Chương 30
Tiễn xuân đi, lại nghênh đón hạ về. Khang Hy đi nghỉ mát mùa hè, dọn ra phía ngoại thành Tây Bắc Bắc Kinh ở Sướng Xuân Viên. Ta cũng đi theo để hầu hạ.
Nơi này được người đời sau ca tụng là đệ nhất tọa: "Tị huyên thính chính" ( đại khái là: Tránh xa sự ồn ào triều chính), chính là lâm viên của Hoàng thất. Năm Hàm Phong thứ mười lăm ,sau khi liên quân Anh Pháp xâm chiếm Bắc Kinh, xung quanh khuôn viên Hoàng thất bị cướp bóc và phá hủy trên quy mô lớn. Sướng Xuân Viên cũng khó tránh khỏi vận hạn ấy, giữa vườn một tòa kiến trúc cũng bị thiêu hủy. Chỉ nội trong một ngày, một danh viên hoàng thất bị thiêu rụi hầu như không còn gì.
Thật không ngờ một người được sinh ra từ thế kỷ hai mươi như ta đây, lại có thể chứng kiến một công trình kiến trúc lâm viên mà hậu thế vô cùng thèm muốn được một lần thấy nó.
"Sướng Xuân Viên" ngụ ý "Tứ thì giai xuân" ( Bốn mùa đều xuân), "Bát phong lai triều" (Tám hướng gió thổi) , "Lục khí thông đạt" (Sáu khí thông thoáng). Viện dẫn sách sử miêu tả về 'Sướng Xuân Viên' trên có nói : "Tường cao chưa đến một trượng, bên trong vườn hoa lục sắc làm mê hoặc, hoa hồng lộng lẫy. Nhiều gò tảng, không kỳ phong quái thạch nào mà không có. Gian nhà cao, tao nhã, không nơi đâu là không được chạm trổ hoa mỹ. " . Trong vườn cảnh quang tự nhiên nhã đạm, vốn là cảnh tự nhiên sẵn có.
Khác với hoàng cung,trong Sướng Xuân Viên có rất nhiều chủng loài kỳ hoa dị thảo, bốn mùa hoa nở không ngừng. Ta nhìn vào hồ nước hoa sen vừa mới vừa vặn đang kết nụ ra hoa, phong nhụy đợi đến lúc được phóng đi. Thật chứa đựng vẻ thanh tao. Không khỏi nhảy nhót thích thú, nghĩ phải mau mau vẽ một bức tranh hoa sen, thêu một bông hoa sen vẫn còn đương chưa nở cho chiếc khăn tay.
Đang ngưng thần tinh tế quan sát, Vương Hỷ vội vã chạy đến, người còn chưa đến, đã nghe thấy tiếng trước: "Hảo tỷ tỷ! Có việc tìm nàng!. Tiếng vừa cất lên, người cũng đã tới bên cạnh. Làm cử chỉ vấn an,nói: "Vạn tuế gia muốn gặp tỷ tỷ!"
Ta một mặt đi theo hắn, một mặt hỏi: "Ngươi có biết là chuyện gì không?"
Vương Hỷ vừa đi mau, vừa hi hi cười trả lời: "Không biết! Chỉ là báo cho tỷ tỷ một tin vui! Mã Nhi Thái tướng quân vừa từ Tây Bắc quay về kinh báo cáo, Vạn tuế gia tiếp kiến rồi, tâm tình đang rất tốt! Nói rằng 'Tây Bắc nhiều gió cát, cảnh trí hoang liêu', Cho nên vừa vặn ban cho mấy vị a ka hộ giá tướng quân đi dạo viên tử. Đây chính là vinh hạnh của vua ban!"
Ta nghe xong, trong lòng thầm suy nghĩ, vậy Khang Hy tìm ta thì có chuyện gì? Nghĩ đến tháng trước, nghe Thập Tam nói qua chuyện a mã ta vào kinh, thứ nhất là không có tình cảm yêu mến gì, thứ hai ta tại thâm cung không có khả năng nhìn thấy các vị quan thần, nhiều lắm thì cũng chỉ lâu lâu được gặp vài người, cho nên cũng không để tâm đến. Không ngờ việc này cũng đã đến rồi.
Xem ra chiến công rất lớn, không phải vậy thì Khang Hy cũng đã không ban cho nhiều vinh dự đến thế. Trái lại trong lòng cũng vui vẻ, dù sao ta và ông ấy cũng không phải là không có quan hệ, "Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn" (có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu).
Vào đến thư ốc thanh khê, ta vội quỳ xuống thỉnh an Khang Hy. Khang Hy mỉm cười cho ta đứng lên, nói: "Từ lúc tiến cung đến giờ, đã bảy năm chưa gặp A mã ngươi đúng không?". Ta vội trở lại tư thế, cười nói: "Đúng vậy! Vạn tuế gia đúng là trí nhớ rất tốt! Ngay cả những chuyện vụn vặt lại có thể nhớ được minh mẫn như thế!".
Khang Hy nhìn ta, nói: "A mã ngươi đang trong vườn đi dạo, đi gặp đi! Trước mặt khấu một lạy, coi như là thể hiện toàn bộ hiếu tâm rồi. Khỏi phải ngươi năm nay quay về lại dập đầu bái lạy ánh trăng nữa!"
Ta nghe xong,trong lòng cảm động, vội vàng quỳ xuống, nghĩ đến khó có thể Khang Hy còn nhớ đến chuyện ta cùng Ngọc Đàn hướng về ánh trăng dập đầu lạy tạ, mặc dù việc làm đó của ta không liên quan gì đến người phụ thân này. Vừa dập đầu, vừa nói : "Tạ ân Hoàng thượng!". Khang Hy khẽ mỉm cười nói: "Mau đi đi!"
Sau khi đứng dậy lui ra, ta không khỏi có chút lo nghĩ, khuôn viên lớn như vậy, ta biết tìm thấy Mã Nhi Thái tướng quân ở đâu cơ chứ? Chỉ có thể hỏi tìm, dù sao vừa có các vị a ka và tướng quân ở cũng một chỗ,không khỏi khiến người khác cũng phải chú ý đến.
Một đoạn hỏi, một đoạn tìm. Đi dạo non phân nửa vườn, tới 'Lâm Hương Sơn Thúy' mới trông thấy một cái đình nghỉ mát, bên trong còn có vài người, giống như là Tứ a ka, Bát a ka, Thập tam a ka cùng Thập tứ a ka. Ta vội chạy lên vài bước, nhưng trong lòng thoáng chút do dự, chậm bước đi. Đợi lát nữa, gặp Mã Nhi Thái tướng quân rồi ta nên nói cái gì với người đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi bước chân càng chậm hơn, đi tới cách đó không xa, ẩn mình phía sau một cái cây, chần chừ,do dự. Đang cúi đầu cân nhắc, một thái giám băng mình vội vã chạy qua, rồi chạy lại, lập tức cúi đâù thỉnh an, tiếp đến cười nói: "Không phát hiện ra cô nương đang ở chỗ này! Nô tài thật đáng chết!". Ta cười nói: "Ta tự mình đứng ở chỗ này, ngươi nhìn không thấy cũng là chuyện thường!". Lưỡng lự một hồi ta hỏi: "A mã ta đang có trong đình không?". Hắn vội cười nói: "Đúng là tại đây!". Ta gật đầu, cho hắn rời đi
Ta lại lẳng lặng tiếp tục chờ đợi. Nghĩ đến phải tuân theo thánh chỉ, trong đầu suy nghĩ muốn nát óc, có trốn cũng không thoát. Lại nghĩ đến tỷ tỷ, lúc này mới hít thật sâu vài cái, cổ vũ tinh thần có đủ dũng khí, nắm chặt tay, hướng về phía đình chân bước thật nhanh. Sợ nếu bước chậm, tinh thần tự cổ vũ bị giảm xuống, sẽ không còn đủ can đảm nữa.
Vào đến đình, trước hết cúi người thỉnh an các vị a ka cát tường, một mặt thỉnh an, một mặt quan sát đánh giá một vòng. Trông qua chỗ ngồi ở giữa có một vị mặt mày xa lạ tuổi chừng bốn mươi, vẻ mặt nghiêm nghị, mày rậm mắt to, mạnh mẽ uy nghi. Tứ a ka vẩy tay cho ta đứng lên. Khi đã đứng lên, ta một mặt thầm nghĩ quả nhiên đây là một vị tướng quân khí khái, một mặt nghiến chặt răng. Hướng về Mã Nhi Thái tướng quân quỳ xuống, nói : " Thưa Mã Nhi Thái, Nhược Hi phụng thánh chỉ hoàng thượng đến dập đầu khấu lạy người!". Vừa nói, vừa dập đầu tiếng "cộp cộp" cứ thế vang lên.
Ta mới quay trở về, vị trung niên ngồi trên ghế trúc đã nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc, tiến tới nâng ta đứng đứng dậy. Tay ông ta vừa chạm vào, ta đã có cảm giác có chuyện không ổn, vội thu cánh tay về. Ông ta sắc mặt khiếp sợ, chỉ một mực khua tay mà nói: "Không phải! Không phải! Không phải!". Ngồi bên cạnh là các vị a ka sớm chứng kiến toàn bộ cũng trở nên choáng váng, dáng vẻ tươi cười ôn hòa của Bát a ka cũng biến mất, mang chút sửng sốt. Sắc mặt luôn luôn hờ hững của Tứ a ka cũng biến thành rất đỗi ngạc nhiên. Thập tam và Thập tứ thì càng không phải nói.
Đầu óc ta như có một tiếng sét đánh ầm một cái, tức khắc đã tỉnh ra, ta đây đã nhận nhầm phụ thân rồi! Hóa đần độn quỳ một chỗ, đầu óc cứ ong ong cả lên.
Sau cùng, chính là Tứ a ka nhạt giọng nói : "Sao còn chưa đứng lên!". Ta mới chợt giật mình, vội vàng bò dậy, nhưng thật sự không biết nên làm sao bây giờ? Phải giải thích như thế nào? Mặt đỏ lựng cả lên, nắm chặt tay chôn chân một chỗ, cả người cứng đờ.
Mọi người im lặng một hồi, Thập tứ đột nhiên cười lạnh vài tiếng, nói : "Bây giờ không chỉ trái tim, mà đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi!". Tứ a ka và Thập tam đều quay về hướng Thập tứ mà nhìn. Ta liếc nhìn Thập tứ chòng chọc, hắn ánh mắt lạnh lùng, ta cũng gác mắt qua một bên.
Bát a ka nghiêng nhìn Tứ a ka và Thập tam, khóe miệng mỉm cười giải thích: "Nàng ở tại phủ ta trước khi vào cung, đã ngã từ lầu các xuống, đại phu nói là do kinh hãi quá mức, nên có số chuyện cũng đã quên. Chỉ là thật không ngờ hiện tại ngay a mã của mình mà nhớ cũng không ra". Nói xong, ánh mắt thản nhiên lướt qua khuôn mặt ta.
Thập tam hướng về phía ta cười thông cảm.Chỉ chỉ phía sau ta nói: "A mã ngươi đi vệ sinh, một lát nữa mới trở lại!"
Ta vội xoay người lại, trông thấy một người cỡ chừng bốn mươi tuổi, mi dài mắt phượng, sắc diện trắng sáng, để râu dài, khí chất ôn hòa , cả người đang chậm rãi bước đến. Căn bản nhìn tuyệt nhiên không giống tướng quân cho lắm, trái lại giống với nho sĩ Giang Nam hơn. Ta không đủ dũng khí để tiến lên quỳ lạy, chỉ đứng độn người ra.
Mã Nhi Thái tướng quân trông thấy ta sắc mặt có chút kinh ngạc, vẫn tiếp tục không nhanh không chậm mà đi tới, thoáng chốc đã tới ngay trước mắt, trước tiên hành lễ với các vị a ka, rồi mới ngồi xuống. Lần này mới đưa mắt nhìn lại ta.
Thập tam trông thấy ta vẫn còn cứng nhắc đứng, cười nói: "Nên khấu đầu rồi đấy!". Trong lòng ta khẽ thở dài, tiến lên, quỳ gối, nói: "Mã Nhi Thái. Nhược Hi phụng chỉ khấu đầu lạy tạ a mã!". Nói xong, dập đầu ba cái. Mã Nhi Thái tướng quân nhìn ta ôn hòa mà nói: "Đứng lên đi!". Ta lập tức đứng lên.
Mã Nhi Thái tướng quân nhìn thoáng qua vị phó tướng ngồi bên đang có vẻ tỏ ra lúng túng, cười cười nhìn Bát a ka hỏi : "Hắn đây bị sao vậy?". Bát a ka lại cười nói: "Nhược Hi vừa nãy đã nhất tề phong cho phó tướng thành tướng quân rồi!" Mã Nhi Thái tướng quân có hơi chau mày khó hiểu nhìn ta, hỏi "Nhược Lan gởi thư cho ta nói con không phải là bình phục rất tốt sao? Làm thế nào mà ngay cả ta còn không nhớ ra thế?"
Ta thầm nghĩ với tình huống bây giờ chi bằng cứ im lặng là vàng, cần thiết mới tìm cách nói lấp liếm. Có phần mặc niệm một chút, rồi nói: "Có một số việc nhớ rõ, một số lại mơ hồ. Vừa mới nãy nhìn phúc tướng đại nhân đây trông quen quen, tiến lên yết kiến, vốn là không muốn để cho a mã biết rõ bệnh tình của tiểu nữ, lại lo lắng cho tiểu nữ. Nhưng không ngờ tới, rốt cuộc...". Càng nói giọng lại dần dần nhỏ nhẹ.
Mã Nhi Thái tướng quân nghe xong gật đầu, nhìn ta một hồi, mới đứng lên trông lại phía các vị a ka nói: "Đa tạ Hoàng thượng đã lo lắng, để cho phụ tử chúng ta có cơ hội gặp mặt nhau một lần". Nói xong, lại nhìn ta nói: "Trở về bình thường đi, tận tâm mà hầu hạ Hoàng thượng!". Ta vội gật đầu đáp lại. Ứng phó đã xong nghĩ đến việc rút lui,Bát a ka lại gọi ta lại, nhìn Mã Nhi Thái tướng quân vừa cười vừa nói: "Nếu đã phụng lệnh Hoàng thượng xong, lưu lại thêm một hồi nữa cũng không gây trở ngại gì đâu!". Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Tứ a ka. Tứ a ka gật đầu, nhìn Mã Nhi Thái tướng quân nói: "Khó có dịp được gặp mặt một lần,cho nàng lưu lại một hồi nữa cũng không sao!"
Mã Nhi Thái tướng quân lúc này mới thuận dòng mà giữ ta lại, ta lại rất phiền muộn,Tứ a ka, Bát a ka tuy là có ý tốt, nhưng không biết cho tâm tư của ta có nỗi khổ riêng. Vô cùng mong sao có thể nhanh chóng được rời khỏi nơi này.
Còn có Thụy Cảnh Hiên, Duyên Sảng Lâu chưa đi dạo qua, đoàn người đã dừng lại nghỉ ngơi, giờ lại tiếp tục đi dạo khuôn viên. Mấy vị a ka cố ý đi phía trước, để lại ta và Mã Nhi Thái tướng quân đi phía sau. Ta thật sự không biết phải nói gì, không làm gì khác ngoài im lặng. Mã Nhi Thái tướng quân qua một hồi lâu mới thở dài nói: "Bảy năm nay không gặp ngươi, thực sự là thấy rất khác biệt, giống như là hai con người vậy!"
Trong lòng ta hoảng sợ. vội trả lời: "Tiểu nữ cũng đã hai mươi tuổi rồi, sao giống được với cô nương mười bốn cơ chứ!". Mã Nhi Thái tướng quân nghiêng đầu nhìn ta, lại thở dài: "A mã tâm lý cũng đã rõ,con lại còn ở trong cung! Chẳng qua trong lòng có chút cảm thán mà thôi!". Ta lúc này mới bình tâm trở lại.
Ông ta còn nói thêm: " Trước kia ta nghe người ta nói, nhị nha đầu nhà chúng ta ở trong cung rất được hoàng thượng coi trọng, lại nghĩ đến tính tình của con, đã không có chút tin tưởng. Hôm nay xem ra, hoàng thượng vậy mà lại đặc biệt ra lệnh cho con đến gặp ta, đây chính là chút ít vinh hạnh của chúng ta!". Ta vội vàng đáp: " Không phải vì công trạnh của tiểu nữ, chỉ là nhờ vào chiến công lớn lao của a mã là chính, hoàng thượng mới đích thân ban ân phần thưởng này!"
Mã Nhi Thái tướng quân nhíu mày nói: "Con và a mã mà còn có thể nói thế sao?". Ta ngẩn ra, trong lòng thở dài, ta quả thực không biết nên nói cùng người chuyện gì, nhiều lời thì nhiều sai xót, chỉ có thể mà lặng lẽ đi.
Mã Nhi Thái tướng quân vừa đi, nhìn sau lưng các vị a ka, vừa thấp giọng nói: "A mã không phải trách con, chẳng qua vì thương tiếc cho con, trong cung cuộc sống vất vả!". Nói xong thở dài một cái thật lâu.
Lòng ta bỗng xót xa,mọi người đều nói ta thay đổi, úy thủ úy vĩ ( sợ đông sợ tây), nhưng bọn họ nói vậy, trước mắt ta đúng là 'phong đao sương kiếm'(gió rét cắt da: ý chỉ hoàn cảnh khắc nghiệt), ta nếu không thay đổi, sao có thể tồn tại? Không khỏi đối với vị a mã xa lạ này thêm hai phần thân thiết.
Đường có dài thì thể nào đi cũng hết, huống chi đây vốn không phải là đường dài, chẳng mấy chốc một vòng đi dạo cũng đã kết thúc. Mã Nhi Thái tướng quân càng bước lại càng chậm, quan sát bốn phía, xem xét phía trước là các vị a ka, trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải nhớ kỹ, người nào cũng không được giúp!"
Ta lại ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn ông ta, ông ta vẫn tiếp tục quan sát phía trước, nét mặt như cũ, nhẹ giọng nói: "Tình thế chưa rõ, quan trọng là phải tự bảo vệ mình!". Ngừng một lát, lại nói thêm một câu: "Con bây giờ không giống với nữ quan bình thường! Hành sự nhất định phải cẩn trọng!".
Ta đột nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy có thứ tình cảm ấm áp chầm chậm chảy xuôi trong lòng. Nhiều năm rồi, chưa bao giờ có ai nói với ta những lời này,chỉ là ta luôn phải tự mình có được chút ít kiến thức lịch sử cùng với chăm chỉ đọc sách bao nhiêu năm so với thái giám, cung nữ trong cung có thể ước đoán được ý tứ của Khang Hy, một thân một mình lò dò mà đi tới.
Các vị a ka sớm đã dừng lại, nhìn chúng ta đang chậm rãi bước đến. Đại khái sắc mặt ta có vẻ đau thương,buồn sầu. Mấy vị a ka cho là ta là nhi nữ buồn rầu mới gặp được phụ thân mà nay đã sớm nói lời từ biệt, từng người đều giả bộ thưởng thức quang cảnh xung quanh.
Ta tiến lên hành lễ xin cáo lui, Tứ a ka thản nhiên nói : "Đi đi!". Ta quay người lại định chạy đi, trông thấy Mã Nhi Thái tướng quân đang khẽ cười với ta, trong ánh mắt chất chứa vương vấn, trong lòng ta nóng lên, lúc đi ngang qua, không còn phân biệt lễ nghi, kêu lên một tiếng : "A mã!". Ông có hơi gật đầu vẩy tay nói ; "Trở về đi! Tận tâm hầu hạ hoàng thượng!". Ta đáp lại một tiếng, xoay người bước nhanh đi.
Giữa khuôn viên ta tùy ý bước đi,vòng qua vòng lại, không ngờ lại đi đến chỗ hồ nước ta đã ngắm trước kia. Tựa người vào cột, nhìn bông sen trong hồ vẫn chưa nở, không còn hào hứng thưởng thức như trước nữa. Chỉ cảm thấy trong lòng có nhiều phiền muộn, không rõ là vì cớ gì. Tâm tư trong đầu cứ rối bời cả lên, một hồi nghĩ đến tỷ tỷ, một hồi nghĩ đến người cha ở thời hiện đại, một hồi lại muốn được trông thấy vị a mã lúc nãy. Nhưng sau cùng cũng chẳng biết là mình đang nghĩ đến cái gì nữa.
Bỗng nhiên cảm giác có người đang đứng ở phía sau, ngoái đầu lại xem...là Tứ a ka. Ta hoảng hốt, quên luôn cả thỉnh an, mở miệng hỏi: "Vương gia sao lại ở đây? A mã ta đâu?" . Hắn tiến lên hai bước, cùng ta sóng đôi đứng, mắt tập trung vào hồ nước xanh trong, "Bát đệ và Thập tứ cùng a mã ngươi đi rồi!"
Ta im lặng một hồi,mới có phản ứng trở lại, vội cúi người hành lễ, hắn liếc nhìn ta, lãnh đạm nói: "Đi theo ta!". Nói xong xoay người ra hồ nước. Ngay cả thời gian cự tuyệt cũng không có, ta buộc phải lẽo đẽo theo sau hắn.
Hắn đúng là đối với nơi này rất thân thuộc,đến hòn giả sơn, hành lang, ngang giữa cầu kiều mà quanh quẩn đi, sau lại đứng một chỗ có cây liễu rũ ở bên hồ, cành nhánh thật dài rũ xuống mặt hồ, nhìn bóng mình in ngược lẫn trong nước, bên cạnh có một tòa cầu vòm nho nhỏ, cao thấp nhấp nhô trên hòn giả sơn, trên núi nước chảy xuống, chạm vào mặt hồ, kêu rì rì rào rào, bọt nước tung trắng xóa.Bởi vì hòn giả sơn, cây hoa liễu, vòm cầu bao quanh, đã ngăn cách tầm nhìn với phía bên ngoài, ở nơi này tự hình thành cho mình một khoảng trời đất riêng biệt.
Ta vừa nhìn cảnh sắc bốn phía, vừa nghĩ đến hắn không biết đang dự tính điều gì. Kể từ ngày đầu năm mùng một sau khi trả lui đồ trang sức cho hắn, thời gian cũng bốn tháng rồi mà hắn vẫn không có phản ứng gì, đối xử với ta cũng giống kẻ khác,hôm nay vì sao có ý đến tìm ta? Tứ a ka đi tới bên cạnh trụ cầu, cúi người kéo ra một chiếc thuyền nhỏ, trông thật tinh xảo, chỉ có hơi chút cũ.
Ta mỉm cười hỏi: "Vương gia làm sao biết nơi này có thuyền?". Hắn vừa loay hoay đẩy thuyền, vừa nói: "Năm ấy,khi ta mới mười bốn tuổi theo hoàng a mã đến viên tử, thích phiến mặt hồ thanh tịnh này, đặc biệt sai người làm cái này"
Nói xong, thẳng người đứng dậy, nhìn ta, ý ra bảo ta lên thuyền. Ta ngây người, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi khẳng định chiếc thuyền này còn dùng được đấy chứ?". Hắn liếc quan sát ta, không để ý, tự mình lên thuyền.
Hắn ngồi trên thuyền lẳng lặng nhìn ta, ánh nhìn lãnh đạm, tuyệt đối không cho phép ta được khước từ.Ta do dự không muốn lên thuyền, có ý muốn rời đi, lại biết nếu dám mở miệng nhất định sẽ bị cự tuyệt, chôn chân một chỗ bần thần cả buổi, hắn tịnh không thèm để ý tới, vẫn luôn lẳng lặng chờ, sau cùng ngã dài lưng, tùy ý nói: "Ta ngủ trước một giấc, ngươi cứ từ từ nghĩ! Quyết định xong gọi ta dậy!". Vừa nói hắn đã có ý định nằm ngã trên thuyền.
Ta nắm chặt tay, cắn răng, leo lên thuyền, nếu đã không trốn thoát, chỉ có thể thuận theo hắn, giữa thanh thiên bạch nhật chẳng lẽ sợ hắn ăn thịt ta sao? Hắn phiêu mắt liếc nhìn ta đang nghiến răng nghiến lợi, khẽ cười hơi rung đầu phía dưới, dùng mái chèo chống vào bờ hồ, thuyền đung đưa cũng đã rời khỏi bờ.
Cách bờ càng xa, lá sen càng dày đặc, ta không thể không cúi đầu. Khi trái, khi phải, khi cúi người mà tránh né lá sen đang đâm thẳng vào mặt. Hắn quay lưng, lá sen phủ theo trên lưng hắn cọ xát, trái lại hắn không ngại. Hắn trông thấy ta có phần chật vật, khẽ mỉm cười nói: "Ta trước đây đều là nằm trên thuyền, hay là ngươi cũng nằm xuống đi!". Ta không lên tiếng, chỉ vội vàng tránh né lá sen.
Hắn chèo đến một chỗ, dừng lại, tiện tay cầm lấy mái chèo, đem chặt lần lượt một vài lá sen xung quanh, thân cây bị cắt đứt lìa từng đoạn. Sau đó thả lấy mái chèo, ngã người ra phía sau, nửa ngửa đầu, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Ta nhìn chung quanh xem xét một chút, tất cả đều um tùm những lá sen xanh bích, nhìn một cái đã mãn nhãn toàn xanh lá, chỉ cảm thấy mình như đang rơi vào thế giới lục sắc, hoàn toàn không biết đây là tiểu vũ trụ nào. Bốn phía vô cùng tĩnh lặng,chỉ có thanh âm của gió nhẹ mơn man khẽ lay động lá sen. Ta nhìn thoáng qua Tứ a ka, hắn nửa ngưỡng đầu nghiêm mặt, bóng dáng lá sen thấp thoáng giao thoa ánh lên trên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, thần sắc cực kỳ buông lơi, không còn cái dáng vẻ lãnh đạm của ngày thường nữa.
Vẻ mặt hưởng thụ kia của hắn cũng đã lây lan sang ta, những hồi hộp bất an ban đầu cũng từ từ bay đi.. Ta học hắn dựa nửa người vào thuyền, đem đầu đặt lên đuôi thuyền, cũng nhắm hai mắt lại. Mặc dù đỉnh đầu có lá sen che chắn ánh mặt trời, những vẫn cảm thấy còn quá chói chang, lại ngồi dậy, chọn một mảnh lá sen vừa nãy bị hắn chặt đứt ngang, chiếc thuyền có chút chao động, ta tiện tay lấy lá đắp lên trên mặt, nhắm hai mắt lại.
Chỉ cảm thấy ở chóp mũi, ngào ngạt hương thơm mát của lá xanh, theo hơi thở chầm chậm len vào tâm tỳ ( chính xác tỳ là lá lách nhưng để nguyên lá lách thì hơi thô^^). Thuyền theo nước gợn có chút lay động, cảm giác như đang ở trong một đám mây. Bốn phía yên tĩnh, khiến cho lòng người cũng dần dần lắng dịu. Trên mặt nước, khí lạnh hòa cùng ánh mặt trời ấm áp giao thoa vào nhau, vừa vặn tốt, không lạnh cũng không nóng.
Vừa mới bắt đầu trong lòng cũng có thoáng qua hình ảnh tỷ tỷ,bóng dáng mờ nhạt của a mã, nhưng về sau tinh thần và thể xác đều trầm lắng trở lại... trong một chiều hè mỹ diệu như thế này, tâm tình cũng dần buông lơi, ngay cả lỗ chân lông tựa như có phần giãn mở, tham lam mà hưởng thụ ánh dương quang,gió thoảng, hương thơm mát,nước gợn, không có nửa điểm hỗn tạp tâm tư.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên có cảm giác thuyền chao mạnh lắc lư vài cái, ta thoáng sợ hãi, vội vàng cầm lấy lá sen xuống, mở to mắt.
Lại trông thấy Tứ a ka đã thay đổi vị trí, đang ngồi sát chân ta, khuỷu tay tựa trên mạn thuyền, chống đầu nghiêng người ôn hòa nhìn ta. Ta vội vàng ngồi dậy, nhưng đồng thời hắn cũng tiến tới, mới phát giác khuôn mặt hai ta đã cách nhau rất gần..., ta lại vội vã quay mặt nằm xuống. Hắn trông ta vừa ngồi dậy đã nằm xuống, không nén được trên khóe môi khẽ nở một nụ cười nhìn ta.
Ánh mắt này của hắn chưa bao giờ ta từng gặp qua, ấm áp mà trong veo, nhưng ta lại cảm thấy khuôn mặt mình có phần đang nóng lên, tâm trạng chấn động.Thà rằng hắn không dùng ánh mắt nóng bỏng kia mà nhìn chăm chăm lấy ta, ta mới còn có thể nghĩ cách ứng phó. Nhưng hiện tại cái vẻ êm dịu kia lại khiến ta hoàn toàn rối loạn hết mức. Chính là như gió lạnh mùa đông, thình lình một cái khí trời tốt hẳn lên, khiến cho người ta cảm giác cái ấm áp này thật khác thường, nhất thời không biết phải mặc áo quần như thế nào.
Mạnh mẽ tự trấn định mà nhìn trả lại, hai người một tầm mắt giằng co một hồi, chỉ cảm thấy cái ánh mắt lành lạnh của ngày thường kia, tựa hồ như cất giấu rất nhiều thứ, khiến cho người khác không nhịn được phải đi vào tìm tòi nghiên cứu,vì không hiểu nên cứ thế mà bị lún sâu vào.Trong bất tri bất giác ta đã quên việc chính, vốn là dùng mắt ra hiệu cho hắn dời đi, nhưng trong lòng lại mông lung nhìn hắn. Thoáng cái kinh hãi, nhắm nghiền hai mắt lại, không dám nhìn thêm.
Dù đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn còn cảm giác ánh mắt hắn đang dừng ở khuôn mặt ta, trong lòng sợ hãi, chỉ cảm thấy không được, tuyệt đối không để hắn lại có thể nhìn xem như thế nữa.Vội vàng cầm lấy lá sen che mặt, miệng khẽ thấp giọng la lên: "Không cho ngươi nhìn ta như thế!"
Hắn vừa nghe, cúi đầu cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng cười của hắn, trầm trầm, buồn buồn, nói không nên lời là cảm giác gì. Nhưng thật ra lại thuần chất trong trẻo, dù sao muốn nghe được tiếng cười của vị Vương gia mặt lạnh này là điều không dễ dàng gì. Hắn thò tay qua, muốn mở lá sen che ở trên mặt ta. Ta vội vàng một tay nắm chặt, một tay gỡ lấy tay hắn ra.
Hắn trở tay nắm chặt, nhân tiện nắm lấy tay kia của ta, ta lại vội vàng dùng hết sức rút tay mình về. Hắn nói: "Mở lá sen ra, ta buông tay!". Ta lập tức trả lời: "Vậy ngươi không được phép nhìn ta như lúc nãy nữa!". Hắn thấp giọng đồng ý, ta vẫn còn do dự chưa mở, mới chầm chậm cầm lá sen hạ xuống.
Hắn vẫn lại tiếp tục tư thái như nãy, một tay tựa ở mạn thuyền, nghiêng đầu nhìn ta, một tay nắm lấy tay của ta, ta nhíu mày, sắc bén liếc nhìn hắn một cái, lập tức chuyển tầm mắt, thương lượng: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy". Hắn buông lỏng tay ta, qua một hồi, cảm giác hắn cũng đã dời chuyển tầm mắt.
Ta lúc này mới quay đầu lại, nói: "Ngươi nhích qua hướng lúc nãy một tí, ta muốn được ngồi!". Vốn không dám chắc chỉ muốn thương lượng một phen, cũng không lường trước được, hắn nghe xong lập tức di chuyển đi, mặc dù không xa, nhưng cũng không còn vẻ ám muội như lúc nãy nữa. Ta cũng có chút không ngờ, sao có thể thương lượng được tốt thế? Vội chỉnh người ngồi thẳng.
Hai người đều chỉ là lẳng lặng ngồi.Chẳng hiểu vì sao, lòng ta không còn vui vẻ như lúc trước. Cảm giác trầm lặng vẫn còn như lưu chảy một ít ở đâu đó.Nhìn bốn phía xung quanh mọi thứ đều bị chặt đứt, vội lên tiếng hỏi: "Ngươi thường xuyên nằm ở chỗ này sao?". Hắn nói: "Cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng vài lần thôi! Chẳng qua mỗi năm đều cho kiểm tra thuyền còn tốt hay không?". Ta hỏi: "Ta xem ra ngươi rất thích nơi này, vì sao chỉ thỉnh thoảng đến?". Hắn nghe xong,miệng cắn chặt, vẻ ôn hòa trên mặt dần dần nhạt đi, từ từ khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình thường.
Qua một hồi lâu, hắn mới nhạt giọng nói: "Quá đắm chìm vào cảnh quang kiều diễm, chỉ làm rối loạn ý chí!". Nói xong cầm lấy mái chèo, bắt đầu khua chèo trở về, lần này hắn quay lưng về phía ta mà đối diện với hoa sen, lá sen hất vào mặt, hắn vẫn không nhường không tránh, để mặc cho chúng tạt vào đầu hắn, mặt hắn, người hắn. Hắn chỉ thoáng một chút dao động tay chèo, nhưng không vì chúng mà chần chừ, hòa hoãn, ngưng trệ.
Trong lòng ta tư vị phức tạp, chỉ thở dài, hắn lại trở về là Ung thân vương Dận Chân rồi.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, ta suy nghĩ đến chuyện hôm nay, chợt thấy tâm tư chất chứa nhiều cảm xúc, trách móc, a mã ơi là a mã! Lần này chỉ sợ là bị người hại rồi!Lại nếm lấy thứ mùi vị ngon ngọt ấy, trong lòng không nén nổi sự mê hoặc,lại tựa như là ta không nghĩ gì?
Có hay không? Không có phải không?.......
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)