Chương 37
Khang Hy cười nói với Mẫn Mẫn :" Mau giải thích cho trẫm nghe, người làm thế nào làm ra những thứ tuyết và trăng kia.". Mẫn Mẫn liếc nhìn ta cười trả lời: "Đầu tiên là ánh đèn màu xanh nhạt và sóng nước, bên dưới đặt một chiếc đèn nhỏ rồi dùng vải xanh phủ lên, ánh đèn chiếu qua vải trong bóng tối nhìn sẽ thấy thấy một màu xanh mờ ảo, lại cho người đứng ở dưới vũ đài quạt nhẹ mang lại cảm giác sóng nước lững lờ. Ánh trăng cũng cùng một cách làm như vậy ạ, dùng nan tre đan thành hình tròn, đính thêm sợi sa màu vàng nhạt, xung quanh đặt đèn lồng nhỏ, chụp đèn dệt bằng sợi bạc, mặt bên ngoài của trăng được làm bằng voan mỏng trong suốt, như thế ánh sáng không tán ra ngoài, toàn bộ sẽ tụ lại trên hoàng sa, trong bóng tối sẽ trông như trăng tròn vậy. Khi trăng lên và hạ xuống thì đã dùng dây thừng cố định lại, đằng sau có người điều khiển lên xuống được. Thực ra phía sau đã làm sẵn một sân khấu nhỏ, thần múa ở đó, nhưng mọi người ở dưới nhìn qua ánh trăng sáng, nên tưởng như thần đang múa dưới ánh trăng. Độ sáng tối của ánh trăng thì đã được thử nghiệm trước khi diễn rồi, chỉ cần thêm bớt ánh nến là được. Hồng mai dùng cây thật, hoa làm bằng vải lụa thượng đẳng trong cung, dưới ánh đèn nên cũng mờ ảo như thật. Hương hoa mai dùng cực phẩm mai hoa lộ, cho người nấp ở một bên đun nóng lên, lại lấy quạt quạt hương ra nên có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngào ngạt. Hoa tuyết dùng tơ xén nhỏ mà thành, trộn với vụn bông, cho cung nữ tung lên cao, dùng cây quạt lớn quạt lên, ánh đèn từ từ tối đi, mục đích cũng là để hoa tuyết trông thật hơn."
Mẫn Mẫn nói một hơi không dừng lại, Khang Hy nghe đến nhập tâm, liếc ta một cái, rồi nói : "Vất vả cho ngươi và Nhược Hy dày công sắp xếp!"
Mẫn Mẫn chỉ cười không nói, ta vội cúi người nói :" Thật ra đều là do nguyên liệu thượng đẳng, thứ đến là luyện tập nhiều, chú ý phối hợp thật nhuần nhuyễn, nói trắng ra thì quá đơn giản, đều là thứ vụn vặt thôi, cuối cùng hay dở thế nào, quan trọng nhất vẫn là ở Mẫn Mẫn cách cách ạ!"
Khang Hy cười nói:" Vụn vặt cũng phải đúng loại mới ra trò! Sớm biết ngươi có khả năng như vậy, yến tiệc ca vũ trong cung đã giao hết cho ngươi lo liệu rồi" . Ta vội cười theo nói:" Nô tỳ đúng là có chút ít khả năng, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ việc đến tay phải lo liệu, vắt hết chút ít kiến thức nhỏ bé hèn mọn ra làm mà thôi! Vạn tuế gia thôi đừng làm khó nô tỳ nữa! Kẻo lần tới xem ca vũ lại trách nô tỳ sao đi đổi mặt trăng thành mặt trời, Hằng Nga lại biến thành quạ đen mất ?"
Lời vừa nói xong, đám aka đại thần ở dưới đều cười ầm, Khang Hy cười trách mắng:" Ngươi láu lỉnh vừa thôi! Rõ ràng là muốn trốn tránh công việc nên mới đi kể lể ra khuyết điểm !", ta cúi đầu nói :" Nô tỳ không dám!".
Khang Hy lại vui vẻ khen Mẫn Mẫn vài câu, sau đó thưởng cho Mẫn Mẫn một thanh ngọc như ý. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia chăm chú trông Mẫn Mẫn nhận thưởng xong, cười nói với Khang Hy :" Thần cũng muốn thưởng Nhược Hy một thứ !", Khang Hy cười :" Vậy thì còn gì bằng! Trẫm đỡ được một lần này, nha đầu này chuyên đòi lấy thưởng của trẫm, mấy năm nay không biết đã lấy đi bao nhiêu món đồ tốt rồi!"
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia một mặt cười, một mặt lấy từ trong người ra một tấm ngọc bội đưa cho thái giám đứng hầu bên cạnh, thái giám bưng hai tay tới trao cho, ta vội quỳ xuống tạ ơn. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai nhìn Mẫn Mẫn nói :" Trên người Mẫn Mẫn cũng có một tấm ngọc bội như vậy! Mẫn Mẫn đáng ra còn có một tỷ tỷ sinh đôi, lúc sinh ra, bản vương vui mừng khôn tả, vừa hay có một miếng ngọc tốt, liền sai người làm thành đôi ngọc bội này, nhưng ngọc chưa làm xong thì tỷ tỷ của Mẫn Mẫn đã chết non!". Nói xong, ông nhè nhẹ thở dài. Mọi người nghe xong lai lịch của khối ngọc này đều tỏ ra kinh ngạc, chăm chăm nhìn ta đầy nghi hoặc.
Ta dập đầu một cái, hai tay dâng ngọc bội nói :" Ngọc bội này chất chứa tình thương của vương gia với con gái, nô tỳ thực sự không dám nhận!"
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia cười cười nói :" Bản vương một khi đã đem tặng ngươi, thì ngươi dám hay không dám cũng phải nhận!" nói rồi nhìn Khang Hy , Khang Hy cười mỉm nói với ta:" Nhận lấy đi!". Ta lại dập đầu một cái, nhận lấy miếng ngọc.
Không khí lặng im, các vị a ka đều nhìn ta dò xét. Ta thực tình không biết miếng ngọc bội này hàm nghĩa gì? Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia làm như vậy liệu muốn chuyển đến Khang Hy ý tứ gì ? Nghi hoặc nhìn Mẫn Mẫn, nàng lại chỉ nhìn nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt vui mừng hoan hỉ! Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, tạm thời vứt bỏ nghi ngờ, cũng cười với nàng một cái!
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)