Chương 5 - Vạn chi kiếm - Huyết Mẫu Đơn
Thiên hạ có hai món thần binh lợi khí, năm xưa Kiếm si chế tạo ra một thanh Vạn chi kiếm khiến thiên hạ khiếp sợ, võ lâm nhân sĩ tranh giành không ngớt, vì tranh giành bảo kiếm không có biết bao nhiêu người chết. Kiếm si vì không muốn tác phẩm của mình gây họa chúng sinh, cho nên dùng bảy bảy bốn chín ngày, lấy huyết của chính mình luyện nên một thanh kiếm có tâm linh, có thể tự tìm kiếm chủ nhân của mình, Kiếm si chết đi để lại một thanh tuyệt thế Vạn chi kiếm, nghe nói bảy năm trước Vạn chi kiếm lại một lần nửa xuất hiện, khiến thiên hạ lại một lần nữa sôi trào.
Còn một binh khí thứ hai chính là Huyết mẫu đơn , đây không phải kiếm, không phải đao, đó là một loại vũ khí khó có thể hình dung được, năm xưa Chu Khánh đế vì tư niệm ái nhân của mình mà tạo nên Huyết mẫu đơn, đó chỉ là trong truyền thuyết, chưa ai thấy được Huyết mẫu đơn như thế nào, chỉ biết uy lực của Huyết mẫu đơn không thua gì Vạn chi kiếm.
Hiên Viên sơn trang, người sáng lập nên sơn trang này không phải là con cháu hoàng tộc, càng không phải là thế gia đệ tử giàu có. Truyền thuyết, Hiên cơ tử- người tạo nên sơn trang chỉ là một thanh niên bán đậu hủ trong chợ. Nhưng tinh thần chịu khó cùng ý chí kiên định, từng bước lập nghiệp lại đạt được kì ngộ một vị cao nhân chỉ điểm, ba mươi năm Hiên Cơ Tử tạo nên một hiên viên sơn trang uy chấn võ lâm. Nổi tiếng với Hiên Viên kiếm pháp cùng ba mươi sáu tuyệt kĩ Lôi chi vũ. Để tỏ lòng biết ơn vị cao nhân đã chỉ điểm, Hiên Cơ Tử hạ lệnh từ đó về sau con cháu điều lấy thêm một từ 'Viên' trong họ của mình, tức là từ 'Hiên' ..trở thành ' Hiên Viên' . Hiên viên sơn trang từng có hai vị là minh chủ võ lâm, uy vọng của Hiên Viên sơn trang đúng là vang dội cả Ngọc Phong đại lục.
Hiên Viên Tuyệt, cháu nội của Hiên Cơ Tử, làm người thẳng thắng chính khí, được xưng quân tử kiếm, võ công độc bộ thiên hạ đồng thời cũng là kẻ si tình nhất thiên hạ. Khi thê tử Phượng Thanh Điệp bạo bệnh qua đời, Hiên Viên Tuyệt chịu không nổi nỗi đau mất thê cho nên dùng thiên hạ tối cực độc tự sát theo thê tử, để lại đứa con Hiên Viên Ngạo cùng Hiên Viên Tiếu Điệp , khi đó Hiên Viên Ngạo mười tuổi, Hiên Viên Tiếu Điệp bảy tuổi.
Hiên Viên Ngạo, người cũng giống như tên, ngạo nghễ lãnh khốc, là kì tài võ học hiếm thấy, nổi trội nhất trong các đời con cháu Hiên Viên gia. Hiên Viên Phủ- cha của Hiên Viên Tuyệt, ông nội của Hiên Viên Ngạo lại ra sức dạy dỗ, nỗi đau mất con khiến cho ông dùng tất cả tình yêu thương đối với hai đứa cháu của mình, cực sủng, chỉ cần huynh muội Hiên Viên muốn , dù không có, Hiên Viên Phủ cũng sẽ cướp giật mà đưa. Có lẽ được yêu chiều quá mức mà Hiên Viên Tiếu Điệp tính cách kiêu ngạo vô cùng, một bộ dáng đại tiểu thư cao cao tại thượng nhưng ít ra không âm hiểm giả dối
" Đây là thanh kiếm cổ, chỉ gặp người hữu duyên , nay thí chủ có duyên với nó, bần đạo xin tặng cho thí chủ, chỉ mong đừng dùng nó gây họa chúng sinh...."
" Được"
Năm ấy, đi tảo mộ phụ mẫu, tình cờ ngẫu ngộ một đạo trưởng, Hiên Viên Ngạo được tặng kiếm, một thanh kiếm cổ, tên gọi...Vạn chi kiếm. Năm ấy, Hiên Viên Ngạo mười bảy tuổi, Hiên Viên Tiếu Điệp mười bốn tuổi.
Mặt trời khuất núi, ánh tà dương nhuốm màu ráng đỏ cả một mảng chân trời, diễm lệ vô song. Thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, những dải cỏ xanh mướt trải dài tít tắm chận chân trời, điểm xuyến một vài đóa hoa nhỏ đủ màu sắc . Làn gió nô đùa nhởn nhơ khắp thảo nguyên, gió mang theo Bồ công anh bay lả tả tạo nên một trời mưa hoa trắng muốt, như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Một thiếu nữ, một thiếu nữ không thấy rõ dung mạo. Nàng vũ một khúc, một khúc vũ tuyệt đẹp. Sa y lượn lờ như mơ như ảo, hồng y phiêu diêu ,lơ đễnh . Kia dung nhan yêu kiều như ẩn như hiện, quỷ mị không ngờ, tưởng chừng thân ảnh kia mờ ảo bỗng chốc theo gió mà mất đi . Huyễn hoặc tựa như bóng người lờ mờ trong sương khói . Tay ngọc theo vũ điệu mà chuyển, eo nhỏ theo tiết tấu mà xoay, tựa như tinh linh nữ vương rơi xuống phàm trần , dường như cả thiên địa đều lu mờ trước mỗi bước nhảy của nàng. Tiêu Dạ Thần như thấy, mỗi bước vũ của nàng, hồng mẫu đơn như nở rộ yêu diễm tuyệt luân, tóc của nàng theo gió bay múa như che đi bán khuôn mặt càng khiến dung nhan của nàng thêm một phần kì bí . Từng đóa bồ công anh lả tả phủ trên cả người nàng, điểm xuyến trên mái tóc đen huyền, lưu luyến nơi vạc áo phấn hồng. Nàng đang vũ, say mê vũ dường như cả thiên địa chẳng có thể chuyển dời lực chú ý của nàng sang nơi khác. Tiêu Dạ Thần không dám đến gần, hắn sợ chỉ một cử động nhỏ sẽ khiến cho nàng theo gió mà đi mất, cho nên khoảng cách giữa hai người thật xa...cho nên Tiêu Dạ Thần không thể nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế đó.
Một cơn gió mạnh mang theo bụi ập vào, khiến cho Tiêu Dạ Thần theo bản năng nhắm chặt mắt lại, chỉ chốc lát mở ra, Hồng y thiếu nữ không còn, giống như nàng theo gió mà đi mất ,chỉ để lại hắn đứng ngẩn ngơi. Tiêu Dạ Thần lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là mất mát, cảm giác lạ lẫm xâm nhập, lan tỏa khiến cho hắn mờ mịt....
" Là đang mơ hay thật, nàng là nhân hay tiên..." Tiêu Dạ Thần lẫm bẩm, từ đó về sau nổi danh thiên hạ – Tiêu công tử, yêu nhất chính là vũ khúc, chỉ cần nghe đồn nơi đâu có vũ cơ múa đẹp, dù cách xa vạn dặm cũng đến xem cho được. Nhưng mà suốt bốn năm, xem hàng trăm vũ khúc vẫn không dấu nỗi thất vọng, thì ra lúc đó, khoảnh khoắc ấy, Tiêu Dạ Thần rơi vào lưới tình, tương tư thật sâu...
Năm đó, Tiêu Dạ Thần 16 tuổi, hồng y thiếu nữ 14 tuổi...
" Haiz! Tính ra đến bây giờ đã đến cổ đại suốt bảy năm..." hồng y thiếu nữ lẫm nhẫm. Thiếu nữ cốt cách thanh kì, lung linh uyển chuyển lại thêm vài phần anh khí. Ngũ quan tinh xảo đến cực điểm như tượng đêu khắc, đôi thủy mâu tràn ngập linh khí như cuốn nhân sinh vào đó, hồng y phiêu diêu tuyệt trần , giơ tay nhấc chân là mị lực vô hạn, môi anh đào khẽ nhếch tạo nên một duyên dáng độ cung xinh đẹp làm cho thiên địa lu mờ...Nàng là Vũ Khuynh Thành.
Bảy năm trước được đến năm quả Chu giáng hồng, khiến cho Vũ Khuynh Thành không chỉ là kì tài võ học, bách độc xâm nhập lại còn cải tạo cơ thể khiến dung mạo của nàng phù hợp vô cùng với cái tên Vũ Khuynh Thành này. Lại thêm miễn phí trăm năm công lực, Vũ Khuynh Thành suốt bảy năm trong mật động, nhàm chán không biết làm gì cho nên lấy những bộ sách mà Chu khánh đế để lại, luyện thành tuyệt thế võ công. Ừ! Thì võ công người ta dùng cả đời để luyện nàng lại dùng có năm năm, học hết võ công không biết làm gì bèn lôi y thuật ra xem, xem xong dùng động vật làm thuốc thử nghiệm, cho nên y thuật bây giờ của Vũ Khuynh Thành tuy không gọi là thần y gì nhưng cũng đủ đảm bảo cho bản thân mình suốt đời không đau ốm. Nếu để cho Chu Khải Đế biết Vũ Khuynh Thành học xong cuốn Tuyệt đại y sách mà hắn dùng năm mươi năm nghiên cứu ra mà chỉ xem mình là lang y bình thường chắc sẽ đội mồ sống dậy mà đạp cho Vũ Khuynh Thành mấy phát quá.
Phải nói Chu Khánh đế là nghìn năm kì tài mới xuất hiện một lần, tài năng không chỉ về võ công, y thuật, độc thuật mà còn là cầm, kì, thư, họa..đế vương thuật, chiêm tinh bói quẻ cùng kì binh bố trận. Ông là một đại đế được cả thiên hạ ca tụng nhất đế minh quân, nhưng cuối cùng vì một chữ tình vứt bỏ cả giang sơn họa đồ xinh đẹp, cả nhân loại hâm mộ, cảm thương, chỉ trích...cho nên Vũ Khuynh Thành được chân truyền dù không phải trực tiếp của Chu Khánh đế cũng đủ quét ngang thiên hạ này rồi.
Vũ Khuynh Thành tâm nguyện rất nhỏ nhoi, chỉ cần một cuộc đời an bình, cả thế yên ả. Nhưng mà trời xanh không cho nàng ý muốn. Nàng chưa bao giờ hi vọng mình sẽ xinh đẹp khuynh thành khuynh quốc gì cả, nhưng cái quả Chu giáng hồng chết tiệt đó khiến cho dung mạo của nàng thay đổi hoàn toàn. Vũ Khuynh Thành chán nản nhìn dung mạo của mình qua dòng nước, đúng là họa thủy mà...ngay đến cả nàng nhìn càng thấy mê huống chi là những người khác.
Với cái dung mạo chim sa cá lặn này, muốn một cuộc sống bình thường trừ phi hủy dung a. Nhưng mà Vũ Khuynh Thành không phải loại tự ngược cho nên cách thứ hai là luyện thành một thân tuyệt thế võ công có khả năng tự bảo vệ mình, qua vài chục năm thì cái túi da xinh đẹp này cũng sẽ héo úa, và nàng cũng sẽ an bình hưởng tuổi già nha. Thật ra dung mạo lúc trước của Khuynh Thành tuy bình thường nhưng đôi thủy mâu tuyệt đẹp kia cùng toàn thân khí chất hơn người luôn khiến cho nhiều nam sinh thầm yêu trộm nhớ. Chỉ tiếc người nhà bảo vệ nàng tốt quá, Vũ ba,Vũ mẫu ra lệnh cho Vũ Khuynh Quốc lúc nào cũng phải đi sớm vài phút để kiểm tra ngăn tủ của Vũ Khuynh Thành, thấy bức thư nào đáng nghi là ngay lập tức vò nát vứt giỏ rác. Cứ như vậy mà hai mươi năm nàng không có mối tình vắt vai nào, haiz!!
Vũ Khuynh Thành không có hứng thú với mấy cái thú chơi tao nhã của người cổ đại như cầm , kì, thư, họa...nói chung là dốt đặc mai cán, nàng duy nhất sở trường chính là múa mà thôi, đó là đam mê của nàng. Cho nên Vũ Khuynh Thành hoàn toàn không phải là tài nữ gì cả.
Vũ Khuynh Thành cứ một tuần ra khỏi mật động, tìm thức ăn cùng vài vị dược, sau đó lại về lại mật động luyện công cùng học y, cứ như vậy, thời gian như nước chảy mây bay, thoắt cái đã bảy năm. Có lẽ thời gian cùng sống khá lâu cho nên Vũ Khuynh Thành cũng không còn sợ hai bộ di thể của Chu Khánh đế cùng ái nhân của ông nữa. Lúc trước tình cờ lặn sâu trong ôn tuyền thấy một mật đạo khác, theo đó mà vào, thấy hai bộ thi thể nam và nữ trong mật đạo. Nam nhân tuấn mỹ, nữ nhân kiều mị, điều tóc bạc, nếu chỉ nhìn chắc sẽ nghĩ bọn họ đang ngủ mà thôi, nhưng mà rất tiếc, mật đạo này là cơ quan cuối cùng của địa đạo do chu khải đế tạo ra. Sinh thời không thể ngày ngày gặp nhau, ngày ngày bên cạnh, vậy thì khi nhắm mắt xuôi tay y cùng nàng đồng khâm cùng huyệt vậy, Chu Khánh đế chắc chắn đã mang tâm nguyện như vậy mà đào nên huyệt động này.
Sống chung với hai bộ di thể bảy năm, Vũ Khuynh Thành xem họ như người thân, thường hay ngây ngốc nói cười với hai bộ thi thể, nhưng mà giờ đây phải nói lời chia tay với hai vị tiền bối này, Vũ Khuynh Thành có chút luyến tiếc.
" Khuynh Thành đi đây, trả lại an tĩnh cho hai vị, xin lỗi vì đã làm phiền lâu như vậy, nếu có cơ hội, Khuynh Thành trở lại cùng hai vị..." Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, lẫm nhẫm với hai di hài của Chu Khánh đế cùng ái nhân của ông.
Vũ Khuynh Thành lấy vài viên dạ minh châu nhét vào trong lòng, một vài nén vàng cất trong túi, cất bước ra đi. Đành chịu thôi, đi đâu cũng phải có vàng có bạc mới được, lần đầu tiên chính thức đi thăm cổ đại cho nên không thể không thiếu bạc nha. Nếu như suy tính không sai thì số vàng này này cũng đủ cho nàng đi du lịch cổ đại vài năm. Nếu như Vũ Khuynh Thành biết, chỉ cần ba viên dạ minh châu mà nàng thuận tay nhắc vào trong lòng có giá trị bằng cả một tòa thành thì như thế nào nhỉ? không công chưa làm gì đã có tài phú như vậy, thượng thiên cũng đối xử với Vũ Khuynh Thành thật tốt nha!!
- Chương 1 - Ông trời ơi
- Chương 2 - Địa đạo
- Chương 3 - Giang hồ thế gia
- Chương 4 - Tiêu Dạ Thần
- Chương 5 - Vạn chi kiếm - Huyết Mẫu Đơn
- Chương 6 - Tứ đại mỹ nhân
- Chương 7 - Tình triền
- Chương 8 - Vũ Khuynh Thành
- Chương 9 - Người hầu...bảo tiêu
- Chương 10 - Mỹ cảnh nhân gian
- Chương 11 - Truy thê đại pháp
- Chương 12 - Họa thủy
- Chương 13 - Võ Ngưng Sương
- Chương 14 - Niệm tâm, vương vấn trăm năm
- Chương 15 - Hiên Viên Ngạo
- Chương 16 - Hài tử là vô tội
- Chương 17 - Thân thế tiểu hài tử
- Chương 18 - Thiên hạ đệ nhất
- Chương 19 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 20 - Nhu tình
- Chương 21 - Tình
- Chương 22 - Tặng quà
- Chương 23 - Hoa khôi đại tái
- Chương 24 - Tranh chấp
- Chương 25 - Khiêu chiến
- Chương 26 - Nhất Vũ Khuynh Thành
- Chương 27 - Nỗi lòng Liễu Cô Phong
- Chương 28 - Bạch Vân Nhu
- Chương 29 - Thi triển võ công
- Chương 30 - Hiên Viên tiếu điệp âm mưu
- Chương 31- Vũ Khuynh Thanh tức giận
- Chương 32 - Thế gian có gì trường tồn bất diệt
- Chương 33 - Hiên Viên Ngạo hỏa truyện
- Chương 34 - Vũ Thiên Bình
- Chương 35 - Võ Lâm Anh Hùng
- Chương 36 - Nghiệt hay duyên
- Chương 37 - Võ Lâm Anh Hùng 2
- Chương 38 - Huyền Trần
- Chương 39 - Vũ Khuynh Thành
- Chương 40 - Đỉnh Nam Sơn
- Chương 41 - Huyết Lệ
- Chương 42 - Huyết Lệ 2
- Chương 43 - Huyết Lệ 3
- Chương 44 - Ta chỉ còn nàng
- Chương 45 - Âm mưu
- Chương 46 - Đào Mộc Trâm
- Chương 47 - Thời gian như mây bay
- Chương 48 - Si tình
- Chương 49 - Mị tình
- Chương 50 - Tỷ đệ gặp lại
- Chương 51 - Thật xin lỗi
- Chương 52 - Lão bà, ta yêu ngươi!
- Chương 53 - Cầu hôn
- Chương 54 - Đã không tin tưởng, như vậy là yêu sao?
- Chương 55 - Vết thương lòng
- Chương 56 - Đêm thất tịch
- Chương 57 - Lại thấy Hiên Viên Tiếu Điệp
- Chương 58 - Phụ cả thiên hạ không phụ ngươi
- Chương 59 - Dậy sóng
- Chương 60 - Dạ đế
- Chương 61 - Loạn phong vân
- Chương 62 - Loạn phong vân 2
- Chương 63 - Loạn phong vân 3
- Chương 64 - Loạn phong vân 4
- Chương 65 - Đại chiến hắc nhai
- Chương 66 - Nàng không cần ta
- Chương 67 - Nước mắt
- Chương 68 - Điên đảo thiên hạ
- Chương 69 - Ảnh chủ - Lãnh Vân Hải
- Chương 70 - Loạn lạc tam quốc
- Chương 71 - Đoàn tụ (Hoàn)