Chương 5
Mặt trời cũng dần xuống núi, ngồi trên một phiến đá dựa người vào thân cây bên cạnh, mắt nhắm mắt mở nhìn đôi bướm đang dập dờn bay lượn ở bụi hoa phía trước. Thời tiết và khung cảnh khiến cho bụi hoa nhìn không còn rực rỡ nữa, có điều nhờ có đôi bướm đang bay lượn ở nơi này, lúc dừng lúc lượn, cùng bay cùng rơi, vô vàn ân ái dưới trời chiều, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm nhận được vẻ mỹ lệ.
Một thanh âm ngây thơ trong trẻo chợt vang lên" Ngươi đang làm cái gì vậy? Vì sao lại không động đậy?". Ta nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là một tiểu nam hài tầm sáu bảy tuổi, mập mạp, rất đáng yêu, quần áo trên người chứng tỏ thân phận của hắn cũng không thấp. Ta chỉ chỉ phía trước nói:" Đang nhìn con bướm" Hắn đi tới bên cạnh ta, gần như sóng vai bên ta, nhìn thoáng qua đôi bướm nói " Nhìn thế này có gì hay đâu, bắt con bướm chơi mới vui" Ta cười một tiếng, không để ý tới hắn nữa .
Hắn lại hỏi:" Ngươi là người của cung nào?" Ta vẫn nhìn chằm chằm đôi bướm, không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại" Thế ngươi là từ cung nào tới?" Hắn nói " Là ta hỏi ngươi trước mà?" Ta không quan tâm tới hắn, tiếp tục nhìn đôi bướm, một trước một sau, ngươi chạy ta đuổi dần bay đi, nếu ta cũng có thể cứ như vậy mà bay đi thì thật tốt biết bao. Hắn đợi một hồi, thấy ta không để ý tới hắn, đành nói" Ta là Ái Tân Giác La Hoàng Thời" Ta giật mình,vội quay lại tỷ mỉ nhìn hắn. Nghĩ tới đây sẽ là đứa con sau này bị Ung Chính biếm làm thứ dân, nhìn vài lần, lại chán nản, quay đầu lại.
"Ngươi không hành lễ với ta sao?" hắn hỏi. Ta nhìn lại hắn, thầm nghĩ mới nhỏ như vậy, đã biết phân biệt rõ ràng giữa nô tài và chủ tử, cười một chút" Ta hiện tại chưa thỉnh an ngươi, ngày sau còn dài, chờ ngươi lớn, ta sẽ hành lễ với ngươi" Hắn nghiêng đầu nhìn ta nói " Các cung nữ khác hiện tại đều hành lễ với ta" Ta nhìn hắn cười một cái, hỏi " Ai mang ngươi vào cung, sao giờ lại chỉ có một mình"
Hắn không có trả lời ta, tiếp tục hỏi "Ngươi là ai?" Ta thoáng run rẩy, không trả lời, hắn lại hỏi" Ngươi là ai?" Ta quay đầu ngắm nhìn trời chiều, nhìn sang bụi hoa cô đơn tĩnh mịch, thì thào tự hỏi "Ta là ai?" Là Mã Nhi Thái Nhược Hi, là Trương Tiểu Văn? Là cung nữ thanh triều? Là nữ nhân viên văn phòng. Nhất thời đầu óc đều trở nên hỗn loạn. 'Đúng vậy! Ta là ai nha. Ta cũng không biết nữa ' Ta nghiêng đầu hoang mang cười với hắn « Ta không biết ta là ai » Hắn như bị nụ cười của ta làm cho sợ, ngơ ngác nhìn ta.
Ta nhìn phản ứng của hắn, giật mình, lập tức nở một nụ cười hiền lành, đang định an ủi hắn, không thể để sai lầm nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng tới con trẻ. Một thái giám vội vã chạy tới » Ôi chủ nhân của ta, nô tài tìm ngài mãi, người sao lại chạy nhanh như vậy, chớp mắt đã chạy tới đây rồi »
Ta nhìn qua, thấy tứ a ka đang bước nhanh tới từ phía sau, lập tức đứng dậy thỉnh an. Tứ a ka lại gần, xem qua Hoàng Thời, lạnh giọng hỏi » Có chuyện gì xảy ra" . Hoàng Thời như có chút sợ, thấp giọng nói » Con nói chuyện với nàng một chút thôi ạ ». Đột nhiên nhớ ra cái gì, lại cao giọng » A mã, nàng không chịu thỉnh an con, lại còn nói không biết mình là ai ».
Ta vừa nghe liền giật mình, ngươi được lắm Hoàng Thời, không biết phân biệt thị phi,lời nói nhảm mà ngươi cũng để tâm, chẳng trách bị người ta lợi dụng. Chẳng biết phản ứng thế nào, chỉ có thể chọn cách không phản ứng, đứng im lặng.
Tứ a ka nói với thái giám bên cạnh "...đem Hoàng Thời về chỗ nương nương trước đi » Thái giám dạ một tiếng, rồi cúi xuống cõng Hoàng Thời mang đi. Hoàng Thời trước lúc rời đi như định nói với ta điều gì, có điều nhìn sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, cũng không dám lên tiếng, để cho thái giam mang đi.
Vốn tưởng rằng tứ a ka cũng cùng Hoàng Thời rời đi, chỉ là không nghĩ đến hắn lại vẫn đứng đó bất động. Nghĩ tới lúc này muốn lui đi, cũng chưa chắc được như ý muốn, đành lưu lại xem hắn định nói gì. Vì vậy cúi đầu nhìn bóng cây bị trời chiều làm cho dần ngắn lại, cứ lặng lặng đứng.
Hắn im ắng một hồi, lạnh nhạt nói " Lần sau nếu muốn biết về chuyện của ta, không ngại cứ trực tiếp đến hỏi ta ». Lòng ta nhảy một cái, rồi oán giận thập tam, muốn nhờ hắn để biết một chút chuyện liên quan tới tứ a ka, hắn đã không trả lời được lại còn làm cho tứ a ka biết là sao. Sớm biết vậy đã không hỏi hắn. Bây giờ phải trả lời thế nào đây ?
Hắn nhìn thấy ta không có một chút phản ứng, bước tới ngồi trên phiến đá ta vừa ngồi, nhìn về bụi hoa phía trước, chậm rãi nói » Ta thích uống nhất là trà thái bình hầu khôi, điểm tâm thích ăn nhất là ngọc khấu cao, khung cảnh muốn ngắm nhất là trời xanh sau cơn mưa, thích đồ sứ trắng thuần không hoạ đồ, thích chó, ghét mèo, ghét đồ cay, không thích uống nhiều rượu,...Hắn thoáng ngừng lại, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói » Những cái này chắc thập tam cũng đã nói cho ngươi rồi, Có điều những chuyện về ta rất nhiều, ta hiện tại chỉ có thể nhớ ra chừng này, Nếu ngươi muốn biết thêm thì bây giờ hỏi đi".
Ta như mọc rễ luôn ở nơi đó, không biết nên phản ứng thế nào. Thái độ này của hắn là có ý gì chứ. Ta có cần quỳ xuống đất nhận tội cầu xin sự tha thứ hay không đây. Hay phải nhân cơ hội này đem mọi thứ thắc mắc ra hỏi hết. Kỳ thật tâm tư của ta rất đơn giản, chỉ biết là trong cung có hai người tuyệt đối ta không thể đắc tội, một người là Khang Hi còn một người là hắn- tứ a ka. Những thứ Khang Hi yêu thích hay kiêng kị, các sư phụ đã dặn dò tới trăm ngàn lần, có điều những thứ yêu thích hay kiêng dè của Tứ a ka đều không làm sao biết được, nghĩ tới thập tam quan hệ với hắn rất tốt, chắc là sẽ biết, nên mới đi hỏi thập tam. Chỉ là thập tam kinh ngạc nhìn ta « Đại lão gia của ta, ta làm sao biết được mấy chuyện này » Ta vùng vằng « Mặc kệ. Dù sao ngươi cũng phải giúp ta tìm hiều xem », rồi cẩn thận dặn dò hắn mấy thứ này chỉ cần lén nghe thôi, đừng để cho người khác biết. Kết quả thì sao ? Thập tam hắn đem chuyện của ta giao biến thành thế này đây. Aiz !
Nghĩ tới đây, chợt thấy việc đã đến nước này, không hỏi cũng không được, không có kết quả gì mới là mất công. Vì vậy, từ từ hỏi « Màu sắc ghét nhất là gì ? » Hắn liền ngẩn ra, không thể ngờ tới là ta thực sự sẽ hỏi. Nghiêng đầu nhìn kỹ ta một lúc, rồi quay đầu trở lại nhìn về phía trước, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ » Màu đen ». Ta gật đầu tiếp tục hỏi :
« Huân hương ghét nhất ? » - Hắn rất nhanh trả lời -hương dành dành.
(Huân hương : loại hương phẩm nguyên gốc có mùi vị đặc trưng như hương cây cỏ, hương của trái cây, hương của tinh dầu, những loại này không cần thông qua một điều kiện nào như xông hay đốt để có mùi hương mà chính từ bản thân của loại hương đó tự nhiên toả hương )
« Hoa thích nhất ? » – mộc lan nơi đầm nước
"Trái cây thích ăn nhất" – Nho.
"Thời tiết cảm thấy vui vẻ nhất" – Trời mưa.
"Thời tiết cảm thấy khó chịu nhất"- Mặt trời chói chang.
........Ta cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, đại khái là giống như đang tìm hiểu hồ sơ của thần tượng ở hiện đại vậy,càng hỏi càng thuận miệng, sau đó lại có thể hỏi đến nơi muốn đi nhất là nơi nào, chuyện vui vẻ nhất lúc nhỏ là gì, chuyện gì làm cho xấu hổ nhất. Mà hắn như vậy lại có thể ta hỏi một câu hắn trả lời một câu. cuối cùng có một đống lộn xộn ở trong đầu, không biết được rốt cuộc là nhớ được những cái gì.. Sau đó, cũng không còn gì để hỏi nữa, ta ngậm miệng vào, ngừng lại.
Trời lúc này cũng đã tối đen, hai người đều im lặng một lúc, ta cúi người "Những chuyện nô tỳ muốn biết đều đã hỏi xong rồi. Bối lạc gia nếu không có chuyện gì nữa, nô tỳ xin được cáo lui". Hắn đứng dậy, nhìn ta một hồi, lạnh nhạt nói" Đi đi". Ta liền đứng dậy, vội vã bước đi.
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)