Gửi bài:

Chương 76 - Chuộc thân

Chạng vạng mùng 10 tháng tám.

Đại phu nhân vừa cùng Trang Tín Ngạn ăn xong cơm chiều, đang cùng Tần Thiên nói chuyện trong Trà Hành.

- Chuyện lần trước trong phòng chế trà, Từ chưởng quầy đã nói với ta...

Đại phu nhân nhìn Tần Thiên cười nói:

- Tần Thiên, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả thật là nha đầu tốt!

Nói xong lại quay đầu lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, cười nói:

- Tín Ngạn ngươi nói có phải không?

Bên cạnh, Hải Phú vẫn giúp hắn viết lại lời người khác nói. Trang Tín Ngạn nhìn qua phía bà một cái, khẽ cười cười, không gật mà cũng chẳng lắc nhưng tai dần ửng đỏ. Tần Thiên đứng xa không nhìn thấy nhưng Đại phu nhân lại thấy rất rõ. Đại phu nhân cười nhưng không nói gì.

Bà cầm tay con, trong lòng vô cùng vui mừng. Cảm thấy quyết định này của mình thật chính xác.

Trong lúc vui mừng, bà nhìn Tần Thiên, kéo tay nàng, cẩn thận nhìn nàng một lượt, ánh mắt vô cùng nhu hòa đến nỗi lông tóc Tần Thiên dựng đứng:

- Phu nhân... người... nhìn con như vậy làm gì?

- Tần Thiên, ngươi mấy lần lập công, lại trung thành như vậy, ta rất thích, ngươi muốn thưởng gì? Đại phu nhân cười nói.

Thưởng? Hai mắt Tần Thiên sáng bừng, rất muốn nói, nàng muốn có cơ hội chuộc thân!

Đến nơi đây lâu như vậy, nàng mới hiểu được, thân là gia nô vô cùng gò bó. Không phải nói có bạc, muốn chuộc thân là được chuộc thân, được tự do. Được tự do mới có thể tự do kết hôn bởi vì luật pháp ở đây quy định, nô tỳ không được thông hôn với lương dân. Nói cách khác, dân đen chỉ được lấy dân đen. Hơn nữa cũng đừng mong chạy trốn, nơi này nghiêm cấm nô bộc bỏ trốn. Luật pháp quy định: Người trốn bị đánh một trăm roi, trả về chủ cũ. Người chứa chấp bị tử hình, gia sản sung công. Những người liên quan khác bị đánh một trăm roi, bị đày biên cương. Vô cùng nghiêm khắc vì thế chẳng có gia nô nào có tâm tư muốn trốn.

Cho nên muốn chuộc thân, chỉ có thể dựa vào nhà chủ từ bi.

Nàng rất muốn nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu chuộc thân. Nàng chuộc thân không phải muốn rời khỏi Trang phủ mà chỉ là muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân. Chuộc thân rồi cũng có thể như các công nhân của Trà Hành mà làm việc cho Trang phủ, vẫn sẽ tận tâm hết sức.

Nhưng vừa nghĩ, mình thoạt nhìn thì rất được bọn họ coi trọng nhưng dù sao cũng nhờ vào lòng trung thành. Nếu nàng đưa ra yêu cầu chuộc thân thì bọn họ sẽ nghĩ gì, có thể cảm thấy nàng không toàn tâm toàn ý với Trang phủ?

Có được địa vị hôm nay vốn không hề dễ dàng, cũng không thể vì nói sai một câu mà hủy bỏ mọi thứ.

Nghĩ đến đây, nàng lại đem lời đến miệng nuốt vào trong.

- Phu nhân và Đại thiếu gia đối tốt với Tần Thiên như vậy đã là phần thưởng quý nhất rồi. Tần Thiên cười nói.

Vẫn nên chờ cơ hội khác thì hơn, đến khi địa vị của mình ổn định trong Trà Hành...

- Cái miệng nhỏ này thật ngọt, đúng là khiến người ta yêu thương.

Đại phu nhân nắm tay nàng, càng xem càng thích, Trang Tín Ngạn ra vẻ lạnh lùng, nhưng là hai mắt không kiềm chế được mà nhìn sang Tần Thiên.

Đại phu nhân đã nói thì sẽ không nuốt lời. Bà quay đầu bảo Nguyệt Nương mang chiếc hộp tử đàn khắc hoa đựng trang sức đến, mở ra nhìn một hồi rồi lấy ra từ bên trong một chiếc trâm bằng ngọc hình bươm bướm và một bông hoa cài bằng san hô đưa cho Tần Thiên.

- Đây đều là những thứ trước kia ta từng dùng, giờ lớn tuổi cài không đẹp như trước. Ta thấy ngươi bình thường giản dị, hoa cũng không cài. Nữ tử còn trẻ không nhân lúc này mà trang điểm thì còn chờ đến khi nào nữa.

Nói xong, Đại phu nhân cài bông hoa bằng san hô kia lên tóc nàng, nhìn nhìn rồi vui vẻ kéo nàng đến trước bàn trang điểm, tự mình cài trâm cho nàng

Tần Thiên vội vàng nói:

- Phu nhân, con tự làm là được rồi.

Đại phu nhân nhìn nàng trong gương đồng cười nói:

- Đừng động đậy, mấy khi ta vui thế này...

Nói xong cầm cây trâm cẩn thận cài lên búi tóc nàng. Đại phu nhân hơi cúi người, nhìn Tần Thiên trong gương tán thưởng:

- Thật đẹp!

Lại để cho Nguyệt Nương xem, Nguyệt Nương đương nhiên là khen không dứt khiến Tần Thiên đỏ mặt.

Đại phu nhân lại hỏi nàng:

- Ngươi có thích không?

Tần Thiên nhìn mình trong gương, thật ra nàng không thích trâm hoa này nọ, bình thường búi tóc cũng chỉ dùng chiếc trâm đơn giản cố định. Nhìn những trâm hoa cài đầu sáng lòe lòe thực sự không hợp với mắt thẩm mỹ của nàng. Nhưng Đại phu nhân tự tay cài cho nàng lại khiến nàng cảm thấy thật dễ nhìn.

Giương mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của Đại phu nhân, trong lòng nhất thời ấm áp.

Nàng ngọt ngào cười nói:

- Cám ơn phu nhân, Tần Thiên rất thích.

Đại phu nhân vuốt đầu nàng, cười càng dịu dàng. Nhìn qua góc gương đồng thấy khuôn mặt của Trang Tín Ngạn, cũng không biết hắn đứng đó từ bao giờ. Đại phu nhân không buông tha hắn, cố ý hỏi:

- Tín Ngạn, ngươi cảm thấy Tần Thiên cài đóa hoa này có đẹp không?

Tần Thiên nhìn về phía hắn, khóe miệng vẫn hơi hơi cười.

Trang Tín Ngạn vừa tiếp xúc với đôi mắt nàng thì vội xoay người né đi.

Nguyệt Nương cùng Hải Phú ở bên cạnh che miệng cười.

- Hắn xấu hổ... Đại phu nhân thì thầm vào tai Tần Thiên.

- A?

Tần Thiên quay đầu nhìn Đại phu nhân đã thấy Đại phu nhân cười rất cổ quái:

- Ngươi đừng nhìn hắn như vậy mà nghĩ hắn không để ý đến ai, thực ra, da mặt hắn rất mỏng.

- A?

Tần Thiên cười khan hai tiếng, nhất thời còn không bắt kịp suy nghĩ của Đại phu nhân. Có người nói con mình với nha hoàn như vậy sao?

Đại phu nhân cười ý vị thâm trường.

Đúng lúc này, Thúy Vi bỗng nhiên tiến vào bẩm báo:

- Đại phu nhân, Lý di nương cùng Nhị thiếu gia đến đây, nói muốn gặp người, sắc mặt thật không tốt!

Đại phu nhân ngừng cười, đứng thẳng dậy.

- Muộn thế này rồi còn đến làm gì? Nguyệt Nương nhíu mày.

Tần Thiên cũng vội vàng đứng dậy, lùi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn.

Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ:

- Đến vừa khéo, hắn không tìm ta, ta cũng phải tìm hắn!

Nói xong bảo Nguyệt Nương.

- Lấy bạc đó ra.

Nguyệt Nương gật đầu, xoay người đi đến ngăn tủ lấy ra một túi bạc nén, đặt lên khay rồi đi theo Đại phu nhân ra ngoài. Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên cũng đi theo phía sau.

Đại sảnh.

Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đã ngồi trong đại sảnh. Thấy Đại phu nhân đi ra, Trang Minh Hỉ và Trang Tín Xuyên đều đứng dậy hành lễ. Chỉ riêng Lý di nương còn ngồi ở đó, thản nhiên kêu một tiếng.

- Đại tỷ.

Đại phu nhân cũng không để ý, đi đến chính vị ngồi xuống rồi bảo bọn họ không cần đa lễ. Trang Tín Ngạn ngồi xuống chiếc ghế đối diện bọn họ. Tần Thiên và Hải Phú đứng sau hắn.

Lúc Trang Tín Xuyên ngồi xuống thì khóe mắt liếc đến khay bạc trên tay Nguyệt Nương, hơi giật mình.

Bích Ti và Bích Hà dâng trà.

Đại phu nhân nhìn bọn họ lạnh lùng nói:

- Đã muộn thế này không biết các ngươi sốt ruột gặp ta là có chuyện gì?

- Vốn ta cũng không muốn quấy nhiễu đại tỷ nghỉ ngơi!

Lý di nương cười nhạt hai tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Đại phu nhân, giọng nói tức giận:

- Nhưng có một số việc ta không thể giữ trong lòng, khiến ta ăn không ngon ngủ không yên, đành phải muộn như vậy tới gặp tỷ.

Trang Tín Xuyên cũng hừ một tiếng, vẻ mặt căm giận, Trang Minh Hỉ nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.

Đại phu nhân nghiêm mặt, không lên tiếng.

Lý di nương đứng dậy, vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi:

- Ta không thể so với tỷ, không đọc sách vở gì nhưng hôm nay rốt cục từ tỷ mà ta hiểu được...

Nói tới đây, tay cầm khăn chỉ thẳng về phía Đại phu nhân mà run run:

- Hôm nay ta mới biết được, cái gì gọi là âm hiểm giả dối, miệng này bụng khác, qua sông rút ván!

Bốn chữ cuối gần như là cắn răng mà nói, chứa đựng sự hận thù.

- Ta không hiểu ý của ngươi. Đại phu nhân thản nhiên.

- Tín Xuyên, ngươi nói đi, ta muốn nghe bà ta giải thích thế nào!

Lý di nương vỗ vỗ Trang Tín Xuyên, oán hận nói:

- Không giải thích được thì chúng ta đến nói với dượng ngươi.

Trang Tín Xuyên đứng lên, đi tới giữa sảnh, vung tay, vẻ mặt có chút kích động.

- Đại nương, nương rõ ràng nói tin tưởng con, nói việc Trung thu do con xử lý nhưng vì sao con muốn làm gì lại bị quản sự các nơi quản chế?

Nói đến đây, Trang Tín Xuyên rất kích động.

Vốn hắn còn tính, nhân cơ hội này có thể chiếm đoạt không ít lợi lộc. Hắn tặng đồ cho quan phủ, khách hàng đương nhiên là cần bạc và trà. Hắn xin phòng thu chi cấp bạc, xin đại sảnh giao trà nhưng nói rồi mà những người này đều chỉ bảo hắn chờ. Hắn chờ, chờ một hai ngày, phó quản sự của hắn nói cho hắn mọi chuyện đã chuẩn bị tốt theo lời hắn, bảo hắn yên tâm. Nhưng từ đầu đến cuối, một đồng tiền, một lá trà đều không hề thấy.

Không nể mặt hắn như vậy với hắn mà nói đúng là vô cùng nhục nhã, phiền hắn lúc trước còn tốn nhiều bạc mà mời đám quản sự này "uống rượu".

Lúc Trang Tín Xuyên nói chuyện, Đại phu nhân vẫn bình tĩnh uống trà, không buồn nhướng mắt lên nhìn.

Chờ hắn sau khi nói xong, Đại phu nhân buông chung trà trong tay, nhìn Nguyệt Nương ý bảo bà đi lên trước.

Đại phu nhân chỉ vào khay bạc trên tay Nguyệt Nương nói:

- Tín Xuyên, bạc này đều là ngươi cho các quản sự, bọn họ trước mặt ngươi không tiện làm ngươi mất mặt. Sau đó tất cả đều đưa trả cho ta, bảo ta trả về cho ngươi, đều nói không có công không nhận lộc, không nhận được lễ lớn của Nhị thiếu gia.

Nguyệt Nương đưa bạc đến trước mặt Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên nhìn bạc mà mặt trắng bệch như những thỏi bạc.

Đại phu nhân đứng dậy, đi đến bên Trang Tín Xuyên, dùng giọng điệu chậm rãi, bình ổn nói:

- Biết vì sao bọn họ làm vậy không? Bởi vì bọn họ là những người ta đã lựa chọn tỉ mỉ, bởi vì bọn họ đều rất trung thành với Thịnh Thế Trà Hành, bởi vì bọn họ hiểu được cái gì là nên làm, cái gì là không nên làm, cái gì nên lấy cái gì không nên lấy ...

Nói tới đây, Đại phu nhân nhướng mắt nhìn Trang Tín Xuyên.

Trang Tín Xuyên không nhịn được lui ra phía sau hai bước, sắc mặt vô cùng khó coi:

- Đại nương, chuyện này tạm thời không nói, con hỏi đại nương là người vốn không muốn cho con nắm quyền, chỉ là dỗ con trao đổi chuyện vận chuyển trà với dượng. Ngay từ đầu đại nương đã lừa gạt con.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục