Chương 6
Cũng sắp lập thu, có điều nhiệt độ vẫn không giảm, thậm chí còn thêm mấy phần khốc liệt, lại cùng với "nắng gắt cuối thu" sắp tới làm cho thời tiết càng không chịu nối. Khang Hi quyết định khởi giá tới biên ngoại, vừa để tránh nhiệt, vừa để rèn luyện thân thể, không thể ru ngủ các hậu nhân người Mãn quên đi xuất thân của mình. Tuy hành trình đi ra ngoài Trường thành lần này có nhiều chuyện lớn phát sinh, có điều ta nhớ kỹ trừ Đại a ka và thái tử có chuyện không may ra, những ngừơi khác đều là hữu kinh vô hiểm( bị đe doạ nhưng không nguy hiểm). Chỉ cần bản thân cẩn thận một chút, như vậy sẽ không gặp phải chuyện gì phiền phức. Lại muốn có thể nhìn thấy phong cảnh biên ngoại cũng với tận hưởng không khí thoáng mát nơi thảo nguyên, nên ta vẫn hy vọng mình sẽ được đi theo.
Còn đang cân nhắc xem nói thế nào với Lý Đức Toàn cho ta đi cùng, Vương Hỉ đã tới thông báo cho ta chuẩn bị trà cụ để tuỳ giá( đi theo đoàn của hoàng đế) đi biên ngoại. Thầm nghĩ đang cầu còn chẳng được, lập tức vui vẻ đi chuẩn bị đồ dùng. Trước lúc lên trung học ta vẫn sống ở Tân Cương, vì vậy rất có cảm tình với những mảnh đất mà chỉ cần liếc mắt đã nhìn tới tận chân trời như thế. Biển thì ta đã từng đến, còn đại thảo nguyên thì ta vẫn chưa được đặt chân tới. Không nghĩ rằng ở hiện đại, phương tiện giao thông phát triển cũng không thực hiện được nguyện vọng của mình, bây giờ lại có thể trải nghiệm ở cổ đại.
Thừa dịp hôm nay không phải phiên trực của mình, ta đem đồ dùng ra chuẩn bị một chút. Đang cúi đầu gấp quần áo, nghe thấy hai ba tiếng gõ cửa, vẫn cúi đầu sắp xếp , thuận miệng nói" Vào đi" , nhưng cửa không được mở ra như ta nghĩ. Để y phục xuống, nhìn cửa, nói tiếp "Vào đi", ngoài cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, ta bực bội đi ra mở cửa, thu vào mắt cùng với ánh nắng bên ngoài là sự xuất hiện của bát a ka . Mặc một thân trúc thanh( màu xanh của trúc chăng ^^), tư thái thanh tao lịch sự đứng dưới tàng quế hoa trong viện, khẽ mỉm cười nhìn ta đứng ở cửa. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên mặt hắn, làm cho nụ cười kia càng thêm phần ấm áp, khiến cho lòng ta dường như cũng nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời.
Ta đứng ngây ở cửa nhìn hắn một hồi, hắn cũng lẳng lặng nhìn ta. Một lúc sau mới có phản ứng lại, bước tới thỉnh an hắn. Hắn mỉm cười nhìn ta nói" Đây là lần đầu tiên tới chỗ ở của ngươi, cũng thật là thanh tĩnh". Ta có phần kiêu ngạo nói" Ta hiện tại dù gì là nữ quan đứng đầu, nơi ở cũng không thể khó coi được". Hắn cúi đầu yên lặng cười, ta cũng không nhịn được nở nụ cười theo.
Cười một hồi, ta nói "Viện này là ta ở cùng với Ngọc Đàn, hôm nay nàng ấy đang trực" Sau khi nói xong, cảm thấy dường như mình đang ám chỉ điều gì, mặt không khỏi đỏ lên một chút. Hắn vừa cười nói" Ta biết". Ta cúi đầu nói dạ, lại càng cảm thấy xấu hổ. Giả vờ lơ đãng bắt lấy một nhánh cây ngắm nhìn.
Trong lòng nhớ tới bộ dạng xa cách của thập tứ gần đây, rồi cả thái độ thường thường của bát a ka, rất muốn nhân dịp này mà hỏi hắn đã nghĩ như thế nào, Chỉ là lúc này đứng bên cạnh hắn, nghĩ đến khó có cơ hội được ở cùng một chỗ, trong ngày hè sáng rỡ này lại làm cho người ta tràn ngập ấm áp, cái gì cũng không muốn hỏi nữa.
Qua một hồi, hắn nói "Lần đi biên ngoại này, ta muốn ở lại kinh thành" Ta cúi đầu đáp "Vâng" một tiếng, hắn lại nói "Đây là lần đầu tiên ngươi ban giá đi theo, thời gian đi lại dài, đi đường phải cẩn thận" Ta lại "Vâng" một tiếng. Suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói" Yên tâm đi! Ta đã ở trong cung năm năm rồi, không còn là người mới vào cung năm xưa,cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng phải nhắc nhở, chuyện gi có thể làm, chuyện gì không thểm, ta đều đã nhớ kỹ rồi" Hắn nhìn mắt ta, cười gật đầu, tiện đà lướt mắt nhìn phía sau ta, nói" Mấy năm nay ngươi làm việc so với ta nghĩ tốt hơn nhiều. Ta chưa bao giờ nghĩ đến Hoàng a mã và Lý Đức Toàn lại coi trọng ngươi đến thế. Nói xong, im lặng một hồi, quay lại nhìn ta, nhẹ nhàng cười nói" Chỉ là ta cũng rất lo lắng, lo tới một ngày tính tình quật cường của ngươi lại nổi lên" Ta trầm mặc một hồi, thở dài nói" Làm tốt lắm, như vậy mới có thể giúp được chính mình nhiều hơn" ,thoáng cười, " Bằng không nếu ngươi nửa năm nữa tới đây, cũng chưa chắc thấy ta ở chỗ này, càng không thể chậm rãi ở nơi này nói chuyện". Hắn khẽ mỉm cười nói" Muốn có thành công đều phải nỗ lực" Lòng ta chợt nhảy lên, rất muốn hỏi hắn thành công mà hắn muốn là cái gì, hoặc vì mong muốn chuyện này mà nỗ lực như thế nào. Nhìn hắn cười cười, cuối cùng cũng không mở miệng, Chỉ nhìn hắn cùng cười một cái.
Hai người đang đứng bên nhau cười, một thái giám vội chạy tới trước cửa viện, kêu lên"Bát gia" Gọi xong cũng không đợi sai bảo, quay người bỏ đi. Bát a ka nói "Ta phải đi rồi" Ta gật đầu, không nói gì, hắn liếc nhìn ta một cái thật sâu, mới quay người bước đi.
Ta trơ mắt nhìn bóng hắn dần dần biến mất bên ngoài cửa viện, lui lại đằng sau, ngả đầu vào thân cây, cúi đầu thở dài.Thầm nghĩ, đúng vậy! Chính mình cũng không nghĩ bản thân lại có thể sống được vui vẻ như thế này, lúc mới vào cung, cũng không biết là bị ảnh hưởng sâu từ phim truyền hình hay từ lịch sử luôn cường điệu Hoàng cung là cái địa phương vô cùng đáng sợ, vì vậy mà lúc đó luôn trong tâm trạng ngàn lần cẩn thận, vạn lần thận trọng. Những việc mắt thấy tai nghe cũng luôn khiến ta dặn mình ngàn lần không được đạp nhầm bước sai! Bắt đầu với ý nghĩ luôn phải cẩn thận mà sống, sau đó mới chậm rãi cảm thấy nếu muốn thoải mái, thì chuyện của bản thân đừng cố mà lo nhiều, như vậy mới có thêm một chút tự do. Quyết định như vậy, thế nên càng cố vì bản thân mà tranh thủ thật nhiều. Trong cái quy tắc nghiêm ngặt của cung đình cũng cố mà tranh thủ cho mình chút tự do cùng tôn nghiêm.
Đang trầm tư, chợt nghe tiếng Vân Hương" Cô nương cát tường". Ta liền đứng thắng dậy, Vân Hương không biết đã vào sân từ khi nào, đang cúi người thỉnh an. Ta liền cho nàng đứng dậy, Vân Hương cười nói" Đồ đạc ta đem theo cũng ít, nên đã chuẩn bị xong rồi. Tới xem cô nương có cần giúp gì không?" Ta cười, dẫn nàng vào nhà , nói" Đồ ta mang theo cũng không nhiều lắm, có điều ngươi tới vừa đúng lúc, giúp ta nhìn xem ta có quên cái gì không vậy".
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)