Gửi bài:

Chương 23

Tháng bảy, thảo nguyên xinh đẹp diễm lệ chưa từng thấy, một biển trời xanh xanh như màu của những phiến ngọc bích, gió nhè nhẹ phiêu lãng. Những đóa hoa nhỏ nhắn,xinh xắn nở rộ càng điểm xuyến cho vẻ lộng lẫy của lớp nền màu ngọc bích. Đứng yên thì tựa như những bông hoa được kết bằng thứ tơ lụa hảo hạng, chuyển động lại cứ như sơn thủy dập dìu đương nhảy múa tươi vui.

Ánh tà dương buông xuống sáng lóa cả một vùng trời, hai người bình thản nắm tay nhau rong chơi khắp chốn nhân gian, giữa một màu xanh mênh mông hoa cỏ của thảo nguyên bao la, có khi nửa ngày trời cũng chẳng nói với nhau câu nào, chỉ lặng yên mà đi như thế, mệt thì tùy ý ngồi xuống nghỉ ngơi. Kề sát vai nhau xem ánh hoàng hôn đang từ từ lặn xuống ở phía Tây, chẳng mấy chốc đã bao phủ một màu đen, nguyệt thỏ*( trăng có chị Hằng và chú thỏ đang giã ngọc theo truyền thuyết Trung Hoa) từ phía Đông cũng dần dần nhô lên. Đôi lúc ta lại tỉ tê bên tai hắn về những thứ mà ta yêu, ta ghét. Rồi lại nhẹ nhàng tựa sát vào một bên vầng thái dương hắn mà thầm thì than vãn về những phiền muộn vụn vặt ta mang trong lòng bấy lâu, tay quấn quấn tóc, hắn chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe rồi cười.

Ta chỉ chỉ vào thái dương của hắn hỏi : " Thật sự là có chuyện Khoa Phụ* đuổi mặt trời không?". Sau đó hắn cũng không dám chắc là có hay không có, hắn nói có, ta nói không có, hắn nói không có, ta lại nói có, hai chúng ta cứ thao thao bất tuyệt mãi như vậy. Đêm năm ấy, chúng ta đã đem ra mọi biện luận của mình chỉ để tranh cãi về vấn đề này; Lại trông thấy trăng sáng, ta nỉ non năn nỉ hắn đọc thơ từ về ánh trăng cho ta nghe. Hắn nắm chặt tay ta, khe khẽ ngâm tụng bên tai, ta có đôi chút mơ mơ màng màng tựa như đang ngủ. Hắn lại dịu dàng bế ta lên ngựa, ta nép sát trong lồng ngực hắn, hắn chậm rãi thúc ngựa quay về; Nhìn thấy sao trên trời, hai người lần này lại đi tìm Ngưu Lang, Chức Nữ. Hắn nói chính hắn tìm thấy trước, ta lại khăng khăng cho rằng là mình tìm thấy trước. Rốt cục phải đợi ta quệt miệng, không thèm để ý đến hắn, hắn mới cười lớn, ôm chặt ta nói : "Đúng là nàng tìm thấy trước!". Ta khuôn mặt phụng phịu, không nhịn được khóe miệng khẽ mỉm cười.

—————————

Mẫn Mẫn suốt ngày cứ quấn quít lấy ta, đòi ta dạy nàng hát hí khúc, ta cũng đành bó tay, buộc lòng phải dạy tạm cho nàng bài hí khúc mà trước kia có lần mấy chị em ở ký túc xá tổ chức liên hoan đem ra xướng, cùng đùa giỡn với nhau. Thật cho đến khi dạy nàng, ta đột nhiên nảy sinh thêm nhiều ý tưởng mới mẻ, nguyện cùng nàng tập luyện chăm chỉ, nghiêm túc hẳn hoi. Vào một đêm, ta cười cười với Mẫn Mẫn, nói: "Đêm nay, ta đã thỉnh một người đến nghe chúng ta xướng diễn hí khúc". Mẫn Mẫn hiếu kì hỏi lại: "Người nào vậy?". Ta há miệng cười, không đáp lời nàng, thản nhiên thay đổi xiêm y. Chải sơ qua mái tóc dài, tết lại thành một cái đuôi sam. Mặc nguyệt sắc trường bào, thắt lưng mang thêm bảo ngọc, đầu đội mão nhỏ.

Mẫn Mẫn nãy giờ quan sát phía sau, cười nói : "Ngươi giả dạng nam trang trông khác lắm, rất ra dáng một trang công tử khôi ngô, anh tuấn". Ta cao thấp đánh giá bộ dạng vừa hoàn thành xong của nàng, cũng cười nói: "Ngươi mặc bộ quần áo của con gái Giang Nam,cũng rất đáng yêu xinh xắn, có thể quyến rũ, mê hoặc nam nhân à nha!".

Hai người cứ thế trêu đùa lẫn nhau, chợt nha đầu thân cận của Mẫn Mẫn tiến vào nói : "Bát Bối lặc gia đến đây ạ!". Mẫn Mẫn cười nói: " Người mà ngươi thỉnh đến chính là hắn ta sao?". Ta gật gật đầu. Mẫn Mẫn ra lệnh cho nha đầu: " Thỉnh Bối lặc gia vào trong này!".

Ta cùng Mẫn Mẫn trốn sau bức bình phong, quan sát thấy Bát a ka tiến vào trong rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Dễ nhận thấy chủ nhân không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt đang đảo ra phía sau bức bình phong, đại khái cũng đoán được chúng ta đang chơi trò trốn tìm phía sau đó, hắn cười cười, vẻ mặt hoan hỉ nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm.

Ta đẩy nhẹ vai Mẫn Mẫn, thấp giọng nói : "Ngươi ra ngoài trước đi!". Nàng đang bất động, cũng khẽ khàng nói: "Ta hơi căng thẳng một chút". Ta cười hỏi : "Ngươi mà sợ cái gì, trước mặt nhiều người cũng đã từng ca hát,nhảy múa rồi mà!". Nàng thì thầm trong miệng : "Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta hát hí khúc!". Nói xong, nàng sửa sang lại Xiêm Y, cầm lấy một cái làn đặt trên cánh tay phải, bước ra khỏi bức bình phong.

Ta nhìn xuyên qua một lỗ nhỏ của bức bình phong, chính là quan sát vẻ mặt của Bát a ka, hắn trông thấy bộ dạng trang điểm của Mẫn Mẫn, nét mặt có phần hơi sửng sốt, lập tức hướng mắt lại bức bình phong, mỉm cười, rồi quay lại nhìn Mẫn Mẫn.

Ta đương trốn sau bức bình phong, biết rõ là hắn không nhìn thấy ta, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn, tim ta lại đập loạn xạ.

Mẫn Mẫn đẩy đẩy cái làn, làm bộ dạng như đang hái lá dâu, tay kia phe phẩy chiếc quạt giấy, chậm rãi bước lên, hát nói : " Thu Hồ thúc ngựa quay trở lại quê hương, dòng người vội vã đi trên đường vó ngựa hí vang trời...". Ta cùng Mẫn Mẫn một người hỏi, một người đáp mà xướng. Nàng diễn vai một thiếu phụ hơn hai mươi năm gối chiếc. Ta diễn vai Thu Hồ đang về nhà thăm vợ. Trên đường đi, gặp thê tử, để thử lòng trinh tiết của vợ mà giả vờ làm nam nhân xa lạ chòng ghẹo nàng.

Ta cầm cái quạt gấp khều khều vào má Mẫn Mẫn, khóe miệng tự tiếu phi tiếu, ánh mắt đầy tà ý, khiêu khích nhìn Mẫn Mẫn, chính xác làm kiểu dáng công tử đang cợt nhã, xướng nói: "Vị Đại tẩu phòng không chiếc bóng đã lâu, trăng so với người thanh cao như nàng e không sáng bằng, nàng giống như thứ bảo vật chôn giấu kín trong lòng đất, như tiên hoa chưa có người được thưởng thức. Kẻ hèn mọn này giá như được hái đóa hoa ngọc ngà. Vườn dâu không người lai vãng, làm sao lại học đòi, thánh nữ chỉ có thể tương xứng với đế vương.". Xướng xong còn nhân thể đưa tay chạm nhẹ vào mặt nàng.

Mẫn Mẫn mặt đỏ như gấc, gỡ cái quạt trong tay của ta ra. Xấu hổ xướng,nói: "Khách quan nói chuyện sao lại không cân nhắc, ta đây chỉ nói chuyện đoan chính...". Ta bình thường khi cùng nàng tập hát xướng, chưa bao giờ dám ra sức đùa giỡn với nàng, đại khái là không có lòng can đảm để làm chuyện đó. Tiểu cô nương này bị một nữ nhân chòng ghẹo, vậy mà cũng đỏ hết cả mặt. Ngay lúc này, đừng giống người bị đùa giỡn mà quay ra tức giận lớn tiếng quát mắng bạn diễn à nha!". Chế giễu nàng, tưởng là đang thẹn thùng vô cùng,nàng muốn cự lắm rồi nhưng vẫn còn giả vờ nghênh.

Hai người xướng xong, ta thần sắc vẫn bình thường, chỉ có Mẫn Mẫn là hai má đỏ bừng bừng, ngượng ngùng nhìn thoáng qua thấy Bát a ka đang vỗ tay cười lớn, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi lều trại. Bát a ka cười, nhìn ta thở dài: "Nếu bị Tô Hoàn Qua Vương Gia biết nàng dạy nữ nhi nhà người ta khúc xướng như thế này, thì nàng phải làm sao bây giờ?". Ta nghiêng đầu cười nhìn hắn nói : "Phải làm sao nhỉ,dường như chàng nên lo lắng vấn đề này đi, không phải ta!". Hắn có hơi lắc đầu cười, liếc nhìn ta mà nói: "Ta sau này xem ra có nhiều phiền toái rồi đây! Song chỉ có điều....". Hắn đến gần bên ta, ghé sát bên tai, khẽ thầm thì: "Trông theo nương tử bỗng chốc hóa thành nam trang, tim ta đau nhói, không phải cần nàng dây vào lắm chuyện phiền toái như thế. Hết cải thành nam trang,ta lại muốn có thêm nhiều thời gian ít ỏi ở bên nương tử của ta". Nói xong cũng khẽ vuốt nhẹ một cái vào mặt ta. Da mặt ta dù có dày dặn bao nhiêu, cũng khó có thể nhịn được, mặt không khỏi trở nên nóng bừng bừng. Hắn thận trọng quan sát nét mặt ta, cười nhẹ một cái,lại lui trở về.

Mẫn Mẫn quay lại cũng đã thay đổi y phục, trông thấy khuôn mặt ta thoáng ửng hồng cứ đứng chôn chân một chỗ, không khỏi cúi đầu cười : " Ngươi chưa đi thay y phục sao?". Ta còn chưa kịp lên tiếng, Bát a ka đã cười cướp lời: " Đừng thay, mặc như thế này cho có vẻ...!". Hắn nhìn thấy Mẫn Mẫn đang liếc mắt, nói thêm 1 câu: "Phong lưu ý vị". Ta giận hắn, liếc xéo một cái. Mẫn Mẫn lại không có chút phản ứng gì, nhìn ta cười cười nói : "Ta cũng nghĩ như vậy đấy!"

Ta đây chưng diện cũng là vì Bát a ka, bây giờ xem ra cũng đã đạt được mục đích, hướng về phía hắn, hé miệng nở một nụ cười. Phẩy quạt một cái "xoẹt", hất đuôi sam dài, khẽ vung cánh quạt, nhẹ nhàng đi ra khỏi lều bạt thay y phục.

————————–

Cả một ngày mới làm xong công việc, người còn chưa tới lều trại, mơ hồ ngửi thấy hương khí, trong lòng có phần buồn bực. Ngọc Đàn lại đánh đổ hộp phấn hương nhài sao?

Vén rèm lên, đập vào mắt chính là một mảng màu trắng xóa, trên bàn, trên mặt đất, trên ghế, trên giường, nổi bật có thể thấy, tất cả đều là hoa nhài, từng chùm chùm, xuyến xuyến. Bên trong lều trại cứ dập dìu hương thơm ấm áp, xuyến xao. Từng mảng lá xanh trong suốt, thanh nhã, sáng trong như ngàn tinh thể ngọc bích, từng đóa từng đóa như những chùm hoa tuyết trắng nõn nà, thuần khiết. Ta có hơi ngạc nhiên về điều này. Thật không biết là từ phương nào mà hắn có thể mang đến nhiều hoa như vậy. Trong lòng như có một dòng suối vui sướng đang tuôn chảy nhè nhẹ. Tuy đối với ta mà nói thủ đoạn này có phần cũ, nhưng vô tình lại để lòng mình rung động. Nhịn không đành bèn vùi mặt trong không gian toàn hoa là hoa này, khe khẽ thở dài.

Đương đờ ra ngơ ngẩn, "Tỷ tỷ!". Ta bỗng giật mình, vội vàng chuyển mình, quay lại phía sau thì thấy Ngọc Đàn, không biết phải giải thích sao với nàng về căn phòng toàn là hoa nhài này đây. Ngọc Đàn mỉm cười nói: "Tất cả chỗ đây là vừa rồi Trương công công phái người mang tới, nói cô nương căn dặn hắn có đi thu mua thì mang chút ít hoa nhài tươi trở về, Tỷ tỷ chỗ này dùng có lợi gì à?". Ta vội vàng trả lời: " Công dụng nhiều lắm chứ, pha trà, pha nước tắm, cắm lên tóc, không phải hoa khô làm ta khỏe lên nhiều sao?"

Ta dùng hoa nhài pha nước tắm rửa, buổi chiều vấn tóc, cầm túi thơm, bên trong chứa vài bông hoa, thắt lại bên hông. Một mạch bước nhanh mà đi, đến điểm giao hẹn, thì đã thấy dáng hắn ngồi chờ sẵn tự lúc nào trên sườn núi. Ta cứ rón ra, rón rén mà đi đến, nhanh chóng che lấy mắt hắn, cao giọng hỏi : "Ta là ai?". Hắn khoát lấy tay ta, cười hỏi : " Thảo nguyên tiên tử?". Ta hừ nói : "Không phải, là yêu quái ăn thịt người!". Hắn cười lớn, kéo tay ta lại, xoay người ta nhẹ đặt trên cỏ, vùi đầu lên cổ ta ngửi, thì thào nói: "Nàng nguyên là cô tiên hoa nhài". Hắn ngẩng đầu dịu dàng nhìn vào mặt ta, khuôn mặt hai ta gần như áp sát vào nhau, ta có thể trông thấy đồng tử của mình trong sâu thẳm đôi mắt đen của hắn. Trái tim bỗng chốc đập thình thịch, bắt đầu bài ca khiêu vũ loạn xạ. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, ấm áp, mềm mại đưa môi mình đặt nhẹ lên môi ta, trong tâm trí ta bỗng hiện lên hình ảnh của Tứ a ka lạnh như băng, mơn trớn đôi môi ta, tim ta thắt lại, quay đầu đi, tránh né nụ hôn của hắn.

Hắn ngược lại không lưu tâm, cho rằng ta vì xấu hổ mà né tránh, cười khẽ nghiêng thấp đầu hôn lên má của ta. Tiếp đó nhẹ nhàng làm một đường đi theo lên đặt trên môi ta. Ta nhắm nghiền hai mắt,ấm nóng đáp lại nụ hôn của hắn. Hắn đi sâu vào khe hở của môi và răng, quấn lấy một cách mềm mại ,truyền cho ta tất cả những tình cảm dịu dàng, tiếc thương, nồng nàn, luyến ái. Sự hồi hộp của ta vừa mới bắt đầu cũng đã nhanh chóng tiêu tan, chỉ cảm thấy thân trí giống như đám mây, mơ mơ hồ hồ, cả thể xác và tâm hồn đều trở nên yếu mềm.

Hắn ôm ta vào trong lòng ngực, nói khẽ: "Nhược Hi, nàng có biết ta hạnh phúc lắm không?".Ta dựa đầu trên bờ vai của hắn, buột miệng nói : "Lần đầu tiên gặp tỉ tỉ so với bây giờ không phải là hạnh phúc hơn sao?". Hỏi xong ngay lập tức muốn vả một cái vào miệng mình. Ta điên rồi! Tự nhiên lại chua xót, đi ghen với tỷ tỷ của mình!

Hắn im lặng một hồi, dựng ta dậy, nhìn vào hai mắt ta mà nói: "Không giống nhau! lần đầu gặp Nhược Lan ta xác thực có vô cùng vui vẻ, sau khi Hoàng a mã ban hôn, ta cảm thấy bản thân mình rất khoái nhạc. Nhưng sau khi mở chiếc khăn voan, ta biết mình sai rồi! Ta cứ nghĩ mình đã có được tiếng cười trong trẻo kia, nhưng không biết..."Hắn ngừng một chút, nhẹ nhàng lấy tay áp vào mặt ta, nói : "Ta đã phạm sai lầm, làm sao có thể để sai thêm được nữa? Nàng cùng Nhược Lan lớn lên có dáng vẻ bên ngoài năm sáu phần là giống nhau, ta mới gặp cũng hoàn toàn kinh ngạc. Nhưng từ lúc nàng đại náo tại tiệc sinh nhật của Thập đệ, ta mới hiểu rõ nàng và Nhược Lan, hoàn toàn khác biệt. Giữa không gian lá rụng, nàng chất vấn chúng ta vì cái gì để cho người khác quyết định vận mệnh của mình. Vẻ mặt lạnh lùng. nghiêm túc của nàng lúc đó cho đến bây giờ ta vẫn nhớ như in. Đến tiệc cưới diễn ra,thập tam đệ dẫn nàng đi, nàng toàn thân lạnh cóng trở về, nhưng cũng không nửa lời oán thán, trong lòng ta rõ ràng rất là không vui. Thế mới biết trong vô tri vô giác, hỉnh ảnh nàng tự lúc nào đã có trong lòng ta rồi!"

Hắn một mặt nhẹ nhàng dùng ngón tay kẻ một đường trên lông mày ta, một mặt nói: "Những năm gần đây, nàng cũng biết ta nghĩ về nàng nhiều như thế nào, ta chỉ muốn nàng nguyện ý, vô cùng vui sướng mà được gả cho ta. Không muốn chuyện giống như Nhược Lan sẽ lặp lại lần nữa. Nhưng trái tim của nàng quả thật rất khó dò, ta cảm giác trong lòng nàng tựa hồ là có ta, nhưng không hiểu vì cớ gì lại cự tuyệt ta. Ta rốt cục không biết phải làm gì để nàng thực sự nguyện ý đây?". Hắn mạnh tay che đôi mắt ta lại : "Đừng nhìn ta như thế, vì sao nàng vẫn cứ dùng ánh mắt này để nhìn ta, bốn năm trước kia, khi nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, ánh mắt cũng đã chất chứa đầy bi ai. Ở đây vì cái gì lại khiến nàng thương tâm đến vậy?"

Ta lại lắc lắc đầu, đưa tay ôm lấy hắn, hai người tha thiết ôm lấy nhau. Năm đó, chính xác một màn kí ức mông lung hiện ra trong tâm trí ta, nghĩ về những điều tốt xấu của hắn. Nghĩ tới hắn bắt ta đứng đến nửa ngày trời tại thư phòng của mình, nghĩ tới hắn lạnh lùng nắm chặt hàm dưới bức ép ta đáp lời.Ta cắn một cái thật mạnh trên bả vai hắn. Hắn khẽ "hừ" một tiếng, vẫn ôm ta không nhúc nhích, ta ngạo mạn từ từ mở miệng, hắn nghi hoặc nhìn về phía ta. Ta mang theo năm phần tiếu ý, năm phần đắc chí, chớp chớp hàng mi nhìn hắn nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!" Hắn nao nao suy nghĩ, đột nhiên cất tiếng cười lớn, chưa bao giờ tiếng cười của hắn lại trong veo đến vậy, mang theo sự vui sướng, âm vang lan xa khắp chốn thảo nguyên mênh mông.. Hắn ôm lấy ta xoay vòng, hai người cứ thế chuyển động quay tròn trên cỏ, ta đầu óc váng vấp, mắt cứ hoa lên, môi hắn lại ép chặt lên môi ta, không như cái hôn dịu dàng mơn trớn lúc nãy, cái hôn...này chính là vô cùng nóng bỏng, bá đạo. Hắn mạnh bạo hôn ta, như muốn trút hết những tâm tư đè nén trong lòng. Trong ta lý trí cháy sạch, không còn một mảnh, ta quên mất bản thân mình, chỉ còn bản năng đáp lại nụ hôn nồng cháy của hắn

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục