Chương 3
Hôm qua mặc dù trực đêm tới sáng, buổi sáng cảm thấy có chút hoa mắt, thiếu ngủ, ban ngày cũng không dám ngủ nhiều, sợ ban đêm không ngủ được, lại liên luỵ sang ngày hôm sau. Nghiêng người dựa vào tháp thượng, tiện tay cầm một bản "Chử tuyền tiểu phẩm "(sách nấu ăn gì đấy ) rồi gục dưới đèn đọc.
Hiện tại sách ở trên án tất cả đều là liên quan tới trà, ta hoàn toàn mang hết sức lực ra để làm công việc này. Vịêc ăn, ở , tiền lương, phúc lợi tất cả đều tốt, chỉ là không có nhiều tự do, quy củ lại nghiêm ngặt, làm sai một việc cũng khiến cho thân thể bị trừng phạt thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Có điều ở nơi này năm năm cũng đủ để ta hiểu được một số quy tắc của trò chơi, từ trong quy củ mà tìm kiếm tự do. Ta luôn cố làm tốt nhất công việc được giao, dù không phải được đào tạo từ đầu để làm việc này, nhưng hiện tại ở trong cung nếu đề cập tới phương diện trà này, cũng không có ai dám xem thường ta.
Đang đọc chợt nghe Vương Hỉ ở ngoài cửa thấp giọng hỏi" Tỷ tỷ có ở trong phòng không?" Ta ngồi dậy,nói "Đèn vẫn sáng, người đương nhiên là ở trong phòng, có chuyện gì vậy?" Vương Hỉ trả lời " Sư phó của ta mời tỷ tỷ đi có chút chuyện". Ta nghe xong, bỏ sách xuống, chỉnh trang lại y phục, đầu tóc, tắt đèn, kéo cửa ra ngoài.
"Vạn tuế gia đang bị cái gì đó của Tây phương làm cho say mê mãi không rứt, sư phó của ta dò ý nhiều lần muốn truyền ngự thiện, vạn tuế gia chỉ tuỳ ý nói được, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, giờ cũng đã muộn lắm rồi. Sư phó mời cô nương qua xem xem có biện pháp gì không"
Ta thầm cười một tiếng, thật sự là "Biết lắm khổ nhiều". Nhớ rõ lúc mới tiến cung được nửa năm, một tối trực tại Noãn các, Khang Hi phê duyệt tấu chương tới tận đêm khuya. Trước đó cũng không phải chưa có chuyện như vậy, chỉ là dạo gần đấy Khang Hi cũng đã ba bốn ngày thức đêm xử lý công văn, Đại thái giám Lý Đức Toàn ở bên lông mày cũng đã nhíu chặt lại, lo lắng cho thân thể của chủ tử, mà lại không dám mở miệng, chỉ có thể đau lòng đứng ở bên.
Ta lúc ấy vẫn còn thấy mới mẻ, ngây thơ, nghĩ tới việc làm một minh quân thiên cổ cũng không phải dễ làm, vụng trộm đánh giá Khang Hi. Dù sao cũng đã qua năm mươi tuổi, hơn nữa đã mấy ngày liền thức đêm, buổi sáng lại phải dậy sớm thượng triều, khuôn mặt đã sớm tiều tuỵ. Cũng không biết lúc ấy có phải bị quỷ mê tâm hồn, hay là làm sao, trên mắt sớm đã thấy cay cay, nhớ tới lúc trước phụ thân dạy cấp ba đêm khuya vẫn phải ngồi soạn bài, chữa bài tập, đôi khi mẫu thân quá lo lắng bèn đi đến bên bàn ép phụ thân đi ngủ. Khang Hi chính là tuyệt đối không có thê tử như vậy.
Cứ nghĩ cứ nghĩ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu óc như bị mê loạn, lại có thể mở miệng nói" Cứ chậm rãi thôi. Còn phải nghỉ ngơi nữa. Bằng không mệt chết rồi, càng làm chậm trễ chính sự". Nói ra lời, cả phòng đều im lặng, mọi người đều khiếp sợ chăm chú nhìn ta. Ta cũng chợt có phản ứng trở lại, đại hoạ rồi. Lập tức quỳ rạp xuống đất, Lý Đức Toàn nghiêm mặt đang định trách mắng ta, chợt Khang Hi thở dài, khẽ mỉm cười nói" Thập cách cách của trẫm trước khi ra cung lúc trước cũng luôn nhắc trẫm phải nghỉ ngơi" rồi nghiêng đầu, xuất thần suy nghĩ một hồi, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Lý Đức Toàn" Mang cất những tấu chương này đi, hôm nay đi ngủ thôi". Lý Đức Toàn vừa nghe, mặt mày vui mừng, cao giọng "Vâng" vội vàng hầu hạ Khang Hi đứng dậy.
Lúc Khang Hi bước tới bên cạnh ta, thoáng nhìn ta đang quỳ dưới đất nói "Đứng dậy đi". Ta dập đầu "Tạ ơn hoàng thượng", mới đứng dậy. Khang Hi nhìn ta một chút, quay qua Lý Đức Toàn cười nói" Đây không phải Mã Nhi Thái – "Liều mạng thập tam muội " sao?" Lý Đức Toàn đáp "dạ, đúng vậy" Khang Hi không nói nữa, cứ thế rời đi. Ta có cảm giác phía sau lưng mình đã ướt đẫm rồi, hoá ra ta vốn sợ chết như vậy. Thầm nghĩ cũng phải cảm ơn vị Thập cách cách kia, xem ra Khang Hi cũng rất yêu thương nàng. Có điều lại nghĩ ngay đến dù có yêu thương nàng như vậy,vẫn cứ đem nàng gả ra ngoài Trường thành, không khỏi cảm thấy rét lạnh.
Cũng từ sau sự kiện kia, Lý Đức Toàn dường như đem ta trở thành "phúc tướng", cứ gặp những chuyện tương tự như vậy, lại mời ta nghĩ ra biện pháp. May mắn là mặc dù mỗi lần vắt hết óc, cũng có lúc gặp nguy hiểm, nhưng vẫn đem lại một chút tác dụng. Vương Hỉ đi tới bên cạnh thấp giọng nói" Tỷ tỷ tự mình đi vào nhé". Ta gật đầu, nhẹ nhàng bước vào phòng.
Vừa đi vào, Lý Đức Toàn đang đứng đằng sau Khang Hi khẽ nhìn ta gật đầu. Ta cũng giơ tay lên, nhẹ bước tới gần Khang Hi , giả làm bộ dạng như đang đổi trà, nâng chung trà lên,rất nhanh nhìn thấy Khang Hi đang giải một bài hình , rồi từ từ lui ra.
Vào đến hầu phòng, vừa pha trà vừa nghĩ nếu giải bằng phương pháp hiện đại cũng không có gì khó, Khang Hi chỉ cần kẻ thêm đường là được. Có điều chứng minh một bài toán cũng như rúc vào sừng trâu vậy, phải mất một hồi công phu mới nhìn ra được vấn đề. Kỳ thật nếu như hôm nay hắn không cố gắng đâm đầu vào làm, có lẽ ngày mai nhìn đề bài lần nữa sẽ nhận thấy tại sao hôm qua mình lại ngu như vậy, không nghĩ tới việc kẻ thêm một đường.
Nghĩ là nghĩ vậy, chỉ là cuối cùng ta vẫn không thể nói cho hắn biết cần phải kẻ thêm hình như thế nào, rồi chứng minh bài toán ra sao. Dù sao ta cũng không được giáo sỹ từ Pháp hay Bồ Đào Nha tới dạy toán học, nếu Khang Hi hỏi ta vì sao biết làm, ta trả lời như thế nào chứ.
Bưng chén trà nhẹ đặt xuống bàn, lấy lại bình tình, thấp giọng kêu "Hoàng thượng" Khang Hi đầu cũng không buồn ngẩng lên, chỉ thuận miệng ừ một tiếng. Dừng một chút, tiếp tục nói" Chỉ sợ về sau này người Tây phương cũng không dám đưa đề toán để Hoàng thượng giải nữa". Khang Hi lại ừ,không có phản ứng, vẫn nhìn bài toán. Qua một lúc, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ta vội cúi đầu, nhẹ nói" Bọn họ dạy cho Hoàng thượng những thứ này, vốn là có ý tốt, có điều Hoàng thượng vì vậy mà quên cả ăn cơm, tổn hại đến thân thể, bọn họ chẳng muốn như thế mà mang tội vào mình" Dừng một chút nhìn Khang Hi không có phản ứng, nói tiếp " Huống chi người Tây phương cũng có nói qua, những đề toán này có khi bình tâm một chút, mới càng dễ làm ra".
Nói xong cũng có chút bất an, mổ hôi cũng đổ ra. Qua một hồi, Khang Hi dừng bút, đứng lên, xoay xoay thắt lưng nói" Lý Đức Toàn, lại là ngươi sai khiến" Lý Đức Toàn cười cười, khom người nói" Nô tài cũng là thật sự lo lắng cho thân thể của người" Khang Hi cười "Được rồi, đi chuẩn bị thiện đi" Lý Đức Toàn đáp "Vâng " rồi bước ra ngoài phân phó cho Vương Hỉ.
Khang Hi cúi đầu nhìn ta nói « Lá gan cũng càng lúc càng lớn, liền nghe theo Lý Đức Toàn sắp đặt". Ta lập tức quỳ rạp người xuống :" Nô tỳ cũng là lo lắng cho long thể của Hoàng thượng", nói xong liền dập đầu. Khang Hi nói :" Đứng lên đi" Ta cũng liền đứng dậy. Khang Hi lại tiếp tục "Ngươi cũng thật tỉ mỉ, ở bên cạnh hầu hạ mấy lần, mà những lời này đều nhớ kỹ" Ta vội nói "Chỉ là những điều đó nghe thật mới mẻ nên nô tỳ mới lưu tâm một chút" Khang Hi không có tiếp tục để ý đến ta, vừa bước ra ngoài, vừa thuận miệng nói" Nếu người dân Đại Thanh mỗi người đều có lòng với những sự việc mới mẻ như thế, cũng không phải lo bị bốn phương dòm ngó" Nói xong, người đã đi ra khỏi phòng. Ta cũng thở dài nghĩ, nói thì dễ như vậy, Trung Quốc mấy ngàn năm đất rộng của nhiều, trung tâm tư tưởng của thế giới, làm cho mọi người thực sự tiếp thu điều mới mẻ của thế giới, không thể chỉ dựa vào hứng thú của hoàng đế mà thay đổi. Phải trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm, cơ bản chính là lúc sau khi mất nước, mới chính thức nhận thức được lý do phải hướng ra bên ngoài thế giới để học tập.
Khang Hi không hẳn chỉ bởi vì là một quân vương mà cô tịch, còn là vì người hiểu biết quá nhiều, mắt nhìn quá xa mà cô tịch. Từ xưa trí giả vốn đều cô tịch, huống gì hắn còn là Hoàng đế.
—-
*Cô tịch :lẻ loi và quạnh quẽ
Trí giả: Người có trình độ học vấn uyên thâm, hiểu biết sâu rộng
- Phần I - Bối Lạc Phủ - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Phần II - Tử Cấm Thành - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126 - Lời cuối (Hết)