Gửi bài:

Chương 69 - Nhất bước tam khấu

" Chủ nhân thứ tội, Ảnh Nhất đã mất dấu của công tử!" Hắc y nhân cúi đầu, trầm giọng bẩm báo, thanh âm nặng nề. Trong lòng ão não không thôi, uổng thay cho bọn họ tự xưng ảnh vệ đứng đầu lại bị công tử 'chân yếu tay mềm' làm cho hôn mê, ngủ không biết trời trăng may gió, may mà không có ai tập kích nếu không bọn họ nhất định đã chết không có đất chôn thân rồi

" Chủ nhân, Ảnh Nhị vô dụng..." Ảnh Nhị cũng quỳ xuống, xấu hổ bẩm báo. Số phận của y cũng không thua gì đống Ảnh vệ quanh đây, vì là công tử cho nên bọn họ không có đề phòng, để rồi ai cũng bị 'hưởng dụng' một ít thần mộng hương của công tử, an giấc ngủ ngon a. Công tử ơi là công tử, sao khi không học người nào đó bỏ nhà ra đi vậy chứ, bọn họ nhất định sẽ bị chủ nhân rọc xương lột da mất thôi.....

Lạc Khanh Nhan nhìn hai hắc y nhân, than khẽ : " mà thôi... mà thôi! Không phải lỗi của các ngươi, hắn... một khi đã lên kế hoạc tỉ mỉ, ngay đến cả ta cũng bị gạt huống chi là các ngươi". Trong giọng nói không giấu nỗi đau buồn, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị kinh ngạc nhìn Lạc Khanh Nhan, sau đó ngay lập tức cúi đầu xuống, cùng có một suy nghĩ : 'sao hôm nay chủ nhân nhân từ quá vậy!' chỉ là ý nghĩ thoáng qua vui đùa chút thôi, nhưng là cả hai ảnh không khỏi bối rối, bởi lẽ thà chủ nhân cứ như ngày thường phạt bọn họ nặng một chút còn hơn tình trạng lúc bấy giờ, khiến cho bọn họ cảm thấy có gì đó không yên, bất an vô cùng. Rốt cuộc... chuyện gì xảy ra giữa công tử và chủ nhân của bọn họ, chẳng lẽ là... vợ chồng son cãi nhau?!

" Huy động tất cả các ảnh vệ, nhất định phải tìm được hắn, dù lật cả hoàng đô Hoàng Thiên quốc, cũng phải..... truy tìm cho được tung tích của hắn, biết chưa?!" Lạc Khanh Nhan ra lệnh

" Là, chủ nhân..." hai ảnh đáp, sau đó lui ra ngoài....

Nguyên niên 898, ngày mười ba tháng sáu, là ngày chí cực âm nhất trong hai mươi năm trở lại đây, cũng là ngày thích hợp nhất để thực hiện nghi thức hủy lời nguyền của Dung Phượng Ca, nghe nói ngày này mặt trời sẽ bị thiên cẩu nuốt mất, cả một bóng đêm bao phủ toàn đại lục, đối với hiện tượng này, với người hiện đại như Lạc Khan Nhan cũng không thấy làm kỳ lạ gì, chẳng qua chỉ là nhật thực mà thôi, song tối qua người nào đó dụ dỗ thực hiện mỹ nam kế, sáng hôm sau ôm theo ba món bảo vật chạy mất dạng, lại còn rất thông minh, thả thần mộng hương mê ngủ tất cả mọi người nửa chứ, có thể nói lần này đây, Tiểu Phượng Ca của chúng ta rất là... thông minh, thông minh đến mức khiến cho Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi nổi khùng....

Sau hai canh giờ tìm kiếm vẫn chưa có chút tin tức gì, Lạc Khanh Nhan giận dữ

Một canh giờ tiếp theo, vẫn không thấy bóng dáng của hắn, nàng đã chạy khắp nơi mà hắn có thể đến nhưng cũng vô dụng, Lạc Khanh Nhan phẫn nộ

Một canh giờ nữa trôi qua, nàng... tuyệt vọng

Cái cảm giác đó, như là trước kia hắn nhảy xuống hàn đầm tìm thiên niên liên cho nàng vậy, âm ĩ dai dẳng không thôi, cho đến nhiều năm về sau bàng hoàng trong giấc mộng, nàng vẫn không thôi kinh sợ, và rốt cuộc... lại đến ngày hôm nay

Dung Phượng Ca.... ngươi bảo, ta phải làm như thế nào mới tốt đây?!

Có chăng là ngươi hiểu..... ngươi hiểu được, ngươi không còn ở nơi này, thì ta....

Cho nên ngươi mới làm thế với ta?!

Ngươi tưởng rằng ta lúc nào cũng mạnh mẽ cứng rắn sao, đồ ngốc này..!!

Ta là người đấy, là người... cho nên cũng sẽ đau....

" Ngươi có thấy không, có người đến Vi Lạc tự, một bước tam khấu trên chín mươi chín bậc thang dẫn đến tòa tháp cao nhất đấy....."

" Oa! Không thể nào, người này là đang sám hối sao?!"

" Thật! ta vừa cùng với tẩu tử của mình đến chùa thỉnh bùa bình an cho tướng công, tận mắt thấy nha...."

........

Âm thanh trò chuyện mỗi lúc một xa, văng vẳng lại nghe đâu đây, cách đây vài hôm trước, người kia cũng đã nói với nàng : ' nghe nói chín mươi chín bậc thang đến tháp cao nhất chùa, một bước tam khấu nhất định phật tổ sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của mình' khi ấy nàng cười khổ không nói.....

Một bước, hai bước.... rồi chạy như điên về hướng Vi Lạc tự, Lạc Khanh Nhan dường như quên mất khinh công của mình, trong đầu nàng giờ khắc này đây, chính là hắn... là hắn đang ở đó chờ nàng, nàng chạy... chạy như điên, chạy hết tất cả sức lực của bản thân

Bỗng, trời đang sáng, tự dưng bị bóng đen bao phủ khắp nơi, như là có một thế lực vô hình nào đó nuốt chửng lấy mặt trời vậy, người dân trong thành kinh hoảng, lắp bắp sợ hãi.... Sau đó là tiếng hét lên, và kết thúc trong sự hoảng loạn của người dân, mới có trong chốc lát, Đế Đô Hoàng Thiên đại loạn.....

Mặc kệ người dân hoảng hốt sợ hãi, Lạc Khanh Nhan vẫn nhằm về phương hướng Vi Lạc tự mà chạy, người dân trong thành đa số điều chạy trốn trong nha đóng cửa lại vì sợ hãi sẽ có tai họa ập đến, cho nên đường cái vắng tanh, cũng chỉ còn sót lại vài người và hàng hóa đổ vỡ khắp nới....

Sấm sét ầm ầm, mây đen bao phủ khắp cả chân trời, một hạt... hai hạt,.... Rồi trời lại đổ mưa, mưa thật to....

Hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ lưu truyền lại trong sử sách Hoàng Thiên, và cũng có lẽ là cả đại lục, cũng là một ngày Lạc Khanh Nhan nàng.... Đau cả một đời, thống khổ một kiếp....

Vi Lạc tự, từ sáng sớm, đã có một người xuất hiện

Người này, từ bậc thang thấp nhất, một bước tam khấu... cứ từ từ mà bước lên

Người đến thắp hương, không khỏi tò mò, rốt cuộc là người nào mà thành tâm như thế, mọi người tụ tập, bàn tán.... Kinh ngạc nhìn người trước mặt

Người kia, lam y thanh nhã xuất trần, gương mặt đẹp không có từ nào diễn tả nỗi

Người kia, thành tâm quỳ bái, nhất bước tam khấu, vẻ mặt thành khẩn túc mục, cũng khiến cho người khác cảm thán về sự thành tâm đó của y, và rồi mọi người thắc mắc, người này rốt cuộc đã phạm lỗi tày đình gì, hay có ước nguyện gì to lớn, đến mức phải hành lễ lớn như vậy?!

Cho đến khi, hiện tượng nhật thực xảy ra và mưa rơi xối xả, bọn họ điều hối hả chạy đi, nhưng duy độc người kia, vẫn như vậy kiên trì với hành trình của mình....

Này một bước, y cầu nguyện người kia có thể bình an suốt đời

Này một bước, y cầu nguyện người kia có thể vui vẻ một thế

Này một bước, y cầu nguyện có thể bên cạnh người kia

Làm bạn đồng hành, đời đời kiếp kiếp......

..........................

.........................................

Một bước rồi lại một bước, từng cái khấu đầu, đầu chạm xuống mặt đất lạnh như băng....

Mưa vẫn cứ như thế, rơi ướt đẫm, người y xơ xác tiêu điều...

Chân tay run rẫy, mỏi nhừ nhưng vẫn cố chấp, một bước lên bậc thang là khấu đầu ba cái....

Y đã đi được nửa hành trình, nhưng là liệu có còn sức để đi tiếp không, khi mà dường như trời xanh cũng không đứng về phía y?!

Sắc mặt y tái ngắt, trên trán cũng tấy đỏ rĩ máu, máu hòa cùng nước mưa, lau đi vết thương, bỏng rát....

" Nam mô a di đà phật! thí chủ cần gì phải như vậy?!" thanh âm vô hỉ vô bi, chủ trì Vi Lạc tự im lặng nhìn Dung Phượng Ca, đôi con ngươi ngời sáng hiền từ trong suốt nhìn y, như là muốn thấu, muốn rõ đằng sau con người mỏng manh kia, liệu có nguồn sức mạnh nào ghê gớm để duy trì y thực hiên việc này?!

Chín mươi chín bậc thang, nhất bước tam khấu, nghe có vẻ giản đơn, nhưng để thực hiện việc này ngay đến bậc cao thủ cũng sẽ mất không ít sức huống chi đối với Dung Phượng Ca, thân mình rách nát từ nhỏ, tưởng chừng ngay cả một cơn gió cũng có thể cuốn trôi y đi?!

" Trụ trì, là người sao?!" Dung Phượng Ca ngẩng đầu lên, mơ hồ cười : " lại gặp ngài, chúng ta... dường như rất có duyên?!"

" Thí chủ, thiên mệnh không thể làm trái..." lão hòa thượng, mặt mày tiên phong đạo cốt, cũng chính là người Lạc Khanh Nhan gặp lần trước, gieo quẻ tính bói cho nàng rằng : ' nàng cùng hắn không thể đồng sinh.!'

" Ta biết, thiên mệnh... không thể trái.,,khụ,,!! Nhưng là... nhưng là còn một chút hi vọng, ta... ta cũng phải thử..." Y cười, cười như thế đẹp, tiếu dung nhẹ nhàng u uẩn đau đớn cùng tuyệt vọng thê lương trong đó, bỗng chốc cũng khiến cho lão hòa thượng tâm như chỉ thủy kia, xót xa....

Lão hòa thượng, đã đi tự lúc nào, cũng không rõ, nhưng là người kia vẫn như vậy thành tâm quỳ lạy, từng bước... từng bước.....

Chân của y, đã tê cứng đến mức, không còn đứng được nửa rồi.....

Hình ảnh trong mắt y giờ khắc này đây, cũng không còn rõ ràng lắm, cứ mờ dần, mờ dần....

Còn hơn hai mươi bước nữa, y... vẫn còn một chặng đường dài....

Đi không nổi, thì lếch, thì bò.... Bất cứ giá nào, y cũng phải thực hiện cho hết hành trình này, dẫu.... kết quả đến cuối cùng là đau thương, y vẫn cam tâm tình nguyện!

Hình ảnh mà Lạc Khanh Nhan chạy đến vừa thấy, chính là người kia, một mình, thân ảnh gầy gò, từng bước, từng bước một, leo lên tháp....

Tĩnh mịch, bi ai....

Mưa rơi, mỗi lúc một nặng hạt hơn, sấm chớp ầm ầm, như là trời xanh đang gào thét....

" Ngốc quá...!!" Lạc Khanh Nhan đã cười, đã cười....

Thật nhẹ.... Rất nhẹ, chỉ là cái nhếch miệng khe khẽ thôi....

Nhưng là, tiếu dung ấy, nếu có người nhìn thấy sẽ bật thốt lên, sao mà... đau đớn quá....

Đến mức, nhói lòng.......

" Boong....." tiếng chuông chùa chợt vọng lên, hòa vào cùng tiếng mưa.....

" Dung Phượng Ca, ngươi... điên rồi!" Lạc Khanh Nhan nói, nghe có vẻ bình thản như là khóe môi run rẫy, đôi bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca y cảm nhận được sự run rẫy đó....

" Nhan Nhan, đến rồi sao?!..." y nhẹ giọng nói, vẫn không có ý định ngừng lại, lại tiếp tục một bậc thang, khấu đầu... tay của y cũng đã không còn đủ sức chống đỡ được nữa, run rẫy trong mưa, đầu ngón tay trắng bệch....

" Ngừng lại, ta bảo ngươi ngừng lại, ngươi... có nghe không?!" Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng quát, dùng sức mạnh kéo y đứng dậy. Dung Phượng Ca khẽ lắc đầu, nắm chặt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, gằn từng tiếng : " Nhan Nhan, chẳng lẽ... nguyện vọng cuối cùng của Phượng ca, Nhan Nhan.... cũng không thể đáp ứng sao?!"

Tức thời, nàng.... Buông tay...

Nguyện vọng cuối cùng, ...cuối cùng?!....

" Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ, chỉ cần... ngoan ngoãn nghe lời của ta, chẳng phải rất tốt sao?!" Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nỉ non

" Không tốt, Nhan Nhan chính là muốn vứt bỏ ta, như vậy mà tốt sao?!" y phẫn nộ quát, lần đầu tiên trong đời, y nổi giận với một người, mà người kia lại là người rất quan trọng với y, nhưng là Dung Phượng Ca y không giải thích, y khẽ mím môi, quay đầu lại, tiếp tục quỳ lạy...

" Nhan Nhan, chính là... biết rõ, biết rõ..... không có Nhan Nhan, ta... làm sao... làm sao có thể...."

" Nhan Nhan, chính là.... Luôn một mình quyết định mọi chuyện như vậy, .... Chưa bao giờ hỏi ta dù một lần..."

" Nhan Nhan..... Phượng Ca.... cũng sẽ đau, sẽ rất đau...."

Y vừa lạy, vừa nói.... thanh âm đứt quãng nghẹn ngào, như là một đứa trẻ đang oán giận vậy.... chính là làm nũng thì có sao?! đây có lẽ là lần cuối cùng rồi, thật sự, thật sự y không trách nàng, chỉ là... muốn nói thôi....

Đến giờ phút cuối cùng, y muốn nói với nàng nhiều lắm, muốn nói thực sự nhiều nhưng đến cuối cùng lại không thể nói được gì, có lẽ là không biết bắt đầu từ đâu...

Cho nên, y làm nũng, y oán giận... y vô lí.....

Chỉ là chút tùy hứng thôi, phút giây cuối cùng, Nhan Nhan à! Phượng Ca chỉ tùy hứng lần này thôi, cho nên Nhan Nhan..... vẫn như bình thường, yên lặng bình thản nhìn Phượng Ca, được không?! Đừng làm gì cả, đừng nói gì cả....

Nhưng là lần này đây, khác với thường ngày, Lạc Khanh Nhan không có mỉm cười sủng nịnh nhìn y, cũng không im lặng cho y tùy hứng đùa giỡn....

Lạc Khanh Nhan bật cười, cười thành tiếng, nàng nói : " vậy... ta phải làm như thế nào đây, chẳng lẽ cứ như vậy để ngươi chết trước mặt ta sao?! ngươi nói a...! Dung Phượng Ca, ngươi.... Sao ngươi lúc nào cũng khiến cho ta không kiềm chế được bình tĩnh như thế này chứ...!!"

" Dung Phượng Ca..."

" Dung Phượng Ca......"

" Đừng rời bỏ ta,.....được không?!..." nàng nhẹ giọng nói, thấp giọng cầu xin, đầu ngón tay run rẫy chạm vào vạc áo của hắn, nắm thật chặt....

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục