Chương 229 - Trở về
Tương Nhược Lan xoay người nhìn hắn nói:
- Sao có thể không lo lắng? Thái hậu lớn tuổi, chứng bệnh tiểu đường đã nhiều năm như vậy, giờ không biết đã là tình huống gì... ta rất sợ...
Trong lòng Tương Nhược Lan khói chịu không nói được nữa.
Sợ nhất chính là bệnh bị biến chứng thì dù là nghiêm trọng cũng thành vô cùng nguy hiểm vì thời đại này y thuật không phát triển như thời hiện đại.
Lưu Tử Căng an ủi:
- Ngươi đừng lo lắng, dựa vào y thuật hiện giờ của ngươi, nhất định có thể chữa khỏi cho Thái hậu.
Ngay cả đậu mùa có thể khắc chế, trong lòng Lưu Tử Căng, Tương Nhược Lan đã là một thần y.
Tương Nhược Lan lắc đầu, tự mình biết mình.
Nàng may gặp được sư phụ giỏi, gia gia của Tử San chính là ngự y triều đại trước, sau nước mất nhà tan nên mang cháu vào núi ẩn cư, tiếp tục nghiên cứu y thuật. Nhưng không ngờ vợ chồng người cháu bất ngờ qua đời, chỉ để lại một đứa chắt nhỏ.
Tương Nhược Lan trước ở Hầu phủ đã đọc không ít sách thuốc, bản thân có nhiều kiến thức về dưỡng sinh cho nên trong vòng hai năm đã được vị lão thần y dạy dỗ cẩn thận. Hai năm sau, lão thần y qua đời, nàng mang Tử San rời đi. Ba năm sau đó phiêu bạt khắp nơi, tìm danh y các nơi gặp gỡ, thành tâm thành ý trao đổi kiến thức cùng đối phương, hơn nữa, nàng biết được một số chứng bệnh mà thái y thời này không rõ, may mắn trị được những bệnh mà đại phu không chữa được mới có được danh xưng thần y.
Nhưng như vậy không có nghĩa là bệnh gì nàng cũng có thể chữa.
- Giờ chúng ta chưa biết rõ tình huống, lo lắng cũng không có tác dụng gì. Ta thấy mấy hôm nay ngươi ăn không ngon ngủ không yên, cứ như vậy, chưa tới được kinh thành tự mình đã mệt mỏi thì ai cứu được Thái hậu. Lưu Tử Căng nói.
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Ngươi nói đúng, sau này ta sẽ chú ý.
Lưu Tử Căng cười cười quay đi, nhìn mặt sông đen nhánh, gió lạnh thổi tóc dài của hắn, giọng hắn như rất xa vời
- Nhược Lan, vào kinh rồi, ngươi... làm sao bây giờ?
Tương Nhược Lan ngây ra nhưng lập tức hiểu ý hắn. Nàng cúi đầu nói:
- Cái gì làm sao bây giờ, đương nhiên là toàn tâm toàn ý chữa cho Thái hậu.
Lưu Tử Căng quay đầu nhìn nàng, chiếc đèn lông bên cạnh nàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Nhược Lan, bọn trẻ là con của An Viễn Hầu. Ta không biết vì sao ngươi nói ngươi là quả phụ nhưng ta biết, bọn trẻ chắc chắn là của An Viễn Hầu. Thời gian, tuổi của bọn nhỏ không lừa được người
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:
- Đúng. Bọn trẻ là con của hắn, ta không định giấu diếm điều này
Trước dùng thân phận quả phụ Kiều phu nhân chỉ là để mai danh ẩn tính, giảm đi phiền toái
- Nhược Lan....
Lưu Tử Căng do dự một hồi, mới nói:
- An Viễn Hầu vẫn không lấy vợ, cũng chưa có con nối dõi, ngươi giờ nếu đã có hài tử của hắn, có phải...
Lòng Tương Nhược Lan loạn lên.
Năm năm rồi...hắn còn chưa lấy vợ? Nhưng sao lại không có con cái?
Nàng quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn Lưu Tử Căng:
- Trước không phải Vu thị có thai? Lúc ta rời đi cũng được 7,8 tháng, sao lại không có con?
Lưu Tử Căng thấy nàng không né tránh vấn đề này thì thầm thở phào:
- Sự việc cụ thể ta cũng không rõ, chỉ viết là đứa bé và Vu thị đều chết, hình như là khó sinh.
Vu Thu Nguyệt và đứa trẻ đều đã chết? Lòng Tương Nhược Lan mù mịt. Dù trước kia Tương Nhược Lan rất ghét nàng nhưng nghe tin tức này, Tương Nhược Lan cũng chẳng hề thấy vui vẻ.
Hẳn là vì uống thứ nước phù chú kia lâu mà thành. Nàng uống quá nhiều thủy ngân, không tốt cho bản thân. Ở thời đại này, chuyện sinh nở vốn đã là nguy hiểm, hơi có chút sai sót là sẽ mất mạng như chơi.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng thở dài, mặc dù con đường này là nàng tự lựa chọn nhưng kết cục thê thảm này thật đáng buồn
- Thái phu nhân rất mong có cháu, xung quanh tìm người để An Viễn Hầu cầu hôn. Nhưng năm đó các ngươi hòa ly... những nhà có mặt mũi trong kinh thành không muốn gả con gái đi làm kế thất... Tóm lại, mấy năm này, Hầu phủ rất lạnh lẽo. Nếu thái phu nhân biết ngươi sinh hạ cháu cho Cận gia, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để cho hài tử nhận tổ quy tông, quay về Cận gia. Nhược Lan, ngươi tính sao?
Lòng Tương Nhược Lan càng loạn. Chuyện cũ lại hiện lên trước mắt, có ngọt ngào cũng có đau đớn, cuối cùng, tất cả chỉ dồn nén trong tiếng thở dài.
- Ta vẫn mang bọn trẻ phiêu bạt xung quanh, trước kia bọn chúng còn nhỏ thì chẳng sao, đi thăm thú xung quanh để có kiến thức mà lớn. Nhưng bây giờ bọn chúng dần lớn, phải đi học, phải có hoàn cảnh tốt để phát triểu, phải có bạn bè. Bọn chúng cuối cùng vẫn là con cháu Cận gia, nếu thái phu nhân muốn bọn chúng nhận tổ quy tông thì chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ không phản đối.
Đồng Tử Hằng nói có câu rất đúng. Nàng dù yêu thương bọn trẻ thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của người cha. Bọn trẻ phải có một người cha để làm tấm gương, để dạy dỗ chúng về nhân sinh. Hơn nữa, cho dù bọn họ đã hòa ly cũng không thể nào cấm bọn trẻ có quan hệ với Cận gia.
Nàng sẽ không để bọn trẻ vì nàng mà mất đi cái gì, cũng không vì bọn trẻ mà phải làm gì.
Nếu có thể, năm đó nàng đã chẳng hòa ly, vứt bỏ hạnh phúc xuống đáy biển. Cha mẹ không hạnh phúc bọn trẻ cũng chẳng vui vẻ. Chỉ cần có lòng thì vẫn có thể để bọn trẻ khỏe mạnh, hạnh phúc mà trưởng thành.
Nàng có thể xử lý tốt mối quan hệ đó, không khiến bọn trẻ tổn thương
- Thì ra ngươi đã suy nghĩ hết thảy rồi.
Lưu Tử Căng thấy nàng an bài cuộc sống bản thân thỏa đáng thì rất vui mừng.
- Giờ quan trọng nhất là bệnh tình của Thái hậu, những chuyện khác từ từ rồi nói. Tương Nhược Lan nhìn hắn cười nói.
Qua hai ngày, thuyền cập bến, đi thêm vài ngày nữa là tới hoàng thành.
Sau khi vào kinh, Tả Bá Xương, Lưu Tử Căng và Tương Nhược Lan tách ra mà đi. Tương Nhược Lan đầu tiên tìm một khách sạn an trí cho bọn trẻ và Tử San, sau đó cùng Lưu Tử Căng vào cung
Lưu Tử Căng tiến cung đến Thái y viện trước còn Tương Nhược Lan cầm lệnh bài đi thẳng đến Từ Trữ cung.
Vừa bước vào đã có một cung nữ trẻ tuổi ngăn Tương Nhược Lan lại, nghiêm mặt quát:
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Từ Trữ cung?
Năm năm trôi qua, cung nữ trong Từ Trữ cung cũng đã thay đổi, mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi
Tương Nhược Lan chuẩn bị lấy lệnh bài ra thì một cung nữ hơn 30 tuổi đi ra nhỏ giọng quát:
- Làm loạn cái gì? Khó khăn lắm Thái hậu mới ngủ được.
Tương Nhược Lan theo tiếng nhìn lại, thấy người đó mặc cung trang màu lam nhạt, da dẻ trắng trẻo, mi thanh mục tú, khí độ bất phàm, Tương Nhược Lan bước lên, kích động nói:
- Diệp cô cô
Diệp cô cô nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Tương Nhược Lan, hai chân bất giác bước đến gần:
- Nhược Lan? Là Nhược Lan tiểu thư? Diệp cô cô nắm tay nàng, nhãn quyển ửng đỏ
Nước mắt Tương Nhược Lan rơi xuống, nàng ôm cổ Diệp cô cô, nức nở nói:
- Là ta Diệp cô cô, ta đã trở lại
Diệp cô cô lau nước mặt, vỗ vỗ lưng nàng:
- Ngươi là nha đầu không lương tâm, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy? Ngươi có biết Thái hậu và cô cô lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu không? Sao chẳng có tin tức gì của ngươi cả.
- Vâng, là Nhược Lan không tốt, Diệp cô cô, là Nhược Lan không tốt
Tương Nhược Lan buông nàng ra, nhìn nàng hỏi:
- Diệp cô cô, Thái hậu làm sao?
Nhắc tới Thái hậu, nước mắt Diệp cô cô lại roi xuống:
- Nhược Lan, may mà ngươi đã quay lại, mau đi thăm Thái hậu, Thái hậu vẫn nhớ ngươi, vẫn luôn chờ ngươi.
Giọng nói của Diệp cô cô làm cho Tương Nhược Lan có một dự cảm xấu. Nàng buông tay Diệp cô cô, vội bước vào trong.
Trong điện đốt đầy gỗ đàn hương, mùi nồng đến gay mũi nhưng dù mùi nồng vẫn không át được mùi khó chịu.
Thái hậu nằm trên giường, bên giường, Hoàng hậu cầm khăn lau mặt cho bà, một bên là Lưu Viện sĩ đang cùng một thái y khác thương lượng. Còn một cung nữ khác đang làm gì ở bên chân Thái hậu.
Tương Nhược Lan đi tới, không chớp mắt, chăm chú nhìn Thái hậu trên giường.
Những người bên cạnh cũng dần chú ý tới nàng, Hoàng hậu lấy tay che miệng, vừa mừng vừa sợ, hai thái y thấy Tương Nhược Lan thì như thở phào nhẹ nhõm.
Tương Nhược Lan đi tới bên giường
Hoàng hậu kéo tay nàng, khóc ròng nói:
- Nhược Lan, cuối cùng ngươi đã trở về, Thái hậu vẫn rất nhớ ngươi. Nhược Lan, Thái hậu... Thái hậu hình như không ổn rồi
Tương Nhược Lan nhìn Thái hậu trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống
Chỉ mới năm năm, năm năm mà thôi...
Lúc này, Thái hậu như quả bóng hết hơi, người gầy đi rất nhiều, da tay nhăn nheo, hai mắt lõm sâu xuống, mặt mũi tái nhợt
Chỉ mới năm năm mà thôi, sao Thái hậu biến thành như vậy?
- Thái hậu...Thái hậu..
Tương Nhược Lan quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay bà, khóc không thành tiếng:
- Thái hậu, Nhược Lan đã trở lại, Nhược Lan bất hiếu đã trở về... Thái hậu...
Thái hậu nằm ở trên giường, mắt nhắm chặt, cau mày, hừ một tiếng, vẻ mặt đau đớn.
- Thái hậu...Thái hậu...
Tương Nhược Lan áp tay bà lên mặt mình, bàn tay mềm mại trước kia giờ chỉ còn da bọc xương.
- Nhược Lan, giờ Thái hậu lúc tỉnh lúc mê, nhưng hôn mê càng lúc càng nhiều, nhưng hôn mê còn tốt, tỉnh lại lại rất đau đớn. Hoàng hậu ôm mặt khóc.
Tương Nhược Lan quay đầu, nhìn thái y hỏi:
- Sao Thái hậu lại thành ra như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lưu Viện sĩ bước lên vài bước, đi tới bên cung nữ kia, sắc mặt trịnh trọng nói với Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, mời xem nơi này.
Tương Nhược Lan lau khô nước mắt, đi tới bên cạnh Lưu Viện sĩ. Lưu Viện sĩ nhấc chăn ở chân Thái hậu lên, một mùi khó ngửi, nặng nề xộc lên.
- Phu nhân, ngươi xem...
Nhìn thấy động tác của Lưu Viện sĩ, lòng Tương Nhược Lan có chút đề phòng, nhưng vừa nhìn thấy như vậy, nàng không khỏi khẽ hô lên. Trái tim như bị nhúng trong nước đá, lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ thấy hai chân Thái hậu phù lớn, hơn nữa còn đang bị thối thịt, đặc biệt là mấy ngón chân, máu thịt mơ hồ, có chỗ còn biến thành màu đen.
Bệnh tiểu đường biến chứng xuống chân, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Hai chân Tương Nhược Lan mềm nhũn, ngã xuống.
- Chương 1 - Xuyên qua
- Chương 2 - Hồng Hạnh
- Chương 3 - Kính trà (thượng)
- Chương 4 - Kính trà (trung)
- Chương 5 - Kính trà (Hạ)
- Chương 6 - Quỳ xuống
- Chương 7 - Tiến cung
- Chương 8 - Thái hậu
- Chương 9 - Ăn trưa 1
- Chương 10 - Ăn trưa 2
- Chương 11 - Ăn trưa 3
- Chương 12 - Không vui mà giải tán
- Chương 13 - Không cần
- Chương 14 - Tương Nhược Lan
- Chương 15 - Nói chuyện
- Chương 16 - Ánh Tuyết
- Chương 17 - Hai ông chủ
- Chương 18 - Đánh cược
- Chương 19 - Của hồi môn
- Chương 20 - Hồi môn
- Chương 21 - Bất ngờ
- Chương 22 - Về nhà
- Chương 23 - Xoa bóp
- Chương 24 - Kinh ngạc
- Chương 25 - Huyệt vị
- Chương 26 - Thứ trưởng tử
- Chương 27 - Lấy lòng
- Chương 28 - Học lễ
- Chương 29 - Phản kích
- Chương 30 - Động tâm
- Chương 31 - Tâm thần không yên
- Chương 32 - Cam đoan
- Chương 33 - Tiểu Cường đánh không chết
- Chương 34 - Khắc khẩu
- Chương 35 - Gây khó dễ
- Chương 36 - Triệu Di Thái Thái
- Chương 37 - Trà hội (thượng)
- Chương 38 - Trà hội (Hạ)
- Chương 39 - Náo loạn
- Chương 40 - Khiếp sợ
- Chương 41 - Lửa giận
- Chương 42 - Thẩm tấn
- Chương 43 - Diễn trò
- Chương 44 - Biện bạch
- Chương 45 - Tủi thân
- Chương 46 - Hắn muốn nói cái gì?
- Chương 47 - Thực liệu
- Chương 48 - Khó chữa
- Chương 49 - Tự khuất phục
- Chương 50 - Cạo gió
- Chương 51 - Cũng được
- Chương 52 - Con khỉ mất tự nhiên
- Chương 53 - Ta chán ghét nàng
- Chương 54 - Phong ba lại nổi
- Chương 55 - Phong ba 1
- Chương 56 - Phong ba 2
- Chương 57 - Phong ba 3
- Chương 58 - Thất vọng
- Chương 59 - Trừng phạt
- Chương 60 - Bệnh của Thái hậu
- Chương 61 - Hôn mê
- Chương 62 - Thuyết phục
- Chương 63 - Sét đánh trời quang
- Chương 64 - Đánh vào
- Chương 65 - Hoảng sợ giãy dụa
- Chương 66 - Khăn lụa
- Chương 67 - Con sâu bệnh hoạn
- Chương 68 - Gạt bỏ thành kiến
- Chương 69 - Hận
- Chương 70 - Ngửa bài
- Chương 71 - Cho ngươi
- Chương 72 - Tiếp cận
- Chương 73 - Ta chọc giận ngươi thì thế nào
- Chương 74 - Không cho đi
- Chương 75 - Giáo huấn
- Chương 76 - Trừng phạt
- Chương 77 - Có ý tứ
- Chương 78 - Hiền huệ
- Chương 79 - Ôn tình
- Chương 80 - Hơi nước bao phủ
- Chương 81 - Nước đầy sóng sánh
- Chương 82 - Vết hôn
- Chương 83 - Một lùi một tiến
- Chương 84 - Tính toán
- Chương 85 - Tính toán 2
- Chương 86 - Thân cận
- Chương 87 - Kỳ vọng
- Chương 88 - Mập mờ
- Chương 89 - Trách nhiệm
- Chương 90 - Tắm rồi ngủ đi
- Chương 91 - Nửa đêm thức giấc
- Chương 92 - Mâu thuẫn
- Chương 93 - Thọ yến 1
- Chương 94 - Thọ yến 2
- Chương 95 - Thọ yến 3
- Chương 96 - Kích thích
- Chương 97 - Thẹn quá hóa giận
- Chương 98 - Diễn trò
- Chương 99 - Tuyển tú
- Chương 100 - Chua
- Chương 101 - Tình cảnh này
- Chương 102 - Lưu manh
- Chương 103 - May mà như thế
- Chương 104 - Thỏa lòng
- Chương 105 - Chân tướng
- Chương 106 - Cảnh cáo
- Chương 107 - Tình thân
- Chương 108 - Lại nữa rồi
- Chương 109 - Đồ ngoan tâm
- Chương 110 - Chuyên sủng
- Chương 111 - Khi quân
- Chương 112 - Trêu đùa
- Chương 113 - Chỗ dựa
- Chương 114 - Uống rượu
- Chương 115 - Tim lạnh
- Chương 116 - Sinh chuyện
- Chương 117 - Có thai
- Chương 118 - Không được
- Chương 119 - Ngươi có muốn thử xem?
- Chương 120 - Đánh trượng
- Chương 121 - Uể oải
- Chương 122 - Da mặt dày
- Chương 123 - Cù cho ngứa
- Chương 124 - Điều kiện
- Chương 125
- Chương 126 - Đùa giỡn
- Chương 127 - Đối sách
- Chương 128 - Lướt qua nhau
- Chương 129 - Phản kháng
- Chương 130 - Ngươi cứ lấy đi cũng được
- Chương 131 - Thực tế
- Chương 132 - Ở lại
- Chương 133 - Rốt cuộc thì ta tính là cái gì?
- Chương 134 - Chỉ tay vu khống
- Chương 135 - Ngửa bài
- Chương 136 - Lương tâm mách bảo
- Chương 137 - Mũi nhọn
- Chương 138 - Ma chướng
- Chương 139 - Buồn bực
- Chương 140 - Tuyển tú
- Chương 141 - Chột dạ
- Chương 142 - Khảo thí trên điện
- Chương 143 - Nghe lén
- Chương 144 - Lòng thương người của phụ nữ
- Chương 145 - Rời bỏ
- Chương 146 - Phát bệnh
- Chương 147 - Đánh vỡ
- Chương 148 - Lựa chọn
- Chương 149 - Hạnh nhân xanh
- Chương 150 - Nhu tình
- Chương 151 - Thỉnh cầu
- Chương 152 - Áy náy
- Chương 153 - Săn thú
- Chương 154 - Hưu thê
- Chương 155 - Đêm trăng
- Chương 156 - Buông tay
- Chương 157 - Phá đám
- Chương 158 - Ngựa bị hoảng sợ
- Chương 159 - Đuổi giết
- Chương 160 - Ngọn lửa
- Chương 161 - Tìm kiếm
- Chương 162 - Tín nhiệm
- Chương 163 - Hài tử
- Chương 164 - Quyến rũ
- Chương 165 - Buông tay
- Chương 166 - Tóc mai yểu điệu
- Chương 167 - Phòng đầy hương thơm 1
- Chương 168 - Phòng đầy hương thơm
- Chương 169 - Triền miên
- Chương 170 - Mật ngọt
- Chương 171 - Khóc lóc tố cáo
- Chương 172 - Gây chuyện
- Chương 173 - Xử lý
- Chương 174 - Xử lý 2
- Chương 175 - Ca cơ
- Chương 176 - Thánh chỉ
- Chương 177 - Cửa nam
- Chương 178 - Người mới
- Chương 179 - Người mới đến kỳ quái
- Chương 180 - Nghỉ ngơi
- Chương 181 - Nhắc nhở
- Chương 182 - Đáng sợ
- Chương 183 - Tắm rửa
- Chương 184 - Rừng phong
- Chương 185 - Xấu hổ
- Chương 186 - Thăm dò
- Chương 187 - Chớ đắc tội tiểu nhân
- Chương 188 - Cãi cọ
- Chương 189 - Thông phòng
- Chương 190 - Phu quân ra tay
- Chương 191 - Cố gắng
- Chương 192 - Bị thương
- Chương 193 - Cùng đi
- Chương 194 - Bà bà và di nương
- Chương 195 - Yêu hồ
- Chương 196 - Kế hoạch
- Chương 197 - Tiến cung
- Chương 198 - Công chúa
- Chương 199 - Túi thơm
- Chương 200 - Ép bức lẫn nhau
- Chương 201 - Về phủ
- Chương 202 - Sinh chuyện
- Chương 203 - Tra hỏi
- Chương 204 - Hãm hại
- Chương 205 - Oan ức
- Chương 206 - Xử phạt
- Chương 207 - Thay đổi
- Chương 208 - Rừng
- Chương 209 - Ta không cần
- Chương 210 - Xúc động
- Chương 211 - Cơ hội
- Chương 212 - Mệt mỏi
- Chương 213 - Đau
- Chương 214
- Chương 215 - Ta hận ngươi
- Chương 216 - Thỉnh cầu
- Chương 217 - Chấm dứt
- Chương 218 - Bỏ đi
- Chương 219 - Kiều phu nhân
- Chương 220 - Cố nhân
- Chương 221 - Trách nhiệm
- Chương 222 - Đốt trấn
- Chương 223 - Tả đô đốc
- Chương 224 - Mười ngày
- Chương 225 - Cứ ra tay đi
- Chương 226 - Cầu hôn
- Chương 227 - Được, không tiễn
- Chương 228 - Phụ thân
- Chương 229 - Trở về
- Chương 230 - Sai
- Chương 231 - Gặp lại
- Chương 232 - Lệ Phi
- Chương 233 - Con
- Chương 234 - Khổ
- Chương 235 - Cha con
- Chương 236 - Ba người
- Chương 237 - Cháu
- Chương 238 - Khuất phục
- Chương 239
- Chương 240 - Công chúa
- Chương 241 - Bạo bệnh
- Chương 242 - Yến hội
- Chương 243 - Chuyện bát quái
- Chương 244 - Dạy dỗ
- Chương 245 - Kính
- Chương 246 - Quyết đấu
- Chương 247 - Thắng thua
- Chương 248 - Nếu
- Chương 249 - Nữ đệ tử
- Chương 251 - Dậy dỗ
- Chương 250 - Đánh giá
- Chương 252 - Giúp đỡ
- Chương 253 - Đề nghị
- Chương 254 - Dạy dỗ
- Chương 255 - Lấy lại
- Chương 256 - Sinh nhật
- Chương 257 - Bại hoại
- Chương 258 - Cầu hôn
- Chương 259 - Tứ hôn
- Chương 260 - Ta rất vui
- Chương 261 - Đều là ta sai
- Chương 262 - Phát triển
- Chương 263 - Cô tịch
- Chương 264 - Chân tướng
- Chương 265 - Ai cũng không tốt bằng nàng
- Hậu ký