Chương 116
Ta thẳng người dậy. đẩy nàng một cái:" Suy nghĩ chuyện gì thế?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta chưa nói, qua một lúc mới đáp :" Không có chuyện gì." Nói rồi đứng dậy đi ra. Ta liền gọi lại:" Quay lại đây. có việc thì nói rõ ràng, một mình suy nghĩ không bằng hai người, dù sao cùng nhau thương lượng vẫn hơn chứ."
Xảo Tuệ đứng một lúc, đi tới vén rèm cửa lên thoáng nhìn, xoay người lại đến bên ta, cúi đầu khẽ nói:" Bát phúc tấn muốn gặp tiểu thư một lần."
Chỉ cần đang ở Tử Cấm Thành, thì tuyệt đối sẽ không có ngày an tĩnh, ta cười khổ nói:" Chuyện của tỷ tỷ chúng ta vẫn nợ còn nợ nàng."
Xảo Tuệ nói:" Ta cũng nghĩ như thế , huống chi nhiều năm như vậy, nàng cũng tính là nửa chủ tử của ta, thực sự không thể không giúp nàng truyền lời." Ta nói:" Gặp thì gặp đi! Nhưng nếu như bị Hoàng Thượng biết, tất cả đều là chủ ý của mình ta, là ta tự mình muốn gặp Bát phúc tấn đó." Xảo Tuệ gật đầu mà có vài phần sợ hãi bất an.
Ta khẽ nắm tay an ủi Xảo Tuệ, nhớ đến Ngọc Đàn, trong lòng mơ hồ quặn đau, thầm hạ quyết tâm trừ phi ta chết, bằng không tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị thương tổn, Xảo Tuệ.
Xảo Tuệ đỡ ta dạo bước trong ngự hoa viên, ta cười nói:" Lúc này mới có mấy tháng, bụng cũng chưa lộ ra, ta tự đi một mình được mà." Xảo Tuệ nói: "Hôm nay tiểu thư là người có hai, có ta dìu sẽ an tâm hơn." Ta không thế kêu nàng buông tay, đành tuỳ nàng bước đi.
Bát phúc tấn đi đến trước mặt, Xảo Tuệ liền thỉnh an nàng, ta muốn hành lễ với nàng, nàng nghiêng người qua một bên thản nhiên nói:" Mặc dù còn không công khai, nhưng dù sao cũng là người của Hoàng thượng, ta không dám nhận lễ của ngươi." Sắc mặt Xảo Tuệ đỏ bừng, vội la lên:"" Hoàng thượng sẽ sắc phong tiểu thư." Ta cười liếc mắt nhìn Xảo Tuệ,, ta cũng chưa có ý gì, nàng lại thay ta xấu hổ nữa. Cầm tay nàng, ý bảo nàng qua một bên đứng trông coi.
Ta cười nhìn Bát phúc tấn hỏi:" Có chuyện gì vậy?" Bát phúc tấn khẽ nhếch miệng cười:" Mấy ngày trước Hoàng Thượng giáng chỉ quở trách gia, đem chuyện Thập đệ lưu lại ở Trương Gia khẩu đổ cho gia xúi giục." Ta trầm ngâm một lúc, hỏi lại:" Chẳng lẽ không đúng sao?"
Bát phúc tấn cười nhìn ta nói:" Việc này đúng là không hoàn toàn là chủ ý của Thập đệ, mặc dù bởi vì cẩu nô tài Hứa Quốc Quế cố ý gây sự, Thập đệ có chống lại hắn,nhưng còn không đến mực lưu lại lâu như vậy, mà đó cũng không phải chủ ý của gia. Gia bây gìơ đối với việc này đều hờ hững, lên lên xuống xuống hết thảy đều không để ở trong lòng, nói Hoàng Thượng lệnh cho người làm việc gì người đều làm, muốn cách tước giam cầm cũng tuỳ Hoàng Thượng, thậm chí cũng khuyên Cửu đệ không nên tiếp tục đối nghịch với hoàng thượng, việc đã đến nước này, còn gì để mà tranh giành đây? Nhưng dù như vậy, Hoàng thượng vẫn không chịu buông tha gia" Ta tức giận hỏi:" Ngươi vì sao phải làm thế này? Không biết rằng sẽ làm cho Hoàng thượng tức giận sao?"
Bát phúc tấn lạnh giọng 'Hừ' một tiếng nói:" Hoàng thượng từng bước dò xét chúng ta, chèn ép chúng ta, chúng ta lần nữa lui nhường, Hoàng thượng lại vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, như vậy không bằng nhìn xem hắn có rốt cuộc có thể tàn nhẫn đến mức nào." Ta nhìn nàng nghiêm mặt nói: Nếu như người trông chờ nhìn đến một hoàng đế sẽ nương tay vì bình luận của sử quan cùng đánh giá của hậu thế , thì ngươi sai lầm rồi. Nếu như ngươi làm thế, chỉ là vị để hắn chịu danh đày đoạ huynh đệ, thì cái giá phải trả cũng quá lớn đấy. Danh tiếng trong sử sách đương nhiên là quan trọng,nhưng làm sao so được với sinh mệnh của bản thân mình chứ?"
Bát phúc tấn ngửa đầu , nhìn bầu trời nói:' Hoàng Thượng đã triệt để huỷ đi một đời của gia, Thánh tổ hoàng đế bắt đầu, hắn thì làm cho tệ hại hơn. Tất cả tấu chương đều qua tay hắn tra duyệt tiêu huỷ, chúng thần trong triều phỏng đoán tâm ý của hắn mà khắp nơi tìm lỗi, động một chút là vạch tội, có thì không ngại nói lớn một chút, không có cũng có thể thành lời đồn vu vơ. Tóm lại, nửa đời gian lao vất vả, nhưng lại thành không có một chỗ đúng, với Đại Thanh thì chưa hề làm được việc gì có công,"
Bát phúc tấn lắc đầu cười nói:" Ngươi nếu đã cho rằng ta trông chờ vào sử quan cho chúng ta một đoạn thi phị, thì sách vở ta đây đọc từ nhỏ đến giờ chẳng phải là uổng phí sao?. Xuân Thu có Đổng Hồ viết thật, Tư Mã Thiên bút sử thiên cổ có tác phẩm thiên cổ, Ban Cố Phạm Diệp mặc dù không sánh được cũng nói ngay làm thật, Trần Thọ dù có lòng hướng Nguỵ, nhưng chưa từng trái lương tâm lược bỏ. Nhưng từ Đường Thái tông Lý Thế Dân lên ngôi, lịch sử liền thành lịch sử của thiên tử, có thể tùy ý viết bừa, bóp méo. Chính sử liên quan Sự biến Huyền Vũ môn , lại chỉ có đám người Phòng Huyền Linh chỉnh sửa biên soạn " Quốc sử" " Cao tổ thực lục" Cùng " Thái tổ thực lục", sau đó đám chính sử "Đường thư" trước sau đều lấy tài liệu từ những cái này. Ta nắm đó tỉ mỉ đọc qua đoạn sử này, thậm chí từ những chuyện lịch sử chưa được kiểm chứng cũng không tìm được bất kỳ điều gì bất lợi cho Lý Thế Dận. Phải thực sự thán phục Thái Tông cùng với sử quan có tâm tư kín đáo.BIến Huyền Vũ môn lại bị vẽ thành Lý Thê Dân không ngừng nhường nhịn, nhưng huynh đệ luôn muốn giết ông ta, ông ta rơi vào đường cùng liền tuỳ cơ hành động, để bôi đen đối phương, vẽ ra một đoạn tình tiết hoang đường như vậy: Lý Thế Dân đi đến Hồng môn yến, uống rượu độc của huynh đệ nhưng chưa chết, chỉ là "thổ huyết thành đấu" , nhưng một Lý Thế Dân " thổ huyết thành đấu" , hai ba ngày sau lại ở trước Huyền Vũ môn sinh khí dồi dào, kéo cung bắn chết huynh trưởng Lý Kiến Thành. Nếu như sự thật lịch sử là thật, ta chỉ có thể cảm thán Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát vì chỉ một giọt của độc dược thượng hạng cung đình cũng đủ chết thì không dùng, hành động quan trọng như vậy mà lại chỉ dùng hàng lậu đầu đường, có lẽ thực sự Lý Thế Dân là rồng trời hoá thân thể chất dị thường, "thổ huyết thành đấu" mà không chết, còn có thể bố trí xếp đặt kế hoạch giết chết huynh đệ"
Ta nghe xong chỉ biết yên lặng không nói được gì, Bát phúc tấn che miệng cười:" Nếu như thật sự có thuốc trừơng sinh bất lão, ta thật sự muốn biết Ung Chính của chúng ta hôm nay sẽ làm sao để giải thích tất cả mọi việc hắn làm ra. Chúng ta sẽ bị nói là âm hiểm ác độc đến mức nào, gây trở ngại tâm nguyện một lòng vì thiên hạ của hắn như thế nào mà phải trừng trị chúng ta,"
Sau một hồi lâu, ta chầm chậm nói:" Khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm, Thái Tông mặc dù ở chuyện đó có sai nhưng vẫn là người khai sáng ra Trinh Quan thịnh thế, Hoàng thượng sau này cũng sẽ như vậy. Nhưng nếu trong lòng ngươi nếu không phải vì chuyện ấy, sao còn muốn để Thập gia lưu lại không về."
Bát phúc tấn ngừng cười, nói:" Chỉ có hắn được cho gián điệp dò xét chúng ta, chúng ta lại không thể biết được một chút hắn rốt cuộc định xử trí chúng ta thế nào sao? Nếu như thực sự dự định giam cầm chúng ta đến chết, vậy thì sao không sớm tuyên chỉ, cho chúng ta được thoải mái, tội gì chơi trò mèo vờn chuột? Nếu như không có gia dửng dưng siêu thoát, ta đã sớm bị làm cho phát điên rồi. Ngươi căn bản không biết ngày ngày sống dưới cảnh ngộ đao treo lơ lửng trên đầu, hiểu rõ con đao ấy sớm muộn sẽ rơi xuống, ngày ngày vẫn đều suy nghĩ đến rốt cuộc bao gìơ nó mới rơi. Trước đây còn sợ hãi, hiện tại ta đã nghĩ nó sớm rơi xuống cũng là một loại giải thoát."
Mèo vờn chuôt? Sống dưới lưỡi đao? Trong đầu ta hết sức hỗn loạn, im lặng nói:" Ngươi nếu không phải bảo ta vì Thập gia cầu xin, vậy rốt cuộc muốn nói chuyện gì?" Bát phúc tấn cừơi dài nhìn ta nói:" Ta đã nghe được từ Cửu đệ một chuyện rất đáng ngạc nhiên." Trong lòng liền thắt lại, chẳng nhẽ Cửu gia nghe nói chuyện Ngọc Đàn mà thương cảm , lại có một chút thương xót sao?
Bát phúc tấn nói:" Hoàng thượng hận chúng ta như vậ, trừ việc tranh chấp ngôi vị hoàng đế ra, còn có một nguyên nhân trong yếu đại khái chính bởi vì năm đó gia trù tính hắn không thành, lại khiến Thập tam đệ bị giam cầm, để hắn sau đó nhiều năm dè dặt từng chút một, nhưng ngươi thông minh như thế, có nghĩ đến vì sao gia lại đột nhiên gây khó dễ với người đang hợp tác thân cận như thế không? Muốn nói chỉ vì ngôi vị hoàng đế, đều là người làm việc kín đáo, sao gia không nhắm vào tam ca chứ?
Ta căng thẳng, nàng cho rằng Bát gia vì tình yêu nam nữ đối phó Tứ gia sao? Nhưng nhìn kỹ sắc mặt nàng không giống thế, hơn nữa năm đó ván cờ kia không phải chỉ bố trí mới hai ba năm, lúc đó ta còn về phe tứ gia. Ta lãnh đạm hỏi:" Vì sao? " Nàng cười nói: "Chuyện này buồn cười chính là ở chỗ này, nghe Cửu đệ nói,năm đó có người không ngừng cố ý nhắc nhở gia lưu tâm Tứ vương gia, còn nói thêm một chuỗi tên người, gia mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng để không có sai lầm nào lại lựa chọn việc bày bố để đối phó.Như thế mà nói chính là Hoàng thượng dường như đã hận sai người , Thập tam đệ chịu khổ mười năm cũng không thể hoàn toàn đổ cho gia, người khởi xướng ai ngờ là người khác chứ."
Bụng dưới nhanh chóng quặn đau, dường như dưới đất bằng là một khoảng không, bên dưới chính là vực sâu muôn trượng, thâm sâu không thấy đáy, thân thể run run, lắc lư sắp ngã, Bát phúc tấn đỡ ta, cười nói:" Ngươi đoán Hoàng thượng biết chuyện này xong, rốt cuộc là thương tâm nhiều hơn, hay phẫn nộ nhiều hơn?" Ta đẩy nàng ra, đỡ lấy thân cây bên cạnh, Bát phúc tấn đứng bênh cạnh ta nói:" Ngươi là theo bối lặc phủ vào cung, lại nhận ân huệ của gia nhiều năm như vậy, hắn muốn đế ngươi cùng chúng ta không chút quan hệ, nào có dễ dàng như thế? Được rồi! Cửu đệ muốn ta chuyển với ngươi một câu." Chúng ta nếu có phải chịu đau khổ mười phần, cũng nhất định phải để các ngươi phải chịu năm phần." Nói xong không buồn để ý đến ta, nghênh ngang bỏ đi.
Xảo Tuệ nửa ôm nửa đỡ ta, vừa khóc vừa nói:" Tiểu thư, sao sắc mặt người lại tái nhợt như vậy, người khó chịu ở đâu sao? Chúng ta gọi Thái y đến nhé." Ta lắc đầu, ý bảo nàng về trước đi.
Khi vào phòng, ngưỡng cửa dù không cao, ta lại đến cả sức lực bước qua cũng không có, vướng chân ở bậc, suýt nữa là té sấp xuống. Xảo Tuệ ôm chặt lấy ta, sắc mặt trắng bệch. Xảo Tuệ dìu ta ngồi xuống giường, đưa ta uống ly trà nóng rồi hỏi: "Tiểu thư, ta cho người đi mời thái y nhé?" Ta nhắm mắt lắc đầu, ngũ tạng như bị thiêu cháy, tuyệt vọng cùng hổ thẹn dâng trào khắp người, ép tới mức ta không thể thở nổi. Ta vẫn luôn lo lắng đến kết cục của bát gia, lại không ngờ tới kết cục này dĩ nhiên lại là chính mình một tay thúc đẩy, nếu như không có ta, có lẽ hắn sẽ không thiết kế đối phó Tứ gia, có lẽ tất cả đã khác. Thập tam nhiều năm chịu khổ như vậy, lại do ta một tay tạo thành. còn có Lục Vu, nếu như không phải ta, Thập tam sẽ không bị giam cầm, Lục Vu sẽ không cùng Thập tam một chỗ như thế, nàng sẽ vĩnh viễn ở phía xa lặng yên nhìn Thập tam. cuối cùng cũng không phải vì tình thế khó xử mà nhảy sông tự sát. Bao năm nay, rốt cuộc ta đã làm gì vậy?
Xảo Tuệ khóc lóc nói: "Phúc tấn rốt cuộc nói gì đó? Tiểu thư, người nếu như khổ sở thì hãy khóc đi. Người không nên hù doạ Xảo Tuệ, Ta đi mời thái y thì hơn." Ta nói:" Xảo Tuệ, ngươi cứ để ta ngồi yên một chút được không. Bệnh của ta Thái y không chữa được đâu." Xảo Tuệ cố nén khóc, ngồi lại phía sau giường.
Trong phòng tối dần, Mai Hương tiến đến hỏi bữa tối ăn gì, Xảo Tuệ châm đèn, năn nỉ:" Tiểu thư, người dùng bữa đi đã." Xảo Tuệ cầu xin vài lần, thấy ta không nói không động, vụt quỳ xuống giường ra sức dập đầu, khóc cầu nói:" Tiểu thư, van người đó. Năm đó chủ tử cũng không nói lời nào, không động đậy không ăn bất cứ cái gì như thế này, tiểu thư, chuyện lớn đến mấy cũng không so được với đứa nhỏ, Xảo Tuệ van người đó!"
Mai Hương thấy tình hình không bình thường, vội lui ra ngoài. Ta cố sức gượng dậy nói:" Xảo Tuệ, không phải ta không muốn ăn, mà là ta thực sự không ăn nổi. Vậy đi, ngươi cứ truyền bữa , ta sẽ cố gắng ăn vậy." Vừa mới dứt lời, người chẳng còn chút sức nào, lại rơi xuống giường. Xảo Tuệ nước mắt đầy mặt, gương mặt đều đỏ bừng, vội vàng chạy ra ngoài rèm sai người.
Bữa tối thì chưa đến nhưng Thập tam lại tới. Mai Hương tiến vào nói:" Thập tam gia đến xem cô cô." Ta vụt kéo chăn, lui người vào trong giường, trầm giọng nói... " Đã nói ta ngủ rồi." Mai Hương cúi đầu yên lặng rời khỏi.
