Gửi bài:

Chương 63 - Không thể đồng sinh

" Sư phụ , Dung tiền bối! hai người đã về rồi, đã tìm được tung tích của vật kia?!" Lạc Khanh Nhan thấy trong phòng mình xuất hiện Hàn Vô cùng Dung Cơ, vui mừng hỏi. Hai lão giả nhìn Lạc Khanh Nhan tiếu dung hiện rõ trên nét mặt, càng thêm cười khổ, hai lão nhìn nhau, như muốn đẩy qua đẩy lại người nào mới là kẻ nói ra sự thật này cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan nhìn nét mặt của hai người, nét cười cứng lại trên khóe miệng, thanh âm bỗng dưng khô khốc đi lên : " sư phụ, Dung tiền bối.... không tìm được sao?!"

" Không phải, đã tìm được..." Dung Cơ lắc đầu than nhẹ. Lạc Khanh Nhan nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, tìm được là tốt rồi, chỉ cần tìm được là tốt rồi. Nhưng hai lão giả nét mặt phảng phất nhiều lắm ưu phiền, Lạc Khanh Nhan yên lặng để nghe hai lão giả nói tiếp. Hàn Vô hít nhẹ một hơi, như làm một quyết định đại sự, lấy trong lòng hộp gỗ đưa cho Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhật lấy, mở hộp, là một khối huyết ngọc lưu ly trong suốt, đỏ như máu, quanh quẩn ma mị như là yêu khí ngàn năm đọng lại tạo nên khối huyết ngọc này vậy. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn Hàn Vô, nhẹ giọng hỏi : " vật này chính là vật thứ ba sao?!" Hàn Vô cùng Dung Cơ gật đầu

" Vậy... không còn điều gì nữa sao?!" Lạc Khanh Nhan chần chừ cất thành tiếng

Dung Cơ nhìn Lạc Khanh Nhan một lúc sau, lại hỏi : " nha đầu, nếu như ngươi cùng với Phượng Ca một trong hai người chỉ có thể một người còn sống, thì ngươi sẽ chọn ngươi chết hay Phượng Ca chết?!" Lạc Khanh Nhan nghe vậy, sắc mặt tái ngắt nhìn Dung Cơ. Dĩ nhiên nàng hiểu, Dung Cơ không rảnh để mà hỏi mấy câu vớ vẫn này, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến việc hủy lời nguyền diệt thiên kia. Nàng chết hoặc hắn chết, câu hỏi vớ vẫn gì vậy?! Lạc Khanh Nhan kiềm nén trong lòng u uất, cắn răng nhìn Dung Cơ, lạnh lùng nói : " lão đầu, khi không lại lôi chuyện sống chết nói ở đây, rốt cuộc là sao vậy?!"

Câu hỏi này hỏi nàng làm sao trả lời?! Nàng không sơ chết nhưng là nàng sợ hắn một mình sẽ đau, sẽ cô đơn, khi ấy ai lại làm bạn cùng hắn. Người ở lại mới là người đau khổ nhất, điều này lại có mấy ai thấu hiểu được. Yêu nhau, người kia hi sinh vì người kia, tưởng là vĩ đại nhưng là kẻ ở lại mới là kẻ thống khổ tột cùng

Hàn Vô khe khẽ thở dài, thanh âm nhàn nhạt bi ai : " dù tam bảo có đủ nhưng phải cần có thuốc dẫn mới hủy được lời nguyền kia!" Lạc Khanh Nhan sắc mặt tối sầm lại : " vậy... cái đó là..."

" Là... trái tim của kẻ diệt thiên yêu!" Dung Cơ cười, cười rất nhẹ, cười khó coi hơn cả khóc, những nếp nhăn trên gương mặt co lại, tràn đầy mỏi mệt cùng tang thương. Cả một đời của ngài bôn ba nhưng kết quả cuối cùng lại như vậy, hỏi ngài phải làm gì đây, phải làm gì đây?!

" Vậy sao?!..." Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nỉ non, là trái tim của kẻ diệt thiên yêu sao......

Nàng, rốt cuộc cũng đã hiểu được ẩn ý của lão hòa thượng lúc trước nói

Nàng và hắn, không thể đồng sinh, không thể... đồng sinh.... Rốt cuộc hắn đã làm gì mà lão thiên gia lại đối hắn như vậy. Đến cuối cùng thì Lạc Khanh Nhan chợt hiểu được, dù nàng có cố gắng như thế nào, dù nàng có cố gắng chống lại nghiệt ngã vận mệnh ra sao, chung quy cũng không địch lại được ý trời....

Cũng không rõ từ khi nào lại bước ra khỏi căn phòng, cũng không còn nghe rõ được hai lão giả nói những gì, vô thức đi đến phòng của hắn, đứng trước cửa thật lâu, thật lâu.....

Trong phòng, Dung Phượng Ca đã ngủ, cho nên không thấy, cũng không biết có một người, vì hắn thao thức cả đêm, bóng người qua phản chiếu ánh nến, leo lắt in bóng người trên khung cửa, cứ như vậy....

Tình.....

Đêm khuya lạnh lẽo, gió thổi xào xạc, những chiếc lá va chạm vào nhau tạo nên những thanh âm du dương. Đêm nay hàng ngàn vì sao lấp lánh trên thiên không, vầng trăng khuyền mờ mờ ảo ảo cùng nhân thế.....

Trong phòng, người an giấc ngủ trong mộng mị

Bên ngoài, người đứng đó, không nói không cử động....

Cứ như vậy, yên lặng không tiếng động nhưng tình ti cứ thế buộc chặt....

Rốt cuộc, phải làm thế nào mới có thể.... Bên nhau?!

Sáng sớm, ông mặt trời lại thức giấc, bắt đầu tỏa ánh sáng sưởi ấm vạn vật, chim ca, thanh âm của côn trùng rả rích.... Tất cả bắt đầu cho một ngày mới

' Cạch...' cánh cửa mở ra, Dung Phượng Ca mắt nhắm mắt mở, còn đang mông lung buồn ngủ, thấy Lạc Khanh Nhan đứng trước cửa, nhoẻn miệng cười, thanh âm mềm mềm còn mang theo chút giọng mũi : " Nhan Nhan, sớm vậy ^^!' Lạc Khanh Nhan nhìn y, khóe môi cong nhẹ tiếu dung

Lúc này thì Dung Phượng Ca mới chợt nhận ra có chỗ nào không đúng, Nhan Nhan quần áo ướt đẫm, như là sương sớm buông xuống cả người, đôi con ngươi hiện rõ những dây gân đỏ hoe như là cả đêm không ngủ, chẳng lẽ Nhan Nhan đứng ở đây cả đêm, không thể nào đâu, sao lại đứng ở đây a?! Dung Phượng Ca vươn tay nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan, rất lạnh, cau mày : " Nhan Nhan, đứng... ở đây cả đêm sao?!"

Lạc Khanh Nhan thình lình vùi đầu mình vào cổ của y, cả thân hình cơ hồ tựa vào trên người của Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca sửng sốt ôm chặt lấy, đây là lần đầu tiên Nhan Nhan lại có vẻ yếu sức đến như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Định hỏi thì Lạc Khanh Nhan đã lên tiếng trước : " đừng hỏi gì cả... cứ như thế là được rồi"

" Dung Phượng Ca..."

" Nhan Nhan, Phượng Ca ở đây!"

" Dung Phượng Ca"

" Ân! Phượng Ca ở.."

" Phượng Ca..."

" Phượng Ca vẫn ở đây, vẫn ở cùng Nhan Nhan..."

" Ngươi có biết, điều ta sợ nhất chính là gì không ?!" Lạc Khanh Nhan nhẹ giọng nỉ non

" Nhan Nhan mà cũng có điều sợ hãi sao?!" Dung Phượng Ca khẽ trêu chọc

" Trước kia không có, bây giờ có rồi..."

" Điều gì vậy?!"

" Ta sợ... sợ khi ta gọi tên ngươi, sẽ không có người nói ' Phượng Ca vẫn ở, ở cùng Nhan Nhan'"

Ta... chỉ sợ mỗi điều đó mà thôi, nó còn đáng sợ hơn cả cái chết

" Ngốc quá! Chuyện này sẽ không xảy ra, Nhan Nhan đừng lo lắng. Mỗi khi Nhan Nhan gọi Phượng Ca, Phượng Ca sẽ ở bên cạnh, không rời không khí..."

" Thật sao?!"

" Thật sự! Phượng Ca sẽ không lừa gạt Nhan Nhan, Nhan Nhan biết mà"

" ừ! Là ta... đã lo vẫn vơ mà thôi...."

Lạc Khanh Nhan nhắm mắt, tay ôm chặt lấy thắt lưng của y, thật chặt, chặt đến mức Dung Phượng Ca cảm thấy đau đớn nhưng vẫn không nói một lời, tay của y nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, như là vuốt đi mọi lắng lo phiền muộn...

Lạc Khanh Nhan ngủ

Yên tĩnh ngủ nhan, đôi chân mày bình thường tràn đầy khí phách, dãn ra, thập phần nhu hòa. Dung Phượng Ca khẽ mỉm cười an tĩnh ngồi bên cạnh, nhìn ngắm người trong lòng bình thản ngủ ngon. Nhan Nhan một đêm đứng trước cửa phòng y không ngủ, Lạc Khanh Nhan không nói nguyên nhân vì sao mà Dung Phượng Ca cũng không hỏi, có lẽ.... có những điều, chỉ cần trong lòng hiểu là được rồi cũng không cần thiết phải nói ra ngoài miệng

Đứng dậy thêm một chút an thần hương vào trong lư hương, sẽ khiến cho Nhan Nhan ngủ tốt hơn. Dung Phượng Ca than nhẹ

" Nha đầu, rốt cuộc ngươi quyết định như thế nào?!" Dung Cơ hỏi

" Cứ để tự nhiên đi..." Lạc Khanh Nhan bình thản đáp : " còn tám tháng mười bảy ngày nữa mà...."

Còn một ngày, là vẫn còn hi vọng không phải sao, rồi sẽ ổn thôi....

Nếu như hết cách, thì nàng vẫn còn đủ thời gian để giải quyết mọi việc, không phải sao?! Lạc Khanh Nhan buông mi cười nhẹ, vân đạm phong khinh, như là hoa trong gương trăng trong nước, ảo ánh thoáng qua, rất đẹp như cũng chỉ là... ảo mộng mà thôi. Hốt nhiên Dung Cơ chợt thấy, Lạc Khanh Nhan càng ngày càng trầm tư, càng ngày càng mê hoặc, cũng... không rõ rốt cuộc tiểu nha đầu này, muốn gì làm gì nữa ="=

Mấy hôm nay Dung Phượng Ca cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao y cảm thấy Nhan Nhan của y có cái gì đó khác thường nhưng là y không thể đoán được điều gì, cũng như hiện giờ nè, Nhan Nhan lại ngồi ngẩn người nửa rồi. Dung Phượng Ca bước lại bên cạnh Lạc Khanh Nhan, hai tay đặt lên hai vai của nàng, nhỏ giọng hỏi : " Nhan Nhan dạo này làm sao vậy, không vui sao?!" Lạc Khanh Nhan nghe thế mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống, lên tiếng : " dạy cho Diêu Nhi xong rồi?!"

" ừ, Diêu Nhi rất thông minh..." Dung Phượng Ca hài lòng khen ngợi. Tiểu hài tử tuy không thể nói là thiên tài nhưng là cũng rất thông tuệ, học một suy ra ba, hơn nữa rất chăm chỉ cùng cố gắng, nhất định sau này cũng sẽ là một bậc thần y không thua gì y bây giờ, cũng có thể sẽ hơn không biết chừng

" Có mệt không?!" Lạc Khanh Nhan hỏi tiếp

" Không mệt" , Dung Phượng Ca lắc đầu, bĩu môi : " Nhan Nhan đừng tưởng nói sang vấn đề khác để đánh lạc hướng nha, nói mau rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà dạo này Nhan Nhan có vẻ lo lắng như vậy?!" Lạc Khanh Nhan ôn hòa cười, người này vẫn nhạy cảm như vậy a, nàng đã cố gắng che dấu như thế hắn vẫn mẫn cảm phát hiện ra vấn đề, thật là...

" Không có gì, Lạc Vân sơn trang có mấy vấn đề phức tạp mà thôi, không làm khó dễ được ta..." Lạc Khanh Nhan đáp

" Thật sao?!" Dung Phượng Ca chớp chớp mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, như là muốn nhìn thấu suy nghĩ sau đôi đồng tử đen thăm thẳm không thấy đáy kia

" Dĩ nhiên là thật, ngươi không tin ta sao?!" Lạc Khanh Nhan nhướng mi nhìn y, tay vò vò đầu tóc của y, như là vuốt đầu sủng vật. Dung Phượng Ca ngoan ngoãn cho Lạc Khanh Nhan đùa giỡn mớ tóc đen của mỉnh, nhoẻn miệng cười, tiếu dung điềm điềm ấm áp : " Phượng Ca đã nói, chỉ cần Nhan Nhan nói là Phượng Ca sẽ tin"

" Phượng Ca!" Lạc Khanh Nhan khẽ mở miệng, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không cất thành lời, tựa như có một khối gì đó chặt ngay cổ họng, cứng ngắc khiến cho nàng không thể thốt thành lời, Dung Phượng Ca yên lặng chờ nghe tiếp, Lạc Khanh Nhan nhìn đôi con ngươi trong suốt của y, lời muốn nói chợt hóa thành tiếng thở dài nhẹ hẫng. Mà thôi, mà thôi, hắn nhạy cảm như vậy, nói mấy vấn đề như thế, hắn sẽ lại lo lắng. Lạc Khanh Nhan ôn nhu vươn đầu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của y, cười cười : " Dung Phượng Ca, ta phát hiện ngươi càng ngày càng đẹp rồi đó!" Thanh âm ngả ngớn lại có chút trêu đùa như thường ngày, chợt! Dung Phượng Ca cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, may quá Nhan Nhan lại trở lại bình thường rồi. Cường đại, tự tin đôi lúc có chút lưu manh vô sỉ. Dung Phượng Ca híp mắt cười, mặt cọ cọ lòng bàn tay của nàng, nói : " hì ! Nhan Nhan quá khen"

" Ngươi dường như rất tự hào với gương mặt này ha!" Lạc Khanh Nha nói.

" Dĩ nhiên rồi, vì Nhan Nhan cũng rất thích gương mặt này còn gì" Dung Phượng Ca gật đầu đáp

" Đúng vậy a, thật đẹp, đầy mê hoặc..." Lạc Khanh Nhan cười

" Cho nên Nhan Nhan chỉ có thể thích mỗi mình Phượng Ca, chỉ nhìn mỗi Phượng ca mà thôi..."

" A?! hôm nay tiểu mỹ nhân của ta hình như có chút bá đạo đó..."

" Vậy, Nhan Nhan thích không"

" Thích! Là ngươi.... Ta điều thích"

Chỉ cần là ngươi....

" Nhan Nhan, chúng ta đi ngắm sao đi...." Dung Phượng Ca nắm lấy tay của Lạc Khanh Nhan chạy về phía trước, trên môi tiếu dung càng ngày càng đậm

" Ách! Tiểu mỹ nhân à, hôm nay mây đen bao phủ khắp trời không trăng không sao, lấy gì mà ngắm a?!" Lạc Khanh Nhan bất đắc dĩ cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn Dung Phượng Ca nắm lấy tay mình đi liên tục

" Yên tâm, Phượng Ca sẽ cho Nhan Nhan thấy cả một bầu trời đầy sao?!" Dung Phượng Ca tự tin cười

" Vậy tốt, ta rất mong đợi..." Lạc Khanh Nhan đáp, yên lặng để cho hắn nắm lấy tay nàng. Dù sao cũng ít khi thấy hắn chủ động thân cận nàng không phải sao?! có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ nàng không ăn đậu hủ mới là lạ á. Giờ khắc này bọn họ thả mình trong gió, liên tục bước nhanh về phía trước, bỏ đằng sau lại mọi ưu phiền, mọi lắng lo, vướn bận. Thời khắc này đây, không còn chuyện thiên hạ, không còn chuyện lời nguyền, không còn chuyện tranh tranh giành giành nữa..... chỉ còn có hai người bọn họ, tiếng cười vỡ tan trong gió, tựa như sánh cùng thiên địa....

Lạc Khanh Nhan nở nụ cười...

Dù, sau này có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ có thể bên cạnh như nhau như thế này, có thể vui vẻ như thế này, đời này còn gì hối tiếc?!....

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục