Chương 15 - Quà
Vân Tiếu Khuynh không quay đầu lại nhìn hắn, đôi con ngươi vẫn chăm chú nhìn phong cảnh trước mặt, nhẹ giọng đáp : " ngươi không thấy đào hoa rất đẹp sao?!"
Hàn Kỳ lại nói : " đúng là đẹp nhưng mà còn có nhiều loại hoa đẹp hơn mà, như là mẫu đơn – vạn hoa chi vương còn diễm hơn nhưng nương tử lại không thèm nhìn chúng dù chỉ một lát, lại duy độc si niệm với mấy gốc đào thụ này!" hắn không có quên, lúc trước chính mà vì mấy gốc cây này mà 'ném' hắn cho mấy nữ tử khác nha!
" Khi hoa khai đẹp đến yêu diễm, rất diêm dúa, rất hoặc nhân. Khi hoa tẫn, một trời hoa rơi, điêu linh tàn lụi nhưng lại mang gì đó rất thê mỹ... rất tịch mịch...." Có lẽ là đồng cảm chăng, cho nên nàng lại thích loài hoa này đến kỳ lạ
" Tịch mịch sao?!" Hàn Kỳ mê hoặc, nương tử lại suy nghĩ vẫn vơ rồi, hoa mà cũng tịch mịch, cô đơn sao?!
" Nhưng ta lại nghĩ hoa đào vốn rất náo nhiệt chứ, hoa nở vào mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, là mùa bắt đầu cho một năm, mọi người bận rộn với những công việc mới...." Hàn Kỳ mỉm cười, vươn tay nhặt lấy cánh hoa còn vương trên mái tóc của Vân Tiếu Khuynh. Vân Tiếu Khuynh nghe y nói vậy, đạm cười, khẽ nhắm mắt....
" Có lẽ đi..." một lát sau, tưởng chừng không ai lên tiếng, Vân Tiếu Khuynh mới nhẹ giọng nỉ non. Chỉ là nàng cảm thấy, dù là một đám đào thụ đứng cạnh nhau, vẫn man mác một cái gì đó rất cô đơn, có lẽ là vì giống ... hắn chăng! Vân Tiếu Khuynh khẽ mở mắt, ngưng mắt thật sâu nhìn nam tử bên cạnh mình, hắn.. cũng giống như loài hoa này vậy, vẻ ngoài rất náo nhiệt, nhưng tận sâu bên trong lại rất tịch mịch. Có chăng như vậy, mới khiến nàng chú ý nhiều đến như thế
Không biết từ khi nào bắt đầu, thói quen hắn bên cạnh, hắn đột ngột xuất hiện, rồi mặt dày vô sỉ gọi nàng hai tiếng 'nương tử'
Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là cái gì đó ồn ào rực rỡ như là pháo nổ yên hoa, chói chang chen vào cuộc sống của chúng ta, mà là tế thủy trường lưu, rất đơn giản, rất từ tốn, vô thức xâm lẫn vào cuộc sống, vào tâm tư của chúng ta để rồi một ngày quay đầu lại, đã ỷ lại vào nó, khó có thể dứt ra được
Vô thức Vân Tiếu Khuynh vươn tay chạm vào khuôn mặt của Hàn Kỳ, nhẹ nhàng mơn trớn, mâu quang một mảnh tỉnh lặng
Nàng cũng không rõ, nàng đối hắn là cái cảm giác gì nữa?!
Gặp hoài ngại phiền, không gặp lại có chút tưởng niệm!
Nó không giống như cảm tình của nàng đối với đệ đệ của mình, càng không giống cái 'thích' đối với mỹ thực, hay là cố chấp đối với mỹ cảnh thế gian
Hắn, như một cốc nước ấm, hương vị rất đơn thuần không có gì khiến cho nàng say mê lâng lâng, nhưng lại không thể thiếu
Hay là vì, hắn đối nàng tốt quá, sao nàng lại không hiểu, hắn dung túng nàng biết bao nhiêu, mặc cho nàng càn quấy như thế nào. Ở thế giới cổ đại này, nếu không phải hắn, nàng đã sớm đắc tội với rất nhiều người rồi. Hắn biết nàng không thích hành lễ quỳ lạy, cho nên hắn cầu bệ hạ. Hắn biết nàng để ý đến tiểu hài tử tên gọi Phong nhi kia, cho nên hắn như xa như gần quan tâm đến hài tử đó. Hắn biết nàng... nhiều lắm, dường như từ lúc nào, mọi sở thích, mọi thói quen của nàng hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, rồi cứ xoay theo đó mà chuyển....
Nàng... chưa từng thực sự quan tâm đến hắn, hắn muốn gì, hắn nghĩ gì, hắn yêu thích cái gì....
Nàng... cũng chưa từng vì hắn, làm cái gì cả!
Ích kỷ?! có lẽ đi, nàng chính là người như vậy, không muốn để ý đến ai cũng không muốn ai để ý đến mình. Nhưng là nam nhân này lại trở thành một ngoại lệ.
" Hàn Kỳ..." Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, thanh âm vẫn như thường, lanh lãnh đạm mạc, dù là đối ai cũng nhàn nhạt như thế. Hàn Kỳ đôi khi hắn nghĩ, nương tử của hắn, có phải trời sinh vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, mắt lạnh nhìn tất cả, không thèm đoái hoài cũng không muốn quan tâm, hư hư miểu miểu không giống như là con người.... có đôi khi hắn cảm thấy nàng cách hắn thật xa, hắn chính là chán ghét cái cảm xúc này, làm cho hắn vô cùng bất an
" Nương tử, có chuyện gì nha!" Hàn Kỳ mỉm cười, đáy mắt nhàn nhạt ôn nhu. Vân Tiếu Khuynh chợt nhận ra, ánh mắt của hắn nhìn nàng càng ngày càng ấm áp, càng lúc càng ôn nhu như nước, khiến cho nàng cảm thấy ... đau lòng. Từ khi nào đôi hoa đào nhãn đó lại thay đổi nhiều đến như vậy?! lúc đầu nhìn nàng đơn thuần chỉ là hứng thú, là thú vị không phải sao?! rồi dần dần.... hóa thành nhu tình như nước. Hàn Kỳ, ngươi biết không, ngươi lại càng như vậy, ta lại càng cảm thấy áy náy..!!
" Có phải là ta rất vô tình..?!" Vân Tiếu Khuynh rút tay về, nhẹ giọng vấn. Hàn Kỳ cảm thấy bàn tay lanh lãnh của Vân Tiếu Khuynh rời khỏi mặt của hắn, nhanh chóng đưa tay cầm lấy, bàn tay to của hắn nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của Vân Tiếu Khuynh, như là có hứng thú với nó, nhẹ nhàng mơn trớn. Nghe Vân Tiếu Khuynh hỏi vậy, Hàn Kỳ phiết phiết miệng, rất là oán giận, nói : " đương nhiên, nương tử rất là vô tình nha, đối với vi phu lúc nào cũng đạm mạc như vậy, lại ít khi chủ động yêu thương nhung nhớ, toàn là vi phu chủ động không à. Nhưng là..."
Hàn Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu, cười một cái thật to, tiếu dung rạng ngời hơn bao giờ hết, hắn nói : " nhưng là nương tử như vậy, dù là lãnh đạm đến vô tình, dù là rất ít khi quan tâm đến vi phu,.. vi phu đều cảm thấy thích". Hàn kỳ kể lể : " nương tử lãnh đạm, không sao! vi phu nhiệt tình thêm một chút là được rồi, nương tử không quan tâm đến vi phu, cũng không có gì, vi phu quan tâm đến nương tử là được. Chỉ là...." Hàn Kỳ âm thanh bỗng nhỏ lại, không nói.
Chỉ là... nương tử đừng để vi phu ở lại một mình là được!
Nhưng đó chỉ là lời trong đáy lòng, Hàn Kỳ không hỏi, cũng không có can đảm đi hỏi, hắn mỉm cười dịu dàng : " chỉ là nương tử... lâu lâu cũng nên thưởng cho vi phu chút gì đó nha?!"
Vân Tiếu Khuynh nghe Hàn Kỳ nói vậy, đôi con ngươi một thoáng nhộn nhạo, gợn gợn sóng. Hàng mi mắt thật dài rũ xuống, che đi tầm nhìn của mình, chỉ một lát lại nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, nói : " thưởng?!" Hàn Kỳ gật gật đầu, mong chờ nhìn Vân Tiếu Khuynh, ánh mắt lượng lượng như là vì sao lấp lánh nhất trong trời đêm, hắn hồ hởi lên tiếng : " chính là cái này?!.." Hàn Kỳ cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái vào gò má của Vân Tiếu Khuynh, rồi cười rộ lên như là một con mèo trộm mồi thành công, rất giảo hoạt!
Vân Tiếu Khuynh nhìn nhìn hắn, nhíu nhíu mày, miệng lại mân lên, như là đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau nàng nhỏm người ngồi dậy, hôn hắn một cái lên gò má, chớp chớp mắt : " chính là như thế này?!" Hàn Kỳ không ngờ Vân Tiếu Khuynh lại đột ngột hôn hắn như vậy, môt thoáng sững sờ, xúc cảm đầu môi của nàng còn lưu lại nơi gò má của hắn, tâm hắn đập thình thịch, nếu không phải bao nhiêu năm luyện tập mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hắn nhất định sẽ đỏ mặt đó. Nhưng là vì cớ gì sau khi hôn hắn, nàng lại dùng như vẻ mặt như vậy nhìn hắn nha +_+, làm cho hắm cảm thấy mình đang dụ dỗ nữ tử nhà lành vậy
Nhưng mà có người nào đó, được một bước lại muốn thêm một bước, được voi lại muốn đòi tiên, cho nên rất là mặt dày chỉ chỉ môi mình mà oán giận : " nương tử! chỗ này mới đúng nha!" Vân Tiếu Khuynh nhíu mày nhìn hắn, lấy tay của mình chỉ chỉ vào môi của hắn, rồi mở miệng nói : " không được!" Hàn Kỳ đáng thương hề hề nhìn Vân Tiếu Khuynh, không ngại học hỏi lên tiếng vấn : " vì sao a?!"
Vân Tiếu Khuynh lãnh đạm trả lời : " rất không sạch sẽ!" nước miếng tùm lum thấy mà ghê, nàng mới không có chơi mấy cái trò đó đâu. Lúc trước ở hiện đại, xem mấy bộ phim có mấy cảnh này, Vân Tiếu Khuynh thường rất khó hiểu, nước miếng có gì tốt mà nam nữ chính cứ hay hôn như vậy, không thấy mất vệ sinh sao?! bây giờ nàng nhìn môi của Hàn Kỳ, khẽ cau mày, tuy môi của hắn đẹp lắm, không quá dày cũng không quá mỏng, hồng nhạt... nhưng là tốt nhất là nhìn chứ không nên chạm nếu không ấn tượng sẽ suy giảm không chừng!
Hàn Kỳ hết chỗ nói rồi, nữ nhân này nhất định sinh ra là để chọc tức hắn mà, dám nói miệng của hắn không sạch sẽ, Hàn Kỳ tràn đầy u oán nhìn Vân Tiếu Khuynh : " nương tử! nói vậy vi phu sẽ bị tổn thương nha". Vân Tiếu Khuynh bĩu bĩu môi, rất là không đồng ý, nàng chính là nói sự thật thôi
" Nương tử..." mỗ nam ai ai oán oán, đáng thương nhìn Vân Tiếu Khuynh, khiến cho nàng cảm giác mình đang vứt một con chó nhỏ vậy, rất tội nghiệp! chỉ có đều rất tiếc Vân Tiếu Khuynh lại không dư lòng thương người, cho nên không thèm để ý đến Hàn Kỳ, khẽ nhắm mắt lại. Tai không nghe thấy, mắt không nhìn thì coi như không biết, nam nhân này chính là rất xảo trá, biết nàng sợ nhất chính là hắn làm nũng sẽ tước vũ khí đầu hàng cho nên chiêu này hắn cứ dùng thường xuyên. Chuyện khác thì nàng có thể mắt nhắm mắt mở, còn chuyện này chính là không thể được!
Thấy Vân Tiếu Khuynh không thèm để ý đến hắn, Hàn Kỳ oán giận, lại cúi đầu trộm hương thêm vài cái nửa. Ân !hừ, không hôn được miệng thì hắn hôn chỗ khác bù lại vậy. Vân Tiếu Khuynh mi mắt khẽ rung nhưng cũng không mở mắt, mặc cho hắn trộm hương vài cái.
" Đúng rồi, nương tử, vi phu có cái này cho nàng nè!" Sau khi trộm hương thành công, Hàn Kỳ như là nhớ đến cái gì, lấy ra trong lòng một hộp nhỏ đưa cho Vân Tiếu Khuynh, Vân Tiếu Khuynh mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Hàn Kỳ cười cười, mở hộp ra, bên trong là một cây trâm tuyệt đẹp
Cây trâm vừa phải, không quá dài, điêu khắc tinh tế, hình đóa hoa đào, hoa làm từ viên bảo thạch đỏ rực, rất đẹp. Không cầu kỳ nhưng rất sắc xảo, nội chỉ viên bảo ngọc thôi cũng đoán được giá trị liên thành của thanh ngọc trâm này rồi
Vân Tiếu Khuynh đưa tay sờ sờ thanh trâm, bảo ngọc rất ấm, không lạnh lẽo như các đồ ngọc khí khác, hình thái đào hoa rất tinh xảo, rất giống thật. Tuy không thích trang sức vật phẩm linh tinh, nhưng Vân Tiếu Khuynh cảm thấy thanh trâm này rất tốt xem, nàng rất thích!
" Nương tử! đây là vi phu tự tay thiết kế đó nha, rồi nhớ thợ hoàn kim của hoàng cung làm ra, như thế nào rất đẹp đúng không?!" Thấy Vân Tiếu Khuynh yêu thích không buông tay, Hàn Kỳ đắc ý cười. Vân Tiếu Khuynh gật đầu, lại nói : " quả thật rất đẹp. Hàn Kỳ! cảm ơn". Hàn Kỳ ôn nhu cười, đáy mắt ôn nhu như nước, y nói : " giữa chúng ta, không cần hai từ cảm ơn! Thay vì nói cảm ơn, nương tử cứ 'thưởng' cho vi phu là được!"
Vân Tiếu Khuynh tà liếc mắt một cái, nam nhân này chính là rất vô sỉ! chỉ là... như vậy cũng rất đáng yêu!
Trong khi đó, tại hoàng cung, lại vang lên thanh âm oán giận của người nào đó : " chết tiệt! lão thất dám lấy trộm khối hồng ngọc của hắn". Đấy là cống phẩm của Hồ tộc, giá trị không những liên thành mà còn vô cùng quý hiếm, đông có thể giữ ấm, hạ giúp thân nhiệt giảm xuống. Chỉ có hai khối, một là hoàng tổ mẫu giữ, còn lại hắn chính là luyến tiếc không dùng mà giữ lại, không ngờ lão thất lại lấy đi, mà lấy đi thì thôi, lại còn cắt sẽ làm ngọc trâm. A ..a.a.., làm hoàng đế như hắn, đúng là đủ uất ức mà.
- Chương 1 - Hôn lễ
- Chương 2 - Ta không phải lão bà của ngươi
- Chương 3 - Tây noãn các
- Chương 4 - Đồng giường cộng chẩm
- Chương 5 - Lại mặt
- Chương 6 - Hàn phong
- Chương 7 - Bệnh
- Chương 8 - Tâm
- Chương 9 - Hoa tuyết yên
- Chương 10 - Thái hoàng thái hậu
- Chương 11 - Nam nhân như quần áo
- Chương 12 - Tân niên
- Chương 13 - Thất vương phi
- Chương 14 - Một khúc cầm kinh thiên hạ
- Chương 15 - Quà
- Chương 16 - Hắn rất tịch mịch
- Chương 17 - Chỉ cần nương tử ở! Vi phu không tịch mịch
- Chương 18 - Cố nhân
- Chương 19 - Phát bệnh
- Chương 20 - Nguy cơ
- Chương 21 - Nhớ lại
- Chương 22 - Sinh thần
- Chương 23 - Ly
- Chương 24 - Nàng đi rồi
- Chương 25 - Năm năm
- Chương 26 - Vân Tiếu Khuynh
- Chương 27 - Chúng ta về nhà đi
- Chương 28 - Vương phi
- Chương 29 - Ta sẽ cùng ngươi mãi mãi
- Chương 30 - Nam Vân Đế
- Phiên ngoại 1 - Khúc tương tư
- Chương 31 - Ngân phát
- Chương 32 - Bị thương
- Chương 33 - Lời thật, tâm thật
- Chương 34 - Hao đăng hội
- Chương 35 - Ngươi là đẹp nhất
- Chương 36 - Một chữ si
- Chương 37 - Rượu sau loạn tính
- Chương 38 - Âm mưu dương mưu
- Chương 39 - Liên hoàn kế
- Chương 40 - Thời tiết thật lạnh!
- Chương kết - Thiên hạ này, ai lại là si nhân (Thượng)
- Chương kết - Thiên hạ này, ai lại là si nhân (Trung)
- Chương kết - Thiên hạ này, ai lại là si nhân (Hạ)
- Vĩ thanh
- Phiên ngoại 2 - Thiên ý trêu ngươi
- Phiên ngoại 3 - Nắm lấy hay buông xuống (Thượng )
- Phiên ngoại 4 - Nắm lấy hay buông tay (Hạ)
- Phiên ngoại 5
- Phiên ngoại 6 - Hết