Chương 1 - Bích hoa viện, hai vạn năm giam lỏng - Chương 1.1
Thanh Khâu.
Giờ đang là mùa đào. Khắp nơi hoa đào nở rộ. Ngay cả bên trong Bích Hoa Viện vốn chẳng mấy khi lọt nổi ánh mặt trời, mấy cây đào cũng nở hoa rực rỡ, mỗi khi có cơn gió nhẹ luồn vào là mấy nhành hoa lại rung rung, dập dìu hết sức yểu điệu.
Bị giam cũng đã lâu, ta chẳng còn việc gì làm, đành mỗi chiều ra chiếc bàn đá kê trong Hoa Khai đình, ngồi thưởng trà ngắm hoa, lâu lâu lại vác theo mấy quyển tiểu thuyết mua được của Ti mệnh đọc tiêu khiển
Hôm nay cũng chẳng phải là ngoại lệ, ta ngồi ung dung trên chiếc bàn đá, suy tưởng về đồ ăn buổi tối. Đào Đào ngồi bên cạnh, hoàn toàn phớt lờ ấm trà trên bàn, chỉ chăm chú nhìn vào bóng phản chiếu trong tách trà, thỉnh thoảng lại hất tóc một cái. Ta cũng tỉnh bơ, mặc kệ hắn làm dáng, chuyên tâm húp trà.
Hắn ở đây với ta ước chừng cũng khoảng 2 vạn năm. Đào Đào là một địa tiên, nguyên thân của hắn vốn là một cây đào vạn tuổi trên đỉnh núi Phù Sinh. Hắn tới Thanh Khâu này, chẳng có việc gì làm ngoài việc trông coi lão thái bà là ta đây.
Ta và hắn ở Thanh Khâu này nghĩ lại cũng có thể coi là rất già rồi. Trong Thanh Khâu giờ chỉ có toàn tiểu tiên, cùng lắm thì cũng mới chỉ được có tầm chưa đầy vạn tuổi. Còn như Phượng Hoàn cô cô, bác ruột của ta thì lại đã hơn hai mươi vạn tuổi. Nhưng người lại là đế cơ của Thanh Khâu này, thế nên có hơn ba mươi vạn tuổi đi chăng nữa thì cũng chưa thể coi là già được.
Hồ ly trong Thanh Khâu, độ tầm hai vạn tuổi là đã đến tuổi thành gia lập thất. Còn ta, dù đã hơn ba vạn tuổi nhưng vẫn bị giam trong Bích Hoa Viện nên chẳng có bóng hoa đào nào. Được cái cuộc đời ta nhờ vậy mà tĩnh lặng hơn nhiều, không như Đào Đào, do có quá nhiều cô nương hâm mộ nên rất ít ra khỏi Bích Hoa Viện. Mỗi lần hắn ra ngoài, các tiên nữ đều chủ động chào hỏi và liếc mắt đưa tình, hắn chỉ hất nhẹ tóc một cái thôi cũng có thể khiến các tiểu tiên nữ ngất lên ngất xuống.
Một vài tiên nữ còn biết giữ ý như các tiểu cô nương dưới trần gian, nhưng cũng không thiếu các cô nương thẳng thắn theo tập tục của Thanh Khâu, đeo bám hắn suốt từ nơi này sang nơi khác, thậm chí còn đánh nhau gây náo loạn khiến bệnh đau đầu của Phượng Hoàn cô cô tái phát. Cô cô cuối cùng đành ra lệnh cho hắn hạn chế ra ngoài, nếu không Thanh Khâu sẽ loạn mất.
Ta và cô cô đã rất nhiều lần vì muốn chấm dứt tình trạng này mà khuyên hắn chọn một cô nương tử tế làm chính thất rồi mau chóng sinh hạ một tiểu hài tử bụ bẫm. Dù sao hắn cũng không còn trẻ con nữa, làm thế là phải, nhưng khổ nỗi, mỗi lần như vậy hắn lại giận dỗi ta, mấy hôm liền không thèm nói chuyện. Hoa đào trong Bích Hoa Viện mỗi lần như vậy đều rụng sạch, mấy trăm năm sau cũng không mọc lại, khiến ta chẳng có đào mà ăn.
Mấy cây Đào Đào trồng đều cho quả rất tốt. Quả to, hạt nhỏ, thịt quả dòn dòn. Vị quả lại ngọt ngọt, chua chua dìu dịu rất thanh. Ta bẩm sinh thích ăn vặt, mỗi khi đào ra quả thường lấy ăn rất nhiều. thậm chí ăn thay cơm luôn. Mỗi lần đến sinh thần của ta, hắn lại tốt bụng lấy táo và đào giã nhuyễn bọc bột mì lại thành thứ bánh trường thọ cho ta ăn, cực kì ngon. Mỗi lần hắn tức giận khiến đào không ra quả, ta không có đồ ăn vặt, thành ra rất chán.
Ta cảm thấy rằng hắn đã không muốn lấy vợ, ta lại ép hắn để rồi hắn thì khó chịu, ta thì không có đào ăn thì giống như ném vàng xuống sông vậy. Tóm lại là giống như làm chuyện lưỡng bại câu thương, chỉ có lỗ không có lãi. Từ đó ta không nhắc nữa.
Mộng ước phù du 2
Hắn ngắm mình, chỉnh trang y phục tóc tai hồi lâu, thấy chán liền quay sang nhìn ta.
"Ngươi ngày nào cũng ngồi như thế này không thấy chán sao?"
"Ta cũng đâu có trò gi để tiêu khiển" Chậm rãi đặt tách trà xuống, ta cầm chiếc quạt trên bàn, học theo kiểu công tử phong lưu của Đào Đào, xoè quạt, rồi như thi nhân mặc khách dưới trần gian, nhàn tản phẩy một cái"
Đào Đào đang ngồi bên cạnh ta bỗng bay về phía vườn Thượng uyển, không những thế, cốc trà hắn đang cầm trên tay cũng bay theo, có lẽ cả nước trà cũng bay theo nốt.
Kết thúc là một tiếng "uỵch" trên mặt đất, nặng nề. Hoa đào trong vườn Thượng uyển đang nở rộ, rực rỡ, thoáng chốc chỉ còn nhuỵ vàng, xác xơ thảm hại.
Không ngờ mới chiều ngủ dậy mà không rửa mặt cho tỉnh táo lại có tác hại nặng nề đến vậy. Ta đã lấy nhầm phải Phá Vân Phiến thay vì cái quạt lụa mới mua rồi. Đặt cái quạt xuống bàn, ta vội vã chạy về phía Đào Đào đáng thương đang nằm lăn quay trên mặt đất "Đại tỷ của tôi ơi, có sao không?"
Mặt hắn đỏ phừng phừng, xem ra rất tức giận.
Ta đành chìa bộ mặt cún con ra "Xin lỗi mà, ta không cố ý"
Hắn vẫn không thèm nói chuyện.
Ta giật tay áo hắn, mè nheo, nhưng hắn chỉ giận dỗi hất tay ta ra. Ta bèn vận lực triệu hoàn Phá Vân Phiến, rồi chìa ra cho hắn.
Hắn nhíu mày "Đưa ta làm gì"
Ta liền thành thật gãi đầu: "Nếu ngươi giận ta thì chỉ còn cách đó thôi, ta quạt ngươi một cái, ngươi quạt lại ta một cái. Thế là huề!"
Hắn nhìn ta hồi lâu vẻ thâm sâu khó lường rồi cốc đầu ta một cái.
"Đồ nha đầu ngốc" hắn lại kí đầu ta thêm cái nữa. "Ta biết là vừa nãy là do ngươi vô tình, không đến mức phải làm thế này. Chẳng lẽ ngươi không sợ mình sẽ bị thiệt hay sao?"
Ta bèn chớp chớp mắt, cười nịnh nọt: "Chỉ cần ngươi hết giận là được rồi"
Hắn liền cười với ta, lúm đồng tiến lộ rõ, trông rất dịu dàng và đáng yêu. Ta tặc lưỡi một cái, thầm cảm thán cho cái nhan sắc của nữ nhi thời nay.
Đào Đào đúng là Đào Đào. Hắn chẳng bao giờ giận dỗi ta được lâu, chỉ cần ta làm bộ mặt đó và xuống nước, hắn sẽ lại cười hiền như chưa có gì xảy ra.
Ta bị giam trong Bích Hoa Viện hai vạn năm. Thời gian Đào Đào ở bên canh chừng chăm sóc ta chắc cũng chừng đó. Nhớ lại năm xưa có mẫu thân chăm sóc mới thấy xung sướng biết bao. Mặc dù năm ấy, mẫu thân không thể lo cho ta đủ đầy, phải đưa ta chạy trốn hết từ nơi này sang nơi khác. Từ lúc ta có thể nhớ được, ta đã chẳng biết bà đã đưa ta đến sống ở những nơi nào rồi.
Năm ấy ta mới tròn một vạn tuổi, mẫu thân đưa ta đến sống trong một rừng đào trên núi Phù Sinh, ở tận cực Tây của thế gian. Đến giờ ta vẫn nhớ được khung cảnh nơi ấy. Quanh năm mây mù tuyết phủ, trắng xoá bên ngoài rừng đào, ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài. Núi Phù Sinh lại vốn là thánh địa của Thiên Tộc. Nghe nói trước kia, các vị thần quân trên 40 vạn tuổi vẫn thường bế quân tu luyện ở đây. Đào hoa nơi đây thu nhận linh khí đất trời, mặc dầu đỉnh núi Phù Sinh quanh tuyết phủ vẫn có hoa đào nở rộ như ráng chiều của mây trời.
Điều kiện thuận lợi như vậy nên tu luyện ở đây không được bao lâu thì ta đã mọc ra được cái đuôi thứ chín. Vượt qua được chín tầng thiên lôi, ta chính thức thăng thành cửu vĩ hồ.
Cũng chẳng biết nên tự phân loại mình vào loại cửu vĩ hồ nào nữa. Là hồ tiên hay là hồ yêu đây?
Ta không biết mình đã tự hỏi bản thân mình như vậy bao nhiêu lần nữa.
Mẹ ta là hồ tiên. Một bạch cửu vĩ hồ nghiêng nước nghiêng thành, hậu duệ của Phượng Thần đế quân của Thanh Khâu. Mẹ ta sinh ra đã có một vết bớt trên trán hình hoa sen rất đẹp mắt, diễm lệ nên gia gia của ta đã đặt tên cho mẹ là Phượng Liên. Ta thì cũng như vậy, lúc hoá hình, trên trán cũng có một vết bớt hình hoa sen. Thế nhưng vết bớt ấy không giống y hệt như của mẹ ta, liên hoa của mẹ có màu phớt hồng, còn liên hoa trên trán ta lại đỏ tươi như máu bồ câu.
Các tiên tử hầu hạ trong Bách Hoa viện đều bàn tán sau lưng về vết chu sa trên trán ta. Họ bảo đó là điềm dữ của những kẻ đến từ ma tộc.
Thực ra họ nói vậy cũng không có gì là sai. Cha của ta vốn không phải là tiên.
Ta cũng không rõ cha ta là ai. Không ai nói cho ta hết, kể cả mẫu thân. Ngày ta còn nhỏ, mẹ ta vẫn im lặng, u sầu mỗi khi ta hỏi về ông ấy. Sau này bị giam lỏng trong Bích Hoa viện, nghe các tiên tử hầu hạ nơi này ngồi tán dóc trong giờ giải lao, ta mới biết ông ấy là một ma vương.
Là người của tiên giới không ai mà không ghét Ma tộc. Vậy mà mẹ ta, thân là tiên nữ của Thanh Khâu, lại đem lòng yêu một người như vậy, lại thêm cốt nhục là ta.
Hồi nhỏ ta vẫn thường mong một ngày cha ta sẽ đến, giang bàn tay ra bảo vệ hai mẹ con ta, khiến ta không còn phải chạy trốn nữa, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ qua vạn năm rồi mà chẳng có bóng dáng người cha nào. Từ đó ta chẳng còn mong đợi nữa.
Cũng bởi một nửa huyết thống của ta có liên quan đến Ma giới, nên dường như mọi người đều ghét ta. Mặc dầu mẹ ta đã dùng Bảo hồn ngọc phong ấn ma lực của ta lại, ta cũng chỉ sử dung tiên thuật nhưng tất cả mọi người trong Bách Hoa viện này vẫn lạnh nhạt với ta.
Đối đãi tốt với ta chỉ có Đào Đào.
Nhớ lại năm ấy, ta lại càng biết ơn hắn. Khi tướng lĩnh của Thanh Khâu tới bắt mẹ con ta đi khỏi Phù Sinh, Đào Đào lúc bấy giờ vừa mới hoá hình, khăng khăng nói hắn là cây đào tiên trồng trong căn chòi của mẹ con ta, mẹ ta là chủ hắn rồi nằng nặc đi theo về Thanh Khâu.
Về đến đây rồi hắn lại hết lòng chăm sóc ta, không để ta bị các tiên tử trong Bích Hoa viện khinh thường bắt nạt. Được cái hắn lại đẹp như vậy, khiến các tiên tử nơi này mê mệt nên họ liền cố gắng lấy lòng ta, mặc dù hết sức giả tạo, mong ta nói tốt cho họ vài câu trước mặt hắn, khiến đời sống vật chất của ta cũng không đến nỗi nào.
Chẳng hạn như cốc trà Bích La Xuân vừa rồi, mùi vị quả thật không tồi. Chỉ tiếc cho Đào Đào, chưa nhấp được ngụm nào thì đã bị Phá Vân của ta quạt bay. Hình như vừa nãy ta quạt cả ấm trà theo hắn thì phải, không biết có văng được ngụm nào không. Nếu được thì đỡ phí còn không thì quả là đáng tiếc thật.