Gửi bài:

Chương 33 - Khởi đầu mới

Hai tháng sau.

Giữa hè, thời tiết nóng bức, mặt trời nung chảy vạn vật, người đi trên đường đều lười nhác mất tinh thần, đến ngay cả dương liễu bên sông cũng chẳng buồn lay động.

Nhưng ở dãy phố phồn hoa bậc nhất Dương thành vẫn ồn ào tiếng người, nhất là Thịnh Thế Trà Hành ở phía đông, người ra kẻ vào nườm nượp.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam đậm, đầu cài khăn vuông ưỡn bụng phệ đi vào cửa lớn Thịnh Thế Trà Hành đã có một tiểu cô nương 15,16 tuổi, mi thanh mục tú, tươi cười ngọt ngào tiếp đón.

- Vương lão gia cát tường, hôm nay Vương lão gia muốn mua trà gì?

Nam nhân được gọi Vương lão gia đó có chút bất ngờ nhìn tiểu cô nương một cái:

- Ôi chao, sao ngươi biết ta họ Vương?

Tiểu cô nương vừa dẫn Vương lão gia đi vào, vừa cười nói:

- Vương lão gia không nhớ rồi, lần trước Vương lão gia đến mua trà là do tiểu nhân cân đong. Ta nhớ rõ lần trước Vương lão gia mua Lục trà hoa, về nhà uống cảm nhận thế nào? Lần này lại mua Lục trà hoa sao? Hay là để tiểu nhân giới thiệu cho ngài loại trà khác?

Vương lão gia thấy nàng nhớ rõ về mình như vậy trong lòng có chút vui mừng vì được tôn trọng, cũng có chút ngạc nhiên, không nhịn được hỏi:

- Tiểu cô nương, sao ngươi nhớ rõ vậy? Ta nhớ rõ chúng ta cũng chỉ tiếp xúc một lần mà thôi.

Tiểu cô nương quay đầu cười:

- Vương lão gia phong thái quý khí, tiểu nhân vừa thấy đã có ấn tượng sâu đậm.

Lời nói tự nhiên thoải mái, vừa không chút gì ngả ngớn mà cũng chẳng là nịnh nọt, rất tự nhiên.

Vương lão gia nghe xong cười lớn, tuy rằng biết rõ đối phương cố ý nịnh hót nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái.

Tiểu cô nương nhân cơ hội cười nói:

- Không bằng để tiểu nhân giới thiệu cho Vương lão gia mấy loại trà mới đi!

Vương lão gia sung sướng gật đầu, luôn miệng nói:

- Được được, tiểu cô nương có lòng như vậy, ta tin ngươi!

Giới thiệu một hồi, Vương lão gia mua nửa cân Kỵ Hỏa, nửa cân Dương Pha, cũng không phải là mối làm ăn nhỏ.

Tính tiền xong, tiểu cô nương tiễn Vương lão gia ra cửa, vừa quay đã đã thấy một thiếu niên mặc áo ngắn vải thô đi về phía mình.

Vẻ mặt thiếu niên đầu sự bội phục, hắn thấy Vương lão gia đã đi xa mới quay đầu khẽ nói với tiểu cô nương:

- Tần Thiên, ngươi thật lợi hại, sao có thể nhớ họ của từng người khách và trà mà họ từng mua?

Tiểu cô nương đó là Tần Thiên, nàng cười cười, má lúm đồng tiền bên như ẩn như hiện:

- Phạm Thiên, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đi đến một cửa hàng, người của cửa hàng nhìn thấy đã nói ra được tên của ngươi, còn nhớ rõ ngươi từng mua gì ở đó, có một số việc thậm chí ngươi còn đã quên thì ngươi sẽ nghĩ gì?

Phạm Thiên đảo mắt như là cẩn thận suy nghĩ, một lát sau, nói:

- Ta nhất định sẽ thật cao hứng.

Tần Thiên cười nói:

- Đương nhiên là sẽ vui, đối phương để ý ngươi, tôn trọng ngươi như thế sao ngươi có thể không vui. Lần sau ngươi cần, cửa hàng đầu tiên ngươi nhớ đến sẽ là bọn họ. Ai mà chẳng thế, ngươi để khách nhân trong lòng thì bọn họ cũng sẽ nhớ ngươi.

Nói xong, Tần Thiên xoay người đi vào cửa hàng, Phạm Thiên theo sau:

- Nhưng mỗi ngày khách tới nhiều như vậy, làm sao ta nhớ hết được.

- Có lòng thì nhất định sẽ nhớ.

Tần Thiên quay đầu nhìn hắn cười nói:

- Nói cho ngươi, ta mỗi lần tiếp đón xong một người khách thì sẽ nhớ kĩ tên của hắn và trà hắn đã mua, đến đêm trước khi đi ngủ nhớ lại một lần, cứ vậy thì dần dần nhớ kỹ thôi.

Phạm Thiên líu lưỡi:

- Tần Thiên, ngươi thực cố gắng.

- Khách hàng là áo cơm cha mẹ của chúng ta, không cố gắng sao được?

- Khó trách hơn một tháng ngươi đã có thể thành tiểu nhị chính thức mà ta vẫn chỉ là học việc. Phạm Thiên uể oải.

Tần Thiên cười vỗ vỗ vai hắn:

- Cố gắng lên, tiểu tử, ta cũng phải cố mới có ngày hôm nay.

Đang nói, nhị chưởng quầy Lý chưởng quỹ đi đến trước mặt Tần Thiên, đầu tiên là nhìn Phạm Thiên vẫy tay:

- Làm việc đi, làm việc đi!

Phạm Thiên bất đắc dĩ tránh đi, chờ Phạm Thiên đi rồi, Lý chưỡng quỹ nhỏ giọng nói với Tần Thiên:

- Pha ấm trà đưa đến phòng nhị gia đi.

Tần Thiên vừa nghe đã đau đầu, lập tức nói:

- Lý chưởng quỹ, ngươi xem, ta ở đây rất bận, hay là ta pha trà xong ngươi kêu Phúc Yên hoặc Trà Hương đưa qua nhé?

Nhị gia đó là Trang Tín Xuyên, Phúc Yên và Trà Hương là nha hoàn và thư đồng của hắn

Lý chưởng quỹ nghe xong lời này, mặt trầm xuống, cười nhạt hai tiếng:

- Tần Thiên, ta nói cho ngươi, nhị gia gọi ngươi là để mắt đến ngươi, ngươi đừng có làm cao.

Tần Thiên trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười:

- Lý chưởng quỹ nói gì vậy, tiểu nhân hiện tại là tiểu nhị ở sảnh, tiếp đón khách nhân mới là quan trọng. Nhị gia đã có người hầu riêng, bao giờ thì đến lượt ta đi hầu hạ, chẳng phải khiến người khác chỉ chỏ?

Lúc nói chuyện, Tần Thiên thấy một công tử mặc cẩm bào xanh lá cây, tay cầm quạt đi vào thì vội nghênh đón:

- Tạ công tử, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?

Khéo léo bỏ qua Lý chưởng quầy.

Lý chưởng quỹ trong lòng buồn bực, lại không thể làm gì, dùng sức "hừ" một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tần Thiên đi đến bên Tạ công tử, quay đầu lạnh lùng lườm Lý chưởng quỹ một cái.

Từ sau chuyện lần trước, Tần Thiên được thăng làm nha hoàn hạng hai, chuyên cùng Đại phu nhân ra ngoài. Sau khi Đại phu nhân biết nàng biết chữ thì còn cố ý tìm sư phụ truyền thụ cho nàng kiến thức về trà, cũng để cho nàng cùng đám học việc ở trong sảnh tiếp khách.

Trước đó, Đại phu nhân nói với nàng:

- Tần Thiên, cuối cùng ta cũng không nhìn nhầm, ngươi quả là nha đầu trung thành. Ở Trang phủ chúng ta, nô tài có lòng tham tuyệt sẽ không có kết quả tốt, nô tài trung thành chúng ta sẽ đối xử tử tế. Nô tài trung thành mà có năng lực thì ta sẽ để hắn sống thoải mái. Về sau ngươi chỉ cần một lòng một dạ làm việc cho chúng ta thì ta có thể cam đoan, sau này ngươi có thể thành nha hoàn sung sướng nhất Dương thành.

Lúc ấy, Tần Thiên thành tâm thành ý, cung kính hành lễ với Đại phu nhân.

- Cảm ơn Đại phu nhân khen ngợi, Tần Thiên vẫn luôn trung thành với phu nhân, trời cao chứng giám.

Thật ra có gì mà phải làm rắc rối. Bọn họ yêu cầu một gia nô coi chủ nhân quan trọng hơn mạng sống vốn là kinh thiên địa nghĩa. Bọn họ cần là người hầu trung thành mà có năng lực còn thứ nàng cần là tự do, có tôn nghiêm.

Cái gọi là tự do cho tới bây giờ chỉ thuộc về kẻ mạnh, chỉ có cố gắng trở thành kẻ mạnh mới có thể thực sự sống thoải mái.

Bọn họ nói trắng ra chỉ là lợi dụng lẫn nhau nên một số chi tiết bên trong không cần quá để ý. Tựa như lần thử đó, tuy rằng khiến Tần Thiên khó chịu nhưng cũng vì thế mà nàng có được cơ hội này.

Về sau có lẽ còn nhiều lần thử như vậy, nhưng không sao, thử càng nhiều chứng tỏ cơ hội của nàng càng nhiều. Nàng làm việc dựa vào lương tâm để có được thứ nàng muốn, không cần canh cánh trong lòng.

Tần Thiên vất vả lắm mới có được cơ hội đương nhiên rất cố gắng, ban ngày theo sư phụ học tập, lại học thêm kinh nghiệm từ các tiểu nhị khác. Buổi tối ôn luyện lại kiến thức đó. Hơn nữa, nàng tiếp đón khách và bán hàng cũng rất được, một tháng sau Đại phu nhân đã thăng nàng thành tiểu nhị chính thức.

Trong lúc này, Đại phu nhân không nói thêm gì về biểu hiện của nàng như là đang chậm rãi quan sát, huấn luyện nàng thì Tần Thiên cũng rất nhẫn nhịn. Bất kể cho nàng làm gì nàng đều cố hết sức làm tốt nhất. Cứ như vậy, Tần Thiên dần bộc lộ tài năng trong đám tiểu nhị, đồng thời cũng khiến Nhị thiếu gia Trang Tín Xuyên để ý.

Có lẽ Trang Tín Xuyên nhìn ra được Đại phu nhân thực sự coi trọng nàng, nhiều lần tìm cơ hội mượn sức nàng. Thật ra, với Trang Tín Xuyên, Tần Thiên mới đau đầu vì không biết nên làm thế nào.

Nàng là người bên Đại phu nhân, đương nhiên phân biệt rõ ràng với nhị phòng nhưng ở Trang phủ, địa vị của Nhị thiếu gia rất lớn, đắc tội hắn khác nào tự rước họa vào thân. Vốn định ứng đối cho qua, không làm tổn hại thể diện là được, coi như là một số chuyện xã giao không tránh được như kiếp trước. Tin chắc Đại phu nhân cho dù biết cũng có thể hiểu. Nhưng không ngờ Trang Tín Xuyên là tên cầm thú, vừa thành thân không lâu mà lại nhân cơ hội nàng đưa trà mà động chân động tay với nàng. Tần Thiên sẽ không bao giờ buồn xã giao với loại cặn bã này nữa.

Đắc tội cũng được, khế ước bán mình của nàng trên tay Đại phu nhân, nàng chỉ cần một lòng một dạ với Đại phu nhân là được rồi. Cho dù Đại phu nhân rời khỏi vị trí đương gia thì tin chắc cũng sẽ không bạc đãi nàng.

Đang lúc Tần Thiên nghĩ đến xuất thần, bên tai một giọng nói thuần hậu cắt ngang suy nghĩ của nàng:

- Ôi chao? Tiểu nha đầu, một thời gian không gặp mà ngươi đã thành tiểu nhị rồi sao?

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục