Gửi bài:

Chương 38

Đêm đã về khuya, Khang Hy dù sao tuổi tác cũng đã cao, không thể nán lại quá lâu. Sau khi dặn dò Thái tử, đã cùng với Lý Phúc Toàn đi trước, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia cũng theo cùng rời đi. Bọn họ vừa đi, bữa tiệc trái lại dần nổi lên náo nhiệt . Tá Ưng Vương tử và Thập tam trò chuyện rất vui vẻ,khi thì hai người hào sảng gõ đũa ca hát, lúc bằng khúc ca Mông Ngữ, chốc lại chuyển sang Hán ngữ, khi thì vùng dậy ngửa cổ mà trút rượu.

Hợp Thuật Vương tử cùng Cửu a ka, Thập tứ a ka lại ở một bên, ba người cùng nhau chơi trò đố số uống rượu (1), nói cười oang oang. Tứ a ka mỉm cười nhìn Thập tam và Tá Ưng Vương tử, chốc chốc lại cùng với bọn họ nâng rượu chạm chén. Trái lại Bát a ka và Thái tử gia nghiêng đầu khẽ thì thầm cùng nhau nói cười. Các vị Mông Cổ và đại thần còn lại đều ngồi riêng trong khu vực của mình mà uống rượu đàm tiếu.

Ta co lại một mình trong một nẻo khuất tối, nhìn cảnh quang trước mắt, tuy biết rằng mình đang tự mộng tưởng hão huyền, nhưng vẫn không kìm nổi, hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở giây phút này. Chỉ có cười vui, không có tranh chấp!

"Tỷ tỷ, đang suy nghĩ gì vậy?". Mẫn Mẫn không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, thấp giọng hỏi, ta nhìn về phía sáng rực ánh đèn chỗ bọn họ, lẩm bẩm nói:

Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,

Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.

Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên.

Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.(2)

(Tạm dịch nghĩa)

Ban sơ hồng tía đua chen khắp lối.

Nay dường như đã tan hoang hết rồi

Ngày từng ấm áp đẹp tươi như thế

Lòng người tưởng thưởng đã lạc vào sân ai!

Mẫn Mẫn thấp giọng nói: "Nghĩa là gì?" Ta khẽ đáp: "Chẳng qua trong lòng cảm thán vì ngươi mai đây đã đi rồi! Gặp gỡ vui vẻ cũng chỉ trong thoáng giây ngắn ngủi mà thôi!". Mẫn Mẫn thở nhẹ một tiếng, nói: "Không biết năm tới còn có thể gặp lại hay không?". Hai người đều cùng nhau lặng đi.

Ta chỉnh đốn tinh thần, quay sang Mẫn Mẫn nói: "Quay trở về chỗ ngồi đi, ta có món quà tạm biệt dành cho ngươi!" Mẫn Mẫn hỏi: "Gì á?". Ta đẩy đẩy nàng, ý bảo nàng hãy mau về chỗ, một mặt nói: "Ta đi đáp ứng nguyện vọng năm trước của ngươi!". Nàng nghe xong, thần khí ngẩn ngơ, khẽ thở dài quay người bước nhanh đi.

Ta sai người đi tìm một cây sáo trúc, nắm nhẹ trong tay, đi về hướng Thập tam, vẫy vẫy tên hầu cận luôn theo bên Thập tam, hắn vội vàng chạy đến, cúi người thỉnh an, ta cười nói: "Ngươi đi mời Thập tam gia qua đây một lát!". Tên hầu cận nghe xong, vội cấp bách chạy đi, thì thầm nói vào tai Thập tam, Thập tam nghiêng đầu cười nói đôi ba câu với Tá Ưng Vương tử, lại hướng về Thái tử gia hành lễ,rồi quay người sải bước đi tới chỗ ta.

Thập tam miệng thoang thoảng mùi rượu cười nói: "Chuyện ngươi làm hôm nay đủ xinh đẹp mà cũng đủ độc địa! Đợi đến khi trở về, ta sẽ lại tính sổ với ngươi!". Ta cười nói: "Ngày mai Mẫn Mẫn rời đi rồi, ngươi hãy thổi cho nàng nghe một khúc sáo! Một món quà từ biệt, không biết bao giờ mới được gặp lại, coi như là để tiễn nàng đi nhé!". Thập tam gật đầu, đưa tay nhận lấy cây sáo trúc, hỏi: " Thổi khúc gì đây? Nàng có đặc biệt yêu thích một khúc nhạc nào không?". Ta suy ngẫm một chút rồi nói: "Thì thổi khúc nhạc mà đêm nay nàng đã hát ấy.". Thập tam nắm cây sáo trong tay trầm tư một hồi rồi nói: "Không nhớ được giai điệu, chỉ sợ thổi không được hoàn hảo!" Ta cười, khẽ ngâm nga giai điệu, chậm rãi ngâm hết, hỏi: " Ngươi đã nhớ hết chưa?" Thập tam gật đầu.

Thập tam cầm sáo quay về, cười cười hướng về thái tử gia hành lễ, nói: "Thần đệ muốn thổi một khúc tấu góp vui, có được không?". Thái tử gia cười nói: " Có gì mà không được chứ? Đã biết từ lâu ngươi thổi sáo điêu luyện đến mức nào, thế nhưng ngươi lại không bao giờ tùy tiện đối với người khác mà thổi một khúc. Hôm nay khó có được ngươi lại đề nghị chủ động,lỗ tai chúng ta đây trái lại sắp được thỏa mãn hạnh phúc rồi!". Các vị khách đang ngồi xung quanh đều vỗ tay hưởng ứng.

Thập tam cười đứng dậy, sáo trúc bên môi, hướng mặt về phía Mẫn Mẫn, khẽ gật đầu, thanh âm tiếng sáo du dương trầm bỗng ngân vang, Mẫn Mẫn vừa nghe âm khúc, sắc diện thoáng rung động, bình tĩnh lắng nhìn Thập tam. Thập tam không hổ danh cao thủ âm luật, đóa mai thanh khiết bất khuất, y nhân nặng tình đậm sâu đều hiện hữu trong từng âm lắng đọng.

Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Tứ a ka, Bát a ka và Thập tứ a ka sắc mặt vẫn như thường. Dẫu sao đây là bài hát mà Mẫn Mẫn đã hát trong đêm nay, lúc này Thập tam thổi tới, lại chứa thêm một chút ý tình thâm sâu. Một khúc còn chưa dứt, đôi mắt Mẫn Mẫn đã mơ màng rưng rưng lệ ướt, bình tĩnh nhìn Thập tam. Tá Ưng Vương tử nhìn thoáng qua Thập tam rồi lại lẳng lặng chăm chăm nhìn về Mẫn Mẫn, sắc mặt trầm lắng như nước, ánh mắt kiên định như sắt lại chen lẫn chút xót xa. Ta nhìn Tá Ưng vương tử, khóe miệng bất giác cong lên, không chút ghen ghét ! không chút xem thường! Chỉ có yêu thương và nuối tiếc! Đó thực là một người đàn ông hiếm thấy trên đời!

Vĩ âm chấm dứt, Thập tam hướng về phía Mẫn Mẫn cúi cúi người, lại tiếp tục thổi vào khúc chính. Mẫn Mẫn đứng lên theo âm sắc mà hợp:

Hoa tuyết phơi phới, gió Bắc vi vu

Đất trời một dải mênh mang

Một nhánh hàn mai

Kiêu sa trong tuyết

Chỉ vì người ấy tỏa hương

Gửi trao trọn vẹn không oán không tiếc

Trong trái tim ta tình này mãi còn

Âm sắc dần dần thấp lại, dâng trào rồi lại xa vắng, cuối cùng cũng không còn nghe thấy nữa! Trong đầu đột nhiên hiện lên câu thơ "Tiễu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu. Đa tình tổng bị vô tình não" (3) ( Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ. Vô tình luôn khiến đa tình khổ)! Người chắc phải vô tình, có lẽ mới đủ khả năng rời xa sầu não."

———————————

Chú thích:

(1) Trò chơi đố số uống rượu: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.

(2) Đây là những câu thơ trong một đoạn kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc : thuộc màn Kinh Mộng, vở Mẫu Đơn Đình do nhà soạn nhạc nổi tiếng đời nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1958

(3)2 câu trích từ Điệp luyến hoa – Xuân Tình của Tô Thức ( Tô Đông Pha)

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục