Chương 12 - Trở về
Nhưng là, Lạc Khanh Nhan không hỏi, bây giờ không hỏi, sau này không hỏi, mà cả đời cũng sẽ không hỏi... có lẽ là...không thốt thành lời, cũng có lẽ là.... nhiều lắm...
" Đồ ngốc..." Lạc Khanh Nhan cười dài, vươn tay vò vò đầu tóc của hắn....
" Nhan Nhan...?!" Dung Phượng Ca khẽ quyệt miệng, có chút không hài lòng, Nhan Nhan lúc nào cũng vậy, khi không muốn nói, lại cười trừ cho qua mọi chuyện, nhưng là y thực sự rất thắc mắc mà...
Đã không nhớ được, cân chi phải thắc mắc đây, Dung Phượng Ca... có thể sống vô ư vô lự như vậy, thì... cũng rất tốt rồi, không phải sao?! như vậy đối với một số người, đó là rất hạnh phúc rồi...
" Mỹ nhân, ngươi nói xem, bao giờ thì ngươi mới có thể quên ta..." Lạc Khanh Nhan như có như không vấn, giương mắt nhìn phía trên thiên không, những vì sao lấp lánh xuyên qua những mảng bị rách trong động, như là một vòm trời nhỏ....
" Tại sao lại quên, Phượng Ca... làm sao có thể quên Nhan Nhan đâu?!" Dung Phượng Ca khẽ nhíu mày, lại vấn ngược lại...
" Nhưng là ta hi vọng.. ngươi có thể nhanh một chút... quên ta là tốt rồi..." Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, thở dài, thanh âm thực sự nhỏ, rất nhỏ, như là sương là khói, Dung Phượng Ca cũng nghe không rõ, Lạc Khanh Nhan nói gì, nhưng là y cảm thấy Nhan Nhan hiện tại... đang rất bối rối, vì cớ gì đâu?!
Nếu quên, ta cũng sẽ không luyến tiếc.......
Nếu quên, ta sẽ dễ dàng có cớ.... vứt bỏ ngươi....
Như vậy, có chăng là dễ dàng hơn... cho ta và ngươi, đúng không ?!
" Nhan Nhan, ngủ rồi sao?!.." Dung Phượng Ca dùng đầu ngón tay lay nhẹ vào cánh tay của Lạc Khanh Nhan, nữ tử yên lặng không nhúc nhích, có lẽ là ngủ rồi, cũng có lẽ... là không muốn tỉnh
" Nhan Nhan... tại sao lúc nào cũng nặng nỗi ưu phiền đến thế, không thể cùng chia sẽ với Phượng Ca sao?!"
Dung Phượng Ca lấy ra trong lòng một mảnh lá, khẽ đưa lên môi, thổi một khúc nhạc, thanh âm trong trẻo ấm áp lúc về đêm, dịu dàng vuốt lên tâm người....
Thanh âm nhẹ nhàng, dìu dặt... từng chút, từng chút một thấm vào lòng người, rất...từ tốn....
Khúc tất, Dung Phượng Ca lại nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, Lạc Khanh Nhan, giương mắt nhìn nữ tử một lát, chỉ một lát.... Rồi khẽ nhắm mắt lúc nào không hay, hơi thở điều điều....
Nữ tử bên cạnh, chợt rung hàng mi, đôi hoa đào mắt trong đêm, một mảnh xinh đẹp trong vắt, ánh mắt có gì đó... phức tạp nhìn nam tử nằm sát bên mình, nữ tử bất chợt thở dài.... Lãng đãng quanh đêm, có chút gì đó, không thể nói thành tiếng... khó khăn....
Tình một tự... là duyên là nghiệt, hay đơn giản, chỉ là vận mệnh thích trêu đùa lòng người?!
Với Lạc Khanh Nhan, khao khát trở nên mạnh mẽ, khao khát trở thành cường giả, thực sự rất lớn, nàng thật sự chán ghét, nói đúng hơn là hận khi là kẻ yếu thậm chí có đổi bằng mạng sống của mình đi chăng nữa, thì Lạc Khanh Nhan vẫn lựa chọn trở thành cường giả
Cố chấp sao?! có người đã từng hỏi nữ tử này như thế, cố chấp theo đuổi cái quyền lực, danh vọng đó, cuối cùng, còn được là gì?! Khi ấy Lạc Khanh Nhan cũng đã mỉm cười, thanh âm tràn đầy mỉa mai cùng chế nhạo : " nếu ngươi đã từng trải qua cái cảm giác, đói đến mức phải lục từng thùng rác để kiếm những thứ người ta vứt bỏ để ăn, nếu ngươi từng trải qua cái cảm giác bị người khác đạp dưới chân mà chế nhạo, trở thành món đồ chơi cho bọn chúng, nếu như người từng trải quá, cái cảm giác bị người khác trở thành món đồ trao đổi, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, thậm chí là trong mắt người khác, ngươi chẳng qua là quái vật, là thứ thừa thải không nên tồn tại trong thế gian này... thì khi ấy ngươi sẽ hiểu, vì sao ta lại khao khát quyền lực đến như vậy.."
Vì có là kẻ mạnh, mới không bị người khác dẫm đạp tôn nghiêm, chỉ có cường giả mới có thể quyết định con đường của bản thân mình, và cũng chỉ có kẻ thực sự mạnh mới có thể khống chế được số phận của bản thân, bất tuân trước vận mệnh nghiệt ngã của số phận...
Nữ tử này chịu khổ nhiều lắm, cũng đã nếm trải nhiều lắm, chất chứa oán hận cho đến chết lặng, đôi mắt từng chịu lắm tang thương đau khổ, cũng hóa thành lạnh như băng đến vô tình, chỉ được dấu sau nét cười ngạo nghễ ấy thôi....
Cho đến khi, nữ tử ấy đã làm được, trở thành kẻ có quyền lực, có địa vị, đứng trên cao quan sát người khác, có thể khống chế được số mệnh của mình.... song lại luôn cảm thấy trống rỗng đến cô độc.....
Giờ khắc này đây, lại có một thứ cảm giác lạ lẫm xen kẽ trong lòng nữ tử ấy, đối với một người cô độc như Lạc Khanh Nhan thì cái thứ cảm giác ấy thực sự nguy hiểm nhưng cũng đầy dụ hoặc đến ngọt ngào....
Đối mặt hay trốn tránh, bắt lấy hay gạt đi....
Một cường giả, tuyệt đối vô tâm lãnh tình
Một cường giả, tuyệt đối không nên động tình
Như vậy, sự lựa chọn của Lạc Khanh Nhan là gì?!
Một Dung Phượng Ca, ôn nhuận như ngọc, hay là quyền lực chí cao vô thượng, một cường giả không có bất cứ khuyết điểm nào?!
Không biết, cũng không rõ....
Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn dung nhan nam tử, một lần nữa thật kỹ, khẽ nhắm mắt, những hình ảnh nàng và hắn cùng nhau đồng hành trong cả tháng chợt lùa về
Không có gì đặc sắc, rất bình thường, đạm đạm sống qua ngày, nhưng... lại khiến cho nàng lưu luyến đến như vậy, nam tử này có một loại mị lực, khiến cho người khác an tâm không thể thốt thành lời
Dung Phượng Ca, ngươi quả thật rất giỏi, chỉ có hơn tháng thôi mà khiến cho ta để tâm nhiều đến như vậy., Nhưng là... cũng chỉ là một chút mà thôi, chỉ là một chút mà thôi, đúng không ?! ta rất nhanh sẽ quên đi ngươi, mà ngươi cũng nên quên ta đi, giữa chúng ta, con đường như vậy là hợp lí nhất
Ngươi quá tinh thuần, ta lại quá hắc ám, ta không muốn lôi kéo ngươi vào thế giới đen tối của ta, bởi lẽ... nếu một ngày ánh mắt của ngươi không còn trong vắt thuần túy như thế này nữa, ngươi sẽ không còn là một Dung Phượng Ca mà ta biết...
Như vậy... là tốt nhất rồi, đúng không ?!
Sáng hôm sau
Sắc trời không tốt như hôm qua, những mảng mây xám ngắt quanh quẩn quanh bầu trời, khí trời không nóng cũng không lạnh, gây cho người ta cái cảm giác thực sự khó chịu
Trên đường đi, ven bờ những đám cỏ lau đung đưa theo gió nhẹ, khung cảnh thiên nhiên thực sự êm đềm, như ẩn như hiện có hai bóng người tiến lại gần...
" Nhan Nhan, bây giờ chúng ta đi Tây An đúng không ?!.." nam tử vừa đi vừa hỏi, dung mạo của y đẹp tuyệt trần, một thân màu lam trang phục thanh dật xuất trần, nhưng động tác thực sự trẻ con, một tay cầm một đống có lau, tay kia thỉnh thoảng lại cúi xuống ven dường, nhổ vài chùm hoa dại. Theo sau, cũng là một nam tử bạch y như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ hơn người, nhất là đôi hoa đào mắt thực sự rất mị nhân, nam tử cười cười, lên tiếng đáp lại câu hỏi của nam tử lam y : " không đi nữa! ta đưa người về gặp gia gia của ngươi!"
" Vì sao a, chẳng phải Nhan Nhan đã hứa là mang ta đến Tây An, xem sông núi nơi đó sao ?!" nam tử vừa nghe người kia đáp vậy, quay đầu lại hỏi, hàng mi thanh tú khẽ chau lại, rất là không vui. Bạch y nam tử không ai khác dĩ nhiên là nữ chính của chúng ta – Lạc Khanh Nhan nghe vậy, nhẹ giọng cười : " ta ... có một số việc cần giải quyết, không thể mang ngươi theo được, cho nên vì an toàn, ngươi nên trở về bên cạnh gia gia của ngươi thì tốt hơn"
" Nhan Nhan....! Có chuyện cần phải làm sao"
" Đúng vậy"
" Như vậy... sau khi làm xong, Nhan Nhan có thể hay không lại đến tìm ta a"
" Ta..."
Nhìn vẻ mặt mong đợi đó của Dung Phượng Ca, Lạc Khanh Nhan lần đầu tiên trong đời không dám chối từ thẳng thừng
" Nhan Nhan... không thích Phượng Ca sao ?!" Dung Phượng Ca lại tiếp tục hỏi, là vì không thích cho nên mới cảm thấy y phiền phức, không muốn mang y theo
Nghe vậy, Lạc Khanh Nhan chỉ còn biết cười khổ, nếu ta không để tâm đến ngươi là tốt rồi...
" Đi thôi..." Lạc Khanh Nhan không đáp, không giải thích cũng không nói nhiều, nàng thong thả bước đi, động tác không nhanh không chậm, đủ để cho nam tử đằng sau đuổi kịp, Lạc Khanh Nhan đi đằng trước, Dung Phượng Ca lững thững theo sau, bất chợt không khí giữa hai người yên tĩnh đến khó chịu
Dung Phượng Ca yên lặng không nói, không phải không muốn nói mà là không biết nên nói gì, cũng không rõ vì sao ngực buồn đến phát hoảng, chẳng thể thốt thành lời được
Lạc Khanh Nhan không nói, là vì không muốn nói, cũng không còn cần thiết nữa, nàng không muốn nói dối hắn, lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn thất vọng, cho nên... nàng im lặng. Thực sự mâu thuẫn...
Đến cuối cùng, thì cái mà nữ tử này chọn, là trở thành cường giả
Có lẽ là.... Tình chưa đậm chưa sâu, âu cũng chỉ là vấn vương thuở ban đầu mà thôi
Cũng có lẽ là... vì quá quan tâm để ý, cho nên không muốn người kia sống trong thế giới quá đen tối của mình
Cũng có thể là vì.... Nữ tử này, vốn chính là lãnh huyết, có thể tuyệt tình ngay cả với bản thân mình....
So với hành trình lúc đi thì lúc về thời gian nhanh hơn rất nhiều, chỉ mới hơn mười ngày Lạc Khanh Nhan cùng Dung Phượng Ca đã trở lại sơn cốc. Nhìn thấy hai người, lão ngoan đồng Dung Cơ một thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liễm đi, thay vào đó là vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lạc Khanh Nhan
" Nha đầu, ngươi nói sẽ đem bảo bối tôn tử của ta đi chơi mà, sao mà mới có hơn tháng rưỡi đã về rồi hả..." Dung Cơ mỉm cười vấn Lạc Khan Nhan nhưng là không biết có phải là nàng đa nghi hay không, chứ Lạc Khanh Nhan cảm thấy lão đầu này cười đến không có hảo ý, nhưng dù là vậy, Lạc Khanh Nhan vẫn thản nhiên trả lời : " ta có việc, không thể bồi cùng hắn thêm nữa, hắn trả lại cho ngươi, cáo từ...!" nói đoạn muốn nhanh chóng bước đi, nhưng nhanh như cắt lại bị Dung Cơ giữ lại
Luận về võ công, Lạc Khanh Nhan chỉ mới học võ hơn hai tháng nay, nhờ thiên niên niên, nội lực của nàng hiện giờ tăng trưởng, đến 30 năng thâm niên, nhưng là dù sao so với một trong những cao thủ đương thời như Dung Cơ vẫn còn xa lắm, cho nên chẳng mấy chiêu, nàng nhanh chóng đã bị Dung Cơ chế ngự, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn lão ngoan đồng, thanh âm không ra hỉ giận : " không biết tiền bối còn gì chỉ giáo?!"
" Nha đầu a, ngươi nói đi là đi, sao lại như thế vô tình chứ, ít ra, cũng phải chào tạm biệt bảo bối tôn tử của ta một tiếng chứ?!" Dung Cơ cười hì hì, đôi mắt nheo lại thành một đường cong, vẫn như vậy vô tâm không phế a. Lạc Khanh Nhan nghe vậy rút trừu khóe miệng, hắn và nàng ở gần cả tháng nay, muốn từ biệt cũng đủ từ biệt rồi, có nhất thiết phải dư thừa trong lời nói không
" Haiz! Bảo bối tôn tử của ta thật khổ mà, khi không lại gặp nữ tử lãnh huyết vô tình như vậy chứ hả..." Dung Cơ thở dài thườn thược, vẻ mặt rất chi là 'ai ai oán oán' như là Lạc Khanh Nhan bội tình bạc nghĩa với Dung Phượng Ca vậy, Lạc Khanh Nhan đầu đã bắt đầu có dấu hiệu bốc khói, quả thật hai ông cháu nhà này nhất định kiếp trước nàng mắc nợ họ rất nhiều mà...
" Lão đầu, ngươi rốt cuộc là ý đồ gì ?!" Lạc Khanh Nhan hừ lạnh, nói nhiều như vậy, cũng không đơn giản là mục đích như vậy đi
" Ha ha, nha đầu nói vậy là ý gì a, ta cũng đâu có ý định nhờ vả gì ngươi đâu chứ !" Dung Cơ gãi gãi đầu, vẻ mặt rất chi là khó xử, lại nói : " nhưng nếu ngươi đã muốn làm giúp thì ta đây không ngại nha"
Đủ vô sĩ! Lạc Khanh Nhan nghiến răng nghiến lợi nhìn lão ngoan đồng này, gằn từng tiếng : " nói!" được rồi, nể tình tên ngốc kia, nàng giúp người này một việc cũng không sao
" Việc này cũng không có gì khó, chỉ cần ngươi giúp ta đả bại người này là được..." Dung Cơ tủm tỉm cười, vẻ mặt đắc ý vô cùng : " mười năm trước, ta và một cố nhân đánh cược, mười năm sau đồ đệ của cả hai cùng nhau tỷ thí, nếu thắng thì người kia được phép yêu cầu một việc.,..."
" Nhưng ta không phải là đồ đệ của ngươi..." Lạc Khanh Nhan đáp
" Hì hì, dễ thôi, bây giờ ngươi có thể bái ta làm thầy cũng được mà"
" Không cần! ta đã có sư phụ rồi"
" Ai da! Ngươi có thêm một sư phụ nữa cũng đâu có thiệt hại gì hết đúng không, hơn thế nữa y bác của cả đời ta sẽ truyền cho ngươi, ngươi nói đi, đúng là trăm lợi mà không hại mà...vả lại, vật cá cược là gì, ngươi có biết không ?!"
Thấy Lạc Khanh Nhan không chút hứng thú, Dung Cơ cũng không nản lòng, lão cười dài : " là Huyết sát các đó... mặc dù nó hiện giờ chỉ là một tổ chức tam lưu cao thủ, nhưng ta tin với thủ đoạn của nha đầu ngươi thì vài năm thôi, trở thành thiên hạ đệ nhất cũng không khó mà..."
Ánh mắt của Lạc Khanh Nhan đã có một chút giao động, thấy vậy Dung Cơ càng ra sức thêm mắm thêm muối, ra sức dụ hoặc, và dĩ nhiên với một kẻ tham quyền lực như Nhan Nhan nhà ta, thì chẳng mấy chốc lại càng thêm giao động....
" Đổi lại là gì ?!" Lạc Khanh Nhan nhìn thẳng vào mắt của Dung Cơ mà hỏi như vậy, người này vẻ ngoài hi ha bất cần đời, nhưng mưu mẹo sâu xa, làm gì ắt cũng có mục đích riêng của mình. Dung Cơ hài lòng cười, thật lòng tán thưởng : " ngươi cũng biết, thân nhân duy nhất của ta, chỉ có một Phượng Ca mà thôi...!!"
" Không cần nói nữa, cáo từ..!!" Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mi, không suy nghĩ nhiều ngay lập tức lên tiếng. Nàng nhất định đời này sẽ không dậy dưa với hắn, nhất định là vậy....
Nhìn bóng lưng của Lạc Khanh Nhan có chút chạy trối chết, Dung Cơ khó hiểu, ngài chỉ muốn nha đầu này thay ngài bảo vệ bảo bối tôn tử của ngài thôi mà, có cần hoảng sợ như vậy không chứ, thật là..!! nhưng là nghĩ đến vấn đề gì, Dung Cơ một thoáng nghiền ngẫm cười, đôi con ngươi hiện lên giảo hoạt tựa như nhất chích hồ ly
" Hàn Vô, Hàn Vô a... xem ra ván cá cược giữa ta và ngươi, người thắng không nhất thiết là ngươi nha, oa ha ha... Phượng Ca à, xem ra ván cá cược của ta có thắng được hay không, tất cả là nhờ vào cháu đấy ^^"
- Chương 1 - Xuyên qua trở thành Vương phi thất sủng
- Chương 2 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 3 - Âu Dương Triệt
- Chương 4 - Sơ Ngộ Đề Vương Hàn Thanh
- Chương 5 - Thoát thân
- Chương 6 - Dung Phượng Ca
- Chương 7 - Diệt thiên
- Chương 8 - Lên đường
- Chương 9 - Dạ thành
- Chương 10 - Là một chút để tâm
- Chương 11 - Chỉ một chút mà thôi
- Chương 12 - Trở về
- Chương 13 - Ly ca
- Chương 14 - Nhớ
- Chương 15 - Khóa tâm
- Chương 16 - Thế nào mới thực sự là yêu?
- Chương 17 - Linh chi thảo
- Chương 18 - Trói tình
- Chương 19 - Trác Ly
- Chương 20 - Tư Đồ Nhiễm
- Chương 21 - Linh Vân
- Chương 22 - Gặp
- Chương 23 - Gặp lại
- Chương 24 - Lời nguyền
- Chương 25 - Đáng sợ
- Chương 26 - Ta sẽ bảo vệ ngươi, một đời!
- Chương 27 - Song linh nhất thể
- Chương 28 - Huyết sát cát
- Chương 29 - Vô đề
- Chương 30 - Cố nhân
- Chương 31 - Thích nhất là ngươi
- Chương 32 - Trời sinh một đôi
- Chương 33 - Người lạ mặt
- Chương 34 - Hắc Ngọc Phượng Hoàng
- Chương 35 - Mạc Ly
- Chương 36 - Lam Quân Băng
- Chương 37 - Hoa Vĩ thôn
- Chương 38 - Diệt thiên - Đẫm huyết (Thượng)
- Chương 39 - Diệt thiên - Đẫm huyết (Trung)
- Chương 40 - Diệt thiên - Đẫm huyết (Hạ)
- Chương 41 - Nhuộm huyết
- Chương 42 - Phẫn nộ - Quên
- Chương 43 - Lạc Khanh Nhan (Thượng)
- Chương 44 - Lạc Khanh Nhan (Trung)
- Chương 45 - Lạc Khanh Nhan (Hạ)
- Chương 46 - Tư đồ Cơ Vân
- Chương 47 - Huyết chiến Vô Nhai Cốc
- Chương 48 - Vô đề
- Chương 49 - Tri kỷ
- Chương 50 - Tâm ma
- Chương 51 - Mất tích
- Chương 52 - Phượng Nhan
- Chương 53 - Hoàng Thanh Diêu
- Chương 54 - Vệ Thanh Trần - Hoàng Thu Ngọc
- Chương 55 - Là ai tổn thương ai?
- Chương 56 - Diễm Thanh Ca
- Chương 57 - Tựa như lần đầu tiên gặp gỡ
- Chương 58 - Ôn tồn
- Chương 59 - Họa tình
- Chương 60 - Thời gian vốn không còn nhiều
- Chương 61 - Bắt đầu
- Chương 62 - Nước mắt hóa thạch của Nữ Oa
- Chương 63 - Không thể đồng sinh
- Chương 64 - Lại gặp Lam Quân Băng
- Chương 65 - Lam phỉ lệ
- Chương 66 - Một đời hồng nhan
- Chương 67 - Mười ngày
- Chương 68 - Một đêm nhu tình
- Chương 69 - Nhất bước tam khấu
- Chương 70 - Độc khúc ly ca
- Chương 71 - Tử rồi sinh
- Chương 72 - Niêm
- Chương 73 - Ngẩn ngơ
- Chương 74 - Vô đề
- Chương 75 - Tái kiến Âu Dương Liên
- Chương 76 - Hai năm
- Chương 77 - Huyễn tuyết
- Chương 78 - Hoàng Lăng
- Chương 79 - Quay về
- Chương 80 - Tĩnh lặng
- Chương 81 - Thương hải tăng điền
- Vĩ thanh
- Phiên ngoại 1 - Diệt thiên
- Phiên ngoại 2 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 1)
- Phiên ngoại 4 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 2)
- Phiên ngoại 5 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Trung 3)
- Phiên ngoại 6 - Thế thế luân hồi, khắc cốt tương tư (Hạ)
- Phiên ngoại 7 - Nhật ký của Bảo Bảo (Thượng)
- Phiên ngoại 8 - Nhật ký của Bảo Bảo (Trung)
- Phiên ngoại 9 - Nhật ký của Bảo Bảo (Hạ)
- Phiên ngoại 10 - Nhiều năm về sau