Chương 42
Còn chưa lên tới được tầng hai, liền thấy Tứ A ca chắp hai tay sau lưng, dựa vào lan can đón gió mà đứng, áo bào tung bay. Thập Tam thì ghé vào trên lan can, hai người cũng chỉ tĩnh lặng nhìn ra xa.
Ta vội dừng bước, định lẳng lặng bước xuống lầu lui đi, nhưng Thập Tam đã quay đầu lại nhìn về phía ta. Buộc lòng phải tiến lên khom người thỉnh an. Tứ A ca như thể không nghe thấy, thân không động, đầu cũng chẳng quay lại. Thập Tam hướng ta đưa tay, rồi vỗ vỗ chỉ vào vị trí bên cạnh ý bảo ta đền ngồi.
Ta nhìn hắn cười một tiếng, đi tới bên cạnh, nhìn dưới lầu một màn sương khói vàng không phải mà đỏ lại chưa tới, tơ sắc đan nhuộm lấy nhau bàng bạc một màu hư ảo của ráng chiều, thốt lên: "Nơi đây có thể ngắm được cảnh thật đẹp!"
Hai người không ai tiếp lời, ta cũng chỉ lẳng lặng đứng, đang muốn cáo lui, đột nhiên Thập Tam hỏi: "Nhược Hi! Ngươi cảm thấy với quan viên tham ô có nên xử lý nghiêm khắc hay không?"
Ta 'hả' một tiếng, không giải thích được nhìn về phía Thập Tam, nhưng Thập Tam vẫn là đang nhìn hướng ra khung cảnh bên ngoài lan can, không thể thấy được vẻ mặt. Nghĩ tới vụ án tham ô lần này, ta cười nói: "Nô tỳ chỉ là một cái cung nữ, làm sao biết nên xử lý như thế nào? Thập tam A ca đừng giễu cợt ta!"
Thập Tam quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn ta nói: "Trước mặt ta ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt! Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, ta ước chừng đều biết!".Nói xong, nhìn ta chăm chú.
Ta nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Từ xưa hai chữ 'tham ô' luôn được 'trái pháp luật' theo sát. Đánh cắp mồ hôi nước mắt nhân dân tất nhiên là đáng hận, nhưng những gì 'trái pháp luật' càng làm người ta thống hận. Vì tham lam tài vật, không tránh được trên dưới cấu kết, tương hỗ bao che, làm loạn pháp luật và kỷ luật, thậm chí giết người, một tay che trời đều cũng có ..."
Thập Tam nhàn nhạt nói: "Đừng nói nhăng cuội nữa , trả lời vào việc chính đi!"
Ta suy nghĩ một chút, cảm giác được Thập Tam hôm nay có phần không thoải mái, dường như trong bụng đang rất tức giận. Ta đã hai lần lảng tránh đề tài, lấy tính cách của hắn mà lý giải ta, hẳn đã sớm nên bỏ qua, nhưng vẫn không thuận theo, không buông tha truy hỏi, hiển nhiên là muốn nghe ý nghĩ thực lòng của ta. Tuy rằng ý nghĩ thực tâm của ta không hẳn thỏa đáng, người trước mắt dù sao cũng là Thập Tam A ca, mặc kệ thỏa đáng hay không thỏa đáng, hắn nếu thật muốn biết, ta vẫn phải nói cho hắn.
Thập Tam thấy ta nãy giờ không nói gì, cười hỏi: "Nghĩ kỹ chưa thế?"
Ta mỉm cười nói: " Nghiêm trị không tha! Dung dưỡng nhất thời, tham ô sẽ phát sinh càng nhiều, chỉ sợ lúc đó lại còn phải xử lý cả hỗn loạn. Hỗn loạn so với tham ô càng đáng sợ, quan không phải quan, dân chúng lầm than, sau đó tự nhiên dân cũng không còn là dân!"
Thập Tam mang theo ý cười, gật đầu, hướng ta ngoắc ngón tay, ta cúi người lắng nghe, hắn hỏi: "Nếu như phạm tội chính là Cửu ca, ngươi sẽ làm thế nào?"
Ta giật mình một cái, nói: "Nên làm cái gì thì phải làm!"
Thập tam nhếch miệng cúi đầu nói: "Chắc ngươi không phải người thật sự tin vào việc 'vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân' chứ?"
Ai! Thập Tam hôm nay không đem ta bức đến đường cùng không chịu buông tha! Suy nghĩ một chút, nghiêm túc đối Thập Tam nói: "Bắt hắn đem bạc trả về, hung hăng đánh hắn vài chục trượng, khiến hắn nửa năm cũng không xuống giường được, sau đó phạt hắn đi ăn xin đầu đường ba tháng, nếm thử cảm giác sống cùng khổ là như thế nào. Để hắn có thể hiểu được đạo lý 'đặt mình vào hoàn cảnh của người khác'! Còn với tòng phạm, tất cả đều nghiêm khắc trừng phạt, cho những người khác cảnh tỉnh, không được ỷ lại có người che chở liền làm trái pháp luật, loạn kỷ cương. Từ đó về sau chỉ sợ nghĩ tham cũng không được!"
Thập Tam A Ca biểu tình có vài phần thoải mái, nhìn thoáng qua Tứ A ca, cười gật đầu: "Mệt cho ngươi nghĩ ra cách như thế! Cũng không chút niệm tình anh rể của ngươi! Có điều, ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói đó!". Ta bình tĩnh nhìn hắn một lúc hỏi: "Sự việc liên quan tới Cửu a ca sao?". Hắn nói: "Trước mắt thì không, hôm nay Hoàng a mã đã nói 'Chuyện này dừng ở đây, với những quan viên liên quan miễn trách hỏi, có thể tha thì cứ tha'!"
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)