Chương 16
Ta nghe xong, trong lòng như có niềm tin, vội vàng giữ chặt ngựa. Hắn cũng không ngừng ở bên gọi tên ta: "Nhược Hi, Nhược Hi..." – một lần lại một lần, nặng nề và mạnh mẽ, làm ta biết hắn luôn ở bên cạnh ta. Tất cả sợ hãi trong ta vì từng tiếng "Nhược Hi" này mà dần dần lắng xuống, ta biết hắn khẳng định sẽ không để ta có chuyện. Trong lòng bắt đầu nảy sinh hy vọng, khí lực dường như cũng trở lại trên tay.
Hắn dùng roi ngựa tóm lấy dây cương của ta, sau đó từ từ ghìm cương lại,vừa nói với ta: "Nhược Hi, buông một tay ra trước... nắm lấy cổ ngựa đi." Ta cảm giác ngựa chạy có chút chậm dần, không còn cuồng dã như lúc trước, chậm rãi buông tay trái ra, cố gắng ôm lấy cổ ngựa. Hắn nói tiếp: "Nốt tay kia đi."
Chờ ta hai tay ôm được cổ ngựa, hắn chậm rãi dừng dây cương, ngựa cũng từ từ đứng lại. Ta còn chưa kịp mở mắt đã cảm giác một đôi tay đang bế ta xuống ngựa, tứ chi của ta như nhũn ra, không đứng thẳng nổi, chỉ có thể dựa vào lòng hắn.
Lúc này Mẫn Mẫn cách cách cũng cưỡi ngựa đến nơi, không chờ ngựa đứng lại đã nhảy xuống, vội vàng hỏi: "Ngươi có làm sao không?" Ta liền đáp: "Không có chuyện gì đâu." Nàng vỗ vỗ ngực, nói: "Làm ta sợ quá! Sao ngươi lại thả dây cương ra thế?"
Ta cảm thấy trên người cũng dần có khí lực trở lại, vội đứng thẳng người dậy. Hắn cũng buông lỏng tay đỡ ta, hơi lui về đứng đằng sau . Cảm giác an tâm và ấm áp có phải cứ như vậy mà dần mất đi? Sao ta lại thấy có gì đó hụt hẫng chứ?
Mẫn Mẫn cách cách nhìn sắc mặt ta có chút kỳ là , liền ân cần hỏi han: "Ngươi không thoải mái chỗ nào sao?" Ta vội vàng lắc đầu, nàng cười nhìn Bát a ka, nói: "Mẫn Mẫn còn chưa thỉnh an Bát a ka đâu!" Bát A ka mỉm cười nói: "Miễn đi!" Mẫn Mẫn cũng cười một tiếng, chẳng có vẻ gì thực sự muốn thỉnh an. rồi cười nói: "Nhờ gặp được Bát a ka, bằng không Mẫn Mẫn đã gây họa rồi!" lại nhìn ta nói: "Hôm nay sợ là không học được nữa rồi, ta đưa ngươi trở về thôi!"
Ta nhìn xung quanh một vòng, nơi này có vẻ cách doanh trại rất xa , không khỏi rầu rỉ, chẳng lẽ muốn trở về là trở về liền được sao ? Ta hiện tại đã chẳng còn chút hơi sức nào. Mà cần phải đi bao lâu đây? Cưỡi ngựa ư, ta hiện tại hồn còn chưa định, cưỡi thế nào đây.
Mẫn mẫn nhìn sắc mặt khó khăn, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi cùng ta cưỡi chung một ngựa nhé!". Ta đang muốn đáp ứng, Bát a ka lại nói: "Không cần phiền phức như vậy, ta cũng vừa lúc phải đi về, nhân tiện đưa Nhược Hi về là được rồi. Cách cách cứ tiếp tục cưỡi ngựa đi!" Ta cảm giác được có gì không quá thỏa đáng, cố gắng nói 'không', nhưng chỉ môt tiếng 'không' vậy mà mãi chẳng thốt ra được, sau đành im lặng. Mẫn Mẫn nhìn ta không có phản ứng gì, cười nói: "Vậy đa tạ Bát a ka !" Nói xong, quay người trèo lên ngựa, rồi nói với ta: "Rảnh rỗi ta lại đến thăm ngươi." Sau đó giương roi giục cho ngựa chạy.
Ta lẳng lặng đứng, Bát a ka cũng đứng lẳng lặng ở phía sau. Một lát sau, đã không nhìn thấy rõ Mẫn Mẫn nứa . Bát a ka cầm lấy tay của ta nhìn qua, không khỏi cau mày, hỏi: "Đau lắm không?" . Ta cũng giật mình khi nhìn tới, hai tay vì dùng sức quá mực, hiện tại đều bị bờm ngựa làm cho xanh tím.
Ta vừa lắc đầu, vừa muốn rút tay về – tay hắn càng giữ chặt không buông, có điều lại nắm đúng chỗ bị thâm tím khiến ta đau nhói, đành 'a' lên một tiếng. Hắn lập tức thả tay, ta mới nhân tiện mà rút về. Hắn nhìn ta thở dài, nói: "Ta phải làm gì với ngươi đây?". Ta nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.
Hắn lên ngựa, đặt ta vào trong lòng, xung quanh mênh mông có trời xanh mây trắng, cỏ xanh tươi, gió dịu dàng, trái tim ta cũng trở nên mềm yếu, thầm nghĩ , cho ta được phóng túng một lần đi! Một lần này thôi! Quên đi hắn là Bát a ka! Quên đi hắn đã có thê tử! Quên đi cả lý trí của ta! Chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng tựa vào lòng hắn.
Hắn cho ngựa chậm rãi chạy, ta nhắm mắt lại, cảm giác cằm hắn đang tựa trên đầu ta, khiến ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Như có chút tê dại đang khẽ khuấy động lòng ta. Một tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, một tay nắm dây cương, ta cảm thấy tưạ như cả thế giới đang là của ta vậy. Chúng ta có thể vĩnh viễn như thế này, cứ cưỡi ngựa như vậy mà đi tìm hạnh phúc của ta.
Đang chìm đắm trong hạnh phúc mơ hồ của mình, hắn nhẹ giọng nói bên tai: " Trong lòng ngươi có ta" Ngữ khí của hắn là khẳng định chứ không còn nghi vấn nữa. Ta lập tức mở mắt, nhìn xa xa, nhưng trước mắt ta đều là một mảnh sương mù trắng đục. Những lời của hắn khiến trong lòng liền nổi sóng, lý trí đang nói với ta là ' không có ', ' không có ', có điều hai chữ, ' không có' không làm sao mà nói lên lời.
Hắn đợi một hồi lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười, mãnh liệt ôm chặt ta vào trong lòng, cười khẽ bên tai ta nói: "Trong lòng ngươi có ta" ,nói xong lại nhẹ thở dài thật sâu! Sau lại thì thầm : "Trong lòng ngươi có ta". Tiếng than này như đánh thẳng vào lòng ta, khiến trái tim trở lên ê ẩm, đau quá đi. Nước mắt cũng dần dâng lên,nhưng vẫn đang cố đấu tranh, không cam lòng mà rơi xuống. Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Rất nhanh đã tới doanh trại. Hắn xuống ngựa, sau đó bế ta xuống. Trong mắt hắn tràn đầy vui vẻ, cứ mãi nhìn ta. Ta cúi đầu yên lặng đứng, không có một chút dũng khí nhìn lại hắn. Bị hắn nhìn cực kỳ không thoải mái liền quay người lại bước nhanh về hướng trướng. Hắn ở phía sau vừa cười vừa dắt ngựa đuổi theo.
Hắn túm túm ống tay ta khiến ta chậm bước lại. Ta mặc dù bước chậm lại, ánh mắt vẫn chỉ là nhìn chăm chú phía trước. Hắn nhìn ánh mắt ta bất an, bèn chuyển đề tài, mỉm cười hỏi: " Sao lại cùng Mẫn Mẫn cách cách ở chung một chỗ?" Ta trả lời: "Vừa mới gặp nàng, nàng thấy ta muốn học cưỡi ngựa, hảo tâm định dạy ta. Có điểu thật lòng cảm ơn ngươi, may mắn gặp được ngươi." Hắn nói: "Ta lúc ấy vừa dịp đi qua, thoáng nhìn xa xa thấy bóng người ngồi trên lưng ngựa giống như ngươi, liền chạy tới nhìn xem. Lúc ấy còn có chút do dự có nên tới gần hay không, thật may đã tới!" Ngừng lại, rồi chậm rãi nói: "Lần sau muốn học, ta tới dạy ngươi".
Dọc đường đi có mấy người thấy hắn liền tới tấp thỉnh an tránh đường, hắn đem ngựa giao binh sĩ để bọn họ dắt ngựa về chuồng. Ta thỉnh an cáo lui, hắn cúi đầu yên lặng suy nghĩ, ôn nhu nói: "Đi thôi!". Ta xoay người vội vã trở về trướng của mình.
Vào trong trướng, cũng chẳng cần kìm nén bản thân thêm nữa, gục trên thảm, nhắm mắt lại, trong lòng lại cảm thấy đau đớn. Đúng vậy! Lòng ta có hắn, ta làm sao có thể không có chút cảm động nào với nỗ lực sáu năm này của hắn chứ? Chỉ là ta không có can đảm đối mặt với thứ tình cảm này. Ta có quá nhiều e ngại cùng so đo, mà hắn – thì lại có quá nhiềù nữ nhân cùng dã tâm.
Lẳng lặng ngồi, cũng không biết qua bao lâu. Đột nhiên cảm giác một người nhẹ vỗ vào vai ta, một giọng đàn ông khàn khàn mà ta chưa từng nghe thấy bao giờ : "Nhược Hi ", ta kinh hãi, thất thanh định hô lên, miệng liền bị che lại. Thanh âm liền cúi sát bên tai nói: "Là ta!"
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)