Chương 18
Vội vàng đứng dậy, chạy mau tới, đứng sau rèm từ từ đẩy ra nhìn bên ngoài, thở ra một hơi, thì ra là nô bộc Bảo Trụ của Bát ca, hắn thấy ta vội vàng thỉnh an nói "Bát gia sai tiểu nhân đưa thuốc cho cô nương".Ta đưa tay nhận lấy. Hắn còn nói thêm" Sáng tối hai lần, cô nương lấy nước nóng rửa sạch rồi sau đó bôi lên, tụ huyết mấy ngày sau là có thể tan". Lòng ta không rõ có cảm giác gì, chỉ biết gật gật đầu.
Hắn xoay người muốn đi, ta lập tức gọi giật lại, kêu hắn chờ một lát, nói xong chạy vào trướng. Thập tứ đã sớm tỉnh lại, ta ghé vào bên tai hắn, hỏi" Người này có thể tin được không?" Thập tứ gật đầu, nói:"Có thể, nếu không Bát ca sao lại sai hắn mang đồ tới cho ngươi. Tuy không phải là cái gì quan trọng, nhưng chuyện liên quan đến ngươi thì Bát ca vẫn hết sức thận trọng". Nói xong còn nhìn ta mở trừng hai mắt.
Người này, bây giờ mà vẫn có tâm trạng để trêu trọc ta sao, trợn mắt liếc hắn, xoay người bước ra. Hắn vội kéo kéo tay áo, bảo ta cúi đầu xuống, rồi thấp giọng nói" Tuy là có thể tin! Chỉ là chuyện kháng chỉ mà đến này càng ít người biết thì càng tốt. Nếu không ta sẽ không tới tìm ngươi?". Ta gật đầu cảm thấy có phần hài lòng, dù có nhiều chuyện bất mãn với ta, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng ta.
Bảo Trụ thấy ta đi ra, vội cúi đầu nghe dặn, ta nghĩ một chút, hỏi" Bát gia buổi tối thường làm những gì?" Hắn cười trả lời" Cái này cũng không cố định ạ, có hôm thì ngồi đọc sách, có hôm lại tự bày cờ đánh ạ". Ta vừa cười vừa nói "Ngươi đi về đi". Hắn có phần khó hiểu, không rõ vì sao ta lại đi hỏi một câu không đầu không cuối, rồi lại không hỏi tiếp nữa. Nhưng vẫn nhanh bước đi.
Ta quay vào nhìn thập tứ hỏi" Trời còn lâu mới tối, ngươi có cần ngủ một chút nữa không?". Hắn lắc đầu đáp" Không ngủ nữa" rồi tiện tay với lấy điểm tâm trên bàn, vừa nói " Ngươi đi bôi thuốc cho mình đi". Ta liền đi rửa sạch tay, sau đó lấy thuốc ra bôi.
Giữa buổi ta đi dặn tiểu thái giám chuẩn bị cho hai phần thức ăn, trước kia ta cũng thường xuyên cùng nữ quan khác dùng cơm, hơn nữa chuyện của ta hiện ta làm sao bọn họ dám tuỳ ý hỏi, nên cũng chỉ cười rồi gật đầu đáp vâng mà thôi. Chúng ta ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, ta cùng thập tứ ước hẹn địa điểm gặp mặt, ta ra trước nhìn xung quanh không có ai mới ngoắc tay gọi thập tứ đi ra. Hắn ra khỏi trướng, rất bình tĩnh mà rời đi.
Ta đợi một lúc sau đó mới đi về hướng trướng của Bát gia. Gần tới nơi, thấy Lý Phúc đang đứng canh giữ bên ngoài, bốn phía cũng rất vắng lặng, ta liền thoải mái đi tới. Hắn cúi người thỉnh an, giúp ta vén rèm lên. Ta gật đầu, đi thẳng vào trướng.
Bát a ka đang ngồi luyện chữ trên kỷ án. Thấy ta đi vào, gật đầu cười ý bảo ta ngồi xuống. Hắn vẫn tiếp tục viết, qua một lúc viết xong hắn mới dừng bút.
Ta thấy thế liền vội đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh, nhìn thoáng qua tay ta, cười hỏi" Ngày mai có phải trực không?". Ta không trả lời hắn, thấp giọng hỏi" Nơi này có thể nói chuyện được không?". Sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, nói "Biết ngươi buổi tới muốn tới đây nên đã cho người trông giữ ở ngoài rồi. Ta gật đầu, tiến lại gần hắn nói thầm "Thập tứ a ka tới"
Hắn nghe xong, trên mặt bỗng đanh lại, cũng thấp giọng hỏi" Hắn có nói tại sao lại tới không?" Ta lắc đầu.
Ta cúi đầu nói cho hắn địa điểm gặp mặt. Hắn suy nghĩ một lúc nói" Ngươi về trước đi, ta sẽ đi gặp hắn".
Ta gật đầu, xoay người bước đi, gần ra tới cửa, lại quay người nói "Ngàn vạn lần phải cẩn thận". Hắn cười một tiếng nói" Không có việc gì, cứ an tâm mà trở về đi". Ta lại xoay người đi ra ngoài thì nghe thấy hắn nhẹ giọng ở đằng sau " Có điều ngươi lo lắng cho ta, ta rất vui". Bước chân liền chậm lại một chút rồi vội vàng ra khỏi trướng.
Người thì mặc dù đã trở về mà lòng thì vẫn còn đang vởn vơ nơi nào, cứ đi đi lại lại trong trướng đến chóng mặt. Đang sốt ruột, chợt nghe thấy bên ngoài có thanh âm cung kính nói " Cách cách, đây là trướng của Nhược Hi cô nương". Ta vén rèm lên nhìn, thì ra là Mẫn Mẫn cách cách . Gã nô tài dẫn nàng tới vội thỉnh an ta, ta cho hắn đứng dậy, hắn lại thỉnh an Mẫn Mẫn cách cách để cáo lui, rồi bỏ đi.
Mẫn Mẫn nhìn ta cười nói "Tới đây xem ngươi đỡ chút nào chưa" Ta cũng cười " Làm phiền cách cách bận tâm rồi, chỉ là lúc ấy bị chấn động một chút, đã sớm khoẻ lại rồi ạ". Nàng nghiêng đầu nhìn xuống đất, do dự một lát mới hỏi" Ngươi có thể đi ra ngoài một chút với ta chăng?".
Ta nghĩ bây giờ có ở lại trướng cũng chỉ có thể mệt mỏi chờ đợi thời gian, chẳng bằng cùng nàng đi ra ngoài một chút. Huống hồ hiển nhiên là nàng muốn tâm sự , vì vậy liền gật đầu đáp ứng.
Hai người chậm rãi bước đi. Nàng nhìn ta cười cười" Vừa rồi ta mới biết được, thì ra ngươi là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng nha " Ta cười một tiếng nói" Cái gì hồng hay không hồng, cũng chỉ là tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi" Nàng cười cười nhìn phía trước.
Nàng mấy lần nhìn ta định nói, rồi lại quay đầu. Ta cũng lẳng lặng đi theo, chờ nàng hỏi. Đi ra doanh trướng, người cũng dần dần ít gặp. Trầm ngâm một hồi lâu, nàng hỏi: "Thập tam a ka lần này vì sao không đến vậy?" Ta nghĩ, quả nhiên là vì thập tam, trả lời: "Tới hay không cũng không phải do thập tam a ka quyết định, việc này còn phải phụ thuộc vào Hoàng Thượng ạ." Nàng nghe xong, không trả lời, yên lặng đi tới.
Một lát sau nàng hỏi" Phúc tấn của Thập tam a ka có đẹp không?'. Ta thầm thở dài, chỉ một khúc ca thôi mà thập tam lại có thể khiến cho người con gái xinh đẹp nhất thảo nguyên này đem lòng tương tư. Nhìn nàng nói" Trong mắt ta, nàng ấy không có được vẻ đẹp như cách cách". Nàng vui vẻ hỏi" Ngươi nói thật chứ?" Ta nghiêm túc gật đầu, các nàng ấy dù sao cũng chỉ là những bó hoa được bó chặt bằng tơ lụa, nhất cử nhất động cũng đều theo khuôn phép. Mà Mẫn Mẫn lại là bông hoa tươi nở rộ, tự do giữa trời đất đại thảo nguyên này, theo gió bay lượn, khoe sắc toả hương.
Mẫn Mẫn chăm chú nhìn ta, hồi hộp hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta thô dã, không biết lễ nghi sao? Nhìn ngươi là biết ! Các ngươi nói chuyện không nhanh không chậm, không cao không thấp, cử chỉ thanh tú nhã nhặn."
Ta có phần ngây ra, không biết bản thân khi nào lại có thể từ ' dã nha đầu ' biến thành ' thục nữ ' ? Chẳng lẽ thật sự là "cư di khí, dưỡng di thể" ( Nơi ở biến đổi khí chất, ăn uống biến đổi hình thể ) ? Cuộc sống sáu năm trong cung làm ta cũng có được quý khí sao?
Nghĩ tới bèn cười lớn, tiếng cười trong trẻo – ngân vang giữa thảo nguyên, rồi nói: "Ta có phải thanh tú nhã nhặn hay không sợ rằng chính ta cũng không rõ! Nhưng có một điều ta có thể khẳng định, người tuyệt đối là một mỹ nhân!"
Mẫn Mẫn nghe xong, cũng không nhịn được cười rộ lên cùng ta, nói: "Ta đã thấy các nương nương cười đều rất đoan trang ôn nhu, không nghĩ tới ngươi cũng có thể cười to như vậy".
Bao lâu rồi ta chưa từng nghe tiếng con gái cười to như vậy ? Mà ta cũng đã bao lâu rồi không còn cười như thế nữa? Nữ tử trong Tử Cấm thành ngay cả nói chuyện cũng đều đè nặng! Trong lòng càng thêm yêu mến Mẫn Mẫn nhiều hơn ,thêm nữa nàng có thể coi trọng thập tam, cho thấy ánh mắt của nàng rất tinh tường, càng nghĩ lại càng thích nàng.
Suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không cần phải để ý tới tính tình của nàng. Vì vậy hỏi thẳng: "Người thích thập tam a ka sao?" Vui vẻ trên mặt Mẫn Mẫn thoáng ngưng lại trên mặt. Qua một hồi lâu, mới hỏi: "Rõ đến như vậy sao?" Ta cười trả lời: "Phi thường rõ ràng"
Nàng im lặng một lúc, đột nhiên nở một nụ cười tươi sáng chói , khiến cho ánh sao trên bầu trời dường như không cần phải toả sáng nữa. Nàng nhìn về phía chân trời, nói: "Đúng vậy! Lòng ta có hắn!" Nàng nghiêng đầu nhìn, ta cười khích lệ nhìn nàng.
Nàng quay đầu trở lại, nhìn về khoảng trời mênh mông đằng xa trong bóng đêm, nở một nụ cười ngọt ngào mà có vài phần phiền muộn, chậm rãi nói: "Ta chưa bao giờ nghe được tiếng ca đẹp đến như vậy. Hắn đứng đó nhìn ta ca hát, khiến trái tim ta chưa bao giờ đập nhanh đến thế. Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào cười như hắn, dường như đang cười, lại dường như không cười, dường như cái gì cũng không quan tâm, mà lại giống như một ngọn lửa, hơi ấm của hắn có thể lan toả tới ngươi!" Nàng nói xong, tâm tư dường như vẫn đang đắm chìm ở buổi tối hôm ấy – lúc mà nàng đã đánh rơi mất trái tim mình. Qua một hồi lâu, nàng vụt quay đầu nhìn ta, nghiêm túc nói: "Ta chưa bao giờ thấy một nam nhi nào giống như hắn!"
Tình yêu! Ta biết, ta hiểu ! Lại một lần nữa có người bị nó làm cho rung động ! Mặc kệ phía trước là cái gì, hiện tại nàng đang yêu, nàng vì tình yêu của mình mà vui sướng, mà buồn rầu.Ta chỉ biết cười nhìn nàng, chia xẻ cảm giác của nàng. Chỉ có người từng yêu mới biết được cảm giác ngọt ngào ê ẩm của nó. Nàng thấy ta cười, lại có phần xấu hổ, nghiêng đầu quay đi.
Ta nhìn nàng thật lâu, nói: "Thập tam A ka là một người đáng để yêu!" Nàng quay đầu lại nhìn ta, nụ cười sáng lạn như ánh bình minh. Trên mặt có chút kiêu ngạo và đắc ý. Cười được một lúc, sắc mặt dần dần ảm đạm xuống, ta nhìn nụ cười của nàng dần dần tan biến, chợt thấy căng thẳng. Nàng nói: "Có điều a mã không muốn ta gả cho hắn!" Ta vội hỏi: "Vì sao?"
Nàng cau mày, nói: "Ngươi đừng nói cho người khác!" Ta vội vàng gật đầu, nàng liền nói: "A mã nói nữ nhân trong Tử Cấm thành không mấy người có hạnh phúc . Hắn nói ta là hoa trên thảo nguyên, chỉ có ở thảo nguyên mới có thể nở rộ!" Lòng ta cũng dần dần trầm xuống, a mã nàng là thật tâm yêu thương nàng, ông ấy nói cũng không sai – ở trên thảo nguyên này nàng sẽ vĩnh viễn là công chúa, nhưng nếu nàng tới Tử Cấm thành, nàng cùng lắm cũng chỉ là một trong số phúc tấn của thập tam mà thôi. Hơn nữa ta bây giờ còn không biết ý tứ của thập tam , ai có thể chắc chắn thập tam sẽ yêu thương nàng chứ? Lại nghĩ tới tương lai Thập tam sẽ bị giam cầm, càng thấy đen tối.
Nàng nhìn ta sắc mặt ảm đạm, buồn bã cười một tiếng, nói: "Vốn ta không muốn tin những lời a mã nói , nhưng bây giờ nhìn ngươi, xem ra lời a mã đều là sự thật rồi" . Ta đưa tay cầm lấy tay nàng mới phát hiện cả hai bàn tay đều lạnh lẽo, chẳng ai có thể sưởi ấm được cho ai.
Hai người nắm tay, yên lặng đi tới. Nàng hỏi: "Ngươi có người trong lòng không?" Lòng ta thầm đau xót, không biết nên trả lời thế nào. Đang do dự, đột nhiên nghe được âm thanh huyên náo, vô số ngọn đuốc đang chuyển động trong bóng đêm. Thầm hoảng sợ, đấy không phải chỗ bọn họ gặp mặt sao? Cất bước chạy vội tới chỗ đám người đó. Mẫn Mẫn tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chạy theo ta, hỏi" Làm sao vậy?". Nắm chặt tay, không muốn trả lời,chỉ biết đem hết sức lực toàn thân ra mà chạy.
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)