Gửi bài:

Chương 234 - Gậy ông đập lưng ông

Ánh trăng dịu dàng rải lên mặt Thúy Hồ những đợt sóng lấp lánh như dát vàng dát bạc

Cảnh đêm tuy đẹp nhưng Trang Minh Hỉ lại không có tâm tình mà thưởng thức. Tạ Đình Quân từng bước tới gần. Nàng hoảng sợ vội lui về phía sau, rất nhanh lại bị lan can của lương đình chặn lại.. Nàng mở to hai mắt nhìn Tạ Đình Quân, dưới ánh mắt âm hàn của hắn, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy.

- Trang Minh Hỉ, mục đích của ngươi là gì?

Tạ Đình Quân giọng nói nặng nề, cứng rắn lạnh lẽo như băng tuyết.

- Ngươi không phải không biết nếu phạm vào tội danh tư thông sẽ có kết quả thế nào. Trang Minh Hỉ, ngươi muốn hại chết Tần Thiên? Hay là muốn khiến nàng bị hưu, tương lai về sau rốt cuộc không thể ngẩng đầu mà làm người?

Vừa dứt lời, Tạ Đình Quân lại vươn tay xiết chặt cằm nàng, khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng hắn, ngón tay sắt lạnh băng xẹt qua mặt nàng. Trang Minh Hỉ hơn run người, nước mắt bất tri bất giác đong đầy

- Đúng là lê mang hoa vũ, ta thấy, mặt càng đẹp thì lòng dạ càng độc ác

Tạ Đình Quân dùng sức đẩy nàng ngã xuống

Hỉ Thước vội vàng đi qua đỡ Trang Minh Hỉ. Dưới sự trợ giúp của Hỉ Thước, Trang Minh Hỉ run rẩy đứng lên, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng nàng biết, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không, Trang Minh Hỉ nàng sẽ là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng!

- Ta không muốn hại chết Tần Thiên, ta chỉ muốn làm cho nàng rời khỏi Trang phủ, không bao giờ có thể trở thành đối thủ của ta nữa.

Trang Minh Hỉ nhìn hắn rưng rưng nước mắt mà cười lạnh:

- Nàng gặp may mắn, tất cả mọi người đều đối tốt với nàng, đều coi nàng là bảo bối, ta không được may mắn giống như nàng. Trên thế giới này có thể đối tốt với ta chỉ có chính ta mà thôi! Ta tính toán vì bản thân thì có gì không đúng?

Tạ Đình Quân chỉ vào nàng:

- Ngươi có lòng hại nàng mang tội danh tư thông đã là không đúng, ngươi chống đối ta định phá hoại chuyện tốt của ta phải không?

Cha mẹ hắn có lẽ sẽ đồng ý cho hắn cưới một nữ nhân có bối cảnh hùng hậu, khôn khéo có năng lực, chứ không phải là một nữ nhân thanh danh bại hoại! Một khi Trang Minh Hỉ thành công, Tần Thiên không thể lấy thân phận chính thê gả vào cửa Tạ gia, với tính tình của nàng, giữa bọn họ cũng sẽ không có khả năng nảy sinh tình cảm.

Nghĩ tới lòng dạ ác độc của Trang Minh Hỉ, Tạ Đình Quân tức giận vô cùng. Nữ nhân như vậy cứ để ở bên cạnh Tần Thiên còn không biết sẽ gây ra chuyện gì. Tần Thiên tuy rằng thông minh, nhưng cũng không thể ngoan độc bằng nàng. Nữ nhân như Trang Minh Hỉ căn bản vốn là khó lòng phòng bị, vạn nhất ngày nào đó nàng thật sự làm tổn thương Tần Thiên...

Nghĩ đến điều này, lòng Tạ Đình Quân không nhịn được mà run rẩy.

Hắn đang suy tính có nên đem việc này thông báo cho Trang phủ, để Trang phủ xử lý, lại nghe thấy Trang Minh Hỉ nói:

- Tạ Đình Quân, đừng quên chúng ta đã có giao dịch, kỳ thật chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, nếu ngươi khiến ta có kết cục không tốt, đừng trách ta không quản được miệng của mình

Trang Minh Hỉ nhìn hắn thăm dò

- Tần Thiên bây giờ còn coi ngươi là ân nhân, nếu để cho nàng biết ngươi tính kế sau lưng nàng... Nàng cười lạnh hai tiếng.

Tạ Đình Quân nở nụ cười:

- Ngươi uy hiếp ta?

- Ta chỉ là một nữ tử không biết uy hiếp, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình!

Tạ Đình Quân trừng mắt nhìn thẳng nàng một lúc, ánh mắt băng lạnh làm cho nàng cả người lạnh run. Trang Minh Hỉ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nhìn thẳng hắn không chút nào yếu thế, biểu hiện quyết tâm của nàng.

Một lát sau, Tạ Đình Quân cười lạnh hai tiếng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi thong thả rời khỏi Thúy Hồ đình.

Đợi cho bóng dáng Tạ Đình Quân dần dần biến mất trong đêm đen, hai chân Trang Minh Hỉ hai chân, ngã vào người Hỉ Thước.

Hắn hẳn là sẽ không đem việc này nói ra chứ ... Hắn cũng bị nàng nắm nhược điểm, chỉ cần hắn có thể giấu diếm việc này, cũng không có gì đáng sợ.

Lúc này, Trương Dũng quỳ gối trước mặt Trang Minh Hỉ dập đầu cầu xin tha thứ, Trang Minh Hỉ tận mắt nhìn thấy hắn chịu tra tấn, lại đang cần dùng người, sao có thể trách tội hắn, ngược lại còn quan tâm thương thế của hắn, lại đưa bạc cho hắn đi tìm đại phu. Nàng khoan dung đại lượng như vậy khiến Trương Dũng rất cảm kích, chỉ tay lên trời thề nhất định trung thành và tận tâm với nàng.

Bên này, Tạ Đình Quân rời khỏi Thúy Hồ đình rồi quay về Tạ phủ.

Trên đường, Lâm Vĩnh bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Công tử, phía sau có người đi theo chúng ta, khả năng không có ý gì tốt!

Tạ Đình Quân hừ lạnh:

- Chỉ sợ là bọn buôn muối tư, mấy kẻ tạp nham này, cho rằng ta dễ dàng bị phục kích như vậy?

- Xem ra kế sách của công tử rất hiệu quả! Tri phủ đại nhân âm thầm phái người báo cho Kiều bang đừng làm khó chúng ta nhưng bọn họ không làm khó chúng ta, chúng ta vẫn làm khó bọn họ. Mấy lần gây rối làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ, bọn họ rốt cuộc đã không nhịn được mà muốn trả thù công tử rồi

Tạ Đình Quân tiếp lời cười nói:

- Bọn họ càng gây rối thì sẽ phải tiếp xúc nhiều với Tri phủ đại nhân, liên hệ cũng càng nhiều, chúng ta có thể mau chóng tìm ra cơ hội rồi

- Công tử quả nhiên là tính kế hay

Lâm Vĩnh khen, hất đầu về phía sau nhỏ giọng hỏi

- Nhưng làm gì với những kẻ đằng sau bây giờ

- Một đám giặc vớ vẩn, còn chưa đủ tư cách để bản công tử tự mình động thủ!

Nói xong, Tạ Đình Quân bỗng nhiên yên lặng, hắn nhìn phía trước, cau mày, ánh mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng khác lạ. Lâm Vĩnh quá quen thuộc với những biểu hiện của hắn, lúc trước ở Mạc Bắc, hắn định mượn tay Tư Mã Xương mà trừ khử Trang Tín Ngạn cũng có vẻ mặt đó

Có điều lần này, không biết là ai không hay đây?

Tạ Đình Quân chân kẹp bụng ngựa, tuấn mã phi nhanh về phía trước.

Lâm Vĩnh giơ roi, rất nhanh cũng đuổi theo.

Phía sau có vài hán tử mặc áo ngắn vải thô chạy theo, nhìn bóng người nhanh chóng biến mất mà không biết phải làm gì.

****

Bốn ngày sau, Trương Dũng nhận được tin tức vội báo lại cho Trang Minh Hỉ

- Lúc ta ở Trà Hành, thấy Hải Phú lén lút bẩm báo gì đó với Đại thiếu phu nhân nên đã nghe lén. Hóa ra, Tống Tuần phủ đã tìm được Lưu Phương, muốn giao cho Đại thiếu phu nhân, để Đại thiếu phu nhân tự mình thẩm tra. Mấy ngày nay Đại thiếu phu nhân bận bịu, có lẽ ba ngày sau mới có thể tự mình đi thẩm tra!

Trang Minh Hỉ gật gật đầu, cũng đúng, loại chuyện này không thể giao cho quan phủ thẩm tra xử lí, đương nhiên xử lý nội bộ sẽ tốt hơn.

- Vậy ngươi có nghe thấy bọn họ nhốt người ở đâu không?

- Nghe nói chính là ở thôn trang đã xảy ra chuyện kia, nhốt tại nhà kho, giao cho người của thôn trang trông coi!

Thấy Trương Dũng điều tra rất rõ ràng, Trang Minh Hỉ tỏ vẻ vừa lòng, khen:

- Làm rất tốt, hoàn thành việc này, ta sẽ không bạc đãi ngươi!

Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, dường như mọi chuyện quá mức thuận lợi...

Nàng do dự một hồi, rồi hỏi Trương Dũng:

- Ngươi âm thầm điều tra nghe ngóng, không để bọn họ phát giác chứ?

Trương Dũng vỗ ngực:

- Tiểu thư yên tâm, chuyện này dù không liên quan đến tiểu thư, cũng liên quan đến tính mạng của tiểu nhân, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm qua loa

Thấy hắn chắc chắn như thế, lại nhớ tới hắn thường làm việc cẩn thận, hơn nữa nàng nóng lòng xử lý việc này nên cũng không suy nghĩ nhiều. Tiếp đó, nàng cẩn thận dặn dò hắn một hồi, Trương Dũng thần sắc nặng nề rời đi.

Trương Dũng vừa rời khỏi không lâu, liền có ma ma kích động chạy vào báo tin vui:

- Tiểu thư nhanh đến đại sảnh đi, trong đại sảnh có bất ngờ lớn đang chờ tiểu thư đó

Thấy ma ma vẻ mặt hưng phấn như vậy, Trang Minh Hỉ nghi hoặc, dẫn Hỉ Thước và ma ma kia đi vào đại sảnh.

Trong lúc đó, trong đại sảnh đầy các chưởng quầy, tiểu nhị của các cửa hàng châu báu trang sức, son phấn, tơ lụa trong Dương Thành.

Trên bàn trà, trên ghế chất đầy những hàng hóa bọn họ mang đến. Vô cùng đa dạng, cái gì cũng có. Châu báu trang sức long lanh, son phấn thơm nức mũi, lụa là rực rỡ muôn màu khiến người ta lóa mắt

Đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nha hoàn đỡ Lưu Bích Quân, Trang Minh Lan và Trần di nương, hai ma ma cẩn thận đỡ Phương Nghiên Hạnh sắp lâm bồn, mọi người đều tề tựu trong đại sảnh mà hưng phấn nhìn mấy thứ này

Thấy nàng tiến vào, mọi người nhất tề nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có sự hâm mộ, có cả ghen tị, cũng có sự vui mừng.

- Minh Hỉ, đây đều là lễ vật Tạ công tử tặng cho ngươi, bất tri bất giác mà đã gần một năm rồi...Đại phu nhân cười nói.

Tiếp theo một nam tử mặc áo dài màu xanh đi đến trước mặt nàng, cung kính thi lễ rồi nói:

- Đây đều là hàng mới nhất ở các cửa hiệu lớn, Nhị công tử nói cô nương thích gì thì cứ giữ lại. Công tử nhà chúng ta nói, sắp tới hôn lễ, đây là tâm ý công tử muốn biểu hiện để tỏ ý biết ơn vì một năm qua cô nương đã chờ đợi công tử.

- Hôn lễ sắp tới?

Trang Minh Hỉ nhìn nam tử đối diện khẽ hỏi, cảm giác như trong mộng, hắn không phải không muốn cưới ta sao? Đây là có ý gì?

Nhớ tới sự lạnh lùng của hắn đêm đó ở Thúy Hồ đình, lòng Trang Minh Hỉ kinh hoàng

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ, đây là sự trừng phạt của hắn dành cho mình? Muốn cưới ta về rồi từ từ tra tấn ta?

Nhưng trước mặt bọn Đại phu nhân, Trang Minh Hỉ không dám bộc lộ chút cảm xúc nào. Nàng đoan trang mà cảm tạ ý tốt của Tạ công tử, lại bị Lưu Bích Quân giật giây mà sai để lại chút lễ vật gì gì đó rồi mới để người của Tạ gia rời đi

Sau đó, Lưu Bích Quân thưởng thức một số đồ trang sức, vừa hâm mộ vừa đố kỵ:

- Không hổ là phú hào phương Bắc, ra tay cũng chẳng như người thường, chỉ là chiếc trâm cài thôi mà giá trị đã không nhỏ. Lúc trước ca ca ngươi lấy ta cũng nào có lễ vật lớn thế này.

Nói xong, Lưu Bích Quân nhìn nàng một cái, ghen ghét nói:

- Giờ một năm giữ đạo hiếu của Tạ gia đã hết, không lâu sau nữa sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi, chờ ngươi gả qua đó thì cuộc sống đúng là tốt đẹp

Tốt đẹp? Trang Minh Hỉ nắm chặt khăn tay, chỉ e là sống không bằng chết!

Nàng thầm lo nghĩ: ta nên làm gì bây giờ, ta nên trốn thế nào đây?

Chẳng qua chỉ là chuyện này mà hôm sau đã truyền khắp Dương thành, dường như ai cũng biết Tạ nhị công tử coi trong vị hôn thê Trang Minh Hỉ cỡ nào

Mà cùng lúc đó, Trương Dũng dựa theo sự sai bảo của Trang Minh Hỉ, thừa dịp Tần Thiên chưa có thời gian đến thông trang mà mang tiền ra thuê vài cao thủ, nhân cơ hội mà lẻ vào thôn trang cứu Lưu Phương đi. Sau đó theo lời dặn của Trang Minh Hỉ mà nhanh chóng đưa hắn đi càng xa càng tốt

Bọn họ trèo tường vào, đường đi tối đen, ít có dấu người. Bọn họ thuận lợi một đường đến thẳng nhà kho, phá khóa rồi lần mò đi vào, nương theo ánh trăng bên ngoài mà thấy được có bóng người trong góc.

Trương Dũng đi qua, vỗ vỗ bả vai người nọ, thấp giọng nói:

- Lưu Phương, mau đứng lên đi theo ta, ta cứu ngươi ra ngoài!

Nhưng bỗng nhiên, người nọ nắm lấy cổ tay Trương Dũng, dùng sức mà đẩy ngã hắn. Ngay sau đó, đèn đuốc sáng bừng, tiếng người ồn ào, một vài người xông vào, nhanh chóng áp chế mấy người còn lại

Trương Dũng toát mồ hôi lạnh, giờ mới hiểu được đây chỉ là một cái bẫy

Lúc này, kẻ đang khống chế hắn đón lấy cây đuốc từ tay người khác mà soi rõ lên mặt hắn

Khuôn mặt người nọ ngăm đen, đôi mắt linh hoạt dị thường, hắn cúi người vỗ vỗ má Trương Dũng cười nói:

- Trương đại ca, giờ ai sẽ cứu ngươi ra ngoài đây?

- Hải Phú! Trương Dũng nghiến răng nghiến lợi.

Có hai người tiến lên trói hắn lại.

Hải Phú lớn tiếng nói:

- Trông chừng những người này, sáng mai về phủ, giao cho Đại thiếu phu nhân xử lý!

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục