Gửi bài:

Chương 74 - Không thể dễ dàng tha thứ

Trang Tín Ngạn bởi vì cúi đầu nên không thấy Trương công tử nói gì mà cũng không có phản ứng, thậm chí còn chăm chú nhìn lá trà Tần Thiên nhét vào tay đến xuất thần.

Nhưng tiểu nhị, các quản sự thấy Trương công tử công khai châm biếm Đại thiếu gia, đều rất tức giận. Tuy rằng bọn họ bình thường cũng có bình luận về tật của Trang Tín Ngạn nhưng đều không có ác ý. Vì hắn là con của Đại phu nhân, bọn họ đều rất tôn kính Đại phu nhân.

Nhưng thấy mấy vị công tử ăn mặc sang trọng, khí thế bất phàm, chắc chắn rằng không phú thì quý nên cũng không dám tùy tiện đắc tội, đều giận mà không dám nói gì.

Nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn không biết mình bị cười nhạo mà sắc mặt Tần Thiên trầm xuống. Nếu ngay cả đám tiểu nhị đều thấy phẫn nộ thì nàng luôn ở bên Trang Tín Ngạn sao có thể thấy bình thường.

Trang Tín Ngạn tuy rằng thông minh nhưng trong mắt nàng là kẻ yếu, khiến nàng thường có cảm giác muốn bảo vệ. Tuy rằng có lúc hắn làm những chuyện khiến cho nàng tức giận nhưng nàng chưa bao giờ thực sự trách hắn. Nay thấy người khác công nhiên châm biếm hắn thì trong lòng rất không thoải mái.

- Đây là Đại thiếu gia của Trang phủ ta.

Tần Thiên nhìn Trương công tử lạnh lùng nói, tuy rằng tức giận, nhưng không biết rõ thân phận của đối phương nên Tần Thiên cũng chỉ nhắc nhở hắn nói năng có ý thức một chút.

Tạ công tử và Chu công tử lúc đầu cũng thấy thú vị nhưng nghe lời Tần Thiên nói lại nhìn sắc mặt nàng mà ngừng cười. Chu công tử còn lặng lẽ kéo Trương công tử vẫn đang cười lại.

Trang Tín Ngạn ở bên thấy không khí xung quanh khác lạ thì ngẩng đầu nhìn nhìn mấy người đối diện, lại xoay mặt nhìn Tần Thiên ở bên. Thấy nàng lạnh lùng hiếm thấy như là rất tức giận. Nhất thời hắn rất kinh ngạc, không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Nhưng không hiểu Trương công tử trời sinh không được dạy dỗ hay tính tình cuồng vọng mà không để ý đến Chu công tử. Nghe Tần Thiên nói thì lại mở to hai mắt cười nói:

- Đại thiếu gia nhà các ngươi? Nghe nói mười người điếc thì chín người câm, thiếu gia nhà các ngươi có phải là cũng không biết nói? Ôi chao? Ta chẳng hiểu nữa, nếu vừa câm vừa điếc sao không ở nhà đi còn đến Trà Hành làm gì? Trà Hành các ngươi thật thú vị, nha hoàn thú vị, thiếu gia cũng thú vị.

Những lời này Trang Tín Ngạn thấy được nhưng hắn cũng chẳng có phản ứng gì bởi vì sự cười nhạo này hắn đã từng thấy qua. Người cười nhạo hắn nhiều lắm, chẳng lẽ ai hắn cũng đi tranh cãi lại sao?

Hắn vừa câm vừa điếc là sự thật, hắn phải chấp nhận điều này.

Hắn mặc kệ, đang chuẩn bị làm tiếp việc của mình thì bỗng nhiên khóe mắt như hoa lên. Hắn quay đầu lại, thấy Tần Thiên vẻ mặt bình tĩnh, cởi tạp dề mà nặng nề vứt qua một bên.

Trang Tín Ngạn giật mình, mọi người giật mình, trơ mắt nhìn nàng.

- Ngươi cảm thấy buồn cười lắm sao?

Tần Thiên lạnh lùng nhìn Trương công tử, giận không thể nhẫn nhịn nổi:

- Nói cho ngươi, chẳng buồn cười tí nào. Thiếu gia nhà chúng ta quả thực không nghe được, không nói được nhưng hắn quả thực biết chế trà, cũng biết vẽ tranh, viết chữ. Hắn có năng lực hơn nhiều người, vì sao không thể tới đây chế trà? Vì sao phải trốn trong nhà? Bởi vì vừa ra ngoài sẽ phải chịu những lời cười nhạo của các ngươi?

Hắn mỗi ngày đều lặng lẽ làm việc, đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác chẳng lẽ dễ chịu sao? Hắn câm điếc là bất hạnh của hắn, chẳng lẽ vì bất hạnh đó mà phải chịu sự châm biếm của người khác? Không bao giờ có chuyện đó.

Chu công tử cùng Tạ công tử nhìn nhau đều có chút xấu hổ, Trương công tử mặt tái như gan lợn, chỉ vào Tần Thiên tức giận nói:

- Hay cho nha đầu nhà ngươi, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không? Ngươi có tin ta...

Còn chưa nói xong, Tạ công tử ở bên đã kéo hắn lại cười nói:

- Trương huynh, bình tĩnh một chút, đừng giận. Tiểu đệ mời ngươi đến đây là muốn ngươi vui vẻ chứ không phải là muốn ngươi tức giận!

- Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà cũng dám chống đối ta!

Trương công tử tức giận đến hai mắt giật giật.

Tần Thiên cũng không cảm thấy mình nói gì quá đáng. Đây là Thịnh Thế Trà Hành, nếu để mặc người khác đến địa bàn của mình mà nhục nhã mình thậm chí còn phải nén giận thì cũng quá ức chế. Việc buôn bán cũng chẳng cần dùng tự tôn mà đánh đổi. Nếu thực sự yếu đuối như vậy, chẳng phải sau này ai cũng có thể đến đây mà giẫm đạp sao. Vậy việc làm ăn này cũng hủy đi.

Tần Thiên khẽ cắn môi, cầm túi trà đi đến bên Chu công tử, duỗi tay đưa tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

- Việc buôn bán của Thịnh Thế chúng ta lấy sự chân thành mà đối nhân xử thế. Chúng ta thành tâm với người, cũng mong được đối phương tôn trọng, bằng hữu của ngươi làm nhục chủ nhân của chúng ta, chúng ta không muốn nhận việc buôn bán này. Xin mời người khác đi.

Những lời này nói ra tiếng lòng của bọn tiểu nhị, mọi người nhiệt huyết sôi trào, cùng kêu lên:

- Đúng lắm!

- Tần Thiên nói rất đúng!

- Đúng, không nhận làm cho bọn họ.

- Làm nhục Đại thiếu gia chính là làm nhục Đại phu nhân, không thể dễ dàng tha thứ được.

Từ chưởng quầy vốn đang lo vì tình thế càng lúc càng rắc rối lúc này bỗng nhiên chẳng còn lo lắng gì. Cũng đúng, nếu bị coi thường mà còn phải chịu đựng thì đã chẳng có Thịnh Thế hôm nay. Càng là người yếu đuối thì sẽ càng bị khinh thường!

Chu công tử không nghĩ tới tiểu cô nương tươi cười khi trước lại cứng rắn như vậy, trong lòng có chút bội phục. Hắn cũng không nhận lấy túi trà, chỉ xoay người nói với Tạ công tử:

- Đình Quân, quả nhiên ngươi nói đúng, tiểu nha đầu này thực không đơn giản!

Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên cười cười:

- Tiểu nha đầu, không nghĩ ngươi trung thành như vậy. Ta thật hâm mộ Trang phủ.

- Ta ăn cơm Trang phủ, đương nhiên phải vì Trang phủ. Chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa, không có để gì nói ! Tần Thiên nghiêm túc nói.

Tạ Đình Quân nhìn nàng một hồi, ngừng cười, đầy ý nhị nói:

- Tiểu nha đầu có thể nói ra lời này, còn cứng rắn hơn nhiều nam nhân.

Hắn nhìn khuôn mặt tú lệ của Tần Thiên, bỗng cảm thấy những nữ nhân từng gặp không ai có thể so sánh với nàng.

Bên kia Trương công tử nghe xong những lời này, cũng giật mình, cơn giận nguôi đi không ít.

Bên này, Chu công tử chắp tay sau lưng, nhìn túi trà trước mặt cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi vừa rồi cũng nói, là bằng hữu ta nói sai, không liên quan đến ta.

- Minh Huyền, sao ngươi lại làm vậy? Trương công tử lại dựng lông mao.

- Ai bảo ngươi nói lung tung làm hỏng việc của ta. Ngươi cũng biết trà này là đem cho ai rồi đó, cẩn thận về ta nói lại tội của ngươi. Chu công tử dọa.

Nghe xong lời này, Trương công tử lập tức ngoan ngoãn. Hắn đứng đó lẩm bẩm mấy câu.

- Thế nào, tiểu cô nương, ngươi nhận chuyện làm ăn này chứ? Chu công tử nhìn nàng cười, mặt mày ôn hòa.

Tần Thiên không nghĩ tới bọn họ sẽ có thái độ này, nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ. Ngay tại lúc xấu hổ này, bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn, thon dài vươn ra cầm lấy túi trà trong tay Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn lại, chính là Trang Tín Ngạn. Hắn nhìn nàng một cái, đôi mắt lạnh băng, lãnh đạm thường nhật nhưng có thêm chút lo lắng khiến khuôn mặt sinh động hơn nhiều.

Tần Thiên và Chu công tử, Tạ công tử, Trương công tử đều nhìn hắn, không biết hắn là có ý gì.

Trang Tín Ngạn không để ý tới những người này, thản nhiên xoay người, đi đến bên nồi, bình tĩnh đốt than.

Lúc đến gần, bọn Chu công tử mới nhìn rõ khuôn mặt Trang Tín Ngạn, trên mặt đều hiện rõ vẻ kinh ngạc. Trương công tử không thể che dấu được cảm xúc mà cảm thán:

- Người điếc... Đại thiếu gia Trang phủ còn đẹp hơn nữ tử a!

Sau thấy Tần Thiên hung tợn trừng mắt nhìn mình, không hiểu sao không dám nói gì nữa. Hắn hừ hai tiếng, hai mắt nhìn trời.

Tần Thiên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn.

Hải Phú giúp hắn đeo tạp dề. Sắc mặt Trang Tín Ngạn bình tĩnh tựa như hàn băng ngàn năm, tóc dài phủ lên vai, mi dài đen nhánh, hai vai rộng lớn, người thon dài. Tuy đeo tạp dề có hơi buồn cười nhưng vẫn tựa như tiên nhân không bị chìm trong khói lửa.

Tất cả mọi người không tự giác ngừng thở như sợ quấy nhiễu cảnh đẹp này.

Đợi nồi nóng lên, Trang Tín Ngạn cho trà vào, hai tay bắt đầu sao trà, động tác nhanh nhẹn, bàn tay trắng nõn thon dài, lá trà xanh biếc bốc lên rồi như nhảy múa, cùng với dung nhan hoàn mỹ kia tựa như bức tranh tuyệt vời.

Trong không khí tràn ngập hương trà nồng đượm khiến cho người ta say mê.

Tần Thiên nhìn nhìn, dần mỉm cười, thiếu niên này còn kiên cường hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

Qua một nén nhang, Trang Tín Ngạn đổ trà ra, lại nhanh chóng xoa xoa lá trà để định hình, sau đó lại sao tiếp. Qua một khắc hắn đã làm xong, đổ trà ra chiếc bát, đưa đến trước mặt Chu công tử, bình tĩnh nhìn hắn.

Đến lúc này Chu công tử mới lấy lại tinh thần, lấy ra một ít trà ngửi ngửi rồi cười nói:

- Trong hương trà còn hương của hoa quả, đúng là công phu cao!

Nghe hắn khích lệ, Tần Thiên cũng mừng thay Trang Tín Ngạn, đang chuẩn bị lấy sổ viết cho hắn xem nhưng không ngờ hắn lại giao chiếc bát cho nàng rồi chỉ vào chiếc túi ở bên, Tần Thiên hiểu là hắn bảo nàng gói lại cẩn thận cho mình.

Tần Thiên làm theo ý hắn. Bên kia, Hải Phú được Trang Tín Ngạn sai bảo mà đã mang văn phòng tứ bảo lên.

Trang Tín Ngạn đi tới, nhấc bút viết lên giấy mấy câu rồi đưa đến trước mặt Trương công tử.

Trương công tử nhìn thoáng qua, mặt lại như gan lợn.

Chu Minh Huyền và Tạ Đình Quân tò mò đi qua xem, thấy chữ viết trên giấy xinh đẹp, tinh tế.

"Ta là người câm điếc nhưng ta biết chế trà, huynh đài tai thính mắt tinh vẫn cần ta giúp. Không có ai là thập toàn thập mỹ, cũng như ta, cũng như huynh đài ngươi."

Chu Minh Huyền, Tạ Đình Quân đọc xong lại ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn trước mặt và Trương Vĩnh Thái, nhất thời đều không nói được gì.

Trương Vĩnh Thái cúi đầu dưới ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Trang Tín Ngạn.

Trang Tín Ngạn vái chào ba người rồi xoay người đi ra ngoài.

Tay áo tung bay, sự tiêu sái, phong lưu không thể nói hết.

Tần Thiên chỉ cảm thấy thật thống khoái, đem trà giao cho Chu công tử rồi đi theo Trang Tín Ngạn. Lúc đi qua Trương công tử thì hơi dừng bước, nhìn hắn cười nói:

- Trương công tử không phải nói làm tốt thì được thưởng lớn? Đừng quên đó!

Nói xong nhướng mày cười, xoay người đi ra ngoài.

Trương Vĩnh Thái nhìn bóng hai người mà sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên lớn tiếng nói đầy cổ quái:

- Hôm nay con mẹ nó thật là tức chết!

Chu Minh Huyền và Tạ Đình Quân nhìn nhau một cái, không nhịn được cười lớn. Tạ Đình Quân đi tới vỗ bờ vai vững chắc của Trương Vĩnh Thái cười nói:

- Trương huynh, đừng tức chết, tiểu đệ ta mời ngươi uống rượu!

Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Thiên rời đi.

Bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên gốc cây hòe lớn phía tây bắc sân, lá cây hơi chuyển vàng bị ánh mặt trời chiếu lên trông vô cùng ấm áp khiến lòng hắn cũng nóng lên.

Hắn mỉm cười, quay đầu.

Mục lục
Ngày đăng: 05/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục