Gửi bài:

Chương 53 - Hoàng Thanh Diêu

Ước mơ của một người là gì?!

Như thế nào thực sự gọi là hạnh phúc?!

Thế gian hàng vạn người, mỗi người điều có những mong ước khát khao riêng, có người mong thi đổ công danh làm nên sự nghiệp lưu danh sử sách, có người thích quyền lực chí cao, khuynh cả thiên hạ, người lại mong phú khả địch quốc, kẻ lại ước mơ có mỹ nhân làm bạn.....

Dung Phượng Ca y cũng có giấc mơ, có khát khao của riêng mình, ấy là chỉ cần có thể bên cạnh, đơn giản bên cạnh làm bạn cùng người kia mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi sao đối với y lại khó khăn đến như thế. Y không mong tài cao hơn người, không mong được thượng thiên ưu ái, cũng không cần những thứ tốt đẹp của thế gian. Y chỉ đơn giản muốn có thể ngày ngày, tháng tháng, năm năm.... mỗi khi mở mắt thức dậy, là có thể thấy được ngươi kia nở nụ cười nhìn mình. Nhưng là đổi lại, thật lắm đắng cay.... Nhan Nhan, rốt cuộc cho đến khi nào, chúng ta mới có thể thảnh thơi một đời đâu?!

Căn phòng hoa lệ nhưng không khí thật là trầm trọng, trầm trọng đến đáng sợ. thỉnh thoảng lại nghe tiếng của những miếng sắt thép va chạm lẫn nhau, thanh âm trong trẻo, ngân dài trong cái không khí như thế này, thật khiến cho người ta muốn nổi điên. Lam Quân Băng sắc mặt phải nói là tái nhợt, có chút vô lực nhìn người trên giường

" Dung Phượng Ca, ngươi... rốt cuộc muốn thế nào?!" Lam Quân Băng thở dài. Người này nhìn bên ngoài ôn nhu mềm mại như vậy, vì cớ gì nội tâm lại quật cường đến như thế, thật khiến cho y đau đầu mà. Dung Phượng Ca nghe vậy, bình thản cười, thanh âm khản đặc, khô khốc : " thả ta đi...."

Trên giường, Dung Phượng Ca vẫn vậy, một thân lam bào thanh nhã, nhưng sắc mặt của y gầy yếu rất nhiều, và chân tay của y điều bị thiết liên xích lại, còn lại mọi thứ điều rất ổn. Thực ra, Lam Quân Băng cũng không muốn dùng biện pháp này đối y, nhưng là từ lúc đem y về cung, người này dường như nổi điên phá nát tất cả những gì xung quanh y, hơn thế nữa có đôi khi không khống chế được tự thương tổn bản thân mình, còn đáng sợ hơn nữa là giữa phần ác và phần thiện của y cứ liên tục thay phiên nhau đổi qua đổi lại khiến cho Lam Quân Băng kinh sợ, theo y biết, nếu như phần chí cực ác trong con người y cứ liên tục xuất hiện nhiều lần, thì thời gian phá phong ấn, chân chính trở thành kẻ 'Diệt Thiên' sẽ không còn xa, cho nên chỉ còn cách dùng thiết liên khóa y lại, để khống chế bớt hành động của y

Lam Quân Băng không nói, đôi con ngươi phảng phất ưu sầu, tinh thần cũng trở nên uể oải vô cùng, lần đầu tiên trong đời, y cũng không rõ, lần này mình đã làm, là đúng hay sai?! Vươn tay muốn chạm vào người trước mặt, nhưng lại không dám, cười khổ : " sao... ngươi lại cố chấp đến như vậy" chấp nhận ta... khó đến như vậy sao?! lời muốn thốt ra, nhưng lại không dám nói hết lời

" Nàng.... Như thế nào rồi?!" Dung Phượng Ca nhỏ giọng lên tiếng, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cứ sợ câu trả lời không phải là bản thân mình muốn, vô lực...

" Chưa tìm thấy...." Lam Quân Băng đáp

" Vì sao?!...." không đầu không đuôi, tự dưng Dung Phượng Ca lại thốt nên như vậy, Lam Quân Băng nghe vậy, cũng không rõ ràng cho lắm, yên lặng nhìn Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lam Quân Băng, đôi môi khô nứt, gằn từng tiếng : " vì cớ gì....lại như vậy đối ta, ta... có thù oán gì với ngươi sao, hay là... ngươi tò mò về thân phận Diệt thiên này?!"

Lam Quân Băng chợt cười, cười khẽ rồi cất thành tiếng, thanh âm khàn khàn nơi cổ họng, đứt quãng như là nghẹn ngào, cười mà còn khó coi hơn cả khóc, không ai biết đáy mắt của y đã ẩn ẩn lệ ý, cúi đầu thở dài, mãi một lát sau, mới lên tiếng, thanh âm lãng đãng như hỏi như là... oán : " ngươi.... Không biết sao?!" làm nhiều như vậy, đến cuối cùng ngươi cũng không rõ, ta là cần gì sao?! Dung Phượng Ca, rốt cuộc thì trong mắt ngươi ngoài ba từ Lạc Khanh Nhan kia, thì còn có thể chứa đựng được những gì?!

Dung Phượng Ca không nói gì thêm nữa, khẽ nhắm mắt, yên lặng đuổi khách

Lam Quân Băng nhìn y một lúc lâu sau, mới đứng dậy, từ từ bước ra ngoài

Ngoài trời, hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh, tô điểm thiên không

Vài làn gió tươi mát, quanh quẩn khắp nơi, thấm đượm lòng người

Thiên nhiên vẫn vậy, khiến lòng người thư thả..........

Nhưng là, vẫn không thể đuổi đi ưu sầu của thế gian a....

Lam Quân Băng vừa đi không lâu, trong phòng lại xuất hiện một hắc y nhân, cung kính quỳ xuống bên cạnh giường, nhỏ giọng hô lên hai tiếng : " công tử!" Dung Phượng Ca quay đầu nhìn hắc y nhân, nở nụ cười : " Ảnh Nhất, ngươi đến rồi sao?!" Đúng vậy! hắc y nhân này chính là Ảnh Nhất, thấy Dung Phượng Ca nở nụ cười, lòng của y chợt chùn lại, không rõ vì sao, mới có vài ngày thôi mà y cảm thấy công tử dường như... trưởng thành lên nhiều lắm, nét trẻ con thơ ngây như tờ giấy trắng lúc trước hầu như không còn, thay vào đó là cái gì đó tang thương, mệt mỏi. Chợt Ảnh Nhất, cảm thấy...... xót thương cho người này. Người này, đáng lẽ phải được hưởng mọi sủng ái của thượng thiên mới đúng, cả một đời vô ưu vô sầu, tiếp tục làm một Dung công tử phong hoa tuyệt đại không dính nhiễm chút trần thế, mãi mãi là 'hòn ngọc quý' trên tay của chủ nhân bọn họ mới phải, không nên nhiễm sắc thái này, không nên vương vấn u buồn nơi khóe mắt..... thật là không quen một chút nào

" Công tử, người chịu khổ rồi...." lãnh tâm, cứng ngắc không biết nói chuyện như Ảnh Nhất, chợt thốt nên lời như vậy. Dung Phượng Ca ôn thanh cười, nhỏ giọng lên tiếng : " không khổ, nàng.... Sao rồi!" hắn làm sao mà khổ kia chứ, so với nàng, thì một chút khổ này, chẳng qua như một hạt muối bỏ vào đại dương mà thôi

" Công tử an tâm, sẽ rất nhanh sẽ tìm được tung tích của chủ nhân..." Ảnh Nhất đáp lời

" Ừ, ta tin tưởng...." Dung Phượng Ca gật đầu

" Công tử, để ta đem ngài ra khỏi đây!" Ảnh Nhất thấy người mà mình cần bảo vệ, lại bị khóa như thế này, vô cùng căm phẫn, áp chế trong lòng phẫn giận, Ảnh Nhất nhẹ giọng nói. Dung Phượng Ca lắc đầu, thanh âm nhẹ hẫng : " không được, ngươi đi đi, này thiết liên không làm khó được ta, khi nào ta muốn đi, sẽ tự mình bước đi..." Ảnh Nhất nghe vậy, không khỏi giật mình. Chợt nhớ đến đêm hôm ấy, y nhìn Dung Phượng Ca một lát, sau đó mới gật đầu, ẩn hình trong bóng tối

Ảnh Nhất có chút không hiểu, vì cớ gì công tử lại không muốn đi vào lúc này đâu, lắc lắc đầu đuổi đi nghi vấn, công tử quyết định gì, y chỉ cần tuân theo là được. Công tử không yếu đuối cần được bảo hộ như bọn họ vẫn nghĩ, nhất là khi công tử 'phát điên' thật đủ đáng sợ, đừng nói là y, ngay cả vài trăm người võ công nhất lưu như y cũng khó ngăn cản được, cuộc đại chiến lúc trước, một mình công tử sát nhiều người như vậy, cho đến bây giờ y vẫn không sao quên được, có lẽ trên đời này có thể cản được công tử, cũng chỉ có chủ nhân đi

Dung Phượng Ca sở dĩ không muốn đi vào lúc này, đơn giản là vì Lam Quân Băng, một ngày nào mà Lam Quân Băng chưa hết hi vọng về y, thì Dung Phượng Ca khó có thể an tâm thoải mái không sợ bị quấy rầy được. Y thực sự không hiểu, y là nam nhân, hà cớ gì Lam Quân Băng lại có thứ tình cảm đó với y, hay là vì khuôn mặt này?! Dung Phượng Ca khẽ cau mày, chỉ cần khiến cho Lam Quân Băng buông tha y là được, y sẽ làm cho người kia hoàn toàn buông tay, như vậy mới không gây bất lợi cho Nhan Nhan về sau này, dẫu như thế nào Lam Quân Băng cũng là đế vương của một nước, chỉ cần một nước cờ sai sẽ khiến cho hậu hoạn khôn lường, Dung Phượng Ca khẽ nhếch khóe môi, cong lên nét cười đạm như nước....

Đông đồng tử trong suốt, chợt nhiễm huyết, sau đó liễm đi, nhắm mắt lại.....

Lam Quân Băng! Ngươi... yêu ta?! Vậy thì để xem, ngươi yêu ta... nhiều bao nhiêu?!....

" Nha đầu, ngươi quyết định rồi sao...." lão giả ôn hòa cười, nhìn Phượng Nhan

Nữ tử một thân nam trang bố y, nhưng không dấu hết phong thái hơn người của mình, đặc biệt là đôi mắt kia, thâm sâu đạm bạc, như là tất cả mọi chuyện cũng khôn khiến cho nó nhiễm lên một chút ánh sáng, như là ánh mắt của một vị cao tăng, đã khám phá hết mọi hồng trần rồi, chỉ còn lại bình thản như nước, vô hỉ vô bi. Nữ tử nghe lão giả hỏi vậy, gật đầu, nói : " cảm tạ !" đơn giản hai tiếng cảm tạ, người này cứu nàng một mạng, người này chăm sóc nàng trong nhiều ngày qua

" Không cần! nha đầu, ngươi có biết.... mục đích của ta cứu ngươi đi...." Lão giả cũng không nói quanh co lòng vòng, đi trực tiếp vào vấn đề chính. Ngài cứu nữ hài tử này từ dưới biển lên, vốn không có mục đích gì, chỉ đơn thuần là cứu người mà thôi, nhưng là qua mấy ngày ở chung, ít nhiều ngài cũng hiểu được bản tính cùng khả năng của nữ hài tử này, cho nên ngài cũng an tâm giao việc này cho nữ hài tử, nói ngài vụ lợi cũng thế, nhưng là ngài thực sự không còn nhiều thời gian nữa, lão giả thở dài, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Phượng Nhan

Phượng Nhan liễm hạ mi mắt, gật đầu, yên lặng chờ lão giả nói cho hết lời. Suy cho cùng, nàng nợ lão giả này một mạng, làm việc giúp cũng không quy phạm nguyên tắc gì của nàng. Trên thế gian này, không gì là miễn phí cả, cũng không ai cho không ai cái gì, điều này nàng hiểu rất rõ, Phượng Nhan cười nhạt. Nhưng là trong vô thức, lại có thanh âm phản bác nàng, thế gian này vẫn còn một người vì nàng, vô điều kiện trả giá, vô điều kiện kính dâng, không đòi hỏi hồi báo.....

Người đó..... là ai...?!

Một trời hoa trắng muốt rơi lả tả, điêu linh nhưng cũng thật đẹp

Lam y nhân ngồi dưới gốc lê hoa, gãy một khúc.....

Làn môi rất đẹp, cong cong tiếu dung thanh nhã như u lan, đẹp khiến cho người ta đui mù.....

Tâm, ngừng đập

Đầu, thật đau.....

Phượng Nhan ghì chặt bàn tay của mình, một thoáng đau đớn sẽ khiến cho nàng bình tĩnh hơn nhiều, tại sao! khi nhớ về hình ảnh lam y nhân kia, lòng nàng sẽ đau.... Thật đau....!!!

" Nha đầu?!..." lão giả lên tiếng

" Ân?!....." Phượng Nhan đưa mắt nhìn lão giả, lão giả bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một tiểu hài tử mới có năm sáu tuổi, Phượng Nhan khẽ nhíu mi, mỗi khi nàng nhớ đến hình bóng lam y nhân kia, tinh thần cảnh giác của nàng hầu như không còn, thật là nguy hiểm!

" Diêu Nhi, mau hành lễ bái sư..." lão giả xoa xoa đầu tiển hài tử, lên tiếng, thanh âm hiền từ nhưng không thiếu vài phần nghiêm nghị. Tiểu hài tử đang cúi đầu, nghe thanh âm của lão giả, ngẩng đầu nhìn lão giả, rồi quay đầu nhìn Phượng Nhan, mới cung kính quỳ xuống, thanh âm mềm mềm : " sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy!

Không ai biết, trong một sát na tiểu hài tử ngẩng đầu, Phượng Nhan thất thố....

Tiểu hài tử, khuôn mặt nhỏ tròn tròn trắng nõn, đôi con ngươi xinh đẹp trong vắt, này mi này mắt này mũi.... Thật là... quen thuộc! quen thuộc đến mức, khiến cho nàng, tâm.... lạnh ngắt, như là có ai đó bóp chặt lấy nói, để rồi thanh âm của tiểu hài tử vang lên, nàng mới giật mình, tĩnh lại....

Đầu ngón tay, không rõ vì sao có chút run run, cúi xuống ôn nhu xoa xoa khuôn mặt của tiểu hài tử, thanh âm chợt nhẹ hẫng : " ngươi...là ai?!" Tiểu hài tử nghi hoặc nhìn Phượng Nhan, rồi lại quay sang đầu nhìn lão giả, khó hiểu nhưng vẫn nhu thuận đáp lại lời của Phượng Nhan : " đồ nhi gọi là Hoàng Thanh Diêu"

" Họ Hoàng?!" Phượng Nhan nhẹ giọng hỏi, thu hồi đi nét mặt thất thố lúc nãy, dường như vừa rồi, cảm xúc khác thường không phải nàng vậy, Lão giả mặc dù nghi hoặc vì cớ gì Phượng Nhan lại có xúc cảm kỳ lạ như vậy, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, nghe Phượng Nhan hỏi thì mới bình thản đáp lại : " đúng vậy, đứa nhỏ này chính là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Hoàng Thiên quốc."

Phượng Nhan nhíu mi, xoay người bước vào trong. Lão giả nhẹ giọng thì thầm vài lới với tiểu hài tử, rồi sau đó cũng bước theo vào. Tiểu hài tử chạy ra ngoài.....

" Nói đi!" Phượng Nhan uống một ngụm trà, rồi mới nhìn lão giả, thanh âm không mặn không nhạt, không ra hỉ giận

Lão giả thở dài, từ từ lên tiếng : " nha đầu, chuyện này quả thật làm khó ngươi, nhưng lão hủ quả thật không còn cách nào khác"

" Xưa nay con nối dòng của Hoàng Thiên quốc rất đơn bạc, tiên đế vì tin lầm gian phi khiến cho huyết mạnh hoàng gia rơi vào nhân gian, sau này gian phi cấu kết cùng nịnh thần, âm mưu hại chết tiên đế, chiếm Hoàng Thiên quốc, hiện này Hoàng Thiên mọi thế lực điều trong tay tể tướng đương triều, lấy cớ tiên vương ốm nặng thâu tóm triều định, lại lấy một tiểu hài tử không phải là huyết mạch thực sự của tiên vương phò làm ấu chúa, đất nước hiện nay.... Đủ loạn a...!!"

" Ngu xuẩn...." Phượng Nhan lạnh nhạt cười : " ngay đến hài tử của mình cũng không bảo vệ được, đế vương Hoàng Thiên đúng là đủ bất lực, kẻ như vậy, mất nước cũng không đáng trách". Lão giả không ngờ Phượng Nhan lại nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, cứng lưỡi, sau đó cũng chỉ thở dài, không nói thành tiếng, dẫu sao thì.... Nha đầu này nói không sai, tiên đế quá tin Nhu phi, khiến cho bản thân mình mất nước, cốt nhục li tán, chỉ thương thay cho Đế hậu, mất đi yêu tử, bản thân cũng tàn tạ, không còn lại gì!

" Ngài muốn ta phò đứa trẻ này lên ngai vị?!" Phượng Nhan nhàn nhạt lên tiếng

Lão giả trầm ngâm một lát, sau đó mới kiên quyết gật đầu, đáp : " đúng vậy!"

Mục lục
Ngày đăng: 15/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục