Gửi bài:

Chương 143 - Ra oai 2

Lý di nương nghẹn lời. Quyền quản gia với bà ta vô cùng quan trọng, sao bà có thể dễ dàng buông tay

Nhưng trước mặt các tộc trưởng, Tần Thiên hết lần này đến lần khác lấy thân phận làm thiếp của bà ra mà nói khiến cho bà thật sự không thể phản bác.

Bà đứng ở đó, căm tức nhìn Tần Thiên, lửa giận bốc ngùn ngụt nhưng không thể phát tiết, chỉ đành uất nghẹn đến nội thương. Bà ta oán hận nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng không hề cảm thấy đau

Đến lúc này, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên đứng lên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói:

- Đại tẩu, những lời này của ngươi ta không thể đồng ý, ý của ngươi chẳng lẽ là vì ngươi thành đương gia nên có thể không coi ước định của đại nương và người khác vào mắt sao?

Trang Minh Hỉ cười nhạt, đôi mắt đẹp lóe ra tia sắc bén:

- Đại nương là đương gia nhiều năm như vậy, là người giữ chữ tín, chẳng lẽ đến ngươi thì điều đó chỉ là vô nghĩa? Nếu thế chẳng phải khiến Trà hành đại loạn sao? Người biết thì còn nghĩ Đại thiếu phu nhân là vì tốt cho Trang phủ, người không biết...

Trang Minh Hỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Đại phu nhân:

- Người không biết còn tưởng đại tẩu thành đương gia thì sẽ không coi đại nương ra gì

Trang Minh Hỉ vốn luôn trấn định nhưng vì gặp nhiều biến cố liên tiếp mà lời nói dần kích động

Lời này vừa nói ra, mỗi người một vẻ mặt, ai chẳng nghe ra ý ly gián của Trang Minh Hỉ, cũng không ngờ tân đương gia mới ngày đầu tiên đã làm mọi việc gay gắt như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Đại thiếu phu nhân muốn thu hồi quyền quản gia là có đạo lý của nàng nhưng theo lời Tứ tiểu thư thì Đại thiếu phu nhân bỏ qua định ước của Đại phu nhân thì chính là việc bất hiếu ......

Mọi người nhìn nhau, cũng không dám nói lung tung, chỉ lặng lẽ nhìn Đại phu nhân vẫn đang trấn định rồi lại nhìn Tần Thiên ở chính vị, thầm đoán chuyện sẽ phát triển thế nào

Đám người trong họ tộc lúc này cũng không nói lời nào, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bọn họ thì bọn họ sẽ không quan tâm. Bọn họ cũng muốn nhìn xem tân đương gia sẽ xử lý chuyện này thế nào

Đã thấy Tần Thiên ngồi chính vị không chút hoang mang, nhìn Trang Minh Hỉ như thể đang nói: Ta không cãi nhau với ngươi, ta chỉ nói đạo lý với ngươi mà nói:

- Tứ tiểu thư, lời ngươi nói không phải không có đạo lý nhưng là tuân thủ tín ước cũng phải tùy thuộc vào hoàn cảnh. Đó vốn là ước định quyền lợi giữa song phương, năm đó mẫu thân sở dĩ đưa ra ước định đó là vì Lý di nương đã chính miệng hứa hẹn sẽ hết sức ửng hộ mẫu thân...

Nói tới đây, Tần Thiên nhìn Lý di nương hỏi:

- Lý di nương ngươi làm được sao?

Giọng nói có chút khinh thường. Lúc nóng vội, Lý di nương vội nói:

- Chẳng lẽ ta không làm được sao, năm đó nếu không phải ta mời tỷ phu ra mặt thì đám người trong họ....

Bà ta vội che miệng, quay đầu nhìn bọn Trang Thành Chí một cái, vẻ mặt chột dạ

Đám người đó biến sắc, năm đó Trang lão gia qua đời, bọn họ cũng có ý định xâm nhập Trà hành, Trang phủ để lại cô nhi quả phụ vốn là dễ đối phó nhất. Bọn họ cũng từng mượn sức Lý di nương, Lý di nương cũng đồng ý với bọn họ nhưng không ngờ Hồ đại nhân vốn còn là tri huyện bỗng nhiên ra mặt lấy di chúc của Trang lão gia ra để áp đảo bọn họ. Bọn họ bất đắc dĩ mới phải lui bước, lúc ấy bọn họ còn tin lời Lí di nương rằng Đại phu nhân dùng tiền mời Tri huyện đại nhân ra mặt. Nay bỗng nhiên biết đó là do Lí di nương, nếu không phải Đại phu nhân luôn dùng mưu kế khiến bọn họ e ngại, nếu không, tài phú Trang phủ như vậy mà bọn họ không làm được gì thì luôn cảm thấy khó mà sống yên

Tuy rằng vật đổi sao dời nhưng nhớ tới chuyện mất mặt năm đó, Lý di nương ngầm giở trò quỷ thì lòng vẫn không thoải mái

Trang Thành Chí chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.

Tiếng hừ này rơi và tai Lý di nương khiến bà ta hết hồn, nhiều năm như vậy, bà ta luôn phải dựa vào đám người trong họ ủng hộ, nếu không lần trước cũng không được bọn họ giúp đỡ. Giờ đúng là đắc tội hoàn toàn...

Lý di nương thầm kêu khổ, trong lòng hối hận vô cùng. Trang Minh Hỉ bên người cũng thầm oán hận nhìn Lý di nương một cái như trách bà rất mất kiên nhẫn.

Tần Thiên nhìn sắc mặt các nàng, trong lòng cười thầm, quả đúng là dựa vào thái độ lúc trước của đám người trong họ với Lý di nương thì biết chắc bọn họ nhất định không biết Lý di nương và Đại phu nhân có ước định riêng. Được, nếu vậy thì kế hoạch của nàng thuận lợi hơn nhiều

- Nhưng Lý di nương, mẫu thân ước định với ngươi không chỉ là một chuyện, mẫu thân cần ngươi ủng hộ tuyệt đối cũng sẽ cho ngươi lợi ích tương đương. Nhiều năm qua, mẫu thân vẫn luôn tuân thủ lời hứa của bà nhưng còn ngươi, ngươi thực sự hoàn toàn ủng hộ mẫu thân sao?

- Ta sao không...

- Ngươi không

Tần Thiên quyết đoán cắt ngang lời Lý di nương vừa đi vừa nói:

- Cái gọi là hoàn toàn ủng hộ, đầu tiên phải là tôn trọng, thuận theo việc mẫu thân quyết định nhưng ngươi có từng làm thế không?

- Ta sao không...

Lý di nương cảm thấy phía sau, ánh mắt người trong họ như đao sắc mà bắn về phía bà khiến bà dần yếu đi, Trang Minh Hỉ ở bên đỡ lấy, vẻ mặt tái nhợt.

- Ngươi không hề!

Tần Thiên lại không chút nể nang cắt ngang lời bà ta:

- Ngay khi nãy, ngươi còn gọi thẳng cả họ cả tên đại nương, đây là thái độ của tiểu thiếp với chính thất sao?

Lý di nương lùi về phía sau vài bước, bàn tay toát mồ hôi lạnh:

- Ta... ta... vừa rồi...

Bà ta cảm nhận được sự sợ hãi dâng lên, sự sợ hãi vì không biết rốt cuộc Tần Thiên muốn làm cái gì.

- Vừa rồi mẫu thân ta chỉ là nhất thời xúc động, chút nữa mẫu thân ta sẽ dập đầu xin lỗi đại nương

Trang Minh Hỉ tiếp lời nói, lời nói chót lưỡi đầu môi, chỉ cần dập đầu nhận sai thì cũng thôi. Tần Thiên cười:

- Lần này là nhất thời xúc động, như vậy lần trước thì sao? Lần đó vô số người tận mắt chứng kiến Lý di nương vô lễ với Đại phu nhân, nếu đó cũng là nhất thời xúc động thì phải nói Lý di nương là không coi gia quy ra gì mới đúng

Tần Thiên nhắc đến là chuyện lần Lý di nương vạch trần việc Đại phu nhân bị mù, cũng chính là lần đó khiến cho Tần Thiên quyết định ở lại giúp Đại phu nhân.

Sắc mặt Trang Minh Hỉ càng lúc càng tái, còn định nói gì thì Tần Thiên đã trầm mặt, chỉ vào nàng lạnh lùng nói:

- Còn ngươi nữa, thân phận ngươi là gì, chẳng qua là con của thiếp nhưng ba lần bẩy lượt cùng đương gia ta tranh luận, chỉ dựa vào điều này là có thể thấy các ngươi luôn thấy các ngươi luôn kiêu ngạo, không quy củ, gia quy trong mắt các ngươi chẳng là cái gì. Cứ như vậy thì Trang phủ chẳng phải là loạn?

Chữ chữ sắc bén, lý lẽ rõ ràng, Trang Minh Hỉ không thể cãi lại, cả người run lên, nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Thiên, một thân hoa phục của Tần Thiên khiến mắt nàng như bị kim châm, khiến nàng choáng váng. Nàng cắn chặt môi, mùi máu tươi dâng lên

Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay đầu, ánh mắt đảo qua đám người hầu, bọn họ chỉ cảm thấy ánh mắt đó rất sắc bén khiến lòng ai nấy đều hoảng sợ, tự giác cúi đầu, câm như hến

- Hôm nay, nếu ta đã được mẫu thân tin tưởng giao cho trọng trách đương gia, thì việc đầu tiên phải làm chính là phải chỉnh đốn gia phong

Tần Thiên bỗng nhiên cao giọng nói:

- Người đâu, thu chỗ ngồi của Lý di nương xuống

Nàng nhìn Lý di nương, gằn từng tiếng:

- Trước mặt chính thất, làm gì có thiếp nào có thể ngồi đàng hoàng như ngươi

Thúy Vi và Nguyệt Nương đi lên, kéo Lý di nương xuống rồi bưng ghế đi. Lý di nương lảo đảo nhìn nhìn ánh mắt của người hầu trong phủ, giận suýt ngất. Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ nhìn mẫu thân, vẻ mặt suy sụp, vô cùng khó chịu

Đại phu nhân bao năm qua phải chịu đựng nhị phòng, đơn giản là vì bà là người trọng hứa hẹn cho nên mới vẫn luôn nhường nhịn. Nhưng cũng không đại biểu rằng bà thực sự không bực mình. Nay thấy Tần Thiên chỉnh nhị phòng không ngóc nổi đầu lên thì cảm thấy vô cùng thống khoái. Mà Trang Tín Ngạn thấy Tần Thiên chỉ qua mấy lời đã ép cho nhị phòng không thể ngóc đầu lên, tiện thể răn đe người hầu mà lòng thầm bội phục, càng thêm cảm kích ý tốt của nàng.

- Các vị trưởng bối, Tần Thiên có lời chào

Bên kia, Tần Thiên lại đi đến trước mặt đám tộc trưởng, phúc thân với bọn họ. Đám người đó thấy nàng tuổi nhỏ đã làm việc quyết đoán, rõ ràng thì trong lòng không dám khinh nhờn. Trang Thành Chí cười nói:

- Đương gia phu nhân không cần đa lễ

- Các vị trưởng bối đã thấy đó, tiểu thiếp Lý thị không tôn trọng mẫu thân ta là sự thật, xin hỏi các vị trưởng bối, mẫu thân ta có cần tiếp tục thực hiện tín ước với Lý thị chăng?

Lý di nương suy sụp gục đầu, lúc này bọn họ làm gì còn muốn ủng hộ bà

Quả nhiên, bà nghe được Trang Thành Chí hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu đã như vậy, đương nhiên không cần tiếp tục tuân thủ

Hai chân Lý di nương mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà Trang Minh Hỉ ở bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà. Lý di nương ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi, thấy nữ nhi mắt đỏ bừng, hiển nhiên trong lòng vô cùng phẫn hận

- Mẫu thân, chịu đựng chút, giờ nhận thua, đừng làm gì nữa.

Bà nghe được nữ nhi nhẹ giọng nói. Lý di nương nắm chặt tay nữ nhi, không nhịn được mà rơi nước mắt

- Lý di nương, ta thu hồi quyền quản gia của ngươi, ngươi còn gì để nói không?

Nàng không thể để mặc nhị phòng tiếp tục kiêu ngạo như vậy, bà ta là thiếp, sinh cho Trang phủ một nam một nữ, lại có Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, cũng không làm việc đại ác gì, muốn đuổi bà ta đi thì khó. Hơn nữa, tin chắc đây cũng không phải điều Đại phu nhân muốn, Đại phu nhân nếu thực sự là người ngoan độc thì thân là đương gia sao không nghĩ được cách gì?

Cho nên nếu muốn làm cho Lý di nương ngoan ngoãn một chút thì chỉ có thể gạt đi thế lực của bà. Nếu không chỉ riêng ứng phó với bà cũng đủ để Tần Thiên đau đầu nhưng chuyện này dù sao cũng là ước định của Đại phu nhân và Lý di nương, làm không cẩn thận sẽ khiến Đại phu nhân mang tiếng bất nghĩa. Cho nên trước mặt mọi người, Tần Thiên quang minh chính đại thu hồi quyền lực của bà ta để bà không thể nói được gì.

Đại phu nhân nghe đến đó, liên tục gật đầu. Nguyệt Nương và Thúy Vi tươi cười, kích động vô cùng. Tam phòng vẫn luôn yên lặng nhưng Trang Minh Lan và phu thê Trang Tín Trung đều nhìn Tần Thiên với ánh mắt sùng bái

Đang lúc mọi người nghĩ chuyện sẽ hạ xuống thì Tần Thiên lại nhìn phía gia đinh, giọng bình tĩnh lộ ra sự uy nghiêm:

- Lần trước, lúc Đại phu nhân và Lý di nương tranh chấp từng có sai các ngươi chấp hành gia pháp, hôm đó những ai nhận lệnh, đứng ra cho ta!

Trong đám gia đinh có mấy người không tự chủ được mà run run.

Mục lục
Ngày đăng: 30/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục