Gửi bài:

Chương 232 - Tra rõ

Vừa dứt lời, một bóng người yểu điệu nhanh chóng chạy vào, chắn phía trước Trang Tín Ngạn, cũng chính là Tần Thiên.

Nàng ngẩng cao đầu, vươn tay dùng sức gạt quyền của Tạ Đình Quân ra, lại đỡ Trang Tín Ngạn lui về phía sau hai bước. Đầu tiên, nàng nhìn vết thương trên mặt Trang Tín Ngạn, thấy hai má hắn sưng, đến cả khóe miệng cũng bị chảy máu, bộ dáng thê thảm này khiến nàng đau lòng vô cùng. Nàng vội lấy khăn lau máu cho hắn nhưng không cẩn thận chạm vào vết thương khiến cho hắn đau, hắn rên một tiếng, gương mặt tuấn tú nhăn lại

- Có phải rất đau không?

Vẻ mặt Tần Thiên đầy lo lắng như hận không thể chịu đau cho hắn vậy. Thấy nàng lo lắng như thế, Trang Tín Ngạn lập tức giãn mày, mỉm cười, lắc đầu, ý bảo không đau để nàng không cần lo lắng.

Cách đó không xa Tạ Uyển Quân nhìn rõ cảnh này, ngực như bị cái gì chẹn lại, khó chịu đến không thể thở nổi. Nàng tức giận xoay người, nức nở mà khóc trên vai mẫu thân.

Lúc này, Tần Thiên quay đầu, chỉ vào Tạ Đình Quân, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng:

- Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ dã man! Có chuyện gì sao không thể nói năng tử tế?

Thấy nàng một lòng đều chỉ lo cho Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân giận dữ cười:

- Đúng vậy, ta chính là kẻ dã man! Trang công tử nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, ta có thể giữ lại cái mạng này cho hắn đã là may mắn cho hắn lắm rồi!

- Ngươi...

Tần Thiên giận dữ, vốn định nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại kéo tay nàng, Tần Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn tỏ vẻ không đồng ý, nhớ tới mục đích hắn đến ngày hôm nay, cũng biết chắc là sẽ cùng Tạ gia nảy sinh xung đột, Tần Thiên hít sâu một hơi, lúc này mới áp chế phẫn nộ trong lòng.

- Tạ công tử, ngươi sai lầm rồi, phu quân ta thật tâm suy nghĩ vì Tạ tiểu thư mới nói ra những lời này.

Nói xong, Tần Thiên nhìn về phía Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân nhận thấy được lập tức ngẩng đầu, nàng oán hận nhìn Tần Thiên chằm chằm, cắn chặt răng, giống như con nhím đang xù lông.

Thấy nàng ta khẩn trương như thế, Tần Thiên bật cười:

- Tạ tiểu thư, ngươi không cần lo lắng, ta không có ác ý.

Tạ Uyển Quân chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nước mắt vòng quanh

Tần Thiên nghiêm mặt nói:

- Tạ tiểu thư, còn nhớ rõ trước kia ta đã nói gì với ngươi không? Như vậy giờ ngươi đã hiểu chưa?

Lúc trở về Tạ gia, Tần Thiên đã nói về Trang Tín Ngạn với nàng, giữa hai người thật sự không thể có kẻ thứ ba, nhưng lúc ấy Tạ Uyển Quân vẫn chưa coi lời nói của nàng là gì, còn tưởng rằng nàng đang đe dọa. Hiện tại mới biết được, đây là chuyện vô cùng chính xác. Đối phương thà bị đày xuống địa cũng không muốn cưới nàng, nàng còn có gì mà không rõ nữa? Ở trong lòng hắn, Tần Thiên là ánh trăng, là mặt trời, là mây trắng trên trời cao, mà nàng chỉ là bùn đất. Chuyện này thực sự làm cho nàng vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ.

Sợ nàng lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện điên rồ, Tần Thiên thử khuyên giải nàng:

- Tạ tiểu thư, thật ra ngươi cũng đã có rất nhiều thứ, ngươi có cha mẹ thương yêu ngươi, ca ca luôn bảo vệ ngươi, còn có dung mạo như hoa, xuất thân phú quý...

Nghe vậy, Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn phía sau một cái, thấy ánh mắt hắn chỉ nhìn chăm chú vào Tần Thiên mà không hề nhìn sang mình, lòng chua xót:

- Thế có lợi ích gì đâu?

Tần Thiên bật cười:

- Tạ tiểu thư, trên đời này không phải chỉ có mình Trang Tín Ngạn, ngươi đừng tự bịt lấy hai mắt của mình!

Tạ Uyển Quân cúi đầu lau nước mắt.

Tần Thiên thở dài, tiếp tục nói:

- Tạ tiểu thư, chúng ta thật lòng cảm kích ngươi. Chúng ta hy vọng ngươi về sau có thể sống thật tốt, có thể được hạnh phúc, thật sự hy vọng ngươi về sau bất kể trước khi quyết định điều gì, hãy nghĩ đến những người thân luôn yêu thương ngươi, nghĩ đến bọn họ sẽ khổ sở cỡ nào. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, không sai, trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ áy náy, sẽ đau lòng. Nhưng một thời gian dài trôi qua, ta và Tín Ngạn vẫn có thể sống vui vẻ, nhưng cha mẹ ngươi người nhà ngươi cả đời sẽ vì ngươi mà đau đớn. Đến cuối cùng, người ngươi làm tổn thương không phải chúng ta, mà là cha mẹ ngươi.

Nghe đến đó, Tạ phu nhân cầm tay nữ nhi, nhịn không được lại lau nước mắt. Lúc trước Trang Tín Ngạn nói ra những lời tuyệt tình như vậy, bà thật sự sợ nữ nhi sẽ không chịu nổi.

Nhìn mẫu thân mấy ngày này vì mình mà bạc đầu, Tạ Uyển Quân trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn áy náy, nàng ôm mẫu thân khóc òa.

Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc, sau đó, Tạ phu nhân buông nữ nhi ra, bà lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, lạnh lùng nói:

- Việc này dừng ở đây, Tạ gia chúng ta tuy rằng không phải là nhà quyền quý, nhưng rất coi trọng thể diện. Tất nhiên sẽ không ép buộc các ngươi! Về sau chuyện nữ nhi nhà ta cùng các ngươi hoàn toàn không còn liên quan, cũng không cần các ngươi phải kết thân kết nghĩa gì cả! Các ngươi đi đi...

- Mẫu thân...

Tạ Đình Quân hiển nhiên không hài lòng với kết quả này, định ngăn lại

- Được rồi!

Tạ phu nhân nhịn không được mà bốc hỏa:

- Người ta đã nói đến mức này, chẳng lẽ Tạ gia còn cố ép buộc bọn họ hay sao?

Tạ Đình Quân im miệng, sắc mặt khó coi vô cùng.

Hắn không khỏi nhìn về phía tay trái của mình, hắn còn nhớ rõ cảm giác đau thấu xương lúc bị sói hoang cắn đứt ngón tay, một hồi bày mưu tính kế, hắn hy sinh ba ngón tay, cùng với thanh danh của muội muội, chẳng lẽ chỉ để chứng kiến tình cảm phu thê bọn họ càng thêm sâu sắc?

Vừa nghĩ như vậy, Tạ Đình Quân như ăn phải hoàng liên, lòng khổ sở nói không nên lời.

Tần Thiên cùng Hải Phú đỡ Trang Tín Ngạn ra khỏi Tạ gia, vừa lên xe ngựa, Tần Thiên liền tiến vào vòng ôm của Trang Tín Ngạn, gắt gao ôm eo hắn, nàng ngẩng đầu, hôn vài cái lên bên mặt không bị thương của hắn, làm nũng nói:

- Tín Ngạn, vừa rồi ngươi thật quá oai phong, đẹp trai quá đi. Ta yêu ngươi đến chết mất thôi. Ngươi là phu quân tốt nhất trên đời này, là nam nhân tốt nhất trên đời này, ta thật sự rất hạnh phúc!

Vừa rồi lúc ở đại sảnh, Tần Thiên đã xem những lời Trang Tín Ngạn viết, nhìn thấy lời nói chân tình của hắn, nàng sao có thể không cảm động, lúc này hận không thể đem mọi từ ngữ hình dung tốt đẹp nhất trên thế giới mà miêu tả hắn vậy

Thấy nàng vui vẻ, bộ dáng ngây thơ đáng yêu như con mèo con, lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, ôm nàng vào lòng, thiếu chút nữa không khắc chế được bản thân. Sau đó, lúc hôn nàng không cẩn thận chạm đến miệng vết thương mà mặt nhăn mày nhó

- Ai, đau không? Đáng thương quá đi, ta xoa cho ngươi, thổi cho ngươi nhé

Trong xe ngựa không ngừng truyền ra giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tần Thiên khiến Hải Phú đánh xe bên ngoài run người, thiếu chút nữa làm rơi cả roi ngựa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn trời, lúc này mưa phùn rả rích vừa tạnh, trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu xuống khắp ngõ ngách của trần gian.

- Cuối cùng mưa gió cũng tan

Hải Phú cười cười, vung roi, vui vẻ đánh xe ngựa chạy trên đường.

***

Thanh Âm viện

Tần Thiên kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Đại phu nhân, sau đó cùng Trang Tín Ngạn cúi đầu thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Đại phu nhân, sợ bà tức giận.

Chỉ thấy bà mím môi yên lặng một lúc lâu khiến lòng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều trở nên căng thăng

Đang lúc hai người thầm lo lắng, Đại phu nhân bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:

- Như vậy cũng tốt, nói thực ra, nếu để nàng vào cửa, ta cũng không biết nên đối đãi với nàng thế nào? Ta không đành lòng bắt ép các ngươi, nhưng vạn nhất nàng sống không vui vẻ, trong lòng ta cũng sẽ không thoải mái, cũng tốt, nói thẳng ra là tốt rồi, chỉ cần nàng có thể sống cho tốt, chúng ta coi như đã tỏ rõ tâm tình, có điều đối với Tạ gia, Trang phủ chúng ta luôn nợ một phần đại nhân tình, sau này các ngươi nên nhớ kỹ trong lòng.

Thấy bà không tức giận, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn đang lo lắng cuối cùng mới buông lỏng tâm tình, làm sao còn có thể phản đối lời bà, liên thanh vâng dạ.

- Nhưng mẫu thân, con có chuyện muốn thương lượng với người. Tần Thiên nói.

- Chuyện gì?

- Con muốn đích thân tra rõ chuyện bị người hãm hại lần này, von chưa từng muốn hại một ai, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người hại mình! Người này, dù thế nào con cũng phải tìm cho ra mà trừng trị thỏa đáng!

Tần Thiên ngẩng cao đầu, hai mắt tỏa sáng!

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục