Gửi bài:

Chương 227 - Sẽ không dễ dãi đâu

Hỉ Thước đi vào phòng đóng cửa lại.

- Tiểu thư, vừa rồi bên Đại phòng rất rối loạn, trời còn chưa sáng, Đại phu nhân đã cùng Đại thiếu gia mang theo vài người xuất môn. Xem ra, là đến nhà tổ. Hỉ Thước thấp giọng nói

Trang Minh Hỉ ngồi dựa vào đầu giường, tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai, gương mặt xinh đẹp dưới ánh nến lộ vẻ lạnh lùng

- Mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch, tốt lắm.

Nàng mỉm cười, lại nói:

- Chờ Trương Dũng trở về, gọi hắn tới gặp ta!

- Vâng.

Hỉ Thước đi đến bên giường Trang Minh Hỉ, vừa kéo lại màn cho Trang Minh Hỉ vừa nói:

- Tiểu thư, lần này Đại thiếu phu nhân có phải sẽ bị thả lồng trôi sông hay không?

- Sẽ không đâu

Trang Minh Hỉ lắc đầu, nàng vuốt một bên tóc dài, nhẹ giọng nói:

- Chỗ dựa của nàng ta vững chắc như vậy, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Có điều...

Nàng cười lạnh một tiếng:

- Hưu thư thì tuyệt đối không thể tránh khỏi, lúc trước nàng ta còn có nhiều lời đồn đại bất lợi, nay lại xảy ra chuyện này, người trong họ sao có thể dung được nàng ta? Nhất định sẽ ép đại ca hưu thê. Chuyện này, dù là đại nương hay đại ca đều chỉ có thể nghe theo người trong họ mà thôi

Hỉ Thước không ngừng tay, lòng lại suy nghĩ, như vậy gia nô bị vu oan thông dâm kia thì sao? Hắn không có chỗ dựa, chỉ sợ sẽ mất mạng. Nàng trong lòng có chút cảm giác mất mát.

Nhưng khế ước bán mình của nàng nằm trong tay tiểu thư, vận mệnh của nàng và tiểu thư cùng gắn chặt. Nếu nàng không nghe lời tiểu thư thì sao có được kết cục gì tốt?

Nghĩ vậy, Hỉ Thước thu hồi suy nghĩ.

Ít nhất, tiểu thư luôn luôn hậu đãi nàng. Nàng phải một lòng trung thành với tiểu thư.

- Ngươi đi xuống trước đi. Trang Minh Hỉ sai bảo.

Hỉ Thước đáp lời rồi đi ra ngoài, Trang Minh Hỉ thổi tắt nến bên giường. Trong phòng nhất thời đen đặc lại, dần dần, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng theo cửa sổ chiếu vào.

Trang Minh Hỉ lại nằm xuống, hai mắt sáng long lanh trong bóng đêm

Thời gian nàng đến hỗ trợ ở Trà Hành cũng không phải vô ích, dần dần, nàng ngầm hiểu rất nhiều sự việc, hiểu biết rất nhiều tình huống của Trà Hành. Ví dụ như quản sự thôn trang ở ngoại ô là một đường huynh trong tộc, ví dụ như Trang phủ vừa mua một mảnh đất, gieo trồng trà, năm nay là năm thu hoạch đầu tiên.

Nàng biết Tần Thiên nhất định sẽ tới thôn trang kia, chỉ cần nàng thoáng lưu ý, không khó để biết được thời gian cụ thể nàng ta định đi. Thời điểm nàng quyết định trừ bỏ Tần Thiên, nàng thật sự đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, nàng an bài một người vào thôn trang làm việc, công việc ở thôn trang ngoại ô đều là việc nhà nông, lại không cần hầu hạ chủ tử, sắp xếp một người tới đó cũng không khó. Đợi đến khi Tần Thiên đi thị sát, nàng bảo Trương Dũng cùng người nọ nội ứng ngoại hợp, theo kế hoạch làm việc, sẽ tiện hơn rất nhiều...

Quả nhiên, kế hoạch tuyệt đối thành công.

Cũng trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Tạ Uyển Quân khiến Tần Thiên bất an, nếu không chỉ sợ cũng sẽ là tốn công tốn sức.

Việc này không giống như lần trước khigây ra lời đồn đại với Tạ Đình Quân, lần này bị người bắt tại trận, tội tư thông có muốn chối cũng không thoát. Không có nàng ta ở Trang phủ, Đại phu nhân lại mù, Đại ca thì câm điếc, ca ca cùng Tam ca đều vô dụng. Đến lúc đó, nàng tốn chút tâm tư, muốn nắm quyền đương gia chẳng khó khăn gì. Đến khi nàng có quyền, gạt bỏ hôn ước với Tạ gia thì ca ca làm được gì. Đến lúc đó nàng tự kén rể, cả đời làm người của Trang phủ. Vậy vị trí đương gia giống như vật nằm trong lòng bàn tay của nàng rồi

Đến lúc đó, ai còn dám coi khinh nàng, ai còn có thể làm thương tổn nàng?

Nghĩ ngợi, Trang Minh Hỉ lặng lẽ nở nụ cười.

***

Từ đường Trang thị

Cổng lớn sơn đen nặng nề được người đẩy ra, ngay sau đó, Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn một trước một sau đi vào. Phía sau có hai người là Nguyệt Nương và Hải Phú đi theo. Bởi vì chuyện này không tầm thường, cho nên hai người không mang theo nhiều người đến.

Sắc mặt hai người đều mệt mỏi. Đại phu nhân tiến vào đã vươn tay lo lắng gọi:

- Tần Thiên, Tần Thiên

Nghe thấy giọng nói lo lắng ấy, Tần Thiên vốn chịu bao tủi nhục lòng nóng lên,vội vàng chạy tới bên cạnh Đại phu nhân:

- Mẫu thân, con ở đây...

- Tần Thiên, ngươi có sao không, bọn họ có làm gì ngươi không?

Đại phu nhân loạng choạng rồi cầm tay Tần Thiên, lại chạm phải dây thừng trên người nàng thì biến sắc, hoảng sợ nói:

- Gì thế này? Chuyện còn chưa điều tra rõ, sao các người dám đối xử với con dâu ta như vậy!

Bên canh, Trang Tín Ngạn cũng nhận được tin mà cả đêm chạy về từ thôn trang bên kia. Lúc này thấy Tần Thiên quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, sắc mặt tiều tụy, không những vậy còn bị nhục nhã, lập tức trong lòng giận dữ.

Hắn vươn tay về phía Hải Phú, Hải Phú thấy vậy cũng rất tức giận, hắn hiểu ý thiếu gia, vội lấy thanh chủy thủ trong người đưa cho thiếu gia.

Hắn nhìn nàng như nhẹ giọng hỏi han.

Cảm nhận được sự thương tiếc thân thiết của hắn, mắt Tần Thiên nóng lên, nàng cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy nàng trong mắt có ánh lệ, Trang Tín Ngạn lo lắng, hắn cũng mặc kệ nhiều người ở đây, xoa xoa cổ tay nàng rồi lại che chở cho nàng Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt khó coi, khuôn mặt tuấn mỹ có sự giận dữ

Tần Thiên đứng ở phía sau hắn, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn của hắn giống như một tấm bình phong ngăn cách mọi ánh mắt miệt thị trong từ đường, Tần Thiên trong lòng vô cùng an tâm.

Có hắn ở đây, nàng không cần sợ hãi bất kỳ điều gì...

Thấy Phạm Thiên còn quỳ trên mặt đất, Tần Thiên bảo Hải Phú cởi trói cho hắn, Hải Phú không chút do dự, đi qua đỡ Phạm Thiên dậy, giúp hắn cởi trói, cuối cùng còn vỗ hai cái trên vai hắn như thể an ủi.

Phạm Thiên bị chịu dày vò mà thiếu chút nữa rơi lệ.

Ở đại mạc hai tháng, Hải Phú đã quen với Phạm Thiên. Hắn tin tưởng Tần Thiên, cũng tin tưởng Phạm Thiên, nói hai người tư thông, bất luận thế nào hắn cũng không thể tin.

Bên này, những hành động của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn sau khi tiến vào làm mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Sao lại thế này? Cho dù không phải đấm đá hay bạt tai cho hả giận cũng phải chửi ầm ĩ lên mới đúng, vì sao lại là phản ứng này, bọn họ điên rồi sao? Tất cả mọi người không thể hiểu nổi, trợn tròn mắt nhìn bọn họ.

Tam lão gia Trang Thủ Kính nhịn không được chỉ vào Tần Thiên lên tiếng:

- Đệ muội, các ngươi rốt cuộc có biết chuyện gì đã xảy ra không? Các ngươi rốt cuộc có biết nữ nhân này đã làm chuyện gì không?

Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ mà tiến lên từng bước, đi đến phía trước Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, đối mặt với người trong họ tộc mà nói:

- Trước khi đến ta đã nghe chuyện này, ta hiểu con dâu ta, nói nàng làm ra chuyện này, dù thế nào ta cũng không thể tin được

Trang Tín Chẩn ở bên vội vàng kêu lên:

- Hiểu lầm cái gì, đây là ta cùng một số người tận mắt nhìn thấy! Nếu nói nhìn lầm thì một mình ta nhìn lầm còn có thể, nhưng ở đây có hơn mười con mắt nhìn thấy, chẳng lẽ đều là nhìn lầm? Chúng ta cũng không mù hết đâu

Đại phu nhân giận tím mặt:

- Không sai, lão bà ta tuy rằng mù, nhưng trong lòng ta sáng như gương! Ta tin tưởng con dâu của ta không phải người như thế, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!

- Được rồi, đừng ầm ỹ nữa!

Tộc trưởng Trang Thành Chí lên tiếng, áp chế hai người cãi cọ lại. Hắn đứng lên, chỉ về phía bài vị đằng sau, nghiêm khắc mà cung kính nói:

- Hôm nay ta gọi mọi người tới đây, chính là muốn trước mặt liệt tổ liệt tông, đem chuyện này thẩm tra xử lí rõ ràng. Chúng ta sẽ không làm oan uổng một người trong sạch vô tội, nhưng, nếu thực sự người đó dám làm ra chuyện đồi phong bại tục, làm nhục môn phong Trang thị chúng ta...

Trang Thành Chí trừng hai mắt, lưng thẳng, giọng sắc lạnh:

- Ta tuyệt đối sẽ không nương tay! Nên xử lý như thế nào, đều dựa theo tộc quy của Trang thị, ai cũng đừng nghĩ tới việc ngăn cản!

Mục lục
Ngày đăng: 21/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục