Gửi bài:

Chương 271 - Phiên ngoại - Khởi đầu mới ngọt ngào 1

Cũng phải nói, số ta không phải là đỏ bình thường đâu. Thoát khỏi tai nạn xe cộ, nằm hôn mê trên giường bệnh một năm mà vẫn có thể tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một kỳ tích.

Sau khi tỉnh lại, cơ thể hồi phục cũng rất thuận lợi, ra khỏi viện, ông chủ cũ vẫn chạy theo mời ta làm việc, dù chức vụ không như trước nhưng lương bổng không tồi, với người bắt đầu sinh hoạt trở lại như ta mà nói thì ta rất cảm kích, đương nhiên sẽ cố gắng tận tâm làm việc báo đáp ông ấy

Trước khi chính thức quay trở lại làm việc, ta đến thăm dì và bác cả

Dì lôi kéo tay ta mà không ngừng khóc:

- Thiên Thiên đều là dì không chăm sóc con cho tốt, may mà con không sao, nếu con có chuyện không hay xảy ra, dì sẽ phụ lòng mẹ con.

Đối với việc đẩy ta sang nhà bác cả khi ta còn bé, dì vẫn luôn canh cánh trong lòng, thật ra thì ta đã sớm nghĩ thông, ai mà không có sự khó xử chứ? Không thể có yêu cầu quá cao với người khác. Nếu ta có chút oán hận nào với dì thì ta đã sớm mất đi người thân này rồi. Sao phải vậy? Trên đời này ta còn được bao nhiêu thân nhân?

Ta an ủi dì:

- Dì, chẳng phải cháu không sao rồi đấy thôi? Dì xem, cháu rất thoải mái, cảm giác còn hạnh phúc hơn cả trước kia

- Đứa trẻ này.

Dì ôm lấy ta

Nhà bác cả ở nông thôn, nhà nhiều con, trước kia cuộc sống khá chật vật nhưng giờ các anh chị ta tốt nghiệp, tìm được việc thì khá lên nhiều. Bác cả pha cho ta một ly trà rồi nói:

- Đây là anh con gửi về, nói là trà Bích Loa Xuân, một trong 10 loại trà nổi tiếng nhất, mấy trăm đồng một cân đó.

Ta bưng chung trà lên, nước trà xanh biếc, mùi thơm như thấm sâu vào lòng người, chỉ chốc lát lại cảm thấy thật quen thuộc. Ta nhìn lướt qua rồi lắc đầu, theo bản năng nói:

- Trà này dù là Bích Loa Xuân, nhưng chưa phải là giống thuần cao cấp nhất. Lá trà Bích Loa Xuân cao cấp nhất uốn cong thành hình xoắn ốc, khắp lá phủ lông tơ, dưới lớp lông tơ lá xanh non mượt, mùi hương nồng nàn, vị trà thơm ngát ngọt lành khiến người ta không thể quên được

Bác rất ngạc nhiên:

- Không ngờ cháu có nghiên cứu sâu về trà như vậy

Ta sửng sốt, sống trước giờ vốn rất qua loa đại khái, căn bản nào có nghiên cứu gì về trà, sao có thể hiểu được điều này? Ta nghĩ ngợi, nhưng cũng không có đáp án, vì vậy không suy nghĩ thêm nữa.

Cuộc sống mới rất thuận buồm xuôi gió, công việc cũng dần dần ổn định. Nhưng không biết tại sao, nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng tựa như mình đã mất đi thứ gì quan trọng lắm. Ta nói chuyện này với dì, dì cười nói:

- Cháu nên tìm bạn trai đi thôi

Sau đó bắt đầu thu xếp tìm đối tượng hẹn hò cho ta

Với tình yêu, ta cũng không có quá nhiều kì vọng lãng mạn nhưng nếu gặp mặt, tiếp xúc gần gũi thì cũng không sao. Nhưng mỗi lần gặp người này người kia, chung quy lại vẫn đều không có hứng thú, cảm giác đối phương không phù hợp

- Vậy rốt cuộc phải là người thế nào đây?

Dì rất sốt ruột:

- Thiên Thiên, mấy người này điều kiện cũng rất tốt, con nên thử xem sao

Ta không muốn miễn cưỡng mình, chỉ có thể cám ơn ý tốt của dì. Đột nhiên, ta lại rất có hứng thú với trà, ta không quan tâm đến vấn đề xem mặt nữa mà chỉ tập trung nghiên cứu trà thôi cũng đủ khiến ngày ngày đều vui vẻ mà qua đi

Vốn tưởng rằng thời gian sẽ bình thản trôi đi như vậy. Thật không nghĩ đến mấy chữ "bất ngờ" này dường như rất có duyên. Khi một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao về phía ta thì ta hiểu, vận may của ta đã hết...

Thật không ngờ ta vẫn có thể tỉnh lại một lần nữa, chẳng qua sau khi tỉnh lại, mọi thứ đều quá quỷ dị

(2)

- Mẫu thân, mẫu thân...

Nghe giọng nói non nớt này gọi ta chỉ cảm thấy nhức đầu. Bản thân chưa một lần yêu đương sao có thể có đứa con 4 tuổi ngày ngày bám đuôi gọi ta là mẫu thân, đúng là khiến người ta phát điên.

Hơn nữa, cậu nhóc này...

Ta rất lo lắng, muốn tìm chỗ mà trốn bởi vì cơ thể này hôn mê đã quá lâu, tứ chi có hơi bải hoải, còn chưa ngồi xuống ghế đã có đứa nhóc vọt tới trước mặt, dùng cả chân tay mà bò lên người ta, sau đó hôn lên mặt ta mấy cái khiến mặt ta dính đầy nước miếng.

Nó như con gấu Koala ôm chặt ta như ôm lấy gốc cây khiến ta suýt thì không thở nổi.

Cậu nhóc này... Nhiệt tình đến mức khiến người ta không chịu nổi...

Cũng may Thu Lan kéo nó xuống, cứu ta một mạng.

- Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân không khỏe

Cậu nhóc bị kéo xuống khỏi người ta, đôi mắt đen láy mở to, vẻ mặt đáng thương nhìn ta, long lanh ngấn lệ như thể chỉ một giây sau là sẽ khóc vậy. Vẻ mặt này như chạm đến đáy lòng khiến ta xúc động mà nhất thời mềm lòng.

- Không sao đâu. Ta khách sáo

Nhưng Thu Lan này cũng quá chất phác, lập tức buông tay, cậu bé như con bạch tuộc quấn lấy khiến ta lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Được rồi, ta không nên mềm lòng . . . . . .

Ta chấp nhận để cậu bé ôm rồi hôn

- Đại thiếu gia đã trở về. Ngoài cửa có người thông báo.

Một giây sau, một dáng người cao lớn anh tuấn vén rèm đi vào, nhìn thấy hắn, ta nhất thời lo lắng.

Hắn đi tới, đầu tiên là vuốt đầu cậu nhóc, cậu nhóc quay đầu lại gọi một tiếng

- Phụ thân

Nam tử nhìn nó cười cười:

- Được rồi, cùng Thu Lan đi chơi đi.

- Ấy, chờ một chút.

Ta lo lắng kéo cậu nhóc lại, ta hơi sợ khi phải một mình đối diện với nam tử này

Cậu nhóc lại cười hì hì mà tuột xuống khỏi người ta, nhìn ta cười đầy ẩn ý:

- Phụ thân muốn thân mật với mẫu thân, Thế Tu không quấy rầy

Nói xong liền kéo tay Thu Lan chạy ra ngoài

Ta đen mặt, là ai dạy đứa trẻ con thành ra thế này?

Sau đó, ta phát hiện, trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và hắn.

Nhìn hắn từ từ đi vào, tim ta bắt đầu đập nhanh.

- Này...

- Gọi ta là Tín Ngạn, nàng lại quên à?

Hắn đang ngồi trước mặt ta, nắm tay ta, ánh mắt nhìn ta dịu dàng như nước mùa xuân khiến mặt ta như bị thiêu cháy

Tới đây đã một tháng, ta đã chấp nhận sự thật này. Ta xuyên không, nam tử vô cùng tuấn mỹ này là phu quân của khối thân thể này, mà đứa bé vô cùng nhiệt tình khi nãy chính là con trai của thân thể này

Thân thể này vì tai nạn bất ngờ mà hôn mê một năm. Điều khiến ta khó hiểu là ở thời đại này, sao nàng còn có thể sống sót, không có truyền nước, không có máy móc hỗ trợ mà còn có thể sống. Nhưng sự thật là thế, thân thể này giống như người sống thực vật vậy, rất thần kỳ, kết quả là, ta xuyên không tới đây. Ta không hiểu rõ tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, cho đến khi ta biết tên của khối thân thể này.

Nàng và ta cùng tên – Tần Thiên

Chẳng lẽ vì có chút giống nhau?

Tóm lại, có thể còn sống chính là chuyện may, ta tất nhiên sẽ không dại dột mà nói với mọi người rằng Tần Thiên này không phải Tần Thiên thực sự

Nhưng đối mặt với vị phu quân này, ta luôn không thể thoải mái, hơn nữa còn đặc biệt khẩn trương.

Có lẽ bởi vì hắn đặc biệt tuấn tú sao?

Nói thật, hắn là nam tử đẹp nhất mà ta từng gặp. Hắn gần như hoàn mỹ không chút tì vết. Đẹp nhưng không khiến người ta thấy ẻo lả, ngược lại hắn thường cho ta cảm giác bá đạo mạnh mẽ của một nam nhân

Cũng như vậy giờ vậy

- Hoa đào trong viện đang nở rồi, nàng có muốn đi xem không? Hắn hỏi.

Ta vội vàng lắc đầu, ta hiểu rõ ý hắn là gì

Ai ngờ hắn nhíu mày cười một tiếng, tiến lại gần ta, khom lưng bế ta lên, ta kêu khẽ một tiếng, vội vàng ôm cổ của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn ta cười, đôi mắt như phủ lớp băng mỏng sáng rỡ, ta nhìn mà mất hồn

- Ta biết nàng nghĩ gì. Hắn cười xấu xa

Ta rất lo lắng nhưng không thể chống cự, chỉ có thể để mặc hắn bế ta đi đến bên cửa sổ.

Hắn thả ta xuống, để cho ta tựa vào ngực hắn.

Ngoài cửa sổ có một gốc đào, trời quang mây tạnh, từng cơn gió thổi qua khiến cánh hoa rụng như mưa.

Ta bị cảnh đẹp này mê hoặc.

- Tần Thiên...

Bên tai truyền đến tiếng gọi của hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt của hắn tràn đầy tình cảm, nóng bỏng, mãnh liệt như vậy tựa như dung nham nóng chảy, giống như muốn hòa tan ta khiến ta như bị mê hoặc. Ta thấy hắn cúi đầu, ta hoàn toàn có thể né tránh, nhưng ta giống như bị mê muội mà không thể nào nhúc nhích, khi đôi môi nóng rực của hắn hôn lên môi ta, ta hơi run lên, hắn giống như đang thử dò xét, nhẫn nại mà chỉ khẽ chạm vào ta, ta hơi hơi run rẩy nhưng không hề tránh né.

Hắn than nhẹ một tiếng, giống như nhận được sự cho phép ngầm, nhanh chóng bắt đầu hôn sâu

Sự cuồng nhiệt, kích tình này với ta mà nói là cảm giác chưa từng trải nghiệm

Đây cũng là nguyên nhân khi đối mặt với hắn ta đặc biệt khẩn trương. Ta cuối cùng cũng không có cách nào từ chối hắn, thường thường giữa lúc bất tri bất giác mà bị hắn mê hoặc, mặc dù ta biết rõ, người hắn thích không phải là ta.

(3)

Muốn kháng cự Trang Tín Ngạn vô cùng khó khăn.

Lúc vừa tỉnh lại, ta vì hôn mê quá lâu mà không thể xuống giường, vì gặp phải hoàn cảnh xa lạ mà trong lòng rất lo lắng. Vì để che giấu sự thực mình xuyên không mà ta nói với bọn họ rằng mình không còn nhớ gì nữa. Khi hắn biết ta "Mất trí nhớ", trong ánh mắt hiện rõ vẻ đau đớn nhưng không lâu sau, ánh mắt ấy lại trở nên vô cùng dịu dàng

Hắn ôm ta vào trong lòng, nhẹ nói:

- Tần Thiên, không nhớ cũng không sao, ta sẽ kể lại mọi chuyện cho nàng biết, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng

Ngay lập tức ta lại bị cảm động.

Sau đó, hắn theo lời đại phu dặn dò, mỗi đêm đều giúp ta xoa bóp nửa canh giờ. Ta biết Trang gia có Trà Hành rất lớn, bây giờ là do hắn quản lý, ban ngày, hắn cũng rất mệt mỏi, tuy nhiên hắn cũng không chịu đem việc xoa bóp cho người khác, hắn nói một năm nay đều là hắn giúp ta làm những việc này, chỉ có hắn là biết rõ nên làm thế nào nhất

Dưới ánh nến ảm đạm, hắn cúi thấp đầu, cẩn thận xoa bóp cho ta. Mái tóc đen như lụa rủ xuống, khuôn mặt có chút mông lung nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ta cười thì nụ cười lại thật dịu dàng, xuyên thẳng vào lòng ta

Ôi, ta chỉ là một cô gái bình thường, một nam nhân có thể nói là hoàn mỹ như thế tận tâm với ta như vậy thì sao ta có thể không động lòng?

Không chỉ là xoa bóp, hắn còn tự tay giúp ta tắm rửa, bón cơm cho ta. Thời gian ta nằm trên giường, hầu như đều là hắn cực nhọc ngày đêm chăm sóc

Lần đầu hắn tắm cho ta, ta sống chết ôm chặt xiêm y, thế nào cũng không chịu. Hắn ôm ta vào lòng, nắm tay ta, thủ thỉ dỗ dàng:

- Tần Thiên, chúng ta là phu thê, con còn có rồi nữa là, đừng sợ

Thấy ta đỏ bừng mặt, hắn dường như hiểu ý, cười cười, thấp giọng bảo đảm:

- Nàng yên tâm, ta chỉ giúp nàng tắm, cái khác đều không làm.

Hắn nói lời giữ lời, thành thành thật thật, chỉ là, khắp người ta đều bị hắn sờ qua, bộ mặt hắn lại tỉnh bơ khiến ta muốn giận cũng không được.

Nhưng mà vì tiếp xúc gần gũi như vậy khiến quan hệ của chúng ta cũng thân mật hơn nhiều. Dù với hắn ta vẫn thấy khẩn trương nhưng không còn như hồi đầu mà lạnh lùng, cũng không chống đối hắn nữa

Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ đây chính là mục đích hắn tắm cho ta chăng?

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục