Gửi bài:

Chương 43

Khang Hy lại xử lý một vụ án tham ô lớn theo chiều hướng như vậy, có thể khiến cho các quan viên hoàn trả lại toàn bộ ngân lượng được không? Ta không khỏi đứng ngây người ra ở nơi này. Thập tam thở dài: "Điều tra sổ sách trực tiếp ghi chép thì phát hiện ra thất thoát nhiều hơn bốn mươi vạn lượng bạc! Một mẫu ruộng tốt chỉ cần từ bảy đến tám lượng bạc, một hai lượng bạc là đã đủ cho năm nhân khẩu bình thường ăn mặc trong vòng một tháng!"

Trong đầu ta vô thức nhẩm tính toán lại, kinh ngạc nói: "Ước chừng đủ cho 200 vạn người ăn mặc trong một tháng!". Nghĩ đến mấy năm nay lại liên tục xảy ra thiên tai và chết đói, thật không còn lời nào để nói! Thời hiện đại quan chức tham nhũng tuy rằng rất đáng trách, thế nhưng so với thời cổ đại coi như vẫn còn nhẹ, dù sao sức sản xuất phát triển,dẫn đến không có chuyện bọn họ tham nhũng thì gây ra người chết đói, bây giờ thật đúng là đem sinh mạng của bách tính để đổi lại tiền bạc cho chúng ăn chơi hưởng thụ mà.

Tứ a ka lúc này dường như mới phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Thập tam nhàn nhạt nói: "Mọi việc đã kết thúc, suy nghĩ nhiều có ích lợi gì?". Thập tam dùng tay đập mạnh vào thành lan can, mở miệng còn muốn nói, rồi lại thôi, sự tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng "đốc đốc' gõ vào lan can càng lúc càng dồn dập.

Ta theo phía sau hai người đi xuống dưới lầu, đang chuẩn bị hành lễ cáo lui, Tứ a ka thản nhiên nói với Thập tam: "Ngươi đi về trước đi!". Thập tam liếc nhìn ta xem xét, gật đầu xoay người nhanh chóng rời đi.

Tứ a ka ra lệnh một tiếng : "Đi theo ta!". Rồi hướng về phía cánh rừng mà đi đến, ta nhìn xem bóng lưng hắn một hồi lâu,cũng theo hắn đi. Hắn đi vào cánh rừng xoay người dừng lại đứng ổn định, vừa thò tay vào trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ đưa cho ta, vừa nói: "Vốn định từ chuyến đi tái ngoại trở về thì gửi trả lại cho ngươi, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy nên có phần trì hoãn!". Ta nhìn xem cái hộp gỗ trong tay hắn, ước chừng cũng hiểu rõ bên trong là vật gì, hóa ra lại là một vòng quay luẩn quẩn, hết vòng ta lại trở về chỗ cũ.

Hắn thấy ta chỉ nhìn hộp gỗ, nhưng lại chưa chịu đưa tay ra nhận, không nói gì, tay hắn vẫn khư khư cầm cái hộp duỗi ra. Hai người căng thẳng một hồi lâu, ta mới nhẹ giọng nói: "Ta không thể nhận!". Tay hắn vẫn chưa thèm động đậy, chỉ yên lặng dừng mắt ở ta, ánh nhìn hắn chăm chăm chiếu thẳng vào lòng dạ ta, chứa một chút chua xót áp bức.

Hắn bỗng nhiên kinh ngạc nhìn phía sau ta, kêu lên thất thanh: "Thập tứ đệ?". Ta hoảng sợ, không nhìn thấy cái gì khác ngoài cái hộp gỗ trước mắt, trong nháy mắt phản ứng đầu tiên chính là vội vàng cầm lấy, cấp tốc giấu vào trong lòng ngực, trấn an lại tinh thần, mới cố lấy hết dũng khí quay người lại thỉnh an.

Không có người? !Ta trong chốc lát có phần ngây ngốc, cẩn trọng quét hết một lượt bốn phía vẫn là không thấy một bóng người! Trong đầu lúc này mới tỉnh ra ta đã bị mắc lừa! Xoay mạnh người lại nhìn hắn hét: "Ngươi gạt người?". Trong nháy mắt không phải là tức giận, mà là không thể nào tin được ấy!

Hắn mang ánh mắt cười cợt mỉa mai nói: "Cách này quả thực là hiệu quả! Ngươi sợ Thập tứ đến thế sao?". Ta lẩm bẩm nói: "Không phải sợ, mà là...." Lắc lắc đầu, không còn gì để nói.

Im lặng một hồi, bỗng nhiên tỉnh ra, vội móc chiếc hộp, muốn đem trả lại cho hắn, hắn nghiêng người liếc nhìn ta một cái, bước nhanh đi, ta gấp rút chạy đuổi theo. Đầu hắn vẫn không quay lại, nói một câu: "Ngươi tính đuổi theo ta ra đến hoa viên sao? Sợ là Thập tứ đệ sẽ nhìn thấy đấy!"

Bước chân ta kìm lại, ngừng hẳn, đưa mắt trông theo hình bóng hắn đang sải những bước đi dài thật dài.
——————————-

Chú thích:

Thanh Sử Cảo: Thanh sử cảo (清史稿) là bản thảo một bộ tư liệu lịch sử về thời nhà Thanh, bắt đầu từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích (hay Thanh Thái tổ) lập ra nhà Thanh vào năm 1616 đến khi Cách mạng Tân Hợi kết thúc sự thống trị của nhà Thanh vào năm 1911. Thanh sử cảo được xem là một chính sử của Trung Quốc, tương đương với Nhị thập tứ sử

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục