Chương 17
Ta cố ngoái đầu lại thì thấy một nam tử trên mặt đầy râu ria, mặc phục trang của người Mông Cổ, đội một chiếc mũ dạ đang ngồi bên cạnh, một tay khoác lên vai còn một tay che miệng ta lại. Hoảng sợ, không ngờ có người dám làm càn ngay trong doanh trại của hoàng đế! Đang giãy dụa, hắn có vẻ bất đắc dĩ nhìn ta, vừa định mở miệng nói chuyện, ta đột nhiên cảm giác được ánh mắt hắn ánh vô cùng quen thuộc, động tác cũng dần chậm lại nhìn kỹ hắn lần nữa, trong lòng càng thêm kinh hãi, là Thập tứ a ka!
Hắn nhìn phản ứng của ta, biết ta đã nhận ra hắn là ai , nhìn ta nhếch miệng cười một tiếng, liền bỏ tay che miệng ta ra . Vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy về phía màn trướng, ló đầu nhìn ra bên ngoài thấy bốn phía không có người nào lại nhanh chóng trở về, nhìn quanh phòng rồi kéo hắn tới phía sau bình phong, ngồi xuống hít sâu hai cái, lúc này tâm trí mới tạm trở lại yên tĩnh một chút.
Hắn dường như chẳng quan tâm đến sắc mặt căng thẳng của ta, miệng vì bị bộ ria mép che khuất nên không thấy rõ lắm nhưng trong mắt chắc chắn là đang cười. Ta gằn giọng hỏi: 'Ngươi điên rồi! Ngay cả thánh chỉ mà cũng dám làm trái. Hoàng thượng lệnh cho ngươi ở lại trong kinh thành, ngươi lại dám liều mạng đến đây. Ngươi không sợ Hoành thượng tức giận sao?'
Hắn chỉ khẽ cười không đáp, ta lại hỏi: 'Sao ngươi không ở yên trong kinh chứ?' Hắn nhìn ta thanh âm khàn khàn nói: "Ta tới là muốn gặp Bát ca, nhưng bốn phía nếu không phải là người của Hoàng A Mã thì cũng là người của Thái tử gia, họ đều quen thuộc với ta, chỉ sợ trông thấy bóng lưng cũng sẽ sinh nghi. Vì thế ta đành tìm ngươi để nghĩ biện pháp." Ta run sợ một hồi, trong đầu nhanh chóng nhớ lại xem năm nay trong lịch sử sẽ có chuyện gì xảy ra; suy nghĩ hồi lâu, đầu óc vẫn trống rỗng. Đối với những người hiện đại vốn không nghiên cứu lịch sử Thanh triều như ta, cùng lắm cũng chỉ biết được hướng đi cơ bản của lịch sử, còn những chi tiết cụ thể phát sinh hằng năm sợ rằng chẳng mấy người nói được. Nghĩ tới, mãi đến năm Khang Hi năm mươi mốt Thái tử mới bị phế một lần nữa, thì hiện tại có thể phát sinh chuyện gì? Đành hỏi: 'Trong kinh đã xảy ra chuyện gì sao?' Hắn nhìn ta nói: ' Không có chuyện gì lớn. Ta chỉ có chút việc cần bàn bạc với Bát ca. Thông qua thư thì sợ có người xem lén, thêm nữa thư từ một hồi cũng không nói rõ được, lại hao phí công sức' Ta còn muốn hỏi tiếp nhưng hắn lại nói: 'Cụ thể sự việc như thế nào có nói ngươi cũng không hiểu, nên đừng hỏi làm gì nữa!' Sau khi nói xong dừng lại một chút rồi nói thêm: ' Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.'
Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy bộ râu quai nón trên mặt thật sự chướng mắt đột nhiên đưa tay muốn dứt xuống. Hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh. Ta rút tay lại nói: 'Ta phải nghĩ kĩ xem làm thế nào mới có thể tránh tai mắt kẻ khác để các ngươi gặp mặt' Ánh mắt hắn tràn đầy vui vẻ nói: 'Ta biết ngươi sẽ có biện pháp mà!' rồi thoáng nhìn qua tay ta thì kinh ngạc hỏi: 'Tay ngươi làm sao vậy?' Ta trả lời: 'Lúc học cưỡi ngựa không cẩn thận nên bị thương' Hắn nhìn kĩ vài lần, hơi nhíu mày nói: 'Bát ca lại đau lòng rồi!'. Ta trợn mắt nhìn hắn, không nói gì.
Ta vừa nhìn bộ râu của hắn vừa suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh mấy người trên TV lúc trước từng xem, nhịn không được bắt đầu cười rộ lên, càng nghĩ càng buồn cười, lại không dám cất tiếng cười to, tay ôm bụng, cười đến mềm cả người, gục trên đệm.
Thập tứ không biết ta vì sao ta đột nhiên cười, huých nhẹ ta hỏi: "Cười cái gì vậy ?"
Ta cố nén cười nói: "Ta có một ý kiến rất hay, nhất định có thể làm cho mọi người không nghi ngờ." Vừa nói vừa tiếp tục cười.
Hắn cúi đầu 'hừ' nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng biết nhất định không phải ý kiến hay ho gì, nhưng cứ nói ra xem nào!" Ta vẫn vừa cười vừa nói: "Không bằng đem ngươi hóa trang thành nữ tử, cho dù có người nhìn thấy Bát a ka và ngươi, hắn nằm mơ cũng thể nghĩ đến đường đường Thanh triều Thập tứ a ka lại giả trang thành nữ nhân." Trong đầu nghĩ tới hài kịch Hông Kông lúc trước từng xem, nhìn thập tứ... từ trên xuống dưới ... nghĩ tới hắn mặc váy, tô son trát phấn, chuốt mi vẽ môi giống như một nữ nhân, thì cười đến không thở nổi.
Thập tứ nghe xong, đầu tiên là sững sờ, không dám tin ta dám nói điều đại bất kính như thế với hắn, dù sao hiện tại vẫn là tư tưởng trọng nam khinh nữ, mặc trang phụ nữ nhân là một việc vô cùng xúi quẩy. Qua một lúc, hắn lắc đầu, bản thân cũng bắt đầu cười rộ lên, đưa tay véo mặt của ta, nói: "Hôm nay nhất định phải trị tội ngươi ! Dám đùa cợt ta!" Ta vừa tìm chỗ trốn, vừa nói: "Ta sai rồi! Ta sai rồi!". Hắn đùa vài cái, rồi rút tay trở về.
Hắn ngồi thẳng người, yên lặng suy nghĩ, ta thấy sắc mặt hắn có vẻ nghiêm trọng, ngừng cười lại, nói: "Đừng nghĩ nữa , chỉ trêu chọc ngươi thôi mà!Nếu thật sự để ngươi giả trang làm nữ nhân, ta đây có mười đầu cũng không đủ chém. Hơn nữa chuyện này cũng không phải khó như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi"
Vẻ mặt hắn lúc này mới dãn ra. Ta nhìn hắn thở dài. Hắn khó hiểu nhìn ta, ta nhìn hắn nghiêm túc nói: "Bát gia có được một đệ đệ như ngươi, kỳ thật so với cái gì cũng đều là vô giá." Sắc mặt hắn liền có phần ảm đạm nói: "Nhưng Hoàng a mã lại mắng ta "cũng chỉ là nghĩa khí của đám giặc cướp Lương Sơn Bạc mà thôi"." Lời của Khang Hi ta cũng không dám bình luận lung tung, chỉ nhìn hắn cười, nhún vai không cho là đúng.
Hắn hơi hơi lắc đầu, thở dài nói: "Còn tưởng rằng ngươi ở trong cung đã thay đổi, không nghĩ tới vẫn như vậy!". Ta hỏi: "Buổi tối ngươi định nghỉ ở đâu?". Hắn nói: "'Tùy tiện kiếm một chỗ cũng xong"
Nói xong, hắn định rời đi, nói: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ, buổi tối ta sẽ quay lại.". Ta kéo hắn lại nói: "Ngươi cứ đi đi lại lại như vậy chỉ gây thêm chú ý mà thôi, ta vốn thích thanh tĩnh, nên trong trướng ngày thường ít có người lui tới. Không bằng ở lại chỗ của ta đi. Buổi tối ta nghĩ cách giúp ngươi gặp Bát a ka."
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: "Ai ở cùng ngươi?" Ta trả lời: "Ngọc Đàn. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nghĩ cách bảo nàng tránh đi. Với lại nàng và ta có tình cảm rất tốt." Thập tứ nghe xong, vừa suy tư vừa nhẹ giọng thì thầm: "Ngọc Đàn!", sau đó gật đầu, lại ngồi xuống.
Ta nghĩ hắn mấy ngày nay ở bên ngoài, vì tránh tai mắt của người ta, chỉ sợ là ăn không ngon ngủ không yên. Tiếng nói cũng có một chút khàn khàn, nên đứng dậy đi ra ngoài lấy một ít điểm tâm cùng một bát sữa nóng hoà mật ong. Lúc đi vào đã thấy hắn nằm nghiêng trên thảm ngủ thiếp đi nên vội nhẹ nhàng mà bước, khe khẽ đặt khay đồ lên bàn, hắn nghe được tiếng động giật mình ngồi dậy, ta vội nói: "Nằm xuống ngủ đi! Ta ở bên ngoài coi chừng, không có việc gì đâu" Vừa nói, vừa mang tới cho hắn chăn gối, hắn cũng không nói nhiều, nằm xuống, ta cầm tấm chăn mỏng đắp cho hắn rồi đi ra ngoài.
Tỉ mỉ đánh giá, bởi vì cách bức bình phong, từ gian ngoài nhìn vào cũng không nhìn thấy được bên trong. Xác định không có vấn đề gì mới tiện tay cầm lấy một quyển sách, tựa vào đệm ngồi đọc. Kỳ thật cũng chỉ là giả bộ, bởi thế mà một chữ cũng đọc không vào.
Trong đầu đang suy nghĩ làm như thế nào để Thập tứ gặp Bát a ka mà không bị ai chú ý, xem ra buổi tối ta phải đích thân đi một chuyến, thì ngoài trướng có người kêu lên: "Nhược Hi cô nương?" Ta giật mình, nhất thời đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay.
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)