Gửi bài:

Chương 211 - Gậy gỗ đánh chó

Lúc đầu, Tần Thiên cho qua nhưng nàng càng ngày càng hiểu biết rộng, không khỏi sinh nghi ngờ với những lời này

Nếu thấy chó điên cứ đuổi theo cắn càn thì sao? Cắn ngươi một miếng còn chưa đủ vẫn còn muốn đuổi theo cắn người, đá cũng không đi thì chẳng nhẽ để mặc nó cắn? Tần Thiên cảm thấy, đối phó với loại chó điên này thì chỉ có một cách, đó là dùng gậy gỗ mà đánh chết nó

Lúc này, Tần Thiên nhân lúc Trang Thành Chí chưa mở miệng thì đã xoay người, bước thẳng đến trước mặt phụ nhân kia. Người kia hoảng sợ vội lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn Tần Thiên:

- Ngươi... ngươi định làm gì?

Cách đó không xa, Lý di nương, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân nấp trong chiếc xe ngựa chờ xem kịch vui. Tuy rằng các nàng không có tư cách cùng Tần Thiên đến Trà Hành nhưng kịch một tay mình đạo diễn sao có thể không xem? Lúc này, Lý di nương lén xuất môn, mướn xe ngựa đi theo

Thấy phụ nhân kia mắng Tần Thiên, ba người thống khoái vô cùng. Lý di nương vỗ đùi hưng phấn nói:

- Chửi hay lắm, chửi hay lắm! Phải mắng như thế, mắng cho xấu hổ chết đi, tốt nhất là là nàng ta xấu mặt trước mọi người

Đổi là phụ nhân bình thường, bị người mắng như vậy, thoáng yếu đuối thì chỉ sợ sẽ về nhà tìm dây thừng thắt cổ nhưng các nàng đều biết Tần Thiên không phải là nữ tử yếu đuối, mục đích không phải muốn nàng tự sát mà là muốn làm mất mặt Trang phủ, làm cho Trang Thành Chí đáng chết kia mất mặt. Làm cho ông ta nổi bão

Lưu Bích Quân quay đầu bưng miệng cười:

- Mẫu thân, người này tìm ở đâu vậy, mở miệng ra toàn những lời khó nghe

Lý di nương mỉm cười nói:

- Phải làm cho nàng ta mất mặt. Ta tìm mất 5 lạng bạc đó, nàng không hết sức vì ta sao được

Sau đó, chỉ ra bên ngoài, kích động nói:

- Nhìn thấy không, thấy không? Lão già đáng chết kia mặt tái mét lại rồi, kịch hay bắt đầu rồi

Trang Minh Hỉ ở bên lặng lẽ nhìn, chỉ cười không nói.

Các nàng sẽ thành công sao? Tuy rằng cảm thấy kế hoạch này không tệ nhưng không hiểu sao lòng nàng cũng không thấy chắc chắn. Tần Thiên này hành động luôn ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, lần này thì sao? Nàng sẽ có phản ứng gì?

Không thể nói rõ vì sao nhưng Trang Minh Hỉ thực sự chờ mong nàng ứng phó

Đang lúc ba người chờ Trang Thành Chí nổi cơn thì Tần Thiên bỗng nhiên vọt tới trước mặt phụ nhân áo vàng kia

Ba người có chút bất ngờ, tình huống này, thân là nữ nhân đáng lẽ phải nghĩ cách dẹp yên mọi chuyện, ra sức né tránh? Sao trông nàng lại như đi gây sự vậy?

Càng tốt, gây sự đi, càng lớn chuyện càng khó thu dọn

Nghĩ đến đây, Lý di nương lại hưng phấn mà xem kịch

Bên này, Tần Thiên nắm cổ tay phụ nhân kia khiến nàng không có đường lui. Phụ nhân áo vàng giãy dụa mấy lần, chột dạ rồi bắt đầu khóc lóc om sòm:

- Ngươi muốn làm gì? Thịnh Thế đánh người, đương gia Thịnh Thế đánh người

Nàng ta bắt đầu gào khóc lên

- Câm mồm! Tần Thiên tức giận quát

Phụ nhân áo vàng bị uy thế của nàng làm cho chấn động mà sửng sốt

- Giờ có rất nhiều người, hỏi xem có ai thấy ta đánh ngươi không?

Tần Thiên cao giọng nói

Người xung quanh thấy càng lúc càng phấn khích thì đều hưng phấn như xem gà chọi

- Không có, không có, Tần đương gia không có đánh người

- Chúng ta chưa thấy gì hết

Người kia mặt đỏ lên:

- Vậy ngươi giữ ta lại làm gì, buông ra, ta còn phải về nhà nấu cơm

- Về nhà cũng được nhưng trả lời ta mấy câu hỏi đã

Tần Thiên vẫn nắm lấy tay nàng không buông, Phạm Thiên bên kia thấy vậy vội sai mấy tiểu nhị chắn sau tránh phụ nhân áo vàng đó bỏ chạy

Tần Thiên trợn to mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, sẵng giọng mà rành mạch hỏi:

- Ngươi nhìn thấy sự trong sạch của ta bị hủy khi nào? Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không còn trinh bạch? Nói đi!! Tần Thiên quát.

Người xung quanh cười vang, cũng ồn ào:

- Đại tẩu tử, mắt nào của ngươi nhìn thấy vậy, nói cho chúng ta nghe đi

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Trang Thành Chí thấy chuyện nhà mình bị người chê cười như vậy thì vô cùng tức giận, đi về phía Tần Thiên định ngăn cản mọi thứ, che lấp chuyện này. Về phần xử lý Tần Thiên không trinh bạch theo lời mọi người thế nào thì sẽ tính sau. Tóm lại, thể diện Trang phủ là quan trọng, vạn lần không thể để bị người cười nhạo, làm nhục như vậy

Nhưng vừa đi được hai bước thì lại bị Trang Tín Ngạn đuổi theo ngăn lại, Trang Tín Ngạn đã có thể đoán được đại khái tình hình. Là có người đem chuyện Tần Thiên và Tạ Đình Quân đi rêu rao. Hắn không thể biện giải cho Tần Thiên trước mặt mọi người nhưng cũng không thể để Trang Thành Chí đến gây rối

Tần Thiên có suy nghĩ của nàng, nàng muốn làm gì hắn sẽ để nàng làm điều đó

- Ngươi cản ta làm cái gì?

Trang Thành Chí có chút tức giận, lớn tiếng quát Trang Tín Ngạn:

- Mau thả ta ra, chẳng lẽ còn để mặc những kẻ thô bỉ này nhìn Trang phủ chúng ta cười chê

Những lời này ông vô cùng lạnh lùng mà nói ra, rất có uy nghiêm của một tộc trưởng đổi lại làm bất kì ai trong Trang thị đã sớm sợ hãi, không dám cãi lời. Nhưng kẻ câm điếc ông vốn không coi ra gì lại không coi lời nói của ông vào đâu, ngăn ông lại như là chuẩn bị sống chết với ông vậy

- Ta bảo ngươi tránh ra, ngươi có thấy không!

Trang Thành Chí gần như là quát lên, ông đã sớm biết chuyện Trang Tín Ngạn biết đọc khẩu hình, ông không tin Trang Tín Ngạn không hiểu ông nói gì

Nhưng Trang Tín Ngạn chỉ thản nhiên nhìn ông một cái, vẫn không hề lui bước

Trang Thành Chí thiếu chút nữa giận đến tung phổi, cũng không muốn dông dài, định đi vòng qua hắn nhưng ông đi về bên trái, Trang Tín Ngạn cũng đi sang bên trái, ông đi qua bên phải thì Trang Tín Ngạn cũng nghiêng người sang phải, thực sự là quyết tâm chết cũng phải ngăn được ông

Trang Thành Chí giận đến muốn ngất nhưng ông là lão nhân 70 tuổi, làm sao địch lại Trang Tín Ngạn tuổi trẻ khỏe mạnh. Tức thì tức nhưng chẳng có cách nào. Chỉ có thể đứng đó phùng mang trợn mắt mà lo lắng

Bên kia, phụ nhân áo vàng sao nói được chỉ quanh co lắp bắp:

- Ta... ta

Tần Thiên lại nói:

- Ta lại hỏi ngươi, mắt nào của ngươi nhìn thấy phu quân ta hủy đi trong sạch của người?

Phụ nhân kia lại cứng họng:

- Ta không tận mắt thấy nhưng ta nghe người ta nói , mọi người đều nói như vậy, còn nói Tạ công tử vì cứu ngươi mà bị hủy mấy ba ngón tay. Ngươi dám nói không có chuyện này? Ngươi dám nói các ngươi không có một mình ở chung mấy ngày mấy đêm? Ngươi là một phụ nhân, ở chung với nam tử khác mấy ngày mấy đêm không phải không trong sạch thì là cái gì? Mọi người công bằng mà nói xem ta nói đúng không?

Người xung quanh lại cùng ồn ào, đều nói nàng ta nói có đạo lý. Phụ nhân kia đắc ý nhìn Tần Thiên một cái

Trang Thành Chí thấy vậy, vừa tức vừa giận, cảm giác xấu hổ như bị lột truồng trước mặt mọi người vậy

Tần Thiên đang chuẩn bị nói chuyện, đã thấy Tạ Đình Quân cưỡi ngựa đi về phía này

- Vừa khéo, Tạ công tử đến

Tần Thiên cười cười, nhìn chung quanh một vòng, cao giọng nói:

- Hôm nay, ta và hắn sẽ đối mặt với mọi người mà nói rõ chuyện này

Vừa nói chuyện thì Tạ Đình Quân đã xuống ngựa, đi về phía Tần Thiên.

Ba người trên ngựa thấy vậy thì mỗi người một vẻ mặt. Trang Minh Hỉ mím môi oán hận. Lý di nương thấy con rể mình còn ân cần, đối tốt với đối thủ một mất một còn của mình thì rất không vui, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Mà Lưu Bích Quân thì lại vui vẻ, vỗ tay cười nói:

- Nhìn xem, càng lúc càng phấn khích! Tạ Đình Quân này nhất định là nghe đến chuyện này mà vội chạy đến. Ngươi nhìn vẻ vội vàng lo lắng của hắn. Có thể thấy trong lòng hắn rất lo lắng cho Tần Thiên

- Câm mồm. Lý di nương tức giận

Lưu Bích Quân bưng miệng nhưng vẫn vui mừng khi người gặp họa.

Bên này, Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân đang lo lắng đi về phía này

Hôm nay có chuyện này, nếu không phải tộc trưởng Trang thị ở đây, Tần Thiên tuyệt đối sẽ không lao sư động chúng như vậy nhưng đến cổ đại đã lâu, biết họ tộc ở cổ đại quan trọng cỡ này. Tộc trưởng Trang Thành Chí nếu thực sự muốn gây rắc rối thì chỉ sợ Đại phu nhân cũng rất khó xử. Không thể lúc nào cũng nhờ Đại phu nhân chắn gió che mưa cho mình được. Có đôi khi, nên tự mình đối mặt.

Thấy vẻ mặt quan tâm của Tạ Đình Quân, Tần Thiên sợ hắn sẽ nói những lời càng tô càng đen nên vội nói:

- Ta và Tạ công tử là quan hệ hợp tác đơn thuần, có hợp tác đương nhiên có tiếp xúc, cũng dễ dàng bị một số kẻ có lòng đen tối truyển ra những lời khó nghe.

Nói tới đây, nàng liếc nhìn phụ nhân áo vàng một cái rồi lại tiếp:

- Nhưng ta muốn nói, ta và Tạ công tử hoàn toàn trong sạch, không có chuyện gì đen tối. Ông trời trên cao, hôm nay Tần Thiên ta nếu có nửa lời dối trá thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không tử tế

Những lời này của Tần Thiên mạnh mẽ vang dội, đám người đang cười chỉ trỏ nghe xong đều rung động mà trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên lại quay đầu nhìn về phía Tạ Đình Quân:

- Tạ công tử có gì muốn nói?

Vừa nói, vừa lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt này khiến Tạ Đình Quân có áp lực, khiến hắn cảm thấy, nếu hắn chỉ nói sai một câu thì sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng.

Hắn nghe được có người gây rắc rối cho Tần Thiên, trực giác đoán là Trang Minh Hỉ động tay chân, hắn vốn không nghĩ tham dự nhưng vừa lo lắng Tần Thiên, lại vừa mong thấy được kết quả nên như bị ma xui quỷ khiến mà đến đây. Không ngờ vừa đến lại bị Tần Thiên ép tỏ thái độ

Giờ hắn thực sự vô cùng hối hận. Không nên tới đây mới đúng, làm rõ chuyện này thì có gì hay cho hắn? Hắn vừa tung tin đồn rồi lại vừa đi đính chính, bị bệnh tâm thần sao?

Nhưng chuyện tới trước mắt cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Trừ phi hắn định đắc tội Trang phủ, đắc tội Tần Thiên. Về công về tư thì cũng đều không phải kết quả hắn muốn. Lập tức, hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Tần đương gia nói đúng, chúng ta hoàn toàn trong sạch, không có gì sai trái

Nói tới đây, thấy Tần Thiên vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, hắn biết là nàng đang ép hắn thề, lập tức lại không cam lòng mà nói:

- Nếu Tạ mỗ có nửa lời dối trá thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế...

Thấy hai người thề độc, mọi người lại cũng chẳng rõ chuyện thật giả thế nào, nhưng hai người một mình ở chung là thật, nên nhất thời mới có không ít lời đồn đại

Tần Thiên cười nói:

- Những lời này ta chỉ nói một lần thôi, tin hay không ta cũng không có cách nào. Mọi người muốn nói chuyện thị phi, ta không thể ngăn cản. Nhưng nếu ai dám đem những lời này đến trước cửa nhà ta mà nói thì ta sẽ không khách khí!

Nói xong, nàng buông tay đang giữ phụ nhân kia ra. Phụ nhân áo vàng nghĩ chuyện đã xong định bỏ chạy nhưng lại nghe Tần Thiên lạnh lùng nói:

- Bắt mụ điêu ngoa này lại cho ta, ta muốn đưa nàng đến cáo quan. Ta muốn cáo quan nàng hủy hoại danh tiết của ta, chuyện này ta sẽ không đổi ý. Ngươi chờ ngồi tù, đánh đòn đi

Phụ nhân kia nghe được lời này thì giật mình, chân mềm nhũn mà ngã xuống

Người thường sợ nhất là cái gì, sợ nhất chính là quan phủ

Phụ nhân kia bị dọa tái mặt, nhất thời ngây dại. Nàng nói chuyện thị phi của người khác cũng đã bao năm, chẳng bao giờ gặp chuyện gì, đã bị ai cáo quan bao giờ?

Mục lục
Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục