì sao ?" Hai mắt Hình Ngạo Thiên sắc lạnh nhìn ánh mắt giả dối của nàng , lập tức bảo người lấy ra một chén rượu , ở trước mặt nàng mời nàng uống hết chén rượu này .

"Ái phi , đây là rượu ngon ta ban cho ngươi , bây giờ uống hết đi !" Hình Ngạo Thiên cầm chén rượu , tới gần nàng , mời nàng ở trước mặt mọi người , đem chén rượu có độc uống xuống .

Sắc mặt Tuyết Cơ đại biến , càng ngày càng kích động , bước lui một bước về phía sau , nhưng Hình Ngạo Thiên lại bước một bước tới gần nàng , làm bộ nhất định phải cho nàng uống hết chén rượu này .

"Vương ... Vương thượng ... Thần thiếp không uống , thần thiếp không uống !" Tuyết Cơ kinh hoảng ngã ngồi trên mặt đất , rượu kia rõ ràng có độc , nếu nàng uống, chắc chắn chết không thể nghi ngờ .

"Uống đi , vì sao không uống , đây là rượu ngon ta ban cho ngươi , hay là ngươi không dám uống , sợ trong rượu này có độc ?" Khi nói chuyện , Hình Ngạo Thiên liền đem chén rượu kia đổ hết xuống bên cạnh Tuyết Cơ , rượu lập tức sùi bọt trắng , mọi người vừa nhìn , thật sự có độc .

Hình Ngạo Thiên không vòng vo với nàng nữa , trực tiếp để Viên Dã dẫn tiểu thái giám kia tới , giáp mặt đối chất với nàng , xem nàng còn có lời gì để nói , nữ nhân ngoan độc như thế , hôm nay hắn nhất định phải nghiêm trị nàng .

Khi Viên Dã đem tiểu thái giám kia đến bên người nàng thì Tuyết Cơ trừng lớn hai mắt nhìn hắn , xem ra ngày hôm nay là ngày chết của nàng đến rồi.

Chương 112 : Hết thảy đều kết thúc

"Tuyết phi nương nương cứu , cứu nô tài đi !!" Tiểu thái giám vừa thấy Tuyết Cơ liền lập tức kích động .

Hình Ngạo Thiên đên lên trước , từ trên cao nhìn xuống nàng , hỏi : "Tuyết Cơ , có thể ngươi biết tiểu thái giám này , hắn gọi là Tiểu Lộ Tử , chính là hắn hạ độc vào canh gừng ."

Tuyết Cơ thập tức duy trì tỉnh tảo , phân rõ quan hệ với tiểu thái giám : "Sao Vương thượng lại nói những lời này , thần thiếp sao lại quen một tiểu thái giám chứ?"

Tiểu thái giám thấy nàng lại vô tình , kích động quát to lên : 'Tuyết phi nương nương , sao người có thể không biết Tiểu Lộ Tử đây ? Lúc trước nếu không phải người cho nô tài một trăm lượng hoàng kim , còn nói tuyệt đối sẽ không tra ra nô tài , còn cam đoan nhất định đảm bảo cái đầu của Tiểu Lộ Tử , Tiểu Lộ Tử nào dám xuống tay đi đầu độc Vũ phi nương nương chứ."

Theo lời tiểu thái giám nói , mặt Hình Ngạo Thiên càng thâm trầm hỏi : "Thế nào , vẫn không chịu thừa nhận sao ?"

'Thần thiếp ... Thần thiếp ... Vương thượng tha mạng .... Vương thượng tha thần thiếp đi , thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ , thần thiếp không ngờ sẽ hại đến Vương hậu thiên triều , tuyệt đối không có nghĩ tới , Vương thượng tha mạng ...!" Tuyết Cơ thấy không còn biến pháp trốn tránh , đành phải thừa nhận.

Uông Vũ Hàm nhìn Độc Cô Thác , trong mắt tràn đầy kinh ngạc , thì ra là nàng hạ độc , ban đầu nghe bọn họ phân tích , còn tưởng rằng độc là do Lam Cẩm Nhi hạ chứ , không ngờ lại là một người hoàn toàn khác , chẳng trách Lam Cẩm Nhi hôm nay vững dạ như vậy .

"Tuyết Cơ , bây giờ không phải là ta không tha cho ngươi mà là Thiên Diệp Vương không tha cho ngươi , đồng thời ngươi cũng bôi nhọ mặt Phong thành của ta , lưu ngươi ở lại có tác dụng gì ?" Hình Ngạo Thiên dứt lời , liền thoáng nhìn qua Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm , Độc Cô Thác thủy chung không mở miệng , hắn chính là muốn nàng chết , về phần muốn nàng chết như thế nào , hắn không cần hỏi đến .

Hình Ngạo Liên liếc mắt nhìn về phía Long Trạch và Huyền Vũ , hai người lập tức hiểu ý tứ của Vương thượng , tiến lên kéo hai người xuống , nếu bọn họ hạ độc bằng trấm tửu , vậy hắn cũng ban cho bọn họ một ly trấm tửu .

Tuyết Cơ tự biết đã không còn cơ hội vãn hồi , giống như con rối bị chặt đứt dây , tùy ý để bản thân bị bọn họ kéo xuống , trong mắt trống rỗng vô thần , giống như đã biết trước kết quả của mình !

Uông Vũ Hàm thấy nàng bị dẫn ra ngoài , đứng dậy đi đến bên cạnh Hình Ngạo Thiên : "Hình đại ca , ngươi tính đối phó nàng như thế nào , nếu như có thể , Vũ Hàm hi vọng ngươi có thể nhân từ."

Hình Ngạo Thiên nhìn vào hai mắt của nàng , thở dài nói : "Vũ Hàm , nàng cái gì cũng tốt , chỉ là quá nhân từ , nhưng có Độc Cô Thác bảo vệ nàng , chắc chắn nàng sẽ trải qua hạnh phúc thật sự."

"Chuyện của ta và Vũ Hàm không cần ngươi quan tâm , ngươi nên quan tâm chuyện của mình đi !" Độc Cô Thác không quen nhìn Hình Ngạo Thiên nói chuyện như vậy , tiến lên một tay ôm lấy này quay lại lồng ngực của mình .

Hình Ngạo Thiên hiể được ý tứ của Độc Cô Thác , nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể tìm Hân Vũ trở về đây ?

"Vương thượng , nghe nói Vũ phi bị bệnh , vì sao người không cho thần thiếp cùng Bạch muội muội tới thăm vậy ?" Vẻ mặt đạo đức giả của Lam Cẩm Nhi tiêu sái đến bên cạnh hắn hỏi .

"Linh Lan , nàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi , không có việc gì !" Hình Ngạo Thiên không để ý đến Lam Cẩm Nhi , mà nhìn về phía Bạch Linh Lan ở phía sau .

Bạch Linh Lan trước giờ không tranh sủng cùng nữ nhân trong hậu cung , điềm tĩnh cúi người vấn an với hắn sau đó liền một mình rời đi trước . Lam Cẩm Nhi biết mình lưu lại cũng không có quả ngon để ăn , cũng đi theo ra ngoài .

Chương 113 : Gặp gỡ trong mộng cảnh

Chờ tất cả những người không liên quan rời đi hết Hình Ngạo Thiên mới mở miệng thỉnh cầu Độc Cô Thác : "Ta không biết nói với các ngươi điều này có tốt hay không nữa , nhưng ta thật sự hi vọng các ngươi có thể để Kha Sắt đại phu lưu lại đây giúp ta , ta thật sự vô cùng hối hận , hối hận lúc trước không có đối đãi tốt với Hân Vũ , hối hận để nàng tủi thân rời đi như thế."

Uông Vũ Hàm đi lên trước , lên tiếng trả lời : "Hình đại ca , ngươi cần giữ vững tinh thần , hiện tại Kha Sắt đại phu cùng Mộ Nguyệt trưởng lão không phải đều ở đây giúp ngươi sao ?"

"Vương thượng chớ ưu phiền , lão phu đã nghĩ ra cách để người gặp lại Vũ phi .' Đang nói liền thấy Kha Sắt cùng Mộ Nguyệt đi đến .

Hình Ngạo Thiên vừa nghe câu nói kia lập tức liền kích động , tiến lên vội vàng hỏi ông : "Kha Sắt đại phu , có phải đã nghĩ được cách làm cho Hân Vũ trở lại ?"

"Điều này thật xin lỗi , tạm thời không nghĩ tới , nhưng lão phu có một phương pháo để người có thể gặp lại Vũ phi trong mộng!" Kha Sắt vuốt râu , vẻ mặt đắc ý nói.

Hình Ngạo Thiên không rõ ý tứ của hắn , ngược lại Uông Vũ Thàm thì kích động : "Đó là thuật thôi miên sao ?"

"Ha ha ha ~~~ Vương hậu còn nhớ rõ nha ? Định nghĩa đúng của lão phu là Vu thuật , làm cho người ta đi vào mộng cảnh , cũng có thể nói chạm và nói chuyện với nhau !" Hình Ngạo Thiên vừa nghe , làm như vậy hắn có thể nhận lỗi với Hân Vũ rồi.

Không ngờ trên thế gian lại có chuyện huyền bí như vậy , hắn thật đúng là không thể xem thường Kha Sắt , nếu ông ta có thể giúp Độc Cô Thác giải trừ câu thần chú ngàn năm kia , chắc hắn và Hân Vũ cũng nhất định có thể gặp lại nhau .

——

Bắc Kinh —- Đỗ Hân Vũ đã về lại vườn trường ngày trước , nhưng lòng của cô vẫn không thể hạ xuống , nhìn thầy cô giáo ở trên lớp nhiệt tình giảng bài , nhưng cô lại không nghe lọt chút nào , trong lòng vẫn nghĩ tới những ngày ở Phong Thành quốc .

Tiếng chuông tan học vang lên , Hân Vũ phờ phạc mệt mỏi ra khỏi phòng học , tựa vào một gốc cây già , thở dài , nhìn trời xanh thẳm đột nhiên trước mắt giống như xuất hiện khuôn mặt của Hình Ngạo Thiên , cô cả kinh vội vã lắc đầu .

"Hân Vũ , cậu làm sao vậy , mấy ngày nay nhìn cậu đều phờ phạc , có phải do thân thể còn chưa hồi phục không ?" Bạn tốt Quý Ái Nhược chạy tới , đẩy người cô hỏi .

"Không có đâu , mình không sao , có lẽ là bởi vì mình hôn mê mấy ngày , đầu óc còn chưa khôi phục lại hoạt độc bình thường !" Nhìn bạn tốt , vẻ mặt cười đùa nói.

Ban đêm , Hân Vũ liên tục lăn lộn trên giường không ngủ được , cô rất muốn quên đi đoạn ký ức kia , nhưng cô càng muốn quên , đoạn lý ức đó liền xuất hiện trong đầu cô bất cứ lúc nào , khiến cô không thể quên được .

Mở tủ đầu giường ra , lấy ra 2 viên thuốc ngủ để uống , gần đâu cô đều phải nhờ thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ , uống xong một ngụm nước nuốt thuốc xuống , lúc này mới tắt đèn nằm ngủ .

—–

Bên kia , Kha Sắt cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ , bất cứ lúc nào cũng có thể thôi miên cho Hình Ngạo Thiên , chỉ thấy Hình Ngạo Thiên đem thuốc phù thủy uống hết , liền lẳng lẽ nằm ở trên giường đợi Kha Sắt hành động .

Trong phòng ngủ yên lặng một khoảng , Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm tối nay không xuất hiện ở hiện trường , trong phòng ngủ chỉ có một mình Mộ Nguyệt yên lặng đứng nhìn một bên , cũng không dám quấy rầy hắn thực hiện .

Kiếm gỗ đào dẫn theo ánh trăng xuống , bắn thẳng đến trán Hình Ngạo Thiên , Kha Sắt lẩm nhẩm Vu thuật , Hình Ngạo Thiên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng choáng , một cơn mệt mỏi đánh úp lại , liền nhắm hai mắt , đi vào trong mộng cảnh tìm Hân Vũ .

Ngày đăng: 09/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?