Thập tam vén rèm bước vào, cười nói:" Ta không ngờ cũng có một ngày bị ngươi đóng cửa không tiếp. Hoàng huynh có lẽ sẽ không nghĩ chỉ có chính mình bị mất mặt nữa rồi." Ta trở mình, mặt xoay vào tường để ngủ.
Thập tam đứng yên một lúc hỏi Xảo Tụê:" Có chuyện gì thế?" Xảo Tuệ còn chưa trả lời, nước mắt đã rơi trước, khóc một hồi nhưng khống nói một lời. Thập tam nói:" Nhược Hi, ta nếu có làm chuyện gì sai, ngươi cứ nói thẳng cho ta biết, Giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói ra được chứ?"
Ta run run, trong lòng như có dao cắt, xoay người cố gượng dậy, Xảo Tuệ vội cầm gối đầu cho ta dựa vào. Ta nhìn Xảo Tuệ phất phất tay, nàng hành lễ với Thập tam rồi lui ra.
"Không phải là ngươi làm sai, mà là ta, là ta!" Thập tam hởi sửng sốt, cầm ghế lại bên giường hỏi:" Nói rõ xem nào?" Ta chăm chú nhìn Thập tam,, thân thể gầy yếu, một chút tóc hoa râm, tang thương thấy được nơi chân mày, khoé mắt liền cay cay, nước mắt cứ thế tuôn tơi, Thập tam nói:" Nhược Hi, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi như thế này lại cùng lúc làm khổ ba ngừơi ,một người là người rất yêu ngươi , một người là con của ngươi, ngươi sao có thể nhẫn tâm thế chứ:?"
Ta nói:" Hôm nay ta gặp Bát phúc tấn." Thập tam căng thẳng hỏi:" Nàng nói cái gì thế?" Ta lau nước mắt nói:" Nàng thay Cửu gia nói một câu:" Chúng ta nếu có phải chịu đau khổ mười phần, cũng nhất định phải để các ngươi phải chịu năm phần" Thập tam im lặng một lúc hỏi:" Chuyện của ngươi cùng Bát ca , Cửu ca có biết hay không?" Ta gật đầu:" Biết rõ nhất là Thập tứ gia, nhưng đoán là Bát gia cũng không giấu Cửu gia. Chỉ có Thập gia suy nghĩ đơn giản là không biết rõ, nhưng chắc cũng có thể biết vài phần."
Thập tam do dự một lát, rũ đầu xuống hỏi:" Năm đó ngươi và Bát ca rốt cuộc đến mức nào? Liệu có... liệu có gần gũi về thê xác không?" Ta ngây người,hình ảnh trên thảo nguyên nắm tay đi dạo, ôm ,hôn môi lướt qua trong đầu, trong lòng càng thêm giá lạnh, miệng vẫn không cam tâm nói:" Chuyện này rất quan trọng sao?"
————-
Đổng Hồ là quan Thái Sử (quan viết sử) của nước Tấn, đời vua Tấn Linh Công thời Xuân Thu. Họ Đổng chép sử rất vô tư, sự thật ra sao thì chép y như vậy, không sợ sự đe dọa của bạo quyền, nên được Khổng Tử khen là: Cổ chi lương sử
Ban Cố (32 – 92 ) , là sử gia nổi tiếng Trung Quốc trong thế kỷ 1. Ông được biết đến nhờ sách Hán thư do gia đình ông viết ra.
Phạm Diệp) (398 – 445) , là nhà chính trị, nhà sử học, nhà văn thời Lưu Tống Nam Triều (Trung Quốc), tác giả bộ chính sử Hậu Hán thư
(*) Trần Thọ (233- 297) ,trước làm quan cho nhà Thục Hán, sau khi Thục Hán diệt vong sang làm quan cho nhà Tây Tấn là tác giả của bộ chính sử Tam quốc chí, Trần Thọ là quan nhà Tấn, do đó phải lấy triều đại đã nhường ngôi cho Tấn là Tào Ngụy làm chính thống.
Phòng Huyền Linh ( 579–648) làm chức quan Tư mã, Tể tướng và Tể phụ vua Đường Thái Tông. Ông còn được gọi là Lương Văn Chiêu công. Ông là chủ biên của Tấn thư – một trong 24 bộ chính sử Trung Hoa.
(*) đấu : đơn vị đo lường cổ : 1 đấu = 10 lít
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)