Chương 9 - 10
Tôi nhìn tấm ngọc bội trên tay hắn, Tây Lương vốn có rất nhiều thương nhân người Hồ đến làm ăn buôn bán, lại cách vùng sản sinh ra ngọc Hòa Điền không xa lắm, thế nên những trang sức bằng ngọc mà tôi từng nhìn qua, phải nói là đếm không xuể. Kể từ hồi đến Thượng Kinh, mấy bảo vật hiếm có trong Đông Cung cũng vô vàn, thế nhưng tất thảy những miếng ngọc ấy, dường như lại không hề có được vẻ bóng sáng và ôn hòa như đôi ngọc bội này, miếng ngọc màu mỡ cừu tinh tế ấm nhuần đến nõn nà, dưới ánh trăng lại thấp thoáng lan tỏa quầng hào quang.
"Đôi ngọc bội này ta chưa từng thấy bao giờ." Tính hiếu kỳ của tôi đột nhiên trỗi dậy, "Không phải ngươi nói chúng ta từng hẹn ước sẽ bỏ nhà theo nhau à, vì sao sau đó lại không đi nữa?"
Hắn chầm chậm buông thõng tay xuống, chợt khẽ nói: "Là ta có lỗi với nàng, hôm đó, ta đột nhiên có việc gấp, thế nên không thể ra quan ngoại đợi nàng được. Lúc ta đến được quan ngoại thì đã là ba ngày ba đêm sau kể từ ngày hẹn của chúng ta, lúc ta đến được chỗ hẹn, chỉ thấy mảnh ngọc bội này rơi trên cát sỏi, mà không hề thấy tung tích nàng đâu...." Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, biểu cảm ấy quả thật không giống như đang bịa chuyện, nhất là lúc hắn kể về đoạn thất hẹn, khuôn mặt thoáng có nét vừa thất vọng lại vừa đau xót, như thể một nỗi ân hận không nói lên lời.
Tôi thấy câu chuyện hắn kể nhạt nhẽo vô cùng: "Ngươi đã thất hẹn rồi thì còn gì để nói nữa, câu chuyện này chẳng tí thú vị nào cả. Lúc trước ta thật sự không quen ngươi, chắc hẳn ngươi nhận nhầm người rồi." Tôi xoay ngươi nhìn sắc trời: "Ta phải về đi ngủ đây. Còn nữa, sau này ngươi đừng đến nữa, bị người ta bắt gặp chỉ tổ gây phiền phức cho ta thôi, mấy chuyện phiền phức của ta cũng đủ đau đầu lắm rồi."
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhìn được một lúc lâu mới hỏi: "Tiểu Phong, nàng đang trách ta sao?"
"Ta có rảnh hơi đâu mà đi trách ngươi chứ! Quả thật là ta không quen ngươi." Hắn im lặng hồi lâu, sau cùng cũng chỉ thờ dài sườn sượt, rồi rút từ trong ngực ra một loại 'tên kêu', nói với tôi: "Nếu như nàng gặp phải nguy hiểm, cứ bắn cái này lên trời, ta lập tức sẽ đến cứu nàng."
Tôi có A Độ bên cạnh rồi, còn gặp nguy hiểm nỗi gì nữa chứ? Tôi quyết không nhận tên của hắn, hắn cứ cố dúi vào tay tôi. Thế rồi tôi được ẵm nhẹ một cái như lúc đi, không đợi tôi thốt ra tiếng nào, vài cái nhảy vọt, đã đáp xuống mặt đất, hắn tiễn tôi về đến tận cửa phòng ngủ của tẩm điện, tôi chưa kịp quay người, hắn đã đứng cách xa tầm mấy trượng. Thoắt đến rồi đi đều trong im hơi lặng tiếng, nháy mắt đã vọt lên mái ngói lưu ly của tòa điện trước mắt, từ xa xa nhìn tôi một cái rồi quay đầu biến mất hút.
Tôi khép cửa sổ lại, tiện tay đưa tên cho A Độ, tôi nói: "Gã Cố Kiếm này mặc dù võ công tuyệt thế đấy, nhưng con người lúc nào cũng lải nhải kiểu điên điên dơ dở, còn cứ bảo ta trước đây có biết hắn, nếu mà trước đó ta quả thực quen hắn, lẽ nào bản thân ta lại không nhớ tẹo nào sao?" A Độ nhìn tôi, ánh nhìn ấy chan chứa nỗi cảm thông dịu dàng, tôi không hiểu vì sao phải nhìn tôi như thế. Tôi thở dài, leo lên giường, A Độ không nói gì nữa, làm sao có thể nói cho tôi đây, cái gã Cố Kiếm này rốt cuộc là ai.
Đại khái thì đêm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, thế nên tôi ngủ không yên giấc, lại còn nằm mơ lung tung. Trong mơ có tiếng người dập dìu thổi khèn, tôi muốn xích lại gần với người đó, thế nhưng phủ kín bốn bề một lớp sương mịt mùng khỏa lấp mặt người thổi khèn, hắn đang đứng tại 1 nơi nào đó, tưởng gần mà lại xa. Trong lòng tôi hiểu, chỉ là đôi chân chẳng dám bước lại gần. Tôi cứ quẩn quanh mãi trong làn sương khói, sau cùng đã tìm thấy người kia, đương lúc hớn hở chạy về phía đó, chợt sa chân trượt ngã, ngã xuống một vực thẳm sâu hun hút.
Khoảng khắc tuyệt vọng lộ ra, bỗng nhiên có người đón lấy tôi từ giữa lưng chừng, gió ào ào lướt qua vành tai, người đó ôm tôi, chúng tôi cứ lao thẳng xuống.... Người đó cứu tôi, trong gió đêm xoay mòng người đó đã ôm tôi....xoay mòng....xoay rồi cứ xoay....những vì tinh tú phủ kín bầu trời kia tựa như giọt mưa sa....Giữa đất trời chỉ có chàng ấy nhìn xoáy vào mắt tôi....đôi mắt này chỉ phản chiếu riêng mình tôi....Tôi sắp say rồi, tôi sắp say ngất rồi, được vùi mình trong vòng tay chàng, chính là người ấy đây mà....tôi biết chàng yêu tôi tha thiết, mà chàng cũng là người tôi yêu đắm say, chỉ cần có chàng ở bên, lòng tôi như dịu lại.
Lúc choàng tỉnh thì trời đã tỏ sáng, bao nhiêu lần rồi giấc mơ ấy ùa về trong tôi, nhưng mỗi lần bừng tỉnh, trong lòng chỉ tàn dư là thất vọng. Bởi lẽ tôi chưa hề một lần được nhìn rõ khuôn mặt cái người cứu tôi trong giấc mơ kia, tôi không biết chàng là ai, mỗi lần gặp mộng mị, tôi đều nỗ lực nhìn cho tường mặt chàng, nhưng chẳng một lần thành công, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi lật mình, nhận ra bên gối có đặt một nhành hoa thơm ngát vẫn đọng nguyên một giọt sương mát rượi.
Tôi giật mình, A Độ nằm ngay trước cửa sổ, hầu như không ai có thể né được tai mắt của nàng ấy, trừ cái tay Cố Kiếm nọ. Tôi cuống quýt mở bung cửa sổ, không còn bóng hình áo trắng nào nữa, gã Cố Kiếm kia từ sớm đã lặn mất tăm rồi.
Tôi cắm nhành hoa vào bình, cảm giác tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút, thế nhưng tâm trạng chẳng duy trì được bao lâu, bởi lẽ Vĩnh Nương rất chóng vánh đã đến bẩm báo với tôi chuyện hôm qua Lí Thừa Ngân uống say cả đêm, giờ đang bí tỉ, vẫn còn đương đại náo ở bên đó.
Tôi khinh thường gã đàn ông này, phải tôi cũng chẳng thèm xé to chuyện làm gì, là tôi ấy à, tôi cứ lén lút đi thăm Triệu lương đệ đấy, vả lại nàng ta còn sống nhăn ra, thể nào chẳng có cách để hai người đoàn tụ bên nhau. Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt nào.
Tôi bảo Vĩnh nương, không cần bận tâm đến Lí Thừa Ngân, kệ xác hắn cho say chết đi.
Mặc dù nói thì thế, nhưng Lí Thừa Ngân 3 ngày liên tục, ngày nào cũng uống đến say mèm, sang ngày thứ 4, thành ra đổ bệnh.
Mỗi lần say xỉn, hắn lại đuổi hết cung nhân ra khỏi điện, cấm chỉ tiếp cận. Thế nên sau cơn say lại thành ra trúng phong hàn, thoạt đầu chỉ đau họng ho khan, sau đó mới sốt cao. Chỗ tôi sống cách hắn quá nửa Đông Cung, tin tức cũng không được linh động, đến lúc tôi biết tin, hắn đã bệnh khá trầm trọng, nhưng trong cung lại chẳng hề hay biết tình hình.
"Điện hạ không chịu uống thuốc, cũng không cho truyền tin vào cung." Vĩnh nương thì thầm: "Điện hạ vẫn đang giận dỗi với Hoàng hậu nương nương vì chuyện của Triệu lương đệ mà." Tôi chỉ thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Hắn cứ hành hạ bản thân như thế, tưởng hắn đã thay Triệu lương đệ báo thù được rồi chắc?" Vĩnh Nương thưa: "Điện hạ trời sinh bản tính nhân hậu, lại hết mực được cả Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sủng ái, khó tránh khỏi có chút..." bà ấy không tiện nói xấu Lí Thừa Ngân, chỉ nói đến thế đã bỏ ngỏ.
Tôi quyết định đi thăm Lí Thừa Ngân, chỉ lo hắn bệnh chết thật, hắn bệnh chết không quan trọng, cái chính là tôi chưa muốn làm gúa phụ.
Quả nhiên bệnh tình của Lí Thừa Ngân rất trầm trọng, bởi lẽ tôi đã đến trước giường hắn rồi mà hắn vẫn không tỏ thái độ cáu gắt gì, trước kia chỉ cần tôi vừa bước vào tẩm điện của hắn thôi, hắn đã như nhìn thấy chuột bọ rồi hất văng tôi ra ngoài. Cung nữ thay tôi vén mành, tôi thấy sắc mặt hắn đỏ quạnh như con cua luộc chín, nhắc đến món cua, tôi từng có một chuyện tiếu lâm về nó, hồi chưa đến Thượng Kinh, tôi nào đã được thấy con cua. Tết Trùng dương năm đầu tiên, lúc đó trong cung thết yến, trong đó có một món hấp, tôi nhìn đĩa cua đỏ au mà không biết phải ăn ra sao. Chỉ vì chuyện ấy mà Lí Thừa Ngân cay nghiệt với tôi cả một thời gian dài, vừa nhắc đến đã gọi tôi là loại con gái Tây Lương đến con cua mà cũng không biết.
Tôi chìa tay thoa trán Lí Thừa Ngân, bờ trán nóng bỏng rẫy.
Tôi gọi mấy tiếng: "Lí Thừa Ngân này!" hắn cũng không phản ứng gì.
Xem ra là sốt cao mê man thật rồi đây, hắn nằm trên giường thở khò khè từng cơn ngắn ngủi, thậm chí khóe miệng còn tróc lớp da khô màu trắng nhờ.
Tôi toan rụt tay lại, hắn chợt túm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng hầm hập tựa một thanh thép nung đỏ, hơi thở càng dồn dập, lại nghe được tiếng hắn lơ mơ gọi: "Mẹ...mẹ ơi..." Hắn không gọi mẫu hậu, trước kia chưa từng nghe hắn gọi "mẹ", suy cho cùng, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, hắn lại là Thái tử, hai người xưa nay nói năng đều khách sáo khiêm nhường. Bây giờ ngẫm lại Hoàng hậu đối với hắn so với tôi cũng chẳng hơn kém gì, ngoài mấy câu "bình thân", "ban ngồi", "lui xuống đi" ra, còn lại toàn trích dẫn điển tích điển cố tràng giang đại hải ra để giáo huấn hắn.
Nghĩ bụng thấy Lí Thừa Ngân cũng đáng thương thật.
Làm Thái tử phi đã rất phiền rồi, cái này không được phép, cái kia cũng không được phép, hàng năm có vô vàn đại lễ cung đình, mặc áo mão đội mũ phượng cả ngày lên lên xuống xuống mệt mỏi đến nỗi rã rời vai lưng. Mà thực ra Hoàng hậu đã châm chước cho tôi rất nhiều, bảo tôi tuổi còn nhỏ, lại từ Tây Lương gả đến Thượng Kinh, thế nên chẳng mấy khi trách móc nặng nề. Mà làm Thái tử so với làm Thái tử phi còn phiền não hơn gấp ngàn vạn lần, có mấy cuốn sách tôi vừa xem đã ong cả đầu, thế mà Lí Thừa Ngân thì quyển nào cũng phải thuộc làu làu. Văn song thì võ phải toàn, tôi nghĩ ắt hẳn lúc còn nhỏ hắn chẳng có được những ngày vui vẻ như tôi, học nhiều thứ như thế, phiền não chết mất.
Tôi không rụt tay lại được, Lí Thừa Ngân nắm rõ chặt, lúc ấy có cung nhân bưng thuốc đến, Vĩnh Nương tự mình nhận, rồi thì thào nói với tôi: "Bẩm Thái tử phi, thuốc có rồi ạ." Tôi đành phải gọi: "Lí Thừa Ngân! Dậy uống thuốc nào!" Lí Thừa Ngân không đáp lời, thế nhưng vẫn nắm chắc tay tôi. Vĩnh Nương sai người chèn thêm vài chiếc gối lên đầu giường, rồi để nội quan đỡ Lí Thừa Ngân dậy, nằm nằm nửa tựa vào đầu giường. Vĩnh Nương dùng thìa ngọc bón thuốc cho hắn, nhưng mà hắn mím chặt môi, mỗi một thìa thuốc lại có đến nửa phần men theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Tôi ngẫm bụng thấy khó lòng mà chịu được, nói: "Để ta."Tayphải tôi vẫn bị Lí Thừa Ngân giữ, chỉ cầm được chén thuốc bằng tay trái, tôi quay sang gọi A Độ: "Bịt mũi hắn đi." A Độ nghe lời tiến lên phía trước, ngắt mũi Lí Thừa Ngấn, hắn bị nghẹt hơi, qua một lúc ngắn ngủi đã hé miệng, tôi lập tức tiện dịp dốc cả bát thuốc vào miệng hắn. Mũi vẫn bịt ngắt, chỉ có thể ừng ực nuốt mấy ngụm, thuốc dốc vội quá, bị sặc cứ ho liên tục, mắt cuối cùng đã khẽ chớp mở: "Nóng...nóng quá..." Thà nóng chết còn hơn bị bệnh chết đấy nhé.
Tôi ra hiệu cho A Độ có thể nới lỏng được rồi, Lí Thừa Ngân vẫn siết chặt tay tôi, thế nhưng lại không hề nhìn tôi thêm một cái, vừa nhắm mắt đã lịm dần trong cơn mê man.
Vĩnh Nương giúp tôi lấy một chiếc đôn, để tôi ngồi bên cửa sổ. Tôi ngồi được một lúc, cảm giác chẳng thoải mái gì. Bởi lẽ cánh tay cứ phải dang ra suốt, tôi sai A Độ dịch đôn đi chỗ khác, mình thì dứt khoát khom người ngồi xổm xuống. Như thế này không cần phải cúi người nữa, thoái mái hơn nhiều, thế nhưng Lí Thừa Ngân vẫn giữ chặt tay tôi, cánh tay tê rần. Tôi định hất ra, nhưng vừa nhúc nhích Lí Thừa Ngân lại càng nắm chắc hơn, A Độ rút đao "soạt" một cái, khoa tay múa chân bên cánh tay Lí Thừa Ngân một lúc, tôi vội vàng lắc đầu, ý bảo không được. Nếu mà chặt cho hắn 1 nhát, Phụ hoàng hắn không lập tức nổi giận dẫn binh tiến đánh Tây Lương mới lạ đấy.
Tôi bắt đầu nhớ đến Triệu lương đệ, ít nhất lúc có nàng ta, tôi không phải chăm nom Lí Thừa Ngân nữa, cho dù hắn có đổ bệnh đến ngố người, cũng thèm vào mà nắm tay tôi chứ nhất quyết không buông như thế này.
Qua một canh giờ, cánh tay tôi đã cứng đờ đến nỗi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để cứu Triệu lương đệ ra, để nàng ta đến mà làm việc khổ sai này.
Hai canh giờ sau, nửa bên người tôi đã đờ đẫn đến nỗi tê liệt, tôi thật sự sắp không nhịn được nữa rồi, khẽ giọng gọi Vĩnh Nương. Bà ấy tiến lên phía trước cúi đầu lắng nghe tôi phân phó, tôi cà lăm cà lắp nói với bà ấy: "Vĩnh Nương ơi... ta muốn đi nhà cầu..." Vĩnh Nương lập tức thưa: "Nô tì sai người mang bô đến."
Rồi bà ấy đi thẳng ra ngoài, tôi không kịp gọi lại. Bà ấy đã căn dặn nội quan khép bình phong lại, thế rồi tất cả đều lui ra ngoài, cửa tẩm điện cũng đóng lại, mặt mày tôi đau khổ nhăn nhó vón thành cục.
"Vĩnh Nương....thế này không được đâu...."
"Nô tì hầu hạ nương nương...."
Tôi chực bật khóc: "Không được! Chỗ này không thể được! Lí Thừa Ngân còn đang ở đây mà..."
"Thái tử điện hạ đâu phải người ngoài...huống hồ điện hạ còn đương giấc." Vĩnh Nương an ủi tôi, "Vả lại điện hạ và Thái tử phi là phu thê, đã là phu thê thì còn gì lạ lẫm nữa..." tôi không đủ kiên nhẫn để mà nghe bà ấy thao thao bất tuyệt thêm nữa, tôi quả thực mót lắm rồi, thế nhưng trước mặt Lí Thừa Ngân, bảo tôi ở trước mặt một người đàn ông mà lại đi....Tôi chỉ còn nước òa khóc "Vĩnh Nương ơi ngươi mau nghĩ cách đi....mau nghĩ cách đi!"
Vĩnh Nương đắn đo suy nghĩ, tôi lại không ngừng thúc giục, sau cùng chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, mà tôi thật sự không thể nhịn thêm được nữa rồi, đành luyến thoắng nói: "Thôi đi thôi đi, chỗ này cũng được, ngươi che cho ta." Vĩnh Nương liền nghiêng người chắn giữa tôi và Lí Thừa Ngân, nhưng mà bởi vì Lí Thưa Ngân nắm tay tôi, mà bà ấy lại tuân thủ cung quy không dám quay lưng lại với tôi lẫn Lí Thừa Ngân, thế là chỉ che chắn được có một phần nhỏ. Tôi tháo đai áo mà sợ rợn tóc gáy, không ngừng ló đầu ra canh Lí Thừa Ngân, A Độ giúp tôi gỡ đai áo, lại giúp tôi kéo vạt váy.
Tổng cộng tôi có thuộc cả thể là 3 câu thơ, 1 câu thì đã phô trương trước mặt Bùi Chiếu rồi, chính là cái câu: "Lấy gì giải sầu? Chỉ rượu mà thôi" Vẫn còn 1 câu nữa là: "Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu."Tại sao tôi lại thuộc mấy câu thơ này ấy à? Là bởi vì năm đó học tiếng phổ thông Trung Nguyên, mấy câu thơ này đọc hay bị líu lưỡi, thế nên tôi cứ đọc đi đọc lại, năm này qua năm khác rồi cũng thuộc lòng luôn.
Dây to nhường đổ mưa rào, Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.......quả nhiên...... nhẹ cả người nhẹ cả người....dễ chịu thật.
Đương lúc tôi thoải mái không kìm được đắc ý, cảm thấy mình có thể nhớ mấy câu thơ khó như thế, đương lúc tưởng chừng như vô cùng tài ba ấy, Lí Thừa Ngân bỗng nhiên khẽ động đậy, rồi choàng mở mắt.
"Á!" Tôi thất thanh kêu lên.
A Độ ngay tức khắc nhảy ra, tuốt đao "soạt" một nhát, Vĩnh Nương nghe thấy tôi gào lên cũng giật nảy mình, nhưng bà ấy đã bị A Độ đẩy sang 1 bên, thanh đao của A Độ kề ngay cổ Lí Thừa Ngân. Taychân tôi vung loạn xạ, vừa túm lấy váy áo vừa thét: "Đừng! A Độ, đừng!" tôi thắt lại đai áo cực nhanh, thế nhưng váy áo Trung Nguyên rườm rà lôi thôi, chính tôi còn không biết mặc thế nào, bình thường luôn có cung nữ Thượng y giúp tôi mặc, tôi cuống quá thành ra thắt nhầm nút chết, cũng chẳng lo được nhiều, lập tức ngăn A Độ lại: "A Độ! Đừng! Hắn chỉ làm ta giật mình thôi!" A Độ thu lại đao, Lí Thừa Ngân nhìn tôi trợn tròn mắt, tôi đợi hắn, hắn dường như vẫn đang có chút hoang mang, ánh nhìn đờ đẫn, trước tiên là liếc đến tấm bình phong đằng sau, sau đó nhìn sang Vĩnh Nương đang trơ như phỗng, rồi trông xuống chiếc bô bên cạnh cửa sổ, sau đó ánh mắt chốt hạ ở bàn tay tôi vẫn đang chết cứng trong tay hắn. Sau cùng chằm chằm vào nút thắt lộn xộn trên eo tôi, khóe miệng Lí Thừa Ngân bỗng nhiên giật giật.
Danh tiếng của tôi ơi....mang vạ rồi! Ba năm này, bất luận là cãi nhau hay gây lộn, tôi chưa từng bị lép vế trước mặt Lí Thưa Ngân, ấy thế mà ngày hôm nay, danh tiếng của tôi thật sự bị hủy hoại rồi. Sự căm phẫn dâng cao đến cực điểm, tôi hung hăng nói: "Chàng dám cười, ta lập tức sai A Độ cho chàng một đao chết ngay!"
Khóe miệng hắn càng giật càng lợi hại, càng giật càng kịch liệt, tuy tôi vẫn hung hãn trợn mắt với hắn, thế nhưng hắn lại cười phá lên. Hắn cười đầy bỡn cợt, tôi cũng chưa từng thấy hắn cười đến mức ấy, cả tẩm điện ngân nga tiếng cười của hắn. Tôi vừa bực vừa thẹn, giành lấy thanh đao trên tay A Độ. Vĩnh Nương la thất thanh một tiếng, tôi lật ngược thanh đao, dùng sống đao chém về phía Lí Thừa Ngân: 'Chàng tưởng ta không dám đánh chàng chắc? Chàng tưởng chàng bị bệnh thì ta không dám đánh chắc? Ta nói cho chàng biết, nếu không phải sợ Phụ hoàng chàng dẫn binh đánh cha ta, thì hôm nay ta phải chém chết chàng mới thôi!"
Vĩnh Nương đoạn lao lên giữ tôi lại, nhưng bị A Độ chắn ngang, mặc dù tôi dùng sống đao, thế nhưng đập lên người cũng gây đau đớn lắm. Lí Thừa Ngân bị đánh cho vài cái, trái với thường lệ lại không hề quát tôi, thế nhưng hắn cũng chẳng chịu thua, liền giằng lấy đao từ tôi. Hai người chúng tôi quần nhau một trận ngay trên giường, trên tay tôi vẫn lăm lăm thanh đao sắc bén sáng lóa, lao vào không khí cứ kêu vun vút, Vĩnh Nương cuống quýt đến nỗi nhảy dựng cả lên: "Thái tử phi ơi là Thái tử phi, chớ làm Thái tử điện hạ bị thương! Điện hạ, điện hạ cẩn thận!"
Lí Thừa Ngân ra sức muốn đoạt lại thanh đao, giữa ngổn ngang bề bộn nhưng tôi vẫn dặn A Độ: "Đưa Vĩnh Nương ra ngoài đi!"
Không lôi bà ấy đi, vụ này sao giải quyết tới bến được.
A Độ mau chóng lôi Vĩnh nương đi, tóc tai tôi xõa bung, trên đầu có một chiếc thoa kim phượng bỗng nhiên trơn tuột xuống, lủng lẳng bên mai.
Chính lúc phân tâm ấy, Lí Thừa Ngân chiếm đoạt thành công thanh đao trên tay.
Tôi giận tím mặt, nhào đầu về phía trước toan cướp lại. Lí Thừa Ngân đã trở mình bật dậy đứng trên giường, một tay giương cao thanh đao, vóc dáng hắn cao vọt hẳn so với tôi, tôi kiễng chân cũng không tới, tôi bật nhảy mấy lần định chụp lấy chuôi đao, hắn đổi tay, tôi lại nhảy, hắn vẫn đổi...tôi nhún nhảy liên tục những 4-5 lần, lần nào cũng vồ hụt, hắn thế mà tỏ ra đắc ý vô cùng: "Nhảy à! Nhảy nữa đi!"
Tôi tức lắm, thấy hắn chỉ mặc bộ áo ngủ màu vàng bằng lụa, bên dưới lộ ra thắt lưng đỏ nhạt, tôi bỗng nảy ra sáng kiến, chìa tay rút dải thắt lưng ấy. Lúc này Lí Thừa Ngân trở nên luống cuống: "Nàng, nàng định làm gì?" rồi một tay giữ chặt lấy dải đai, tôi chớp thời cơ bật lên đạp vào đầu gối hắn 1 cái, cú đạp này khá mạnh, hắn khụy chân rồi đổ nhào xuống, tôi lao lên tóm lấy cổ tay hắn, thế là thanh đao đã thuộc về tôi.
Đúng lúc A Độ quay trở lại, vừa vén màn đã thấy tôi đang nằm bò trên người Lí Thừa Ngân lôi kéo thắt lưng hắn, mặt A Độ "vụt" đỏ, loáng một cái đã lẩn mất hút.
"A Độ!"
Tôi nhảy dựng lên toan gọi A Độ lại, Lí Thừa Ngân đã giằng lại được thanh đao, chúng tôi lộn 1 vòng, đánh từ trên giường đánh xuống dưới đất, chẳng ngờ hắn trông thế mà cũng biết đánh nhau, trước đây thỉnh thoảng có lần chúng tôi động tay động chân, nhưng trước kia toàn chỉ dừng ở đó là xong, thông thường còn chưa đánh đã bị người ta can ngăn. Hôm nay xem như xưa nay chưa từng có, mặc dù hắn đang bệnh, nhưng trượng phu vẫn cứ là đấng trượng phu, quả thật sức khỏe vô biên cứ y như là lạc đà ấy. Tuy rằng tôi rất có khiếu uýnh lộn, nhưng bất lợi ở chỗ sức không bền, giằng co qua lại một lúc đã đuối dần, sau cùng thanh đao lọt vào tay Lí Thừa Ngân, tôi liều mạng bẻ tay hắn, hắn nới lỏng tay đã quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi dùng chân đá văng đi một đoạn rất xa, đợt này thì chúng tôi chẳng ai còn với nổi đao nữa.
Tôi thở hồng hộc, Lí Thừa Ngân vẫn vặn siết lấy cánh tay tôi, chúng tôi như hai cái khóa móc vào nhau bò toài trên thảm. Bờ trán hắn mướt mồ hôi, tốt rồi nhé, đánh một lúc mà cả người đã sũng nước, phong hàn chẳng mấy mà khỏi. Cả hai cùng cầm cự, hắn đã không thể buông tay, tôi cũng chẳng còn sức mà giẫy. Sau cùng Lí Thừa Ngân để ý đến dải lụa thắt ngang ngực tôi, liền chìa 1 tay kéo dải lụa ấy, tôi giật thót tim: "Chàng muốn làm gì?"
Hắn giật phắt đai áo rồi qua quýt trói tay tôi lại, tôi hoảng hồn, chỉ sợ hắn trói tôi lại rồi sẽ bắt đầu đánh tôi, tôi la lớn: "Này! Quân tử đánh nhau không mang thù, chàng dám hành hạ ta, ta sẽ gọi A Độ đến chém chết chàng cho mà xem!"
"Im miệng!"
"A Độ!" Tôi thất thanh gọi, "Mau đến đây đi A Độ!"
Đoán chừng Lí Thừa Ngân đúng là có đôi chút sợ A Độ sẽ đến thật, hắn ta đánh không lại với A Độ. Thế là hắn ngoái đầu dáo dác tìm đồ, tôi đoán hắn muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng tôi, nhưng trên giường là một đống nhốn nha nhốn nháo, gối thì đã bị hất văng xuống đất, ngay lập tức làm sao mà tìm được thứ thích hợp chứ? Tuy rằng tay tôi bị trói đấy, nhưng chân vẫn động đậy được, ngúng nguẩy như con cá mắc cạn, thừa cơ gào lên: "A Độ! Mau đến cứu ta! A Độ!"
Lí Thừa Ngân cuống cuồng nhào đến túm lấy tôi, thế rồi hắn dùng chính miệng mình để chặn đứng miệng tôi.
Tôi sững sờ.
Trên người hắn có mùi mồ hôi, có mùi trầm thơm, có mùi thuốc, còn có cả mùi gì đó không tài nào hiểu nổi, mà bờ môi ấy mềm nhũn, nóng rực, giống như một đôi vịt trời nướng được lửa, thế nhưng lại còn mềm hơn cả vịt nướng, tôi chết đứng, hoàn toàn chết đứng. Trợn tròn con mắt, khuôn mặt của Lí Thừa Ngân chiếm trọn tầm nhìn, không, là con ngươi của hắn chiếm trọn.
Chúng tôi cùng trừng mắt với nhau.
Tôi cảm giác, mình ngu ngốc trợn mắt với hắn mà quên luôn cả hít thở.
Dường như hắn cũng quên luôn cả hít thở rồi ngu đần đi trừng mắt với tôi.
Sau cùng tôi mới vừa hé miệng, tính gào to, cánh tay hắn lại siết chặt, tôi càng bị áp sát, tôi vừa định mở mồm, đầu lưỡi hắn đã lao vào trong.
Buồn nôn quá đi mất!
Tôi nổi da gà toàn thân, lông tơ cũng dựng đứng cả lên, vậy mà hắn gặm môi tôi áááááááááááá! Đấy là môi của tôi! Nó không phải móng giò! Cũng không phải gà nướng! Càng không phải đùi vịt đâu nhé! Hắn ôm tôi rồi gặm ngon lành....hắn vừa gặm vừa lần mò quần áo, may mà trên thắt lưng có 1 nút chết, nếu không vạt áo đã bị hắn xé toang rồi, giờ đến váy cũng sắp bị hắn xé thì tôi khỏi sống nữa cho xong
Căm! Uất! Lắm! Rồi!
Tôi liều mạng cắn hắn 1 cái, thế rồi gập chân hung hăng đá hắn!
Hắn bị tôi đá trúng 1 bên, không còn nhúc nhích nổi. Tôi bật dậy, lao như bay, ngồi thụp xuống lượm thanh đao của A Độ lên, cứa 2 3 nhát cho đứt phăng đống dây dợ lằng nhằng trên tay, xong xuôi tôi đã kề đao ngay cổ hắn: "Lí Thừa Ngân! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Lí Thừa Ngân thẫn thờ liếc tôi 1 cái, vừa cúi đầu nhìn thanh đao, tôi dí đao sát thêm chút nữa, uy hiếp hắn: "Chuyện ngày hôm nay không cho phép ngươi được tiết lộ ra ngoài, bằng không ngay tối nay ta sẽ sai A Độ đến giết ngươi!"
Lí Thừa Ngân chống tay chễm chệ ngồi, như thể bên cổ chẳng hề có thanh đao sắc bén không gì đọ được, bỗng đâu biến thành một kẻ vô lại: "Chuyện gì ngày hôm nay—-mà không cho phép ta được tiết lộ ra ngoài?"
'Chuyện ngươi hôn ta, còn nữa....còn....hừ! Dù gì đi chăng nữa, chuyện hôm nay cấm ngươi không được nhắc đến! Bằng không ta cho ngươi chết ngay tại chỗ!"
Hắn lại dí cổ lại gần lưỡi đao hơn: "Thế nàng giết ta luôn đi vậy....nàng như thế là mưu sát tướng công đấy nhé! Còn nữa, nàng mà dám động đến một sợi lông măng của ta thôi, phụ hoàng của ta lập tức sẽ dấy binh, đi đánh Tây Lương của các nàng!"
Vô! Lại! Quá! Thế!
Trong khoảnh khắc tức tối, tôi không rõ nên làm gì, phân vân giữa việc rốt cuộc bây giờ cứ đâm cho hắn 1 đao, hay đợi trời tối, sai A Độ đến dạy dỗ hắn 1 trận.
"Nhưng mà..." hắn nói, "May ra tâm trạng ta mà tốt... thì ta mới không tiết lộ chuyện ngày hôm nay với người khác."
Tôi cảnh giác nhìn hắn: "Phải làm sao ngươi mới có tâm trạng tốt?"
Lí Thừa Ngân xoa cằm: "Ta nghĩ đã..."
Tôi dữ tợn nói: "Có gì mà phải nghĩ! Dẫu sao ta cứ phải nói cho ngươi biết, ngươi mà dám nói ra, ta lập tức sai A Độ đến cho nhà ngươi 1 đao!"
"Trừ phi nàng hôn ta!"
"Cái gì?"
"Nàng hôn ta, ta sẽ không kể với ai nữa.."
Tôi nhìn hắn đầy vẻ ngờ vực, Lí Thừa Ngân của ngày hôm nay rõ ràng là không giống Lí Thừa Ngân gì cả, trước kia chúng tôi nói chưa quá 3 câu đã hục hặc, Lí Thừa Ngân là loại đáng hận đáng giận đáng ghét....nhưng hôm nay đã trở nên vô lại khốn nạn nanh nọc.
Tôi khốn khổ liều mình đánh bạc 1 phen: "Ngươi nói lời phải giữ lời đấy nhé?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Đành vậy, tôi buông đao xuống, nhắm tịt mắt, hung hăng cắn 1 cái lên mặt hắn, cứ cắn cho đến khi hằn vết răng, hắn đau đến nỗi rít một hơi thật sâu. Tôi hôn xong, đang định nhấc đao lên bỏ đi, hắn đã giơ tay kéo tôi lại, kéo tôi vào lòng hắn.
Lại gặm môi tôi trời ạạạạạạạạ!
Hắn gặm một lúc lâu mới buông tôi ra, tôi bị hắn gặm đến ngạt thở, bờ môi bỏng rát, thằng cha này nhất định gặm sưng môi tôi rồi!
Hắn chìa ngón tay vuốt ve môi tôi, nói: "Thế này mới gọi là hôn, biết chưa?"
Tôi thật sự chỉ muốn cho hắn 1 đao, nếu mà không phải bận tâm việc 2 nước giao tranh, dân chúng lâm vào cảnh lầm than, máu chảy thành sông, xương chất thành núi.....tôi bèn miễn cưỡng nhẫn nhịn, ngoác mồm: "Đội ơn bệ hạ đã chỉ bảo thần thiếp!"
"Không cần cảm ơn." Hắn diễn trò khốn nạn đến tận cùng, "Bây giờ nàng đã biết, đến lượt nàng hôn ta rồi đấy."
"Vừa nãy không phải hôn rồi à!" Tôi tức đến chồm cả lên, "Nói lời mà không biết giữ lời nhé!"
"Vừa nãy là ta hôn nàng, không phải nàng hôn ta."
Vì hòa bình hai nước, nhịn nào!
Tôi níu chặt vạt áo hắn, học cách hắn, gặm môi hắn, đùi gà đùi gà đùi gà này....cứ coi như đang gặm đùi gà vậy! Tôi gặm! Này thì gặm! Gặm gặm gặm!
Gặm xong thì buông tay, thấy từ cổ cho đến mang tai hắn đều đỏ lựng cả lên, thậm chi mắt cũng nổi tơ máu, mà hơi thở đang dồn dập.
"Điện hạ lại sốt à?"
"Không!" Hắn kiên quyết phủ nhận, "Nàng có thể đi được rồi."
Tôi sửa sang lại váy áo, vuốt lại tóc tai, cầm chắc đao, hùng dũng hiên ngang bỏ ra ngoài.
Bên ngoài chẳng có ai, tôi đi thẳng một mạch về đến tẩm điện của mình, mới thấy có đám cung nhân. Bọn họ nhìn thấy tôi, ai ai cũng một vẻ ngẩn tỏ te, mà còn quên luôn cả việc phải hành lễ với tôi nữa chứ. Phải biết rằng bọn họ đều do 1 tay Vĩnh Nương chọn, tất cả đều 1 vẻ hệt như Vĩnh Nương, từng giờ từng khắc đều khắc ghi quy củ phép tắc.
Tôi soi gương, mới hiểu vì sao bọn họ tỏ cái thái độ đấy.
Hệt như quỷ mà.....Đầu bù tóc rối, váy áo xộc xệch, mồm miệng còn sưng vù, cái gã Lí Thừa Ngân khốn nạn ấy, quả nhiên gặm sưng cả môi tôi lên rồi. Đám cung nhân vây quanh đổi áo cho tôi, giúp tôi chải lại đầu, may mà không kẻ nào dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như bọn họ mà biết được thì, tôi khỏi cần sống ở Đông Cung này nữa rồi. Đương lúc tôi còn đang hậm hực, bên ngoài đột nhiên có người truyền tiếng, nói Lí Thừa Ngân phái thái giám đến tặng đồ tôi. Chuyện này quả hiếm hoi, bọn họ đều hiểu Lí Thừa Ngân chẳng ưa gì tôi, xưa nay nào có cử người đến đưa đồ cho tôi đâu.
Tôi chỉ cảm thấy kì dị, bình thường cãi vã với Lí Thừa Ngân, phải đến mấy ngày hắn không thèm để mắt tôi, hôm nay chúng tôi vừa mới đánh nhau một trận rõ to, hắn lại còn sai người đến tặng quà, thế này thì kì dị quá rồi.
Nhưng mà tôi cũng chẳng phải sợ Lí Thừa Ngân, thế nên tôi liền bảo: "Vậy gọi hắn vào đi."
Thái giám được phái đến nâng một chiếc khay, trên khay phủ nhiễu đỏ, tôi cũng không nhìn rõ bên dưới là gì. Thái giám được Lí Thừa Ngân phái đến truyền chỉ, thế nên vẫn đứng nguyên ở đó, trang nghiêm đọc chỉ: "Điện hạ nói, trong lúc thiếu kiên nhẫn đã xé hỏng đai áo của Thái tử phi, điện hạ cảm thấy rất áy náy, nay ban riêng cho Thái tử phi 1 đôi dây lụa uyên ương. Điện hạ nói, vốn dĩ phải đích thân mình cài cho Thái tử phi, thế nhưng chuyện vừa mới mệt quá, lại đổ mồ hôi, sợ lại nhiễm cảm mạo, đành cáo lỗi không đến được. Điện hạ còn nói, chuyện ngày hôm nay, điện hạ tuyệt đối sẽ không kể cho người khác, xin Thái tử phi yên tâm."
Tôi suýt té xỉu vì ức. Đám cung nhân có kẻ ngửa mặt nhìn trời, có kẻ cùi gằm nhìn thảm, có kẻ liều mình cắn môi, lại có kẻ nhăn nhó mặt, còn có kẻ đoán chừng đang cố nín cười, thế nên cơ mặt đang co giật.....tóm lại là chẳng có kẻ nào nhìn tôi cả, tất cả đều tỏ vẻ đang làm gì đó mà không hề nghe thấy.
Lí Thừa Ngân coi như ngươi lợi hại thật! Ngươi bảo thế này là không kể với người khác à? Ngươi chỉ thiếu điều chưa bố cáo với toàn thiên hạ thôi! Còn cố ý nói thế này nữa chứ....Cái kiểu mờ ám không chịu nổi! Khó có ai nghe mà không nghĩ xuyên tạc!
Tôi nghiến chặt răng rồi mới rặn cười: "Thần thiếp tạ ơn điện hạ."
Lúc này tiểu thái giám mới khúm na khúm núm quỳ xuống hành lễ với tôi, dâng khay quá đỉnh đầu. Tôi cũng không sai người, tự tay lật tấm nhiễu, bên trong quả nhiên là 1 đôi dải lụa tuyệt đẹp có thêu uyên ương, trông phô trương đi liền với cái khay, 1 trận tức tối xộc đến trong tôi, may mà chưa ngất. Cung nữ bên cạnh sớm đã rảo bước lên, giúp tôi đỡ chiếc khay.
Tôi thừa biết Lí Thừa Ngân sẽ không để cho tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng tôi cũng chẳng ngờ hắn lại xảo quyệt đến thế, dám giở cái trò bôi nhọ thanh danh này. Lúc chập tối thì A Độ cùng vừa về, còn kéo theo cả Vĩnh Nương. Vĩnh Nương trở về chưa quá nửa tuần trà đã có người bẻm mép kể cho bà ấy nghe chuyện lụa uyên ương, Vĩnh nương không dám hỏi gì tôi, nhưng mặt mày không kìm nổi rạng rỡ, thấy môi tôi sưng vù lên, còn sai người chuẩn bị bữa canh đêm. Tôi dám chắc hiện nay cả Đông Cung không ai là không biết, không ai là không hiểu, váy áo tôi xộc xệch, tóc tai tôi xõa xượi, bước ra từ tẩm điện của Lí Thừa Ngân, đến đai áo biến đi đằng nào cũng chẳng hay, thế rồi Lí Thừa Ngân còn ban tặng tôi 1 đôi lụa uyên ương.
Lụa uyên ương à, tôi nghĩ đến 3 chữ ấy thôi đã rợn cả tóc gáy. Lí Thừa Ngân ban cho tôi 3 thước lụa trắng tôi còn không thấy lạ, hắn lại đi ban cho tôi lụa uyên ương, đây rõ là một âm mưu lớn lắm.
Thế nhưng người trong Đông Cung không hề nghĩ thế, nhất là đám cung nữ hầu hạ bên tôi, bây giờ họ đang hả lòng hả dạ, tưởng cuối cùng tôi đã thu phục được Lí Thừa Ngân.
"Điện hạ thế là đã hồi tâm chuyển ý rồi, a di đà phật!"
"Ả họ Triệu kia nhất định đã bỏ bùa điện hạ, muội thấy ả họ Triệu kia vừa bị nhốt lại, điện hạ lập tức đối với Thái tử phi nương nương tốt hơn bao nhiêu."
- Phần 1 - Thẳng tắp - Chương 1 - 2
- Chương 3 - 4
- Chương 7 - 8
- Chương 9 - 10
- Phần 2 - Vẻ xuân - Chương 11 -12
- Chương 13 - 14
- Chương 15 - 16
- Chương 17 - 18
- Chương 19 - 20
- Chương 21 - 22
- Chương 23 - 24
- Chương 25 - 26
- Chương 27 - 28
- Chương 29
- Chương 30 - 31
- Chương 32
- Phần 3 - Vực nước sâu - Chương 33 - 34
- Chương 35 - 36
- Chương 37 - 38
- Chương 39 - 40
- Chương 41 - 42 (Hết)
- Chương 43 - Ngoại truyện - Hồ Thái Dịch phù dung vẫn nở